K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

30 tháng 3 2022

* CHỊ LÀM DÀN Ý CHO EM GỢI Ý NHÉ *
ĐỀ BÀI: GIỚI THIỆU CHÀO HỎI BẠN, BẠN CÓ NHỚ MÌNH KHÔNG MÌNH LÀ....., TÌNH HÌNH HỌC ONLINE VẤT VẢ QUÁ NÊN HÔM NAY MÌNH SẼ KỂ CHO BẠN VỀ NHỮNG BUỔI HỌC ONLINE ĐẦY (THÚ VỊ HOẶC KỊCH TÍNH) CỦA MÌNH NHÉ
THÂN BÀI: BUỔI SÁNG THỨC DẬY LÚC ...... GIỜ, SAU KHI VÀO LỚP HỌC THÌ LÀM GÌ, TRONG GIỜ HỌC CÁC BẠN SÔI NỔI RA SAO, AI LÀ NGƯỜI HỌC GIỎI NHẤT, HÔM NAY MÌNH HỌC NHỮNG MÔN GÌ, CÔ GIÁO NÀO KHIẾN BẠN CẢM THẤY THÍCH THÚ NHẤT, BẠN NÀO HAY LÀM TRÒ CƯỜI CHO CẢ LỚP XEM, CÔ THƯỜNG HAY TỔ CHỨC TRÒ CHƠI RẤT THÚ VỊ VÀ ĐỘC ĐÁO, TUY NHIÊN VẪN CÓ BẠN HAY TẮT CAM ĐỂ CHÔ NHẮC, CÁC BẠN CÓ NGOAN NGOÃN VIẾT BÀI KHÔNG.......
KẾT BÀI: NÊU CẢM XÚC CỦA MÌNH KHI HỌC ONLINE VUI HAY CHÁN NẢN, CÒN BẠN THÌ SAO? BẠN HỌC ONLINE CÓ ỔN KHÔNG? TẠM BIỆT BẠN NHÉ!

30 tháng 3 2022

Bài làm:

  Hiền ơi, tớ bào: "Dạo này tình hình căng thẳng quá nên chẳng đi đâu được". Học trực tuyến làm tớ đau hết mắt, mà cũng không được gặp mọi người trong lớp. Tớ xem thời sự thấy các bạn ở Hà Nội bị trầm cảm vì học trực tuyến quá lâu đấy, tớ nghe xong mà hú hồn. Ca bện thì tự vong cũng nhiều mà bị thì lại càng tăng. Còn nữa tớ thấy các bạn trong lớp mình bị quá trời luôn, mình mong cả cậu và các bạn trong lớp không luôn khỏe mạnh lắm luôn. Lúc trước ý, mình cũng bị nhưng mà khỏi rồi với cả tớ thấy mấy hôm đầu thì thấy mệt với đau đầu. Tớ chỉ bị sốt một hôm thôi, nhưng mà vẫn sợ cái que để xét nghiệm. Nó cứ đau đau ý, sợ quá. Dù học online thì lớp tớ vẫn luôn học hành chăm chỉ lắm luôn, ai cũng được điểm mười. Mà có lúc, mọi người ra chơi thì cô còn cho nói chuyện với nhau nữa cơ, vui lắm. Lần sau, tớ sẽ kể nhiều nhiều hơn nữa, tớ chúc cậu và bố mẹ luôn mạnh mẽ để vượt qua bão dịch nhé. Chào cậu!

  Nếu có sai sót gì thì nhắn cho tớ nghen, tại vì tớ không giỏi trong ngữ văn lắm hihi

19 tháng 3 2022

đề rất hay khuyến khích tự làm , hoạt động trong lớp em màhiha

26 tháng 2 2022

codid là gì :D?

26 tháng 2 2022

covid!

 

24 tháng 1 2022

cj bùn qué :(((

mất acc fb gòi :((

4 tháng 9 2017

x. Em hãy kể một câu chuyện về một tấm gương rèn luyện thân thể.

26 tháng 2 2022

vẫn tham khảo bài này :>:
 “Đúng là mới đầu khi được học online thì bọn con rất hứng thú vì được tiếp xúc với cách học mới, đặc biệt là qua công nghệ. Học online có rất nhiều cái lợi, giúp cho con mở mang  tầm nhìn, có nhiều kỹ năng mới có thể ứng dụng cho cuộc sống thường nhật.

Nhưng càng ngày càng phải học thêm nhiều môn, điều đó đồng nghĩa với việc bài tập nhiều hơn mà thời gian làm bài tập lại ít hơn. Con thì phải dạy sớm để học đến tận tối muộn. Cả ngày ngoài việc ăn, ngủ, học và 1 tiếng tập thể dục, thì con không còn thời gian để làm việc gì khác.

Việc học đối với con ngày càng trở nên áp lực và đôi khi nó biến thành nỗi ám ảnh. Nhiều lúc con có chút thời gian nghỉ cuối tuần nhưng trong đầu vẫn không thể không nghĩ đến số bài tập về nhà vẫn đang chờ con.

Những lúc như thế thì tâm trạng rất tệ, ám ảnh không còn muốn học bất cứ cái gì.

Những thi đua thành tích trong việc học online càng ép bọn con phải vào guồng học và đang dần mất đi thời gian cho bản thân mình.

Có quá nhiều bài phải làm cũng như áp lực và kỳ vọng từ nhà trường, gia đình. Con hoàn toàn hiểu rằng lớp 9 là một năm quan trọng nhưng con cũng mong muốn nhà trường có thể hiểu cho những áp lực của bọn con, để con có thể thoải mái hơn với việc học, cũng như có nhiều thời gian hơn cho những việc khác như nấu ăn, thể thao.

Con cho rằng thời gian này tuy là một quãng thời gian khó khăn, nhưng đó cũng là một cơ hội đáng quý để có thể dành thời gian nhiều hơn bên gia đình, thỏa sức với niềm đam mê riêng của mình.

Thực sự thì đôi khi con cảm thấy bất công vì mặc dù đây là nghỉ thay cho nghỉ hè, nhưng nghỉ hè bọn con có thời gian để học nấu ăn, làm bánh, tập edit video hay thư giãn. Nhưng kỳ nghỉ này cho con quá nhiều áp lực, thậm chí còn nhiều hơn cả khi đi học bình thường.

Con hoàn toàn hiểu rằng các cô cũng vì mong muốn cho bọn con được vào trường tốt và đạt được nguyện vọng của mình, nhưng đối với con việc học sẽ hiệu quả hơn khi bọn con có tâm trạng thoải mái đối với việc học, có thêm thời gian để hoàn thành bài tập trau chuốt hơn.

Cũng vì thế mà con mong rằng, chúng con sẽ được tạo điều kiện để thực hiện việc học song song với việc thư giãn, bổ sung kỹ năng mềm cho mình”.

26 tháng 2 2022

ph@m tLJấn tLJ lươn thật đó em

18 tháng 11 2021

 Tham khảo if you want

 

  Nha Trang, ngày ... tháng ... năm ...

Tuấn thân nhớ!
Đã gần nửa năm kể từ ngày mình chuyển trường vào đây. Mình nhớ cậu và trường cũ lắm nên hôm nay mình viết thư thăm cậu, nhân tiện kể cho cậu nghe về tình hình lớp và trường mình hiện nay.
Cậu vẫn khỏe chứ? Vào năm học rồi và đã sắp kiểm tra học kì I rồi, chắc là cậu bận học lắm phải không? Hai bác vẫn khỏe chứ? Mình đoán là năm ngoái cậu học tốt vậy, thế nào năm nay cậu cũng được bố thưởng cho chiếc xe đạp để đi học, phải không?
Dạo này mình mập và cao hơn. Nhà mình ở gần trường nên mình đi bộ, đỡ cho bố phải đưa đón. Trường mình gần biển nên rất mát. Lớp mình có 36 bạn, đa số là học sinh khá. Lớp trưởng của mình là con gái. Bạn ấy khảo bài rất gắt nên mình rất ngán, nhưng bạn ấy rất tốt.
Sắp kiểm tra rồi, mình phải ôn bài thật kỹ và thỉnh thoảng mình phải nhờ bố giảng. Mình luôn nhớ quê, bạn bè và thầy cô mà mình cùng cậu học suốt ba năm qua.
Thôi, mình dừng bút đây. Chúc cậu và gia đình luôn khỏe mạnh, gặp nhiều may mắn. Cậu nhớ viết thư cho mình nhé.
                                                                                                                                                    Bạn thân của Tuấn
                                                                                                                                                    Nguyễn Minh Khải

18 tháng 11 2021

thanh du

19 tháng 5

Thời gian như một bản nhạc không lời lặng lẽ. Nó đến rồi đi để lại trong ta những kí ức, những kỉ niệm mãi không nguôi. Nó cũng để lại trong tôi một khoảng trống, một nỗi niềm mà chẳng ai có thể lấp đầy. Tôi vẫn còn nhớ như in kỉ niệm đó - kỉ niệm về một tiết học văn. Tôi như đang trong một giấc mơ trở về năm ấy- về tiết học đáng nhớ ấy. Cô giáo chầm chậm bước vào lớp với khuôn mặt tươi cười như hàng ngày, nhưng trong mắt cô thoáng một nỗi buồn “ Cô sao vậy nhỉ?”. Tôi tự hỏi, trong lòng thoáng chút lo lắng. Nụ cười của cô hôm nay thật khác lạ, vẫn là nụ cười đấy nhưng chất chứa hàng ngàn nỗi niềm khó tả. Cô nhìn quanh lớp rồi cất giọng “ Các em, cô có một chuyện rất muốn nói”. Tất cả lớp đều im lặng nhìn cô: “Đây sẽ là buổi học cuối cùng cô dạy các em. Cô sắp chuyển vào Miền Nam công tác. Cô mong giờ học này các em học thật tốt nhé!” Rất nhanh sau đó cô vào bài giảng. Cả lớp tôi sững sờ, mọi người bất ngờ tới nỗi chẳng nói thành lời.- Tại sao cô lại chuyển đi? Chắc tại lớp tôi hư làm cô buồn? Bao câu hỏi quay cuồng trong tâm trí tôi. Lòng tự nhủ lòng “ Mình phải thật ngoan trong ngày hôm nay, vì biết đâu sẽ chẳng còn ngày nào được nghe lại giọng giảng, nét chữ thân quen này nữa”. Điều đó thật đáng sợ !Trên bảng, từng nét chữ thân quen của cô hiện lên : “ Buổi học cuối cùng” của An- phông xơ Đô- đê. Lớp tôi, ai nấy đều im lặng. Giọng cô trầm trầm cất lên giữa khoảng không lặng thinh, đưa tất cả chúng tôi về với miền An – dát bình yên, tươi đẹp, về cậu bé Phrăng với những chiều đi chơi, thả diều, về người thầy đáng kính Ha – men với buổi học cuối cùng. Chúng tôi cứ thế lắng nghe, tự hỏi câu chuyện đó sao giống câu chuyện của chúng tôi đến vậy. Khi phân tích tâm trạng của cậu bé Phrăng, giọng cô trầm bổng như từng cung bậc cảm xúc của cậu bé vùng An – Dát này khiến tôi và tất cả lớp như muốn trào nước mắt. Rồi khi giảng đến lời nói của thầy Ha- men về tiếng nói dân tộc, giọng cô lại xúc động đến nghẹn ngào khiến chúng tôi càng thêm thấm thía về giá trị của tiếng mẹ đẻ. Những dòng chữ thân thuộc cô viết lên bảng kết hợp với lời giảng, lời bình thật hay và thấm thía. Được cô động viên khích lệ, cả lớp càng thêm hào hứng, hăng hái phát biểu, thảo luận xây dựng bài cứ ngỡ như cô sẽ chẳng bao giờ rời đi, sẽ vẫn ngày ngày được gặp cô và nghe lời cô giảng... Tiếng trống vang lên hết tiết. Cả lớp như bừng tỉnh. Mọi người nhốn nháo và ai nấy bật lên tiếng khóc. Cô gượng cười bảo: “ Cô rất vui khi đã được dạy lớp mình, hãy nhớ về cô với những hồi ức đẹp nhé”. Chỉ nghe đến thế thôi, cả lớp tôi đã oà khóc. Cô cứ thế mà đi sao, hệt như trong văn bản ấy sao?. Chúng tôi nhìn theo dáng cô khuất dần, lòng tự hỏi: Cô ơi! Biết bao giờ chúng em lại được gặp cô, được nghe cô giảng bài. Chúng em biết tuy đi xa cô vẫn luôn nhớ đến chúng em, đến tiết học này - một kỉ nệm giữa thầy và chúng em. Đối với chúng em đó sẽ là một tiết học đáng nhớ suốt cuộc đời.