K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

18 tháng 1 2018

Chọn đáp án: C.

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:   Món quà hạnh phúc   Trong khu vườn kia có những chú thỏ con với cặp mắt hồng lóng lánh như hai viên ngọc, đôi tai dài và cái đuôi cộc quây quần bên Thỏ Mẹ.   Thỏ Mẹ làm lụng quần quật suốt ngày để nuôi đàn con. Bầy Thỏ con ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết vâng lời mẹ. Tết sắp đến, chúng bàn nhau chuẩn bị quà tặng mẹ. Sau khi bàn bạc, chúng thống...
Đọc tiếp

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:

   Món quà hạnh phúc

   Trong khu vườn kia có những chú thỏ con với cặp mắt hồng lóng lánh như hai viên ngọc, đôi tai dài và cái đuôi cộc quây quần bên Thỏ Mẹ.
   Thỏ Mẹ làm lụng quần quật suốt ngày để nuôi đàn con. Bầy Thỏ con ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết vâng lời mẹ. Tết sắp đến, chúng bàn nhau chuẩn bị quà tặng mẹ. Sau khi bàn bạc, chúng thống nhất: món quà tặng mẹ mà chúng sẽ cùng làm là chiếc khăn trải bàn trắng tinh được tô điểm bằng những bông hoa đủ màu sắc lộng lẫy. Góc khăn là dòng chữ “Kính chúc mẹ vui, khỏe” được thêu nắn nót bằng những sợi chỉ vàng.
   Tết đến, nhận được món quà của đàn con hiếu thảo, Thỏ Mẹ rất cảm động. Nó cảm thấy mình thật hạnh phúc, những mệt nhọc như bay biến đâu mất.
(Theo Chuyện của mùa hạ)

a. Trong khu vườn, những chú thỏ con sống với ai?

1
22 tháng 8 2017

Những chú thỏ con sống với Thỏ Mẹ.

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:   Món quà hạnh phúc   Trong khu vườn kia có những chú thỏ con với cặp mắt hồng lóng lánh như hai viên ngọc, đôi tai dài và cái đuôi cộc quây quần bên Thỏ Mẹ.   Thỏ Mẹ làm lụng quần quật suốt ngày để nuôi đàn con. Bầy Thỏ con ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết vâng lời mẹ. Tết sắp đến, chúng bàn nhau chuẩn bị quà tặng mẹ. Sau khi bàn bạc, chúng thống...
Đọc tiếp

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:

   Món quà hạnh phúc

   Trong khu vườn kia có những chú thỏ con với cặp mắt hồng lóng lánh như hai viên ngọc, đôi tai dài và cái đuôi cộc quây quần bên Thỏ Mẹ.
   Thỏ Mẹ làm lụng quần quật suốt ngày để nuôi đàn con. Bầy Thỏ con ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết vâng lời mẹ. Tết sắp đến, chúng bàn nhau chuẩn bị quà tặng mẹ. Sau khi bàn bạc, chúng thống nhất: món quà tặng mẹ mà chúng sẽ cùng làm là chiếc khăn trải bàn trắng tinh được tô điểm bằng những bông hoa đủ màu sắc lộng lẫy. Góc khăn là dòng chữ “Kính chúc mẹ vui, khỏe” được thêu nắn nót bằng những sợi chỉ vàng.
   Tết đến, nhận được món quà của đàn con hiếu thảo, Thỏ Mẹ rất cảm động. Nó cảm thấy mình thật hạnh phúc, những mệt nhọc như bay biến đâu mất.
(Theo Chuyện của mùa hạ)

d. Thỏ Mẹ cảm thấy như thế nào khi nhận được món quà của đàn con?

1
11 tháng 8 2019

Thỏ Mẹ rất cảm động và hạnh phúc, những mệt nhọc như biến mất.

Xin chào,mọi người mình đã quay trở lại để kể thêm 2 câu truyện ma ngắn..nói tóm lại là trong dịp tình cờ mà mình nghe đc thôi,thấy hay hay nên viết thành truyện cho mn đọc xin đừng chê bai nhé!!Có ném đá nhẹ tay dùm ạ!1.Truyện Ma ở Tân Uyên. Bình DươngĐây là câu truyện mà mình đc nghe kể từ chú Tr, mình hiện tại đang là 1 sinh viên xa nhà và hiện tại đang ở trọ trong nhà gd chú Tr.Vào...
Đọc tiếp

Xin chào,mọi người mình đã quay trở lại để kể thêm 2 câu truyện ma ngắn..nói tóm lại là trong dịp tình cờ mà mình nghe đc thôi,thấy hay hay nên viết thành truyện cho mn đọc xin đừng chê bai nhé!!Có ném đá nhẹ tay dùm ạ!
1.Truyện Ma ở Tân Uyên. Bình Dương
Đây là câu truyện mà mình đc nghe kể từ chú Tr, mình hiện tại đang là 1 sinh viên xa nhà và hiện tại đang ở trọ trong nhà gd chú Tr.Vào dịp cuối tuần thì cả nhà chú ngồi sum họp lại với nhau,thấy mình chú Tr cũng kêu mình vào ngồi nói chuyện vùng cho vui.Nói chung lúc đó nói khá nhiều chuyện,rồi coi 1 cái thời sự trên tivi thì chú Tr lại bảo:
– Tuổi trẻ bây giờ sướng hơn trước nhiều lắm rồi,cái gì cũng có bố mẹ lo,chứ thời chiến tranh thì khổ lắm,chết chóc,chạy giặc,loạn lạc,cái ăn cái uống cũng khổ hơn. (nói thêm chú Tr năm nay đã gần 60 rồi ạ)
Lúc này con trai chú mới lên tiếng:
– Thời đó chiến tranh mà bố,giờ thì hòa bình rồi.
Chú Tr nói tiếp:
– Uhm,thì hòa bình rồi những còn chịu những ảnh hường của chiến tranh để lại con ạ,giờ lại thêm mấy vụ ô nhiễm môi trường nghe ngán ngẩm quá.Ăn gì,uống gì cũng toàn hóa chất,thời đại càng phát triển thì càng hại con người.
Cứ nghe 2 bố con chú Tr nói chuyện luyên thuyên về chiến tranh rồi đến thời hòa bình mình cũng chọt vô 1 câu (lúc này hơi bị vô duyên nhỉ?):
– Mà chú Tr ơi,chú tin có chuyện ma cỏ k ạ? Chứ con thì thấy 1 lần rồi.
Anh con của chú Tr lên tiếng:
– Ma với chả cỏ,làm gì mà có trên đời hả cô nương.
Chú Tr quay ngoắc qua và nói ngay với con trai mình:
– Con ạ,có người sống ắt có người chết,khi họ chết đi nhưng chưa đến thời gian họ đầu thai họ vẫn là những linh hồn đó con. Bới vậy mới có thờ ông bà tổ tiên và thế giới cũng k thể chứng minh đc những cái vô hình ..nhưng họ k phủ nhận thế giới tâm linh. Con đừng nên nói bậy k tốt đâu, trc đây bố cũng k tin có ma cỏ nhưng chính bố thấy rồi nên bố tin con ạ.
Lúc này,mình nhanh miệng:
– Chú kể con nghe với ạ.
Chú Tr tiếp:
– Uhm,cũng đc.để chú kể cho 2 đứa nghe 2 câu chuyện ma nhé!
Chuyện xảy ra lúc chú Tr vừa mới bước qua tuổi 20.quê chú tít ngoài tận Vĩnh Phúc,mọi người gd nhà chú Tr đều vào tphcm để lập nghiệp,riêng chị của chú Tr lấy 1 người chồng ở dưới Tân Uyên Bình Dương.Lúc bấy giờ,mảnh đất Bình Dường chưa mọc lên những KCN và phát triển thế này,đất rất hoang sơ,đất đai ở đây cũng rẻ,mà thời đấy mua đc 1 căn nhà cấp 4 cũng là cả vấn đề. Nhà thì vừa được mua nhưng gd của chị chú Tr chỉ kịp dọn vài thứ lặt vặt qua nhà mới,nói chung trong 1 ngày thì k thể dọn hết qua được thế là chị chú ấy nhờ chú Tr ở lại nhà mới coi nhà 1 đêm và chú đồng ý luôn.
Chiều tối,chú nấu 1 bình trà ngồi nhâm nhỉ rồi rít 1 vài hơi thuốc,định bụng ngồi 1 chút thì vào ngủ,thời đó tivi còn là thứ xa xỉ,khu đất thì dân cư ít chỉ xa xa vài căn nhà vả lại cũng k quen biết ai nên chú cũng k nói chuyện với ai cả.
Khi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ,chú mới đi vào tolet để giải quyết bầu tâm sự trước khi ngủ,thì nghe rất rõ tiếng gõ cửa nhà sau “lộc…cộc….lộc….cộc..” chú Tr la to:
– Ai đấy?Chị H à? (chị H là chị của chú Tr nhé)
Hỏi mãi k thấy ai trả lời chú tranh thủ nhanh nhanh đi ra khỏi tolet và chạy về hướng cửa sau,mở ra coi thì chẳng thấy ai cả nhưng lại có 1 cơn gió lùa vào lạnh ngắc..lạnh toát cả sóng lưng.Chú vội vàng đóng cửa lại rồi vào trong để ngủ.Vừa đặt lưng chưa đc bao lâu thì lại nghe tiếng người gõ cửa “lộc,…cộc..lộc..cộc” và nghe vang vang đâu đó 1 tiếng nói:
– Làm ơn,mở…cửa…làm…ơn …cho …tôi …xin ….miếng …nước..
Chú Tr nghe văng vẳng bên tai mình nên vội vùng dậy và mở cửa và 1 lần nữa chú k thấy ai cả.Chú cứ tự nghĩ,lạ thay giờ này ai còn trêu chọc mình cái kiểu này nhỉ..mà ngoài đường vắng tanh thế kia mà,lại chui vào mùng ngủ tiếp..và lần này chú lại nghe như tiếng 1 đoàn quân đang đi trước nhà và hô to:
– Một, hai. Một,hai.
Lại 1 lần nữa chú Tr dậy mở cửa để coi sao mà lính tráng gì mà hô to giữa ban đêm thế này,liệu giặc nghe thấy thì thế nào.Khi mở cửa ra thì hiện ngay trước mắt chú là 1 đoàn bộ đội mặc áo trắng đội nón cối,cúi đầu lụp xụp chẳng thấy đc gương mặt và cứ hô to :
– Một, hai. Một,hai.
Chú Tr nhìn chắm chằm vào đoàn bộ đội ấy nhưng lạ là những người bộ đội đang đi 1,2 thế kia mà họ như cứ dặm chân tại chỗ ấy,chú mới nhìn xuống chân họ thì thấy nguyên 1 đoàn quân k ai có chân cả.Biết mình đã gặp ma,chú cố vuốt vuốt mặt,rồi lặng lẽ bước vào trong nhà chùm mền kín mít.Nhưng tiếng bước chân của đoàn bộ đội vẫn văng vẳng bên tai,tiếng 1,2 vẫn vang đều,sợ lắm k biết làm sao,nằm run cằm cập.Rồi 1 lần nữa tiếng gõ cửa lại vang lên “lộc…cộc…lộc…cộc…”. Vì đã quá sợ nên chú k dám chui ra khỏi mền nhưng vẫn cố nói ra:
– Ai đấy?
Tiếng người trả lời nghe rất lạnh sóng lung:
– Làm …ơn…cho …chúng…tôi…đồ…ăn…với…chúng…tôi..đói…lắm….lạnh..lắm…rét…lắm…làm…ơn….
Chú Tr lấy hết bình tĩnh và cố thốt lên:
– Tôi xin mấy ông đừng phá tôi nữa,đi đi,tôi chỉ trông chừng nhà dùm thôi,mấy ông đi đi,mai tôi lại bảo chủ nhà cúng cơm cho.
Sau câu nói ấy của chú Tr thì mọi thứ trở lại bình thường,k còn nghe tiếng bước chân,k còn nghe tiếng đếm 1,2 và cũng k còn nghe tiếng gõ cửa xin đồ ăn,nước uống nữa.Chú cố nằm niệm phật 1 hồi và ngủ thiếp đi.Qua đến sang mai chú kể cho chị mình nghe,chị chú bảo:
– Chắc do âm hồn của âm bình chiến sĩ về đây,trong thời chiến tranh loạn lạc này,họ đói họ về họ xin chứ cũng chẳng làm hại ai đâu,thôi để chị dọn dẹp xong rồi chạy mua 1 ít đồ về nấu cơm mời các anh các chú về dung.
Kể xong câu chuyện thứ đầu mình lại tiếp tục hối chú Tr:
– Chú tiếp nữa đi,chú hứa kể 2 câu chuyện mà.
Chú Tr nói tiếp:
– Rồi để chú kể.
2. Ma trong Bệnh viện Nhi Đồng
Cách đây hơn 20 năm,khi anh M mới tầm 3 tuổi (anh M là con chú Tr nhé) thì lúc đấy anh M bị tiêu chảy và liên tục sốt cao nên gd chú Tr mới đưa anh M vào bệnh viện Nhi Đồng .Do cô vợ chú Tr nhiều đêm cũng mệt mỏi vì thức trông con nên hôm đó chú Tr kêu vợ mình về nhà nghỉ 1 đêm đi rồi mai lại vào.Trc khi về cô cũng dặn chú đủ điều.
Tối hôm ấy,do k quen chỗ nên chú cũng k ngủ đc …mà bệnh viện khi ấy thì tầm 9h tối là tắt đèn cho bệnh nhi ngủ rồi,chỉ còn anh đèn ngoài hành lang thôi,thấy con mình cũng chìm vào giấc ngủ nên chú Tr đi ra ngoài làm 1 điều thuốc,ra đến ngoài hành lang thì có vài người mệt mỏi cũng nằm ngủ la liệt ở dọc hành lang và cũng có vài ông bố ngồi đấy…cách tầm 1m có 1 người đàn ông cũng ngồi đấy,rồi cả 2 nói chuyện qua lại được vài câu thì bỗng nhiên chú Tr mới nói:
– Ủa giờ này con nít nhà ai còn mặc áo bệnh viện chạy lòng vòng khu hành lang mà k chịu ngủ nhỉ?
Người ngồi bến chú trả lời:
– Anh bị hoa mắt ak,tôi có thấy đứa trẻ nào đâu
Chú Tr dụi dụi mắt và nhìn lại 1 lần nữa thì quả thực là k thấy ai cả,chú nghĩ mình bị hoa mắt nên thôi.Chú cũng đứng dậy chào người bên cạnh rồi xin vào trong với con mình.Trước khi đi ngủ thì chú TR cũng đi tolet ( 1 phòng gồm có 10 giường và mỗi phòng đều có 1 tolet riêng).Khi đến cửa tolet thì thấy k mở đền mà đóng cửa cứng ngắc,nghĩ là có người nên chú cố đợi 1 chút nữa,nhưng hơn 5p trôi qua vẫn k nghe thấy tiếng gì cả,lần này chú mới gõ cửa rồi hỏi:
– Cho hỏi có ai trong đấy k?
Không nghe thấy ai trả lời,chú Tr cố đẩy cửa nhưng vẫn k được, giống như có ai đã khóa cửa trong tolet ấy.Cố thêm 1 lúc nữa thì chú nghe tiếng nước trong tolet chảy “róc…Rách…róc…rách” pha lẫn tiếng cười của đứa trẻ trong đó “ha…ha…ha,…..hí….hí…” Nhưng sao lạ thay là đứa bé nào vào tolet vào giờ này mà lại k bật đèn tolet nữa chứ..chú Tr cố gõ cửa “lộc…cộc.”và hỏi
– Cho hỏi có ai trong đấy k?
Vẫn k nghe tiếng ai trả lời chỉ nghe đc tiếng nước chảy và tiếng con nít cười trong đó vọng ra “ha…ha…hí,,,hí…”. Chú cố đứng gõ cửa 1 hồi nữa nhưng vẫn k đc,lúc này có 1 cô cũng ở lại coi con mình mới đến chỗ tolet hỏi:
– Anh làm gì,sao cứ đứng gõ cửa hoài mà k vào đi?
Lần này chú Tr lên tiếng:
– Có người trong đấy cô ạ,tôi gõ cửa và đẩy cửa mấy lần rồi mà ai khóa trong đó rồi.
Cô đó bước đến gần cửa tolet và đẩy thử thì cửa bật ra và chẳng có ai trong đó cả,cô nói:
– Anh này lạ nhỉ,có ai đâu mà,cửa vẫn mở đấy thôi.Anh vào đi rồi tôi còn vào nữa
Vào đến tolet chú Tr vẫn cứ nghĩ sao quái lạ thế này nhưng cũng tranh thủ cho nhanh để ra ngoài vì còn có người đợi đi tolet.Khi ra đến chỗ ngủ của mình chú cũng k quên nìn con mình và đắp chăn cận thẩn lại.Chú nằm liu thiu đc 1 lát thì nghe tiếng rúc rich nói chuyện của M,chú mới chòm dậy hỏi:
-Sao k ngủ đi con,con nói chuyện với ai đấy?
M bập bẽ lên tiếng :
– Bố k thấy bạn con đang chơi và nói chuyện với con ak,bố làm bạn ấy sợ bỏ đi rồi đấy…
Chú Tr cố nhìn xung quanh nhưng có thấy đứa nào đâu,thấy ai cũng ngủ hết cả rồi mà,nếu có đứa trẻ nào đi vào đi ra thì cũng có 1 cánh cửa duy nhất vào phòng này mà chú Tr có thấy đâu,chú lại vỗ về con:
– Thôi,nằm xuống ngủ đi con khuya rồi,muốn chơi thì mai bố dắt ra ngoài mà chơi
Anh M cũng ngoan ngoãn nằm xuống và với thêm :
– Bố hứa nhé,mai cho con chơi với bạn ấy nhé bố.
Nằm trằn trọc nghĩ mãi có thấy ai đâu mà thằng bé là bảo cho chơi với bạn ấy,cứ loay hoay nằm ngủ mãi k được bỗng dưng tự nhiên chú Tr lạnh toát cả người..giống như có 1 làn gió đâu thổi ập vào ấy,chú đắp mền lại thì mồ hôi lạnh cứ chảy và cứ run bần bật lên..k hiểu là bị gì nữa.Chú Tr cố gượng ngồi dậy để đắp mền lại cho con mình thì lúc đó chú thấy rõ mồn một có 1 đứa bé đang nằm kế con mình mặc bộ đồ của bệnh nhi,chú định khều đứa bé đó thì bỗng nhiên….đứa bé quay lại nhìn thẳng vào mắt chú cười rú lên “há….há….há….hí…hí…” Lấy hết can đảm chú hỏi :
– Con là ai sao nằm ở đây,về giường mà ngủ.
Đứa bé không trả lời nhưng tiếng cưới vẫn vang lên “há…há…hí…hí..” và lúc này gướng mặt đứa bé ngày càng trắng bệch ra và tự nhiên máu từ trong mũi chảy ra ( chú Tr thấy đc vì vẫn còn ánh đèn lờ mờ của hành lang rọi vào),lúc này chú Tr mới hoảng quá la lên:
– Á…á…á….
Cả phòng nghe tiếng la nên ai cũng thức dậy cọi chuyện gì,mở đèn lên thì thấy mặt chú Tr tái ngắc và mắt cứ trố lên,mấy ng phải tới lây chú thì chú mới hoàng hồn lại.Lúc này chú Tr mới kể cho mọi người xung quanh nghe.Ai cũng tỏ ra hoảng sợ,có 1 cô trông con ở đây lâu nên cũng nói:
-Trước vài hôm khi con anh chưa vào đây,cái giường này có 1 bé trai vừa mới mất,tuổi chắc chạc tuổi con anh đấy.Thôi thì để đèn ngủ hết đêm nay,anh coi mai giường nào trống rồi đổi đi.
Và cả đêm hôm đó chú Tr cũng k thể ngủ lại được vừa sợ và vừa đáng thương cho đứa bé vừa mất.
Hôm nay,mình tạm chốt 2 câu truyện tại đây nhé.chắc có lẽ k hấp dẫn nhỉ nhưng dù sao cũng mong ý kiến của các bạn.Hẹn các bạn vào bài sau,những câu truyện sau khá trùng rợn nhé!Nhớ đón đọc nha!Chúc mọi người buổi tối đọc truyện vui vẻ.

1
18 tháng 12 2022

Dì haha

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:   Món quà hạnh phúc   Trong khu vườn kia có những chú thỏ con với cặp mắt hồng lóng lánh như hai viên ngọc, đôi tai dài và cái đuôi cộc quây quần bên Thỏ Mẹ.   Thỏ Mẹ làm lụng quần quật suốt ngày để nuôi đàn con. Bầy Thỏ con ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết vâng lời mẹ. Tết sắp đến, chúng bàn nhau chuẩn bị quà tặng mẹ. Sau khi bàn bạc, chúng thống...
Đọc tiếp

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:

   Món quà hạnh phúc

   Trong khu vườn kia có những chú thỏ con với cặp mắt hồng lóng lánh như hai viên ngọc, đôi tai dài và cái đuôi cộc quây quần bên Thỏ Mẹ.
   Thỏ Mẹ làm lụng quần quật suốt ngày để nuôi đàn con. Bầy Thỏ con ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết vâng lời mẹ. Tết sắp đến, chúng bàn nhau chuẩn bị quà tặng mẹ. Sau khi bàn bạc, chúng thống nhất: món quà tặng mẹ mà chúng sẽ cùng làm là chiếc khăn trải bàn trắng tinh được tô điểm bằng những bông hoa đủ màu sắc lộng lẫy. Góc khăn là dòng chữ “Kính chúc mẹ vui, khỏe” được thêu nắn nót bằng những sợi chỉ vàng.
   Tết đến, nhận được món quà của đàn con hiếu thảo, Thỏ Mẹ rất cảm động. Nó cảm thấy mình thật hạnh phúc, những mệt nhọc như bay biến đâu mất.
(Theo Chuyện của mùa hạ)

b. Thỏ mẹ và bầy thỏ con sống với nhau như thế nào?

1
31 tháng 12 2018

Thỏ Mẹ làm lụng quần quật để nuôi đàn con. Bầy thỏ con ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết vâng lời mẹ.

 

NG
25 tháng 10 2023

a. Rùa, mực, cá mập, bạch tuộc,..

b. Em thích cá heo

c. Cá heo là loài động vật nổi tiếng thông minh và biết làm xiếc

d. Cá heo là tay bơi giỏi nhất của biển. Nó có thể bơi nhanh vun vút như tên bắn. Toàn thân chúng trơn bóng như bôi mỡ, không có vảy và mang như cá vì chúng là động vật có vú và nuôi con bằng sữa mẹ. Cả thân người cá heo rất dài và tròn ùng ục, nhìn cứ như một con sâu béo múp míp đáng yêu. 

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:   Món quà hạnh phúc   Trong khu vườn kia có những chú thỏ con với cặp mắt hồng lóng lánh như hai viên ngọc, đôi tai dài và cái đuôi cộc quây quần bên Thỏ Mẹ.   Thỏ Mẹ làm lụng quần quật suốt ngày để nuôi đàn con. Bầy Thỏ con ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết vâng lời mẹ. Tết sắp đến, chúng bàn nhau chuẩn bị quà tặng mẹ. Sau khi bàn bạc, chúng thống...
Đọc tiếp

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:

   Món quà hạnh phúc

   Trong khu vườn kia có những chú thỏ con với cặp mắt hồng lóng lánh như hai viên ngọc, đôi tai dài và cái đuôi cộc quây quần bên Thỏ Mẹ.
   Thỏ Mẹ làm lụng quần quật suốt ngày để nuôi đàn con. Bầy Thỏ con ngoan ngoãn, chăm chỉ, biết vâng lời mẹ. Tết sắp đến, chúng bàn nhau chuẩn bị quà tặng mẹ. Sau khi bàn bạc, chúng thống nhất: món quà tặng mẹ mà chúng sẽ cùng làm là chiếc khăn trải bàn trắng tinh được tô điểm bằng những bông hoa đủ màu sắc lộng lẫy. Góc khăn là dòng chữ “Kính chúc mẹ vui, khỏe” được thêu nắn nót bằng những sợi chỉ vàng.
   Tết đến, nhận được món quà của đàn con hiếu thảo, Thỏ Mẹ rất cảm động. Nó cảm thấy mình thật hạnh phúc, những mệt nhọc như bay biến đâu mất.
(Theo Chuyện của mùa hạ)

c. Tết sắp đến, đàn thỏ con bàn với nhau điều gì?

1
18 tháng 11 2018

Đàn thỏ con bàn với nhau tặng cho mẹ một món quà. Đó là chiếc khăn trải bàn trắng được tô điểm bởi những bông hoa đủ màu sắc. Góc khăn là dòng chữ “Kính chúc mẹ vui, khỏe”.

26 tháng 10 2015

 dài lắm 

17 tháng 6 2019

a) Những chú gà con trông như hòn tơ nhỏ.

b) Đàn gà chạy như lăn tròn trên sân, trên cỏ.

Bài viếtKiều phương là tên mẹ đặt cho cô em gái nhỏ của tôi. Những cả nhà tôi lại gọi nó bằng một cái tên dễ mến là Mèo. Chả là nó mải mê vẽ tranh lắm lắm nên mặt mũi lúc nào cũng lem luốc trông ngộ nghĩnh như một chú mèo con. Tôi yêu em Kiều Phương lắm! Những nghĩ lại mà thấy thật buồn vì có lần tôi đã cư xử không tốt với Phương. Mèo mê hội hoạ lắm! Trước đây, khi chưa...
Đọc tiếp

Bài viết

Kiều phương là tên mẹ đặt cho cô em gái nhỏ của tôi. Những cả nhà tôi lại gọi nó bằng một cái tên dễ mến là Mèo. Chả là nó mải mê vẽ tranh lắm lắm nên mặt mũi lúc nào cũng lem luốc trông ngộ nghĩnh như một chú mèo con. Tôi yêu em Kiều Phương lắm! Những nghĩ lại mà thấy thật buồn vì có lần tôi đã cư xử không tốt với Phương.

 Mèo mê hội hoạ lắm! Trước đây, khi chưa trở thành “hoạ sĩ”, nó cứ say xưa suốt cả ngày với đống nguyên liệu có sẵn trong nhà để chế ra những lọ bột màu làm thuốc vẽ. Hàng ngày khi chưa “tác nghiệp:, khuôn mặt mặt nó trông trắng trẻo, bầu bĩnh, với một đôi mắt đen lay láy thật dễ thương, Mẹ tôi nói, mèo đẹp nhất ở cái mũi dọc dừa. Nên lúc nào vui nó lại chỉ vào cái mũi ra vẻ vui mừng lắm. Mới mười tuổi mà tôi đã rất bất ngờ vì tóc nó đẹp, đen lánh như mun. Mái tóc lúc nào cũng được bé bện họn gàng thành hai bím đuôi sam treo trên đôi vai gầy mỏng.

Một hôm đi học về tôi lao ngay ra vườn ổi Nhưngkhìa! Mèo đang làm gì vậy? Tôi tiến lại rồi nấp ở một góc cây. ồ thì ra con bé lại chơi trò chế những lọ bột mầu. Trông nó có vẻ thích thú lắm, hai bím tó đuôi sam sung rung rugn cứ đưa qua đưa lại liên hồi.

Thế rồi bímật của Mèo con cũng bị lộ vào ngày chú Tiến Lê - bạn của bố đến chơi. Nhưng thực ra phải kể đến bé Quỳnh, con gái của chú hoạ sĩ, em mới là người phát hiện ra những bức vẽ của Mèo con chú Lê ngạc nhiên vô cùng trước "bộ sưu tập" của Kiều Phương và rồi chú khẳng định: "Con bé sẽ là một nhân tài".

Từ hôm đó, cả gia đình đề chú trọng tới Mèo con làm tôi có cảm giác như một người thừa. Hàng ngày cứ nhìn thấy nó mặc bộ váy mới nào là tôi lại tìm những lời tốt đẹp mà khen ngợi nhưng mấy hôm vừa rồi dù trông nó lung linh lắm, tôi cũng chẳng thèm quở đến. Tôi bắt đầu thấy ganh tị với đôi bàn tay có những ngón búp măng thon dài của Kiều Phương. và nói tóm lại tôi thấy chán mọi người.

Nhưng mọi chuyện đã thay đổi từ hôm cả nhà tôi cùng mèo đi nhận giải vì Mỡo đạt giải nhất trong cuộc thi hội hoạ mù. Tôi sững sờ trước bức tranh còn Mỡo cứ hích hích cái mũi dọc dừa vào má tôi mà tự hào lắm. Lúc ấy tôi chợt nhìn qua đôi mắt của Kiều Phường. Hình như tôi vừa nhận ra trong ánh mắt ấy một niềm thương yêu sâu sắc lắm.

Mèo con ơi! Tha lỗi cho anh nhé! Anh đã trách lầm em. Từ nay anh hứa sẽ là một người anh tốt. Và rồi trên con đường học tập, anh em mình sẽ lại tiếp tục thi đua.

5

?????????????????

17 tháng 2 2016

Bạn viết văn cảm nhận về người anh đấy à