K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

25 tháng 11 2017

The second year was raid, nhanh thật. Thời gian không thể xóa đi niềm mơ ước của ông, về tình yêu dành cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi cháu không bị mất nó nhưng cũng đã xóa đi những đau đớn, nhớ và lòng xót xa của cháu. Ôn lại thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng tượng như chỉ là một giấc mơ, nhưng cũng phải đau và làm lại vết thắt trong lòng.

But thôi, when prompted on his, should not say to the sadness, because the prompted to the prompt to a thumbs up of the crisis, you will not to think about the problems quality.

25 tháng 11 2017

ko đc coppy trên google nha (ai lm bạn gái tui ko?)

25 tháng 11 2017

viết về bà

25 tháng 11 2017

“Lại đây con ơi, nhanh lên,  lại đây bà quạt cho nào. Đi đâu về mà mồ hôi mồ

kê vã ra như tắm thế… !”. Câu nói ấy có lẽ chẳng bao giờ tôi được nghe từ người

bà thân yêu của mình nữa. Bố mẹ tôi đi làm xa. Để tôi lại cho bà nội nuôi. Có lẽ

bởi vì thiếu vắng tình yêu thương của bố mẹ nên tất cả tình cảm tôi đều dành cho

bà hết, và bà cũng vậy, cũng dành hết tình yêu thương cho đứa cháu bé bỏng,

đáng thương của mình.

     Bà nuôi tôi đến lúc tôi mười hai tuổi thì bà mất. Lúc ấy, tôi hoàn toàn suy sụp

về mặt tinh thần, nhưng may sao, mẹ đã để hết lại công việc cho bố mà về nhà

chăm sóc tôi. Mặc dù đã có mẹ ở bên cạnh nhưng hình ảnh của bà trong tâm trí

tôi vẫn lấp lánh như một vì sao sáng trong đêm tối, một vì sao mà suốt cả cuộc

đời này có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được. Tôi còn nhớ rất rõ, có một lần, tôi

lỡ tay làm vỡ cái chén mà bà rất quý, những tưởng bà sẽ đánh tôi, nhưng trái lại

với suy nghĩ của tôi, bà chỉ nhẹ nhàng nói : “ Lần sau con nhớ chú ý hơn nhé !

Thôi, cứ để những mảnh vỡ này bà dọn cho, con “sờ” vào rồi lại chảy máu ra thì

khổ lắm ! ” Thay vì làm chảy máu tay tôi, nó đã khứa vào người thu dọn là bà !

Lúc ấy, tôi lo lắm, vội đi tìm bông băng định băng lại cho bà. Nhưng, bà bảo bà

sống nghèo khổ quen rồi, không cần dùng đến bông băng làm gì cho “rách việc”.

Thế rồi, bà xé một mảnh vải trên chiếc áo đã rách dở của mình và nhờ tôi băng

lại. Chạm vào bàn tay thô ráp của bà, tự nhiên sao tôi thấy chạnh lòng, rồi bất

chợt, tôi òa khóc như hồi còn bé tí vậy. Bà cũng khóc, hai bà cháu ôm chặt nhau,

khóc như mưa… ! Tôi thích nhất là những lúc được cùng bà sàng gạo, nhặt củi.

Ngoài những lúc đi học ra, tôi quanh quẩn bên bà suốt ngày không rời. Lúc nào

nhìn thấy tôi, bà cũng giục tôi ngồi vào bàn học. Còn tôi thì cứ khất lần hết lúc

này qua lúc khác .Nói là nói thế thôi chứ thực ra, bà cũng nghiêm nghị lắm. Có

nhiều lúc, tôi không chịu học, bà bắt tôi ngồi vào học bài cho bằng được, bà bảo :

“ Con à, ngày xưa ông bà cố nghèo lắm, không có tiền để cho bà đi học... Mặc

dù vậy, bà vẫn mơ ước được một lần đến trường- được học hành như chúng bạn.!

Đời bà tăm tối, nghèo khổ, đã không được học rồi. Bây giờ, con phải cố gắng học

, học cho con và cả cho bà nữa nhé ! ” Nghe bà nói vậy, tôi lại tự nhủ rằng phải

học thật tốt, thật giỏi để không phụ lòng mong đợi của bà.  

   Mặc dù, giờ bà đã đi xa, nhưng tôi vẫn còn nhớ mãi những buổi chiều ngày

ấy... Những buổi chiều với bộ quần áo nâu, đỏ đất, cầm trên tay gói bỏng nóng,

bà kiên nhẫn chờ đợi tôi ở cổng trường. Mặc dù rất thích món quà của bà nhưng

tôi lại thường xuyên bị bạn bè chế giễu : “ Này, lớn thế rồi mà còn nhõng nhẽo,

lêu lêu, xấu hổ quá ! ” Rất tức, nhưng để vui lòng bà, tôi vẫn phải nhận. Nhưng

rồi, một hôm, vì không thể chịu nổi những lời chế giễu, châm chọc đáng ghét của

đám bạn, tôi thẳng tay vứt luôn gói bỏng  xuống  cống nước gần đó. Thấy vậy

nhưng bà chẳng nói gì. Đến tối, sau khi dọn cơm cho tôi ăn, bà lẳng lặng ra sau

vườn. Thấy lạ, tôi bèn mon men đi theo xem có chuyện gì không... Trong bóng

tối, dưới ánh trăng sáng, tôi thấy rõ mồn một hai hàng nước mắt lăn dài trên gò

má nhăn nheo của bà... Không thể chịu nổi nữa, tôi chạy lại bên bà ! Thấy

động,

bà vôi vàng vén áo lau nước mắt, làm như không có chuyện gì. Nhưng không, tôi

đã biết hết, bà buồn vì chuyện chiều nay... Tôi ôm lấy bà, xúc động, nghẹn ngào

trong nước mắt, tôi nói : “ Bà ơi, con xin lỗi bà nhiều lắm, từ nay con sẽ không

làm như vậy nữa, bà tha lỗi cho con, bà nhé ! .” Nghe tôi nói vậy, bà mỉm cười :

“ Không sao đâu con à, bà không buồn đâu, bà yêu con nhất mà, yên tâm đi”.

Nói rồi, bà xoa đầu tôi, hai bà cháu tựa đầu vào nhau, cùng nhau nghe tiếng rả

rích râm ran của côn trùng trong đêm, ngắm trăng tròn và sáng !...  

         Một trong những kỷ niệm mà tôi còn nhớ đến nay, đó là những câu chuyện

cổ tích mà bà kể. Một buổi chiều, bà thì nằm trên chiếc chõng tre, tôi ngồi bên

cạnh bà, nghe bà kể chuyện. Những câu chuyện như : Thạch Sanh, Tám Cám,

Thỏ và Rùa ...đều được giọng kể của bà miêu tả lại một cách rất sinh động... Bất

chợt, bà dừng lại, bà nói : “ Sau này, bà ước gì cháu của bà có công ăn việc làm

đàng hoàng, đi làm kiếm được nhiều tiền, xây cho bà một ngôi nhà thật lớn. À mà

không biết lúc ấy bà có còn sống để mà xem con trưởng thành hay không nữa…

Tôi ngắt lời bà : “ Bà ơi, bà đừng lo, sau này cháu sẽ đi làm, đi làm kiếm được

thật là nhiều tiền, sẽ xây cho bà một ngôi nhà thật là lớn, có một cái hồ nước

rộng với hai con ngỗng trắng- loài vật mà bà vẫn thích nhất đấy, bên cạnh là một

chiếc võng đu màu nâu gỗ lá để hai bà cháu mình ngồi bên nhau, bà nhé... !

gật đầu không nói gì, chỉ mỉm cười khe khẽ, và… tôi gối đầu vào lòng bà, bà ru

tôi ngủ :  

                         “ À ơi… Con ong làm mật yêu hoa

                 Có cá bơi yêu nước…a…a… con chim ca yêu trời…

Dưới mái hiên, một đôi mèo tam thể nằm gọn vào lòng nhau, chúng riu riu ngủ

dưới những tia nắng và gió nhẹ đôi lúc khẽ thoảng qua...  

        Chừng vài tháng sau thì bà mất... Cuộc đời của bà bên tôi đẹp lặng lẽ như

thế đấy, suốt đời bà chỉ biết lo lắng, tần tảo chăm sóc từng li từng tí cho tôi. Mặc

dù mẹ cũng rất thương yêu, chăm sóc, lo lắng cho tôi như chính bà vậy, nhưng,

không hiểu vì sao trái tim tôi vẫn cảm thấy trống vắng đến lạ, trống vắng một

hình ảnh người bà cùng với những kỷ niệm, ký ức đẹp của một thời tuổi thơ

 

 

+ lừ đừ như 1 ông từ vào đền 

nghĩa là : cứ thế mà đi k chú ý đến 1 ai cả 

25 tháng 11 2017

                                     THE SCHOOL LIBRARY

A library is a collection of books. But it is not a book-shop, for it does not sell books. It is a temple of learning. In the past, people had to go to a teacher to learn from him. But how easy and cheap it is to get knowledge and wisdom today!

Today you can find libraries almost everywhere. These libraries are of two kinds – private and public. A private or personal library has books of the choice of only one person. So, it is not useful to all. But public libraries are meant for all. They have books to suit different tastes. Our schools and colleges, too, have libraries of their own. Such libraries are meant for students and teachers only. So, they have a wide variety of books.

A library is, therefore, a sacred place. You must have respect for this sacred place. It is not a fit place for talks or discussions. It is a place for serious studies. But one thing should never be forgotten. No library by itself has ever produced a Newton or a Tulsidas. A library can help you to some extent. But it cannot carry you very far. It cannot make you a poet or a scientist or a thinker if you do not study the great “Book of Life and Nature”. A great thinker thinks for himself. He does not see with the eyes of others.

Great books or great writers can only open your eyes. But they cannot see for you. You have to see things for yourself. If you only copy others you can be a scholar, but not a great thinker. A library very often makes you a book-worm. So, you have sometimes to come out of the library and move about a bee. Then and then alone can you give honey to the world.

24 tháng 11 2017

Ô hay ! một kiếp con người

Trần gian thế thái, thói đời điêu ngoa

Ai là bè bạn với ta

Đắng cay, chia sẻ mới là tình thân

Đến khi vướng cảnh nợ nần

Ví thiu, túi rám mình cần họ quên !

Bè bạn như cái bấc đèn

Vui tỏ, buồn lụi, thấp hèn, cao sang

Giàu sang, vẻ mặt khoe khoang

Bần hèn nuốt đắng, ai màng đến đâu ?

Sông có chỗ cạn chỗ sâu

Biển mênh mông biển biết đâu lòng người

Có tiền kẻ nịnh người chơi

Hết tiền lúi húi đơn côi một mình

Bè thì cạn máng ráo tình

Còn ta, chỉ biết lặng thinh nhìn đời.

24 tháng 11 2017

có tiền đút túi làm chi 

mua liều thuốc chuột phòng khi chán đời

24 tháng 11 2017

Chị là một người tuyệt vời

24 tháng 11 2017

Chị ơi!  Khi em ngồi viết bài này, thì chị của em đã đi xa mất rồi (pass away). Nhưng trong tâm trí em vẫn luôn luôn hiện lên hình bóng một người Chị, đầy cảm phục và thân thương. Một người chị với thân hình nhỏ nhắn, tóc dài với cái trán hơi cao... Không biết Chị có hiểu được những nỗi lòng, tình cảm và cảm xúc của em không?
 

Chúng tôi được sinh ra trong một gia đình công giáo nghèo ở miền quê. Cha tôi là một giáo viên. Nhưng cha lại không phải là con người của những kỷ luật hay khuân phép. Mà ngược lại ông lại là một con người sống rất đạo đức, ôn hoà và đầy lòng khoan dung... Mặc dầu cũng không khỏi chánh được những lúc bực dọc và nóng nảy... Mẹ tôi là 1 nông dân thuần chủng.Tại sao tôi lai dùng cụm từ thuần chủng là bởi vì Mẹ là người rất đáng yêu, thật thà và chân chất quê mùa...nghĩa là có sao thì nói vậy không thêm, không bớt. Hơn nữa, Me tôi không phải là con người hoa mỹ và diêm dúa... Nhưng như theo bố tôi kể lại thì khi Mẹ thời con gái khoảng 19- 20 tuổi. Mẹ không là hoa hậu thì cũng là hoa khôi ở trong xóm làng.  Cha Mẹ tôi lấy nhau khi đó họ cũng còn rất trẻ. Cảm ơn Thượng đế đã se duyên cho tình yêu trong trắng nơi Cha Mẹ con. Và như một kết quả của tình yêu họ đã sinh được 6 người con: 3 trai và 3 gái.
 

Chị tôi là con gái cả trong gia đình chỉ sau anh trai, nên hầu như mọi chuyện trong gia đình là phải cậy dựa vào Chị. Với thân hình thật gày còm, và nhỏ bé. Nhưng đó không phải là sự giới hạn hay dàng buộc chị trong công việc đồng án hay chợ buá. Nhưng ngược lại, Chị lại luôn tỏ ra là con người của sự rẻo rai, cần cù về đồng áng và chịu đựng rất tốt...
 

Vì hoàn cảnh gia đình nà tôi nghèo và còn nhiều khó khăn. Nên Chị tôi luôn phải là người gánh chịu nhiều sự thiệt thòi. Ví dụ: Như về vấn đề học hành và sự quan tâm. Chị không được học hành nhiều như chúng tôi và cũng không được sự  quan tâm chăm sóc của Bố Mẹ và người thân nhiều. Hình như Chị chỉ biết đánh vần tên của mình chứ không biết ký hay viết văn gì cả … Nhưng chị lại rất giỏi về tính nhẩm và nhân chia cộng trừ... Khi còn rất nhỏ khoảng 7 hoặc 8 tuổi. Chị đã phải theo mẹ ra đồng, để làm bờ, làm phân, cấy, gặt vvv.. Nói tóm lại là: Chị tôi rất khổ và không có tuổi xuân xanh. Bởi vì thời gian  tuổi trẻ của chị đã cống hiến hết cho gia đình và các em...!
 

Thời gian cứ vậy trôi như là một giấc mơ cứ trôi và trôi đi mãi tưởng chừng không có mốc hoặc sự chờ đợi nơi chị tôi cho một tương lai. Nhưng hiểu sao được sự khôn ngoan củ đấng tạo hoá và ý định tài tình khéo sắp đặt của Ngài. Chị tôi cũng phải lên xe hoa vì sét cho cùng con người ở một mình thì không tốt. Với sự suy nghĩ như vậy và chi tôi đã quyết định chọn một người chồng cho mình và sau đó chị đã đi lấy chồng. Nhưng quả thực đây hình như không phải là sự xe duyên của thượng đế và đi ngược lại ý muốn của con người. Thời đó có một tràng thanh niên chạc tuổi 35 anh ta đã có vợ và một cô con gái. Chị đã đồng ý lấy anh nhưng chẳng hiểu sao ý thượng đế không cho cuộc hôn nhân này thành công, và chỉ trong thời gian ngắn hai người đã chia tay nhau. Và thời gian lai một lần nữa cứ vậy trôi, vài năm sau một cuộc tình mới xuất hiện. Lần này là 1 tràng thanh niên trẻ hơn Chị tôi khoảng 2 tuổi, hình dáng cũng được và có cái tài ăn nói tốt.  Như một định mệnh không có gì ngăn cản và cuộc hôn nhân đã diễn ra như dự định và được sự đồng ý của mọi người. Anh này thì nghèo. Tưởng lấy nhau về hai người sẽ tu trí làm ăn và sẽ có những đứa con. Đó có thể nói là giấc mơ của giản dị của Chi. Nhưng ngược lại sự thật lại cũng thật chớ trêu và không được như sự mong muốn của chị. Anh này thì có khả năng ăn nói nhưng lười biếng, bạc bẽo và chơi bời… Do vậy mọi trồng chất và khổ đau đều đổ lên đôi vai Chị tôi. Tôi còn nhớ rằng có một hôm Chị đi làm đồng về, lúc đó đã hơn 12 giờ trưa rồi mà chồng ở nhà không nấu cơm cho vợ vì mải đi chơi và không có tình thương đối với vợ…vậy là Chị chẳng còn cách nào khác đã sang nhà Mẹ để xin ăn. Đến nhà, Chị nói với một giọng nói của sự yếu ớt hỏi me: Mẹ ơi? Mẹ còn cơm không cho con ăn với? Mẹ tôi liền âu yếm trả lời còn cơm đấy con à! và Mẹ tôi nói tiếp nhưng hình như không còn gì ăn con ơi. Thật, tôi có thể hiểu và cảm thông được tận đái lòng Mẹ tôi là rất thương Chị. Nhưng thử hỏi Mẹ  phải làm gì đây? Sau đó Chị đi xuống bếp và bốc mấy cục cơm nguội với vừng khô và muối để ăn cho qua bữa trưa… Đây chỉ là một trong những ví dụ mà tôi muốn gợi ra thôi chứ còn biết bao nhiêu lần khác nữa. Những lúc ấy bản thân tôi cũng như mẹ rất là thương Chị.
 

Sự thật đầy chớ trêu đã đến cho Chị tôi. Chị đã mắc phải căn bệnh đầy hiểm nghèo đó là bệnh ung thư gan (lung cancer). Trong suốt thời gian lâm bệnh của chị dường như tôi không có nhiều thời gian ở bên Chị được bởi vì, công việc học hành của tôi ở xa nhà. Măc dầu tôi hiểu rằng có ở bên chị cũng chẳng giúp được gì ngoài những lời nói truyện và động viên cho chị vui... và chỉ sau một thời gian ngắn chị tôi đã phải ra đi chỉ sau khoảng 6 tháng từ khi phát hiện ra bệnh ung thư. Sự ra đi của chị đã làm cho bao nhiêu người thương đau và luyến tiếc. Một là Chị còn rất trẻ. Thứ hai là Chi để lại cho chồng 2 người con còn qúa thơ dại...Hơn nữa, sự ra đi của chị cũng thực sự là một cú sét đánh đổ xuống gia đinh tôi.
 

Chị à! nếu để cho em viết về người Chị thật bất hạnh này, em thiết tưởng em sẽ viết rất dài. Nhưng thôi em xin kết với những dòng chữ như sau: "Chị ơi! em và mọi người trong gia, yêu và thương chị vô bờ và cũng rất biết ơn Chị đã cống hiến và hy sinh cho Gia Đình..." Em cầu xin Chúa là người thầy của lòng thương xót, mong Ngài sẽ không chấp nhặt những lỗi lầm của Chị khi còn sống. Nhưng sẽ thưởng công cho Chị trên thiên đàng là được nhìn thấy sự vui vẻ và hạnh phúc trước thiên nhan đấn tối cao. Em sẽ luôn luôn nhớ và cầu nguyện nhiều cho Chị. Một lần nữa cho em nói lên rằng. Em rất mến yêu Chị!

25 tháng 11 2017

không đăng câu hỏi linh tinh

24 tháng 11 2017

vì mọi người trong đường xóm em ai cũng có ý thức nên đường xóm em rất sạch sẽ

hoặc : vì trời mưa nên chúng em đến lớp bị trễ , 

hoặc : vì bạn a lười nên bạn học yếu

hoặc : vì nước nhà máy xả nước thải xuống dòng sông nên dòng sông bị ô nhiễm rất nặng

hễ số người càng tăng thì vấn đề ô nhiễm  sẽ càng nặng

kick mình nhá

24 tháng 11 2017

Vì trời mưa nên em nghỉ học .

Hễ học giỏi thì em được mẹ khen .