K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 7 2021

Là con sông nha bạn!

16 tháng 7 2021

Chơi nó!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

HOK TỐT
NHỚ CHO TUI 1 K

16 tháng 7 2021

có lần dơi vô nhà mk mik nuôi luôn

đặt câu ghép theo cấu trúc :TN-CN,VN,VN

 Tra lời

Hôm qua, lúc đi học, tôi gặp một vụ tai nạn

a, Mấy năm rồi, em đã học qua nhiều thầy cô giáo, nhưng cô Phương Lan, người đã dạy em hồi lớp một - là em nhớ nhất.

    Cô có vóc người mảnh mai nhỏ nhắn, nước da trắng hồng. Ôm lấy khuôn mặt trái xoan của cô là một mái tóc đen mượt óng chuốt thả xuống ngang lưng. Mái tóc mà bất cứ người bạn gái nào nhìn thấy cũng ao ước. Dưới cặp lông mày lá liễu tự nhiên là đôi mắt đen tròn mở to ấm áp luôn tỏ ra cái nhìn âu yếm. Mỗi khi có điều chi vui lòng là cô hé nụ cười tươi, cho thấy hàm răng trắng bóng đều đặn sau đôi môi đỏ thắm. Nụ cười tươi tắn ấy càng làm cho khuôn mặt cửa cô trẻ trung hơn. Hàng ngày, đến lớp, cô chỉ mặc áo dài trắng. Nhìn cô trẻ như một giáo sinh mới ra trường.

   Trên lớp, mỗi lần cô giảng bài là chúng em ngồi chăm chú để lắng nghe. Giọng nói của cô thật trầm ấm và truyền cảm làm sao, đặc biệt là những khi cô đọc thơ hay kể chuyện. Khi giảng bài, chỗ nào chúng em chưa hiểu thật cặn kẽ, mạnh dạn hỏi, cô đều tận tình giảng lại từng li từng tí, giúp chúng em nhớ luôn bài học tại lớp. Em khắc ghi mãi hình ảnh ngày đầu tiên đến lớp, cô dắt em vào tận chỗ ngồi, âu yếm dặn dò. Giờ tập viết, đã biết bao lần cô dịu dàng cầm tay chúng em và các bạn trong từng nét chữ đầu ngượng ngập trên trang giấy mới. Cũng chính cô đã đọc đi đọc lại nhiều lần để chúng em bắt chước đọc cho khỏi ngọng nghịu. Cả năm, hôm nào hết giờ học, cô cũng đưa chúng em qua hẳn bên đường rồi mới yên tâm quay về nhà.

    Cô Phương Lan là cô giáo đầu tiên của em. “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương”. Mai này lớn khôn, dù làm gì, sống ở đâu, em vẫn không thể nào quên được mái trường thân thuộc này, nơi có cô thầy khác nữa đã hết lòng, hết sức dìu dắt em nên người.

b,

Người bạn thân nhất của tôi là bạn Trần Trang. Bạn là một người rất tốt bụng, hiền lành, ham hiểu biết. Hình dáng của bạn béo nhưng hơi lùn. Đôi môi của bạn rất hay nở nụ cười, mỗi khi cười trông bạn xinh như nụ hoa vừa mới nở ban mai. Bạn có mái tóc dài,đen và rất mượt. Bạn Trang là lớp trưởng của lớp tôi, một lớp trưởng rất xứng đáng để chúng tôi noi theo. Bạn học giỏi nhất khối và có bài gì khó chúng tôi lại hỏi bạn ấy thì bạn luôn sẵn sàng giúp đỡ. Chính vì vậy nên mới đây Trang đã đạt được giải nhất tỉnh môn ngữ văn. Đó chính là một tấm gương tốt để chúng tôi nhìn mà noi theo.

Phần trc     Phần trung tâm     phần sau
cô ấy già rồinhưngvẫn còn rất đẹp
anh ấydũng cảmlắm
con người ấyrấtkhó thuyết phục

Được một số người coi là hậu duệ của Dragon Ball tại thị trường Nhật Bản, Once Piece chắc chắn là một hiện tượng. Once Piece thực sự là một trong số các series hay anime mà tôi đã từng xem. Cốt truyện ban đầu khá đơn giản. Luffy D. Monkey ăn trái Ác Quỷ, khiến cơ thể cậu tăng thêm sức co giãn. Cậu đang tìm kiếm Once Piece, một kho báu huyền thoại khiến cậu sẽ trở thành Vua Hải Tặc và cho phép cậu chứng minh bản thân với thần tượng tuổi thơ, một hải tặc giàu lòng vị tha có tên là Shanks. Trên đường đi, cậu đã tụ tập được một đội quân gồm những kẻ bất hảo, có phần quái dị, gồm Zoro, Nami, Usopp, Sanji, Robin, Franky, Chopper, Brook và Jinbe. Họ đã cùng nhau có một chuyến phưu lưu kỳ quặc, đánh bại những kẻ xấu, và thu thập kho báu.

One Piece cũng có phần đáng kể cho những khoảnh khắc chạm vào trái tim, điều mà có thể khiến bạn ngạc nhiên! Có những phân cảnh và tập phim mạnh mẽ có thể khiến bạn thấy mù mờ và mặc bạn suy nghĩ từ khi nào bản thân trở nên có tình cảm đặc biệt với những nhân vật hoặc những sự việc khác đến vậy. Các trận chiến có thể bạo lực một cách đáng ngạc nhiên, nhưng nhìn chung, đây là một hình thức giải trí hành động trong sáng.

16 tháng 7 2021

Nếu bạn là người hâm mộ các tác phẩm của Arthur Conan Doyle, series này sẽ là thứ mà bạn phải xem. Bộ phim xoay quanh một cậu bé trẻ tuổi có tên là Conan Edogawa. Tuy nhiên, đó chỉ là bí danh của cậu trai 17 tuổi Kudo Shinichi, một thám tử thiên tài trẻ tuổi nổi tiếng nhất Nhật Bản. Khi chứng kiến một vụ đánh nhau tập thể, cậu bị đánh bất tỉnh. Không biết kẻ tấn công mình là ai, cậu phải uống một loại thuốc độc thử nghiệm khiến cậu quay về kích thước và tuổi của một đứa trẻ lớp 2. Tuy nhiên, cậu vẫn còn toàn bộ tri thức và kỹ năng từ thân xác cũ của mình và gián tiếp giải quyết một vài trong số những bí ẩn khó hiểu nhất. Khi cậu đang tìm cách để quay lại như cũ, cậu vẫn tiếp tục giải quyết những vụ án giết người với sự giúp đỡ của bạn gái mình Ran và người cha thám tử tệ hại của cô ấy. Và các bảo bối của cậu cũng rất ngầu, cậu có thể thay đổi giọng nói, hầu hết giả giọng của thám tử Mori, biến ông trở thành người hùng của mọi câu chuyện và tập phim.

16 tháng 7 2021

Qua rồi cái thời cấp một, nửa ngây ngô, nửa dại khờ, mỗi ngày áo trắng, khăn quàng đỏ cắp sách tung tăng tới trường. Thuở ấy chúng ta vẫn mặc định mình là những đứa trẻ, hầu như chẳng biết lo lắng là gì, cái nghĩ đến nhiều nhất chắc là việc học và việc chơi. Nhưng hôm nay đây, lần đầu tiên bước vào mái trường cấp ba, vô hình trong tôi đã có những thay đổi đáng kể trong tâm hồn.

Giữa một lớp học, hơn bốn mươi học sinh, tôi cảm thấy thật xa lạ và có chút gì đó bỡ ngỡ, tôi cứ muốn thu mình về một góc nhỏ, dĩ nhiên tôi không phải là học sinh lớp một với ý định khóc nhè nữa. Nhưng cái cảm giác bỡ ngỡ thì vẫn tràn trong tâm trí. Buổi đầu tiên tôi bước vào mái trường cấp ba cũng chính là buổi khai giảng đầu tiên ở trung học phổ thông của tôi. So với cái sân trường trung học cơ sở chứa lưa thưa vài trăm học sinh, thì đối với tôi, cái sân trường lố nhố tới gần 2000 học sinh này khiến tôi cảm thấy choáng ngợp. Nam mặc đồng phục, sơ vin gọn gàng, trông ai nấy thật sáng sủa, còn đám con gái chúng tôi thì được thử cảm giác mới trong bộ áo dài trắng muốt tinh tươm và chúng tôi không còn đeo khăn quàng đỏ thắm nữa. Quả thật tôi vẫn còn chưa quen với việc mặc áo dài cho lắm, nhưng tôi vẫn thấy nó thật đẹp và cảm thấy thật tự hào khi được mặc chiếc áo dài xinh xắn mà mẹ may cho từ tháng trước ấy.

Hôm khai giảng là một ngày nắng đẹp, trời xanh ngắt, thỉnh thoảng mới có một đám mây trắng như cục bông lơ lửng bay ngang trời. Buổi khai giảng diễn ra rất suôn sẻ, tôi nhìn thấy mái trường bề thế, xinh đẹp mà lòng cũng có cảm giác vui sướng và rạo rực hẳn lên, tuy nhiên tôi chỉ giấu nó trong lòng. Tôi rất ấn tượng với hàng phượng vĩ cổ thụ trong sân trường, chắc cũng đâu đó tầm chục cây, cây nào cũng xum xuê bóng mát, dưới mỗi gốc cây đầu có một chiếc ghế đá. Tôi tưởng tượng đến buổi ra chơi mà cầm sách ra đó ngồi thì phải tuyệt vời lắm, có thế tôi lại càng yêu hơn ngôi trường này hơn một chút. Trong suốt buổi ngồi dưới cái nắng nhàn nhạt ngoài trời để lần lượt nghe ban giám hiệu cùng thầy cô phụ trách lên phát biểu, khi các bạn mải mê che nắng, hoặc bông đùa vài câu với nhau, thì tôi lại tò mò nhìn vào những ô cửa sổ ngả màu nâu ở các phòng học, rồi dự đoán xem lớp mình sẽ học phòng nào. Trường tôi rất đông giáo viên, nghe bảo có tới gần trăm người, hôm nay ai nấy đều ăn mặc rất lịch sự, đặc biệt những tà áo dài xinh xắn của các cô cứ làm tôi thích thú mà ngắm không rời mắt nổi. Thế rồi, tôi lại bắt đầu quan sát thầy chủ nhiệm lớp, ấn tượng ban đầu của tôi về thầy rất tốt, cả người thầy đều toát lên một vẻ lạnh lùng và tài giỏi, tôi nghĩ thầy có lẽ sẽ là một giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc lắm đây.

Sau khi kết thúc buổi khai giảng chúng tôi được thông báo đi nhận lớp và nhận thời khóa biểu. Khi đã yên vị ở một góc khá yên tĩnh và phù hợp, tôi bắt đầu thấy những tiếng thì thầm nói chuyện, và tôi phát hiện ra mình cô đơn, bởi tôi chẳng quen ai cả, tôi cũng chưa dám bắt chuyện với ai, bởi tôi vẫn quen để người ta bắt chuyện trước. Lúc này đây tôi bắt đầu cảm thấy buồn bã trong lòng, tôi nhớ đến mấy đứa bạn mà thời cấp hai vẫn thường gắn với nhau như hình với bóng, học chung, chơi chung, đến thi học sinh giỏi cũng chọn cùng một môn, vậy mà giờ đây phải xa chúng nó để tìm đến tương lai khác. Chắc có lẽ sau này cũng ít có cơ hội gặp lại. Thầy chủ nhiệm bước vào lớp, giọng thầy trầm trầm, thầy nói rất ngắn gọn về nội dung học về định hướng trong những năm học tới. Tôi nhìn vào thời khóa biểu mà thấy có chút áp lực, bởi lớp tôi vốn là một trong hai lớp chọn ban tự nhiên, nên thời khóa biểu hiển nhiên sẽ dày đặc hơn, hầu như toàn học cả ngày. Ôi, thế là xa rồi những ngày tháng rong chơi, mai đây tôi sẽ bắt đầu vào những buổi học ngập đầu, những buổi giải bài tập hoa mắt, tôi sẽ bắt đầu phải suy nghĩ đến chuyện ôn khối nào, thi ngành gì, học đại học ở đâu, và ti tỉ những chuyện khác nữa. Tôi bỗng tò mò không biết những bạn khác có nghĩ như tôi không, trước đây các bạn ấy như thế nào. Nhưng ngoài mấy điều lo lắng vụn vặt, tôi cũng đã thấy những năm tháng cấp ba đầy thử thách và cũng đã thấy một cánh cửa mới đang dần mở ra cho tôi.

Nói thật ngày đầu đến trường đối với một đứa đã 13 tuổi như tôi nó không có nhiều kỷ niệm đặc biệt, ngoài cảm giác hơi bỡ ngỡ và lạc lõng một chút. Và tôi nghĩ rằng tất cả học sinh đều như vậy, chẳng qua mức độ nó như thế nào mà thôi. Tôi luôn có một niềm tin vững chắc rằng đây sẽ là ngôi trường mà tôi có thể học tập và định hướng cho mình một tương lai thật tốt, cũng chẳng hiểu vì sao tôi có niềm tin lạ lùng như vậy, nhưng tôi vẫn tin chắc là như thế, đây cũng là một khởi đầu tốt cho bước đường của tôi sau này.

16 tháng 7 2021

Mọi thứ quả thật đều rất mới từ quang cảnh, ngôi trường và đến cả những con người. Thế nhưng tất cả như đều lưu lại cho ta những kí ức về buổi đầu chập chững ấy.

Tháng 8 – tháng giao mùa từ cuối hạ sang đầu thu – thàng mà những chùm phượng vĩ chỉ còn thưa thớt vài nhánh nở muộn. Và cũng là tháng mà chúng tôi đến trường với những bài học đầu tiên.

Giờ đây tôi đã là học sinh cấp hai, được khoác trên mình chiếc áo dài trắng tinh khôi lại cho tôi thêm một cảm xúc mới. Trước đây, khi còn nhỏ tôi cũng đã từng mơ ước được trở thành hs cấp 2, được mặc đồng phục như các chị và ước mơ ấy đã trở thành hiện thực.

Được mặc bộ trang phục mới mà trước đây tôi chưa từng mặc, ngồi gần người bạn tôi chưa từng quen, được học những thầy cô mà giờ đây tôi mới biết. Những cảm xúc lại trào dâng khó tả xen lẫn cả niềm vui nhưng hòa vào đó lại thoáng chút nỗi buồn.

Niềm vui vì tôi đã như được trưởng thành hơn và đc biết thêm nhiều điều mới mẻ từ những bài dạy, bài học mới. Nhưng tôi buồn vì đâu đó tôi thoáng thấy những ng thầy cũ, những người bạn cũ và cả những lời khuyên chân thành của thầy cô tôi vào ngày tôi tốt nghiệp cấp 1.

: Con gì ăn lửa với nước than?Con kiến bò lên tai con voi, nói gì với con voi mà ngay tức khắc con voi nằm lăn ra chết?Có 1 chiếc thuyền tối đa là chỉ chở được hai người, nếu thêm người thứ 3 sẽ bị chìm ngay lập tức. Hỏi tại sao người ta trông thấy trên chiếc thuyền đó có ba thằng Mỹ đen và ba thằng Mỹ trắng ngồi trên chiếc thuyền đó mà ko bị chìm?Trên nhấp dưới giật là đang làm...
Đọc tiếp

: Con gì ăn lửa với nước than?

Con kiến bò lên tai con voi, nói gì với con voi mà ngay tức khắc con voi nằm lăn ra chết?

Có 1 chiếc thuyền tối đa là chỉ chở được hai người, nếu thêm người thứ 3 sẽ bị chìm ngay lập tức. Hỏi tại sao người ta trông thấy trên chiếc thuyền đó có ba thằng Mỹ đen và ba thằng Mỹ trắng ngồi trên chiếc thuyền đó mà ko bị chìm?

Trên nhấp dưới giật là đang làm gì?

 Cổ gì dài nhất?

 Tay cầm cục thịt nắn nắn, tay vỗ mông là đang làm gì?

 Môn gì càng thắng càng thua?

Ở Việt Nam, rồng bay ở đâu và đáp ở đâu?

Có 1 người đứng ở chân cầu. Ở giữa cầu có một con gấu rất hung dữ không cho ai qua cầu hết. Người đó sẽ mất hết 5 phút để đi từ chân cầu cho đến giữa cầu và con gấu cũng chỉ ngủ có 5 phút là tỉnh dậy. Hỏi người đó làm sao để qua được bên kia?

                                 KHÔNG CHÉP MẠNG

0