K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

14 tháng 3 2018

Đọc bài kí “Cô Tô” của nhà văn Nguyền Tuân,

em rất thích một số câu văn, đoạn văn tả cảnh biển,

cuộc sống con người qua hình ảnh so sánh độc đáo.

Cơn bão đã qua

Cô Tô trở lại

Ngày mới lại đến

Bừng sáng ước mơ.

Mọi thứ đều thế

Vẫn cứ thế thôi

Dù sau cơn bão

Cô Tô thay đổi.

14 tháng 3 2018

*Gió Tín Phong: Thổi khoảng vĩ độ 30 độ B, N về Xích đạo( 0 độ) 

- Hướng gió nửa cầu Bắc: ĐB

                   nửa cầu Nam: ĐN

* Gió Tây Ôn Đới: Thổi khoảng vĩ độ 30 độ B, N về vĩ độ 60 độ B, N.

- Hướng gió nửa cầu Bắc: TN

                   nửa cầu Nam: TB

* Gió Đông Cực: Thổi khoảng vĩ độ 90 độ B, N về vĩ độ 60 độ B, N

14 tháng 3 2018

* Gió Tín phong:

- Nguồn gốc: xuất phát từ trung tâm cao áp trên biển Thái Bình Dương thổi về Xích đạo.

- Hướng gió: Đông Bắc.

- Thời gian hoạt động: quanh năm

- Phạm vi hoạt động: từ vĩ tuyến 60oB trở vào.

14 tháng 3 2018

có nek chế

14 tháng 3 2018

Bạn ohhhhh

Không được đăng những câu hỏi không liên quan đến bài học đâu nhé . Sẽ bị trục xuất khỏi đây đấy. Nhớ đấy: mình chỉ nhắc để bạn biết thôi.

Lúc về ngoại, em có đi ngang qua một ngôi nhà, phía sau nhà đó có một khu vườn trồng đủ loại trái cây. Khu vườn râm mát thật. Chợt em nghe có tiếng đọc bài của một cô bé đang nằm võng, chiếc võng được mắc vào giữa hai cây bưởi cạnh nhau.

Người bạn ấy tên gì? Em cũng không biết, nhưng chắc bạn ấy bằng tuổi của em. Hàng mi cong cong hay chớp chớp, chắc cái tật đó nó đã là thói quen từ nhỏ. Đôi mắt to đen lay láy chăm chú theo dõi từng dòng chữ trên trang giấy:

Tre xanh

Xanh tự bao giờ

Chuyện ngày xưa… đã có bờ tre xanh.

Giọng đọc của bạn không lớn lắm nên không gây ồn ào làm phiền lòng người khác, chỉ có những kẻ tò mò như em mới chú ý. Giọng đọc hay nhất, trôi chảy nhất là khi bạn diễn đạt cảm xúc thay đổi khi trầm bổng và thay giọng cho những câu đối thoại. Khu vườn đầy bóng mát này cũng là nơi tập hợp những con vật khác nhau. Chú chim sâu nhảy nhốt trên cành cây mận, bọn gà vịt xúm xít quanh nhau làm rộn rã cả một gốc ao. Có lúc chúng lại chay đuổi nhau như các cô bé ưa đùa giỡn. Cô mèo mướp thì nằm lim dim ở trên đống rơm không sợ nắng ban trưa. Trông xa, cái bộ dạng của cô ta giống như tiểu thư đài các ưa làm biếng và ưỡn ẹo. Chú mực đang ngủ, lỗ tai chú cứ hướng về phía góc ao nghe ngóng, giật mình sủa mấy tiếng, rồi chợt nhận thấy mình vô duyên nên lại thôi. Tất cả như im lặng để nghe cô bé đọc:

Thân gầy guộc, lá mong manh…

Chợt có chiếc lá vàng buồn bã rời khỏi cành chao chao rơi xuống đất, một tia nắng từ kẽ hở của lá xiên xuống tập cũng khòng làm cho bạn thôi thánh thót.

Giật mình, em vội vã về nhà ngoại kẻo bà chờ nên em đã từ giã người bạn dưới gốc cây bưởi mà em không hề quen biết mà đã vụng trộm nhìn ngắm. Đi xa rồi, em còn nghe giọng đọc nhỏ dần, rồi im bặt. về nhà, sau khi hỏi ra em mới biết bạn ấy tên Giang, là một học sinh giỏi của trường ở thành phố, hè về thăm nội như em nhưng cũng không quên mang theo sách để ôn bài.

Hình ảnh của Giang cứ ám ảnh em hoài. Em thèm có được giọng tập đọc khi trầm khi bổng, khi lảnh lót bay cao, khi xao xuyến nao lòng người như bạn. Phải chi em được quen với Giang nhỉ. Phải chi em cũng đọc được như Giang? Em sẽ sang kết bạn với Giang. Rồi hai đứa chia ra hai giọng đọc để đọc một bài thơ, để kể một câu chuyện hay, rồi em sẽ tò mò hỏi Giang bao nhiêu điều ở trên thành phố đầy những chuyên hấp dẫn mà em chỉ nghe thôi. "Nhưng cái chính yếu nhất là nhờ bạn bày cho mình cách tập đọc" em nghĩ thế.

Buổi tối cơm nước xong, trăng thanh gió mát, ngoại đang nằm trên võng bỏm bẻm nhai trầu, em sà vào lòng ngoại thủ thỉ nói cái ý định thầm kín của mình. Ngoại mỉm cười ve vuốt tóc em và em ngủ lúc nào không biết.

14 tháng 3 2018

Trong lớp, người bạn thân nhất của em chính là bạn Hoàng. Chủ nhật vừa rồi,em sang nhà Hoàng  chơi. Em thấy bạn đang học bài.  Lúc ấy bạn thật chăm chú.

Lúc đó, trời đã tờ mờ tối. Những tia nắng đã dần dần tắt trên những mái nhà. Bóng tối đang dần bao phủ xuống làng em. Những ánh đèn từ mỗi ngôi nhà đã bắt đầu bật sáng. Đó cũng là lúc Hoàng ngồi học bài. Hoàng có một góc học tập riêng rất ngay ngắn và gọn gàng. Một cái bàn bằng gỗ kê cạnh cửa sổ. Hoàngkéo ghế gỗ vào ngồi rồi  bắt đầu học bài. Ánh đèn điện  thắp sáng,  in bóng bạn trên bức tường trắng. Lúc đó bạn mặc một chiếc áo thun ngắn tay để lộ ra cánh tay chắc nịch, trắng hồng . Chiếc quần bò lửng , ôm lấy vóc hình nở nang của một cậu học sinh  lớp Năm đang lớn. Chiếc quạt thổi nhè nhẹ làm cho mái tóc cắt ngắn bay bay. Bên trái là chiếc tủ làm bằng gỗ chứa rất nhiều truyện cổ tích.. Chúng được bạn xếp ngay ngắn y như một thư viện nhỏ. Bên phải là chồng sách  gọn gàng và chiếc đồng hồ bàn nhỏ nhắn . Dưới chân bàn là một chú cún con rất dễ thương. Chắc bạn yêu quý  thú cưng lắm đây.

Bây giờ, Hoàng lúi húi bên một hộp bút sáp màu. Một tờ giấy trắng tinh đã trải ra trước mặt bạn. Một tay bạn giữ tờ giấy còn tay bên kia bạn đang cầm một chiếc bút chì đưa nhanh thoăn thoắt. Một ngọn núi đã hiện ra trên tờ giấy. Rồi bạn vẽ cánh đồng lúa chín mùa  thu. Bạn vẽ con sông Kiền hiền hòa chảy qua làng bạn. Bạn vươn vai xong lại vẽ tiếp. Bên này là người mẹ thân của Hoàng đang cấy lúa. Bạn vẽ dòng nước xanh mát uốn khúc lượn quanh. Bọn dùng  viên tẩy xóa những nét thừa. Đã đến lúc bạn tô màu. Bạn tô mái nhà đỏ như son. Tô hàng cây xanh tốt tươi, vui mắt. Bạn tô cánh đồng lúa chín rộ. Vẽ xong bạn giơ bức tranh lên hỏi em: “ Bạn thấy tớ vẽ như thế nào.? “ . Em liền reo lên: “ Ôi, Bức tranh này thật đẹp!”.  Bạn mỉm cười sung sướng. Nụ cười thật tươi nở  trên khuôn mặt tròn trịa , trắng hồng của bạn.

Hoàng đúng là bạn tốt của em. Ngắm bạn học bài , em thấy bạn rất siêng năng cần cù.  Hoàng mong ước mơ trở thành họa sĩ .  Em mong  ước mơ của bạn  sớm thành hiện thực. Hoàng của em là thế đó.

14 tháng 3 2018

Bao hà và Hạ thuy khởi 

ko biết đung ko nhé

Câu trả lời của mình : 

Bài thơ 1 : Người Bình Dương 

Bài thơ 2 : Về thăm Bình Dương 

~ Nếu sai hay không hay bạn thông cảm ~

15 tháng 3 2018

Từ trên xuống dưới 

tui chỉ bt vậy thui!^^

14 tháng 3 2018

Bao mùa thu đi qua 
Gói hành trang thêm nặng 
Mái đầu thầy bạc trắng 
Hòa trong nắng thời gian 
Những vất vả gian nan 
Ơn thầy, sao đếm được? 
Mênh mông như biển nước 
Cao lớn tựa núi non

14 tháng 3 2018

dòng sông đáy quê ta 

quanh năm chảy mượt mà 

nuôi nấng bao dàn cá 

luôn đỏ lặng phù xa

nếu hay k cho 3 k nha bạn

14 tháng 3 2018

đề 1

Trong cuộc sống chắc hẳn ai cũng đã làm được rất nhiều việc có ích.Khi đó chúng ta chắc hẵn sẽ khoe với một ai đó.Những lúc ấy, người luôn ở bên tôi nghe những việc tốt tôi đã làm chắc chỉ có mẹ.

  Mẹ tôi là một người phụ nữ đã ngoài ba mươi tuổi.Bà là một người nội trợ trong gia đình.Tuy công việc nhà bận rộn là thế,nhưng mẹ luôn dành thời gian để trò chuyện, tâm sự với các con.Bà là một người mẹ cũng là một người bạn thân thiết của tôi.Tôi còn nhớ có lần tôi giúp một bà cụ qua đường mà không biết là mẹ đã đứng từ xa quan sát hành động ấy của tôi.Khi về đến nhà, tôi chỉ sợ sẽ bị mẹ la vì tội đi  mua đồ có tí xíu mà về trễ.Nhưng không lúc đó bà đã ôm tôi vào lòng và nói "Con của mẹ giỏi lắm.Mới nhỏ mà đã biết giúp người khác.Như vậy là rất tốt!Mẹ đã nhìn thấy hành động vừa rồi của con.Mẹ thật sự rất tự hào vì con."Vừa nói khuôn mặt bà vừa đầm đìa nước mắt nhưng đó là những giọt lệ của niềm hạnh phúc, của niềm vui.Vì lẫn trong khuôn mặt đầy nước ấy còn có cả một nụ cười rất tươi.Tôi sẽ không bao giờ quên nụ cười vui vẻ, đầy tự hào, niềm vui sướng ấy của mẹ.

  Tôi muốn làm nhiều hơn nữa những điều có ích cho cuộc sống này.Vì tôi không chỉ muốn giúp đỡ mọi người.Mà còn muốn thấy niềm vui của mẹ do tôi biết giúp đỡ mọi người.

đề 2

Tôi chưa hẳn là đứa con ngoan của mẹ. Bởi cái tính ngang ngạnh của mình mà nhiều lúc tôi khiến mẹ không vừa lòng. Có một lần tôi nhớ mãi, đã hơn một năm trôi qua, mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn hình dung thật rõ hình ảnh mẹ lúc ấy.
Đó là những ngày cuối năm học lớp 5. Do sự rủ rê của bạn bè mà tôi thường trốn học đi chơi. Nhiều lần như thế lặp đi lặp lại, kết quả học tập của tôi sút đi trông thấy. Hình như cô giáo đã trao đổi với mẹ.
Trưa hôm ấy, khi tôi đi học về đã thấy mẹ đợi sẵn ở nhà từ bao giờ. Mọi hôm, mẹ thường về muộn hơn tôi. Biết có chuyện, tôi định lỉnh ra sau nhà, nhưng mẹ đã gọi lại. Mẹ hỏi chuyện học của tôi ở lớp. Lẽ dĩ nhiên là tôi trả lời trơn tru. Khi mẹ yêu cầu tôi đưa bài vở của mình cho mẹ xem, bí quá, tôi gắt lên: “Mẹ không có quyền đòi xem sách vở của con!”. Đang cầm chiếc cặp của tôi trên tay, mẹ sững lại.

Trong đôi mắt mẹ thoáng qua một chút ngạc nhiên. Một chút bối rối. Một chút đau đớn và bực bội. Cái cặp rơi xuống đất sổ tung ra. Những bài kiểm tra điểm 3, điểm 4, những trang vở ghi nghệch ngoạc... như phơi ra. Tôi thuỗn mặt, không còn chối cãi vào đâu được nữa. Mẹ im lặng đi vào buồng khiến tôi đứng như trời trồng giữa nhà.
Buổi trưa hôm ấy trôi qua thật nặng nề. Bố tôi đi công tác chỉ còn tôi và mẹ trong căn nhà rộng thênh. Mẹ lặng lẽ soạn sửa cho bữa cơm trưa. Chỉ một mình, không cần tôi trợ giúp như mọi hôm. Len lén đứng ở cửa bếp nhìn vào, tôi thấy rõ nỗi buồn trên gương mặt mẹ. Đôi tay mẹ cứ làm nhưng ánh mắt của mẹ dường như vô định. Thái độ của mẹ làm tôi thấy sợ. Thường ngày mẹ vui tính, lại hay nói hài hước khiến cả nhà cùng cười. Thế mà hôm nay... Chưa bao giờ tôi có dịp nhìn kĩ mẹ đến vậy. Nước da đã xạm lại. Gương mặt nghiêm nghị đầy những vết nhăn và vết chân chim. Mấy sợi gân xanh nổi lên trên vầng trán rộng. Khuôn miệng không còn tươi thắm như trước.
Tôi chợt muốn oà khóc. Suốt bữa cơm, mẹ im lặng. Thỉnh thoảng mẹ vẫn gắp thức ăn bỏ vào bát cho tôi, nhưng tôi làm sao có thể ăn nổi. Tôi chỉ muốn thốt lên một câu: “Con xin lỗi...”. Nhưng cái tính ngang ngạch của tôi hay nỗi sợ hãi đã làm tôi không thốt thành lời.
Chỉ ăn hết lưng cơm rồi mẹ đặt bát xuống. Hình như mẹ đang nén tiếng thở dài. Chưa kịp nghỉ ngơi, mẹ đã vội đi làm ca chiều, để tôi một mình ở nhà với tâm trạng lo âu, buồn rẫu. Những điểm 3, điểm 4 trong trang giấy kiểm tra bị sổ tung ra nền nhà hồi trưa. Ánh mắt thẫn thờ của mẹ. Chưa bao giờ tôi thấy mình tệ như vậy. Và tôi biết mẹ buồn vì sự sa sút trong học tập của tôi thì ít, còn mẹ đau đớn vì thái độ của tôi thì nhiều. Vắng tiếng cười vui và những câu nói đùa của mẹ, tự nhiên tôi thấy mình đơn độc. Nước mắt cứ thế trào ra.
Tối hôm ấy, mẹ đi nằm sớm, mặt quay vào vách tường, lặng lẽ. Ngập ngừng mãi nơi cửa buồng, tôi mới dám len lén bước vào, ghé xuống nằm bên cạnh mẹ, không nhúc nhích. Nhắm mắt vờ ngủ. Tôi biết mẹ đang rất buồn. “Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi!”. Tôi thầm kêu lên trong lòng như vậy. Nước mắt đầm đìa tràn trên má, rơi xuống gối. Tôi thèm được mẹ vuốt ve mái tóc. Tôi thèm được mẹ ôm vào lòng... Bỗng tôi cảm thấy hơi ấm của mẹ thật gần.
Rồi bàn tay khô ráp của mẹ áp vào má tôi, lau những giọt nước mắt cho tôi. Mẹ ôm tôi vào lòng thì thầm: “Ôi, con gái yêu của mẹ! Con ngủ mê rồi đây này!”. Chao ôi! Buồn lòng như vậy mà mẹ vẫn thương tôi vô cùng. Mẹ không hề giận tôi nữa ư? Mẹ đã tha thứ cho tôi rồi ư? Tôi nằm im không nhúc nhích, cứ sợ rằng đó chỉ là giấc mơ...
Thời gian cứ trôi đi. Tôi dần khôn lớn. Nhưng tôi biết rằng hình ảnh mẹ trong cái lần tôi phạm lỗi ấy sẽ đi theo tôi suốt đời, sẽ nhắc nhở tôi sống tốt hơn, sống đẹp hơn. Nhất định như vậy, mẹ ạ!

14 tháng 3 2018

Đề 1 : Thế rồi điều mong ước cuối cùng cũng đến: tôi đã làm vui lòng mẹ với điểm mười môn toán. Tuy đây chẳng phải là một việc tốt lớn lao như việc làm của nhiều bạn khác nhưng với tôi, nó đã để lại một dấu ấn khó phai. Hình ảnh mẹ lúc ấy đến tận bây giờ tôi cũng vẫn chưa quên được. 

Hôm đó, khi đi học về, tôi chạy ngay đến bên mẹ đưa bài kiểm tra ra khoe. Nhìn điểm mười đỏ chói trên tay tôi, dường như bao vất vả, mệt nhọc trên khuôn mặt mẹ tan biến đi đâu hết. Mẹ ngạc nhiên, vui mừng hỏi lại: “Chánh được điểm mười toán thật cơ à?” Mẹ kéo tôi vào lòng, đưa đôi bàn tay xương xương, gầy gầy vuốt nhẹ mái tóc rễ tre rối bù của tôi. Rồi mẹ đặt đôi tay ấm áp ấy lên hai má tôi khẽ nói: “Con trai của mẹ giỏi lắm! Nhưng con đừng tự thỏa mãn, phải cố gắng thật nhiều hơn nữa con à!”
 

Buổi trưa mùa đông hôm ấy cũng chỉ có mẹ và tôi, nhưng căn nhà không hề lạnh lẽo mà đầy ắp niềm vui và rộn rã tiếng cười. Mẹ đi lại nhanh nhẹn, vừa dọn dẹp nhà cửa vừa vui vẻ trò chuyện với tôi và đôi lúc còn cất tiếng hát khe khẽ nữa. Chuyện ở lớp, ở trường, thầy cô bè bạn,… chuyện nào tôi kể mẹ cũng chăm chú lắng nghe. Vừa nghe mẹ vừa mỉm cười, gật đầu trìu mến. Gương mặt mẹ rạng rỡ niềm vui, đôi môi nở nụ cười tươi tắn. Hình như bao lo toan, tất bật hằng ngày không còn in dấu trên khuôn mặt mẹ. Ánh mắt mẹ lấp lánh rạng ngời. Mẹ nhìn tôi bao dung, âu yếm. Cái nhìn của mẹ vừa như muốn chia vui vừa như muốn động viên khích lệ tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa. Trên cành cây, mấy chú chim lích chích truyền cành, ngó nghiêng ngoài cửa sổ như cũng muốn chia vui cùng với mẹ con tôi. Tôi vô cùng hạnh phúc trước niềm vui của mẹ.
 

Bữa cơm của hai mẹ con chỉ có rau với trứng, nhưng tôi ăn rất ngon miệng. Có lẽ bởi lòng tôi náo nức một niềm vui: Vui vì đã làm được một việc tốt nho nhỏ khiến mẹ hài lòng. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt để niềm vui và nụ cười đọng mãi trên gương mặt mẹ.
 

Giờ đây, tuy đã là một cậu học sinh mười hai tuổi, nhưng tôi vẫn rất thích chạy nhảy, chơi đùa, nghịch ngợm. Nhờ có mẹ, tôi cũng đã phần nào khôn lớn. Tôi biết rằng: hình ảnh mẹ, ánh mắt mẹ trong những lần tôi phạm lỗi cũng như làm được việc tốt sẽ luôn theo tôi, nhắc nhở tôi không mắc sai lầm trong cuộc sống, giúp tôi có thêm nghị lực vững bước trên đường đời. 

Đề 2 :Bố em công tác xa tận trên nhà máy thuỷ điện Hoà Bình nên theo thường lệ chiều thứ bảy cuối tháng là dịp để gia đình em đoàn tụ. Thường thường, bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và thân thiết. Mọi người cùng san sẻ những chuyện vui buồn hằng ngày và tìm thấy dưới mái ấm gia đình một nguồn động viên an ủi rất lớn. Vậy mà trong bữa cơm chiều thứ bảy tuần qua, em đã có một hành động sai trái khiến cho cả nhà phải buồn lòng.

Chuyện là thế này:

   Biết chắc là bố em sẽ về nên từ sáng sớm, bà nội và mẹ đã xách làn đi chợ, mua thịt cá, rau củ và trái cây để chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Mẹ không quên mua một bó hồng nhung, thứ hoa mà bố em rất thích, ông nội soạn sẵn bàn cờ tướng để đấu vài ván với bố em.

   Tan học về, em thấy bàn ăn đã được bày biện tươm tất, sẵn sàng. Toàn là những món cả nhà ưa thích: đĩa gà luộc vàng ươm có rắc lá chanh non thái chỉ, bát canh măng nấu nấm, đĩa xúp lơ xào lòng và hấp dẫn nhất là món cá chép rán giòn, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm.

 Mẹ nhắc em tắm rửa rồi ra ăn cơm. Em lí nhí đáp: "Vâng ạ! " rồi cứ ngồi lì trong phòng ngủ; lòng buồn bực vì điểm 3 môn Toán hồi chiều. Cũng tại em hấp tấp, chủ quan nên mới ra nông nỗi.

   - Cháu Hùng đâu rồi?

   - Hùng ơi! Tắm nhanh lên con! Đừng để cả nhà chờ!

   Tiếng ông, tiếng bố thúc giục. Em vẫn ngồi im lặng, vừa xấu hổ, vừa bối rối. Có nên cho cả nhà biết hay không? Nếu giấu thì liệu giấu được đến bao giờ?

   Có lẽ sốt ruột nên bố em đã vào tìm. Thấy em cúi mặt thẫn thờ, bố vội hỏi:

   - Con mệt hả Hùng? Sao không ra ăn cơm?

   Em đáp qua loa cho xong chuyện:

âng! Con mệt! Cả nhà cứ ăn cơm trước đi! Con không muốn ăn!

   Bố đặt tay lên trán em và nói:

   - Trán con vẫn mát. Con có đau ốm gì đâu? Chắc lại xảy ra chuyện gì phải không? Nói cho bố nghe nào!

   Em vẫn khăng khăng:

   - Chẳng có chuyện gì đâu bố ạ! Con không thấy đói!

   Ông bà và mẹ cũng lo lắng, hỏi han. Còn em thì...

   Bữa cơm mất vui. Mọi người tỏ ra khó hiểu trước thái độ không bình thường của em. Em biết mình có lỗi nhưng không thể nói lên lời. Em giận và tự trách mình lười học, bất nhã đã làm cho buổi sum họp của gia đình mất vui. Có lẽ đến sáng mai, em sẽ thú thật với ông bà, cha mẹ. Với lòng khoan dung, độ lượng, chắc mọi người sẽ tha thứ cho em.

14 tháng 3 2018

Bé Như là con của mợ Dung em, hôm nay,bé vừa tròn mười 14 tháng. Khi em đến chơi, bé đang đứng trên chiếc nôi gỗ, giậm chân, nũng nịu giơ tay ra đòi bế. Em dang tay đón bé vào lòng.

Hôm nay bé được mặc một chiếc váy đầm ngắn màu xanh da trời, trước ngực có kết ren trắng và thêu hoa rất xinh. Da bé trắng hồng, mịn màng. Đôi má bầu bĩnh trông rất dễ thương. Em thích hôn thật nhẹ vào chiếc má phúng phình ấy để bé cười lên như nắc nẻ. Cặp mắt bé lúc nào cũng mở to, tròn đen lay láy như hai hạt nhãn. Chiếc miệng với đôi môi hồng tươi tắn luôn nhoẻn cười để lộ mấy chiếc răng sữa nhỏ xíu, trắng muốt trông dễ yêu làm sao!

Nhìn xa, trông bé như con búp bê biết khóc biết cười trong tủ kính của hiệu bán đồ chơi ngoài phố. Nhiều khi em lại thấy bé giống chú hề lật đật không lúc nào yên một chỗ, nhất là lúc tập lật tập ngồi. Đến khi bé được hơn mười tháng, bắt đầu bập bẹ tập nói, bé thường bắt chước các chị làm đủ các động tác, cử chỉ, kể cả nói từng tiếng rất ngộ nghĩnh dễ yêu. Bé rất hay cười mà cũng lại hay khóc nhè! Chiều chiều em hay bồng bé đi chơi, tập cho bé đi từng bước chập chững. Chưa đi vững mà lại thích đi nhanh nên cứ té hoài. Bây giờ em đã tập cho bé đi được năm bước rồi. Ngày nào đi học về em cùng ghé chơi với bé một chút, khi em đi bé khốc sướt mướt đòi theo, thương làm sao!

Em rất yêu bé, cố gắng dạy bé nói, tập bé đi cho vững, chơi đùa với bé để bé không nhõng nhẽo với dì và mau chóng biết thêm nhiều điều khác nữa.

Thao khảo bài mình nhé ^^

14 tháng 3 2018

Bé Uyên là một thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia đình em. Bé Uyên là em gái út của em.

Năm nay Uyên vừa tròn một tuổi. Khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng hồng rất hợp với những chiếc áo đầm màu sáng mà Uyên thường mặc. Đầu tròn, lơ thơ xuông trán mấy cọng tóc nâu. Đôi mắt của bé đen lay láy, tròn xoe hàng mi dài cong vút. Cái mũi nhỏ rất hợp với cái miệng bé xíu hay chúm chím. Uyên có mấy cái răng sữa nhỏ tí như răng chuột. Tay chân bụ bẫm, cổ tay và cổ chân đều có ngấn.

Uyên rất thích tự mình tập đi, có lúc ngã huỵch. Miệng hay bi bô tập nói, lúc gọi bà, lúc gọi mẹ. Mỗi khi được bế đi chơi, Uyên thích thú, vẫy tay chân tủm tỉm. Thê nhưng, Uyên cũng hay nằm vạ với bà, với mẹ. Có lẽ Uyên muốn được dỗ dành.

Em mong bé ăn ngoan, ngủ yên và chóng lớn để ngày mai học giỏi, thành tài.

14 tháng 3 2018

Gửi Mark Zuckerberg - ông chủ của mạng xã hội tỉ người dùng,

Tôi cũng như hàng tỉ con người khác đang sử dụng thứ mà ông tạo ra. Thực sự, tôi chẳng cần ca ngợi thêm nữa vì báo đài, truyền thông hay chính những người đang hằng ngày sử dụng Facebook vẫn đang tung hê ông như một vị thần trong thời đại công nghệ số. Nhưng đó là câu chuyện của những năm 2010 – 2018, còn tới đây, xin ông hãy ngồi xuống, làm một tách Americano hoặc Cappucino cũng được, để nghe câu chuyện tôi sắp kể tới đây.

Xin đừng ngạc nhiên nếu tôi nói tôi đã đến năm 2030. Phải, tôi đã đi xuyên thời gian. Chính tôi cũng thấy kì là thay cho sự việc này. Chuyện kể ra cũng dài nên tôi xin phép chẳng kể ra nữa, e rằng sẽ làm mất thời gian vàng ngọc của ông. Chuyện du hành thời gian cũng tình cờ khiến tôi biết rằng, chính Facebook và smartphone đã làm thay đổi thế giới vào những năm 2028-2030. Ông đoán xem, điều gì đã xảy ra?

Khi tôi đặt chân đến năm 2030, mọi thứ xung quanh gần như không có gì thay đổi nhiều. Ngoại trừ việc xe máy, ô tô hay các phương tiện di chuyển trên mặt đất được tự động hóa hoàn toàn. Quả là một thành công lớn của thời đại công nghệ 4.0. Taxi được chạy không người lái và được trả tiền bằng các ứng dụng trả tiền qua smartphone thay vì bằng tiền mặt hay thẻ như trước kia.

Thậm chí những người dùng Facebook hoàn toàn có thể đặt bàn ăn, mua vé xem phim qua những quảng cáo chạy trên bảng tin. Và chỉ vài thao tác đơn giản, người dùng còn có thể đặt xe với lộ trình từ địa điểm định vị bạn đang đứng tới nơi bạn đặt bàn ăn hay rạp chiếu phim.

Kì lạ hơn là, tới địa điểm cần tới, không hề có người phục vụ hay nhân viên bán vé. Tất cả mọi thao tác đều được duyệt qua việc đặt trước qua Facebook. Nghe thực sự tuyệt vời phải không ông Mark?

Chưa hết đâu, Facebook còn được nâng cấp trở thành ứng dụng đầu tiên có màn không gian đa chiều, không cần màn chiếu cũng có thể hiển thị. Và người dùng có thể sử dụng video call khi điện thoại đang bận bằng một chiếc camera quang học được gắn ngay trên smartphone. Mọi thao tác không hề chạm tới điện thoại cũng hoàn toàn có thể thao tác được.

Năm 2018, Facebook đã tuyệt vời. Năm 2030, Facebook còn hữu ích và tuyệt vời với những tính năng ưu việt mới. Chắc khi ông tưởng tượng ra viễn cảnh đó, ông cũng sẽ thấy hạnh phúc đúng không?

Nhưng nghe này, nếu chỉ là để ca tụng Facebook thì tôi chẳng cố gắng viết thư cho ông và mong nó có thể đến được tận tay ông. Phải không Ngài Tỷ Phú?

Chuyện đáng nói ở đây là, Facebook đã thay thế con người làm tất cả. Thậm chí đến một điều nằm ở bản năng của con người là giao tiếp, Facebook cũng “làm hộ”. Sếp giao việc và họp với nhân viên qua Facebook; anh chị em, họ hàng không đến thăm nhau nhân ngày lễ mà chỉ chúc nhau bằng vài cái emotion trên Facebook; bạn bè ới nhau tụ tập thì nói chuyện với nhau qua group chat; công việc giấy tờ thỏa thuận cũng được giải quyết trên Facebook;…..

Mọi thứ trên Facebook hay smartphone đang giết chết bản năng của con người. Trên dòng người tấp nập tại một thủ đô đông dân như Hanoi, ngoài tiếng gió và tiếng lá, thì chẳng còn tiếng nói cười của lũ trẻ con, tiếng tám phét của vài ba bà nội chợ lúc rỗi việc hay thậm chí tiếng cãi nhau của mấy bà hàng chợ. Hanoi của tôi nhộn nhịp là thế, mà giờ im bặt chẳng tiếng ai nói dù là thì thầm. Con người cách xa nhau hơn, mất đi cái gọi là bản năng ngỡ chẳng thể nào biến mất. Điều đó mới thực sự đáng lo ngại.

Tất nhiên nếu nói lỗi của ông là tạo ra Facebook thì là sai rồi. Nhưng ông có nghĩ việc cải tiến nó trở thành một loại ứng dụng thay thế mọi thứ từ việc đọc báo, xem ti vi, bán hàng, thậm chí giờ còn thay cả việc giao tiếp thông thường của con người; nó có thực sự kinh khủng không?

Facebook tốt, hữu ích, điều đó là không thể bàn cãi. Nhưng Facebook có đang là một “con người” với trí tuệ nhân tạo và cấu trúc công nghệ ưu việt? Không chỉ biết người dùng muốn gì, cần gì, mà nó còn như một cầu nối cung cấp những điều người dùng cần, thậm chí là việc nói chuyện, trao đổi thông tin?

Mark này, ông hãy nghĩ đến một ngày, con trai ông cũng dùng Facebook, rồi nó sẽ học cách dùng điện thoại trước cả cách nói, thì hẳn ông sẽ hiểu cảm giác của tôi khi thấy thành phố của mình, đất ước của mình chẳng còn tiếng nói tiếng cười như trước. Tôi biết ông sẽ biết cách giải quyết!

Chào ông và chúc ông một sáng tốt lành!

Kí tên

Henry Vũ

14 tháng 3 2018

Gửi cho em của những năm 20 tuổi!

Tôi viết lá thư là vào những tháng ngày cận kề năm mới, giữa một không khí đang chuyển mình mạnh mẽ để bước vào tết nguyên đán. Cuối năm nhiều thứ phải lo quá, công việc bộn bề mà nhiều lúc thời gian và sức lực chẳng kịp chạy đua, chuyện gia đình, kinh tế cũng có những vấn đề trở thành gánh nặng đè lên đôi vai của mình.

Thời gian thấm thoắt, ở cái độ tứ tuần rằng đã quá xa so với tuổi trẻ, tôi chợt nhớ đến thời 20 của chính bản thân mình nên tôi viết lá thư này gửi cho “em” – thanh xuân của tôi hoặc có thể hiểu là, tôi viết cho bản thân tôi hơn 20 năm về trước khi đang còn đôi mươi.

Hiện tại tôi biết em đang nghĩ gì.

Em đang nghĩ về hình thức “không chuẩn” của em? Tính cách nhút nhát của em? Khả năng hạn chế của em so với những bạn khác? Rằng em nghĩ người ta không thích những thứ này đâu!”

Em đừng nên quá quan tâm xem người khác nghĩ gì về mình! Tôi biết đây là điều rất khó vì ở tuổi 20, ngay chính tôi vẫn chưa toàn toàn vượt qua được điều này.

Nhưng nghiêm túc nhé, giữa chúng ta thôi, hãy hứa với tôi: Từ ngày mai em sẽ ngừng ngay việc quan tâm thái quá đến ý kiến của người khác! Khi trưởng thành hơn, em sẽ nhận ra rằng mỗi người đều có một xuất phát điểm, một phông nền văn hoá, một hoàn cảnh trưởng thành riêng, dẫn đến việc họ có những quan điểm khác nhau về con người.

Em sẽ không bao giờ, tin tôi đi, không bao giờ làm hài lòng được tất cả mọi người! Vì thế, hãy cứ là chính mình, và nỗ lực cố gắng (vì em chứ không vì ai khác) để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Em đang nghĩ về công việc sau này của em. Em lo lắng liệu ra trường có xin được việc làm hay có một công việc tốt hay không mà vùi đầu học ở trường, học ở đời, lặn lội xin đi thực tập chỗ này chỗ kia, chịu đựng những cái mà tôi biết là quá sức với em.

Cô gái à, em đừng quên mất rằng em còn cả một tuổi thanh xuân để tận hưởng những gì đẹp đẽ ngoài kia. Đôi lúc em thử thong dong một chút xem nào, đã bao lâu rồi em không đọc sách ? Đã bao lâu rồi em chưa xem một bộ phim hay? Đã bao lâu rồi em chưa nói chuyện thật lâu với bố mẹ hay bạn bè? Nghĩ ngơi chút đi nào cô gái.

Tôi cũng còn biết bây giờ đã là 2h sáng nhưng em vẫn chưa chịu đi ngủ, em còn đang bận với “facebook” cơ mà. Em ơi, cất điện thoại và đi ngủ đi, đừng phí hoài thời gian tuổi trẻ và sức lực của mình, đừng quên mất em đang còn rất nhiều việc phải làm, còn nhiều thứ phải học.

À, em cũng đừng quá chìm đắm những mối quan hệ ảo trên đấy nhé, rồi em sẽ hối hận và nhận ra nó sớm thôi. Nhớ rằng, em còn gia đình và những người bạn đích thực để em quan tâm hơn là những giá trị không thực đó đấy.

Tôi biết em đang nghĩ tôi giỏi đúng không, sao tôi biết hay thế, à bởi là vì tôi là em của những 20 năm sau. Em gái à, mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó, đừng quá lo lắng hay bi quan, đừng quá sợ hãi mà nhụt ý chí, đương đầu với nó mới có thể chinh phục được.

Và cũng nhớ rằng, cái ảo chung quanh ta quá nhiều, tìm được cái nào là thật thì rất khó, nhưng đã nhận ra được cái thật rồi thì em nên nắm giữ nó thật chặt em nhé.

Tôi biết nhiều bạn trẻ như em cũng đang gặp vấn đề tương tự và em thật may mắn khi được nghe chính em của những năm tương lai nói về những điều em đang trải qua đấy.

Chào em, chúc may mắn cô gái 20!