K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

13 tháng 8 2018

,ngày tháng năm

Mẹ yêu mến của con!

Đây là lần đầu con viết thư cho mẹ. Con từng dùng những lời lẽ văn hoa trong những cuốn sách viết ra. Nhưng với mẹ, con sẽ viết bằng lời lẽ chân thực nhất từ trái tim.

Mẹ à, trước khi viết những dòng này, con khóc rất nhiều. Con nghĩ về quãng thời gian gia đình cực khổ, gánh nặng đè trĩu lên đôi vai mẹ mỗi ngày. Với mong muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho chúng con, biết bao lần, mẹ phải nén chịu trong tủi hổ. Mẹ đừng khóc nhé, vì cả cuộc đời mẹ đã khóc nhiều rồi, và điều con sợ hãi nhất trên đời này là phải nhìn thấy nước mắt mẹ rơi.

Mẹ à, con thấy mình thật tệ. Đến bây giờ, con không nhớ được ngày sinh nhật của mẹ. Con cũng không biết mẹ thực sự thích ăn món gì. Bởi mỗi khi cả nhà ngồi ăn, mẹ đều nhường mọi người và nói không thích món đó. Nhưng khi mọi người không ăn hết, mẹ sẽ là người cố gắng ăn. Mẹ nói "Ngon thế mày mà không ăn, bỏ đi phí hoài ra".

Con đi khắp nơi, của ngon vật lạ gì con đều từng nếm thử. Mẹ thì khác. Miếng ngon với mẹ có khi chỉ là chiếc đùi gà đầy nạc, hoặc một khúc cá thật to. Con còn biết cả những khi có đồ ngon đó, mẹ lại đậy lại để phần cho con...

Con biết rất nhiều lần mẹ từng tự oán trách bản thân mình vì mẹ vô dụng. Mẹ nói tại mẹ đau yếu, bệnh tật nhiều nên nhà mình mới nghèo mãi. Mẹ thường rằn vặt vì mẹ nên chị em chúng con không được sống cuộc sống no đủ như bạn bè cùng trang lứa.

Nhưng mẹ biết không? Mẹ là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời của con. Con từng tự hỏi, không biết kiếp trước mình đã tu đủ bao nhiêu phúc đức để kiếp này được mẹ sinh ra.

Ngày nhỏ, con từng nhìn thấy mẹ quỳ gối van xin người khác để lấy tiền cho con kịp đóng học phí. Hôm đó là một buổi trưa tháng sáu trời đầy nắng, mẹ chở con trên con đường làng bằng chiếc xe đạp cà tàng, giọt mồ hôi thấm đẫm lưng. Tới nơi mẹ dặn con đứng ngoài cổng đợi.

Con đã đợi mẹ rất lâu nhưng không thấy mẹ trở lại. Vì lo lắng, con đã chạy vào tìm mẹ. Trước mắt con là hình ảnh mẹ quỳ sụp trước mặt người ta. Hai tay mẹ chắp lại cầu xin, trong khi khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhòa nước mắt. Mẹ van xin cho mẹ vay thêm vài trăm nghìn nữa để cho con kịp đóng học phí, rồi đến mùa mẹ sẽ trả lúa.

Thế mà, người ta vẫn làm ngơ coi như không có sự tồn tại của mẹ. Họ biết nhà mình quá nghèo. Nhà mình nợ quá nhiều. Nếu cho nhà mình vay rồi cũng làm sao có khả năng chi trả. Ấy vậy mà mẹ cứ gan lì quỳ ở đó, cho đến khi người ta nhún nhường, lấy tiền ra đưa cho mẹ, mẹ mới chịu đứng lên. Mẹ gạt nước mắt mang tiền ra đưa cho con mang tới lớp đóng học.

Con biết, mẹ không muốn để con thấy những cảnh tượng ấy. Đó là hình ảnh mà đến tận bây giờ, khi nghĩ lại, sống mũi con vẫn cay cay, khóe mắt trào dâng vì căm phẫn, xúc động. Đối với con, đó cũng là động lực chắp cánh cho con quyết tâm đứng lên thay đổi cuộc đời. Con quyết rằng, sẽ không bao giờ để những giọt nước mắt của mẹ trở thành vô nghĩa.

Đó là những câu chuyện của ngày xưa. Còn bây giờ, con đã lớn khôn sau bàn tay nuôi nấng của mẹ. Mỗi khi, con bước vào một nhà hàng quán ăn nào đó, nhìn thấy hình ảnh một người phụ nữ trung tuổi ngồi cặm cụi rửa bát, mắt con cay xè vì nghĩ đến mẹ.

Bởi trước đây, mẹ từng có những tháng ngày phải làm những công việc như thế. Mẹ làm giúp việc. Mẹ rửa bát thuê, kiếm tiền cùng bố nuôi chúng con ăn học. Sức khỏe mẹ vốn không tốt, nhưng con chưa từng thấy mẹ một lời kêu than. Thay vào đó là những lời xoa dịu mẹ không sao cả. Nhưng mẹ à, con biết rằng, đó là những lời nói dối từ sâu thẳm trái tim. Con nhớ nhiều lần, mẹ dặn con đừng bao giờ cho mọi người biết mẹ của con là người giúp việc, vì người ta sẽ khinh thường con đấy.

Nhưng đối với con, con có thể tự hào với mọi người rằng, mẹ tớ từng đi giúp việc cho nhà người ta đấy. Bởi con luôn thấy, điều đó không bao giờ xấu hổ. Nếu mẹ không có những ngày tháng ấy, thì cũng sẽ chẳng có con của ngày hôm nay. Mỗi lần bước chân lên máy bay hoặc bước chân vào một nơi đẹp đẽ sang trọng nào đó con đều nghĩ đến mẹ. Nhờ có mẹ con mới có thể đặt chân tới những nơi thế này.

Ngày xưa mẹ luôn bảo, bố mẹ nghèo, nên sẽ không có của cải hồi môn vàng bạc vốn liếng gì để cho các con. Bố mẹ cho mỗi đứa một cái nghề bằng cách nuôi cho các con ăn học tới nơi tới chốn, để sau này các con tự lao động tự kiếm tiền bằng trí tuệ, bằng bàn tay của mình, sẽ chẳng bao giờ lo chết đói. Mẹ còn nói, ví thử mẹ có vài chục cây vàng cho con cũng chưa chắc đã tốt. Chẳng may con lấy chồng không tốt, nó cờ bạc vài hôm là hết, con phải ra đường tay trắng, chi bằng mẹ cho con cái nghề và những kinh nghiệm sống bổ ích sau này.

Mẹ nói mẹ là nông dân quê mùa, không hiểu biết gì cả, nhưng mẹ lại dùng trái tim của mẹ để nuôi dạy chúng con nên người trưởng thành. Và trái tim của người mẹ thì chẳng bao giờ sai cả.

Con bây giờ luôn đi giày cao gót, ăn mặc nhiều loại quần áo màu mè. Còn mẹ vẫn dép lê và quần hoa mộc mạc như chính mẹ của bao năm qua. Con vẫn luôn thích nắm tay mẹ đi khắp nơi và tự hào khoe với cả thế giới rằng mẹ là mẹ của con.

Con yêu mẹ!

Vu Lan này, con viết thư cho mẹ!

"Với mong muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho chúng con, biết bao lần, mẹ phải nén chịu trong tủi hổ. Mẹ đừng khóc nhé, vì cuộc đời mẹ đã nhiều lần nước mắt tuôn rơi...".

"Mẹ là phụ nữ nhưng chưa một lần trong đời mang giày cao gót

Suốt những năm ròng mẹ đi chân trần nhiều hơn số lần xỏ dép

Bàn chân mẹ dọc dài theo năm tháng…

Cũng trai sần, bởi gánh nặng mưu sinh

Gối mẹ hơn một lần đã quỳ xuống vì con

Tự trọng, với kiêu hãnh, hình thù chúng ra sao mẹ không biết

Chỉ cần con được đứng thẳng vươn vai giữa cuộc đời dài rộng

Với mẹ thế là đủ rồi.

Hao gầy kia mẹ sẽ chịu, chai sạn kia mẹ sẽ mang

Chỉ cần con an vui là đủ...".

Con của mẹ

13 tháng 8 2018

bài bn tự viết à.Cảm ơn nhé!

2 tháng 10 2016

    Gửi mẹ kính yêu!

    Thời gian như là thước đo góc vậy, nó trôi nhanh đến mức con người chúng ta không thể đếm và chờ đợi nó. Mẹ ạ, thời gian đã khiến mẹ mất đi tuổi thanh xuân và con giờ cũng đã lớn khôn hơn rất nhiều. Mẹ có biết không? hôm nay con viết bức thư này để bày tỏ tấm lòng cũng như là kính trọng đối với mẹ. Con có phải đứa con hư không mẹ? Mẹ là người chia sẻ cùng con mọi chuyện mẹ là người luôn thấu hiểu con. Mẹ có biết mỗi lần nhìn mẹ cười là con thấy vui thế nào không ? Mẹ vui là điều mà khiến con cảm thấy mình là đứa con hạnh phúc nhất vì mỗi lần mẹ mỉm cười với con lúc đó trái tim của mẹ đang chạm vào con nó ấm áp lắm mẹ ạ. Trong sự ấm áp ấy mà giờ con mới nhận ra một điều rằng, con phạm lỗi mẹ đánh rồi mắng mỏ con con đã nói " Con ghét mẹ lắm, con không cần có mẹ " câu nói ấy đã khiến con không dám nhìn mẹ. Nhưng có lẽ câu nói ấy đã chạm vào nỗi đau trong tim me, đúng con đã sai, sai một cách không có gì có thể chữa vào lỗi lầm ấy. Thiếu mẹ con không biết làm gì, mẹ luôn dạy dỗ con những gì tốt đẹp nhất nhưng con chưa bao giờ thấu hiểu và lắng nghe nó. 

      Nhiều khi đứa con hư này con tự hỏi rằng " Con có phải con của mẹ không? Con có xứng đáng làm con của mẹ không? " đó là câu hỏi mà khiến nhiều người phải đánh và tát vào mặt con. Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con mà hi sinh tất cả và có ai luôn chia ngọt sẻ bùi cùng con như mẹ. Có mẹ là niềm hạnh phúc của con, mẹ của con không đẹp như mẹ người ta nhưng mẹ con đẹp ở trí tuệ và tính cách hằng ngày. Con không yêu vẻ đẹp của mẹ mà con yêu con người của mẹ. Mẹ ạ, con dù có đi đâu đi xa đi mấy chăng nữa thì con vẫn sẽ là con của mẹ " đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con ". Con yêu mẹ nhiều lắm nhưng con sẽ không thể hiện nó ở bề ngoài đơn giản là một câu nói và con muốn để dành câu nói ấy cho hành động của bản thân con.  Kiếp sau nếu có cơ hội làm người con vẫn sẽ muốn làm con của mẹ.

                                                                                                                  Con của mẹ

                                                                                                                Phương Linh

                                                                                                          Nguyễn Phương Linh

Chúc bạn học tốt!hihi

2 tháng 10 2016

Bài viết hay thí

30 tháng 9 2016

Anna thân mến!

Mình đã nhận được thư của Anna từ tuần trước. Nhưng vì ở Việt Nam, chúng mình đang bận thi hết học kì nên chưa thể hồi âm cho Anna ngay được. Bạn thân mến! Bạn biết không! Khi đọc hết lá thư đến từ nước Anh xa xôi và yêu quý, mình đã rất mừng. Mình vui vì cuối cùng bạn cũng đã quyết định đến đây và lại còn chọn mình làm người tiền trạm nữa. Giới thiệu về đất nước mình ư? Xin thưa cùng bạn, đó quả thực là một yêu cầu thật khó. Bởi bạn biết không, trên đất nước yêu dấu của mình có biết bao điều đáng tự hào và cần giới thiệu. Nhưng dù sao mình cũng rất hiểu, những chỉ dẫn của mình sẽ giúp nhiều cho chuyến du hành của Anna.

Anna biết không, mình rất tự hào vì nước mình đã có lịch sử hơn bốn ngàn năm xây dựng và phát triển. Trải dài theo chiều lịch sử thì các yếu tố như văn hóa, phong tục, địa lí… cũng theo đó mà lần lượt hình thành. Khác với nước Anh, Việt Nam nằm trong vành đai nhiệt đới. Ở đây thời tiết nóng ẩm hơn. Vì thế nếu bạn đến nước mình mà không phải vào mấy tháng cuối của năm thì hầu hết ban ngày có nắng. Nắng ở nước mình nhiều khi khiến bạn bị sạm da chứ không phải nắng nhạt như ở xứ sở sương mù.

Thời tiết ấm nóng lại kèm theo độ ẩm nhiều khiến cho cây cối luôn luôn xanh tốt. Thiên nhiên ưu đãi còn ban cho nước mình rất nhiều cảnh đẹp. Hẳn khi đọc cuốn sách mà mình gửi sang tháng trước, bạn đã biết đến vẻ đẹp của vịnh Hạ Long, của Động Phong Nha, của Đà Lạt hay của Sa Pa bốn mùa lành lạnh trong sương giăng mây phủ. Thế nhưng dù sao đó cũng chì là những điều ban biết qua sách vở. Mình tin rằng, khi bạn tận mắt chứng kiến những cảnh đẹp này thì bạn sẽ còn trầm trồ và thán phục nhiều hơn.

Đến nước mình, du khách còn vô cùng thích thú khi được tham dự những chương trình lễ hội, được tìm hiểu những phong tục tập quán của Việt Nam. Những điệu hò, câu hát suốt từ Bắc chí Nam, những lễ hội đậm đà bản sắc dân tộc chắc chắn sẽ khiến Anna rất hài lòng. Đến đây, Anna cũng sẽ được thường thức nhiều món ăn dân tộc rất ngon và thú vị. Nếu bạn đến những trung tâm lớn như Hà Nội, Huế, thành phố Hồ Chí Minh… thì ẩm thực sẽ trở thành một phần tất yếu trong chuyến đi của bạn. Có thể nói qua ẩm thực, bạn sẽ hiểu biết thêm nhiều điều khác về vẻ đẹp của đất nước Việt Nam. Thực ra, lễ hội ẩm thực cũng mới chỉ là một phần rất nhỏ trong kho tàng văn hóa của nước mình. Cũng như ở một số nước phương Tây, nước mình còn nổi tiếng bởi những công trình kiến trúc. Đó là những đền đài lăng tẩm được xây dựng rất cầu kì theo lối cổ của phương Đông. Những công trình ấy luôn đem đến cho du khách những niềm say mê thần bí.

Anna thân mến! Đến thăm đất nước mình bạn sẽ khám phá ra nhiều điều tuyệt diệu. Ở đây bạn sẽ được đón tiếp một cách nồng hậu chân thành bởi những người dân hiếu khách. Bạn biết đấy! Họ chính là những người góp phần làm nên lịch sử nước Việt Nam – một quá khứ hào hùng mà cả năm châu từng biết đến. Thế nhưng sống giữa thời bình, người dân nước mình bao giờ cũng rất tự hào và thân thiện.

Bạn thân mến! Những lời giới thiệu của mình trên đây chỉ là những gợi ý nhỏ thôi. Thế nhưng mình hi vọng với những gì mà Anna đã từng được nghe và từng được đọc, cậu sẽ hiểu thêm nhiều điều về đất nước Việt Nam tươi đẹp của chúng mình. Những người Việt Nam thân thiện luôn sẵn sàng và vui mừng chào đón bạn đến thăm. Hẹn gặp lại trong một ngày gần nhất.

Bạn mới quen của Anna

30 tháng 9 2016

bạn có thể cắt ngắn hoặc chèn thêm vài chi tiết nữa nha! chúc bạn học tốt  vui

17 tháng 12 2021

Ông nội yêu quý của cháu!

Cháu là Bi – cháu trai bé nhỏ nghịch ngợm của ông đây ạ.

Không giống mọi năm, năm qua cháu được về thăm ông bà đúng một lần bởi đại dịch Covid-19 hoành hành. Mặc dù thông qua công nghệ hiện đại, cháu vẫn nhìn thấy ông hằng ngày qua trò chuyện trực tuyến nhưng điều đó không khiến cháu bớt nhớ khuôn mặt hiền hậu và giọng nói trầm ấm của ông.

Cháu thích mê được về quê để được ông đưa đi chơi, đi thả diều, đi đào giun câu cá hay khám phá ti tỉ thứ cây trong vườn. Thế nhưng, dù vậy, anh em cháu và bố mẹ vẫn không thể về quê thường xuyên như trước bởi đại dịch Covid-19 đang reo rắc nguy hiểm khắp nơi.

Dịch bệnh này đã trở thành nỗi ám ảnh với người dân thế giới trong suốt năm 2020 bởi khả năng lây lan chóng mặt, cướp đi sinh mạng của hàng triệu người mà hiện nay vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Nước ta cũng đã có hơn 1000 người nhiễm phải Covid-19, nhưng thật may là nhà nước đã nhanh chóng có những biện pháp ngăn ngừa, cách ly để kiểm soát tình hình dịch bệnh. Nhờ vậy mà cuộc sống của chúng ta cơ bản vẫn ổn định và an toàn.

Điều tuyệt vời hơn nữa là Việt Nam chúng ta còn tự mình điều chế được vắc-xin Covid-19 và đang trong giai đoạn tiêm thử nghiệm trên người. Cháu hy vọng loại vắc-xin này sẽ góp phần to lớn vào việc đẩy lùi tiến tới chấm dứt đại dịch.

Mấy hôm nay cháu nghe bố mẹ nói ông bị ốm mệt nên cháu rất lo lắng, chỉ muốn về quê thăm ông ngay lập tức. Cháu rất thương ông nhưng cháu đang cố gắng tuân thủ theo những yêu cầu, lời khuyên của ngành y tế rằng phải hạn chế tối đa việc di chuyển, tập trung nơi đông người trong thời gian này. Cháu vẫn đeo khẩu trang, rửa tay sát khuẩn thường xuyên khi đi học và nhắc nhở em gái cũng làm như thế. Tất cả chúng ta cần đồng lòng thực hiện các biện pháp phòng ngừa thì mới tăng cơ hội chiến thắng dịch bệnh phải không ông?

Vậy nên ở nơi quê nhà, cháu mong ông chịu khó ăn uống đúng giờ, nghỉ ngơi nhiều hơn để mau khỏi ốm. Việc giữ gìn sức khỏe đặc biệt quan trọng để phòng ngừa dịch bệnh đấy ông ạ.

Cháu hy vọng dịch bệnh Covid-19 sẽ lắng xuống để cháu được về với ông trong dịp Tết Nguyên đán sắp tới. Ông sẽ cho cháu đi mua cành đào rực rỡ và dạy cháu cách gói bánh chưng nữa nhé!

Cháu trai yêu quý của ông và

Dì Hoa yêu quý của cháu!

Nhận được điện thoại của chú Sơn báo dì bị ốm, cháu và cả nhà rất lo lắng cho dì. Nay cháu viết thư hỏi thăm sức khỏe của dì ạ.

Dì ơi, cháu nghe chú Sơn kể dì bị đau dạ dày rất nặng phải đi bệnh viện. Cháu rất lo lắng. Các bác sĩ điều trị đã giúp dì giảm những cơn đau chưa ạ?

Chắc dì đã đau lắm, cả nhà nghe chuyện ai cũng thương dì, nhất là mẹ cháu, cứ nhắc đến là mẹ cháu lại khóc. Mẹ cháu vẫn thương dì nhất mà,

Chú Sơn bảo dì ở viện một tuần rồi được về nhà. Bây giờ dì đã đỡ nhiều chưa? Chắc dì chưa ăn được nhiều đúng không ạ? Dì ơi, dì nhớ uống thuốc theo lời bác sĩ dặn và bồi bổ sức khỏe dì nhé. Dì phải khỏe mạnh thật nhanh để còn đi làm lại và chăm sóc cả nhà nữa chứ.

À, hôm qua, em Nhật Anh nhà dì gọi điện thoại khoe với cháu là biết rót nước mang thuốc cho dì, cháu khen em ngoan thế là cu cậu thích lắm dì ạ. Cháu nghe mẹ cháu nói, cuối tháng sẽ sáp xếp công việc để về thăm dì đấy ạ. Cháu và cả nhà trên này vẫn khỏe, mọi người ai cũng lo lắng và đều gửi lời hỏi thăm dì sức khỏe của dì, dì nhớ khỏe lại thật nhanh để cả nhà khỏi lo nhé.

Dì ơi, chác dì cũng đến giờ uống thuốc và đi ngủ rồi, cháu xin dừng bút ở đây. Cháu chúc dì mau chóng bình phục và khỏe mạnh. Chúc cả nhà dồi dào sức khỏe ạ. Dì nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt dì nhé! Cháu nhớ và thương dì lắm.

Cháu gái của dì

Ánh

Nguyễn Nhật Ánh

Gửi nhạc sĩ Trần Long Ẩn, con muốn gửi bài viết này đến với tác giả vì nhạc sĩ đã có một sáng tác có tên là "Một đời người một rừng cây" mà mọi người cũng như là con rất yêu thích.

Tôi vẫn nhớ mãi câu hát mà nhạc sĩ Trần Long Ẩn từng viết rằng: "Cây đã mọc từ thủa nào trên đồi núi thật cằn khô, cây có hiểu vì sao, chim thường kéo về làm tổ, và em như cụm lan mọc từ những cành cổ thụ già kia. Và tôi vẫn nhớ hoài một loài cây, sống gần nhau thân mới thẳng. Có một cây là có rừng, và rừng sẽ lên xanh, rừng giữ đất quê hương." Ai từng đến trường lớp cũng chắc chắn hiểu rằng Rừng xanh là một lá phổi của Trái Đất. Nếu như tất cả thực vật trên Trái Đất đã tạo ra 53 tỉ tấn sinh khối (ở trạng thái khí tuyệt đối là 64%) thì rừng chiếm 37 tỉ tấn (70%) và các cây rừng sẽ thải ra 52,2 tỉ tấn(hay 44%), dưỡng khí để phục vụ cho hô hấp của con người, động vật và sâu bọ trên Trái đất trong khoảng 2 năm.Rừng là thảm thực vật của những cây gỗ trên bề mặt Trái đất giữ vai trò to lớn đối với con người như: cung cấp gỗ, củi, điều hòa khí hậu, tạo ra Oxy, điều hòa nước, nơi cư trú động thực vật và tàng trữ các nguồn gen quý hiếm.Rừng bảo vệ và ngăn chặn gió bão. Lượng xói mòn của vùng đất có rừng chỉ bằng 10% lượng đất xói mòn của vùng đất không có rừng. Rừng là nguồn gen vô tận của con người, là nơi cư trú của các loài động thực vật quý hiếm.
Tôi thích là một cây cổ thụ đứng vững vàng giữa muôn vàng những cây khác. Một cây cao lớn và trọc trời giữa những cây khác. Chắc chưa ai hiểu được rằng chúng tôi, những loài cây trong khu rừng này đang oằn mình với những thiên tai, những tệ nạn phá rừng. Mà những cái đó là do đâu mà có? Chỉ có con NGƯỜI! CON NGƯỜI đã gây ra cho chúng tôi như thế. Từ thuở rừng cây còn nhiều và phủ lên một thảm xanh ở khắp mọi nơi đem cho con Người có một màu xanh, một không khí trong lành. Nạn phá rừng bắt đầu tràn lan, chúng tôi đã mất dần màu xanh kia mà thay vào đó là những mỏm đất sói mòn theo năm tháng. Từ khi rừng dần dần bị xói mòn chúng tôi phải chịu những trận lũ kinh hoàng rút xuống ngôi rừng này. Những cây cổ thụ, những cây rừng dần dần theo dòng nước lũ trôi ra hạ lưu sông. Ôi! Màu xanh của chúng tôi bây giờ tan hoan rồi! Chẳng còn gì nữa! Khi chúng tôi chẳng còn gì nữa thì con người sẽ dần thiếu những dưỡng chất mà chúng tôi tạo nên. Sao con người không nghĩ sẽ gây rừng lại để phủ lại một màu xanh như trước kia. Rừng là nguồn tài nguyên quý giá, một mối liên kết với sự sống trên trái đất! Nếu không có rừng bảo vệ và che trở chúng ta khi thảm họa thiên nhiên ập đến thì con người có thể sẽ không còn tồn tại trên trái đất được lâu nữa...nhưng trong mỗi chúng ta có thể có, có thể không biết cách bảo vệ rừng như vậy mỗi việc làm của chúng ta dù chỉ nhỏ thôi cũng đã làm hại đến thiên nhiên đặc biệt là lá phổi xanh của nhân loại! Rừng cũng như những nguồn tài nguyên khác cũng cần được bảo vệ và làm sao cho lá phổi ấy giữ mãi một màu xanh là do ý thức của mỗi con người. Các bạn hãy thử nghĩ xem nếu sáng mai thức dậy không còn dk thấy màu xanh của lá, thay vào đó là sự tan hoang chết chóc của những loài cây tội nghiệp đã phải lìa khỏi cuộc đời êm ả để phục vụ lợi ích của con người một cách hoang phí thì lúc đó chỉ có chính những loài cây mới hiểu hết dk sự vô tâm lạnh lùng của con người! Nếu những loài cây có lý trí có suy nghĩ tư duy như con người chắc hẳn sẽ có một vụ kiện giữa các loài cây với con người. Với những ý kiến của rừng cây lợi ích đưa ra sẽ nhiều vô kể như: rừng đầu nguồn giúp ngăn lũ ngăn bão, lá cây giúp điều hòa khí hậu trái đất cho con người hít thở một bầu không khí trong lành...vậy nhưng loài cây không được như thế chúng chỉ đợi xa rời cuộc sống mà thôi! Tại sao chúng ta không đặt câu hỏi nếu như con người đổi vị trí cho những cây xanh trong cánh rừng bị tàn phá kia chắc hẳn chúng ta cũng thấu hiểu được nỗi khổ đó, chính vì vậy ngay từ bây giờ hãy chung tay bảo vệ sự sống, bảo vệ rừng cũng như bảo vệ chính cuộc sống của chính chúng ta!
Hơn thế nữa, cây rừng còn là "ngôi nhà xanh" của những loài thú hoang dã. Thú sống trong "ngôi nhà" của chúng thì điều kiện sống sẽ tốt hơn. Hiện nay, nhiều loài thú hoang dã có nguy cơ bị tuyệt chủng cao. Một phần của việc đó cũng chính là vì nơi sống của chúng đang bị tàn phá. Chúng ta có thể khẳng định một điều: Đối với con người và động vật thì cây rừng giữ vai trò quan trọng tất yếu. 

Đặc biệt hơn nữa, cây rừng rất quan trọng đối với sự sống của nhân loại. Cây rừng ngăn lũ lụt, thiên tai thất thường. Khi nước lũ dâng cao, cây rừng cản sức nước và rễ cây sẽ hút phần nào nước lũ. Có cây rừng, sức nước đỡ mạnh hơn và nước cũng chẳng còn nhiều.Cây rừng còn chắn gió, từng tán lá , cành cây sum xuê mở rộng chắn từng làn gió lớn của bão giúp hạn chế và làm suy yếu sức mạnh tại những vùng bão đi qua. Bởi lợi ích đó mà ở mỗi bãi biển người ta thường trồng nhiều cây. Trồng cây bãi biển vừa tạo không khí trong lành vừa bảo vệ chính chúng ta. 

Thế nhưng, tệ nạn phá rừng ngày càng nghiêm trọng trên phạm vi toàn cầu. Có thể nói, rừng là nước cho đời sống của thực vật và cho sản xuất của xã hội, là không khí trong lành, rừng là năng suất mùa màng, và có khả năng điều hòa khí hậu… Rừng đóng vai trò quan trọng như thế, nhưng hiện nạy rừng trên thé giới đang kêu cứu, cứ mỗi phút trôi qua có tới hơn 22 ha rừng nhiệt đới bị phá huỷ. Sự mất mát quá lớn của rừng tất yếu dẫn đến nghèo kiệt của đất đai và sự biến mất dần những sinh vật quý hiếm, sự tăng hàm lượng CO2 trong khí quyển - một trong những chất khí quan trọng nhất gây nên “hiệu ứng nhà kính”, làm tăng nhiệt độ trung bình của trái đất…
Mong con người hãy thức tỉnh!

Last edited by a moderator: 22 Tháng hai 2011

25 tháng 4 2018

15445 người nha bạn 

k mk nha !!!!!!!!!!!!

19 tháng 12 2018

ai tl nhanh mk cho 3 k nhe

25 tháng 4 2018

Nhà máy thủy điện còn lại số dân là:

18534:\(\frac{1}{6}\)= 111204 (người)

Đáp số : 111204 người

25 tháng 4 2018

15445 nha bạn