Viết một bài văn với chủ đề: Hình ảnh Bác Hồ trong trái tim em.

-----------------------------

CHÚC MỪNG CÁC BẠN SAU ĐÃ ĐẠT GIẢI CỦA VĂN VUI HÀNG TUẦN SỐ 64:

Dưới đây là bài văn đạt giải NHẤT: Phạm Thị Thùy Linh

   Mùa hè đến khiến lòng tôi thêm rạo rực. Tôi thả hồn vào nơi khoảng không bao la, lòng không chút suy tư. Tôi bắt đầu nghĩ đến Bác Hồ. Bác, đối với tôi là một vị lãnh tụ vĩ đại. Tôi chỉ biết là như vậy, qua lời bà kể, qua bức ảnh trên tường mà ông treo lên. Nhờ thế mà tôi đủ để hiểu, Bác là con người có khuân mặt khá hiền hậu và Bác là người Cha kính yêu, đáng biết ơn cho một thế hệ mai sau. Vì mỗi lần nhắc đến Bác, bà tôi lại rưng rưng nước mắt trước những công lao mà Bác để lại cho hậu thế. Nhưng với tôi, việc tìm hiểu về Bác, như vậy là đã đủ rồi.

     Không gian hè về đêm tĩnh mịch, là lúc mà những con ve sầu không còn kêu nữa, cả cái nắng oi bức ngày hè như xua đi, giúp tôi càng sâu thêm giấc ngủ. Tôi nằm mơ. Mơ thấy một đám mây trắng bồng bềnh và êm ái đưa tôi tới một nơi nào đó xa xôi lắm. Rồi nó dần biến mất, mặt đất hiện ra, và Bác ngồi bên một chiếc bàn "chông chênh dịch sử Đảng". Vẫn là người, suốt đời làm việc cho dân tộc để cứu nước cứu dân. Vẫn là người, suốt một đời hi sinh vì Tổ quốc. Và giờ đây, mặc dù hình ảnh Bác làm việc bên bàn đá đã rất quen thuộc trong lời bà tôi kể, nhưng hình ảnh khi tôi chứng kiến tận mắt mới khiến tôi hiểu tường tận nổi khổ của Bác. Những giọt mồ hôi thánh thót rơi, Bác lấy tay lau rồi lại tiếp tục làm việc. Đèn không có, Bác lấy tạm chiếc đèn dầu thô miệt mài vẫn làm cho xong. Ánh sáng như mờ ảo hơn, bộ áo cũ sờn vai hiện ẩn khiến nước mắt tôi tự dưng rơi từ trên khoé mắt. Tôi thấy thương Bác quá! Bỗng một lần nữa, đám mây bạn nãy lại hiện ra, xoá nhoà đi không gian bóng tối đó. Tôi theo chân Bác đi tới một nơi khác, vui vẻ hơn và nhộn nhịp hơn. Bác của chúng ta quả thật dù bận đến đâu vẫn rất thương nhi đồng! Tôi thấy vậy, vì tôi thấy Bác đi tới một nơi có rất nhiều trẻ em. Bác vui đùa với những đứa trẻ ấy, như những đứa con của mình vậy. Tôi càng thêm khâm phục khi thấy Bác giở trong túi ra một gói kẹo, rồi chia cho từng đứa, vì Bác không chỉ là một chiến sĩ vì đất nước, vì Tổ quốc mà còn mà còn có yêu thương những trẻ em nhỏ tuổi. Có lẽ, vì Bác cả cuộc đời không từng làm cha, nên những đứa trẻ đó, đối với Bác là những đứa con, đứa cháu thân yêu... Bác cười với chúng, nụ cười của Bác như tỏa nắng, đó là ánh nắng khiến trẻ thơ cảm thấy hạnh phúc. Nụ cười nghĩa là sự lạc quan, yêu đời. Mà chính nhờ sự lạc quan ấy mà Bác đã tìm ra con đường cứu nước cho cả dân tộc ta, để cho chúng ta một cuộc sống tự do, cho trẻ thơ một niềm hạnh phúc, cho hình ảnh Bác vẫn đọng lại trong trái tim bao người.

     Giấc mơ trôi qua rất nhanh. Khiến tôi bừng tỉnh sau giấc ngủ ngon lành. Tôi nghĩ, hình ảnh Bác trong trái tim tôi đã nói hết quá giấc mơ rồi. Một con người vĩ đại đã hiện thêm phần rõ nét qua những cử chỉ mà tôi thấy. Tất cả những đức tính của Bác, làm triệu con dân đất Việt phải ngưỡng mộ và biết ơn. Bác thực là người cha đáng kính của dân tộc ta. Dù Bác đã không còn, nhưng hình ảnh Bác vẫn còn mãi với thời gian, còn mãi trong lòng người Việt. Kể từ đây, tôi không còn thấy nóng bức của mùa hè nữa, tôi cảm thấy ấm áp vì mùa phượng tới là đến ngày sinh nhật Bác. Lúc này, tâm tư tôi dần chuyển sang xao xuyến với nỗi nhớ Người.

Dưới đây là bài văn đạt giải NHÌ: Mọt sách không đeo kính

    Những ngày còn là trẻ con, chưa hiểu biết, đối với tôi Bác Hồ vừa là sự kết hợp giữa ông bụt và siêu nhân. Nghe có vẻ thật nực cười, nhưng bạn hãy thử nghĩ xem, nếu không giống như ông bụt trong câu chuyện cổ tích thì sao Bác lại thương đất nước dân tộc khốn khó này, ra đi tìm đường cứu nước? Qua lời kể của các bà, các cụ chuyện tìm đường mở lối cho cả một dân tộc đây phải dễ, Bác phải trải qua bao gian khó biết nhường nào. Nếu không là siêu nhân có sức mạnh vô địch thì Bác có thể làm được chuyện to lớn như vậy? Tôi yêu Bác qua từng lời kể của mọi người, và còn một lí do rất ngây thơ nữa là tôi cũng cùng ngày sinh với Bác. Trong suy nghĩ non nớt của đứa trẻ, tôi thấy hãnh diện và tôi nghĩ nếu Bác còn sống Bác sẽ yêu thương tôi như các bạn thiếu nhi trong ảnh của lớp mẫu giáo, tôi sẽ được Bác bế như bạn nhỏ trong phiếu bé ngoan, và được Bác khen nữa. Bác trong tôi lúc ấy là ông bụt nhân hậu nhưng rất mạnh mẽ. Rồi khi lớn lên. Hình ảnh Bác trong tôi không bao giờ phai mờ, vì Bác là một trong những người quan trọng trong tôi. Chỉ là, Bác càng sống động, càng đẹp hơn ở trong tôi. Khi tìm hiểu về Bác, không phải là câu chuyện có yếu tố tưởng tượng kì ảo, cuộc đời Bác vì dân vì nước mà bao lần hiểm nguy, bao lần mạo hiểm. Lúc khó khăn, Bác đâu phải là ông tiên mà hoá phép, Bác đâu được thần tiên giúp đỡ vượt qua khó khăn, chính Bác đã cứu mình, và cứu cả dân tộc. Đọc, tìm hiểu về cuộc đời Bác, tôi càng thương, càng kính trọng Bác nhường nào! Nếu nói là vị lãnh tụ, chắc trong ai cũng nghĩ đến một con người nghiêm nghị, tâm như sắt đá,...nhưng Bác rất đặc biệt, Bác vẫn sáng tác thơ, Bác vẫn hoà mình vào thơ văn. Trong trang viết của Bác, đó là trái tim nhạy cảm, hết lòng yêu thiên nhiên, thương người. Tâm hồn Bác nhạy cảm, nhưng đó là tâm hồn thép, dù mọi tình thế hiểm nguy, Bác vẫn luôn có tinh thần thép, vẫn ung dung, lạc quan.... Có biết bao điều tốt đẹp về Bác, không biết người khác sử dụng ngôn từ hoa mĩ nào để biểu đạt, chỉ biết là tôi đung tất cả tấm lòng để viết về Bác. Tôi viết về Bác bằng những cảm xúc trái tim đang mách bảo. Người cha già của dân tộc ấy vẫn luôn sáng mãi trong tôi.