K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 1 2020

idol là kpop thì s????????????

Tôi thuộc thế hệ 9x, là người gốc Bắc kì nhưng sinh ra và lớn lên ở Nam kì nên giọng nói cũng có phần dễ nghe.Trong truyện, tất cả đều được kể lại không rõ thực hư vì vậy xin được đề tên là “Nhân Gian Huyền Ảo”.Về danh tính tôi xin được gọi là “Ông nầy”, “Bà kia” vì có xưng danh xưng tánh thì bạn cũng ko biết là ai rồi lại buồn lòng người sống cũng như kẻ...
Đọc tiếp

Tôi thuộc thế hệ 9x, là người gốc Bắc kì nhưng sinh ra và lớn lên ở Nam kì nên giọng nói cũng có phần dễ nghe.

Trong truyện, tất cả đều được kể lại không rõ thực hư vì vậy xin được đề tên là “Nhân Gian Huyền Ảo”.

Về danh tính tôi xin được gọi là “Ông nầy”, “Bà kia” vì có xưng danh xưng tánh thì bạn cũng ko biết là ai rồi lại buồn lòng người sống cũng như kẻ đã bán muối. Và tại sao ko phải gọi là Anh, Bác hay Cô? Vì tính tới thời điểm này thì họ cũng đã đáng tuổi cha ông tiền bối chúng ta rồi.

Dù tôi học ít hạ bút không viết nên văn, tôi cũng chẳng ngại gì mượn lời nôm la bày tỏ ra đây câu chuyện để mua nỗi sợ cho mọi người!

Xin các bạn thông cảm!

Ở NGOÀI BẮC

Ngày xưa, cái thời mà mình đang sống cuộc đời gió bụi, chiến tranh loạn lạc, nhà Ngoại mình nghèo lắm, mà cả làng đều nghèo, nghèo đến lỗi không có cộng rau lang mà ăn sống cho mát ruột. Đại loại là nhà tranh vách đất, ngủ trên rơm khô với cái rét (lạnh) xé da cắt thịt, rận với cả chấy mặc sức tung hoành. Thế mới có trường hợp bà kia bị bức tường đất đổ xụp vào người mà chết.

Có năm gặp nạn đói cám cũng ko có mà ăn người chết đói như ngả rạ, cái thời mà ko có chỗ cho tình thương và công lý, có ông kia đói quá ko có gì ăn ổng lách lưới b40 nhà địa chủ kia bứt ngọn rau muống ăn ai ngờ bị chủ nhà phát hiện, ông chủ nhà cầm sào beng phang thẳng vào đầu chết tươi.

Vì là thời chiến tranh mỗi lần nghe thấy tiếng máy bay oanh tạc gào rú trên bầu trời mọi người lập tức lao xuống hầm trú ẩn ngay. Nhà kia có người bị trúng quả bom tan xương nát thịt, người ta lượm lại từng mảnh vụn để mai táng thảm thương vô cùng.

Hồi ấy thanh niên trai tráng nên đường nhập ngũ, ông mình cũng đi đăng kí xong đã có vợ có con nên được ở lại làm dân quân, quê mình mười mấy người đi tham chiến đều chết hết chỉ duy nhất 1 người còn sống quay chở về cũng tàn phế, đau thương mất mát ko kể siết, chỉ những người sống thời khói lửa mới thấy hết được!

Mẹ mình khi ấy tầm 5 hay 6 tuổi toàn phải ăn khoai lang thay cơm, cái thứ khoai lang khô ma chê quỷ hờn, ăn chống đói ngày qua ngày tháng qua năm, ngày tết mỗi người mới dc 1 chén cơm (ko độn khoai) là ngon lành lắm lắm luôn rồi. Ông ngoại mình ban ngày đi làm thuê làm mướn đêm phải đi kéo vó nuôi gia đình, mẹ vs chị gái đi mag cơm cho ông, gọi là mang cơm cho sang chứ chỉ có độc một chén ngô mốc rang với bị nước. Xog ngủ lại trong chòi, đêm toàn nghe tiếng người khóc rên rỉ sướt mướt như chim ri sợ lắm, sáng hỏi ông bảo ma đói khóc….

Rồi đã đói khổ thì chớ mỗi năm nước lũ dâng 1 lần vì có đê gần biển mà. Có 2 mẹ con bà kia tưởng nước lũ ko to mãi đêm nước ngập tới nhà mới chịu di tản, mẹ cõng con ko may xảy chân xuống mương mà chết đuối, từ đó thi thoảng người ta lại thấy có cái bóng đỏ cõng cái bóng xanh bay lượn lờ lúc ẩn lúc hiện…

Là người Thanh Hóa nhà nào cũng có 1 cái ao, ăn ở vệ sinh đều ở đó cả, mà lại rất nhiều cá. Nhà ông mình cũng có 1 cái, mẹ mình tắm mà cá nó húc cả vào người, hãi thế. Có bà kia tranh thủ đi chợ sớm bán cá hòng về sớm kịp giờ làm, là vì ko có đồng hồ nên sáng giăng mà cứ ngỡ đã tờ mờ sáng. Gặp đoạn có người đi phía trước xong gọi lại đi cùng cho vui thì hỡi ôi mới tá hoả là người đâu mà mặt trắng như xáp mồm miệng rộng toang toác tận mang tai, bận áo nâu ko có chân… Bà ý bỏ của mà chạy lấy người, mặt mũi cắt ko còn hạt máu cứng họng nói ko ra hơi, sáng ra người nhà xót của ra lấy lại cá thì đã ươn bốc mùi như đã chết từ lâu.

Đợt có ông kia đi úp cá, cái úp cá giống cái úp gà mà nhỏ hơn. Đang úp cá ổng nom thấy có cái bụi cỏ lùm rậm bất thường, ông ý vạch ra thấy có con cá lóc rất to, ông ấy liền ụp ngay đang định bắt bỏ vào rọng thì bỗng con cá phát cười khanh khách… Vì quá sợ hãi về sau ông ấy về ốm (bệnh) cả tuần rụng hết tóc rồi chết!?

Lại có trường hợp ông kia đi bắt cua bắt cáy đến gốc cây vẹt gặp một cái đầu nâu (xương xọ) bị rễ cây đâm ngang qua, ông ý cũng lấy làm bình thường rồi đi luôn ko ngó ngàng gì. Tối về ông nằm mơ thấy có người khóc lóc than thở rằng chết ko dc mai táng nằm bờ nằm bụi bị rễ cây đâm vào người đau đớn khôn tả… Sáng hôm sau ông quay lại lượm xương xọ với tìm những mảnh xương còn lại đem chôn cất đàng hoàng, về sau nghe đồn ông ấy làm ăn giàu lắm.

Và rất nhiều chuyện ly kỳ khác nữa nhưng ghê rợn lắm, mình ko dám kể.

Đấy là một vài nét phác hoạ về quê hương xứ Thanh của mình, để các bạn thấy được cuộc sống vất vả khó khăn, ma quỷ lộng hành như thế nào.

Về sau giải phóng hoàn toàn đất nước nhà ông mình quyết định chuyển vào trong Nam kì để tìm cuộc sống tốt hơn với mảnh đất hoang sơ màu mỡ đầy hứa hẹn…

Nhưng liệu khi vào Nam rồi cuộc sống có khá hơn ko? Những khó khăn gì còn chờ phía trước?

Mời các bạn đọc phần tiếp theo ngay đây thôi. Giờ mình làm cốc cà phê buôn mê cái đã.

0
16 tháng 4 2019

mk sẽ bảo là :

dạo này sủa nhiều ko ?

bị đá nhiều ko ?

lừa đc ai chưa ?

cn sống cơ ak ?

chưa chết hả ?

.........

hãy hok những câu ns này khi gặp lại ny cũ nhá !!!!

13 tháng 5 2019

ok ,bạn

Mình xin kể câu chuyện trấn yểm có thật xóm mình:Lúc nhỏ xóm mình có 1 cái lăng, nó là hai ngôi mộ cực kỳ to, nằm trong 1 cái hẻm nhỏ có tường và cổng sắt bao quanh, sau thì bị 2 gia đình giang hồ trong xóm lấn dần và lấn dần. Người xóm mình hay gọi là nhà mồ. Lúc nhỏ má hay cấm anh em trong nhà ban đêm không được bén mảng sang chỗ đó, má nói là nhà mồ đó thiêng lắm.Từ lúc còn nhỏ,...
Đọc tiếp

Mình xin kể câu chuyện trấn yểm có thật xóm mình:

Lúc nhỏ xóm mình có 1 cái lăng, nó là hai ngôi mộ cực kỳ to, nằm trong 1 cái hẻm nhỏ có tường và cổng sắt bao quanh, sau thì bị 2 gia đình giang hồ trong xóm lấn dần và lấn dần. Người xóm mình hay gọi là nhà mồ. Lúc nhỏ má hay cấm anh em trong nhà ban đêm không được bén mảng sang chỗ đó, má nói là nhà mồ đó thiêng lắm.

Từ lúc còn nhỏ, xóm mình ở là một cái ổ tệ nạn, hút chích, cave có mặt khắp mọi nơi. Xui xui ông già sai đi mua rượu còn gặp bác sĩ chích giữa đường nữa! Cách đây hơn 15 năm, có ông thầy bói dạo bị mù đi ngang qua, ổng dừng lại trước 2 nhà có máu mặt, giang hồ và đông con nhất xóm đó, chặc lưỡi và nói:

_Đất này không ở được, bị quở rồi, mau dọn nhà mà đi ngay! Trong xóm này có con quỷ 1 giò!

Sau này , ông cha của nhà thứ nhất bị chính thằng con của ổng đâm chết! Anh em nhà đó chia chác đất cát sao đó mà đâm chém nhau loạn xạ, người chết người đi tù, những ông con trai còn sót lại thì làm giang hồ bị người ta chém chết, bà mẹ thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn sống với mấy đứa con gái rồi cũng chết cách đây vài năm. Gia đình thứ 2 cũng y chang, cũng tranh giành đất cát, nhưng giờ mới chửi nhau thôi, chưa biết bao giờ mới chém lộn, bà mẹ vẫn khỏe, còn ông cha thì bị tai biến nằm 1 chỗ ! ông cha của nhà 2 ngày xưa lấn đất nhà mồ, đào móng nhà thấy có quan tài, ổng phá quách, nắm cái đầu lâu cột lên trên bụi tre luôn(giờ bụi tre đó vẫn còn trường tồn vĩnh viễn với xóm mặc cho làn sóng công nghiệp hóa hiện đại hóa)

📷

Sau này ba mình kể lại thì đất xóm mình là của 1 ông quan huyện thời Nguyễn, cái nhà mồ là mộ của ổng và phu nhân. Còn cái nhà ở đầu hẻm, vốn là cái chòi của bà người ở để chăm sóc mộ phần cho 2 người cũng như là giữ đất. Nhưng thời gian trôi qua, con cháu của bà người ở đó lấy đất của ông quan này đem bán tá lả, còn lấy 1 tấm bia trong nhà mồ ra làm bậc cầu thang nữa. Tấm bia đẹp lắm, giống đá cẩm thạch màu trắng, có khắc chữ hán. Mai rảnh mình chạy ra chụp tấm bia đó cho các bác xem. Sau này con cháu của bà người làm của ông quan cũng tan nát: thằng giựt đồ giờ đang đi tù, thằng SIDA đã chết, 1 con lấy chồng Hàn Quốc bị chồng giết, xong cả một gia đình!

Nhà mồ giờ cũng không còn, thằng chít bà người ở bán luôn rồi, nhà mồ đã bị san bằng và xây 1 ngôi nhà lên đó, nghe nói cũng không có ai ở được, thằng con chủ nhà đó có chơi với mình hồi nhỏ. Giờ cả gia đình nó bỏ xứ đi nơi khác rồi, căn nhà trống không! Tiếc cho 1 ngôi mộ cổ giờ không còn nữa

SP : các bác đến gà vườn mai ở tân bình từ ngã tư 7 hiền đến trại hòm, đầu hẻm có 1 bụi tre rất lớn, hỏi người ta nhà mồ đâu, người ta chỉ cho! Nhà rất rộng mà éo có ai ở cả!

0
Chào tất cả mn , e tên Tâm đọc truyện của kênh nhiều rồi nên e cũng muốn góp 1 câu chuyện nhỏ mà lúc nhỏ e về quê ngoại chơi , e xin phép kể như sau .Năm đó e học lớp 5 đang vào mùa mưa bão nên nhà trường cho học sinh nghĩ khi nào thời tiết ổn định sẽ đi học trở lại, đc nghĩ ít hôm nên cha e mới bảo ( Tâm ơi con có muốn về nhà ông bà ngoại chơi không ở nhà hoài cũng chán ) , e nghe 2...
Đọc tiếp

Chào tất cả mn , e tên Tâm đọc truyện của kênh nhiều rồi nên e cũng muốn góp 1 câu chuyện nhỏ mà lúc nhỏ e về quê ngoại chơi , e xin phép kể như sau .
Năm đó e học lớp 5 đang vào mùa mưa bão nên nhà trường cho học sinh nghĩ khi nào thời tiết ổn định sẽ đi học trở lại, đc nghĩ ít hôm nên cha e mới bảo ( Tâm ơi con có muốn về nhà ông bà ngoại chơi không ở nhà hoài cũng chán ) , e nghe 2 từ về ngoại thì liền hí hửng vì ở về ngoại e đc cưng như trứng với có ôg anh hay bài nhiều trò hay nên thích về ngoại lắm nên e đáp lại ( đi chứ ạ mai về luôn cha nhé ) cha e thấy e vui như vớ được vàng nên ( ừ ) 1 tiếng thật to …. thế là sáng hôm sau 2 cha con bắt đầu lên đường … đang đi thì trời lại đổ mưa như trút nước nhưng cuối cùng thì vẩn đèo được tới nhà ông bà ngoại …. vừa về tới cỗng thì gặp cậu 3 từ trên sg về đang ngồi hút thuốc , thấy cha và e nên cậu liền hỏi ( anh 2 với nhóc Tâm về chơi á hả…….. vô đây …… ướt hết r hả …… haha ) cậu thấy e ướt như chuột thì cười hà hà , cha e đáp ( ừ tại trường nó mưa bão quá nên đc nghĩ cho nó về để quậy ông bà ngoại cho vui ) cậu e lại đề nghị ( uhm vậy tối nay ae mình làm vài li chơi ….hôm nay mưa lớn chắc có cá ..ae mình đi lượn 1 vòng cắm câu thử xem có gì không … hoặc bắt ít con cóc nấu cháo ăn cũng được ) cha e sợ e ướt lạnh chỉ cười rồi gật đầu kéo e vô thay quần áo …. đến tối thì cũng chuẩn bị xong mọi thứ , e chạy ra xin xỏ đi theo thì bị cha cốc vào đầu 1 cái rồi bảo ( mưa gió đi đâu …. ở nhà đi ) híc năng nỉ mãi mới cho xách dép đi theo , vừa tính đi thì ông ngoại từ trong nhà bước ra sân hỏi ( 2 ae bây tính đi đâu h này ….. tính cắm câu hả ) cha e quay lại gật đầu dạ 1 tiếng rồi đi tiếp , ông ngoại nhìn theo và nói lớn ( cẩn thận nha bây ) cắm cần tầm 20′ mà chỉ có vài con cá xíu xiu , cha e vội toan bỏ về thì cậu 3 níu lại và nói nhỏ ( hay mình qua bên hồ anh 5 Bình cắm đại ít con ) 5 Bình là cha của cái anh hay bày trò chơi cho e chơi mổi khi về ngoại ( thôi m ơi ở bên đó um tùm …. thấy ghê , anh nghe nói có người chết dưới cái hồ đó đó …. bởi vậy đâu có ai dám đi ngang cái hồ đó đâu m có để ý hông ….. lỡ gặp Nó ( Ma ) rồi sao) cậu tặc lưỡi thành tiếng r nói ( trời ơi ….. h này mới 10h mấy mà , ma cỏ xuất hiện gì h này …. đi đi ) cha e k còn cách nào khác là đi theo cậu chứ đâu có bỏ cậu 1 mình đc , qua bên hồ bắt đầu cắm , mà phải công nhận cái hồ nhiều cá thật , toàn cá to , cắm mới tí xíu mà cả 1 thùng đầy , đang say mê sung sướng chờ gỡ cá thì bổng nhiên có 1 cần giật quẫy mạnh dữ dội …. có thể gãy cần luôn , cậu e cười rồi bảo cha e ( hề hề cá lớn anh 2 ơi để e lại gỡ ) cậu e cằm chắc cây cần giật mạnh lên nhưng k phải cá mà là thứ mớ gì đó đen đen dài óng , cậu e tính đâu rêu cho nên kéo lại gần để gỡ lưỡi ra thì ôi thôi , khi chạm tay vào thì cậu mới toát mồ hôi và nhận ra đó là 1 đội tóc đen thùi và bốc mùi hôi thối , cả cha e cũng thấy …. cậu e hoãng quá quăng thứ đó với cây cần xuống hồ luôn , cậu quay qua cha và e hét lớn ( anh 2 cõng nhóc Tâm chạy đi …. nhanh lên gặp Nó ( Ma ) rồi anh ơi ) cha e k biết cậu nói thiệt hay chơi nhưng chạy đại cho chắc , cậu e thì còn tiếc cái thùng cá nên ráng lấy sức xách nó về , còn e thì mặt đần ra không biết ( Nó ) là cái gì , cha đang cõng e trên lưng thì e hỏi ( ũa cha Nó là gì dạ cha ) chưa nói hết cấu là cha đã quát e im đi , thế là nín luôn mà mặt vẩn còn đần ra , chạy xíu thì cũng về được nhà ông bà ngoại , còn cậu thì chạy phía sau , tay vẩn còn cố gượng để xách cái thùng cá , cậu để cá sang 1 bên và lại chổ cha e và e ngồi nghĩ , ông ngoại thấy um sùm k biết chuyện gì nên mới chạy ra xem , um sùm là tại vì cha với cậu chạy nhanh quá gây tiếng động nên lũ chó trong xóm thức sũa như kèn ^^ ông mới hỏi ( gì dạ bây ….. làm gì mà chạy như mới bị Ma trêu dậy ) cậu e mới nói thêm ( thì mới bị hù đó Ba chạy quá trời , mệt gần chết ….. nhưng mà cũng hên còn vớt vát được 1 thùng cá to Ba , nhiều lắm con để bên kia kìa Ba lại mà xem ) ông ngoại e đi lại cái thùng dòm dòm r mới gọi ( cá nhiều lắm hả, to lắm p hông , 2ae bây ra đây mà koi đi nè ) cha vs cậu chạy 1 mạch lại xem , mới há hốc mắt chử O mồm chử A , trong thùng toàn là lá cây với rác thêm 1 lọn tóc dài có mùi hôi như lúc nãy cậu đã chứng kiến ………….
Sau này cái hồ đó được bác 5 Bình bôm cát lên lắp hồ luôn với lại tự tay bác làm cỏ dọn dẹp sạch sẽ và bác dựng 1 cái chòi lớn diện tích bằng với cái hồ ngày xưa và xây 1 cái miếu thờ , không biết phải để thờ cái người chết dưới hồ hay hông , nhưng mổi lần bác vô chòi đó ngủ là y như rằng bị đè và trời sụp tối bác trong nhà nhìn ra chòi là thấy 1 bóng người màu trắng tóc dài xõa xuống chẵng thấy khuôn mặt đâu cả , nhưng bác cũng chẳng gọi gì là sợ vì bác ở đó lâu nên gặp ( Nó )
Cũng là chuyện bt
Hi …. truyện này lúc lớn e mới hiểu luôn , nhắc lại thì thấy sợ chứ hồi nhỏ nói ( Nó Nó ) hông hỉu mô tê gì trơn , truyện có thật 100% đấy ạ mn thấy hay thì ũng hộ e , lần đầu e viết truyện văn hơi lũng cũng mn bỏ qua hộ nhen , cảm ơn rất nhiều

1
27 tháng 11 2019

ha ha ha ha ha

Câu chuyện này là câu chuyện của mình. Lâu có, gần có, nhưng chắc chắn rằng mọi thứ vẫn còn ám ảnh trong đầu mình tới tận ngày hôm nay.Mình vốn là một đứa yếu bóng vía, nhưng cũng sẽ chẳng có gì lạ bởi câu chuyện đầu tiên mà mình muốn kể…Mình rất hay liên quan đến số 3. Sinh ra ngày 4 nhưng trong giấy khai sinh vẫn là ngày 3. Trên đầu mình cũng có tới 3 cái xoáy thay vì 1 hoặc 2....
Đọc tiếp

Câu chuyện này là câu chuyện của mình. Lâu có, gần có, nhưng chắc chắn rằng mọi thứ vẫn còn ám ảnh trong đầu mình tới tận ngày hôm nay.

Mình vốn là một đứa yếu bóng vía, nhưng cũng sẽ chẳng có gì lạ bởi câu chuyện đầu tiên mà mình muốn kể…

Mình rất hay liên quan đến số 3. Sinh ra ngày 4 nhưng trong giấy khai sinh vẫn là ngày 3. Trên đầu mình cũng có tới 3 cái xoáy thay vì 1 hoặc 2. Trong vòng 1 tháng từ ngày mình sinh ra thì 3 người trong gia đình của mình cũng lần lượt ra đi.

Và sinh nhật lần thứ 3 của mình. Người ta bảo con nít thì dễ gặp ma, nhưng người đó cũng phải có liên hệ gì đó mới có thể thấy được ma. Ừ thì mình tạm biết vậy đi. Năm đó mình vẫn nhớ như in, sinh nhật mình đang chơi trên cái giường của bà nội, nhớ cái cây đàn trẻ con mình được tặng, đánh vài nốt loạn xạ nghe thích lắm. Bên phải cây đàn là tấm hình của một ông vua (chẳng biết vua hay thằng hề nhưng mà nhớ có cái vương miện có 3 đỉnh nhọn) với nụ cười rất bình thường. Nhưng nhìn khoảng 5 giây thì bỗng khuôn mặt ấy … “cười” với mình với cái nụ cười rất đáng sợ. Theo quán tính của trẻ nít thì quăng cái đàn ngay và nhìn qua chỗ khác, xui cái mình nhìn đúng lên cái … cột xà ngang bắt qua phía trên nhà, cái chỗ nối giữa cột nhà với tường đen lại vì cũ cùng 2 cọng dây kẽm cong cong như 2 cái râu. Và đột nhiên ngay chỗ đó hiện ra… 1 cái mặt, đúng hơn là mặt trâu vì nó có cái mũi dài, đôi mắt lúc sáng rực màu trắng lúc thì đỏ quạch, nhưng cái mình nhớ nhất có lẽ là nụ cười của khuôn mặt đó, hàm răng đều trắng nhưng chỉ có 1 hàm. Mình sợ quá khóc thét lên và chui vào mền…

Chuyện đó tưởng đã dừng lại, nếu không có vấn đề … buổi sáng nhìn lên thì không sao hết, nhưng cứ hễ tối sụp xuống thì gương mặt đó lại hiện ra. Mình cứ bảo là có khuôn mặt ở trên đó mà cả nhà không tin, ai cũng dỗ dỗ qua loa cho mình cho đến khi mình bắt đầu thói quen ngủ ở giường bà trước, cho đến khi say thì ba mẹ ẵm vào phòng ngủ bên trong. Mình sợ ở phòng ngủ bên trong nhiều hơn vì nó tối, ko có sáng trừ ánh sáng mờ ảo của cái đèn ngủ màu đỏ, và ở đó đáng sợ lắm vì chỉ cần mình ngửa đầu lên 120 độ là đập ngay vào cái mặt đó…

Cho đến một ngày mình hoàn toàn ko còn sợ cái mặt đó nữa đến lớn. Lúc này, trước phương tiện truyền thong khoa học thì mình tin rằng ngày xưa chỉ là do tưởng tượng thôi. Nhưng rồi ôn lại câu chuyện đó, mình lại muốn lạnh xương sống 1 lần nữa khi biết rằng mình hết là nhờ một ngày gia đình đã lén kêu pháp sư về giải và từ đó mình mới hết chứ ko phải do “tự nhiên”. Sợ hơn nữa khi chỗ mình nhìn lên đó chính là chiếc xe đạp cũ của cô mình, người đã mất sau 3 ngày mình sinh ra trong một vụ tai nạn… thế nên, nếu bạn hỏi mình có tin ma không? Mình sẽ luôn trả lời với các bạn rằng: “có”

—————————–

Một câu chuyện khác liên quan đến cô mình.(cái này do được kể lại) Ngày đó cô mình bị tai nạn mà ko chảy máu (chảy máu trong) chỉ bị đập ngay má. Tới lúc gia đình mình phát hiện trong bệnh viện thì đã quá muộn… câu chuyện này tiếp tục với người đã “tông cô”. Vì người này quá nghèo nên không thể đền bù chỉ hỗ trợ gia đình mình trong việc ma chay. Nhưng khoảng 1 tháng sau thì người này quay trở lại gia đình mình với một đống quýt và đồ cúng. Số là lúc ẵm cô đi bệnh viện thì cô bị rớt chiếc dép, nên từ hôm đó ông ta liên tục năm mơ thấy cô út mình với mỗi một câu là :”trả…dép…lại…cho…em…anh…ơi” liên tục đến mức ông ta không thể chịu nỗi nên phải đến nhà cúng kiến cho cô. Và từ đó thì người đàn ông này cũng không xuất hiện nữa

—————————–

Còn đây là câu chuyện của dì mình: Có một ngày dì lên chùa gì ấy (quên tên rồi) nhưng cái chùa này rất là vắng nằm trên núi, xung quanh là rừng cây. Tối đó dì mình ngủ lại với cậu. Do mệt quá nên dì mình ngủ 1 mạch cho đến giữa khuya. Dì mình đi vệ sinh và quay lại nằm thì thấy cái gì đó tròn tròn bay bay giữa gian nhà, dì mình tưởng con dơi nhưng mà ko thấy cái này nó đập cánh mà có hình thù tròn tròn. Dì nằm xuống ngủ thì thấy một người nằm kế bên mình, cái lạ là người (chính xác hơn là cái bóng vì trời rất tối) không thấy cái đầu đâu cả… Dì tưởng cậu mình nên ngủ

Sáng hôm sau tỉnh dậy sớm thì thấy không có ai nằm ở đó hết… còn cậu mình thì vẫn chưa dậy vì ngủ một mạch từ tối qua tới giờ nhưng… ở phòng khác

0
Chào các bạn điều đầu tiên mình muốn nói là mình k phải nhà văn , cũng k phải biết đc hết chuyện , mình chỉ viết những gì mình biết và đc tận mục sở thị . Ở bài lần trc mình đăng có bạn nói là sao k thế này , sao k thế kia rồi thì cái lọ cái chai . Thực sự mình tụt hết cả cảm xúc luôn đấy, nhưng nhiều bạn cũng khen và nói mình viết tiếp nên hôm nay bỏ qua dư luận nhân ngày chủ...
Đọc tiếp

Chào các bạn điều đầu tiên mình muốn nói là mình k phải nhà văn , cũng k phải biết đc hết chuyện , mình chỉ viết những gì mình biết và đc tận mục sở thị . Ở bài lần trc mình đăng có bạn nói là sao k thế này , sao k thế kia rồi thì cái lọ cái chai . Thực sự mình tụt hết cả cảm xúc luôn đấy, nhưng nhiều bạn cũng khen và nói mình viết tiếp nên hôm nay bỏ qua dư luận nhân ngày chủ nhật đầu của cái tháng cô hồn. Mình chúc tất cả page có ngày cn vui vẻ , đi chơi về muộn xíu để có lỡ gặp ma thì đem lên page kể cho mn nghe ^^z. Mình kể luôn nhé!
Mình xin giới thiệu nghề của mình là lái xe thường có những chuyến xe đi xa vì đường ban ngày đông và 1 phần cũng để tránh các chú công an nên hầu hết ae lái xe đều chạy vào ban đêm , nói chung các con đường to nhỏ ở ngoài bắc thì k có đường nào chưa in lốt xe mình ^^. Chuyện gặp ma quỷ thì cũng k phải ít , nhưng cái lần mình gặp đầu tiên cũng là cái lần mình k bh quên đc, giờ nghĩ lại kể cho các bạn mà thấy sởn gai ốc luôn
Hôm đó mình có đơn hàng chạy từ Ninh Binh ra thành phố Móng cái , xe mình chạy từ 7h tối đến 2h đêm thì gần đến nơi , mình nhớ cái đoạn đường đó là quốc lộ 18 nằm ở xả Hải Đông thuộc địa phận Hải Phòng thì phải. Hôm đây thế nào cái thằng lơ nó lại nghỉ chứ , hàng gấp mà khách giục nên mình chạy 1 mình. Đến cái đoạn này thì đường vắng tanh luôn, bóng đèn thì mờ mờ , đợt đó trời đang se lạnh , ban đêm thì sương bắt đầu phủ xuống rồi. Mà chạy đường dài nên lúc này mình cũng thấy hơi oải , nhìn ráo xung quanh xem có cái quán nào k để vào nghỉ ngơi lấy sức chút chạy tiếp. Đang nhìn ngó thì bỗng ở đâu xuất hiện 2 đứa trẻ con chạy ra làm cái rầm trước xe . Giật bắn cả mình , nghĩ bụng thôi chết cha đụng trúng con ngta rồi. Ngồi trên cabin 1 lúc trấn tĩnh , mình mới xuống xe cầm cái đèn pin xuống rọi thì lạ kỳ k có ai hết. Rọi hết trước sau , rồi gầm xe cũng k thấy gì luôn. Chả lẽ mình mơ đc à ? Đang loay hoay định lên xe vọt đi , thì ôi thần linh ơi có cái tay ở đâu nó chạm vào người mình , cảm giác lạnh buốt từ bàn tay truyền sang người mình. Rồi có tiếng trẻ con nói :
– Chú đụng chúng con rồi nè
Từ từ quay người lại thì , cha mẹ quỷ thần ơi chân mình lúc nó như đeo hàng nghìn tấn sắt đổ bê tông chân chặt dưới đường , người k nhúc nhích đc . Người có cái lông nào thì dựng sạch , cái đứa bé đó hình thù quái dị lắm , phần đầu thì nát bét rồi k nhận dạng được , chân tay thì lủng lẳng quần áo rách rưới . Bạn nào từng xem phim xác sống nó như nào thì đứa bé đó giống vậy đó. Lúc đó tim mình đập còn nghe rõ như tiếng máy nổ, người run còn chẳng được , ú a ú ớ. Đứa bé đó còn phát ra tiếng rên nghe rất man rợ. Ai mà là mình lúc đó thì ngất luôn chứ chẳng chơi , cũng vì mình cứng bóng vía mà cái chuyện thấy người bị xe cán cũng quen nên mình vẫn trụ đc ^^. Nhưng cái người bị nát đầu mà còn nói ch đc thì đây là lần đầu . Đang trôn chân đợi hồn nhập vào xác thì ở đâu có con bé chạc 7, 8 tuổi đang lóp ngóp bò từ gầm xe ra . Mà mình nhớ lúc trc mình rọi thì k thấy j hết. Con bé thì mặt mày trắng bệnh tay phải bị nát bét . 2 chân cũng vậy. Cứ nằm lết lét dưới đường rồi tiến về phía mình. Miệng cứ nhoẻn miệng cười , ông bà ông vải mình lúc đó mặt cắt k còn giọt máu nào luôn . Mồ hôi vã ra như tắm, mà cũng lạ thật k hiểu lúc đó sức mạnh phi thường nào mà mình có thể nhảy lên đc cabin đóng cửa cái rầm. Cố nổ máy mà k hiểu xe dở chứng k sao nổ được, 2 đứa kia thì lúa này đang đứng trước mũi xe tay cứ vẫy mình, cười 1 cách kinh khủng man rợ. Người mình run như cầy sấy , may sao lúc đó xe nổ đc máy lấy hết sức bình sinh nhấn ga lao thẳng vào 2 đứa , cái cảm giác tông trúng
vào như lúc đầu luôn. Nhìn qua gương chiếu hậu mình thấy 2 đứa bé đó vẫn loi ngoi bò rồi đứng dậy , tiếng cười man rợ vẫn văng văng như đeo đuổi mình. Chạy 1 mạch đến nơi là 4h sáng , ngồi uống cốc nước xong. Mình quyết quay xe về luôn 1 phần vì nóng ruột phần thì cũng hơi sợ.
Khi về mình cố đi chậm qua cái đoạn đó để xem có gì k? Mình cũng sợ là đụng phải người nên run lắm. Mà sao lúc này là 6h30 sáng đoạn đường này lạo trở nên tấp nập sầm uất , bắt đầu lộ ra mấy quán ăn , và quán nước ở 2 bên đường . Mình tấp vội vào quán đối diện cái đoạn hqua mình đụng chúng 2 đứa bé , lúc này chỗ đó lại xuất hiện có 2 cái miếu nhỏ ở mép đường. Vào quán gọi tô phở ngồi nhâm nhi chén rượu. Được 1 lúc thì bà chủ quán lại gần kéo ghế sát mình rồi hỏi :
– Đêm qua chú có đi qua đây đúng k?
Mình giả bộ hỏi vặn lại:
– E vừa chạy trên Móng Cái xuống có ch j k chị?
Bà chủ quán hỏi tiếp :
– tại đêm qua tôi thấy có cái xe giống xe chú đỗ ở bên kia đường, tôi lại nghĩ là chú.
Nghĩ bà chủ biết ch j đó nên mình cũng nói thẳng luôn:
– À vâng đêm qua e có đỗ lại ở đây chị ạ
– Thế chú cũng thấy cái đó hả?-chị hỏi
Giật mình hỏi lại chị :- ý chị là????
– Thì…. m..a.. chứ j nữa .- chị chủ quán nói với giọng run run có vẻ lo sợ điều gì đó
Lúc này như hiểu ra vẫn đề tôi biết ch biết câu ch về 2 đứa bé kia nên cũng ngồi kể lại đầu đuôi cho chị nghe . Nghe xong chị chủ quán mới nói :
– Đêm qua tôi ở trên tầng nhìn xuống thấy xe chú đậu ở đó , còn chú thì đứng như người mất hồn vậy. Tôi biết chú bị nó trêu nên k dám lại giúp chú.
Rồi chị kể lại cách đây 4 năm. Đúng cái chỗ đó có 2 đứa bé là con của 2 vợ chồng nhà bên mép đường kia , vừa nói chị vừa chỉ về căn nhà đối diện , giờ là 1 cửa hàng tạp hoá. 2 vợ chồng ấy người nơi khác đến , có 2 đứa con 1 trai 1 gái . Chị vừa nói đến đây thì tôi giật mình :
– Đúng rồi đêm qua e gặp cũng 1 đứa bé trai 1 bé gái đó chị
Chị kể tiếp , hôm đó cái ngày định mệnh bình thường thì bố mẹ nó k cho ra đường đâu. K hiểu hôm đó rui rủi làm sao mà 2 đứa chạy ra ngoài chơi rồi bị xe tông . Thảm khốc lắm , do đau buồn quá nên người vợ treo cổ tự tử còn người chồng sau đó cũng bán căn nhà rồi đi đâu k rõ. Từ đó đến nay đang yên ổn , thì dạo gần đây bỗng 2 đứa nó hiện về phá làng phá xóm . Không cho ai làm ăn , mấy nhà cũng mời thầy về xem thì biết do 2 đứa chết oan mà giờ k chịu đầu thai nên hồn cứ luẩn quẩn ở đây. Chúng tôi cũng lập miếu thờ rồi mà nó phá quá . Ngày trước ban đêm cánh lái xe đậu ở đây vào ăn đêm nhiều lắm. Mà từ khi bị 2 đứa phá thì ai cũng sợ chả dám đậu nữa. Còn người ở đây thì đêm nào nó cũng qua đập cửa ầm ầm, rồi khóc lóc hỏi ba mẹ nó đâu. Nhất là cái nhà cũ của nó, đến đời này là đời chủ thứ 5 rồi chú ạ. Chắc cao vía nên cũng trụ đc ở đây. Vừa nói chị vừa lắc đầu. Tôi gặp 2 đứa lần đầu vào cái đêm cách đây 3 tháng . Chị rít 1 hơi thuốc rồi kể tiếp
– Hôm đó trời mưa lâm thâm , mới có 11h đêm mà quán tự nhiên vắng khách, nên tôi định bụng đóng cửa đi ngủ sớm. Vừa kéo cửa định bước vào trog thì thấy bên ngoài có ai gọi cửa , tôi quay trở ra mở, ngó đâu ra thì k thấy ai . Nghĩ mình nghe nhầm nên tôi đóng lại rồi đi vào. Vừa vào nhà thì lại có tiếng đập cửa , tưởng đứa nào trêu tôi cầm gậy ra chửi . Nhưng lạ kì vẫn k có ai cả. Tôi định quay vào nhà lấy giấy đốt vía thì vừa quay mặt lại . Ôi trời đất cha sinh mẹ đẻ đến giờ điều kinh khủng nhất đối với tôi là gặp 2 đứa bé đó. Người máu me be bét , chỗ thì con chỗ thì mất khủng khiếp lắm chú à, 2 tay cứ xoè ra như xin cái j đó, miệng thì cười . Sợ quá tôi ngất lịm đi. Chồng tôi tưởng tôi trúng gió nên ra đỡ tôi vào phòng , sáng hôm sau tôi đem chuyện kể với mấy nhà hàng xóm thì mới biết nó cũng trêu mấy nhà rồi nên chúng tôi bàn nhau làm cơm cúng rồi lập miếu thờ cho 2 đứa nó. Ấy thế mà thỉnh thoảng nó vẫn hiện về phá đấy chú à.
Kể xong thì chị khuyên tôi là nên làm cơm cúng nó để nó đỡ phá , lúc này tôi cũng thấy hơi sợ nhưng nghĩ mình có làm j nó đâu, mà nó cũng biết mình là ai mà ám. Nghĩ vậy mình giả tiền rồi đứng dậy ra xe đi về. Quả đúng như lời chị chủ quán nói trên đường về xe mình lúc nổ lốp , lúc thì k nổ đc máy , hỏng hết cái này rồi đến cái khác.
Lúc này thì mình biết là do 2 đứa bé kia gây ra nên ngay hôm sau mình sắm lễ lộc đến nhờ chị chủ quán cũng giùm cho 2 đứa . Cũng từ đó đến này mình k đi lại tuyến đường đó nữa nên chưa thấy hiện tượng gì?
Hôm nay mình kể ch này vì mấy hôm nữa mình có chuyến hàng chạy lên Móng Cái cũng đi qua đường đó. Nếu có gặp nữa thì mình kể tiếp cho các bạn nghe

0