K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Trả lời : Một phút suy tư bằng mội năm không phai(số 5 dịch sang Tiếng Anh là five)

Hok_Tốt

#Thiên_Hy

5 tháng 4 2019

Trả lời: Hôm qua, hôm nay, ngày mai

~Học tốt~

5 tháng 4 2019

hôm qua,hôm nay ,ngày mai

Là chữ "a(A)"

Hok_Tốt

#Thiên_Hy

5 tháng 4 2019

là A

đúng rồi

5 tháng 4 2019

Đáp án: Cafe

Trong hóa học thì:

Ca: Canxi

Fe: Sắt

5 tháng 4 2019

trả lời

nước caffee

hok tốt

5 tháng 4 2019

đó là kế gì các bạn ởi

mại dô mại dô

5 tháng 4 2019

cấm đưa câu hỏi linh tinh nha

5 tháng 4 2019

có 1 thôi nha mọi người

5 tháng 4 2019

Không hỏi gút-gồ, tự nghĩ.

5 tháng 4 2019

Trả lời : 

Là chữ nhất .

#Love

5 tháng 4 2019

Trong cuộc sống, thật khó để chúng ta có thể tránh khỏi những lần mắc lỗi. Em cũng từng có một lần mắc lỗi khiến bố mẹ buồn mà cho tới bây giờ em vẫn còn ân hận lắm. Đó là lần em trốn học bỏ đi chơi.

Em vốn dĩ là con ngoan, trò giỏi được thầy cô, bố mẹ tin tưởng, được bạn bè quý mến. Suốt 5 năm học cấp 1, em đều đạt danh hiệu học sinh giỏi. Năm học lớp 5, em còn được tham dự kì thi học sinh giỏi của tỉnh và giành được giải Nhì. Năm học lớp 6 này em được học lớp chọn của một trường điểm trong thành phố. Khỏi phải nói, bố mẹ tự hào về em như thế nào. Vậy nên em cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm bố mẹ phải buồn.

Thế nhưng chẳng ai có thể ngờ được khi bước vào lớp 6, em bắt đầu thay đổi. Đó là khi em bắt đầu tiếp xúc với mạng internet. Ở nhà, bố mẹ có lắp mạng từ lâu để em có thể lên mạng tra cứu tài liệu phục vụ cho học tập và bố mẹ cũng chấp nhận cho em dùng mạng để giải trí. Mỗi ngày em có 30 phút để giải trí trên mạng. Lên lớp 6, em được một người bạn hướng dẫn cho vào phòng chat để kết thêm bạn và trò chuyện qua mạng. Việc trò chuyện trên mạng không hiểu sao khiến em cảm thấy vô cùng thú vị. Em có thể ngồi nói chuyện mãi mà không biết chán. Vì ở nhà ngồi chat không được thoải mái nên em đã lén ra quán chat. Buổi chiều 2 giờ vào lớp thì em đi sớm từ lúc 1 giờ để có thêm thời gian ngồi quán nét. Bố mẹ em không biết đến chuyện này bởi vì buổi trưa bố mẹ thường không về nhà. Hàng ngày bố mẹ cho tiền ăn sáng, em chỉ tiêu một nửa, một nửa để dành để đi chat. Hôm ấy, ngồi chat với một người bạn mới quen, trò chuyện mải mê khiến em quên mất đã đến giờ đi học. Lúc ngẩng đầu lên thì đã gần 3 giờ mất rồi. Lúc ấy em có chút sợ hãi nhưng vì vẫn chưa muốn dứt chuyện nên em đánh liều ngồi chat hết buổi chiều hôm ấy. Đến 4 giờ 30 tan học em mới chịu ra về. Em nghĩ chắc bố mẹ sẽ không biết và hôm sau chỉ cần báo với cô là em bị đau bụng không đến trường là được. Nào ngờ khi em về đến nhà, bố mẹ đã ngồi sẵn ở đó. Trên gương mặt mẹ tỏ rõ sự lo lắng còn bố thì rất giận. Thì ra, vì không thấy em đi học nên cô giáo đã gọi điện cho bố mẹ để hỏi. Bố mẹ em đã vội vã trở về nhà, đã đi tìm kiếm em ở khắp nơi nhưng không thấy. Mẹ còn khóc sợ em bị người ta bắt cóc. Em đã khóc và thành thật với bố mẹ. Bố mẹ không đánh, không mắng em, nhưng những lời bố mẹ nói khiến em cảm thấy áy náy và quyết tâm sửa đổi bản thân.

Kể từ ngày hôm ấy, em không ra quán nét nữa. Em dành nhiều thời gian hơn cho việc học để lấy công chuộc tội. Em tin rằng, bố mẹ sẽ tha thứ cho lỗi lầm của em.

5 tháng 4 2019

Tình thương yêu của ông bà, cha mẹ đối với con cháu là vô bờ bến. Đó là những người đã có thể yêu thương, tha thứ, bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi những lúc tôi gặp khó khăn nhất. Vậy mà tôi nỡ gây ra một việc khiến bố mẹ buồn lòng. Tôi rất hối hận mặc dù câu chuyện xảy ra đã lâu rồi... Tôi là con út trong gia đình nên rất được cưng chiều, và dĩ nhiên từ nhỏ tôi dã có ngay ý nghĩ: “Tôi sinh ra đương nhiên phải được cưng chiều, được phục vụ”. Vào một ngày nọ, tôi vừa đi học về thì gặp ngay một bà cụ ngồi trong nhà dang nói chuyện với bố mẹ tôi. Người cụ toát ra một vẻ gì đó rất nhà quê, cổ hủ, áo quần cũ kĩ, thô kệch với giỏ xách chứa toàn trái cây. Nhìn qua tôi cũng biết là mới ở quê lên và có ngay ý coi thường. Nhưng tôi giật mình, bố mẹ đã gọi tôi ra chào bà nội. Thật lòng tôi không ngờ đây lại là bà nội của tôi. Tôi 11 nhí chào bà rồi lên lầu, không ngoái nhìn lại.

Từ khi bà lên ở nhà tôi, mọi hoạt động trong nhà đều bị xáo trộn, thường là ngày nào cũng phải nghe ba mẹ “mở máy hát”: “Con phải nhường cái này cho bà, không được mở nhạc để bà ngủ, con phải..., con phải...”. Tôi chán lắm rồi, ở nhà như bị giam. Vì thế tôi ghét cay ghét đắng bà. Một buổi chiều, trời nắng đẹp, con nhỏ bạn gọi diện cho tôi bảo: “Ê, Thi, đi ăn kem không, tao vừa biết chỗ này ngon lắm.”, sẵn lúc không có gì làm ở nhà, tôi liền đồng ý ngay. Nhưng thật đau lòng, ba mẹ không ở nhà, làm sao có tiền đi chơi, chẳng lẽ phải xin “bà già nhà quê” đó. Không, tôi kiên quyết không chịu. Ngay lúc đó, tôi nảy ra ý hay là lấy tiền của ba mẹ vậy, chắc họ không biết đâu. Cũng may, khi vào phòng, ở trước mặt tôi, trên cái bàn còn nguyên một tờ giấy năm chục ngàn mới tinh. Tôi liền lấy ngay số tiền đó đi chơi. Cuối cùng, tôi cũng có một buổi đi chơi tuyệt vời vói đám bạn. Khi về, vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ hỏi: “Anh có thấy tờ năm chục để ở bàn không?”. Tôi hoảng hốt, nhưng vẫn cứ thản nhiên bước vào như không có chuyện gì xảy ra. Khi mẹ hỏi, tôi liền nói: “Con không biết mẹ mất tiền, con không lấy vì từ chiều tới giờ, con đi chơi với bạn. À hình như ở nhà còn bà nội và cô giúp việc...”. Nhưng bố mẹ tôi mắng át: “Im! Con chớ có lộn xộn!” Bà từ trong buồng bước ra và lên tiếng: “Thôi đừng trách cứ nhau nữa, đúng là mẹ lấy đó”. Bỗng nhiên cô giúp việc lên tiếng: “Từ chiều tới giờ, bà đau lưng nằm trong buồng, con xoa bóp cho bà, chỉ thấy em Thi từ trong phòng cô cậu bước ra”. Tôi lạnh xương sống. Bô" tôi lạnh lùng quay lại hỏi: “Thi, hôm nay ba mẹ đi hết, không hề cho con tiền, lấy đâu tiền mà con đi chơi với bạn!”. Tôi giật mình ấp úng không nói nên lời. Bấy giờ mẹ tôi mới lên tiếng: “Thôi rồi, là con rồi, mẹ thất vọng về con quá, chính mình lấy mà không tự nhận, mẹ buồn vì con đã gian dối, buồn vì con đã nói hỗn với bà...”. Đôi chân tôi run run rồi quỵ xuống, mắt tôi rưng rưng, nước mắt chảy dài. Tôi không khóc cho kẻ bị phát hiện mà tôi khóc vì lời mẹ nói, nó như hàng trăm  mũi kim đâm chích vào tim tôi. Đến khi tôi nhận ra thì thật muộn màng, tôi đã bán rẻ lòng tin của mình chỉ trong một phút lầm lỡ. Bỗng có một bàn tay dịu dàng, ấm áp ôm lấy tôi và giọng nói nhẹ nhàng, thiết tha của bà: “Thôi đừng khóc nữa, cháu biết lỗi là tốt rồi”. Rồi bà quay lại nói: “Thi à, bà tuy nghèo tiền bạc nhưng giàu lòng tự trọng. Bà rất yêu cháu, yêu rất nhiều”. Lần này, tôi òa khóc thật sự, cứ như một người vừa lạc trong rừng giờ mới thấy ánh mặt trời. Ôi, đôi mắt bà sao nhân từ thế, lòng bà sao nhân hậu thế. Người bà của tôi đây sao, người thật hiền hậu và bao dung. Tôi yêu bà biết bao nhiêu! Vừa ôm bà, tôi vừa khóc: “Bà ơi, cháu có lỗi với bà”. Sau đó vòng tay của ba mẹ ấm áp đến nao lòng. Có lẽ, ba mẹ đã tha thứ cho tôi. Tình thương bây giờ đầy ắp cả căn nhà khiến cô giúp việc cũng bật khóc. Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn thấy rất hối hận. Đừng nên làm những điều dại dột với những người thân yêu của mình, các bạn nhé!

Bài viết :Kể lại một việc làm khiến bố mẹ buồn

Điền từ thích hợp vào chỗ trống:
"Rễ siêng không ngại đất nghèo
Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù
Vươn mình trong gió tre đu 
Cây kham khổ  ...vần....hát ru lá cành."

5 tháng 4 2019

Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành