K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

27 tháng 11 2016

Hôm nay cô giáo ra đề làm văn. Cô yêu cầu tôi kể về kỉ niệm với một con vật nuôi mà tôi từng thân thiết. Không một chút đắn đo, tôi cầm bút kể về chú chó " Lúc", một ***** mà gia đình tôi ai cũng coi như một người thân.
" Lúc" là cách tôi gọi tắt tên của nó. Thật ra tên đầy đủ của nó là" Lucky". Ba tôi đặt cho nó cái tên đó vì ông tin vào câu dân gian truyền miệng: " Mèo vào nhà thì khó, chó vào nhà thì sang". Số là thế này, một hôm, khi đứng trông hàng, anh Hải, người giúp việc cho ba tôi, thấy một ***** ngơ ngác chạy qua, vẻ mặt thất thần hỏang hốt. Anh bèn huýt gió gọi nó đứng lại. Ai ngờ nó vào nhà thật và nằm im phủ phục trước thềm. Anh lấy cơm cho nó ăn rồi vỗ về bảo nó nằm im đợi chủ đến tìm.Không ngờ, một ngày, rồi hai ngày ....trôi qua mà chẳng ai đi tìm nó cả. Thế là gia đình tôi nuôi luôn từ đó.
Phải nói Lucky không phải là chó quý mà chỉ là một ***** đẹp vậy thôi. Nó là chó Việt 100%. Có lẽ chủ trước nuôi nó để thịt hay sao đó nên khi về nhà tôi nó đã bị thiến rồi. Do vậy nó mập tròn ú ụ. Cân dễ phải 20 kg ( Lần chích ngừa cho nó tôi đã có cân). Lông lại vàng óng ả nữa trông rất đáng yêu. Chỉ có điều cái mõm dài và hàm răng nhe ra nhọn hoắt trông rất đáng sợ. Ấy thế nhưng Lúc lại rất hiền. Ai vuốt cũng được và gặp ai cu cậu cũng mừng. Anh Hải thường trêu nó là chó" hữu nghị" và không tin tưởng chút nào vào việc giữ nhà của nó.
Lúc đầu tôi cũng coi thường nó. Hay nói đúng hơn là tôi không ghét cũng không thương. Nhưng rồi nhiều chuyện xảy ra khiến tôi phải đổi thay thái độ. Đó là mỗi khi tôi đi học về, nó nằm trước cửa, đợi tôi từ xa. Và khi tôi chưa thấy nó là nó đã nhìn thấy tôi rồi. Nó chạy xồ ra mừng tôi tíu tít. Lúc đó cái đuôi của nó cứ gọi là ngoáy tít, hai chân trước chồm lên như thể muốn ôm chòang lấy tôi. Miệng thì khẽ kêu lên sung sướng. Đã thế ánh mắt lại đầy biểu cảm thiết tha, bảo sao tôi không cảm động. Cứ thế ngày lại qua ngày, tôi mến nó lúc nào không hay.
Càng mến Lucky hơn khi một ngày kia nó lập công bắt chuột! Bạn có tin không khi chó mà biết bắt chuột như mèo. Nhưng là sự thật đấy. Số là cửa hàng nhà tôi đồ đạc rất nhiều nên lũ chuột thường hay ẩn nấp. Má lại ghét mèo nên không chịu nuôi. Thế là lũ chuột hòanh hành dữ dội. Một bữa nọ , Lúc đang nằm lim dim thìnghe tiếng rục rịch của lũ chuột đuổi nhau sau tủ kệ. Lúc vểnh tai lên, hai chân trước duỗi dài nghe ngóng...Thế rồi một anh " Tí" rửng mỡ chạy xẹt qua. Không chần chừ, Lúc vươn mình chồm tới. Anh " Tí" chới với bị Lúc ngoạm liền. Lúc cắn chặt , lắc lắc đầu ra chiều hí hửng đem lại khoe với ba tôi. Ba cầm xác chuột liệng vào thùng rác rồi khen Lúc giỏi, Lúc tài. Từ đó được khuyến khích, Lúc càng ra tay diệt chuột và lập thêm nhiều chiến công hơn nữa. Mẹ tôi vì thế càng yêu Lúc hơn.
Thấm thoắt vậy mà Lúc đã ở với gia đình tôi được7 năm rồi. Biết bao kỉ niệm buồn vui của gia đình mà có Lúc cùng chia sẻ. Thậm chí anh Hai tôi đi học xa nhà mất những bốn năm mà khi về Lúc vẫn mừng, vẫn nhớ. Do vậy cả nhà tôi ai cũng yêu quý Lúc. Ba tôi thường nói với chúng tôi rằng nó không còn là một ***** nữa mà là một thành viên thân thiết của gia đình. Với tôi, tôi không thể tưởng tượng một ngày nào đó khi đi học về mà không thấy nó ra mừng. Nếu nó bị " bắt cóc" ...eo ôi, tôi chết mất. Do vậy tôi chỉ cầu trời cho nó được sống mãi với gia đình tôi. Tôi sẽ chăm sóc nó như thể đó là em út của tôi vậy

27 tháng 11 2016

Viết cảm nghĩ mà bạn

17 tháng 12 2017

                                               Câu chuyện về chú chó trung thành ở Nhật Bản

    Chú chó Hachiko được giáo sư Ueno của trường đại học Tokyo nuôi dưỡng. Gia đình giáo sư không có con trai nên ông coi Hachiko như con ruột.
    Hàng ngày như thường lệ, cứ mỗi buổi sáng là Hachiko tiễn giáo sư Ueno Eizaburo đến nhà ga để ông lên tàu đi làm và cả hai đều đi bộ tới nhà ga Shibuya, chú chó trung thành Hachi, có nick name là Hachiko. Hachiko không được phép theo giáo sư đến Đại Học Hoàng Gia (nay là Đại Học Tokyo), nơi ông đang giảng dạy, và chiều cũng vậy, cứ đến 3 giờ chiều , Hachiko lại ra nhà ga đợi giáo sư về. Nhưng vào ngày 12 tháng 5 năm đó, giáo sư Ueno đã qua đời sau một cơn đột quỵ khi đang hảng bài trên giảng đường ở trường đại học và mãi mãi không thể trở về được. Còn Hachiko cứ như mọi ngày, vẫn đến nhà ga vào lúc 3 giờ chiều để đón chủ nhânvề. Nhưng hôm đó đã qua 3 giờ rất lâu, bao nhiêu chuyến tàu đã đi qua, trời đã tối mà không thấy giáo sư về. Và Hachiko, chú cho trung thành không hề nản lòng, Hachiko vẫn đứng đợi và đợi.
  Hachiko linh cảm rằng có chuyện gì chẳng lành đã xảy ra, tuy vậy nó vẫn ra ga đợi chủ nhân vào lúc 3 giờ chiều mỗi ngày. Chẳng bao lâu sau, những người xung quanh bắt đầu để ý tới sự chờ đợi vô vọng của Hachiko đối với người chủ nhân đã qua đời của mình. Lần lượt, từ người làm vườn trước đây của giáo sư, đến giám đốc nhà ga và những người dân trong vùng đã cho Hachiko ăn và thay phiên nhau chăm sóc nó. Câu chuyện về chú chó trung thành nhanh chóng được lan truyền khắp nơi và Hachiko được coi như một tấm gương sáng về lòng trung thành. Người ta tìm đến Shibuya chỉ để nhìn Hachiko, cho nó ăn, hoặc nhẹ nhàng xoa đầu vào đầu nó để chúc may mắn. Năm 1932, khi Hachiko đợi chủ nhân được 7 năm, 1 sinh viên của giáo sư Ueno đã viết 1 bài báo kể về chuyện cảm động này và gửi đăng ở 1 tờ báo lớn ở Tokyo . Ngay lập tức có rất nhiều người quan tâm lo lắng cho chú chó trung thành này. Cũng từ Hachiko mà người Nhật thêm vào từ điển từ mới “chukhen” – chú chó nhỏ trung thành .
   Cuối cùng vào ngày 8 tháng 3 năm 1935 (1 số tài liệu nói là ngày 8 tháng 3 năm 1935), gần 11 năm kể từ ngày nó nhìn thấy chủ nhân lần cuối cùng, người ta tìm thấy Hachiko - lúc đó đã 12 tuổi - nằm gục chết tại chính cái nơi mà nó đã đứng đợi chủ nhân của mình trong suốt nhiều năm. Bên cạnh mộ của giáo sư Ueno tại nghĩa trang Aoyama cũng có đặt một bức tượng của Hachiko.
    Qua câu chuyện, chúng ta thêm hiểu về loài chó, đó là một người bạn trung thành và thân thiết nhất với con người. Khi nhận được tình yêu thương chân thành, chú chó Hachiko đã luôn chờ đời người chủ của mình trở về cho đến lúc chú chết. Câu chuyện đã để lại sự xúc động trong mỗi người.

22 tháng 12 2017

Trước hết cần hiểu yêu cầu của bài tập là nhằm rèn luyện kĩ năng phân tích, so sánh những chi tiết tưởng như trùng lặp nhưng thật ra là sự nâng cấp giá trị nội dung của tác phẩm.

Cách tiến hành :

- Tìm hiểu kĩ hành vi và thái độ của con hổ thứ nhất trong việc cõng bà đỡ Trần đến đỡ đẻ cho hổ cái, trong việc đền ơn đáp nghĩa đối với bà, mức độ của sự đền ơn.

- Tìm hiểu kĩ nội dung câu chuyện về con hổ thứ hai được bác tiều cứu khỏi nạn hóc xương, nội dung và mức độ đền ơn đáp nghĩa của nó đối với bác tiều.

- Từ hai kết quả trên, HS tiến hành so sánh hình tượng hai con hổ ở hai phương diện sau :

+ Tình thế phải chịu ơn ;

+ Cách đền ơn, mức độ đền ơn.

- Cuối cùng trả lời câu hỏi :

+ Nội dung truyện có bị trùng lặp không khi kể về hai con hổ ?

+ Từ chuyện con hổ thứ nhất đến chuyện con hổ thứ hai, giá trị nội dung của tác phẩm được nâng cấp như thế nào ?                       

23 tháng 12 2017

mk muốn có bài làm

Tiếng người hú, tiếng tù và thúc giục, tiếng sủa ăng ẳng của lũ bạn tôi làm náo động cả góc rừng. Không lẫn vào đâu được là tiếng sủa "gâu gâu" trầm trầm và vang dội của tôi, một chú chó săn lão luyện.

Tiếng súng chát chúa của ông chủ đã hạ gục một con dê núi, nhưng nó chỉ quỵ xuống một lát rồi vùng dậy chạy bán sống bán chết. Tôi lao lên như một mũi tên. Ngang qua suối cạn, con dê vấp ngã. Tôi bồi tiếp hai cú vào cổ, dê núi tắt thở. Mọi người lục tục chạy tới, vui mừng khiêng con thú về. Ông chủ vỗ nhẹ vào hai má tôi và khen: Tốt lắm! Giỏi lắm!

Cuộc săn tiếp tục. Tôi chạy trước, mũi khịt khịt đánh hơi, hi vọng lập thêm chiến công. Đây rồi! Có mùi gì hăng hắc cùng tiếng sột soạt khe khẽ. Một bóng đen vụt qua. Tôi mê mải lao theo …

Bỗng một quả rừng rơi xuống trúng đầu làm tôi chợt tỉnh. Con thú chạy đâu mất mà tiếng người cũng chỉ thoang thoảng trong gió. Tôi dừng lại nhìn quanh ... Sao im ắng quá vậy? Trời bắt đầu tối. Tôi vội vàng chạy theo lối cũ trở về.

Nhưng dường như càng chạy càng không tìm thấy lối ra. Mỗi gốc cây ngọn cỏ quanh tôi xa lạ như chưa từng gặp bao giờ. Khu rừng rậm rịt, bóng tối như bưng lấy mắt, như bịt chặt tai. Tôi mệt mỏi rã rời, tìm một hốc cây có nhiều lá khô nằm khoanh cho đỡ mệt. Chỉ mong sao ngủ quên đi cho đến khi trời sáng. Nhưng bóng tối, cảnh lạ khiến cho tôi không sao chợp mắt được. Cơn đói cồn cào gợi tôi nhớ tới những bữa ăn ngon lành ở nhà. Họ nhà chó chúng tôi vốn dũng cảm nhưng lúc này xung quanh yên ắng quá nên tôi thèm hơi ấm của con người. ông chủ quý tôi lắm. Ông rất ít nói. Khi nào vui vẻ hoặc hài lòng, ông thường vuốt bộ lông mượt của tôi, vỗ vỗ vào má tôi và khen: Giỏi lắm! Tốt lắm! Còn tôi ngước nhìn ông, mắt sáng long lanh và đuôi thì ngoáy tít mừng rỡ.

Chú chóChạy suốt ngày, giờ đây tôi thấy mệt. Nhớ lại có lần mải săn mồi, chân trước của tôi vấp vào đá tóe máu. Ông chủ đã kiếm lá dịt vào vết thương rồi băng bó cho tôi. Mấy ngày tôi đau chân, ông chủ xích tôi bên cạnh cầu thang, không cho chạy nhảy. Sáng sáng, ông tháo xích dắt tôi đi một vòng quanh xóm. Nhờ thế mà chân tôi mau lành.

Giờ này, tôi nằm đây, còn ông chủ chắc cũng đang hú gọi tôi khắp ngả. Không thấy tôi về nhà, chắc là ông lo và thương lắm. Biết đâu ông lại đeo súng, xách đèn bươn bả đi tìm dọc bìa rừng.

Suy nghĩ miên man, tôi thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh lại thì trời đã tang tảng sáng. Không chịu làm mồi cho thú dữ, càng không thể lang thang trong rừng như lũ chó hoang, tôi phải tìm ra đường về. Nhất định phải về với ông chủ yêu quý của tôi. Tôi đứng dậy nhìn bốn phía, mũi khịt khịt đánh hơi, tai dỏng lên nghe ngóng rồi lao đi với niềm hy vọng.

21 tháng 6 2020

Bị chủ mình bỏ rơi, nhưng tôi đã tìm lại được hạnh phúc đấy, bạn có tin không?

  Đó chỉ là một ngày bình thường,  tôi đánh thức cả nhà chủ tôi dậy, ăn sáng và chuẩn bị làm việc và người bạn thân nhất trên thế giới của tôi –Charly đã nói rằng chúng ta có chuyện cần phải đi. Ôi trời, tưởng tượng xem khi bước lên xe, tôi đã nghĩ tới bao nhiêu viễn cảnh đi: Lần này chúng ta sẽ đi đâu, sẽ làm gì? Chắc hẳn phải đặc biệt lắm nhỉ. Tôi nhìn ngó xung quanh và thấy cây cối như đang di chuyển vậy, thật vi diệu.

  Đến nơi, tôi vội vã nhảy xuống xe và tận hưởng không khí mát lạnh ngoài trời. Tôi để ý thấy Charly nhìn tôi rất lâu, tôi tưởng cô ấy muốn chơi cùng nên tôi đã chạy đi tìm đồ chơi. Khi tôi bắt đầu đánh hơi xung quanh và tìm kiếm một cái gậy để chơi đùa, Charly đã ôm tôi, khóc và trở lại trong xe rồi nhanh chóng rời đi. Tôi bất ngờ và nghĩ: Ôi, có vẻ như đây là một cấp độ trốn tìm hoàn toàn mới nhỉ, khác hẳn với những gì chúng ta đã từng chơi hay là cô ấy muốn như những chú chó đợi chủ của mình và rồi khi chủ của họ quay lại, họ sẽ trao cho chúng tôi một cái ôm và hàng tá đồ ăn ngon… Nghĩ vậy, tôi ngồi xuống nghỉ một chút và đợi Charly. Nhìn từng chiếc xe đi qua, tôi cứ mong nó sẽ là xe của Charly nhưng không phải. Đợi lâu quá rồi mà Charly vẫn không quay lại đón tôi.

  Ngay lúc đó tôi nhận ra rằng có lẽ nên trở về nhà một mình, vì vậy tôi bắt đầu đi bộ. Vừa đi, tôi vừa suy nghĩ xem mình đã làm sai điều gì? Đúng là dạo này tôi có nghịch ngợm một chút nhưng họ vẫn khen tôi dễ thương cơ mà? Trời trở nên tối và lạnh hơn, và tôi cảm thấy thực sự đói bụng. Khi đi được lâu, tôi đi đến một nơi xa lạ với xe cộ và những tòa nhà cao ốc làm tôi thấy choáng ngợp. Một vài người ném những ánh mắt kỳ lạ vào tôi rồi đi lướt qua, số khác thì muốn chạm vào tôi một chút. Tôi cảm thấy rất sợ hãi và choáng ngợp trước những thứ này nên đã chạy thục mạng và trốn vào con hẻm đầu tiên mình nhìn thấy!  Thành thật mà nói, đó là cảm giác khủng khiếp nhất trên thế giới, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi và kiệt sức. Chợt, tôi thấy có hai chú chó khác, tôi sợ hãi: Tôi … tôi đi ngay đây mà. Họ hỏi: Sao chú mày không về nhà đi, trông chú mày đâu phai chó hoang đâu. Tôi kể lại mọi chuyện cho họ. Họ nói rằng tôi đã bị bỏ rơi rồi và họ chó kia biết chính xác điều này. Tại sao những người mình yêu thương nhất lại phản bội ta như vậy chứ?

  Từ hôm đó, tôi, Rocky và Oscar đã trở thành những người bạn thân nhất. Mỗi buổi sáng, mỗi chúng tôi đều đi theo nhiều hướng khác nhau để tìm những thứ còn tốt, như thức ăn hoặc thứ gì đó để giữ ấm vào ban đêm. Một trong những địa điểm yêu thích của chúng tôi để kiếm ăn là bên ngoài một cửa hàng nhỏ. Charly đôi khi đã đi đến những nơi như thế. Vào ngày nọ, một phụ nữ nhận thấy tôi đang đợi trong góc khi cô ấy đang đổ thức ăn. Người phụ nữ ấy mỉn cười rồi đi vào bếp, lấy một đĩa thịt ra, cô ấy gọi tôi lại. Biết tôi sợ, cô ấy liền đi vào bếp. Khi người phụ nữ đi tôi liền ăn ngấu nghiễn chỗ thịt đó mà không nhớ đến Rocky và Oscar. Mình sẽ tìm đồ ăn cho họ sau, tôi nghĩ thế rồi ăn tiếp.Mấy hôm sau, tôi tiếp tục quay trở lại quán ăn đó, và phát hiện ra rằng người phụ nữ này tên là Alison và là một đầu bếp ở đây. Rồi một ngày, cô ấy nhìn tôi và hỏi, “Này anh bạn, cậu có muốn chuyển đến sống cùng tôi không? Có vẻ như cậu cần một ngôi nhà đấy” Tôi hạnh phúc đông ý ngay. Đó dường như là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Alison và tôi sống trong cùng một khu phố cạnh con hẻm mà tôi đã từng lang thang, vì vậy đôi khi tôi thấy những người bạn cũ của mình, Rocky và Oscar. Thật không may, họ vẫn phải sống ngoài đường vì chưa gặp được người tốt.

Tôi hi vọng họ sẽ tìm được một người tốt với họ như tôi vậy.

14 tháng 12 2018

1. Truyền thuyết: loại truyện dân gian kể về các nhân vật và sự kiện có liên quan đến lịch sử thời quá khứ, thường có yếu tố tưởng tượng kì ảo. Truyền thuyết thể hiện thái độ và cách đánh giá của nhân dân đối với các sự kiện và nhân vật lịch sử được kể.

   

2. Truyền thuyết Bánh chưng, bánh giầy vừa giải thích nguồn gốc của bánh chưng, bánh giầy, vừa phản ánh thành tựu văn minh nông nghiệp ở buổi đầu dựng nước với thái độ đề cao lao động, đề cao nghề nông và thể hiện sự thờ kính Trời, Đất, tổ tiên của nhân dân ta. Truyện có nhiều chi tiết nghệ thuật tiêu biểu cho truyện dân gian ( nhân vật chính - Lang Liêu - trải qua cuộc thi tài, được thần giúp đỡ và nối ngôi vua, v.v...).

3. - Giao tiếp là hoạt động truyền đạt, tiếp nhận tư tưởng, tình cảm bằng phương tiện ngôn từ.

    - Văn bản là chuỗi lời nói miệng hay bài viết có chủ đề thống nhất, có liên kết, mạch lạc, vận dụng phương thức biểu đạt phù hợp để thực hiện mục đích giao tiếp.

    - Có sáu kiểu văn bản thường gặp với các phương thức biểu đạt tương ứng : tự sự, miêu tả, biểu cảm, nghị luận, thuyết minh, hành chính - công vụ. Mỗi kiểu văn bản có mục đích giao tiếp riêng.

4. Ông lão đánh cá và con cá vàng là truyện cổ tích dân gian do A.Pu-skin kể lại. Truyện sử dụng những biện pháp nghệ thuật rất tiêu biểu của truyện cổ tích như : sự lặp lại tăng tiến của các tình huống cốt truyện, sự đối lập giữa các nhân vật, sự xuất hiện của các yếu tố tưởng tượng, hoang đường. Truyện ca ngợi lòng biết ơn đối với những người nhân hậu và nêu ra bài học đích đáng cho những kẻ tham lam, bội bạc.

5. Bà mẹ thầy Mạnh Tử là tấm gương sáng về tình thương con và đặc biệt là về cách dạy con :

    - Tạo cho con một môi trường sống tốt đẹp ;

    - Dạy cho con vừa có đạo đức vừa có chí học hành ;

    - Thương con nhưng không nuông chiều, ngược lại rất kiên quyết.

   Truyện Mẹ hiền dạy con đơn giản nhưng gây xúc động là nhờ có những chi tiết giàu ý nghĩa.

   Tục ngữ : "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng".

6. Đoạn văn :

Mẹ tôi ba mươi bảy tuổi, là y sĩ trạm xá xã Vinh Quang. Mẹ tốt nghiệp trường Trung cấp y sĩ Hải Phòng thuộc chuyên khoa Sản. Sáng sớm, mẹ đã đi xe đến trạm xá. Chiều tối, mẹ mới về nhà. Mẹ khám bệnhtiêm thuốc, săn sóc sản phụ và trẻ sơ sinh. Vào mùa dịch bệnh hoặc gặp các ca đẻ khó, đẻ non, mẹ phải làm suốt đêm ngày. Mỗi lần tiễn một sản phụ mẹ tròn con vuông từ trạm xá ra về, mẹ vui lắm. Các bà, các chị ở xã tôi, mỗi khi gặp mẹ đều rất vui và gọi là "cô Hằng" một cách quý mến.

    8 tháng 12 2017

    Nếu như ngày trước, người ta nuôi chó chỉ để trông giữ nhà thì giờ đây, với nhiều người, chú chónhỏ còn giống như người bạn, thậm chí là một thành viên trong gia đình nữa. Vì thế, từ lâu, rất nhiều nước trên thế giới đã ban hành lệnh cấm giết mổ, hay ăn thịt chó.

    Những hành động như chó cứu chủ, không chê chủ nghèo nàn, hay luôn trung thành dù chủ cũ đã ra đi, ... khiến con người càng thêm yêu quý loài vật này. Và mới đây, cộng đồng mạng xuất hiện bài viết của một gia đình, kể về sự việc gặp lại chú chó nhỏ sau một năm xa cách khiến nhiều người vô cùng xúc động. 


    Đoạn clip đang được mọi người quan tâm, chú ý. (Nguồn: FBNV)

    “Xem xong clip này bạn còn muốn ăn thịt chó nữa không?

    Đây là chú cún Mia của tôi, cách đây 1 năm do bận công việc không thể chăm sóc được nên tôi để lại cho một bạn ở cách nhà tôi 60km chăm sóc. Dạo đó tới giờ do bận quá, lại ngược đường nên tôi không ghé thăm được, và chủ nhật vừa rồi cả nhà tôi lên thăm chú cún. Cả nhà cứ lo lắng là không biết nó còn nhớ không?

    Thật bất ngờ nó mừng đến mức cuống cuồng luôn và cứ đòi theo về không rời nửa bước. Tình cảm của nó khiến tôi ứa nước mắt. Các bạn hãy xem và cảm nhận nhé!

    Chó là một người bạn không phải là một giống nuôi giết thịt!..” – bài viết của anh chủ chú chó.

    Xúc động trước cuộc gặp gỡ giữa chú chó và chủ cũ sau một năm xa cách

    
Chú chó Mia mừng rỡ khi thấy chủ cũ tới thăm. (Ảnh: Cắt clip)
    Chú chó Mia mừng rỡ khi thấy chủ cũ tới thăm. (Ảnh: Cắt clip)

    Đi kèm bài đăng là đoạn clip ngắn ghi lại khung cảnh lúc gia đình anh chủ lên thăm chú chó Mianày. Mừng rỡ gặp lại chủ cũ, chú chó chạy nhảy không ngừng, cứ quấn quýt quanh người chủ không rời nửa bước.

    Khi anh chủ muốn thử Mia, mở cửa xe ô tô, nói đi về nào, chú chó vội vàng chạy ngay lên xe, ngồi vào ghế lái, ra vẻ vô cùng phấn khích. Mọi người có mặt tại thời điểm đó đều thích thú với phản ứng của Mia, không ai nghĩ rằng sau 1 năm xa cách mà chú chó vẫn nhớ và quấn quýt với chủ nhà tới vậy.

    
Sau khi chủ mở cửa xe, chú chó chạy nhanh lên ghế ngồi đợi như muốn về lại nhà cũ. (Ảnh: Cắt clip)
    Sau khi chủ mở cửa xe, chú chó chạy nhanh lên ghế ngồi đợi như muốn về lại nhà cũ. (Ảnh: Cắt clip)

    Anh chủ còn đăng thêm một bức ảnh và cho hay: “Cái ảnh này cách đây một năm ngày mình tiễnMia đi lên nhà người bạn. Hình như nó linh cảm được, nên trên xe nó cứ gác mõm lên vai mình và mặt buồn lắm không vui vẻ như những lần đi chơi khác”.

    Liên hệ với chủ nhân bài đăng, anh tên thật là Hạ Duy Quý, hiện đang sinh sống và làm việc tại Hà Nội. Anh Duy Quý cho hay: “Gia đình mình nuôi Mia từ khi em nó được 3 tháng tuổi. Được 6 tháng thì mình bị bệnh, phải vào viện điều trị, Mia phải gửi ở nhà mẹ vợ của mình, nhờ bà nuôi hộ. 3 tháng sau khi ra viện, gặp lại Mia, nó cứ đòi theo mình, đi đâu thì nó đòi theo đó. Lúc này mình định về nhà, để Mia lại nhà mẹ vợ thì Mia cắn nát cửa, đứt cả xích để đi tìm mình.

    Thương em quá nên lại mang về nhà nuôi. Được hơn 1 năm thì mình bận công tác, thường xuyên không ở nhà nên phải mang Mia tới nhà người em cách chỗ ở cũ tới 60km nhờ nuôi hộ”.

    Xúc động trước cuộc gặp gỡ giữa chú chó và chủ cũ sau một năm xa cách

    
Hình ảnh khác của chú chó trung thành Mia. (Ảnh: NVCC)
    Hình ảnh khác của chú chó trung thành Mia. (Ảnh: NVCC)

    Ngày đưa Mia lên nhà người quen, chú chó như hiểu chuyện, cả dọc đường đi mặt mũi buồn thiu, cho dù anh Duy Quý cùng mọi người có trêu chọc thì nó cũng không vui vẻ mà cứ "buồn so". Sau này anh Duy Quý còn được biết ngày mà Mia tới ở nhà mới đã bỏ ăn 10 ngày liên tiếp, khiến anh vô cùng xót xa.

    8 tháng 12 2017

    cậu ơi đây là giúp tôi giải toán chứ ko phải là tiếng việt bạn nha

    8 tháng 12 2017

    BẠn ơi :) bây giờ có ngữ văn nữa nha bạn Vũ Nguyên Thương