K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Cô Gái Của Biển Cả

Tôi còn nhớ tuổi thơ ở trong khu rừng có hương của cây cối và cát biển,kèm theo hương gió của những buổi chiều mát.Dường như tôi ở đây đã được 3 năm.Luôn chỉ được nghe tiếng gió và tiếng vỗ về của sóng biển,bữa ăn hàng ngày chỉ là những chú cá nằm sâu dưới đáy biển xanh....ở trong túp lều cũ rích do tay mình dựng lên mà thấy tự thương cho chính mình.Hàng ngày chỉ mong ước sao cho kiếm được bữa ăn ra hồn,có hôm phải cắn răng chịu đói mà ngủ.Tôi luôn mơ về những cơn mưa sao băng,giá như sao băng đừng vụt qua rồi biến mất trong chớp mắt,tôi có hàng nghìn điều ước được ấp ủ trong trái tim,chỉ là một đứa trẻ con mơ về những thứ hão huyền trên đời.

Nhưng rồi một ngày,tôi dường như cảm thấy cuộc sống ở nơi này thú vị dần lên,gặp một người con gái sống ngay sát ven biển....tôi thường gọi cô bé đó là "Cô Gái Của Biển Cả"...một phần lí do cũng hết sức là nhảm,nó chui từ tâm trí tôi ra cái gì thì tôi gọi vậy......Cô Gái của biển cả.....

_______

Buổi chiều tại bờ biển "Neiyo"...__

Vẫn như thường xuyên,tôi rời khỏi túp lều để đi lấy củi,nói thế nào thì tôi cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ,sinh ra ở bờ biển này,tôi chỉ toàn ngồi nghe tiếng sóng vỗ,ngắm cảnh hoàng hôn,còn bữa ăn thì tẻ nhạt vô cùng,chỉ có cảnh vật nơi đây là đem lại niềm vui cho tôi.Tôi bắt đầu vào rừng hoặc kiếm nơi nào rậm rạp để mà kiếm vài ba bó củi.Tôi nhấc từng bước chân nặng trĩu lên,cái nắng gay gắt của mùa hè rọi xuống,ánh nắng như chảy dài trên vai tôi....Đang đi bỗng.....

"Bốp"

"Ui da!" tôi kêu lên một tiếng,hình như vấp phải thứ gì đó nặng lắm.Cứ cho rằng chỉ là một tảng đá cứng đầu to đùng nằm hiên ngang giữa lối đi,tôi vừa tức vừa thấy đau,có đứng dậy rồi tự rủa tảng đá:" Tảng đá chết t....iệt........Ủa?....."

Tôi ngạc nhiên và khá là sửng sốt,tảng đá chỉ là trong tâm trí của tôi chứ thực chất không phải,tôi nhận ra tôi vấp phải một con nhỏ đang nằm giữa lối đi vô rừng,thầm nghĩ nhỏ này điên hay sao mà nằm giữa lối vậy trời? Nhỏ nằm sấp người qua một bên,mái tóc dài xõa xuống.Vốn có tính tò mò nên tôi lật người nhỏ lên mặc dù chẳng bao giờ động vào con gái!Tôi dường như mất cả hồn vía khi thấy rõ gương mặt của nhỏ này,gương mặt trái xoan,hình như có bôi qua lớp phấn mịn,chắc nhà khá giả đây mà!Ở vùng biển này thiếu gì!Đôi mắt tuy nhắm nghiền lại nhưng tôi chắc rằng đôi mặt của nhỏ này đẹp lắm,nhìn những hàng mi cong vút đến mượt mà kia thôi cũng đủ để phỏng đoán,đôi môi nho nhỏ,có chút hồng hồng,suối tóc đen dài đến lạ lùng,xõa ngang lưng,chạm tay vào mái tóc óng ả ấy mà thấy mượt và mềm mại đến lạ lùng.Có vẻ như là đi lạc hay một lí do nào đó.Nhìn gương mặt của nhỏ lấm lem mà thấy thương quá trời,chắc là đói ,kiệt sức nên ngất xỉu ở đây quá,trẻ con mà.Tôi tính rằng sẽ cõng nhỏ về túp lều của mình.Củi cũng đã thành một bó trên vai.Nhưng vấn đề là vai vác củi thì sao cõng nhỏ về được???Nghĩ mình là đàn ông con trai cơ mà,phải ra dáng nam nhi chứ [Au:V~ thanh niên:v]!Nghĩ xong liền một tay vác củi trên vai,một tay ôm qua bụng nhỏ rồi cõng lên vai nốt:v,Tôi bước đi chầm chậm trở về túp lều....

______

"Phịch".Tôi thả nhỏ xuống,thở dài ngao ngán.Tôi đặt nhỏ lên chiếc giường gỗ mà tôi tự thiết kế,đắp cái áo mỏng lên người cho nhỏ rồi lấy chiếc lưới từ thời ông nội ra bắt cá ở gần biển.Thủy triều dần dần lên,tiếng sóng biển gào thét,cuộn từng lớp sóng trôi dạt vào bờ.Vốn dĩ biển này người ta bắt cá là chủ yếu chứ chẳng mang theo cái phao to đùng xuống tắm mát bao giờ!Tôi giăng lưới xuống,ở trên bờ đứng trực cá.Mong nó sớm chui vô cái lưới nhanh nhanh lẹ lẹ giùm tui,cá thì nhiều mà đớp mồi thì ít.Dường như mỗi tôi là thằng lạc loài đi đánh cá ở biển này.

Đợi trời sẩm tối thì cá đã nằm gọn trong chiếc lưới,tôi bỏ cá vào xô rồi thu lưới lại,trở vào túp lều.Tôi bước vào trong thì thấy con nhỏ ban nãy đã dậy mất tiêu.Đúng như tôi nghĩ...câu nói đầu tiên của nhỏ kiểu gì cũng sẽ là vậy....:

-Oái!Đ....Đây là đâu???Còn cậu là ai??-Nhỏ la lớn

-Tôi thấy bạn nằm ngay giữa lối rừng nên tôi vác về,tỉnh rồi hở?

-Hả.....à ờm....đúng là tôi bị lạc....cảm ơn ,mà cậu tên....

Nhỏ hỏi tôi,nghĩ không phải người xấu nên tôi cất giọng lạnh băng trả lời:

-Ừm....Cứ gọi tôi là Kei được rồi,còn bạn?

-Cậu cứ gọi tui là Iru được rồi.

Iru cười rồi nói,nụ cười của nhỏ tựa như ánh mặt trời,tôi đỏ mặt nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh băng,tôi nhìn nhỏ rồi nói:

-Tối rồi,đi nấu ăn đi.

-Hả??Làm cái gì được?Tui thấy xung quanh ngoài cái giường này ra đâu còn gì đâu?

-Có xô cá tôi để ngoài kia,tôi đi nướng đã,bạn cứ ngồi nghỉ đi,I....Iru.

-....Ừm.....

Nói xong tôi ra ngoài,lấy xô cá ra,kéo từng bó củi về chỗ mình.Chẳng qua vì Iru là khách lạ nên thông cảm cho,chứ còn là bạn thân hay em gái thì còn lâu mới cho ngồi không như thế!Tôi nhăn mặt lại,bắt đầu nhóm lửa,tôi dùng chiếc bật lửa mà ba mẹ tôi trước khi sang thế giới bên kia để lại,vì thạo rồi nên việc làm lửa cháy đối với tôi là đơn giản,thỉnh thoảng khói bốc lên,bay vào mắt tôi...mắt tôi rất nhạy cảm với những thứ như bụi hay khói nên cứ khói tạt vô mắt là cay cay mắt...có khi còn khóc luôn í chứ.Iru xỏ đôi dép vào rồi ra với tôi,thấy làm lửa lên thì nhỏ khen:

-Oa!Có cái gì nó bốc lên kìa!To nữa!Kei làm thế nào vậy?Kei giỏi quá,Iru không làm được zậy đâu!

-Hả?Cái này gọi là lửa cháy đấy,bộ không biết sao?Trẻ con quá.Dùng bật lửa đốt vô mấy vỏ cây khô rồi đút củi vô là cháy liền hà.

-Mà nhóm lửa chi vậy?

-Nướng cá.

Tôi trả lời,tôi lấy que xiên qua từng chú cá rồi cho lên bếp lửa,nhỏ tròn mắt nhìn,sao mà thấy Iru kì quá trời,đến lửa cũng hổng biết....10p sau thì cá vàng dần lên,nhỏ reo lên:

-A!Nó vàng lên rồi kìa!Ăn được rồi!

-Chưa đâu!Nhìn vàng vậy thôi chứ bên trong còn thịt sống đấy,đợi lúc nữa đi,thiếu kiên nhẫn quá!

-Gì chứ!.

Nhỏ phụng phịu,lúc này nhỏ mới đáng yêu nà,hương gió cuốn theo mùi cát biển,nghe sóng vỗ thôi cũng đã đủ vui tai rồi,giá như tôi được như bao đứa trẻ khác,được ôm ấp trong vòng tay ấm áp của cha mẹ,sưởi ấm đôi bàn tay lạnh giá của chính mình.Còn tôi mãi vẫn chỉ là một chú chim non ,tự sải cánh mà bay đi chu du nơi này nơi khác,cứ mãi cất cánh lên một bầu trời tự do nhưng đầy sóng gió,khát sẽ không tìm được nước,buồn sẽ không có tổ ấm.....tôi cũng vậy,phải tự dùng đôi tay và sức mình để mà sống trong cái cuộc sống cô độc này....

-Kei!Cá chín rồi chứ??

-À ừ,chắc được rồi đấy.

-Yeah!

Tôi bỏ cá ra khỏi bếp hồng,mùi cá nướng chín thơm nổi lên,ngửi thôi cũng đủ để thèm.Tôi đưa cho Iru con to nhất rồi nói:

-Nè,ăn từ từ thôi kẻo bỏng mồm.Cẩn thận xương đó.

-Iru biết ùi mà.

Nhỏ ăn một cách từ tốn,thịt cá chín ăn mới ngọt mồm làm sao,đối với tôi ăn như này cũng là qua bữa rồi.Tôi vừa ăn vừ ngắm sao trên bầu trời rộng lớn....vừa tám chuyện với Iru.

-Thế khi nào định quay về?

-Chắc ba mẹ sẽ tìm ra tui thôi!Ba mẹ tôi quen nhiều người ở đây lắm.

-Ờm.....Iru bị lạc hử?

-Ừm,lúc đi chơi,vô tình bị lạc vô đây.Vốn là đứa mù đường nên khóc thét lên luôn,đi mãi,đói quá nên kiệt sức rồi chết lâm sàng trong rừng luôn.

-........

_1 tiếng trôi qua_

-ĐI ngủ đi,muộn rồi-tôi nói

-Hả?Ừ..

Nhỏ ngoan ngoãn vào lều,tôi nhường nhỏ ngủ trên giường,con tôi lấy chiếc áo đệm lên rồi nằm xuống là xong.nhỏ nằm xuống đã ngủ khò luôn.Tôi nằm xuống,nhắm mắt lại để mặc cơn gió thổi vào túp lều cũ....Ánh trăng soi sáng vào túp lều,lòng tôi lại buồn rười rượi đến lạ lùng....

____Tua đến 1 tuần sau_______

Mặt trời chiếu ánh nắng xuống túp lều,làm tôi và Iru tỉnh giấc,tôi dụi mắt,nghĩ rằng giờ này chắc là tầm 7h .Tôi gục Iru đi kiếm nước với tôi,chứ đi một mình buồn lắm!Giục mãi nhỏ mới chịu đi,chắc tôi sắp thành người rừng quá!ra gần biển thì Iru lại đổi ý

-tui không đi đâu!Tui sợ lạc với cậu lắm!

-ĐI với tui không lạc được đâu!Tôi nhớ dai lắm!

-Nhưng Iru vân sợ lắm!..Ủa?

Nhỏ nhìn cổ tôi,tò mò về chiếc dây chuyền có đính kèm chiếc lọ nhỏ đính kèm tờ giấy tí hon bên trong,nhỏ cười tươi,nghĩ rằng đó là chiếc lọ trong truyền thuyết,có tờ giấy bên trong,lấy bút ghi điều ước vào mảnh giấy rồi ném xuống nước thật xa để thành sự thật,nhỏ liền giật lấy day chuyền trên cổ tôi rồi nói:

-Ah! Đúng là nó rồi!

-Làm gì vậy?!Đó là vật kỉ mà mẹ tôi tặng đấy!

-Bay nào!

"Tủm".Chiếc lọ rơi xuống biển sâu,tôi nhìn Iru với con mắt đầy sự tức giận,tôi quát:

-S....Sao ...cậu dám?....Đó là vật kỉ mà mẹ tôi TRAO TẶNG đấy!!!!Giờ cậu ném nó đi rồi!Cậu có biết nó quan trọng với tôi như thế nào không?!!!

-K...Kei....Kei-kun à....Iru chỉ...

-ĐỪng nói đến chữ "KEI-KUN"!

-K...Kei-kun!

Tôi tức giận đi vào trong lều với đôi mắt rớm lệ.Iru như nhìn thấy tất cả,nhỏ cũng quay lưng về phía túp lều,ngồi xuống bờ biển mà ngắm biển,tôi biết là nhỏ rất thích biển nên tôi cũng im lặng mà tức giận,nhưng tôi đâu có biết rằng.....Iru hoàn toàn sẽ....

Tôi nguôi giận,tiến tới chỗ Iru,nhỏ khóc thì phải,tôi khẽ gọi:

-Iru-chan.....

Nhỏ quay lại,đôi mắt rớm lệ nhưng vẫn nở nụ cười:

-Kei-kun,tớ xin lỗi.

-Không sao,cậu.....

Không để tôi nói hết,Iru bỗng cất lên....

"Sóng biển vỗ rì rào....

Ánh nắng dần chiếu xuống

Túp lều tranh giữa nắng

Chịu ánh nắng chói chang"....

-I..Iru-chan?...

"Vật kỉ mẹ trao tay,con ơi hãy giữ lấy

Sóng biển vỗ rì rào

Sẽ đi cùng với con....

Một bàn tay lạnh giá

....Giật lấy sợi dây chuyền

Ném xuống đáy biển sâu..."

-Sao vậy Iru?

"Đáy biển sâu kèm sóng....

Vùng biển rộng,trời cao

Sẽ phai mờ trong nắng....

Như tôi sẽ biến mất....

Trong khoảng trống.....lạnh tanh.."

Tôi ngạc nhiên khi nghe những lời đó,đến đây....Iru bỗng bật khóc.Tôi không hiểu gì hết,Iru nói;

-Kei....thực ra.....suốt thời gian qua....tớ lừa cậu đấy...

-L..Là sao?

-thực ra..........tớ không hề đi lạc!.....tớ chỉ là một đứa con gái nửa người nửa không,tớ đã luôn một mình suốt 3 năm qua.....và có lẽ ngay hôm nay?Tớ sẽ biến mất ...

-Là sao????Tớ không thể hiểu được!!!

-Tớ.........Tớ thực ra tên thật của tớ là Kaiyo!Tớ đã từng sống sâu dưới đáy biển này.....nhưng rồi một lần tớ đã đánh cắp viên ngọc quý báu của cha tớ,tớ không hề biết rằng cha tớ đã để một lời nguyền trong viên ngọc đó....ai chạm vào nó mà không được sự cho phép thì cha tớ sẽ đánh chết kẻ đó thì thôi....và không ngoại trừ tớ.

-Kaiyo.........cậu

-Phải,rồi cha tớ vẫn còn lương tâm nên chỉ đánh tớ đau điếng rồi để lại lời trong viên ngọc là tớ sẽ sống nhưng chỉ trong 3 năm,và sẽ như một cái hồn.......biến mất......

*Au:Vì đây là truyện hư cấu nên nó hơi vớ vẩn và vô lí,mog thông cảm cho AU*

Tôi khóc.....và rồi,sóng biển bỗng mạnh hơn bìn thường,nhìn vào Kaiyo,dường như nhỏ đang dần biến mất,tôi òa khóc:

-Kaiyo!!!!Đừng đi mà!!!ĐỪng biến mất!!!

-Kei-kun!Gặp được cậu...tớ vui...vui lắm...cảm ơn...cảm ơn cậu vì tất cả......

-Kaiyo-channnnn!!!!!!!!!!!!!

"Bộp",tôi khóc hết nước mắt,chiếc vòng cổ Kaiyo đeo thường ngày rơi xuống,tôi xiết chặt chiếc vòng rồi khóc...nụ cười ấy....sẽ chỉ còn trong quá khứ.....Tôi sẽ không quên....Kaiyo....

"Cô Gái Của Biển Cả...."

THE END

8
24 tháng 8 2017

Hơi dài các bạn nhỉ oho

24 tháng 8 2017

Hay đó bạn ak

7 năm về trước, chưa một lần trò chuyện, chưa một lần mỉm cười với nhau. Dù ánh mắt đã có đôi lần chạm, tiếng cười đã có đôi lần văng vẳng vào tai của những kẻ giả vờ vô tình. 7 năm sau, tôi gặp lại người. Gặp lại theo cái nghĩa là của sự chuyện trò qua lại vu vơ trên mạng, qua những câu chuyện đời thường người kể tôi nghe. Cái gặp của hai kẻ tha hương, vẫn đang chứa đầy hoài bão, khát...
Đọc tiếp

7 năm về trước, chưa một lần trò chuyện, chưa một lần mỉm cười với nhau. Dù ánh mắt đã có đôi lần chạm, tiếng cười đã có đôi lần văng vẳng vào tai của những kẻ giả vờ vô tình.

7 năm sau, tôi gặp lại người. Gặp lại theo cái nghĩa là của sự chuyện trò qua lại vu vơ trên mạng, qua những câu chuyện đời thường người kể tôi nghe. Cái gặp của hai kẻ tha hương, vẫn đang chứa đầy hoài bão, khát vọng của tuổi trẻ, vẫn chưa biết nơi đâu là bờ bến dừng chân.

Tôi như một cơn gió rong chơi, thích được cảm giác phiêu bồng nay đây mai đó (Ảnh minh họa)

Người là chàng trai biên thùy nơi bạt ngàn nắng gió. Còn tôi vẫn là cô gái bướng bỉnh ôm hoài bão về một ngày không xa sẽ đặt chân qua bên kia bán cầu, thỏa mãn ước mơ được chu du, được khám phá.

Tôi như một cơn gió rong chơi, thích được cảm giác phiêu bồng nay đây mai đó. Nhưng cơn gió vô tình bị níu giữ bởi một người không đâu. Một người không đâu, là người đó, có biết không người.

Tôi thương người, không bởi những vật chất hào nhoáng xa hoa mà con người ta vốn đặt cho những thước đo về tình yêu, cho cuộc sống. Tôi thương người bởi được nghe cái giọng ngái ngủ như mèo con trong điện thoại mỗi khi tôi gọi người thức dậy, tôi thương người bởi những câu nói ân cần giản dị người dành cho tôi mỗi ngày.

Con bé ngốc nghếch là tôi chưa tình nghĩ mình sẽ rung động trước những điều bình dị như vậy. Có phải tại cuộc sống quá đỗi bộn bề để tôi tìm thấy nơi người một sự bình yên.

Có phải cuộc sống quá đỗi phức tạp để tôi tìm thấy nơi người những điều dung dị nhất. Đã bao lần tôi hình dung một cuộc sống màu hồng bên cạnh người, nơi tôi có thể trở về là tôi, như một người vợ đảm đang ngoan hiền. Đã bao lần tôi mơ được nằm bên cạnh người, được lặng nghe hơi thở trầm ấm của người.

Nhưng có lẽ chẳng được đâu phải không người. Có lẽ cơn gió sẽ chỉ dừng chân chút thôi để cảm nhận được tiếng lòng thổn thức, đủ để hiểu được một khoảng lặng trong cuộc đời mà nó không dễ gì có được. Hay phải chăng tại tình yêu của người giành cho tôi không đủ lớn, để níu giữ tôi lại trong cuộc đời của người?

Người bước vào cuộc đời tôi lặng lẽ âm thầm, và rồi người cũng sẽ ra đi lặng lẽ âm thầm như vậy. Người nói thương tôi, nhưng trong cuộc sống này có bao nhiêu điều người ta muốn mà không làm được. Có bao nhiêu thứ mà người ta cần phải chôn chặt trong đáy lòng. Tôi mặc kệ. Mặc kệ cho người nghĩ gì. Nhưng tôi cứ yêu người đấy, yêu người đấy thôi.

Cho dù sau này người có bảo rằng tình cảm đó là ngộ nhận, tôi vẫn muốn được nói tiếng yêu người. Tôi tự cho mình cái quyền ấy. Quyền yêu và khao khát được yêu.

Tôi mặc kệ những rào cản, tôi mặc kệ xa cách về địa lý, tôi mặc kệ giọt nước mắt vẫn lăn dài trên hàng mi ướt đẫm mỗi đêm tôi nhớ người. Tôi yêu người, yêu một điều gì đó gần gũi mà quá xa xôi.

Ngoài trời mưa lạnh lắm người ạ, tôi đưa tay với, đưa tay với mãi mà sao không chạm được tới người. Trong tiếng mưa tôi nghe thấy tiếng người rất khẽ, rất khẽ để dẫn tôi đi trong niềm xúc cảm miên man, trong một thế giới không thực mà tôi tự vẽ ra cho mình. Nhưng xin người, dù một lần thôi, hãy để tôi sống miên man trong cái thế giới ấy.

Bởi chỉ có chìm đắm trong thế giới của người, tôi mới tìm thấy được niềm hạnh phúc thực sự. Bởi chỉ trong cái thế giới ấy, tôi mới có thể trở thành một người đàn bà đúng nghĩa.

Hãy cứ để tôi nhớ, hãy cứ để tôi yêu, người nhé. Đừng phá tan đi những ảo vọng, những xúc cảm vô biên mà tôi nâng niu tặng người. Trong tiếng mưa lặng thầm, hãy để tôi biết, ở nơi đâu tôi có thể thấy người…

7
11 tháng 1 2018

Tự dưng thấy cảm động quá...

"Hãy cứ để tôi nhớ, hãy cứ để tôi yêu, người nhé. Đừng phá tan đi những ảo vọng, những xúc cảm vô biên mà tôi nâng niu tặng người. Trong tiếng mưa lặng thầm, hãy để tôi biết, ở nơi đâu tôi có thể thấy người…"

Hu hu...khocroi

11 tháng 1 2018

cậu là con gái à

_ Dưới bầu trời đen thăm thẳm, 1 làn gió man mát thổi qua những hàng cây như bản hòa nhạc của thiên nhiên. Các bạn cảm thấy như thế nào ? Còn tôi, bầu trời đó như nỗi cô đơn trống trải và nỗi tuyệt vọng sâu sắc của lòng mik. Cả bầu trời ko lấy môt vì sao như nỗi buồn ko có lấy một tia hi vọng, ko lấy một ước mơ cho mk. Bầu trời đen huyền bí, càng làm tôi cảm thấy mk càng ngày càng giống vs Nữ...
Đọc tiếp

_ Dưới bầu trời đen thăm thẳm, 1 làn gió man mát thổi qua những hàng cây như bản hòa nhạc của thiên nhiên. Các bạn cảm thấy như thế nào ?

Còn tôi, bầu trời đó như nỗi cô đơn trống trải và nỗi tuyệt vọng sâu sắc của lòng mik. Cả bầu trời ko lấy môt vì sao như nỗi buồn ko có lấy một tia hi vọng, ko lấy một ước mơ cho mk. Bầu trời đen huyền bí, càng làm tôi cảm thấy mk càng ngày càng giống vs Nữ thần bóng đêm !!! Luôn ở trong bóng tối dõi theo những nụ cười hanh phúc của người khác mà chính mk lại luôn gặm nhấm nỗi buồn, cô đơn một mk. Ai thấu đâu ?

" Tập hài lòng vs nhũng thứ mk đang có. Hok cách từ bỏ những thứ trời ko cho. "

Đành vậy thôi, nỗi buồn hay sự cô đơn trống trải hiện giờ là do mk gây ra, mk nào có quyền chối bỏ. Phải hok cách từ bỏ " anh" và từ bỏ những giấc mơ xa vời về 1 hạnh phúc của đôi mk. Vì trái tim anh đã lỡ trao cho người khác mất rồi. Một con người hay cười và mạnh dạn chia sẻ cảm xúc như em, h những hạnh phúc chỉ là vỏ bọc cho những cảm xúc ko ai thấu thôi. Gia đình - nơi mọi người luôn tìm cho mk những hạnh phúc nho nhỏ trong những vấp ngã của cuộc đời, nhưng tôi đã lỡ lm tổn thương những người mà tôi yêu thương. Niềm hạnh phúc đó có lẽ tồi ko còn đc hưởng nx.

Dưới bầu trời kia tôi như một chú choim nhỏ đc nhốt trong lồng - một chiếc lòng đc kết từ nỗi buồn, con chim trong chiếc lồng lớn đó ko có cáh nào thoát ra, ko nhìn thấy đc một ánh sáng, một tia hi vọng.

2
14 tháng 4 2022

?

14 tháng 4 2022

.___.

15 tháng 1 2018
▄︻̷̿┻̿═━一
Có quá nhiều điều muốn nói nghẹn ngào muốn vỡ ra Níu lấy từng giọt nước mắt lặng rơi khẽ trong lòng Dòng thư của con ngắn thôi viết thay cho lòng con bấy lâu Chỉ ước được ôm lấy mẹ không ngại ngùng Ngày đầu tiên khóc ra đời đến tháng ngày chập chững nói Bạn bè ai cũng vui đùa chỉ con là im lặng Làm mẹ lo lắng trăm phần những ân cần thời thơ ấu Lời ru ơi à Bao năm con làm sao quên Từ lâu lắm rồi...
Đọc tiếp

Có quá nhiều điều muốn nói nghẹn ngào muốn vỡ ra
Níu lấy từng giọt nước mắt lặng rơi khẽ trong lòng
Dòng thư của con ngắn thôi viết thay cho lòng con bấy lâu
Chỉ ước được ôm lấy mẹ không ngại ngùng
Ngày đầu tiên khóc ra đời đến tháng ngày chập chững nói
Bạn bè ai cũng vui đùa chỉ con là im lặng
Làm mẹ lo lắng trăm phần những ân cần thời thơ ấu
Lời ru ơi à
Bao năm con làm sao quên
Từ lâu lắm rồi con đã vượt xa đứa trẻ lên hai
Điều con nói mẹ sẽ rất lo lắng con đành dấu kín
Mẹ lo đôi cánh con nhỏ bé
Cuộc sống không là mơ
Nhưng con cần mẹ tin con
Con muốn làm nhiều hơn nói
Mẹ để quên tuồi thanh xuân vun vén tất cả cho con
Vì con thấu mình vô giá trong trái tim mẹ mãi mãi
Mẹ ơi con biết con là ai
Trong giấc mơ của con
Yêu thương của mẹ bao la con có thêm sức mạnh

5
9 tháng 1 2018

Mẹ chính là ng yêu ta nht fai khg bn?

9 tháng 1 2018

Mẹ luôn làm tất cả vì con.

Mẹ là đôi cánh mỗi khi con muốn bay lên trời. Mẹ làm tất cả vì con

.Có nhiều lúc con muốn được ôm chầm lấy me như mẹ đã từng ôm con.

Nhưng sao con không thể, không thể ôm mẹ vì con ngại.

Đó là suy nghĩ sao của con, con muốn ôm mẹ và nhiều hơn thế nữa.

Có nhiều lúc con làm mẹ thất vọng, con làm mẹ xấu hổ.

Nếu con là mẹ con sẽ giận chính con, nhưng sao mẹ ơi!

Mẹ đã tha thứ tất cả cho con.

Nên con muốn nói rằng" Con yêu mẹ"

Có quá nhiều điều muốn nói nghẹn ngào muốn vỡ ra Níu lấy từng giọt nước mắt lặng rơi khẽ trong lòng Dòng thư của con ngắn thôi viết thay cho lòng con bấy lâu Chỉ ước được ôm lấy mẹ không ngại ngùng Ngày đầu tiên khóc ra đời đến tháng ngày chập chững nói Bạn bè ai cũng vui đùa chỉ con là im lặng Làm mẹ lo lắng trăm phần những ân cần thời thơ ấu Lời ru ơi à Bao năm con làm sao quên Từ lâu lắm rồi...
Đọc tiếp

Có quá nhiều điều muốn nói nghẹn ngào muốn vỡ ra
Níu lấy từng giọt nước mắt lặng rơi khẽ trong lòng
Dòng thư của con ngắn thôi viết thay cho lòng con bấy lâu
Chỉ ước được ôm lấy mẹ không ngại ngùng
Ngày đầu tiên khóc ra đời đến tháng ngày chập chững nói
Bạn bè ai cũng vui đùa chỉ con là im lặng
Làm mẹ lo lắng trăm phần những ân cần thời thơ ấu
Lời ru ơi à
Bao năm con làm sao quên
Từ lâu lắm rồi con đã vượt xa đứa trẻ lên hai
Điều con nói mẹ sẽ rất lo lắng con đành dấu kín
Mẹ lo đôi cánh con nhỏ bé
Cuộc sống không là mơ
Nhưng con cần mẹ tin con
Con muốn làm nhiều hơn nói
Mẹ để quên tuồi thanh xuân vun vén tất cả cho con
Vì con thấu mình vô giá trong trái tim mẹ mãi mãi
Mẹ ơi con biết con là ai
Trong giấc mơ của con
Yêu thương của mẹ bao la con có thêm sức mạnh

1
16 tháng 1 2018

Cái này thì hay nek !!! vui

17 tháng 12 2017

z cậu là cô gái đó?!hiha

18 tháng 12 2017

ấu mài gót batngođọc k hỉu nhưng cs vẻ vui

5 tháng 1 2018

Bạn nói ra những khúc mắc trong lòng thì thấy thanh thản hơn, chúc mừng bạn nhé!

5 tháng 1 2018

cuối cùng bn cx loại bỏ đc khúc mắc trong lòng,sướng rùi nhé!

chả bù cho mik,k bt bao giờ cơn giông tố ms qualimdim