K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

11 tháng 1 2022

A. 3          B. 4          C. 1           D. 2

a 3
b 4
c 1 
d 2

30 tháng 11 2021

Tham khảo :

 

- Con nhớ lại nội dung câu chuyện:

Cậu bé An-đrây sống cùng với aiMẹ đã nhờ cậu bé làm việc gì?Trên đường đi, cậu bé đã gặp chuyện gì?Kết thúc của câu chuyện như thế nào? Suy nghĩ của em 

- Kể chuyện theo lời của An-đrây-ca, nhân vật xưng "tôi".

30 tháng 11 2021

viết 1 đoạn văn nhé bạn.Khoảng 15 câu-19 câu

9 tháng 1 2022

Câu truyện nào bn?

9 tháng 1 2022

câu chuyện nào bạn

30 tháng 10 2021

Tham khảo :

Đến bây giờ, tôi vẫn còn thấy ân hận khi biết mình đã làm một việc sai trái. Tôi đã thất hứa với ông và cả mẹ nữa. Mong rằng sau khi nghe xong câu chuyện của tôi, các bạn đừng để người nuôi dạy mình phải thất vọng vì mình như tôi nhé! Chuyện là thế này:

Năm ấy, tôi lên 9 tuổi, sống với mẹ và ông nội ở một ngôi nhà nhỏ gần bờ sông Von-ga. Những người hàng xóm thân thiện thường đến nhà tôi chơi nên căn nhà lúc nào cũng vang lên tiếng cười đùa vui vẻ.

Một buổi chiều, đang tắm mát cho nụ hồng tươi tắn trước cửa nhà, tôi thấy ông nói với mẹ:

-Bố khó thở lắm…!

Mẹ vội vàng đỡ ông nằm xuống giường rồi bảo tôi đi mua thuốc. Vâng lời mẹ, tôi nhanh nhẹn đi ngay. Dọc đường đi, tôi gặp Tom và Nick cùng mấy đứa bạn trong làng đang chơi bóng đá. Nhìn thấy tôi, bọn chúng gọi: “Ê! nhập cuộc chứ An-đrây-ca!”. Tôi thầm nghĩ: “Hay mình cứ chơi độ 5 phút rồi mới đi, chắc chẳng sao đâu”. Đắn đo một lát rồi tôi cũng quyết định nhập cuộc.

Chơi một lúc lâu, tôi mới sực nhớ lời mẹ dặn. Tôi chạy như bay tới cửa hàng để mua thuốc cho ông.

Vừa bước vào nhà, tôi hoảng hốt khi thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra, ông đã mất. Ôi! Nỗi buồn khủng khiếp khi mất người thân sao cứ dâng lên trong lòng tôi. Vậy là từ nay, tôi không được nhìn thấy gương mặt hiền hậu, đẹp lão của ông nữa. Không thể kìm nén được nỗl xúc động, tôi bật khóc và kể cho mẹ nghe mọi chuyện đã làm. Mẹ ôm lấy tôi an ủi:

-An-đrây-ca của mẹ, con không có lỗi, chẳng có thuốc nào cứu nổi ông đâu. Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.

Nhưng tôi không nghĩ rằng mẹ đã nói đúng, cả đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo ông trồng và tự dằn vặt về lỗi lầm của mình.

26 tháng 11 2022

Tôi là An-đrây-ca - một cậu bé bình thường như bao cậu bé khác ở trong thị trấn. Tuy nhiên, tôi không ham chơi như các cậu bé khác, bởi tôi đã nhận được một bài học vô cùng đắt giá.

Lúc ấy, tôi mới lên 9 và vẫn còn ham chơi, thường quên lời mẹ dặn. Tôi sống cùng mẹ và người ông đáng kính, vì bố thường đi công tác xa nhà. Chiều nọ, bỗng nhiên ông cảm thấy khó thở, nên mẹ vội bảo tôi đi mua thuốc. Cầm tờ đơn mẹ viết vội, tôi lao ra khỏi nhà. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng bị một trận bóng hấp dẫn. Nghe theo lời rủ rê của các bạn, tôi liền bỏ quên lời mẹ dặn. Đến lúc tôi sực nhớ ra, để chạy đi mua thuốc rồi trở về nhà, thì ông đã qua đời rồi. Tự trách và đau khổ, tôi òa khóc nức nở, thú nhận tội lỗi của mình với mẹ. Dù mẹ không hề trách tôi và bảo rằng ông qua đời ngay khi tôi vừa ra khỏi cửa. Nhưng tôi vẫn không thể nào nguôi ngoai và tha thứ cho chính bản thân mình.

Từ hôm đó, tôi quyết tâm thay đổi, không còn ham chơi nữa. Tôi tin rằng, ông nếu biết được, thì cũng sẽ rất vui vì sự thay đổi này của tôi.

28 tháng 7 2021

THAM KHẢO!

Tôi đã có một quyết định thật đúng lúc. Quyết định ấy đã làm cho tâm hồn tôi trở nên nhẹ nhõm và thanh thản hẳn lên. Đó chính là thời khắc quý báu nhất trong đời tôi. Chuyện là thế này…

Vào một lần ở khoá học tâm lí học, giáo sư ra một đề bài như sau “Trong một tuần, anh chị hãy đến gặp người mà mình quan tâm và nói lời yêu họ, trước đây hoặc lâu rồi anh chị đã không nói chuyện với họ”. Mọi người đều không làm được, chủ yếu là đàn ông trên 30 tuổi. Cuối cùng, tôi đã tìm được câu chuyện dành cho mình.

“Cách đây 5 năm, giữa tôi và bố tôi có xích mích sâu sắc, từ đó đến nay vẫn chưa giải quyết được. Tôi tránh mặt bố mọi lúc. Trừ những buổi họp một gia đình. Nhưng cũng không giải quyết được vấn đề của 5 năm trước. Vì vậy tôi cố thuyết phục bản thân để đi gặp bố và xin lỗi ông. Suốt đêm hôm đó tôi thức trắng cả đêm. Ngày hôm sau, tôi đến nhà bố mẹ và bấm chuông. Tôi chỉ sợ không phải là bố tôi mở cửa thì tôi sẽ hỏng hết kế hoạch của tôi. May thay, đó chính là bố mở cửa, Khi cánh cửa mỏ ra, tôi liền nói với bố tôi : “Con sẽ không làm bố mất thòi gian đâu, con chỉ muốn nói với bố rằng con xin lỗi và con rất yêu bố”. Gương mặt của bố tôi liền dãn ra, không còn những nếp nhăn, ông dường như trẻ lại, liền ôm chầm lấy tôi : “Bố xin lỗi và bố cũng rất yêu con”. Cuối cùng, vấn đề của 5 năm trước đã được giải quyết. Vài ngày sau, bố tôi lên cơn đau tim, phải nằm viện khá lâu. Nếu tôi không bộc lộ với bố tôi ngay thì tôi sẽ không bao giờ có cơ hội nữa”.

Tôi đã có một quyết định thật đúng lúc.quyết định ấy đã làm cho tâm hồn tôi trở nên nhẹ nhõm và thanh thản hẳn lên.đó chính là thời khắc quý báu nhất trong cuộc đời tôi.Chuyện là thế này...Ngày ấy tôi mới học lớp 1,là con gái nhưng tôi nghịch lắm,nghịch như con trai ai cũng nói vậy.Một hôm bọn con gái lớp tôi rủ tôi đi học nhóm nhưng tôi nào có thích,tôi nói dối bố mẹ để đi chơi đánh bài ăn tiền cùng lũ con trai,bố tôi ở nhà biết chuyện,nhưng bố không nói ra mà để tôi tự nhận lỗi,sau ba ngày suy nghĩ cuối cùng tôi cũng nói ra,bố tôi rất buồn nhưng vẫn tha lỗi cho tôi,đến giờ tôi vẫn cảm thấy rất áy náy với bố.

5 tháng 1 2023

giúp đi đang cần gấp

 

3 tháng 12 2021

Dấu chấm hỏi dùng để phân cách các ý trong câu.    S

Câu hỏi dùng để hỏi những điều chưa biết.      S

Câu hỏi thường có các từ nghi vấn như ai, gì, nào, sao, như thế nào.  Đ

Khi viết, cuối câu hỏi có dấu chấm hỏi (?)      Đ

3 tháng 12 2021

S

S

Đ

Đ