K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chương 2: Ở chung với vương tuấn khải?!

Tiểu Khải chỉ cho Di Di phòng lên cất đồ, phòng cô cạnh phòng cậu, trước cửa còn được trang trí một chiếc chuông gió, nhìn khá bắt mắt, cô bước vào phòng, nhìn xung quanh. Nói chung là cũng sang trọng, chiếc phòng được phủ lên một màu xanh dương, nhìn thôi cũng đã thấy thích. Cô cất đồ đạc vào tủ đồ, sau đó bước đến bàn học, để chiếc laptop của mình lên, còn ipad với iphone thì quăn trên giường, không thèm ngó tới. Cô lên weibo, xem 1 số tin tức cần thiết, chủ yếu là xem các thánh nổ đăng hình- Tuyết Di, xuống ăn cơm nào - Tiểu Khải hét vọng lên

- Xem ra còn biết nấu cơm cho bà ăn đấy, đói chết đi được - cô nhếch môi, bước xuống phòng bếp, không quên cầm theo điện thoại

Dưới nhà, Tiểu Khải loay hoay dọn cơm ra, cô thấy mình có chút đổi xử nên muốn giúp cậu, cô dọn chén đũa ra, kéo ghế thẳng hàng

Hai người ngồi ăn cơm, chả nói với nhau tiếng nào, thỉnh thoảng cậu chỉ liếc nhìn cô

- Em tên gì? - cậu hỏi, mắt vẫn dán vào điện thoại chơi game

- Tuyết Di, gọi tôi là Di Di được rồi, còn anh?

- Anh tên Tuấn Khải - anh nở nụ cười làm cô có chút ngại, hai bên má đỏ bừng

Nhìn kỹ thì cậu cũng khá soái đó chứ, nhưng có điều đã là kẻ thù thì cô sẽ không nể tình đâu

- Sao em lại chuyển đến đây? - Tiểu Khải hỏi - thích àh?

- Cái gì? - cô đứng phắt dậy đập bàn - Không có vụ đó đâu nhé, đừng có mơ tưởng hảo huyền, tôi nói cho anh biết, không phải vì anh nịnh nót ba mẹ tôi thì tôi sẽ không qua đâu

- Sao? - Tiểu Khải không hiểu chuyện - tôi nịnh nót gì ai chứ??? Rõ ràng là em năng nỉ ba mẹ tôi, nói đòi sống chung với thần tượng gì đó thì tôi mới đồng ý thôi, lần này phải nói là em không tôn trọng chút nào? Xin lỗi đi

- Hứ!!! Ai thèm xin lỗi anh! Tôi nói cho anh biết! Tôi ghét nhất là hai loại! một là xin lỗi, hai là cầu xin. Biểu tôi xin lỗi ư? Nằm ơ giữa ban ngày! - cô cũng không phải dạng vừa, cãi lại

- Này! Ăn nói thế hả! Có tin tôi gọi ba mẹ em không? - Cậu đe dọa

- Thích thì cứ gọi, tôi không cấm, dù gì tôi cũng đang muốn xác thực kết quả đây - cô rút điện thoại ra, bấm số mẹ mình

- Gì vậy Tiểu Di? - mẹ cô ân cần hỏi

- Mẹ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cái tên nhà họ Vương này lại nói rằng con cầu xin qua ở chung với hắn??? - cô hậm hực nói, cảm xúc đang rất kiềm chế

- Àh! Cô Vương chưa nói gì với Tiểu Khải sao???

- Vậy àh??? Để con điện - cô nói rồi dập máy, không để cho mẹ cô nói tiếp - anh gọi mẹ anh đi rồi biết

- ĐƯợc thôi, để coi ai đúng ai sai? - Tiểu Khải liếc Di Di, gọi mẹ anh - Mẹ, rốt cuộc con bé ở chung với con là thế nào?

- Àh! Mẹ ... -Vương mama lắp bắp như sợ lộ tẩy việc gì đó - bây giờ mẹ bận rồi, có gì gặp con sau

- Mẹ, mẹ, mẹ - Tiểu Khải cũng không hiểu cái quái gì đang diễn ra, mẹ cậu cúp máy rồi

- Vậy giờ tính sao? - cô giương mặt lên nói, nắm chắc phần thắng trên tay

- Đợi mẹ tôi gọi lại vậy? - Tiểu Khải thở dài

Hai người đâu biết thực ra hai gia đình này đã sắp đặt những gì? Họ chính là muốn ghép cô và cậu thành một cặp đôi, nhưng sợ không phù hợp nên đành phải cho ở chung tự thich nghi vậy!

- Muộn rồi! Đi ngủ đi. Mai đi học nữa. Tôi nhập hồ sơ cho rồi đấy.- anh nhìn Di Di

- Ừm - cô cũng ngừng cuộc tranh cãi vậy, tốt nhất là không nên để lại ấn tượng xấu cho người khác

Hai người phòng ai nấy về, cô về phòng, chằn chọc ngủ khôg được, chỉ cầm nhắm mắt lại là lại nhớ đến bóng hình, khuôn mặt của Tiểu Khải, cô vỗ mặt, tự nhủ:

- Mày làm gì thế Tuyết Di? Chẳn lẽ có tình cảm với hắn? Không được, mình không được
7
6 tháng 1 2018

hay đấy

sau này làm người viết truyện đc

6 tháng 1 2018

Vương Hạ Mĩ

tưởng cái j nổi tiếng lắm

T ko bt nghĩa là ko nổi tiếng bằng T-ara của T

hihihiÔn tập mỹ thuật 6

Chương 8: Karry đến với nhà mới Tiểu Khải và Ngọc Quý ngồi thảo luận nhóm, Di Di cùng hai người kia lên phòng mình chơi - Aiya, Tiểu Khải có con mắt thẩm mỹ thiệt đấy - Vương Nguyên khen - chọn cho cậu cái phòng đẹp thiệt - Đương nhiên - cô đắc ý - hắn mà dám không chu đáo thì giờ này đag ngoài bụi rồi Thiên Tỉ không nói gì, bước đến học bàn của Di Di, cậu thấy tấm ảnh có chụp cậu liền...
Đọc tiếp
Chương 8: Karry đến với nhà mới

Tiểu Khải và Ngọc Quý ngồi thảo luận nhóm, Di Di cùng hai người kia lên phòng mình chơi

- Aiya, Tiểu Khải có con mắt thẩm mỹ thiệt đấy - Vương Nguyên khen - chọn cho cậu cái phòng đẹp thiệt

- Đương nhiên - cô đắc ý - hắn mà dám không chu đáo thì giờ này đag ngoài bụi rồi

Thiên Tỉ không nói gì, bước đến học bàn của Di Di, cậu thấy tấm ảnh có chụp cậu liền thắc mắc

- Cậu vẫn còn giữ bức ảnh này à?

- Ừm - cô cười - không phải lúc đó là sinh nhật cậu 6 tuổi sao, tớ phải cất cẩn thận chứ

- Hai người thân quá nhỉ? - Vương Nguyên lườm, có cảm giác như cậu đag bị cho ra ngoài lề

- Từ nhỏ rồi, tại có giao lưu bên phía công ty thôi

Mọi người đang ngồi nói chuyện vui ơi là vui thì ...

- Di Di, xuống anh nói này - tiếng Tiểu Khải vọng lên

- THẰNG KIA!!! BÀ NÀY ĐANG TÁM!!! ĐỪNG CÓ LÀM PHIỀN!!! NHÁ??? - cô rướng cổ hét thật to rồi cười

- ... - phía dưới im luôn, chả ai thèm nói gì hết

- Mà cậu to gan đấy, dám đem con Karry về đây - Thiên Tỉ lắc đầu

- Hả? Sao cậu biết? - cô ngớ người

- Nãy giờ nó liếm tay tôi

- Karry??? - Vương Nguyên không hiểu - là thứ gì vậy?

- Chó đấy - Thiên Tỉ lôi Karry ra ngồi vuốt ve, âu yếm nó

- Oa!!! Dễ thương quá - Vương Nguyên giựt con Karry - cho cưng tí nào!

- Hai người tốt bụng đấy, không như cái tên kia, nhiễm bệnh sợ bẩn

- Cậu xin Tiểu Khải đi, anh ấy mà phát hiện thì cậu được ăn cháo thịt bằm Karry đấy - Thiên Tỉ nói

- Xin thế nào giờ? - cô cũng bó tay

Hai người suy nghĩ 1 hồi, nãy ra ý tưởng liền liếc Vương Nguyên

- Cái giề? Không phải định kêu đại ca làm đấy chứ? - Vương Nguyên cảnh giác

- Nguyên Nguyên à, hôm nay tự nhiên tớ thấy cậu hiểu chuyện hẳn ra, đẹp trai cũng hẳn ra, cái gì cũng tăng tột độ hết - cô bắt đầu giở chiêu nịnh nót - dù gì cậu cũng là anh em với Tiểu Khải hơn 5 năm, cậu xin chắc anh ấy sẽ bằng lòng thôi, nhé?

- Tuyệt đối không được, con Đô Đô nhà tớ mới đem lên công ty một ngày đã bị Tiểu Khải mắng lên mắng xuống, cậu nghĩ lần này dễ qua à? -Vương Nguyên kiên quyết không đồng ý

- Tớ nói cậu nè ... - Thiên Tỉ thì thầm gì đó với Vương Nguyên

- Thiệt sao? Ô kê con gà đen, đi mau lên - Vương Nguyên thay đổi tình hình trong chốc lát, vội kéo hai người xuống lầu làm Di Di không khỏi bất ngờ, rốt cuộc câu nói của Thiên Tỉ có ma lực gì lợi hại mà lôi kéo Vương Nguyên đến vậy???

.

.

.

- Tiểu Khải, báo cho anh tin vui, nhà anh có thêm thành viên mới đấy - Vương Nguyên cười rạng rỡ ẩm Karry xuống

Tiểu Khải vừa quay lại thấy con chó liền kéo một trận lôi đình đến cho nhà họ Vương thưởng thức

- VƯƠNG NGUYÊN!!! CON CHÓ ĐẤY NA ĐÂU VỀ??? ANH ĐÃ DẶN BAO NHIÊU LẦN RỒI!!! KHÔNG CHƠI VỚI CHÓ MÈO!!! SAO EM KHÔNG NGHE LỜI??? ĐÔ ĐÔ CHƯA ĐỦ HAY SAO MÀ CÒN DẪN CÒN QUỶ NÀY VỀ??? ... blaba...

- Bình tĩnh nào, lần này phân nó ***** là anh không phải dọn, có sẵn ôsin rồi, hơn nữa còn được miễn phí cơm ăn một tháng a

- Vương Nguyên dụ dỗ

- Vậy thì còn được, mà ai sẽ làm, nếu là em thì không cần, anh không muốn anh cơm với nước mắm hay xì dầu đâu - Tiểu Khải vừa nhắc đã thấy rợn

- Đương nhiên là không rồi - Vương Nguyên cười rồi kéo Di DI qua - vị này sẽ phụ trách việc đó

- Cái gì? Sao tôi lại ... - cô bất ngờ không nói nên lời

- Không lẽ cậu muốn Karry ở ngoài đường hay sao? - Vương Nguyên ghé sát lỗ tai cô thì thầm làm cô giật bắn mình

- Ơ thì cứ vậy đi, nhưng chỉ một tháng thôi

- Ừm, chỉ một tháng - Tiểu Khải nhếch môi làm cô có chút lo sợ

1
17 tháng 1 2018

Hay quá ha

Chương 6: Buổi tối tệ hại! Vương Nguyên mừng húm vì biết rằng Na Na có chuyện nên không đi được, mọi người ngồi trên chiếc ô tô sang trọng, không khí trầm lặng đến đáng sợDi Di ngồi cắm đầu trên điện thoại, mịt mù, nhập tâm trong chữ GAME - Này! Nhìn điện thoại lúc đi xe coi chừng hư mắt đấy - Tiểu Khải nhắc nhở - Rồi rồi ông nội - Cô đùa nhưng vẫn tiếp tục chơi - Cậu không...
Đọc tiếp

Chương 6: Buổi tối tệ hại!

Vương Nguyên mừng húm vì biết rằng Na Na có chuyện nên không đi được, mọi người ngồi trên chiếc ô tô sang trọng, không khí trầm lặng đến đáng sợDi Di ngồi cắm đầu trên điện thoại, mịt mù, nhập tâm trong chữ GAME

- Này! Nhìn điện thoại lúc đi xe coi chừng hư mắt đấy - Tiểu Khải nhắc nhở

- Rồi rồi ông nội - Cô đùa nhưng vẫn tiếp tục chơi

- Cậu không thể ngừng được sao?

- Đương nhiên là không, đang tới đoạn gây cấn, mà sao giọng cậu giống Thiên Thiên thế Vương Nguyên? - cô ngẩn đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cậu làm giật mình - cậu từ đâu chui ra vậy?

- Chứ lúc này người đụng cậu cậu không để ý là ai à? Đúng là cái tật đánh miết không bỏ - Thiên Tỉ hất mặt

- Ơ? Cậu rõ ràng là bên Bắc Kinh, cớ sao tớ phải để ý có Thiên Thiên thứ 2 bên này cơ chứ - cô nhướn mày - vụ bên đó thế nào rồi?

- Ổn cả, tôi giao cho Ray quản lí rồi

- Ừm

- Này, hai người nói chuyện gì thế? - Vương Nguyên nheo mắt

- Không có gì, mà chúng ta đi đâu vậy? - Cô hỏi

- Công viên nước - Tiểu Khải cười

.

.

.

Dưới bồn nước trong xanh kia, mọi thứ phủ lên ánh hào quang, tuyệt tựa thiên đường. Phải nói là cái công viên đúng là đẹp hết chỗ tả, cơ mà chả có thứ gì chơi, đến đây chỉ toàn nước với nước

- Này, thế thôi à? Như thế này cũng gọi là công viên sao? Đúng là cái phố quê mùa - Cô xụ mặt

- Thông cảm đi, mặc dù có nhiều nơi đẹp nhưng nếu đến đó thì TFBOYS sẽ là cái trung tâm đấy - Tiểu Khải liếc

- Vậy sao? - cô nhếch môi - vậy thôi tôi về trước, cứ ở lại mà tận hưởng cái phong cảnh chán ngắt này đi

- Ê, thôi được rồi, tớ sẽ dẫn cậu xuống hang động bí mật, thấy thế nào? - Vương Nguyên kéo Di Di lại

- Thật á? - Di Di sáng mắt - vậy đi thôi!

Xem ra cô còn hớn hở hơn người ta

...

- WA!!! Cũng có nơi này này sao? Huyền bí quá đi mất - Cô ngưỡng mộ

- Tớ với Khải Ca đã tìm ra nơi này đấy, đúng không? - Vương Nguyênc nhìn Tiểu Khải

- Hả?... Ừ - Tiểu Khải không tâm trung cho lắm, vật cản đường của cậu bây giờ chính là nơi dơ bẩn này, cung quanh bám đầy mạng nhện bụi

Có một con gián từ đâu chui ra trong hốc, trước mặt mọi người

- AAAAAAAAAA!!!!!!!! GIÁN KÌA!!!!!!!!! - Di Di hét lên, chạy loạn xạ

- Vặn nhỏ cái volumns lại, lỗ tai tôi sắp nổ rồi đây này - Thiên Tỉ nhăn mặt, cậu nhanh chóng bắt con gián quăn ra ngoài

- HỨ!!! Một nơi tầm thường, dơ giấy như thế này mà cũng vào được sao? Đúng là tệ haị, ta khinh - Cô chửi đã miệng rồi ra đi về

TFBOYS thấy vậy nên cũng dí theo. Đi đến trước công viên, lại một con gián bò ra

- AAAAAAA!!!!!!!!! GIÁN KÌA!!!! - Di Di hoảng hốt la lên, vấp phải cục đá làm ngã xuống bồn nước

- Không sao chứ? - Tiểu Khải kéo cô ra

- Anh nhìn tôi cảm thấy có đang bình thường không? - cô tức giận

- Cũng đáng thôi, cho chừa cái tật thích phiêu lưu - Anh thì thầm

Không may lời nói đó lại lọt vào tai Di Di

- Vương Tuấn Khải! Đừng tưởng bổn tiểu thư đây hiền là muốn nói gì thì nói nhé? Đúng là tôi chưa ra tay anh chưa sợ mà!

Cô gần như gào lên rồi đẩy Tiểu Khải rớt xuống bồn nước lúc nãy - Xong, hết nợ

Vương Nguyên và Thiên Thiên nhanh chóng đỡ anh dậy rồi đuổi theo cô về tới nhà

Đi trên đường phố vắng tanh, nhìn bốn người chả khác nào như hai đại thiếu gia dẫn theo hai con chuột cống dơ giấy, hôi hám

.

.

.

Về tới nhà, cô nhanh chóng chạy vụt lên lầu, tắm rửa, thay đồ,sau đó đi ngủ. Trước khi ngủ đương nhiên là không quên rủa thầm cái hồ nước chết tiệt kia

Còn TFBOYS thì cũng tắm rửa, bàn một số lịch trình của công ty rồi nghỉ sớm
9
7 tháng 1 2018

hay

Chương 9: Hôn ước?! Kể từ sau ngày nuôi Karry, Di Di phải chăm lo mọi việc trong nhà. Xem ra tình hình đã thay đổi rồi, trùm trường ngày xưa giờ đã không còn nữa. Tiểu Khải thì càng thích thú với điều đó, cậu sai Di Di làm hết việc này đến việc khiến cô cảm thấy chóng mặt, đau đầu. Thứ hai đầu tuần lại đến, sau khi đi học về cô lại phải lao đầu vào công việc tất cả chỉ vì một con chó" Không...
Đọc tiếp
Chương 9: Hôn ước?!

Kể từ sau ngày nuôi Karry, Di Di phải chăm lo mọi việc trong nhà. Xem ra tình hình đã thay đổi rồi, trùm trường ngày xưa giờ đã không còn nữa. Tiểu Khải thì càng thích thú với điều đó, cậu sai Di Di làm hết việc này đến việc khiến cô cảm thấy chóng mặt, đau đầu. Thứ hai đầu tuần lại đến, sau khi đi học về cô lại phải lao đầu vào công việc tất cả chỉ vì một con chó" Không sao, một tháng thôi, cố nhẫn nhịn" - Lúc naò cô cũng tự nhủ với mình câu nói đó mỗi khi thấy mệt mỏi

Đến bữa trưa, cô nhanh chóng nấu đồ ăn. Hôm nay cô làm súp cua, hương vị khá đặc biệt. Có thể mọi người nhìn về gia cảnh sẽ đánh giá cô khá được nuông chiều lại hay phá phách nên chẳng được việc gì, nhưng thật ra cũng không hẳn. Cô có tài nấu ăn bẩm sinh từ khiến trong nhà ai ai cũng phải tâm phục khẩu phục

- WA!!! Mẹ em có biết chuyện này không vậy? - Tiểu Khải nhìn nồi súp cua rồi khen

- Việc gì?

- Chuyện đầu bếp ấy

- Chứ sao không - cô hất mặt tự hào - Tất cả món ăn hằng ngày của người hầu phải qua miệng tôi thì mới được đem lên đấy

- Ừm

Rồi hai người bưng đồ ăn ra, ngồi ăn ngoan lành, đương nhiên là Karry cũng có phần rồi

Reng!!! - Điện thoại Tiểu Khải kêu làm hai người giật mình

- Anh ra ngoài chút - cậu nhìn điện thoại rồi vội chạy ra ngoài

- A lô mẹ, thật là tốt khi mẹ gọi đấy, nói rõ chuyện của Di Di xem nào - Tiểu Khải mừng rỡ

- Mẹ sẽ nói cho con biết nhưng không được nói với con bé đâu đấy - Vương mama dặn dò - Thật ra giữa con và Di Di có một hôn ước

- SAO CƠ??? - Tiểu Khải bất ngờ gắt lên, ngắt lời của Vương mama

- Bình tĩnh nào, đó là chỉ thị của cha con đấy - Vương Mama liền đổ tội cho Vương baba ( thật ra là hai người cùng thông đồng đấy) - Con cứ sống với con bé đi, thời hạn là một năm, ba con nói nếu hai đứa không có tình cảm với nhau trong một năm thì hôn ước sẽ hủy bỏ

- Thật ạ? Vậy tốt rồi - Tiểu Khải cười - mà khi nào mẹ về?

- Hết thời hạn mẹ sẽ về - vừa dứt câu, Vương mama liền tắt máy né tránh

- Hả? - Tiểu Khải ngớ người, gọi không biết bao nhiêu chữ mẹ nhưng cũng vô dụng, Ba mẹ cậu hiện đang ngoài vùng phủ sóng nên mất tín hiệu

.

.

.

- Chuyện gì vậy? - Cô nhìn - lúc nãy anh say nắng hay sao mà hét gì to thế?

- À không có gì, nhóc lên phòng ngủ trưa đi, để anh dọn cho

- Oa, phải chăng thời tiết thay đổi? Chắc vậy rồi, cảm ơn anh nha - Cô mừng rỡ, theo thói quen ở nhà nên chạy đến hôn Tiểu Khải một cái lên má

Tiểu Khải đứng người, cô cũng đứng theo luôn, rốt cuộc cô vừa làm cái quái gì thế này?

- Nh...nhóc ... nhóc - Tiểu Khải lắp bắp, mặt cậu đỏ ửng lên

- Ayia, đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm ơn anh thôi, vậy nha - cô có ý né tránh, vội ẩm Karry rồi chạy toát lên lầu, bỏ cậu ở dưới nhà

.

.

.

* Ayia, mình viết đến đây thôi vì có việc rồi, tiện thể mình muốn báo cho các bạn một số việc, một tin buồn và một tin vui, tin vui là chuyện sẽ trở nên gây cấn hơn, hay hơn nữa về hai nhân vật chính của chúng ta, mọi người nhớ đồng hành cùng mình nha. Còn tin buồn là hiện tại mình đang lớp 7, đang trong quá trình học tập, bận thi toán, tiếng anh trên mạng và thi học sinh giỏi nên có thể việc tiến hành viết chuyện sẽ chậm hơn, mong các bạn thông cảm nha, sau kỳ thi mình sẽ cố bù đắp, cảm ơn

2
17 tháng 1 2018

hay wa mik chờ mãi mà ng ta chưa ra chap mới mà mik mới đọc đc có đến chap 7 mấy thôikhocroi

17 tháng 1 2018

Hay quá na

Chương 4: Bị phạt - Này, cứ ngồi ôm cái máy tính thế hả thằng cha kia? Mau xử lý nhanh để bà này còn về lớp - Tuyêt Di tức giận đá bàn ghế xung quanhNgọc Quý vẫn ngang nhiên ngồi soạn một số tài liệu trên máy tính - Chuyện gì vậy Tiểu Quý, ai gây sự nữa àk? - Tiểu Khải bước vào - Là anh àh? Sao oan gia ngõ hẹp quá vậy? Mà thôi, không rên nữa, mau xử lý cái thằng hội trưởng nhanh bà mày về - Cô tiếp tục...
Đọc tiếp
Chương 4: Bị phạt

- Này, cứ ngồi ôm cái máy tính thế hả thằng cha kia? Mau xử lý nhanh để bà này còn về lớp - Tuyêt Di tức giận đá bàn ghế xung quanhNgọc Quý vẫn ngang nhiên ngồi soạn một số tài liệu trên máy tính

- Chuyện gì vậy Tiểu Quý, ai gây sự nữa àk? - Tiểu Khải bước vào

- Là anh àh? Sao oan gia ngõ hẹp quá vậy? Mà thôi, không rên nữa, mau xử lý cái thằng hội trưởng nhanh bà mày về - Cô tiếp tục nói lia lịa không ngừng

- Sao con nhóc đó lại lên đây? - Tiểu Khải chỉ cô rồi quay sang Ngọc Quý

- Tội bạo lực học đường - Ngọc Quý thản nhiên nói

- Này, đừng biện cớ nhá? Tiểu thư này vô tội, cớ sao bị người thấp kém như ngươi bắt lên đây nên mới phải hành xử thế.

- Vậy sao? Chiều nay trực nhật quét hết sân trường cho tôi - Ngọc Quý nói

- CÁI GÌ??? - Cô hét - đừng tưởng được cái chức là ngoan nhé? Anh có vừa phải không vậy? - cô quay mặt sang Tiểu Khải - Tuấn Khải này, thằng nào con nào dại mà bầu tên này làm Hội trưởng thế hả?

- Chức của tôi là do cả trường bầu đấy - Ngọc Quý nhướn này - Bây giờ nhóc muốn trực nhật hay bị đình trĩ 1 tháng?

" HẢ? Không được. Nếu bị đình chỉ thì mất mặt lắm, làm sao giờ?" - Cô suy nghĩ rồi quay sang Tiểu Khải cầu cứu

Đáp lại đó là cái lắc đầu

" Hừm, tên chết bầm, thấy chết không cứu, đành vậy"

- Được rồi, tôi quét sân là được chứ gì? Nhưng tôi nói cho anh biết, có lần này chứ không có lần sau đâu - Cô hất mặt lên rồi về lớp

-Chưa thấy con bé nào nhu nhược như thế. Đây là lần đầu tiên có đứa dám cãi tớ đấy, đúng là không ra thể thống gì mà. Trường này tuyển học sinh kiểu gì vậy - Ngọc Quý lắc đầu

- Tiểu thư của dòng họ Thiên Dương đấy, thành tích học khá tốt mà mỗi tội quậy vô bờ bến

.

.

.

- Về rồi àh? Sao rồi? - Vương Nguyên thấy cô vè lớp thì hỏi thăm

- Còn nói? - cô ngồi xuống - tôi xém bị anh ta làm cho tức chết đây này, vì không muốn đình chỉ học nên tôi mới nhận cái trách nhiệm vô cùng quan trọng, quét sân trường đấy

- ỒH - Vương Nguyên ồ một tiếng

...

Cuối tiết, Di Di phải ở lại, cầm cây chổi mà thấy nặng nề như săt thép

- Tôi khinh, tôi khinh. Ỷ chức cao thì ngon àh?

- Để tôi phụ - Vương Nguyên cười, lấy một cây chổi khác quét sân cùng cô

- Cậu không về àh?

- Ở lại chút cũng được

- Thời này ít có người bạn nào tốt như cậu đấy - Di Di nhìn cậu

Rồi hai người bắt tay vào công việc... Một lúc sau thì cũng xong

- Ha ha, xong rồi. Đúng là kỳ tích - Cô vỗ ngực tự hào - Trước kia, tôi học trường ở Bắc Kinh sẽ không phải làm những việc dơ bẩn này đâu, đều là mấy thằng đệ làm hết đấy

- Ồh, thì ra từng là trùm trường àh? - Vương Nguyên lắc đầu - hẳn nào cậu có gan cãi lại Hội Trưởng

- Này, xong chưa đấy, làm việc nghiêm túc đi - Đúng là vừa nhắc tào tháo tào tháo tới, Ngọc Quý đi ngang qua, hét lớn rồi về nhà

- Cái đồ ... - Di Di giận đến nóng mặt - hứ, bà cho mày khỏi có đồ lao động luôn này

Nói rồi, cô vứt cái chổi đang cầm lên tới nóc trường

- Ê! Ngừng lại đi, nếu còn vứt nữa cậu sẽ phải bồi thường đấy - Vương Nguyên nhắc nhở

- Tiền bạc không quan trọng, cứ trút giận đã - Cô nói rồi giựt cái chổi của cậu, bẻ đôi ra, vứt chính giữa sân trường rồi kéo cậu về

Vương Nguyên đành phải âm thầm hối lỗi với cây chổi vô tội kia vậy

" Xin lỗi mày, ngày mai tao sẽ kiếm cho mày chỗ yên nghỉ tốt đẹp"

Trên đường về, cô có ghé qua gian hàng bán đồ ăn vặt, mua cả đống thứ đãi Vương Nguyên

- Đền bù cũng như trả công cậu, cảm ơn vì đã giúp tớ - Cô cười tỏa nắng

- Ừm - Vương Nguyên nhìn

...

Hai người ăn cho tới khi chán rồi tạm biệt nhau ra về
4

là gì zậy dài quá hoa cả mắtohoohololang

Chương 11: Say - Di Di, anh xin lỗi - TIểu Khải vẫn đứng ngoài cửa, lẩm bẩm câu nói hơn cả trăm lần nhưng đáp lại đó là sự im lặng. Anh càng ngày càng thấy nghi ngờ, rốt cuộc cô có nghĩ quẩn gì đó khôngKhông nhịn được nữa, anh mở cửa ra - Di Di - Anh giỡ mền lên - không có người, em ấy đã ra ngoài sao? Bằng cách nào? Anh anh chóng chạy xuống dưới nhà, gọi taxi để tìm xung quanh nhưng không...
Đọc tiếp
Chương 11: Say

- Di Di, anh xin lỗi - TIểu Khải vẫn đứng ngoài cửa, lẩm bẩm câu nói hơn cả trăm lần nhưng đáp lại đó là sự im lặng. Anh càng ngày càng thấy nghi ngờ, rốt cuộc cô có nghĩ quẩn gì đó khôngKhông nhịn được nữa, anh mở cửa ra

- Di Di - Anh giỡ mền lên - không có người, em ấy đã ra ngoài sao? Bằng cách nào?

Anh anh chóng chạy xuống dưới nhà, gọi taxi để tìm xung quanh nhưng không thấy, anh gọi cho cô

- Nghe máy đi, nhanh lên - anh nóng lòng

- A lô

- Di Di, em ở đâu vậy?

- ... - cô im lặng - không phải là anh đuổi tôi sao? Thích thì tôi chiều

Nói xong, cô cúp máy

- Di Di, Di Di - anh hét, cô ấy cúp máy rồi

Không sao, thiết bị định vị. Anh nhan chóng tìm kiếm tín hiệu của cô qua điện thoại, là ở ... 1 quán bar!

.

.

.

- Một hai ba dô đi bay ơi

Hàn trăm tiếng la hét trong bar ABC làm náo nhiệt hẳn lên. Kẻ thì múa, say, uốn éo trên thân thể người khác, đúng là đủ thứ loại, xem ra nơi này chỉ dành cho những kẻ ăn chơi. Còn đối với Di Di? Chắc là vì cô quá mệt mỏi với cuộc sống này chăng? Hay vì Vương Tuấn Khải?

Di Di ngồi một góc tối, cầm chai XO thưởng thức

- Cô em làm một ly chứ? Tôi mời - Một gã đàn ông bước đến

- Biến - cô xua tay - tôi không hứng thú

Ông ta thấy vậy nên bỏ đi

RẦM!!! - Ai đó từ ngoài vào đá chiếc cửa chính làm mọi người chú ý, cô liếc nhẹ một cái rồi gằng

- Nơi này không phải nhà thi đấu đâu mà trổ tài

Đó là Tiểu Khải, mọi người nhìn anh

- Đó không phải là Vương Tuấn Khải TFBOYS sao? Em ấy mới 16 tuổi sao lại ở đây?

Xem ra ở đây cũng có Tứ Diệp Thảo thì phải

- Lại là anh, không tránh xa tôi ra chút được à?

- Cơ bản là không - anh cười nhẹ rồi đến cạnh, bế nhẹ cô lên rồi bước ra ngoài

.

.

.

- Này, tôi không muốn về đây - Cô nhìn xung quanh

- Em say rồi - Tiểu Khải lắc đầu, dìu cô về phòng

- Tôi chưa say - cô cãi lại - vẫn còn tỉnh đây này, tôi biết1+1=2 nên chưa thể gọi là say được

- Nồng nặc mùi rượu thế này mà bảo không say á? Vậy thế này đi, anh có phương thuốc giúp em tỉnh táo hơn đấy

- Gì vậy? - cô lơ mơ bắt đầu cảm thấy chóng mặt, mọi thứ xung quanh mờ dần

- Thứ này này - anh cười rồi đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cô

- Hả? - cô cố chóng cự nhưng không còn sức nữa nên đành để trôi theo thời gian thôi

Khoảng lâu sau, anh mới chịu rời môi cô, vuốt mái tóc cô rồi chúc

- Ngủ ngon nhé?

Anh vừa bước đến cửa phòng thì ...

- Tiểu Khải - giọng cô yếu ớt

- Hửm? -anh quay lại

- Em ... yê ... yêu ...a...anh - rồi cô thiếp đi lúc nào không hay

Anh nghe thấy thì mỉm cười nhẹ - Anh cũng vậy... - rồi anh về phòng

Trên đường về cứ luôn tự gõ đầu mình

" Mày sao thế? Thích Di Di sao? Điều đó là không thể! MÌnh rốt cuộc là có nên trao thứ đó cho em ấy không? Hay là thôi, chờ người ấy...
2
3 tháng 2 2018

bạn ơi truyện j z

2 tháng 12 2018

hay quá !ok

Chương 3: Hello! bạn cùng bàn! Mới chuyển đến mà thủ tục đã nhập nhanh như chớp. Hôm nay Di Di phải đi học, không phải như bao người khác, lười học, chán học mà ngược lại, học là thú vui của cô. Khi còn ở trường cũ, Di Di được xưng danh là nữ vương, học cũng giỏi mà quậy cũng giỏi, hs nào, kể cả trên dưới đều kính nể, nhường nhịn, cố lấy lòng cô hết mực Cô đến trường với bộ đồng...
Đọc tiếp
Chương 3: Hello! bạn cùng bàn!

Mới chuyển đến mà thủ tục đã nhập nhanh như chớp. Hôm nay Di Di phải đi học, không phải như bao người khác, lười học, chán học mà ngược lại, học là thú vui của cô. Khi còn ở trường cũ, Di Di được xưng danh là nữ vương, học cũng giỏi mà quậy cũng giỏi, hs nào, kể cả trên dưới đều kính nể, nhường nhịn, cố lấy lòng cô hết mực

Cô đến trường với bộ đồng phục khá bắt mắt, chiếc cặp màu xám với đôi giày ba-ta trắng tinh, cột tóc gọn gàng. TRường mà cô học tên Cao Trung, căn trường nhìn cũng tạm ổn đối với cô. Di Di vào phòng hiệu trưởng, lấy thẻ học sinh rồi theo cô giáo chủ nhiệm về lớp 10A

- Các em, im lặng, có học sinh mới - cô giáo gõ bàn

- Ai thế nhỉ? - 1 hs nói

- Vào đi

Cô cư nhiên bước vào

- Xin chào, tớ là Tuyết Di, mong các bạn giúp đỡ

- WA! Xin quá đi

- Ngưỡng mộ quá

- Bạn ở đâu chuyển tới vậy?

RẦM!!! - cô giáo đập bàn - im lặng coi nào, có đám học sinh mà như chợ cá vậy

- Em ngồi chỗ nào thưa cô? - Di Di nhẹ nhàng hỏi

- Ừm, chỗ nào cũng được -cô giáo cười hiền hậu

- Dạ, vậy bàn cuối - cô đảo mắt xung quanh lớp, thấy bàn cuối còn trống nên xuống ngồi

Hàng nghìn con mắt hình viên đạn chĩa vào cô, ai ai cũng cảm thấy ghen tị

" Gì thế nhỉ? Chỗ này đặc biệt lắm sao?" - Di Di nghĩ thầm

Bạch! Bạch! Bạch! - tiếng chạy hớt hải của ai đó vang ngoài hành lang, chốc chốc đã ngừng lại

- Thưa cô em đến trễ - Vương Nguyên đứng trước cửa lớp, thở hì hộc

- Sao đến trễ vậy? Vào lớp đi - cô giáo khó chịu

Di Di không để ý làm gì, cô đang chăm chú xem cuốn sách Ngữ Văn thì

- Bạn là ai vậy? Học sinh mới ah? - 1 giọng nói vang lên làm cô giật mình

Cô ngẩn đầu lên - Thì ra chỗ này thuộc quyền sỡ hữu của cậu? Mà không sao, ngồi chung đi, tớ hết chỗ rồi - Cô kéo 1 cái ghế mới tới cho Vương Nguyên

- Cảm ơn - Vương Nguyên ngồi xuống nhưng vẫn khônng rời mắt khỏi Di Di

- Đừng nhìn nữa, tớ thấy khó chịu đấy - Cô nói nhỏ

- À ... à ... mà cậu tên gì nhỉ? - Vương Nguyên ngại ngùng, quay mặt đi chỗ khác

- Tuyết Di, còn bạn?

- MÌnh tên Vương Nguyên, hân hạnh - Vương Nguyên cười

- Ừm - cô nói

Cả lớp hết tiết này đến tiết nọ, trong lòng Di Di sớm đã cảm thấy chán, còn trong đầu Vương Nguyên thì cứ hiện lên khuôn mặt của Di Di làm cậu không tài nào tập trung nổi

" Mày bị sao vậy? Ảo tưởng àh?" - VƯơng Nguyên lấy tay đập mạnh vào đầu làm cả lớp dần chú ý

Di Di đưa chai dầu trong cặp cho cậu

- Chóng mặt à? Cái này sẽ làm cậu đỡ hơn đấy - Cô cười

Mặt Vương Nguyên bây giờ đỏ như trái cà chua, vội vàng lấy chai dầu rồi quay mặt chỗ khác

.

.

.

Tới giờ giải lao. hai người cùng nhau xuống căn tin, Di Di mải mê đùa với Vương Nguyên, chạy loạn xạ không để ý xung quanh nên đụng phải một anh lớp 11

- Em xin lỗi, em xin lỗi - cô cúi đầu lia lịa

- Hửm? Hội trưởng hội hs - Vương Nguyên ngạc nhiên

- Nhóc to gan nhỉ? Lên phòng hội học sinh cho tôi - Đoàn Ngọc Quý* liếc cô, nói 1 câu làm lạnh sóng lưng những người xung quanh

* Đoàn Ngọc Quý: 05/03/1999, hội trưởng hội hs, bạn thân của Vương Tuấn Khải

- Cái gì? - cô không kiềm chế đươc, tại sao mới đụng 1 cái lại phải lên cái phòng chó chết đó coi chứ

Di Di bước đến, xách cổ Tiểu Quý lên, đe dọa. Mọi người xung quanh tái mặt, Vương Nguyên lo sợ cô sẽ không được yên với cái tên này đâu

- BÂY GIỜ!!! LÀM ƠN!!! HỘI TRƯỞNG HỘI HỌC SINH!!! CHO TÔI BIẾT LÝ DO VÌ SAO TÔI LẠI PHẢI LÊN PHÒNG HỘI HỌ SINH UỐNG NƯỚC TRÀ VẬY??? - cô mạnh bạo hét vào mặt cái tên hội trưởng kia

- Bạo lực học đường, nhóc vừa nắm cổ áo tôi đấy - Ngọc Quý cười nham hiểm

- Cái Gì??? - mặt cô ngây ra, dần hiểu được việc ngu ngốc mà mình đang làm
6
6 tháng 1 2018

Vừa xinh mà vừa quậy. KINHhehe

6 tháng 1 2018

hay :)

mik sẽ gữi các pn một câu chuyện của TFboy nha : XIN ĐC BẮT ĐẦU: Chương 1: Di cư! Giới thiệu nhân vật:- Thiên Tuyết Di: 18/06/2000 , là 1 cô bé nghịch ngợm, thích những thứ mới mẻ, tò mò, là Tiểu Thư duy nhất của tập đoàn Dương Thiên, ngoại hình rất chi là bắt mắt, tính cách thì còn tùy, đối xử tốt với những người coi trọng mình, còn lại thì coi như là rác rưởi - Vương Tuấn Khải: 21/09/1999, thủ...
Đọc tiếp

mik sẽ gữi các pn một câu chuyện của TFboy nha :

XIN ĐC BẮT ĐẦU:

Chương 1: Di cư!

Giới thiệu nhân vật:- Thiên Tuyết Di: 18/06/2000 , là 1 cô bé nghịch ngợm, thích những thứ mới mẻ, tò mò, là Tiểu Thư duy nhất của tập đoàn Dương Thiên, ngoại hình rất chi là bắt mắt, tính cách thì còn tùy, đối xử tốt với những người coi trọng mình, còn lại thì coi như là rác rưởi

- Vương Tuấn Khải: 21/09/1999, thủ lĩnh TFBOYS, ngoại hình thì khỏi nói, hoàn mỹ từ trên xuống dưới, sở hữu giọng nói ấm áp

- Vương Nguyên: 08/11/2000 , tính cách đáng yêu, hoạt bát, có tài ăn nói, thành viên TFBOYS

- Dịch Dương Thiên Tỉ: 28/11/2000, em út TFBOYS, giỏi vũ đạo, có nhiều tài lẻ, trầm lặng

_____________________ VÀO TRUYỆN____________________________________

Các bạn tưởng Tuyết Di là một cô bé ngây thơ trong sáng sao??? Nằm mơ đi!!!

- Vâng! Con đang trên máy bay! Vâng! Con hứa sẽ ngoan! - Di Di ngồi yên vị trên máy bay, nghe điện thoại của ba cô

Nghe xong, cô tắt máy, miệng lẩm bẩm:" Cái gì mà cuộc sống tốt đẹp hơn chứ? Rõ ràng là muốn đẩy mình đi cho rảnh nợ thì có!!!"

Chuyện nói ra khá dài dòng, cô vốn là tiểu thư của tập đoàn lớn nhất Trung Quốc, thế mà lại bị đầy sang chốn quê mùa Trùng Khánh, không phải là phân biệt đối xử hay sao, cô vốn là đứa trẻ ngoan mà, chỉ gây phiền phức chút thôi: Đốt sở cảnh sát, phá 1 số tài liệu quan trọng của ba mẹ, chọc các nhân viên trong công ty bằng cách làm kẹt than máy, cúp cầu giao cả công ty,...( Đúng là ngoan=.=)

- Ai xuống sân bay Trùng Khánh vui lòng chuẩn bị hành lý - Tiếng nhân viên thông báo

- Tới rồi đấy àh??? - cô thở dài, đợi cho máy bay hạ cánh rồi xuống sân bay

- Hừm! Nơi này cũng được đấy!!! Còn hơn phải ở với ông bố ghẻ kia!!! - cô thì thầm, vươn vai 1 cái rồi đến quán cà phê gần đó

...

- Cho tôi ly ca cao là được - Di Di dặn phục vụ rồi lấy điện thoại ra bấm số

- Này! Anh ở đâu?

- Tôi đang ở nhà - tiếng bên đầu dây kia nói

- Thế tôi ở đâu?

- Đương nhiên là nhà tôi

- CÁI GÌ???

- Này! Tôi đang bận! Tự bắt taxi về đi

- Hữm!!! Này anh...- Di Di đang nói giữa chùng thì điện thoại bên kia đã đỗ

Cô tức sôi máu với cái tên này mà!!! Kỳ này chưa cho hắn biết sự lợi hại của cô là chưa chừa rồi! Đường đường là 1 tiểu thư sao có thể ???

.

.

.

- Căn nhà này ư? Tạm được.- Cô nhìn xung quanh căn biệt thự, đánh giá tiêu chuẩn

- Này! Nhóc là ... - Tiểu Khải xách bịch đồ ăn vừa mới mua về, nhìn chằm chằm Di Di

- Nhóc con khỉ, tôi nói cho anh biết, chức của tôi lớn hơn anh nhiều đấy, xưng hô cho cẩn thận - cô dở giọng hàm hồ

- Hừm! Vậy bạn đứng đây có chuyện gì vậy? - Tiểu Khải giảm giọng, cố hết sức nhẫn nại - Bạn có quen với chủ nhà này àh???

- Làm ơn đi! Cái tên này à? Hứ! Rõ ràng là tôi không quen không biết hắn thế mà lại ba mẹ tôi tống sang đây, tôi chắc chắn người này rất xấu xí, tính cách độc ác lắm đấy - cô hất mặt lên, chửi không còn gì gọi là giữ thể diện cho tên chủ nhà

- Vậy nói, cho bạn biết, mình là chủ nhà này đấy - Tiểu Khải nhướn mày, mở cửa cho cô vào - tốt nhất là nên nghe lời tôi, không thì chỉ có nước ra ngoài đường ở

Cô đơ mặt, cái quái gì đang diễn ra thế này???

Di Di vào nhà, nhìn xung quanh, cảm thấy ngôi nhà nhà đúng là rất mát mẻ, sang trọng. Nhưng điều quan trọng bây giờ là cô phải tôn trọng tên này nếu không thì chỉ có nước chết ...

- Nhóc mấy tuổi? - Tiểu KHải hỏi

- 15 tuổi

- Ừm. Vậy gọi tôi là anh, tôi 16

Tiếng nói như sét đánh ngang tai nó, cái gì, lớn hơn 1 tuổi thì sao nó dám to tiếng đây???
6
6 tháng 1 2018

woa cốt truyện đáng yêu quá nhớ ra chap 2 nha

6 tháng 1 2018

Lên mạng tìm là có nha bạn!!!

ko nói nhiều, báo cáo luôn

15 tháng 12 2021

Bạn huyền cứ trả lời đi 

CUỘC CHIẾN TRANH PHI {CHƯƠNG II: TA KHÔNG YẾU ĐUÔI} " Dạ " Nhuỵ Nhi đi ra ngoài . Mộc Khả Hân đứng dậy đến trước gương , nàng phải xem coi dung nhan thân thể này thế nào , ở hiện đại nàng là một mĩ nhân , nàng không muốn về đây sẽ thành xấu đâu . Nàng nhìn vào trong gương đồng , nó không sáng rõ nhưng cũng nhìn được hình dáng . Trong gương hiện lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành , đôi mắt đen sâu thẫm...
Đọc tiếp

CUỘC CHIẾN TRANH PHI

{CHƯƠNG II: TA KHÔNG YẾU ĐUÔI}

" Dạ " Nhuỵ Nhi đi ra ngoài .

Mộc Khả Hân đứng dậy đến trước gương , nàng phải xem coi dung nhan thân thể này thế nào , ở hiện đại nàng là một mĩ nhân , nàng không muốn về đây sẽ thành xấu đâu .

Nàng nhìn vào trong gương đồng , nó không sáng rõ nhưng cũng nhìn được hình dáng . Trong gương hiện lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành , đôi mắt đen sâu thẫm , chiếc mũi cao , môi đỏ mỏng . Nàng hài lòng gật đầu , tuổi chỉ khoảng 16 , nàng được một món lời nha .

Nhuỵ Nhi bưng đồ ăn vô đặt lên bàn .

" Đây là gì ?" Mộc Khả Hân đơ mặt nhìn rau và cơm nguội trước mặt , đây là bữa ăn giành cho Vương Phi sao ?

" Tiểu thư bọn họ biết hôm qua Vương Gia bỏ đi vào đêm động phòng nên ... nên " Nhuỵ Nhi bất bình nói , tiểu thư nàng thật đáng thương , đã bị gả cho người mình không yêu lại còn bị đối xử như vậy , Thất Vương Gia thật quá đáng .

" Đi thôi " Nàng đứng dậy bước ra khỏi cửa .

" Tiểu thư ngươi đi đâu ?" Nhuỵ Nhi kinh ngạc kêu lên , hôm nay nàng thấy tiểu thư rất khác không giống bình thường yếu đuối nhút nhát , bây giờ nàng như rất lạnh lùng , thêm phần làm người rất run sợ , nhưng nàng lại thích tiểu thư của bây giờ hơn .

" Đi lấy thứ thuộc về mình " Nàng Mộc Khả Hân là có thể dễ dành ăn hiếp sao ?

" Dạ ?" Nàng cất bước chạy theo Mộc Khả Hân .

" Dẫn ta đến phòng bếp " Nàng không biết đường tại đây .

" Ah vâng " Nhuỵ Nhi đột nhiên có một cảm giác những người đó sẽ gặp rắc rối lớn .



Mộc Khả Hân nhìn cảnh vật ven đường , Thất Vương Phủ rộng và trang trí rất đẹp , vì hôm qua là hôn lễ nên khắp phủ treo đỏ rực .

Ở tại một tửu lâu , hai ngừơi ngồi đối diện , nam nhân mặc áo bào màu tím tuấn mĩ lạnh lùng , tóc cột đằng sau dài xuống eo , hắn nhấp ngụm trà xong quay sang nhìn người còn lại " Yên , đêm qua ngươi bỏ lại nàng một mình sao ?"

" Tam ca , ngươi cũng biết ta chưa muốn nạp vương phi , với lại nàng ta rất vô vị không phải sao , nếu không ngươi cũng không bỏ qua nàng ." Nam nhân lục bào bỉu môi nói , hắn có khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ như ánh mặt trời , tóc được cột một nửa còn lại thả xuống . Hai người này là Chiến Thần Tam Vương Gia Phượng Mặc Khuynh và Thất Vương Gia Phượng Mặc Yên .

" Nàng chưa đủ tư cách làm Vương Phi của ta " Hắn lạnh nhạt liếc mắt .

" Vậy thì Khổng nhị tiểu thư của Lại Bộ Thượng Thư hợp làm nhỉ ? Kể ra còn 2 tháng nữa là đại hôn của hai ngừơi rồi " Phượng Mặc Yên cười nói .

Phượng Mặc Khuynh không trả lời .

" Nói chuyện với Huynh không thú vị gì hết " Phượng Mặc Yên ngã người dựa vào ghế .

Trong Thất Vương Phủ , Mộc Khả Hân đã được Nhuỵ Nhi dẫn đến nhà bếp , nàng bước vô trong.

" Tiểu thư ngươi ..?" Nhuỵ Nhi kêu lên .

" Cứ đi theo ta " Mộc Khảc Hân đi trước nói , vào trong nhiều ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng , nữ nhân xinh đẹp này là ai ? Sao lại đến đây , tuy trong phủ Thất Vương Phủ có thị thiếp nhưng không ai đẹp như vậy .

" Nhuỵ Nhi , nói cho ta biết ai đã đưa đồ ăn đó cho em " Mộc Khả Hân mắt lạnh liếc bọn họ .

" Tiểu thư .." Lúc này nhìn nàng rất đáng sợ .

Lúc này lực chú ý mới dồn vào Nhuỵ Nhi , nhiều người nhận ra nàng là nha hoàn của Vương Phi mới vào cửa .

" Ngươi là Vương Phi ?" Một người lên tiếng hỏi .

" Đã biết ta sao không hành lễ " Nàng trầm giọng nói .

" Thỉnh an Vương Phi " Tuy hành lễ nhưng trong mắt không có sự kính trọng , chỉ là một Vương Phi không được sủng ái mà thôi.

" Nhuỵ Nhi là ai ?" Mộc Khả Hân lạnh nhạt hỏi .

" Dạ là tổng quản và hai người kia " Nhuỵ Nhi nhắm mắt chỉ vào một người nam nhân và hai nha hoàn nói .

" Vậy sao ? " Nàng cười khẽ .

" Ngươi dám ngậm máu phun người " Tổng quản giận tím mặt chỉ vào Nhuỵ Nhi .

" Nha hoàn ta có ngậm máu phun người không ta tự biết , bây giờ ta đến để hỏi ngươi về đồ ăn sáng của ta " Nàng không thích ăn đồ dở , đó là thói quen của nàng , nếu không sẽ rất tức giận .

" Thức ăn có gì sai sao Vương Phi " Tổng quản khinh thường nói , một Vương Phi thất sủng mà cũng đòi ăn đồ ngon sao ?

" Ah vậy là ngươi không biết sai chỗ nào sao ? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết " Nàng lạnh lùng mỉm cười làm tổng quản run lên .

Nàng đến gần hắn thụi một cái vô bụng làm hắn đau kêu lên " Thứ nhất bụng ta không tốt , nên phải ăn ngon và đầy đủ "

Nàng tiếp tục đấm vào mắt hắn " Thứ hai ta không thích cách ngươi nhìn khinh ta "

Nàng bẻ tay hắn " Thứ ba làm đồ ăn cho ta thì làm cho đàng hoàng "

Tổng Quản ăn đau nằm xuống đất không đứng dậy nổi , hai nha hoàn đã sớm sợ xanh mặt nhanh chóng quỳ xuống " Vương Phi tha tội , Vương Phi tha tội "

" Nên nhớ dù ta có được sủng hay thất sủng ta vẫn sẽ là Vương Phi , nên các ngươi nếu không biết cách đối với chủ nhân như thế nào , ta không ngại dạy dỗ " Nàng lạnh giọng nói , nàng không phải Đại tiểu thư Thừa tướng phủ yếu đuối kia , muốn leo lên đầu nàng sao ? Mơ cũng đừng tưởng .

" Dạ dạ " Toàn bộ gật đầu như mổ thóc , bọn hắn điên sao còn dám đụng đến nàng nữa .

" Mau làm đồ ăn khác mang lên chỗ ta , mỗi ngày mang đúng bữa , nếu không các ngươi tự biết " Mộc Khả Hân nhẹ nhàng mở miệng sau đó bước ra khỏi cửa .

Nhuỵ Nhi há miệng không thể tin nhìn nàng , tiểu thư thật kinh khủng .

" Còn không mau đi " Nàng buồn cười nhìn biểu cảm của nàng ta , thôi cứ để nàng từ từ làm quen , không trách được , ai kêu Mộc Khả Hân cũ rất yếu đuối .

" Dạ Vâng " Nhuỵ Nhi đuổi theo sau nàng .

1
13 tháng 12 2018

Xóa thì xóa nhưng truyện bạn viết hay thật mà. Bạn có face ko, có thì kết bạn với mình rồi đăng truyện cũng được

13 tháng 12 2018

ok