K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

2 tháng 11 2017

Sức khỏe và trí tuệ là vốn quý nhất của mỗi con người và của toàn xã hội. Có sức khỏe, con người có cả hàng trăm ước mơ; không có sức khỏe thì con người chỉ có một mơ ước duy nhất là “được khỏe” .

Lúc sinh thời, Bác Hồ đặc biệt quan tâm tới việc chăm sóc, bảo vệ sức khỏe, nâng cao thể lực, trí lực của nhân dân. Bác nói: “…mỗi người dân yếu ớt tức là cả nước yếu ớt; mỗi người dân mạnh khỏe tức là cả nước mạnh khỏe…”; “…luyện tập bồi dưỡng sức khỏe đó là bổn phận của mỗi người dân yêu nước. Sức khỏe không chỉ là tài sản cá nhân mà còn là tài sản chung. Tạo nguồn sức khỏe, không chỉ là trách nhiệm của cá nhân mà còn là trách nhiệm của cả cộng đồng”.

Đảng và Nhà nước đã xem “…bảo vệ chăm sóc và nâng cao sức khỏe nhân dân là hoạt động nhân đạo, trực tiếp bảo đảm nguồn nhân lực cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, là một trong những chính sách ưu tiên hàng đầu của Đảng và Nhà nước…”.

Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, hơn lúc nào hết, chúng ta cần nhận thấy rằng sức khỏe con người đang đứng trước những thách thức và nguy cơ như: môi trường sống đang bị đe dọa nghiêm trọng; dịch bệnh, thiên tai ngày càng xuất hiện nhiều; vệ sinh an toàn thực phẩm không được kiểm soát chặt chẽ… Những điều đó đã làm ảnh hưởng không nhỏ đến thể lực và trí lực của con người. Chính vì thế, chúng ta cần phải đặc biệt quan tâm tới việc phòng chống bệnh tật, bảo vệ, nâng cao sức khỏe và chất lượng cuộc sống.

◕‿-

2 tháng 11 2017

Nếu ko có sức khỏe thì làm sao chúng ta có thể ăn, học và làm việc được,nên sức khỏe rất cần cho con người!!!

2 tháng 11 2017

mk đg giận một ng đó là BFF của mk ( chắc h thì ko rùi ) theo mk thấy lỗi tại nó ko fai mk

19 tháng 8 2018

 Em hãy kể về một lầm em trót xem nhật ký của một người bạn Bài làm Nhật ký là một quyển sách ghi chép riêng của ai đó, chỉ riêng người đó biệt về những bí mật, tình cảm, suy nghĩ của chính bản thân mình. Nhật ký là nơi gói gém biết bao tình cảm, luôn là người bầu bạn tâm sự cùng, chỉ có nhật ký là người hiểu ta nhất, là nơi có thể cho ta bộc lộ được hết suy nghĩ của mình. Vì thể nó luôn được trân trọng, giữ gìn và không để cho ai đọc được. Nhưng tôi lại vô tình xem được quyển nhật kýcủa một người bạn. Trếu trêu thay, đó lại chính là người bạn thân nhất của tôi. Chín năm học chung với nhau, chơi cùng nhau cũng là một thời gian khá dài để tôi và Nam hiểu nhau.Tình bạn của chúng tôi rất khăng khít, gắn bó, đi đâu cũng phải có nhau. Các bạn trong lớp cứ nói đùa chúng tôi là ở đâu có tôi là ở đó có Nam Chúng tôi cảm thấy đúng và vui vì địều đó. Những tâm sự của chúng tôi đều chia sẻ cho nhau. Tôi tưởng tình bạn của chúng tôi sẽ không bao giờ rạn nứt, sức nẻ mà ngày càng bền chặt. Thế nhưng một chuyện buồn đã xảy ra. Và người làm lỗi là do tôi, chính tôi đã gây ra chuyện đó. Đó là quãng thời gian tồi tệ nhất trong đời tôi. Chuyện xảy ra vào một buổi chiều tà. Hôm đó, bố mẹ Nam phải đi công tác, đến khuya mới về. Vì sợ ở nhà một mình lãnh lẽo và cô đơn, nên Nam đã mời tôi sang nhà cậu ấy chơi để đỡ buồn. Sau khi tan học về, được sự đồng ý của mẹ, tôi đã đi đến nhà Nam. Đến nhà Nam, tôi nhanh nhẹn bấm chuông. - Ai thế này? Ai mà bấm chuông inh ỏi thế ! - Còn ai nữa, đại quan ta đây – Tôi trả đũa ngay. Cả hai chúng tôi nhìn nhau cười nắc nẻ. Khi bước vào nhà Nam, tôi nói: - Này, nhà Nam có gì ăn không mang ra đây coi, mình chưa kịp ăn tối nè. Đói bụng quá ! - Biết rồi đại quan ơi. Tôi đã chuẩn bị hết rồi. Khách đến nhà mà chủ nhà không có gì để đãi khách thì thất lễ quá . Thôi lên phòng của mình chờ chút đi, để mình mang lên . - Ừ, đi lấy nhanh nhé, mình đợi cậu đấy – Tôi vừa gật đầu vừa nói. Nói xong, tôi chạy tót lên phòng của Nam. Vừa mở cửa phòng ra, tôi lăn xuống giường năm xuống. Tự nhiên tay tôi sở được cái gì đặt dưới gối. Thấy một quyển sổ màu xanh nước biển có in hình một chú cá heo rất dễ thương. Chẳng kiên dè gì cả, tôi mở tâp ra đọc luôn. Đập vào mắt tôi là: “ ngày … tháng … năm, hôm này mình không đồng tình với Tâm, cậu ấy đối xử với bạn bè như vậy là không được. Mình phải nói điều đó để Tâm sửa đỗi thôi”. Oi trời ơi! Thế mà tôi tưởng làm như thế thì Nam sẽ vui lên chứ. Nhưng tôi không dám đọc tiếp vì tôi nhận ra rằng đây là quyển nhật ký của Nam. Dù là bạn thân đến mấy thì cũng không thể đọc nhất ký của bạn mình được. Nhưng tính tò mò của tôi là nổi lên, tôi không thể ngăn được. Tối lật ra phía trước và rất bàng hoàng: “ Ngày… tháng… năm.., Hôm này mình nhớ ______ quá, không biết _____ có nhớ mình không nữa”.“ Ngày … tháng… năm, sắp tời sinh nhật của _____ rồi, mình cũng chuẫn bị quà từ trước, mình nhớ ______ quá …”; “ Ngày … tháng năm, mình cảm thấy như bị cô đơn vì _____ không thèm chú ý đền mình”…Tôi vừa đọc vừa cười trong bụng : “ Không ngờ cái thằng này lại có người yêu , thế mà nó lại giấu không cho mình biết” - Cậu thật quá đáng ! Tiếng thét của Nam làm tôi giật mình. Tôi không biết là Nam đứng sau tôi từ lúc nào. Tôi vô cùng sợ hãi, hai tay của tôi run lên, quyển nhật ký của Nam rơi xuống cái “ bịch”, nhưng tiếng “choảng” cửa đĩa bánh kẹo trên tay Nam rơi xuống nghe còn đáng sợ hơn. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng mà tôi không thể tưởng tượng nỗi. Đôi mắt của Nam nhìn tôi với vẻ lạnh lùng, đầy thù hận. Tôi lắp bắp không nói được gì : - Nam, cho mình… mình … mình - Thôi đi cậu không cần nói nữa, tôi biết rồi – vửa nói, Nam vừa lụm cuốn nhật ký. Cậu dám đọc nhật ký của tôi hả? Sao cậu ác thế ! Tôi sững sờ. Người bỗng tê cứng lại, chẳng cử động được. Không hiểu lúc đó tại sao tôi lại không giải thích với Nam mà lại vụt chạy thẳng về nhà. Về nhà tôi khóc. Rồi khóc rất to, ầm cả nhà lên. Trái tim tôi như muốn vỡ nát, chính tôi lại làm cho mình đau khổ. Tôi tự hói mình “ Tâm ơi, sao mày lại làm thế?, nếu tôi không đọc nhất ký của Nam, không bị cảm dỗ bởi sự tò mò thì bây giờ chắc tôi đã yên giấc lâu rồi. Nhưng mình đã đọc, càng nghĩ tôi càng thấy ân hận và xấu hổ! Mình cứ tưởng đâu bạn bè thỉ đâu có gì phãi giấu với nhau. Nhưng mình cũng phãi tôn trọng sự riêng tư của người khác chứ! Mình làm thế là sai rồi. Chắc bây giờ, Nam cũng giận mình lắm !”. Đến đêm, tôi cứ như là người bị mất hồn, cứ đi đi lại lại, miệng lẩm bẩm, suy nghĩ vẫn vơ, bài học cũng ch8ảng vào đẩu được chữ nào. Cái chuyện đó ám ảnh tôi suốt cả buổi tối . Tôi lên giường đi ngủ để quên hết sự việc và ngày mai đến xin lỗi với Nam. nhưng tôi không sao ngủ được, cứ cố nhắm mắt. Cứ nghĩ đến chuyện sớm mai là nứoc mắt của tơi muốn cứ ứa ra, lòng tôi cảm thấy đau đớn vô tận, tôi không chịu cảm giác đó được nữa. Hôm sau đi học, nhìn thấy mặt tôi, Nam lảng tránh. Cá ngày không nói chuyễn với nhau. Cả lớp ngạc nhiên. Cả lớp thi nhau hỏi: - Hôm này hai cậy ấy bị sao thế ? Chúng tôi cũng không trả lời. Một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi cả một tuần cũng diễn ra như vậy, tôi cảm thấy buồn tẻ và nhàm chán. Tôi củng không ngủ được. Trái tim tôi mách bảo “ ngày mai chính cậu phải nói lời xin lỗi với Nam và hãy làm lành với cậu ấy”. Sáng hôm sau, tôi đứng trước cỗng trường đợi Nam. Tôi nói: - Mình xin lỗi, mình không cố ý, mình không có ý … - Cậu không cần phải nói nữa. Mình cũng rất đau lòng. Từ lâu, mình củng không dám giận cậu rồi, nhưng mình không dám nói ra Lúc đó , tự nhiên hai chúng tôi ôm nhau, oàkhóc. Tình bạn của chúng tôi lại trở lại. Chúng tôi đã vượt qua mọi khó khăn để chứng minh cho tình bạn cao đẹp. Sau chuyện này, chúng tôi sẽ luôn là những người bạn thân thiết với nhau, sẽ không bao giờ làm cho nhau buồn phiền nữa.Tôi cũng nhận ra bài học rằng: Giữa hai người bạn, chữ tín là mối gắn liên kết vững chắc nhất giúp cho tình bạn đảm bảo được lâu bền. Nhật ký đời riêng của người khác, ta cũng không nên tuỳ tiện đọc khi chưa có sự cho phép của người đó. Một lần xem trộm nhật ký là một tội lỗi quá đủ, tôi sẽ không bao giờ lặp lại điều đáng xấu hổ đó nữa. Hy vọng rằng các bạn chưa mắc lỗi lầm như tôi, để khỏi phải dây dứt, ân hận khi mình đã lỡ gây ra những lỗi lầm đáng tiếc giống như tôi, các bạn nhé !

Tk mik nha^^

2 tháng 11 2017

Đáp án đề thi viết về nếp sống thanh lịch, văn minh

I. YÊU CẦU CHUNG

* Về kĩ năng:

  • Học sinh biết cách làm bài nghị luận xã hội.

* Kiến thức:

  • Trình bày quan điểm của bản thân về vấn đề giao tiếp TLVM ngoài xã hội của người Hà Nội nói riêng và con người nói chung.
  • Vận dụng kiến thức về giao tiếp ứng xử TLVM ngoài xã hội để nhận xét, rút ra được ý nghĩa, bài học và cách rèn luyện của bản thân về ứng xử TLVM của người Hà Nội.

II. YÊU CẦU CỤ THỂ

* Hình thức: trình bày sạch đẹp, bố cục rõ ràng, luận điểm sâu sắc, lập luận chặt chẽ, thuyết phục, văn phong trong sáng.

* Nội dung:

1. Đặt vấn đề: Dẫn dắt từ câu ca dao vào vấn đề cần bình luận.

2. Giải quyết vấn đề:

a. Giải thích các từ ngữ " hoa nhài thơm" "người Tràng An", "văn minh thanh lịch" (người có hành vi giao tiếp, ứng xử lịch sự, nhã nhặn ở mọi hoàn cảnh. Người thanh lịch, văn minh là người biết kế thừa có chọn lọc những nét đẹp của truyền thống, biết tiếp thu những cái hay, cái mới và thể hiện trong đời sống hàng ngày), giao tiếp ngoài xã hội (mối quan hệ của con người với các đối tượng giao tiếp của xã hội)...

Phân tích vẻ đẹp nghệ thuật của câu ca dao: hình ảnh biểu cảm, cách nói phủ định của phủ định tạo sắc thái khẳng định mạnh mẽ, âm điệu ca dao...gói chiều sâu truyền thống văn minh thanh lịch của người Tràng An - Hà Nội, như khẳng định một chân lý: người Hà Nội tất yếu ứng xử văn minh thanh lịch!

b. Giải thích vấn đề:

Ý nghĩa của giao tiếp, ứng xử TLVM trong đời sống xã hội:

  • Con người sống trong các mối quan hệ xã hội đa dạng và phức tạp. Dù ở bất kỳ hoàn cảnh, tình huống nào thì một lời nói hay, một cử chỉ đẹp, một thái độ lễ phép, cách ứng xử thanh lịch cũng sẽ tạo được ấn tượng tốt và sự quý mến của mọi người.
  • Văn hóa giao tiếp, ứng xử thể hiện sự hiểu biết, năng lực, nhân cách, bản chất của mỗi con người, giúp cho con người trưởng thành, năng động và dễ thích ứng trong mọi thời đại.
  • Giao tiếp ứng xử thanh lịch, văn minh chứng tỏ trình độ, mức độ phát triển dân trí của mỗi địa phương và của cả quốc gia.
  • Giao tiếp ứng xử thanh lịch, văn minh giúp cho xã hội trở nên tốt đẹp, ổn định, tiến bộ và phát triển phồn thịnh.
  • Việc giao tiếp, ứng xử thanh lịch, văn minh thể hiện nét đẹp về cốt cách của con người, nó góp phần làm nên nét đẹp của người Hà Nội. Là người Hà Nội – công dân của Thủ đô càng cần gìn giữ nếp sống TLVM.

Một số yêu cầu cơ bản khi giao tiếp, ứng xử ngoài xã hội

  • Trang phục lịch sự, phù hợp với đối tượng và hoàn cảnh giao tiếp.
  • Tác phong đĩnh đạc, nói năng rõ ràng, tế nhị, khiêm nhường.
  • Thái độ nhẹ nhàng, lịch thiệp, ân cần, nhiệt tình trong giao tiếp.

c. Thực trạng văn hoá ứng xử trong cuộc sống xã hội.

* Nêu các ứng xử có văn hoá, TLVM:

  • Cách giao tiếp, ứng xử khi tham gia các hoạt động văn hóa. Trong xã hội văn minh, việc đến những nơi biểu diễn, nhà hát, rạp chiếu phim, thư viện để thưởng thức nghệ thuật và tìm tòi cho mình kiến thức là nhu cầu tất yếu trong đời sống văn hóa của con người. Chính vì thế, khi đến những nơi này mỗi người càng cần tỏ rõ mình là người có văn hóa (nêu biểu hiện cụ thể...).
  • Cách giao tiếp khi tham gia các hoạt động tập thể và đến những nơi vui chơi giải trí: Tham gia các hoạt động tập thể, đi tham quan, dã ngoại, khi đến công viên, vườn hoa...là những hoạt động mang tính cộng đồng, có nhiều người tham gia, đó là môi trường tốt để học sinh có thể học hỏi, giao lưu, thư giãn...Chính vì vậy, chúng ta càng cần phải ứng xử có văn hóa. Điều đó được thể hiện từ trang phục, thái độ, cử chỉ, lời ăn tiếng nói sao cho xứng đáng là người Hà Nội thanh lịch, văn minh.
  • Cách giao tiếp, ứng xử khi đến siêu thị, bến tàu xe: Khi đến những nơi công cộng như siêu thị, bến tàu xe, chúng ta cần lưu ý chấp hành vệ sinh công cộng, không chạy nhảy, đùa nghịch, la hét, cần thể hiện thái độ, cử chỉ văn minh, lịch sự...
  • Cách giao tiếp, ứng xử thanh lịch, văn minh trong một số hoàn cảnh đặc biệt : dự đám cưới, đám tang, thăm người ốm, gặp khách nước ngoài...

* Các biểu hiện về ứng xử thiếu văn hoá:

  • Là cách ứng xử lỗ mãng, bất lịch sự, thiếu tế nhị, gây khó chịu cho người khác. Cách ứng xử này thường gây hậu quả không tốt với người tham gia giao tiếp. (Học sinh lấy ví dụ để làm sáng rõ vấn đề, đặc biệt là các dẫn chứng trong học đường, thói vô cảm, tính đố kỵ... trong xã hội; dẫn chứng cần cụ thể, sinh động, tiêu biểu...).

d. Suy nghĩ của bản thân:

  • Mong muốn mọi người ứng xử với nhau một cách tế nhị, có văn hoá. Đẩy lùi, lên án mạnh mẽ cách ứng xử thiếu văn hoá đang tồn tại trong cuộc sống.

Rèn luyện ứng xử TLVM

  • Tác phong đĩnh đạc, nói năng rõ ràng, tế nhị, khiêm nhường khi giao tiếp.
  • Có thái độ, cử chỉ ân cần, nhiệt tình. Biết thể hiện cảm xúc của mình đúng lúc, đúng chỗ. Biết bày tỏ sự quan tâm và tôn trọng đối tượng giao tiếp, sẵn sàng giúp đỡ người khác khi cần thiết.
  • Biết chào hỏi.
  • Biết tự trọng và tôn trọng người khác.
  • Biết lắng nghe và bày tỏ quan điểm:
  • Biết nói lời cảm ơn xin lỗi.
  • Biết thích ứng.
  • Biết hợp tác...

3. Kết thúc vấn đề:

Khắng định lại tầm quan trọng của việc ứng xử có văn hoá trong đời sống hiện nay.

* Lưu ý:

  • Bài viết có thể trình bày theo nhiều cách khác nhau nhưng cần đảm bảo các ý trên. Khuyến khích những bài viết sáng tạo, giải quyết vấn đề thuyết phục, thể hiện sự hiểu biết về ứng xử TLVM ngoài xã hội.
  • k cho mk nha
2 tháng 11 2017

Giao tiếp, ứng xử nơi công cộng được xem là một kỹ năng quan trọng đối với mỗi người. Ứng xử có văn hóa nơi công cộng là nếp sống văn minh cần được mọi người coi trọng, nhất là giới trẻ. Có thể, hình thức một ai đó thật nổi bật, cá tính thật hay, nhưng thiếu đi những kỹ năng ứng xử đúng mực trước mọi người thì họ cũng đã tự làm xấu đi hình ảnh của mình. Bởi hiện nay, chúng ta dễ dàng bắt gặp những hành vi thiếu văn hóa đang tồn tại ở một bộ phận không nhỏ trong giới trẻ.

Xã hội ngày càng phát triển, giới trẻ đang ngày càng trở nên mạnh dạn, tự tin hơn trong mọi lĩnh vực đời sống, xã hội. Tuy nhiên, bên cạnh đó, cũng có một phần không nhỏ các bạn trẻ lại có cách ứng xử thiếu văn hóa nơi công cộng; nói năng tục tĩu, ồn ào, nói chuyện điện thoại oang oang hoặc thể hiện tình cảm thái quá nơi đông người, công viên; chen lấn, xô đẩy khi xếp hàng; bóp còi inh ỏi khi tắc đường; đi xe buýt không nhường ghế cho người già và phụ nữ... Những hành vi này đang tạo ra một thói quen xấu cho giới trẻ, tạo ra một môi trường thiếu văn hóa trong xã hội, gây ảnh hưởng không nhỏ đến hành vi, nhân cách của các bạn trẻ. Có những chuyện người xung quanh chứng kiến phải lắc đầu ngao ngán với lối ứng xử “quá tệ” của các bạn trẻ ngày nay. 

Trong không khí nhộn nhịp của những ngày cuối năm, các siêu thị trở nên đông hơn ngày thường, bởi có nhiều mặt hàng giảm giá, ai cũng muốn tranh thủ lựa chọn những món hàng đẹp, rẻ, phù hợp với mình, nhất là gian hàng quần áo may sẵn. Đang chọn lựa quần tây giảm giá với người thân, một bạn gái đứng bên cạnh cũng đang nhanh tay lựa chọn, cô nàng “vô tư” xốc, moi, mở ra xem kiểu, size nhưng chẳng xếp lại và để vào đúng chỗ như nhân viên siêu thị sắp gọn gàng, ngăn nắp trước đó. Chỉ một thoáng là chỗ cô ta đứng lựa đã bề bộn, những người đứng cạnh tỏ ra khó chịu. Cô bạn đi cùng nói nhỏ gì đó với cô gái, nhưng cô nàng thản nhiên lựa đồ tiếp và nói to: “Kệ mẹ tụi nó, đứa nào thích thì nhìn. Mình đẹp mà! Muốn mua đồ thì phải lựa, phải xốc lên mới lựa được chứ! Một chút mấy đứa nhân viên siêu thị nó xếp lại…”. Hết “cảnh” lựa chọn, cô nàng “chuyển cảnh” thử đồ. Dù siêu thị có để bảng quy định mỗi khách hàng thử tối đa 4 sản phẩm/lần thử nhưng nàng ta mang vào phòng thử gần chục món. Thế nhưng khi bước ra, cô nàng chỉ mang một cái áo, còn những món hàng kia cô “gửi” lại phòng thử cho tiện, “đem ra chi cho mất công cầm, trả lại chỗ cũ”- cô nàng vô tư trả lời khi một khách hàng nhắc nhở. Chứng kiến thái độ, cách ứng xử của cô nàng nhiều khách hàng lắc đầu ngao ngắn, một dì đứng gần đó nói: “Con gái gì chẳng có miếng nết, chẳng biết lịch sự, văn hóa là gì”.

Đến quầy tính tiền, ai cũng sắp hàng chờ đến lượt mình, một anh chàng cao to, điển trai, chen chân vào nói với những người đứng trước và chỉ tay ra hàng ghế chờ của siêu thị, rồi nói: “Tui chỉ có một món hàng, mọi người nhường cho tui trước nhé! Tui chở bà bầu về, bả than đau đau cái bụng”. Nghe thế, mọi người chuyển ánh mắt sang hàng ghế chờ, thì thấy một phụ nữ có thai đang ngồi nghỉ. Thế là, mọi người nhường cho anh tính tiền đi trước. Nhân viên đang tính tiền thì một cô gái chạy lại: “Anh! Em quyết định lấy cái áo này!”, rồi cô nàng đưa vào tính tiền cùng. Sau khi tính tiền xong, anh chàng điển trai khoác tay cô gái vừa mang cái áo ra và đi xuống thang máy, vừa đi vừa cười, nói: “Đông như vậy, không mánh thì tính tiền xong chắc 12 giờ khuya quá!”. Nhìn sang hàng ghế chờ thì thấy người phụ nữ có thai đang ngồi, mọi người nhìn nhau và chỉ biết nói 2 chữ “bó tay!”.

  Văn hóa ứng xử không hẳn tỉ lệ thuận với trình độ học vấn của con người. Nó chủ yếu là do trình độ nhận thức và sự quan tâm hướng dẫn, giáo dục của những người trong gia đình và nhà trường. Do đó, để xây dựng cộng đồng văn minh và ứng xử văn hóa nơi công cộng trở thành một thói quen tốt, mỗi người cần phải tự nâng cao hơn nữa ý thức bản thân, sống có văn hóa, biết tôn trọng bản thân mình và mọi người xung quanh. Song song đó, ngoài việc làm gương thì cha mẹ, người lớn trong gia đình, thầy cô giáo cần phải giáo dục, hướng dẫn cách ứng xử phù hợp để các bạn trẻ có thói quen sống có văn hóa và văn minh, tôn trọng người khác và tham gia vào thực hiện nếp sống văn minh đô thị .

 ̄▽ ̄

2 tháng 11 2017

- Thuận lợi: Đất đai phù sa màu mỡ, gần nguồn nước tưới, thuận lợi cho sản xuất và sinh sống.
- Khó khăn: Dễ bị lũ lụt, gây mất mùa, ảnh hưởng đến đời sống của nhân dân.
- Do thủy lợi,… người ta đã sống quần tụ thành những trung tâm quần cư lớn và gắn bó với nhau trong tổ chức công xã. Nhờ đó nhà nước sớm hình thành nhu cầu sản xuất và trị thủy.

2 tháng 11 2017

là danh từ chỉ đơn vị

2 tháng 11 2017

Trạng nguyên là danh từ, thuộc oại danh từ chỉ đơn vị

2 tháng 11 2017

Bài làm

Đối với mỗi người, ngày sinh nhật luôn là ngày quan trọng. Đó là ngày bạn cất tiếng khóc chào đời, và là ngày gia đình bạn đón một thành viên mới. Vào ngày sinh nhật ai cũng thích được tặng quà và được nhận những lời chúc tốt đẹp từ gia đình, người thân, bạn bè. Năm nay tôi đã 14 tuổi, đã trải qua 14 sinh nhật, nhưng thực sự những cảm xúc trong tôi vẫn còn đọng lại vào ngày sinh nhật năm tôi học lớp 3.

Tôi xa bố mẹ từ nhỏ, cũng vì điều kiện gia đình khó khăn. Tôi ở với bà ngoại, bà là người chăm lo cho tôi từng ngày, từng bữa ăn, giấc ngủ. Mặc dù nhớ bố mẹ lắm nhưng luôn có bà ở bên nên tôi cũng được an ủi phần nào. Tôi còn nhớ năm học lớp 3, tôi thấy mình cũng người lớn hơn những bạn cùng lứa tuổi, cũng bởi vì tôi phải tự lập.  Hồi đó, thỉnh thoảng bố mẹ hay gửi quà Hà Nội về cho tôi, nào là quần áo mới, sách vở mới, tôi thích lắm! Tôi là con gái nhưng cũng không thích chơi đồ chơi như các bạn cùng lứa tuổi, thứ tôi thích nhất chỉ là một con búp bê để tôi có thể thường xuyên may quần áo cho nó mặc. Sở thích của tôi là khâu vá chứ không phải tôi thích búp bê đâu.

  Tôi đã từng ước giá như mẹ tặng tôi con búp bê vào ngày sinh nhật thì tôi sẽ vui biết nhường nào. Nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng không dám nói với ai, bởi tính tôi cũng không thích đòi hỏi. Dần dần, đến ngày sinh nhật tôi, bố mẹ tôi vẫn gọi điện chúc mừng sinh nhật tôi như mọi lần và bà tôi thì mua chút hoa quả, bánh kẹo về nhà để tôi mời các bạn hàng xóm sang chung vui. Đến 9h tối, khi các bạn và tôi đang nói chuyện rôm rả thì bà ngoại tôi bỗng nhiên đi vào buồng ngủ lấy ra một cái hộp rất to. Tôi và các bạn đã ồ lên một tiếng rất lớn và thi nhau hỏi bà “Bà ơi, hộp gì đây ạ?”. Bà tôi đã chậm rãi trả lời. Đây là quà sinh nhật bố mẹ gửi cho tôi từ Hà Nội về. Tôi thực sự rất bất ngờ và sung sướng bóc hộp quà ấy. Và càng ngạc nhiên hơn khi trong chiếc hộp ấy là một con búp bê vô cùng dễ thương, tôi đã hét lên vì sung sướng. Tôi hỏi bà ngay “Bà ơi, sao bố mẹ cháu biết cháu thích búp bê ạ?”. Bà nói với tôi: “Có một lần, cháu ngủ mơ nói là: Bố mẹ ơi, con thích búp bê chứ không thích quần áo đâu”. Lúc đó bà chưa ngủ, nên khi mẹ gọi điện cho bà hỏi cháu thích được tặng gì vào ngày sinh nhật, bà đã nói là cháu thích búp bê. Và bố mẹ cháu đã mua con búp bê này vào lần trước khi về thăm cháu rồi đưa cho bà nói rằng sẽ tặng cháu vào ngày sinh nhật.

Khi đó, tôi đã hiểu ra vấn đề. Tôi cảm thấy xúc động vô cùng, vì bà và bố mẹ đã dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất vào ngày mà tôi được sinh ra. Những cảm xúc đó vẫn còn nguyên vẹn trong tôi cho đến tận bên giờ. Con búp bê đó là món quà mà tôi thích nhất, tôi gọi đó là “Món quà của tình yêu thương”.

Trong lòng tôi biết ơn công lao của bà và bố mẹ vô cùng. Tôi đã tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng học thật giỏi để luôn là niềm tự hào của mọi người. Đối với tôi, dù bà hay bố mẹ có tặng món quà gì cho tôi đi chăng nữa thì họ vẫn luôn là những gì quý báu nhất trong cuộc đời tôi.

2 tháng 11 2017

Phiền bạn vào câu hỏi tương tự

2 tháng 11 2017

Năm lớp Hai, có một chuyện mà đến giờ em vẫn nhớ trong câu chuyện đó em đã đấu tranh với sai lầm của chính mình.

Hôm đó, cô gọi các bạn lên bảng chữa bài tập toán, khi cô gọi bạn Thảo Hương lên chữa bài, em nhìn thấy bạn lúng túng nói gì đó với bạn bên cạnh, lúc bạn lên đến bàn em, bạn nói thầm vào tai em: Phương Anh ơi! Cho tớ mượn vở nhé! Em hơi lưỡng lự rồi đưa cho bạn vở của mình. Các bạn chữa bài xong, cô bảo cả lớp thu vở lúc đó em mới lên nói với cô là Thảo Hương quên vở, cô hỏi: Thế sao lúc này bạn lại có vở và lên chữa bài? Em trả lời là em không biết. Vừa lúc đó, tiếng trống trường từ báo hiệu giờ ra chơi, cô cho các bạn ra chơi, thế là cả lớp ùa ra ngoài như những chú chim non rời tổ, em cũng ra theo. Ra chơi vào, cô trả vở và gọi các bạn đọc điểm, cô gọi đến Thảo Hương thì bạn lí nhí trả lời: Thưa cô, em... em quên vở ạ. Thế là cô cho bạn điểm kém, bạn rất buồn.

Về đến nhà, em kể chuyện của bạn cho mẹ, mẹ bảo em: Con nên đến thú thật với cô thì chắc cô sẽ không nói gì đâu. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ được. Hôm sau, em đến nói thật với cô là chính em đã cho bạn mượn vở. Chẳng ngờ cô đã không mắng em mà còn khen em trong tiết học sinh hoạt lớp. Hôm đó em rất vui, khi vừa đến gặp mẹ ở nhà em đã tíu tít kể chuyện và em thấy mẹ nói rất đúng.

Câu chuyện đó luôn khắc sâu trong tâm trí em em rất tự hào vì mình đã làm một việc tốt.

 CHÚC BẠN HỌC TỐT ! MIK HỨA SẼ TK LẠI ! THANKS !

2 tháng 11 2017

Bài văn mẫu 1: Kể về việc tốt em đã làm

Hôm đó, cô trả vở Toán cho cả lớp. Đó là môn yêu thích nhất của Linh. Nhưng không hiểu sao hôm nay vẻ mặt của Linh rất lo lắng, và

tôi còn thấy Linh cứ quay bên này, quay bên kia mãi.

Cô vừa trả vở xong cho các bạn thì đến giờ ra chơi. Tôi liền đến bên Linh. Linh nó: Hôm nay, bố mẹ tớ đi làm sớm, tớ không kịp xin

mẹ 9.000đ để mua bút Nét hoa viết vào vở Toán. Linh sực nhớ ra và reo lên, A! Đúng rồi! Cậu có hai cái bút Nét Hoa, cậu có thể cho

tớ mượn một chiếc được không? Tôi đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi tự đặt câu hỏi cho chính mình: Có nên cho Linh mượn bút không

nhỉ? Tôi hơi băn khoăn. Tiếng trống đã vang lên. Tôi liền về chỗ của mình. Cả lớp ngồi vào chỗ hát xong và Linh cắm cúi viết bài ngay

để khỏi trễ giờ. Linh thấy thế nài nỉ tôi cho mượn bút. Cuối cùng tôi cũng quyết định được và gọi nhỏ: Linh ơi! Tớ cho cậu mượn bút

này. Chiếc bút đó do mẹ tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Màu mực của chiếc bút rất đẹp. Linh nhận được, vẻ mặt phấn khởi lắm. Mỗi khi

viết xong mấy chữ, tôi lại ngẩng lên và cảm thấy mực cứ vơi dần đi theo dòng chữ, con số ngay ngắn, thẳng hàng nằm trên trang giấy

của bạn. Hết giờ Toán, Linh trả cho tôi chiếc bút và nói: Cảm ơn cậu vì đã cho tớ mượn chiếc bút nhé! Hôm sau, cô trả vở Toán, cả tôi

và Linh đều được điểm 10. Tôi mừng lắm vì đã làm được một việc giúp bạn.

Khi về đến nhà tôi kể lại cho mẹ nghe. Mẹ nói: Con hãy cố gắng giúp bạn nhiều hơn khi gặp khó khăn nhé! Tôi như thấm thía câu nói

đấy của mẹ và tôi không bao giờ quên được câu chuyện xảy ra ngày hôm đó.

2 tháng 11 2017

Công nhận thì phải.

13 tháng 2 2022

công ước

2 tháng 11 2017

    Rời mái trường thân yêu

    Bao năm rồi cô nhỉ?

    Trong em luôn đọng lại

    Lời dạy bảo của cô

    Ngày ấy vào mùa thu

    Bước chân em rộn rã...

    Cô không lời từ giã

    Xa trường tự lúc nào

    Em ngỡ như chiêm bao

    Cô về đâu, chẳng biết?

    Vẫn vang lời tha thiết

    Từ giọng cô dịu hiền

    Thời gian bước triền miên

    Cô chưa lần quay lại

    Chúng em nhớ cô mãi

    Mong thấy cô trở về

    Lúc xưa cô vỗ về...

    Nay chúng em khôn lớn

    Ngày rời trường gần đến

    Bao giờ gặp lại cô?

2 tháng 11 2017

THẦY 
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay 
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng 
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn 
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi 
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ... 
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại 
Mái chèo đó là những viên phấn trắng 
Và thầy là người đưa đò cần mẫn 
Cho chúng con định hướng tương lai 
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi 
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa 
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ... 



LỜI CỦA THẦY 
Rồi các em một ngày sẽ lớn 
Sẽ bay xa đến tận cùng trời 
Có bao giờ nhớ lại các em ơi 
Mái trường xưa một thời em đã sống 
Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng 
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao 
Thủa học về cái nắng xôn xao 
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới 

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới 
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa 
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha 
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ 

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ 
Các em mang theo mỗi bước hành trình 
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên: 
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá... 

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã 
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên 
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền 
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ 


Khi thầy về nghỉ hưu 
Cây phượng già treo mùa hạ trên cao 
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp: 
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…" 
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao. 

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào 
Con nao nức bước vào trường trung học 
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc 
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao. 

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau? 
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi? 
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi 
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau? 

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao 
Vai áo bạc như màu trang vở cũ 
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ 
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi! 

Không đề 

Cầm bút lên định viết một bài thơ 
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo 
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo 
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người. 

Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ 
Đâu là cha, là mẹ, là thầy… 
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt… 
Biết bao giờ con lớn được, 
Thầy ơi ! 

Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen” 
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”… 
Những con chữ đều đều xếp thẳng 
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người . 

Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu 
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh 
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh 
Con đường trôi về phía chẳng là nhà… 

Mơ màng nghe tiếng cũ ê a 
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực 
Có những điều vô cùng giản dị 
Sao mãi giờ con mới nhận ra.

Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ

Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài

Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!

Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.

Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em ...


2. Người lái đò
-Thảo Nguyên

Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ... 

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...

3. Khi thầy về nghỉ hưu

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi! 

Lời Ru Của Thầy

Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha

Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em.

Thầy Cô

Thầy chính là những vì sao thắp sáng
Là đèn đường soi rạng lối em đi
Còn Cô là người mẹ hiền phú quí
Mà trời dành để dậy dỗ chúng em

Mỗi năm chỉ có một lần
Hai mươi, mười một, ngày dành Thầy - Cô
Học trò bao nét điểm tô
Khăn tơ, áo lụa, kéo vô chúc mừng

Trời thu nắng đẹp tưng bừng
Đứa thì hoa huệ, đứa thì cúc xinh
Tung tăng biểu lộ ân tình
Bao ngày mệt nhọc Thầy - Cô dỗ dành

Bây giờ vài phút mỏng manh
Chúng em họp lại, kính Cô, kính Thầy
Ngày vui nhà giáo sum vầy
Mong thầy - cô khỏe, trồng người tiếp sau

(Sưu tầm) 

Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình 

Lời Ru Của Thầy

Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha

Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình

Trời Sao...

Bầu trời ngàn sao lấp lánh
Lung linh ước vọng học trò
Mái trường long lanh mắt sáng
Ngời ngời ước vọng thầy cô...

Trường ơi, là dòng sông mát
Giọt trong kiến thức loài người
Cho em tắm trong sự thật
Lớn dần nhân nghĩa - tinh khôi.

Trường ơi, mái nhà em đấy
Tuổi thơ gởi mãi nơi này
Bảng đen nở dòng chữ trắng
Tay thầy vẫy ước mơ bay.

Thầy chưa từng dang tay đánh
Búp hoa còn giấu trong cành
Tuổi thơ cần nhiều cá tính
Cho đời đủ sắc tươi xanh

Cô ơi dang đôi tay rộng
Ôm em siết chặt vào lòng
Để đôi mắt em ngấn lệ
Long lanh hạt ngọc tình thương

Cô ơi ngọt ngào giọng nói
Bây giờ đời thiếu tiếng ru
Tình thương chảy trên trang giấy
Vào đời rửa sạch nỗi đau

Thầy cô cùng nhau thắp sáng
Niềm tin trong mắt học trò
Ngàn sao giữa trời ước vọng
Sáng ngời ánh mắt nên thơ.

Về thăm lại thầy

Cách xa thầy đã mấy năm
Chiều nay em mới về thăm lại thầy
Ngoài đồng hương lúa ngất ngây
Thầy nhìn em mắt vẫn đầy yêu thương
Ruổi rong khắp mọi nẻo đường

Vậy mà quên lãng ngôi trường thân quen
Quên công ơn, quên sách đèn
Mải lo cơm áo, bon chen với đời
Thật là lỗi quá thầy ơi
Lời xưa em đã... để rơi tháng ngày. 

Tự bừng cháy cuộc đời thành ngọn đuốc 
Giữa đêm đen thầy tỏa sáng huy hoàng 
Cháy cạn mình đưa đàn em tiến trước 
Đến lâu đài tri thức đỉnh vinh quang 

Không anh hùng, vĩ nhân, nhà thơ, bác học 
Không trải qua những bài học đầu đời 
Nghề dạy học dạy nghề bao nghề khác 
Tên lửa bay nhờ bệ phóng tuyệt vời 

Thầy, cô giáo không dạy từ cuốn sách 
Mà dạy từ trong sâu thẳm trái tim 
Thầy cô giáo không nghĩa truyền kiến thức 
Truyền tim em ngọn lửa tự tim mình 

Thầy, cô giáo cuộc đời như thuyền trưởng 
Chở bao người vượt bão biển phong ba 
Đến bến lạ mặc người quên, kẻ nhớ 
Lại trở về chở tiếp những người qua… 

Nào nâng cốc anh chúc mừng cô giáo 
Truyền đàn em ngọn lửa cháy tim mình 
Sao nỡ để một đàn anh cô độc 
Khát khao ai truyền lửa cháy tim tình

Sưu Tầm

"Mãi mãi bên con tiếng của Thầy vang vọng.

Đã xa rồi mà con ngỡ hôm qua.

Bài giảng của thầy như chắp cánh ước mơ,

Cho con bay khỏi vùng trời cổ tích.


Có những lúc thầm lặng con ngắm,

Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn...

Tuổi thơ con như những ánh trăng rằm,

Sao thấy được nổi lòng thầy cùng năm tháng.


Đã qua rồi một thời và con đã lớn.

Bài học đầu đời con hiểu được thầy cô.

Lời giải đáp cho con không còn là ẩn số

Mà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la.


Ở nơi xa theo hương bay của gió,

con gởi lòng mình tôn kính đến thầy yêu".

May mắn