" Tết trung thu rước đèn đi chơi/ Em rước đèn đi khắp phố phường.../ Đèn ông sao với đèn cá chép..."

Dịch bênh covid 19 năm nay đang hoành hành ngang dọc tàn quét thế giới khiến cho nhà nhà bất an khắp nơi người dân chống dịch đã quên lãng đi một tết trăng rằm vui vẻ trong quá khứ. Ngồi trong căn phòng đối mặt với bốn bức tường trắng nghe niềm vui Trung Thu được phát ra từ chiếc loa phường mà lòng tôi thấy buồn quá. Không còn khung cảnh náo nhiệt anh chị em rước đèn từ đầu làng đến cuối ngõ, không còn âm thanh ríu rít chị Hằng chú Cuội đã đến như mọi năm mà chỉ là một màu ảm đảm đìu hiu của một cơn gió trời mang hơi lạnh man mát sau một cơn mưa rào vội vã. Trăng năm nay thật đẹp tròn đầy viên mãn nhưng có biết được mấy ai ngồi ngắm trăng trông trăng mà cảm thấy mất mát trống vắng. Cầm chiếc bánh Trung Thu trên tay một mình ngắm nhìn một mình thưởng thức, gửi hồn vào cơn gió lạnh không biết tự bao giờ đã đưa tôi về hồi ức của một năm Trung Thu rất lâu nhưng đầy ắp sự ấm áp của tình người.

        Tôi nhớ không nhầm thì năm đó là năm đầu tiên làng tôi tổ chức Trung Thu nhưng khi đi thu quỹ của dân nhưng không được dư dả chỉ đành tìm một góc nhỏ của đình làng để trang trí thắp đèn tổ chức gọi là có vui cho các em. Không đủ tài chính để mời một đội múa về chung vui cho các em nhỏ, mấy đứa học sinh lớp 5, lớp 6 như bọn tôi đã phải tự mình tập múa, tự mình gói quà và cũng như tự thân mình đóng vai Mc, chú Cuội, chị Hằng đầy đủ các nghi thức không thiếu điều gì. Nghe thì có chút đơn giản nhưng lại vô cùng khó khăn, lũ chúng tôi phải chuẩn bị trước một tháng, sau những giờ học thêm thì tranh thủ từng giờ phút không lãng phí một giây sang nhà của một người gần nơi tổ chức để tập tành sau cho chỉnh chu nhất. Vất vả là vậy đấy nhưng lại thành hồi ức khó phai trong lòng tôi, dù đã trải qua nhiều năm Trung Thu mỗi năm mang một màu sắc vẻ đẹp khác nhau nhưng sự kiên cường cố chấp bắt buộc mọi thứ phải hoàn thành tốt nhất không có sai sót đã trở thành kỉ niệm dù tìm kiếm nhiều năm nhưng vẫn không lúc nào thấm đẫm niềm vui bằng ngày xưa ấy.

      Và ngày Trung Thu cuối cùng cũng đã về, mang theo sự ngập ngừng bồn chồn lo lắng từng đứa một dắt tay nhau đi lên sân khấu đóng tròn vai diễn của mình. Có người quá mức e dè sợ hãi đứng trước đám đông đã suýt bật khóc nhưng may thay đã được một hậu đài vững chắc là đám trẻ con chúng tôi cổ vũ nên đã đảm nhân được vai trò của mình. Có chút ngập ngừng hấp tập đấy, lời nói còn chưa rõ nhưng khi kết thúc buổi tiệc lại là người khoe nhiều nhất " Thấy mình có giống MC trên chường trình không? Mình giỏi ngoài sức mình." Đáng cười nhất và để lại kí ức sâu sắc nhất là bài múa của lũ chúng tôi. Mở đầu rất đẹp nhưng đến lúc gần kết thúc thì một đứa đang cầm quạt không phiết hất mạnh thế nào mà quăng chiếc quạt xuống khán đài làm mọi người cười to kèm theo những trận vỗ tay giòn rã. Lúc gần kết thúc bữa việc Trung Thu, tôi cùng vài người bạn làm người đại diện nên phát quà cho những em có hoàn cảnh khó khăn, quà không có nhiều tiền nhưng chứa đựng rất nhiều tâm huyết của những đứa trẻ nhịn ăn sáng một tuần góp vào mong muốn mang đến niềm vui hạnh phúc cho những người không được may mắn như mình. Quà bánh trẻ em nào cũng có, đèn lồng em nào cũng có một cây và trẻ con ai ai cũng nhận được lời chúc phúc chân thành nhất của ông Trăng tròn vì lúc đó trẻ em làng tôi cho rằng bọn chúng đi đâu thì trăng đi theo đó mang tốt lành trong những giấc mơ của lũ trẻ. 

      Do ảnh hưởng của dịch Covid- 19 nên làng tôi không dám tổ chức hội rước đèn, nhà nào cũng đi ngủ sớm có nhà đông trẻ em thì tổ chức một chút gọi là hình thức rồi cũng đi ngủ. Không thấy ánh sáng của đèn lồng, chỉ thấy đơn điệu ánh sáng của trăng cùng một vài đốm nhỏ của sao lấp ló của sao cùng với niềm tiếc nuối của những đứa trẻ. Tôi đã qua tuổi rước đèn từ lâu nên mọi năm bắt gặp hình ảnh những đứa trẻ rủ nhau đi rước đèn phá cỗ mà lòng tôi đốt lửa hừng hực, mắt nhìn về phía ấy mà thầm mong ước được quay về thời bé. Ai cho tôi xin một vé quay về tuổi thơ với, dịch năm nay thật phũ phàng, nó cướp mất đi niềm vui bé nhỏ trong trái tim tôi rồi.