K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

6 tháng 9 2018

I. MỞ BÀI

Vào một ngày, tôi bỗng nhận ra sự trưởng thành của mình.

II.THÂN BÀI

1. Miêu tả bản thân khi đã lớn

     Đối với các bạn nam

-   Vóc dáng, ngoại hình:

+ Chiều cao: cao hơn ngày trước rất nhiều + Giọng nói: bị vỡ giọng, nghe ồm ồm rất trầm.

+ Cơ thể: cơ thể phát triển tốt, rắn chắc hơn.

+ Trí tuệ: cảm thấy mình nắm rõ vấn đề hơn, giải quyết vấn đề tốt hơn, nhanh nhạy hơn.

-   Tính cách:

+ Bớt hấp tấp, vội vàng hơn trước, làm việc gì cũng đều đắn đo, suy nghĩ kĩ lưỡng hơn.

+ Quan tâm, chăm sóc bản thân mình nhiều hơn.

+ Hay thẹn thùng, mắc cỡ trước bạn khác giới.

+ Biết quan tâm đến mọi người xung quanh mình hơn.

Đối với các bạn nữ

-   Vóc dáng, ngoại hình:

+ Chiều cao: cao hơn ngày trước rất nhiều.

+ Giọng nói: thánh thót, trong trẻo hơn.

+ Cơ thể: cơ thể phát triển tốt, trông dịu dàng, nữ tính hơn.

+ Trí tuệ: cảm thấy mình nắm rõ vấn đề hơn, giải quyết vấn đề tốt hơn, nhanh nhạy hơn.

-   Tính cách:

+ Bớt hậu đậu hơn trước, làm việc gì cũng đều đắn đo, suy nghĩ kĩ lưỡng hơn.

+ Chải chuốt, chăm lo cho bề ngoài nhiều hơn trước khi đứng trước người khác.

+ Hay thẹn thùng, mắc cỡ trước bạn khác giới.

+ Biết quan tâm đến mọi người xung quanh mình hơn.

2. Kể một kỉ niệm sâu sắc để thể hiện đúng đề bài “...thấy mình đã khôn lớn”

Ví dụ: Trông em cho mẹ đi chợ

-     Mẹ đi chợ, tôi phải trông em với biết bao vất vả, cực khổ.

-     Lúc nào cũng phải để mắt đến nó bởi vì nó quá nghịch ngợm, hiếu động.

-     Phải làm những trò chơi mà nó yêu cầu: làm ngựa cho nó cưỡi, chơi đùng đình,...

-     Đút cơm cho nó ăn là một cực hình của một người làm anh, làm chị.

-     Tắm rửa cho nó cũng là một điều rất vui và thú vị.

-     Khi nó ngủ ngon lành là lúc tôi thở phào nhẹ nhõm.

-     Mẹ đi chợ về, khen tôi trông em rất tốt.

-     Mẹ nói với tôi rằng: "Con mẹ đã khôn lớn rồi đấy!".

3. Cảm nhận về bản thân mình

-     Cần phải cố gắng nhiều hơn và phải rút kinh nghiệm trong cuộc sống của mình.

III. KẾT BÀI

-     Khôn lớn đối với tôi là một điều gì đó rất thú vị và hạnh phúc.

-    Đã là khôn lớn, tôi xin hứa rằng sẽ luôn chăm lo học hành, ngoan ngoãn đề trở thành con ngoan trò giỏi, không làm buồn lòng cha mẹ mình nữa.

Nguồn: Tôi thấy mình đã khôn lớn - loigiaihay.com

5 tháng 9 2018

Lê Lợi không trực tiếp nhận gươm. Người đánh cá Lê Thận nhận được lưỡi gươm dưới nước, Lê Lợi nhận  được chuôi gươm trên rừng, đem khớp với nhau thì “vừa như in”. Điều đó chứng tỏ sức mạnh của gươm thần thực chất là sức mạnh đoàn kết nhân dân ở khắp nơi, trên mọi miền Tổ quốc, từ miền xuôi cho đến miền ngược, từ đồng bằng cho đến miền rừng núi.

Mỗi bộ phận của thanh gươm ở một nơi nhưng khi khớp lại thì vừa như in, điều đó thể hiện sự thống nhất nguyện vọng, ý chí chống giặc ngoại xâm của toàn dân tộc. Hai chữ “Thuận Thiên” (hợp lòng trời) trên lưỡi gươm thần nhấn mạnh tính chất chính nghĩa, hợp lòng người, lòng trời của nghĩa quân Lam Sơn.

5 tháng 9 2018

♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡

5 tháng 9 2018

Cho hỏi olm có gì quý giá mà phải mua vs chả bán =v

Mà chắc cx hổng ai mua âu !
=)))))))))

5 tháng 9 2018

điiên        hgfhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

5 tháng 9 2018

mình kb rồi nhé

5 tháng 9 2018

trả lời :

bạn ko nên đăng linh tinh sẽ gây nhiễm đàn nhé bạn

 , mình kb với bạn rùi ít bạn quá thì đi tìm nha ít người

nhắn tin hoặc ko có thì bạn là người bắt chuyện ! 

k nha 

5 tháng 9 2018

Cuộc sống luôn mang đến cho chúng ta những món quà vô cùng quý giá. Gia đình là món quà vô giá, còn bạn bè là một trong những món quà kỳ diệu nhất. Ai cũng có những người bạn tốt. Thật may mắn, tôi cũng vậy. Trong số những người bạn tốt ấy, có một người bạn rất đặc biệt, người bạn đã đồng hành cùng tôi từ khi còn bé xíu - Minh Hòa. Hòa là người bạn nam thân nhất của tôi. 

Nhà Hòa ở ngay cạnh nhà tôi, thế nên chúng tôi không chỉ là bạn thân mà còn là hàng xóm. Hòa học cùng với tôi nhưng cậu bạn này lớn hơn tôi 1 tuổi, lý do đi học muộn một năm là hồi bé cậu ấy quá nghịch, lười học nên đến tận 3 tuổi mới đi nhà trẻ, học cùng lớp với tôi từ đó. 

Hồi nhỏ, Hòa rất béo, giống như một quả bóng tròn, nhưng trông lại đáng yêu. Vậy mà không hiểu sao Hòa càng lớn càng gầy và cao hơn. Lớp 4 tôi còn tự hào kiêu ngạo cao hơn cậu ấy, vậy mà vừa lên lớp 6 cậu ấy đã cao hơn tôi một cái đầu. Bây giờ Hòa cao khoảng 1 mét bảy, nước da trắng như con gái ngày bé do phơi nắng nhiều mà ngăm đen đi trông rất khỏe mạnh. Điều duy nhất không thay đổi là khuôn mặt tròn xoe của cậu ấy. Hai má vẫn phúng phính, mắt to màu nâu sẫm, lông mày rậm và vầng trán cao. Có lẽ vì thế mà cậu ấy luôn thông minh hơn tôi. Tóc Hòa màu đen, lúc nào cũng được cắt tỉa gọn gàng. Điều đặc là Hòa có một chiếc răng khểnh, các bạn lớp tôi hay khen Hòa cười lên lộ răng khểnh trông rất có duyên. Sau đó cậu ấy hình như cười nhiều hơn trước. 

Dáng người cậu ấy khá cao lớn, hoàn toàn trái ngược với cái tên Minh Hòa. Chúng tôi hay mang vấn đề này ra trêu chọc cậu ấy, tên Minh Hòa nghe giống như tên con gái vậy. Mỗi lần như thế, cậu ấy sẽ nổi cáu đuổi cho lũ chúng tôi chạy khắp lớp. Tuy vẻ ngoài như vậy nhưng Hòa luôn cởi mở và vui tính, hay bắt chuyện cùng mọi người, có khiếu hài hước, nói chuyện cũng rất khéo. Cậu ấy chơi cùng rất nhiều bạn, các lớp trong khối cậu ấy đều có bạn quen. 

Trong lớp khối tự nhiên chúng tôi, Hòa là bạn nam hiếm hoi vừa giỏi môn tự nhiên vừa giỏi văn. Cậu ấy viết văn rất hay, nhiều lần cô giáo dạy văn còn khen cậu ấy viết cảm xúc hơn lũ con gái chúng tôi. Chuyện này sau đó tôi cũng hay đem ra trêu chọc Hòa làm cậu ấy ngại đỏ bừng cả mặt. Tôi thầm nghĩ có đứa con trai nào như vậy đâu, hay xấu hổ hơn cả con gái. 

Không những học giỏi, Hòa chơi thể thao cũng rất khá. Dáng vẻ cậu ấy đuổi theo bóng trên sân nhìn rất cuốn hút. Hòa còn có một năng khiếu nữa là hát hay. Giọng Hòa trầm trầm, ấm áp. Mỗi lần trường có yêu cầu lớp biểu diễn văn nghệ, chúng tôi đều tích cực đề cử Hòa lên hát. Lúc đầu cậu ấy cũng ngại lắm nhưng vì cô chủ nhiệm cũng động viên nên cậu ấy quen dần, có việc là chủ động tham gia. Hơn nữa, Hòa dù là học sinh giỏi nhưng chưa bao giờ tỏ ra kiêu căng, ngạo mạn, khiêm tốn và tốt bụng, luôn sẵn sàng giúp đỡ, kèm cặp các bạn học yếu hơn mình. Thái độ của cậu ấy khiến mọi người rất nể phục. 

Hòa vừa là trò giỏi ở trường vừa là con ngoan ở nhà. Hồi bé cậu ấy nghịch ngợm bao nhiêu thì lớn lên lại ngoan ngoãn bấy nhiều, thỉnh thoảng mới xin phép bố mẹ ra ngoài đá bóng với bạn. Cậu ấy thường ở nhà hoặc chạy sang nhà tôi học chung, giúp tôi cải thiện một số môn chưa tốt. Hòa lễ phép và hiểu chuyện hơn nhiều bạn nam ngang tuổi, biết kính trên nhường dưới, luôn lễ phép chào hỏi người lớn tuổi, đối với em trai cậu ấy luôn nhường nhịn, chăm sóc. Lớp 4 Hòa đã biết nấu cơm rồi. Cậu ấy còn chăm chỉ hơn tôi, biết giúp đỡ bố mẹ việc nhà. Bố mẹ tôi thường hay khen cậu ấy trước mặt tôi, bảo tôi con gái mà vụng về. 

Tuy nhiên việc đó không khiến tôi cau có với Hòa. Chúng tôi chơi với nhau từ lúc còn học mẫu giáo, sau này học tiểu học, lên cấp 2 vẫn học cùng lớp với nhau, đi học về cùng nhau. Cậu ấy là bạn thân của tôi, lại luôn giúp đỡ tôi. Có khi tôi còn coi cậu ấy như anh trai, chuyện ở lớp hay ở nhà thỉnh thoảng vẫn kể cho cậu ấy nghe,dù không đến mức hay buôn chuyện bí mật như với con gái nhưng chúng tôi cũng vô cùng thân thiết. 

Cùng nhau đồng hành một thời gian dài, tình bạn của chúng tôi ngày càng bền vững. Tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn khi có một cậu bạn thân như thế. Dù nhiều lần vẫn trêu chọ nhau nhưng luôn đối xử tốt với nhau. Tôi luôn hi vọng tình bạn này sẽ tốt đẹp.

26 tháng 9 2018

Mỗi người chúng ta đều có cho mình một người bạn thân thiết. Bạn thân là người chia sẻ với ta mọi chuyện vui buồn trong cuộc sống, đồng hành cùng ta trên từng chặng đường đời. Bạn thân cũng là chỗ dựa, niềm an ủi, động viên mỗi khi ta vấp ngã. Vì thế nên có mới người nói: “Bạn là người ta cảm thấy thoải mái khi ở cùng, ta sẵn lòng trung thành, đem lại cho ta lời chúc phúc và ta cảm thấy biết ơn vì có họ trong đời”.

Tôi và Hoa trở thành bạn đã lâu. Nhà chúng tôi ở cạnh nhau, vì thế từ nhỏ bọn tôi đã thân với nhau như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau. Hoa có dáng người dong dỏng cao và khá gầy. Khuôn mặt bạn nhỏ nhắn, xinh xắn và đáng yêu. Trên gương mặt ấy, nổi bật là cặp mắt đen láy thể hiện sự thông minh, lanh lợi ẩn dưới đông mày cong cong như hình lá liễu. Tôi thích nhất là mỗi lần Hoa cười. Khóe miệng xinh xinh mỗi lần cong lên lại để lộ hàm răng trắng đều như bắp và hai má lúm đồng tiền trông rất duyên. Nước da trắng như trứng gà bóc của bạn là niềm ao ước của mọi bạn gái trong lớp. Mái tóc đen như gỗ mun dài đến thắt lưng, óng ả và mượt mà, thoang thoảng mùi hương của thảo mộc.

Trong mắt em, Hoa là người khá sôi nổi và năng động. Hầu như hoạt động nào ở lớp, bạn cũng tham gia và cống hiến hết sức mình. Dường như bạn có một nguồn năng lượng vô tận không bao giờ cạn kiệt. Chỗ nào có Hoa là chỗ đó sôi nổi nhất. Giờ ra chơi, bọn tôi lại tụm năm tụm ba để nghe Hoa kể chuyện. Những câu chuyện thú vị và giọng kể hài hước của bạn làm cho chúng tôi cười không dứt. Không chỉ hăng hái trong các hoạt động, Hoa còn rất tích cực trong học tập. Bạn đặc biệt thông minh về môn toán. Gặp những bài toán khó, Hoa vẫn thường chỉ dẫn cho chúng tôi đến nơi đến chốn. Cũng nhờ có Hoa kèm cặp mà tình hình học tập của tôi tiến bộ rất nhiều. Các bạn trong lớp ai cũng yêu quý Hoa vì sự hòa đồng và nhiệt tình của bạn. Đối với tôi, Hoa là người bạn thân đáng tin cậy. Những chuyện vui, chuyện buồn hay những khúc mắc trong lòng, tôi đều có thể chia sẻ với Hoa. Bạn sẽ lắng nghe tôi một cách chăm chú, tháo gỡ mọi lo lắng và muộn phiền. Nhờ những lời động viên, an ủi của bạn, tôi cảm thấy có thêm niềm tin và động lực để vượt qua tất cả những khó khăn thử thách trong cuộc sống. Tôi và Hoa cũng có khá nhiều điểm chung và sở thích giống nhau. Những ngày cuối tuần, sau khi làm xong bài tập, chúng tôi lại cùng nhau chăm sóc mảnh vườn nhỏ của riêng mình. Hoa tưới cây còn tôi bắt sâu bọ. Bằng tình yêu thương và sự chăm sóc của cả hai, mảnh vườn ấy chẳng mấy chốc trở nên tươi tốt, sặc sỡ màu sắc của vô vàn loài hoa: sắc đỏ của hoa hồng kiều diễm, sắc tím nhạt của những bông hoa lưu ly be bé, màu trắng tinh khôi của đóa cúc họa mi... Hoa rất yêu trẻ con và mong ước sau này lớn lên sẽ trở thành cô giáo. Tôi tin rằng bạn sẽ đạt được mơ ước của mình: là một người giáo viên tận tụy đứng trên bục giảng và truyền đạt kiến thức cho học sinh. Là trò giỏi trên lớp, về nhà, bạn lại là một người con ngoan. Hoa thường chăm sóc các em mỗi khi bố mẹ vắng nhà. Sau giờ học, bạn tranh thủ phụ giúp bố mẹ những công việc lặt vặt. Vì thế, tôi thấy Hoa phần nào có vẻ già dặn hơn so với tuổi.

Dù sau này mỗi đứa có ở một phương trời, tôi hy vọng chúng tôi sẽ mãi mãi thân thiết như bây giờ. Hình bóng của Hoa sẽ luôn khắc sâu trong trái tim tôi, là một phần của những năm tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời.

5 tháng 9 2018

Tôi là một đứa trẻ may mắn, tôi được sinh ra trong một gia đình khá giả, được hưởng trọn vẹn tình thương của cha mẹ. Bố mẹ thường lo cho tôi mọi thứ, nên ngoài việc học tôi chưa biết gì. Nhưng từ lần sinh nhật lần thứ 13 của tôi, bố mẹ đã bắt đầu để tôi tự lập, tôi thấy mình đã khôn lớn.

Việc đầu tiên mà ba mẹ để tôi tự lập đó là tự đạp xe đến trường. Lần đầu tiên được một mình đạp xe đi trên con đường quen thuộc mà tôi mang một tâm trạng vô cùng phấn khích. Hàng cây hai bên đường tỏa bóng mát, chim chóc hót líu lo trên cành. Một làn gió nhẹ thổi lên má lên tóc làm cho tôi thấy khoan khoái trong người. Tôi nhận thấy tự đạp xe đi học thật thú vị. Bao nhiêu năm qua tôi sống trong sự bao cọc của bố mẹ, mỗi lần đi học đều ngồi sau xe bố mẹ, và không có thời gian ngắm những cảnh vật xung quanh. Tôi không có cơ hội để cảm nhận vẻ đẹp của con đường ấy.

Từ lần đó, tôi bắt đầu đi xe đạp thường xuyên. Con đường từ nhà tôi đến trường không xa lắm, chỉ khoảng 2km và không đông đúc như các khu phố khác. Tôi thích nhất mỗi khi trời đổ mưa, được đạp xe dưới những giọt nước trời, hơn nữa những hạt mưa hắt vào mặt. Mỗi lần như thế tôi thấy đôi chân mình săn chắc hơn. Khi đã đi quen xe một mình, không lâu sau đó tôi xin phép bố mẹ cho tôi tự đạp xe đến những nơi mà tôi thích. Và tôi đã bắt đầu được tự mình khám phá thế giới xung quanh. Từ trên cao nhìn xuống thành phố, tôi chứng kiến được vẻ đẹp của thành phố mình, tôi thấy thật đáng tự hào. Thời gian theo ngày tháng trôi qua, tôi thấy mình như hòa vào nhịp sống thành phố. Hơn nữa là tôi lại thấy mình đã lớn hơn trong suy nghĩ lẫn hành động. Mỗi buổi sáng thức dậy, không còn để mẹ đánh thức dậy mà tự biết xuống giường tự xếp mùng mền gọn gàng, và phụ mẹ bữa ăn sáng. Sau khi ăn sáng tôi tự biết rửa chén bát của mình. Ngày đó, khi chuẩn bị đến lớp, tôi thường xuyên quên dụng cụ học tập vì sau khi hoc xong tôi lên giường ngủ ngay. Còn bây giờ, mỗi ngày sau khi học xong tôi cẩn thận xem thời khóa biểu và soạn sách vở vào cặp. Đầu niên học năm nay, tôi chẳng còn quên hay bị ba mẹ nhắc nhở.Nhiều lần bạn bè trong lớp rủ tôi đi chơi.Tôi mạnh dạn từ chối.Vì tôi sợ bị mất bài hôm nay, sẽ dẫn đến không hiểu bài. Hơn nữa là, ba mẹ buồn, thầy cô trách mắng, tôi đã chiến thắng bản thân.Tôi dần nhận thấy mình có nhiều thay đổi từ biết sắp xếp giờ học, không vội vã,cẩn thận với mọi việc làm có trách nhiệm.Trong sinh hoạt hằng ngày ngại làm phiền ba mẹ, anh chị. Từng ngày trôi qua tôi biết quan tâm đến người thân. Tôi biết dạy em học; biết đọc báo cho ông bà nghe; và chia sẻ với mọi người mỗi khi họ có niềm vui và nỗi buồn.
Theo dòng thời gian tôi thấy mình khôn lớn hơn. Tin vào bản thân và gia đình, nghĩ về tương lai về nghề nghiệp vững chắc, giúp ích cho gia đình và xã hội, được cống hiến cho đất nước.

Dấu ấn để chứng tỏ tôi đã khôn lớn được hình thành từ những điều nhỏ bé như vậy đó, giờ đây tôi đã khôn lớn và trưởng thành hơn rất nhiều. Giá ba mẹ để tôi tự lập sớm hơn tôi đã có thể giúp ba mẹ rất nhiều rồi. Các bạn nhỏ hãy tập làm người lớn, hãy tự lập trong cuộc sống để mình trưởng thành hơn, có ích cho xã hội hơn.

Tôi là một đứa trẻ may mắn, tôi được sinh ra trong một gia đình khá giả, được hưởng trọn vẹn tình thương của cha mẹ. Bố mẹ thường lo cho tôi mọi thứ, nên ngoài việc học tôi chưa biết gì. Nhưng từ lần sinh nhật lần thứ 13 của tôi, bố mẹ đã bắt đầu để tôi tự lập, tôi thấy mình đã khôn lớn.

Việc đầu tiên mà ba mẹ để tôi tự lập đó là tự đạp xe đến trường. Lần đầu tiên được một mình đạp xe đi trên con đường quen thuộc mà tôi mang một tâm trạng vô cùng phấn khích. Hàng cây hai bên đường tỏa bóng mát, chim chóc hót líu lo trên cành. Một làn gió nhẹ thổi lên má lên tóc làm cho tôi thấy khoan khoái trong người. Tôi nhận thấy tự đạp xe đi học thật thú vị. Bao nhiêu năm qua tôi sống trong sự bao cọc của bố mẹ, mỗi lần đi học đều ngồi sau xe bố mẹ, và không có thời gian ngắm những cảnh vật xung quanh. Tôi không có cơ hội để cảm nhận vẻ đẹp của con đường ấy.

Từ lần đó, tôi bắt đầu đi xe đạp thường xuyên. Con đường từ nhà tôi đến trường không xa lắm, chỉ khoảng 2km và không đông đúc như các khu phố khác. Tôi thích nhất mỗi khi trời đổ mưa, được đạp xe dưới những giọt nước trời, hơn nữa những hạt mưa hắt vào mặt. Mỗi lần như thế tôi thấy đôi chân mình săn chắc hơn. Khi đã đi quen xe một mình, không lâu sau đó tôi xin phép bố mẹ cho tôi tự đạp xe đến những nơi mà tôi thích. Và tôi đã bắt đầu được tự mình khám phá thế giới xung quanh. Từ trên cao nhìn xuống thành phố, tôi chứng kiến được vẻ đẹp của thành phố mình, tôi thấy thật đáng tự hào. Thời gian theo ngày tháng trôi qua, tôi thấy mình như hòa vào nhịp sống thành phố. Hơn nữa là tôi lại thấy mình đã lớn hơn trong suy nghĩ lẫn hành động. Mỗi buổi sáng thức dậy, không còn để mẹ đánh thức dậy mà tự biết xuống giường tự xếp mùng mền gọn gàng, và phụ mẹ bữa ăn sáng. Sau khi ăn sáng tôi tự biết rửa chén bát của mình. Ngày đó, khi chuẩn bị đến lớp, tôi thường xuyên quên dụng cụ học tập vì sau khi hoc xong tôi lên giường ngủ ngay. Còn bây giờ, mỗi ngày sau khi học xong tôi cẩn thận xem thời khóa biểu và soạn sách vở vào cặp. Đầu niên học năm nay, tôi chẳng còn quên hay bị ba mẹ nhắc nhở.Nhiều lần bạn bè trong lớp rủ tôi đi chơi.Tôi mạnh dạn từ chối.Vì tôi sợ bị mất bài hôm nay, sẽ dẫn đến không hiểu bài. Hơn nữa là, ba mẹ buồn, thầy cô trách mắng, tôi đã chiến thắng bản thân.Tôi dần nhận thấy mình có nhiều thay đổi từ biết sắp xếp giờ học, không vội vã,cẩn thận với mọi việc làm có trách nhiệm.Trong sinh hoạt hằng ngày ngại làm phiền ba mẹ, anh chị. Từng ngày trôi qua tôi biết quan tâm đến người thân. Tôi biết dạy em học; biết đọc báo cho ông bà nghe; và chia sẻ với mọi người mỗi khi họ có niềm vui và nỗi buồn.
Theo dòng thời gian tôi thấy mình khôn lớn hơn. Tin vào bản thân và gia đình, nghĩ về tương lai về nghề nghiệp vững chắc, giúp ích cho gia đình và xã hội, được cống hiến cho đất nước.

Dấu ấn để chứng tỏ tôi đã khôn lớn được hình thành từ những điều nhỏ bé như vậy đó, giờ đây tôi đã khôn lớn và trưởng thành hơn rất nhiều. Giá ba mẹ để tôi tự lập sớm hơn tôi đã có thể giúp ba mẹ rất nhiều rồi. Các bạn nhỏ hãy tập làm người lớn, hãy tự lập trong cuộc sống để mình trưởng thành hơn, có ích cho xã hội hơn.

1)Sao

2)Ao

k mik nha

học tốt

5 tháng 9 2018

1) Sao

2) Ao

...............

5 tháng 9 2018

* Diễn biến:

a) Bối cảnh:

-Giặc Ân xâm lược 

- Sứ giả đi khắp nơi tìm người tài cứu nước.

-> Cả nc sục sôi khí thế đánh giặc

- Gióng đã cất tiếng ns đầu tiên.

   +) Gióng nhận trách nhiệm đánh giặc cứu nước.

    +) Yêu cầu chuẩn bị trang phục, vũ khí.

    +) Gióng là hình ảnh của nhân dân ko lao to núi lớn nhg khi đất nc có nguy thì sẵn sàng đứng lên đánh giặc cứu nc.

b) Bà con hàng xóm vui lòng góp gạp để nuôi Gióng.

=> Gióng đã mang sức mạnh của nhân dân.

- Tình thế đất nc nguy ngập: Gióng vương vai trở thành tráng sĩ oai phong, mình cao hơn trượng

-> Đây là hình ảnh dân tộc ta vươn mình đứng dậy đánh bại kẻ thù.

c) Gióng đánh giặc.

- Bằng vũ khí vua ban

- Bằng vũ khí tự tạo: Nhổ tre.

d) Gióng bay về trời:

- Gióng chính là hình ảnh của nhân dân, hình ảnh của nhg anh hùng lặng lẽ cống hiến mà ko đòi hỏi.

- Giong đã hoá thân vào chốn thần linh bất tử, trường tồn trên núi, sông..

(Cái này mình dựa vào vở ghi trên lớp của mình, mong bạn sẽ hiểu.)

_Học tốt_

5 tháng 9 2018

Từ thuở còn trong nôi, em đã được bà kể cho nghe nhiều câu chuyện lắm. Nhưng câu chuyện mà em nhớ nhất là truyện Thánh Gióng.

Truyện kể rằng: Đời Hùng Vương thứ sáu, ở một làng kia có hai vợ chồng ông lão, chăm chỉ làm ăn lại có tiếng là phúc đức. Nhưng đến lúc sắp già mà vẫn chứa có nấy một mụn con. Một ngày kia bà vợ ra đồng trông thấy một bước chân to, bèn đặt chân mình vào ướm thử. Về nhà bà mang thai. Nhưng không ngờ, khác với người thường, đến mười hai tháng sau bà mới sinh ra một cậu bé mặt mũi khôi ngô. Cậu bé ra đời là niềm mơ ước cả đời của hai vợ chồng nên ông bà mừng lắm. Nhưng chẳng biết làm sao, dù đã ba tuổi nhưng cậu bé Gióng (tên cậu do ông bà đặt) vẫn chẳng biết nói, biết cười, cứ đặt đâu nằm đó. Ông bà buồn lắm.

Cũng năm ấy, giặc Ân sang xâm lược bờ cõi nước ta. Chúng gây bao nhiêu tội ác khiến dân chúng vô cùng khổ sở. Thế giặc mạnh, nhà vua bèn sai người đi khắp nước cầu hiền tài. Đi đến đâu sứ giả cũng rao:

- Ai có tài, có sức xin hãy ra giúp vua cứu nước.

Nghe tiếng rao, cậu Gióng đang nằm trên giường bèn cất tiếng:

- Mẹ ơi! Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con.

(Ngày xưa khi để cho em nghe đến chỗ này, bao giờ bà cũng thêm vào: Tiếng nói đầu tiên của cậu Gióng là tiếng nói yêu nước đấy. Phải nhớ lấy cháu ạ!)

- Nghe tiếng con, vợ chồng lão nông dân thấy lạ đành mời sứ giả vào nhà. Cậu Gióng liền yêu cầu sứ giả về chuẩn bị ngay: roi sắt, ngựa sắt, áo giáp sắt để cậu đi phá giặc.

Càng lạ hơn, từ lúc cậu Gióng gặp sứ giả, cậu cứ lớn nhanh như thổi. Cơm ăn mấy cậu cũng không no, áo vừa mặc xong đã sứt chỉ. Vợ chồng ông bà nọ đem hết gạo ra nuôi mà không đủ bèn nhờ hàng xóm cùng nuôi cậu Gióng. Trong làng ai cũng mong cậu đi giết giặc cứu nước nên chẳng nề hà gì.

Giặc đã đến sát chân núi Trâu. Người người hoảng sợ. Cũng may đúng lúc đó, sứ giả mang những thứ cậu Gióng đã đề nghị đến nơi. Cậu bèn vươn vai đứng dậy như một tráng sỹ, khoác vào áo giáp, cầm roi rồi nhảy lên ngựa phi thẳng tới trận tiền. Bằng sức mạnh như cả ngàn người cộng lại, chẳng mấy chốc cậu đã khiến lũ giặc kinh hồn bạt vía. Đang đánh nhau ác liệt thì roi sắt gãy, cậu bèn nhổ ngay từng bụi tre ở bên đường quật vào lũ giặc. Quân giặc bỏ chạy toán loạn nhưng rồi cũng bị tiêu diệt không sót một tên.

Dẹp giặc xong, cậu Gióng không quay về kinh để nhận công ban thưởng mà thúc ngựa đến núi Sóc, bỏ lại áo giáp sắt, một người một ngựa bay thẳng về trời. Nhiều đời sau người ta còn kể, khi ngựa thét lửa, lửa đã thiêu trụi một làng nay làng ấy gọi là làng Gióng. Những vết chân ngựa ngày xưa nay đã thành những ao hồ to nhỏ nối tiếp nhau.

Câu chuyện về người anh hùng Thánh Gióng đã không chỉ còn là niềm yêu thích của riêng em, mà nó đã là niềm say mê của bao thế thệ học trò.


Nguon - http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=109917#.W4_u21x4nIU#ixzz5QEv6dQwN

5 tháng 9 2018

1+1=2

k nha

5 tháng 9 2018

Trả lời:

1 + 1 = 2

Hok tốt!

k nha!