K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

7 tháng 12 2017
  • Truyện nêu cao tác dụng của môi trường sống đối với sự hình thành và phát triển nhân cách của trẻ.
  • Vai trò của bà mẹ trong việc dạy dỗ con nên ngư

Mẹ hiền là người mẹ sinh thành,nuôi dưỡng đứa con.Tục ngữ có câu :"đứa con là hạt máu cắt đôi của mẹ".Mẹ hiền là người yêu thương,dạy bảo con nên người,biết nuôi dưỡng chí hướng và lẽ sống cho con,hình thành nhân cách văn hóa cho con.Bà mẹ Mạnh Tử là một người mẹ hiền lí tưởng xưa nay.

bà thay đổi chỗ ở nhiều lần.lần thứ 1,dời nhà đến ở gần nghĩa địa,bà quan sát thấy con chỉ bắt chước"đào,lăn,chôn,khóc".Đó là những việc của người đào huyệt,là biểu tượng của tang gia.Mạnh Mẫu nói với mình"chỗ này không phải chỗ cho con ta ở được".Lần thứ 2 bà phải dời nhà,dời nhà vì con thơ.Đến nơi ở mới,gần chợ con trai bà cũng bắt chước nô nghịch cách bán buôn điên đảo không thể để con nhiễm tính cách sấu ấy ,bà lại tự nhắc nhở mình"chỗ này cũng không phải là chỗ cho con ta ở được".Bà lại dời nhà đến nơi khác,tất cả là vì con.Lần thứ 3,Mạnh mẫu chuyển nhà đến gần trường học .con bà đã bắt chước "học tập lễ phép ,cắp sách vở ".Mạnh mẫu rất vui lòng,nó"chỗ này là chỗ con ta ở được đây".Qua đó,ta thấy Mạnh mẫu rất quan tâm đến con,luôn luôn theo dõi những biến đổi,những tiến bộ của con ,tìm môi trường sống,môi trường học tập tốt đẹp cho con.Đó là cách dạy con rất tích cực,rất tiến bộ.

Bà mẹ Mạnh Tử quan tâm giáo dục con tính trung thực,thật thà.Mẹ không được nói dối con thơ.Mẹ phải làm gương cho con trong việc nói năng,ứng sử.Nhỡ nói đùa"để cho con ăn đấy ",bà nghĩ lại và thấy hối hận .bà tự trách mình "ta lỡ mồn rồi,von ta còn thơ ấu,tri thức mà ta nói dối nó,thì chẳng phải hóa ra là ta dạy nó nói dối hay sao?" Mẹ hiền liền đi mua ngay thịt lợn ,đem về cho con ăn thật,lời nói ấy ,cách suy nghĩ ấy,việc làm ấy cho thấy người mẹ hiền rất thương con và gương mẫu trong việc giáo dục cho con thơ.

mạnh mẫu rất thương con nhưng cũng không nuông chiều .Bà rất nghiêm khắc ,rất kiên quyết trước ý thức vô kỉ luật trong học tập của con.Mạnh Tử"đang đi học,bỏ học về nhà chơi"Cử chỉ người mẹ trông thấy con bỏ học "liền cầm dao cắt đứt tấm vải dệt trên khung" thể hiện thấy độ rất giận trước ý thức kém cỏi của con.Tấm vải đang dệt mà bị cắt đứt,coi như đó đã bị hỏng.Không la mắng,không roi vọt,bà chỉ nói với con:"Con đang đi học mà bỏ học,cũng như ta đang dệt tấm vải này mà cắt đứt vậy".một lời ạy con rất nghiêm và sâu sắc.Mạnh mẫu đã dạy con tính chăm chỉ trong học tập.Nhờ công giáo dục quý báu của mẹ hiền mà từ đó về sau,Mạnh Tử học tập rất chuyên cần,chẳng bao lâu trở thành một bậc hiền triết ,được mội người ngưỡng mộ.

"Mẹ hiền dạy con"là 1 truyện lí thú.Một cách dạy giản dị mà sâu sắc,Bà lần chuyển chỗ ở,một lần hối hận vì "nói đùa" với con,một lần cắt đứt tấm vải đang dệt...để dạy con ý thức học tập,Mạnh mẫu rất yêu con,lại có phương pháp dạy con,quan tâm giáo dục đạo đức và chí hướng học hành cho con.Mạnh mẫu là 1 bà mẹ hiền vĩ đại.Mạnh Tử là 1 nhà hiền triết vĩ đại.Có người mẹ vĩ đại mới có người con vĩ đại.Đọc truyện"mẹ hiền dạy con",càng kính trọng Mạnh mẫu bao nhiêu thì chúng ta lại càng yêu quý mẹ,cha của mình bấy nhiêu!

7 tháng 12 2017

Sau bao biến cố, cả hai vợ chồng Sọ Dừa đều muốn có một cuộc sông yên bình, hạnh phúc. Vì vậy, Sọ Dừa quyết định trả mũ áo, ấn tín cho triều đình, cáo quan về quê cày ruộng. Họ chăm chỉ làm ăn, chẳng bao lâu sau đã có của ăn của để, xây được cái nhà to và đẹp hơn nhà của phú ông. Các con họ đã lớn, thông minh và khoẻ mạnh. Dân làng ai cũng mừng cho Sọ Dừa. Khi không còn gì để lo lắng nữa. Sọ Dừa rước mẹ từ nhà phú ông về nhà mình. Thấm thoắt, đã mười năm trôi qua.

Một ngày nọ, trong lúc hai vợ chồng đang mải miết làm vườn, lũ trẻ đang chơi đùa với nhau thì có một người đàn bà gầy gò đen nhẻm, ăn vận xác xơ đến trước cửa nhà, sợ sệt nép mình vào tường, tay chìa bát xin ăn. Sẵn lòng thương người, lũ trẻ ngưng chơi, chạy vào nhà lấy gạo biếu bà. Vừa cầm cái bát, bà bỗng ngã vật xuống đất. Chắc là đói và mệt. Cả nhà Sọ Dừa vội khiêng bà vào nhà. Vợ Sọ Dừa vội vã nấu cháo, các con thì ngồi quạt cho bà… Sau khi húp vài thìa cháo, bà hồi tỉnh. Không hiểu sao, bà cứ len lén nhìn vợ chồng Sọ Dừa. Một lúc, bà kêu lên:

– Đúng rồi. Có phải vợ chồng chú Sọ Dừa không? Chị đây mà. Các em không nhận ra chị sao?

– Chị là… là… – Cô Út ngạc nhiên.

– Chị là chị Cả của các em đây. Chị đây. – Bà vừa nức nở vừa giơ hai tay về phía vợ chồng Sọ Dừa. 

– Ôi, chị ơi. Mười năm rồi. Chị khác xưa nhiều quá, em không nhận ra chị. – Cô Út mừng rỡ, nước mắt giàn giụa ôm lấy bà.

Bà chị Cả lấy tay quệt nước mắt:

– Chị biết mình mắc tội với cô chú nhiều quá, có trốn cũng không trốn cả đời được. Chị về để tạ tội với cô chú

Cô Út vội an ủi:

– Thôi, chuyện qua lâu rồi, chị nhắc lại làm gì. Thế chị Hai em đâu?

– Bọn chị đi đâu cũng bị xua đuổi. Hôm vừa rồi, gặp phải kẻ ác xua chó ra đuổi. Chị Hai ngã gãy chân. Một người tốt bụng cho cô ấy ở nhờ còn chị tìm về đây.

Nghe chuyện, vợ chồng Sọ Dừa rất đau lòng. Họ cùng gia nhân mang võng đi đón chị Hai về. Người chị thứ hai này cũng không khác gì chị Cả: người gầy quắt, má hóp sâu, da đen nhẻm, quần áo rách bươm,…

Gặp vợ chồng người em út, cô Hai quay mặt đi, nức nở. Sọ Dừa cảm ơn người đã cưu mang chị Hai rồi mời chị lên võng.

Chị Hai khóc hu hu như trẻ nhỏ:

– Chị không tốt nên trời phạt chị. Các em không phải làm vậy. 

Cô Út quàng tay chị Hai qua vai mình:

– Chị Hai à, chúng ta là người một nhà. Phải biết tha thứ cho nhau, yêu thương nhau. Vả lại, đã hơn mười năm rồi còn gì.

Chị Hai vẫn nức nở:

– Chị cảm ơn các em. Chị xin lỗi các em.

Từ đó, chị Cả và chị Hai sống cùng gia đình Sọ Dừa. Sáng sáng, họ vui vẻ cùng nhau ra đồng, chiều chiều, họ cùng nhau quây quần bên mâm cơm… Mọi lỗi lầm đã được xoá bỏ. Khi phú ông bệnh nặng, qua đời, bao nhiêu tài sản của phú ông, vợ chồng Sọ Dừa giao lại cho hai người chị cai quản.

7 tháng 12 2017

Sau khi cứu vợ mình ra khỏi hoang đảo và trở về, Sọ Dừa đã mở tiệc ăn mừng linh đình nhưng lại giấu vợ mình trong buồng. Hai cô chị mừng thầm, trong lòng nghĩ chắc là sẽ thay em làm bà trạng. Họ thi nhau khóc lóc kể lể về việc cô em út chẳng may gặp nạn, làm ra vẻ họ rất thương tiếc đứa em gái của mình. Sọ Dừa không nói một lời nào. Tiệc xong, Sọ Dừa gọi vợ ra. Mọi người vây quanh cô, mừng cô trở về. Hai người chị Ihấy em, vừa hoảng hốt vừa xấu hổ, lẻn ra về lúc nào không biết. Khi nhìn lại, cô út không thấy hai chị, liền sang nhà phú ông hỏi:

-  Cha ơi, cha có thấy hai chị của con không?

Phú ông trả lời:

-   Cha cũng định sang nhà con để tìm chúng. Cha cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Và thế là họ bắt đầu chia nhau ra tìm, tìm mãi không thấy. Sọ Dừa còn hỏi thăm các vị quan lại xem có thấy họ không. Một năm rồi hai năm trôi qua, cô út không còn trách giận hai người chị độc ác mà chỉ còn nỗi nhớ thương, lo lắng cho họ.

Một hôm, cô bàn với Sọ Dừa rằng:

-   Chàng ơi, hai năm qua, chắc các chị găp nhiều nỗi khổ lắm. Ngày mai thiếp muốn lên chùa thắp hương để cầu thần linh trên trời soi đường chỉ lối cho mình tìm ra họ.

-    Thế thì hai vợ chồng ta cùng đi.

Trên đường trở về, thấy hai người phụ nữ gầy gò, rất giống chị của mình cô liền chạy theo, hóa ra là họ thật. Cô hỏi:

-  Hai chị về nhà đi!

Chị cả trả lời:

-    Bọn chị có lỗi với em nhiều lắm. Các chị chẳng còn mặt mũi nào mà về nhà nữa.

Cô em út bảo:

-    Hai chị là chị của em, dù có làm chuyện gì không đúng đi nữa thì em cũng tha thứ. Nhớ lại ngày bé, chúng mình yêu thương nhau biết bao. Thôi trở về đi, cha và em đều nhớ thương các chị.

Hai người chị nghe thế liền rưng rưng nước mắt, đắn đo suy nghĩ mãi, cuối cùng họ quyết định:

-    Thế thì nghe lời em vậy. Chị em ta cùng về.

Thế là họ đã có những ngày tháng vui vẻ. Hai cô chị đã chăm chỉ làm việc và biết quan tâm đến mọi người. Sau này họ đều lấy được người chồng tử tế và càng yêu thương kính trọng Sọ Dừa và cô em út của mình.

1> Căn cứ vào các bài em đã học , em hãy cho biết những dấu tích đầu tiên của người nguyên thủy nước ta .2> Em hãy xác định những vùng người Việt Cổ cư trú3> Em hãy lập sơ đồ dấu vết của người tối cổ ở Việt Nam4> Tổ chức đầu tiên của người nguyên thủy ở VN được tổ chcs như thế nào ?5> Những lú do nào dẫn đến sự ra đời của nhà nước đầu tiên của nước ta . những...
Đọc tiếp

1> Căn cứ vào các bài em đã học , em hãy cho biết những dấu tích đầu tiên của người nguyên thủy nước ta .

2> Em hãy xác định những vùng người Việt Cổ cư trú

3> Em hãy lập sơ đồ dấu vết của người tối cổ ở Việt Nam

4> Tổ chức đầu tiên của người nguyên thủy ở VN được tổ chcs như thế nào ?

5> Những lú do nào dẫn đến sự ra đời của nhà nước đầu tiên của nước ta . những nghành kinh tế chính , công cụ sàn xuất chủ yếu là gì 

6> Những công trình văn hóa tiểu biểu của nền Văn Minh , Văn lang , Âu Lạc là gì ?

7> Dựa vào những kiến thức các em đã được học về môn Văn học và Lịch sử , các em hãy giải thích nguyên nhân sự ra đời nhà nước Văn Lang , Âu Lạc và giải thích sự sụp đổ của nhà nước Văn Lang , Âu Lạc.

help me please

nhanh nha mk đang cần gấp

thanks so much

1
7 tháng 12 2017

nhanh giúp mk với

7 tháng 12 2017

1 doan van hay 1 bai van vay

7 tháng 12 2017

Nếu có ai đó hỏi tôi rằng đối với tôi ai là người quan trọng nhất thì câu trả lời sẽ là: Mẹ. Dù không phải là người đẹp nhất nhưng trong mắt tôi, mẹ thật hoàn hảo.

Qua bao thời gian, giờ đây, mẹ đã ngoài 30 tuổi nhưng hình như vẫn còn rất trẻ. Mẹ không cao lắm. Dáng người đầy đặn. Cái dáng của mẹ là dáng của người phụ nữ đã qua tuổi đôi mươi, trải qua nhiều năm tháng vất vả. Thời gian thật tốt bụng. Nó đã giữ cho tóc mẹ một màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung, năng động. Mái tóc được uốn xoăn gọn gàng, phù hợp với gương mặt mẹ. Da mẹ không trắng nhưng rất ưa nhìn. Chẳng hiểu sao, khuôn mặt trái xoan của mẹ luôn tạo nên sự gần gũi, thân thiện. Bởi vậy, trong công việc, hầu như ai cũng yêu quý mẹ. Nét mặt của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần đầu gặp mặt, bố đã bị thu hút bởi đôi mắt long lanh như biết nói của mẹ. Với đôi lông mày rậm, mẹ thật cá tính, mạnh mẽ. Cùng với đó là đôi mắt to, đen láy như chứa bao điều tâm sự luôn nhìn đàn con với vẻ trìu mến, đầy yêu thương. Đôi môi dày, đỏ thắm lúc nào cũng cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp. Cũng không thể quên được đôi bàn tay đầy vết chai sạn; đã dạy cho tôi những nét chữ đầu tiên, dìu dắt tôi bươc đầu trên đường đời.Với gia đình, mẹ luôn quan tâm, chia sẻ vui buồn với mọi người. Khi con ốm, mẹ là bác sĩ. Khi con học, mẹ là cô giáo. Nhiều lúc, con mắc lỗi không những mẹ không quát nạt, mẹ chỉ dạy bảo nhẹ nhàng để tôi dần hiểu ra. Thường ngày, mẹ ăn mặc giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng vốn có. Dù gia đình không giàu sang nhưng mẹ vẫn tạo điều kiện cho tôi bằng bè bằng bạn.

Tôi ước gì, thời gian quay lại để tôi không bao giờ mắc sai lầm, để lỗi buồn không còn hiện trên đôi mắt mẹ yêu. Tôi ước gì, thời gian ngừng lại để mẹ không bao giờ già đi, tôi luôn bé bỏng trong vòng tay đầy tình yêu của mẹ. Tôi ước gì, tôi có đủ sự mạnh mẽ như mẹ để vượt qua mọi chông gai phía trước. Nhưng ước chỉ là ước. Ngay bây giờ, hành động thiết thực để mẹ tự hào về tôi là tôi cố gắng học giỏi, chăm ngoan.

1. Mở bài:

* Giới thiệu chung:

- Em có rất nhiều bạn.

- Thân nhất là bạn......

2. Thân bài:

* Tả bạn Thắng:

a/ Ngoại hình:

- Dáng người......, chân tay.....

- Mái tóc ...... hợp với khuôn mặt ......

- Đôi mắt ...... toát lên vẻ ......

b/ Tính nết, tài năng:

- Dễ mến, hay .....

- Học ra học, chơi ra chơi.

- Giỏi .....nhất lớp.

- Là ......của đội ......

- Là người tổ chức những .....

c/ Kỉ niệm sâu sắc trong tình bạn 

- ..... giúp em....., khắc phục tật ......

3. Kết bài:

* Cảm nghĩ cùa em:

7 tháng 12 2017

1. Mở bài:
* Giới thiệu chung:
- Em có rất nhiều bạn.
- Thân nhất là bạn Thắng nhà ở cùng phố và học chung một lớp.
2. Thân bài:
* Tả bạn Thắng:
a/ Ngoại hình:
- Dáng người cân đối, chân tay săn chắc.
- Mái tóc cắt ngắn hợp với khuôn mặt đầy đặn, rám nắng.
- Đôi mắt sáng toát lên vẻ thông minh, hóm hỉnh.
b/ Tính nết, tài năng:
- Dễ mến, hay giúp đỡ bạn.
- Học ra học, chơi ra chơi.
- Giỏi Toán nhất lớp.
- Là chân sút số một của đội bóng...
- Là người tổ chức những trò chơi vui vẻ...
c/ Kỉ niệm sâu sắc trong tình bạn với Thắng:
- Thắng giúp em tập bơi, khắc phục tật sợ nước..,
3. Kết bài:
* Cảm nghĩ cùa em:
- Em và Thắng đều có những ước mơ đẹp đẽ.
- Tình bạn thân thiết sẽ giúp chúng em biến những ước mơ đó thành hiện thực

k cho mk nha mk sẽ k lại cho @_@

7 tháng 12 2017

Các bạn tôi ơi 

Còn nhớ hay chăng?

Truyện về ông hùm

Độc ác bao nhiêu

Giờ nghe tôi đây

Một truyện ý nghĩa

Mà nghe ấm lòng

"Con hổ có nghĩa"

Ôi thật cảm động

Cái ông ba mươi

Mà còn biết ơn

Huống chi ở đời

Con người sống sao?

ÔI ông hùm ơi

Sao giờ lại thế

Tình nghĩa biết bao

Nhớ ơn công lao

Người đã giúp mình

Thật tuyệt vời quá

Ông hùm ba mươi.

7 tháng 12 2017

Từ viết

Nặng thì là Việt

7 tháng 12 2017

Viết , Việt 

7 tháng 12 2017

trống , đàn kìm ,đàn nhị,đàn piano ,dan violet , chieng , kên , đàn Cla-vơ-xanh ,đàn Oóc-gơ ,đàn tranh ,sáo trúc ,dan bau, ...

7 tháng 12 2017

Nhạc cụ dân tộc : sáo trúc, đàn bầu, đàn đá, đàn hồ, đàn nguyệt, đàn nhị, đàn tam, đàn tứ, kèn loa, mõ, phách, sáo ngang,....

Nhạc cụ phương tây : đàn ông, đàn ghi-ta,   ........................

6 tháng 12 2017

tưởng tượng mình là 1 con cá sống trong hồ nước bị ô nhiễm nha

6 tháng 12 2017

Có lần nào, bạn suy nghĩ rằng, con người có thể biến thành con vật chưa, thật là nực cười phải không. Nhưng chuyện đó là có thật, tôi không ngờ, tai hoạ này lại giáng xuống đầu tôi. Bây giờ nghĩ lại mới thấy hôi hận. Thật là xấu hổ khi kể lại câu chuyện này, nhưng tôi vẫn muôn kể lại câu chuyện này cho các bạn rõ.

Hồi nhỏ, sinh ra tôi đã nghịch, khi lớn lên cũng thế. Tôi chỉ thích trêu chọc bạn, và đánh bạn, không quan tâm đến việc học. Tôi có rất nhiều khuyết điểm: ở trên lớp tôi toàn ngủ gật, thầy giáo đã ghi những khuyết điểm của tôi vào trong sổ liên lạc và bắt xin chữ kí của bố mẹ. Tôi sợ bị mẹ đánh nên về nhà tôi giấu nó vào trong giá sách. Hôm đó, tôi di học về nhìn thấy mẹ đang dọn dẹp giá sách, bất chợt quyển sổ liên lạc rơi ra và mẹ biết được khuyết điểm của tôi trên lớp. Mẹ có vẻ giận lắm. Mẹ gọi to, tên tôi lại và mắng:

-   Đức, con có đi học nữa không, bố mẹ đã nhắc bao nhiêu lần nữa con mới chịu nghe hả.

Biết mình sai, nhưng tôi vẫn gân cổ cố cãi và lủi đi chơi với mấy đứa bạn đang thập thò ngoài cổng. Tôi chơi đến chiều tôi mới về. về nhà, cơm nước xong, tôi lại phải vào bàn học. Không hiểu sao, ngồi ngoài nhà ăn cơm rõ tỉnh táo, lúc vào đến bàn học tôi đã ngáp ngắn, ngáp dài rồi. Một lúc sau, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đang trong lúc ngủ say, bỗng có một tiếng nói kì lạ văng vẳng bên tai tôi. Người đó nói:

-   Ngươi thật không đáng làm người, bô mẹ ngươi sớm hôm bận bịu làm việc để lo cho ngươi ăn học, mà bấy giờ ngươi lại đây mà ngủ. Thật là đứa con bất hiếu. Ta phải cho ngươi một sự trừng phạt thích đáng. Bởi ngươi ham ngủ, nên ta sẽ biến ngươi thành con lợn.

Tôi bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, đưa tay lên gãi thì đã thấy tay mình là một cái chân lợn. Thân tôi bắt đầu phình ra, chân tay ngắn tủn lại, tôi lại soi gương và suýt nữa thì ngất Tôi la lên:

-  Ôi, tôi có thể biến thành lợn được ư? Nhưng lạ chưa, cái mũi tôi dần bè ra, trên lưng bắt đầu có lông và cái đuôi thì dài và cong lên. Tôi đã trở thành con lợn thật. Bỗng mẹ tôi mở cửa đi vào. Nhìn không thấy tôi đâu, chỉ thấy một con lợn, mẹ kêu lên: sao con lợn ngoài chuồng lại chui vào đây được. Mẹ gọi Nam (em trai tôi) bảo đi tìm tôi và lấy cái chổi vụt vào người, đuổi tôi ra ngoài chuồng lợn nằm. Tôi la lên và nói: “Mẹ ơi! mẹ ơi là con đây mà. ” Nhưng bây giờ tiếng nói của tôi chỉ là tiếng “ủn,... ủn”

Mẹ vẫn không ngừng tay, tiếp tục đánh và đuổi tôi ra ngoài chuồng. Nằm với lũ lợn tôi sợ quá, nhân lúc không ai ở nhà tôi phải trốn ra ngủ ngoài đường. Sáng hôm sau, mấy đứa bạn đi qua, tôi reo lên và chạy lại cầu xin các bạn giúp tôi về nhà. Vì không hiểu tiếng tôi, chúng nó reo lên: "Ném chết con lợn bẩn thỉu đó đi các cậu!”. Nghĩ lại chuyện đó, tôi lại rơm rớm nước mắt....

Không thể lang thang mãi ngoài dường tôi cố gắng lẻn về nhà. Mở cửa ra, tôi giật mình khi thấy con chó béc-giê nhà tôi đứng trước cửa. Tôi sợ và chạy đi, nó đuổi theo tôi với ánh mắt dữ dội.

Tôi la to lên, vung tay mạnh một cái và tôi giật mình tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi, tay còn run cầm cập. Ngồi định thần một lúc, hoá ra, đây là một giấc mơ, một giấc mơ kinh khủng nhất đời tôi mà tôi gặp. Tôi hoảng sợ, nếu thành lợn thật thì sao nhỉ: khủng khiếp quá, từ đó tôi chú ý vào việc học, cố sửa cái thói ngủ gật rất xấu của mình.



 

6 tháng 12 2017

Hachiko là chú chó giống Akita được nuôi bởi một giáo sư Ueno của trường đại học Tokyo. Gia đình giáo sư không có con nên ông coi Hachiko như 1 thành viên trong gia đình.

Như thường lệ, buổi sáng Hachiko tiễn giáo sư Ueno Eizaburo tại nhà ga để ông lên tàu đi làm đi bộ tới nhà ga Shibuya, chú chó trung thành Hachi, có nick name là Hachiko. Hachiko không được phép theo giáo sư đến Đại Học Hoàng Gia ( nay là Đại Học Tokyo ), nơi ông đang giảng dạy. Nhưng chiều cũng vậy, cứ đến 3h , Hachiko lại ra nhà ga đợi giáo sư. Nhưng vào ngày 12 tháng 5 năm đó, giáo sư Ueno đã qua đời sau một cơn đột quỵ khi đang ở trường đại học và mãi mãi không thể trở về được. Còn Hachiko như mọi ngày, vẫn đến nhà ga vào lúc 3 giờ chiều để đón chủ nhân. Nhưng hôm đó đã qua 3 giờ rất lâu, bao nhiêu chuyến tàu đã đi qua, trời đã tối mà không thấy giáo sư về. Và Hachiko, chú cho trung thành không hề nản lòng, Hachiko vẫn đứng đợi và đợi.

Hachiko linh cảm rằng có chuyện gì chẳng lành đã xảy ra, tuy vậy nó vẫn ra ga đợi chủ nhân vào lúc 3h chiều mỗi ngày. Chẳng bao lâu sau, những người xung quanh bắt đầu để ý tới sự chờ đợi vô vọng của của Hachiko đối với người chủ nhân đã qua đời của mình. Lần lượt, từ người làm vườn trước đây của giáo sư, đến giám đốc nhà ga và những người dân trong vùng đã cho Hachiko ăn và thay phiên nhau chăm sóc nó. Câu chuyện về chú chó trung thành nhanh chóng được lan truyền khắp nơi và Hachiko được coi như một tấm gương sáng về lòng trung thành. Người ta tìm đến Shibuya chỉ để nhìn Hachiko, cho nó ăn, hoặc nhẹ nhàng xoa đầu vào đầu nó để chúc may mắn. Năm 1932, khi Hachiko đợi chủ nhân được 7 năm, 1 sinh viên của giáo sư Ueno đã viết 1 bài báo kể về chuyện cảm động này và gửi đăng ở 1 tờ báo lớn ở Tokyo . Ngay lập tức có rất nhiều người quan tâm lo lắng cho chú chó trung thành này. Cũng từ Hachiko mà người Nhật thêm vào từ điển từ mới "chukhen" - chú chó nhỏ trung thành .

Bên cạnh đó người ta còn có thuyết rằng bởi lẽ cạnh nơi Hachiko ngày ngày vẫn ra ngóng đợi chủ nhân của mình có một nhà hàng thịt nướng và Hichiko rất giỏi trong việc gỡ những miếng thịt ra khỏi que dùng để nướng nên được khách hàng thường cho chú ăn . Vì lẽ đó lý do mà hàng ngày chú ra đây đợi chủ là vì những miếng thịt nướng đó .

Nhiều ngày, nhiều tháng, rồi nhiều năm trôi qua, Hachiko vẫn có mặt đều đặn ở nhà ga vào lúc 3h chiều, mặc dù nó đã bị bệnh viêm khớp và đã quá già yếu rồi. Cuối cùng vào ngày 8 tháng 3 năm 1935 (1 số tài liệu nói là ngày 8 tháng 3 năm 1935), gần 11 năm kể từ ngày nó nhìn thấy chủ nhân lần cuối cùng, người ta tìm thấy Hachiko -lúc đó đã 12 tuổi -nằm gục chết tại chính cái nơi mà nó đã đứng đợi chủ nhân của mình trong suốt nhiều năm.

Cái chết của Hachiko được đăng lên trang nhất của rất nhiều tờ báo lúc bấy giờ và người đã dành hẳn một ngày để để tang Hachiko. Từ số tiền đóng góp của dân chúng trong cả nước, người ta đã thuê nhà điêu khắc Ando Teru để làm một bức tượng Hachiko bằng đồng. Khi bức tượng được hoàn thành và được đặt trang trọng ở bên trong sân ga, tại chính vị trí nó đã đứng đợi chủ nhân trong gần 10 năm.