K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

8 tháng 1 2020

 cóa hả :)

8 tháng 1 2020

mk sẽ tả bn nhưng mk ko bt rõ về bn kb r nhắn tin đi thì mk sẽ có cái để viết

31 tháng 5 2018

Người mình nghét là một cô gái . Cả hai lớn lên cùng nhau ở một thị trấn nhỏ xíu, biết nhauu từ lớp mẫu giáo, học cùng lớp cấp 1 và cấp 2. Cũng đã nhiều năm rồi, nhưng mình vẫn ghét người ta, các bạn đọc rồi nói xem mình nghĩ vậy đúng sai ra sao nhé.
Mấy chuyện hồi nhỏ hẳn thì mình cũng không nhớ lắm, chỉ nhớ chuyện hồi cấp 2 thôi. Mình là một cô gái không xinh, không xấu, cũng không giỏi giang gì, túm lại là bình thường. Bạn đấy có thể gọi là QUEEN BEE của lớp, giai theo ầm ầm và được con gái vây quanh đấy. Mình thì đứng ngoài cái nhóm của bạn ấy, vì cơ bản mình hơi bị tomboy và "đầu to mắt cận", hồi đấy mình chơi thân với mấy thằng bạn nam khác trong lớp hơn. Nói chung là chả liên quan qué gì đến nhau hết. Rồi đùng một cái, bạn ấy quyết định cô lập mình. Nói thật là đến giờ cũng chả hiểu vì sao lại thế cơ.
Nghe lời bạn ấy, con gái trong lớp nghỉ chơi với mình, bọn con trai chơi với bạn ấy thì trêu chọc mình. Mấy thằng bạn của mình thì vô tư, nên chả quan tâm lắm  Các bạn có thể nghĩ là chuyện chẳng có gì, nhưng nơi mình sống khi đó là một thi trấn nhỏ, trẻ con mỗi lứa chỉ độ dăm bẩy chục đứa. Các bạn đó mà không chơi với mình thì mình cũng không có ai chơi cùng hết. Khi đó mình đi học cứ lầm lũi một mình, giờ nghĩ lại vẫn thấy không vui. Không phải là mình không cố kết thân với các bạn đó lại, nhưng chỉ được vài hôm, các bạn đó lại quay ra nói xấu, trêu chọc mình. Vài lần như vậy, mình quyết định thôi luôn. Rồi mình kiếm bạn mới, lần nào bạn đó cũng nhảy vào phá đám, khiến không ai dám chơi với mình nữa. Mấy trò như vẽ vào vở, vẩy mực, túm tóc, ném giấy, giấu đồ, xì lốp xe là chuyện thường ngày. Rồi đi nói xấu mình khắp nơi, kiểu như con này nó dở hơi, điên điên chập chập. Đến mức mình nổi tiếng cả khối là một con không bình thường, khiến các bạn lớp bên phải sang xem mặt cơ mà.Nhưng mà nếu chỉ vậy, chắc giờ mình cũng có thể cười cười rồi nói, ôi ngày xưa trẻ con, qua lâu rồi mà.
Bao nhiêu cách để có thể bắt nạt mình đều được đem ra dùng. Mùa táo ta hay mùa nhót, các bạn ấy ăn xong ném hạt vào người mình. Giờ ra chơi không có một ai dám ngồi xung quanh mình hết vì sợ bị ném. Mình bỏ ra khỏi lớp các bạn ấy đi theo chọc mình. Rạch yên xe, đập vỡ giỏ xe, đập vỡ nghế của mình, đốt tóc,..thật đúng là chẳng thiếu gì hết.
Nhưng điều khiến mình ghét bạn ấy đến tận bây giờ là mấy việc này. Thứ nhất, bạn ấy và các bạn của bạn ấy gọi mình là CAVE. Thứ hai, là lần hai bạn nam trong nhóm đó úp xô rác lên đầu mình. Thứ ba, là khi hai bạn nam đó mang một con dao phay ( loại để mổ lợn ấy) đến chém xuống mặt bàn của mình rồi đe dọa mình.
Những điều này dù sao cũng đã xảy ra đã lâu, nhưng trước khi bạn nói mình thù lâu nhớ dai, xin hãy nhớ lại tuổi của mình khi đó. Ví dụ như bạn bị bố mẹ đánh khi nhỏ, nó sẽ khác khi bị đánh lúc lớn chứ, đúng không?

Mình thì không muốn trở thành bạn bè với bạn ấy làm gì, nhưng mình cũng khó mà phẩy tay đơn giản cho nó qua đi được. Khi bọn mình học cấp 3 xa nhà, bạn ấy đi nói xấu mình ở trường mới, tới mức mà sau này, có một cô bạn đã nói với mình : " hồi đầu lớp 10 tao nghe nói mày kinh lắm, hóa ra mày hiền bỏ xừ". Khi đó mình mới hiểu vì sao hồi lớp 10, các bạn cùng lớp có vẻ e đè, không muốn chơi với mình.
Rồi mấy năm sau, mình có nói chuyện lại với một bạn trong nhóm đó, bạn kia bảo ngày xưa là do mình nên các bạn ấy mới bắt nạt mình. Vì mình cư xử không đúng, vì mình thế này thế kia, vì mình không chịu nghe lời các bạn ấy. Và chả bạn nào nghĩ là những việc làm khi đó là không đúng hết. À, vậy là như ý các bạn ấy, mình phải thấy biết ơn chắc, vì đã được đối xử tệ. Giờ mình ko quan tâm nguyên nhân là từ đâu, nhưng mà ít nhất thì hãy nhận việc đã làm, mình đòi hỏi xin lỗi hay đền bù thiệt hại chắc. Đã vậy, khi nghe bạn đó kể lại, các bạn còn tổng công kích mình thêm nhát nữa, kiểu như là mình vu oan giá họa cho mấy bạn đó hay rạch mặt ăn vạ ấy Chuyện khi trước, ừ thì là quá khứ. Nhưng cách bạn ấy xử sự khi đã hai mấy tuổi thì mình thật không chấp nhận được. Chuyện khi trước là nhỏ dại, vậy khi hai mấy tuổi rồi bạn vẫn không biết suy nghĩ đúng sai sao? 

Mình ko tha thứ, cũng không quên lãng, chỉ là cho vào một cái hộp rồi đẩy vào một góc rồi sống tiêp thôi.

lp 5 cx cs đề như z ak bn! thik thì lên google nghen!

31 tháng 5 2018

bài làm

trong lớp em, hầu như ai em cũng yêu quý cả. Nhưng cũng ko vì thế mà em ko có người mà em ghét được, và ko ai khác , đó chính là bạn Kiệt lớp em. 

đối với các bạn trong lớp thì bạn Kiệt luôn đẹp trai, mà em lại nghĩ khác, mấy cái thứ vô duyên, mất nết như vậy thì đẹp trai chỗ nào, đúng là mấy cái người mê trai. bản đồ có một cái đầu giống như qua bóng, nhìn là em lại muốn đá cho mấy phát dính vách tường mặc dù em cũng biết rằng em ko thể làm được điều đó, đúng là ước mơ chỉ là mơ ước thôi, chẳng thể nào thành sự thật được.mái tóc như con gái, em nghĩ bạn đó chắc chắn sẽ trở thành bê đê, bán đó sẽ qua Mĩ và giải phẫu để thành con gái. Vầng trán thấp nên nhìn bản đồ có vẻ ngủ , giọt như một con bò, nên bạn đó luôn nhìn bài em mặc dù em đã cố gắng che lại rồi. đôi lông mày dỉnh lên như cây cột, cái mắt to y chang như cá mắt lồi,lông mi thì chỉ có 1 cái vì bạn đó là mắt một mí. Người ta nói : mắt một mí mơ màng mi mỏng , một màu mơ mốc mốc meo meo , đúng là quá chuẩn. cái mũi thấp và to như quả cà chua, ở miệng thì có râu y chang như người lớn , cái miệng thì dỉnh lên , dày chắc 10 cm, mặc dù em biết chắc chẳng đến đó. mái tóc dựng đứng lên như superman, nói đúng hơn thì giống thằng khùng. làn da của bạn độ dày như cái thớt, đúng là đồ mặt dàý ko biết ngượng. có cao 5 ngăn y chang như yêu quái, dáng người mập thù lù nặng 56 kg, cao cổ 1m34, kiểu này chắc béo phì rồi. đôi chân to như cặp giò của con heo nhất là đùi. cái mông của bạn đó tròn vo, mỗi lần đi thì cái đít lắc qua lắc lại như đi người mẫu.cái bụng béo phì, bạn chân to như chân khủng long, bàn tay mềm mại như con gái. Mỗi lần em đang viết bài thì bạn đó cứ kéo vợ sang nhìn bài em, bán đồ hay rủ các bạn nam khác đánh em mặc dù em chẳng làm gì có lỗi cả. Nhìn bạn đó mạnh mẽ như vậy nhưng lại hay dễ khóc, có hôm bạn đạt và bạn Tiến giận nhau, mời bạn chia ra hai phe, bắn kiệt đều là bạn thân của cả hai mà phải chọn một trong hai, mà bạn đó năn nỉ như thế nào thì hai bạn cũng ko làm hòa, nên bạn khóc, có hôm bán độ  và các bạn khác chọc em, em rất giận , nên em đã dành tất cả các bản đồ, bạn Huy thì em đuổi theo bản đồ và em đã xé nát cặp bản đồ, em tức quá nên em khóc, người bay dẫn các bạn chọc em đó là bạn kiệt, nên người tiếp theo là bản đồ, em đánh bạn Kiệt tôi tập làm bản đồ trở tay ko kịp và bạn đó đã rơi lệ, các bạn nam khác sợ quá nên xin lỗi em, thế là em chuỗi các bản đồ, khi vào lớp , em vẫn còn khóc, cô đã mang các bạn rồi nhưng mà em vẫn có khóc, sau đó em đi rửa mặt thì em lại khóc tiếp, có Vĩ thấy vậy nên hỏi các bạn tại sao em khóc thì em nói các bạn đó chọc em, sau đó các bạn đó đứng lên và xin lỗi em, lần đầu tiên  em thấy em giận đến như vậy, bây giờ thì em vẫn còn ghét bạn Kiệt rất nhiều những người ta hay nói là ghét của nào trời cho của đó nên em cũng cố kìm nén.

CHUYỆN ĐÓ CÓ THẬT 100% NHA CÁC BẠN, MIK THỀ ĐẤY, BẠN NÀO KO TIN THI THÔI CHỨ MIK ĐẢM BẢO RẰNG MIK NÓI THẬT, ĐÓ CŨNG LÀ LÚC CÁC BẠN ĐÓ SỢ EM CHO ĐẾN TẬN BÂY GIỜ, NHẤT LÀ  BẠN ĐẠT

Người mình nghét là một cô gái khác. Cả hai lớn lên cùng nhau ở một thị trấn nhỏ xíu, biết nhauu từ lớp mẫu giáo, học cùng lớp cấp 1 và cấp 2. Cũng đã nhiều năm rồi, nhưng mình vẫn ghét người ta, các bạn đọc rồi nói xem mình nghĩ vậy đúng sai ra sao nhé.
Mấy chuyện hồi nhỏ hẳn thì mình cũng không nhớ lắm, chỉ nhớ chuyện hồi cấp 2 thôi. Mình là một cô gái không xinh, không xấu, cũng không giỏi giang gì, túm lại là bình thường. Bạn đấy có thể gọi là QUEEN BEE của lớp, giai theo ầm ầm và được con gái vây quanh đấy. Mình thì đứng ngoài cái nhóm của bạn ấy, vì cơ bản mình hơi bị tomboy và "đầu to mắt cận", hồi đấy mình chơi thân với mấy thằng bạn nam khác trong lớp hơn. Nói chung là chả liên quan qué gì đến nhau hết. Rồi đùng một cái, bạn ấy quyết định cô lập mình. Nói thật là đến giờ cũng chả hiểu vì sao lại thế cơ.
Nghe lời bạn ấy, con gái trong lớp nghỉ chơi với mình, bọn con trai chơi với bạn ấy thì trêu chọc mình. Mấy thằng bạn của mình thì vô tư, nên chả quan tâm lắm  Các bạn có thể nghĩ là chuyện chẳng có gì, nhưng nơi mình sống khi đó là một thi trấn nhỏ, trẻ con mỗi lứa chỉ độ dăm bẩy chục đứa. Các bạn đó mà không chơi với mình thì mình cũng không có ai chơi cùng hết. Khi đó mình đi học cứ lầm lũi một mình, giờ nghĩ lại vẫn thấy không vui. Không phải là mình không cố kết thân với các bạn đó lại, nhưng chỉ được vài hôm, các bạn đó lại quay ra nói xấu, trêu chọc mình. Vài lần như vậy, mình quyết định thôi luôn. Rồi mình kiếm bạn mới, lần nào bạn đó cũng nhảy vào phá đám, khiến không ai dám chơi với mình nữa. Mấy trò như vẽ vào vở, vẩy mực, túm tóc, ném giấy, giấu đồ, xì lốp xe là chuyện thường ngày. Rồi đi nói xấu mình khắp nơi, kiểu như con này nó dở hơi, điên điên chập chập. Đến mức mình nổi tiếng cả khối là một con không bình thường, khiến các bạn lớp bên phải sang xem mặt cơ mà.Nhưng mà nếu chỉ vậy, chắc giờ mình cũng có thể cười cười rồi nói, ôi ngày xưa trẻ con, qua lâu rồi mà.
Bao nhiêu cách để có thể bắt nạt mình đều được đem ra dùng. Mùa táo ta hay mùa nhót, các bạn ấy ăn xong ném hạt vào người mình. Giờ ra chơi không có một ai dám ngồi xung quanh mình hết vì sợ bị ném. Mình bỏ ra khỏi lớp các bạn ấy đi theo chọc mình. Rạch yên xe, đập vỡ giỏ xe, đập vỡ nghế của mình, đốt tóc,..thật đúng là chẳng thiếu gì hết.
Nhưng điều khiến mình ghét bạn ấy đến tận bây giờ là mấy việc này. Thứ nhất, bạn ấy và các bạn của bạn ấy gọi mình là CAVE. Thứ hai, là lần hai bạn nam trong nhóm đó úp xô rác lên đầu mình. Thứ ba, là khi hai bạn nam đó mang một con dao phay ( loại để mổ lợn ấy) đến chém xuống mặt bàn của mình rồi đe dọa mình.
Những điều này dù sao cũng đã xảy ra đã lâu, nhưng trước khi bạn nói mình thù lâu nhớ dai, xin hãy nhớ lại tuổi của mình khi đó. Ví dụ như bạn bị bố mẹ đánh khi nhỏ, nó sẽ khác khi bị đánh lúc lớn chứ, đúng không?

Mình thì không muốn trở thành bạn bè với bạn ấy làm gì, nhưng mình cũng khó mà phẩy tay đơn giản cho nó qua đi được. Khi bọn mình học cấp 3 xa nhà, bạn ấy đi nói xấu mình ở trường mới, tới mức mà sau này, có một cô bạn đã nói với mình : " hồi đầu lớp 10 tao nghe nói mày kinh lắm, hóa ra mày hiền bỏ xừ". Khi đó mình mới hiểu vì sao hồi lớp 10, các bạn cùng lớp có vẻ e đè, không muốn chơi với mình.
Rồi mấy năm sau, mình có nói chuyện lại với một bạn trong nhóm đó, bạn kia bảo ngày xưa là do mình nên các bạn ấy mới bắt nạt mình. Vì mình cư xử không đúng, vì mình thế này thế kia, vì mình không chịu nghe lời các bạn ấy. Và chả bạn nào nghĩ là những việc làm khi đó là không đúng hết. À, vậy là như ý các bạn ấy, mình phải thấy biết ơn chắc, vì đã được đối xử tệ. Giờ mình ko quan tâm nguyên nhân là từ đâu, nhưng mà ít nhất thì hãy nhận việc đã làm, mình đòi hỏi xin lỗi hay đền bù thiệt hại chắc. Đã vậy, khi nghe bạn đó kể lại, các bạn còn tổng công kích mình thêm nhát nữa, kiểu như là mình vu oan giá họa cho mấy bạn đó hay rạch mặt ăn vạ ấy Chuyện khi trước, ừ thì là quá khứ. Nhưng cách bạn ấy xử sự khi đã hai mấy tuổi thì mình thật không chấp nhận được. Chuyện khi trước là nhỏ dại, vậy khi hai mấy tuổi rồi bạn vẫn không biết suy nghĩ đúng sai sao? 

Mình ko tha thứ, cũng không quên lãng, chỉ là cho vào một cái hộp rồi đẩy vào một góc rồi sống tiêp thôi.

10 tháng 2 2019

mk ko có người nào là ghét nhất 

sorry bn nha

hok tốt

#phương anh#

8 tháng 1 2020

Làm 1 bài văn nhé

8 tháng 1 2020

Ai nhanh tích 

27 tháng 1 2019

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

27 tháng 1 2019

người em ghét nhất là ma

10 tháng 2 2019

Trong cuộc đời mỗi con người, chúng ta chắc hẳn luôn có những người bạn giúp chúng ta vượt qua những khó khăn và kề bên mỗi khi gặp chuyện vui cũng như chuyện buồn. Em cũng không phải là ngoại lệ, cũng có một người bạn thân luôn sẻ chia và giúp đỡ mỗi khi em gặp khó khăn. Kha – đó là tên đứa bạn thân nhất của em.

Kha năm nay bằng tuổi em, cũng là mười tuổi. Kha có nước da trắng như trứng gà bóc cùng dáng người thanh mảnh. Lúc nào đến lớp bạn cũng gọn gàng trong bộ đồng phục áo trắng quần đen, mái tóc dài được búi gọn gàng sau gáy. Kha có khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt biết nói. Đôi mắt bạn to tròn lấp lánh ánh cười luôn cong cong như vầng trăng khuyết, nó như biết nói biết cười, biết sẻ chia mỗi khi em buồn và cổ vũ mỗi khi em gặp chuyện vui. Giọng nói của Kha trong trẻo như tiếng chim vàng oanh mỗi sáng, bạn đừng lầm tưởng rằng giọng nói ấy sẽ chua ngoa nhé. Bởi vì giọng nói ấy rất truyền cảm và vô cùng thu hút. Kha thường kể cho chúng em nghe những câu chuyện ma mà bạn ấy biết, với chất giọng ly kì hấp dẫn, nó luôn làm chúng em hét toáng mỗi khi đến đoạn cao trào. Đổi lấy một tiếng cười vang nhí nhảnh của nó là bộ mặt hoảng hồn của mấy đứa chúng em.

Thú thật lúc đầu em cũng không thích Kha bởi vì người đâu mà vừa học giỏi vừa xinh lại còn hát hay nữa. Không những thế ba mẹ lại rất hay lôi Kha ra để so sánh với em làm em cảm thấy rất bực bội cùng tủi thân bởi chẳng một đứa trẻ nào thích bị bố mẹ so sánh với bạn bè đâu, đặc biệt là trong khi đứa trẻ ấy còn không thích cô bạn kia nữa. Và có lẽ em vẫn sẽ ghét Kha như vậy nếu không có chuyện xảy ra lần đó.

Hôm ấy là một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, từng cơn gió bấc rít gào bên ô cửa sổ khiến em run lên. Chẳng hiểu sao chiều hôm trước em còn khỏe mạnh, chạy từ đầu sân đến cuối sân chơi trò đuổi bắt với anh trai mà ngày hôm sau đã ốm đến không dậy nổi. Em mệt mỏi mở to đôi mắt thẫn thờ nhìn bầu trời xám đen bên ngoài ô cửa, lòng nghĩ thầm cách để đến lớp mà không làm phiền ai. Mùa đông đến, em biến thành con sâu lười ham ngủ, chính vì vậy mà em luôn là nguời ngủ dậy muộn nhất nhà. Ba mẹ thường cùng anh trai em ăn sáng rồi đi học, đi làm em dậy sau nên sẽ ăn sáng sau rồi tự đi học. Nếu không phải hôm nay trường anh em tổ chức làm tình nguyện nên phải đi từ sớm thì nếu không anh sẽ không để em như thế này mà đến trường. Em đang đau đầu định bước xuống giường thì nghe thấy tiếng của Kha vọng từ bên ngoài vào:
- Lan ơi, cậu không đi bây giờ là cậu muộn học đấy!

Em muốn nói thật to cho nó rằng tớ đang bị ốm nhưng lời nói chẳng thể nào thoát ra khỏi cổ họng được. Chờ mãi không thấy ai trả lời, lại thấy đèn nhà em đang sáng, nó tò mò bước vào nhà không quên kèm theo câu: “Cháu xin phép ạ.”. Vào đến phòng em nó hoảng hốt chạy vào, hết sờ mặt lại sờ đến trán:
- Cậu sốt rồi, sao không gọi tớ vào, bố mẹ cậu đâu, anh trai cậu đâu sao cậu ở nhà một mình thế?
- Bố…mẹ…tớ…đi làm. Còn… còn anh tớ đi tình nguyện rồi…khụ..
- Cậu đã ăn sáng chưa? Rồi còn nhà cậu có thuốc không, để đâu chỉ tớ, tớ đi lấy.

Nhìn bộ dạng lo sốt vó của nó mà em ngỡ ngàng, bấy lâu nay em nghĩ Kha cũng chẳng ưa em vậy mà khi em ốm bạn liền lo lắng đến như vậy. Tự nhiên em cảm thấy mình đúng là một đứa bạn tồi, không nhận ra Kha tốt như thế nào mà chỉ theo suy nghĩ riêng của mình mà ghét bạn. Em ngại ngùng đón nhận sự giúp đỡ từ bạn mà vui sướng khi có một người bạn tốt như Kha. Sau khi nấu cháo cho em ăn, bạn còn giúp em uống thuốc và gọi điện xin phép cho cả hai chúng em cùng nghỉ bởi vì chăm sóc em đã khiến bạn muộn giờ học.

Từ hôm ấy ngày nào Kha cũng qua nhà giảng bài cho em, nhờ vậy mà em đã theo kịp bạn bè khi đi học trở lại mà không cần đến sự giúp đỡ của gia sư hay thầy cô phụ đạo thêm. Dù trước đây luôn ham chơi bỏ bê bài tập nhưng sau kỉ niệm lần ấy em đã chú ý hơn và nâng cao được điểm số khiến thầy cô và bố mẹ rất vui lòng. Tất cả là nhờ có sự tận tâm giúp đỡ của Kha, cuối học kì I vừa rồi chúng em đã đứng trong top 10 của lớp và được các thầy cô tuyên dương là đôi bạn cùng tiến đấy!
Em rất yêu quý cô bạn thân của mình và mong muốn tình bạn của chúng em cũng sẽ bển chặt qua thời gian để em có thể lưu lại được những kí ức tuổi học trò khi ở bên bạn bè và gia đình.

10 tháng 2 2019

Trong suốt những năm tháng ở dưới mái trường Tiểu học, em có rất nhiều những người bạn tốt. Nhưng trong suốt 5 năm đến trường, trong số những người bạn ấy, em có một cậu bạn thân từ hồi lớp Một cho đến bây giờ. Đó là Nam.

Nam không chỉ là bạn thân ở trường mà còn là bạn ấu thơ, người bạn hàng xóm cạnh nhà của em. Cùng là con trai nên sở thích của chúng em khá giống nhau. Trái ngược với những bạn nữ thích để tóc dài điệu đà xinh xắn, em và Nam cắt tóc ngắn. Bởi vì bọn em còn chơi rất nhiều trò hay với nhau, khi ra mồ hôi cũng không thấy quá khó chịu. Nam có nước da hơi ngăm đen vì những ngày tháng tuổi thơ cùng em chơi thả diều hay chơi đuổi bắt với đám trẻ hàng xóm. Cậu ấy có dáng người cao, đặc biệt là đôi chân dài nên Nam là người chạy nhanh nhất trong lớp. Nam sở hữu một đôi mắt sáng, lúc nào cũng linh động. Mẹ em nói người nào có đôi mắt như thế là thông minh lắm. Quả thật đúng là vậy. Nam vô cùng thông minh. Trong các giờ học, cậu ấy luôn là người giơ tay hăng hái phát biểu nhất lớp. Dù mới chỉ là học sinh lớp Năm nhưng đôi khi Nam có những câu hỏi mà khiến thầy cô giáo phải bất ngờ. Các bài kiểm tra của Nam luôn đạt điểm cao và đứng đầu lớp. Không chỉ trong các giờ học, mà ngay cả các hoạt động của lớp, Nam cũng nhiệt tình tham gia.

Nam là một người năng nổ, hoạt bát và rất dễ mến. Lớp em ai cũng quý cậu ấy. Nam và em là bạn thân từ nhỏ nên mỗi sáng cậu ấy đều qua rủ em đi học, chiều cùng đi về nhà. Chúng em thân thiết với nhau như hình với bóng khiến nhiều bạn trong lớp phải thắc mắc mà hỏi rằng: “Thế hai đứa không tách nhau ra được à?” Những lúc ấy Nam đều cười xòa và đáp lại rằng: “Không thể đâu, bọn tớ chơi thân với nhau từ bé quen rồi.”

Hồi còn nhỏ, em rất hay bị ốm nên mẹ không bao giờ cho em ra ngoài chơi cùng đám trẻ hàng xóm cả. Mỗi ngày em đều nhìn chúng chơi đùa, cười nói vui vẻ mà vô cùng khát khao. Em cứ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được chơi cùng chúng thì một ngày mùa thu nọ, nắng vàng dịu nhẹ trải dài khắp muôn nơi, Nam đã chạy đến trước mặt em và rủ em cùng cậu ấy đi chơi thả diều. Ban đầu em vẫn còn ngập ngừng phân vân vì mẹ không cho, nhưng ngay sau đó, Nam đã chạy vào xin phép mẹ em. Chẳng hiểu sao cậu ấy chỉ cần nói vài ba câu là mẹ em đã gật đầu đồng ý rồi. Chẳng thể chờ lâu hơn, em cùng Nam nhanh chân chạy tới triền đê, cả hai đứa cùng nhau chơi thả diều suốt ngày hôm đó. Từ ngày ấy, ngày nào Nam cũng qua rủ em đi chơi cùng, thế rồi hai đứa cứ thế mà thân nhau. Chúng em đã là bạn thân từ khi còn bé đến tận năm lớp Năm rồi, em mong rằng đến lúc lên cấp hai, bọn em vẫn sẽ học chung trường, chung lớp như bây giờ.

Em rất yêu quý Nam. Nam chính là người đã đem tới cho em rất nhiều niềm vui và kỷ niệm. Em mong rằng tình bạn của hai đứa sẽ bền lâu và gắn chặt mãi đến sau này.

Ko có thì tả kiểu gì

8 tháng 1 2020

xấu vô duyên mất nết

9 tháng 3 2019

bà mẹ tui như lòn

9 tháng 3 2019

Tả mẹ

Trong gia đình, vì em là con út nên ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gủi, chăm sóc em nhiều nhất.

Năm nay, mẹ em gần bốn mươi mốt tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tô đậm cho mẹ với vẻ đẹp của người mẹ hiền từ, mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng khi ra đường. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến gần gũi. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng.

Đôi môi mỏng đỏ hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú làm cho càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười nhìn mẹ tươi như hoa, đóa hoa hồng vừa nở sớm mai. Đôi bàn tay mẹ tròn trịa, trắng trẻo đã nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng. Giọng nói của mẹ đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng chim họa mi buổi sớm. Mẹ em may và thêu rất đẹp, đặc biệt là may áo dài, thường ngày mẹ hay mặc bộ đồ bộ gọn gàng, khi đi dạy học mẹ mặc những bộ áo dài cũng do mẹ tự may trông thật duyên dáng, sang trọng.

Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ giao cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo… Còn ba thì phụ mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thỉnh thoảng mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến mẹ luôn đón tiếp nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Sáng mẹ là người thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học.

Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Buổi tối, mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em, sau đó mẹ ngồi chấm bài, soạn giáo án chuẩn bị cho tiết lên lớp ngày mai ở trường… Mẹ rất nhân hậu, hiền từ, khi lên lớp mẹ xem học trò như các con của mình, cũng dìu dắt thương yêu hết mực nên mẹ được rất nhiều học sinh yêu mến. Khi em phạm lỗi, mẹ chỉ nhắc nhỡ chứ không mắng và cũng chưa đánh em bao giờ.

Mẹ em thật đáng quí, em luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ. Mỗi khi được mẹ ôm ấp, nằm trong lòng mẹ em cảm thấy thật ấm áp. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em… Em mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Em hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ, nuôi nấng em nên người. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm! (Hết)

Tả bn 

Ngày đầu tiên đến trường chắc ai cũng trong tâm trạng lo sợ, bẽn lẽn không dám nói chuyện với thầy cô, bạn bè của mình đúng không nào? Em cũng vậy đó. Khi ấy em rất nhút nhát, sợ sệt với những cảnh vật mới và cả thầy cô mới nữa. Và một người bạn đã giúp em hòa đồng tự tin hơn là Phương Trúc. Một người bạn thân ở lớp mà em quý mến nhất.

Em và Trúc chơi thân với nhau từ lớp Một đến giờ. Hai đứa bằng tuổi nhau nhưng Trúc cao hơn em một cái đầu và tính tình lại chững chạc, điềm đạm như người lớn đấy. Bạn không đẹp nhưng với khuôn mặt hiền lành dễ thương nên được rất nhiều bạn quý mến. Làn da ngăm ngăm màu bánh mật khỏe khoắn nhưng rất mịn màng bạn tự hào vì đó là sở hữu một làn da giống ba. Khuôn mặt dễ nhìn, tô điểm cho khuôn mặt ấy là mái tóc đen huyền trông khá mượt mà, lúc nào cũng được bạn cột rất gọn gàng. Thỉnh thoảng, Trúc còn thắt bính hai bên trông thật dễ thương làm sao. Vầng trán cao và rộng hơi nhô nhô về phía trước cho thấy bạn là một người thông minh và nhanh nhẹn. Nhưng em nghĩ bạn học giỏi là do bạn ham học hỏi, tìm tòi chứ không phải nhờ vầng trán cao. Trúc luôn thu hút mọi người vì đôi mắt như biết cười, biết nói. Mỗi khi nói chuyện cùng bạn, em mới thấy đôi mắt ấy đẹp biết nhường nào. Đã vậy, khi nhìn ai, Trúc cũng nhìn thẳng cho thấy bạn là một người trung thực, can đảm không sợ gì cả. Chiếc mũi củ tỏi, dù nó không đẹp lắm nhưng em lại thấy nó rất hợp với khuôn mặt tròn trịa của bạn. Sở hữu một hàm răng trắng đều như hạt bắp, bạn trông thật "ăn ảnh" trong các bức hình chụp em cùng với bạn.

Bạn là tấm gương để em noi theo. Ở lớp, Trúc là tổ trưởng nên bạn vừa học giỏi vừa tích cực tham gia các hoạt động học tập, văn nghệ do lớp, trường tổ chức. Mỗi ngày đi học, quần áo của bạn đều tươm tất, gọn gàng chứ không luộm thuộm như các bạn khác do bạn đã chuẩn bị trước từ tối. Tác phong của bạn luôn được cô tuyên dương trước lớp trong các buổi sinh hoạt cuối tuần, thế còn học tập thì sao nhỉ? Thật ra, bạn rất chăm học và chữ viết của bạn cũng đẹp nữa. Trong lớp, mỗi khi cô cho bài tập toán nâng cao, bạn đều kiên trì suy nghĩ để tìm ra hướng giải chứ không bỏ cuộc như chúng em. Còn khi không hiểu bài, bạn liền tự tin nhờ cô hướng dẫn để rút kinh nghiệm cho các bài tập khác. Bạn còn được bạn bè đặc biệt danh là cây văn vì bạn viết văn rất hay, mạch lạc. Ở lớp, bạn vừa chăm học vừa lễ phép với thầy cô, hòa đồng cùng bạn bè còn ở nhà thì bạn cũng rất ngoan ngoãn, siêng năng làm việc. Có dịp đến nhà bạn chơi, em vô cùng bất ngờ khi thấy bạn đang cặm cụi nấu ăn, tưới cây... giúp bố mẹ. Bạn chia thời gian làm bài, làm việc rất hợp lý nên dù bận làm bài nhưng bạn vẫn còn thời gian giúp bố mẹ, chơi đùa giải trí.

Bạn Trúc là bạn thân nhất của em suốt thời Tiểu học. Mỗi khi buồn hay vui, chúng em đều trò chuyện chia sẻ với nhau rất vui vẻ. Đối với em, bạn luôn là một tấm gương sáng để em học tập theo. Còn vài tháng nữa là chúng em xa trường. Có thể chúng sẽ không gặp lại nhau nữa nhưng các kỉ niệm về bạn, em sẽ không bao giờ quên.

tả ng mà mk ghét :

Mk ko bt

11 tháng 2 2018

“Meo meo meo, rửa mặt như mèo”.Những câu hát thật đáng yêu về chú mèo con làm tôi mỉm cười nhớ đến hình ảnh chú mèo tam thể xinh xắn nhà mình. Tôi rất yêu quý nó, nó giống như người bạn nhỏ thân thiết của tôi vậy.

Chú mèo mướp nhà em có cái đầu tròn như quả cam nhỏ. Đôi tai vểnh lên như hai cái lá nhãn, bên trong là một hệ thống dây thần kinh để giúp chú có biệt danh đôi tai thính nhất. Chiếc mũi hồng ươn ướt trông rất nhu mì, yểu điệu như thiếu nữ vậy. Bộ ria mép trắng như cước, trông rất oai phong và tinh nghịch. Bộ lông của chú có ba màu, màu xám, màu trắng và màu vàng nâu trông rất duyên dáng, đáng yêu. Chiếc đuôi dài, thon thon trông chú mới duyên dáng, đáng yêu làm sao.
Chú mèo mướp nhà em rất ngoan, thỉnh thoảng có hay lục xục linh tinh ăn vụng một chút nhưng vẫn được cả nhà yêu quý. Ban đêm khi cả nhà em đi ngủ thì cũng là lúc chú bắt đầu làm nhiệm vụ trinh sát của mình, tiêu diệt lũ chuột đáng ghét đã phá hoại bao nhiêu lương thực trong nhà em. Bộ móng vuốt dài, sắc nhọn chính là vũ khí lợi hại để chú giết chết những con chuột đáng ghét. Nhìn lúc chú bắt chuột, cảm giác giống như ta đang theo dõi những thước phim hành động mạo hiểm, gay cấn. Chú nấp trong một xó, thấy con mồi xuất hiện, từ từ quan sát và khi đã ăn chắc phần thắng trong tay chú lao tới, đè bẹp con mồi dưới bộ móng vuốt sắc nhọn. Vậy là đã có một đĩa điểm tâm ngon lành trong móng vuốt của chú, con chuột nằm im lìm không dám nhúc nhích. Quả thật rất tuyệt phải không.

Những khi dỗi dãi không phải làm nhiệm vụ, chú nằm phơi nắng cuộn tròn trong chiếc đuôi dài, vuốt ve bộ ria mép, chính là để rửa mặt đó. Mỗi lúc như vậy trông chú mới đáng yêu làm sao. Em rất hay ra ngoài sân, cùng vuốt ve bộ lông mượt mà ấy rồi xoa xoa cảm giác thật dễ chịu. Em vô cùng yêu quý chú, chú giống như người bạn, thỉnh thoảng mỗi khi buồn chú ngay loanh quanh bên cạnh, tiếng kêu meo meo như muốn an ủi em, chú thật đáng yêu biết bao.

Nhờ có chú mèo tam thể, em đã thêm yêu quý động vật hơn. Chú chính là trợ thủ đắc lực giúp gia đình em tiêu diệt lũ chột đáng ghét. Em rất yêu quý nó, coi nó như người bạn nhỏ thân thương, duyên dáng.

11 tháng 2 2018

“Meo. A, cô chủ đã về! Xin chào cô chủ!”. Oa, ai vậy nhỉ? À, thì ra tiểu thư mèo Kitty dễ thương đang chạy ra đón cô chủ của nó vừa đi học về đây mà. Mới ngày nào Kitty còn bé xíu, mắt nhắm tịt, đi đâu mèo mẹ cũng càm nó theo mà giờ đây nó đã được hai tháng tuổi.

Chà! Kitty có bộ lông mới đẹp làm sao! Đó là một màu trắng tinh khiết như bông tuyết đầu mùa. Đầu nó tròn như quả bóng sờ vào rất thích, trên đỉnh đầu mọc ngay ngắn hai cái tai hình tam giác xinh xinh. Hai con mắt to tròn, xanh biếc, trong trẻo như nước biển. cái mũi hồng xinh xắn, ướt nhẹp. Bốn chân Kitty dài và thon thả. Mỗi bước đi đều nhẹ nhàng, lanh lẹ như lướt trên mặt đất. Cái đuôi dài trông thật thướt tha, duyên dáng…

Kitty là một con mèo điệu đà. Nhưng đến lúc bắt chuột thì… hãy coi chừng. nó có thể nhảy những bước xé gió.

Những lúc rỗi rãi, Kitty lại tìm chỗ nắng ấm, ngồi quanh tròn rồi đưa hai cái chân lên liếm liếm và xoa khắp mặt. những lúc ấy, Kitty thật dễ thương.

Em còn nhớ mãi câu chuyện xảy ra vào một ngày xuân ấm áp. Hôm ấy, em đang ngồi buồn thiu trên thềm nhà vì đang “Bí” ý văn cho đề “tả hoạt động đặc biệt của con vật đặc biệt khiến em nhớ mãi”. Em chợt thấy Kitty chụm bốn chân lại, ngoe nguẩy đuôi lấy đà rồi nhảy vọt lên bậu cửa sổ định vồ con thằn lằn xám xấu xí vừa thò cái đầu nhỏ xuống tặc lưỡi như trêu Kitty. Nhưng chưa đến nơi, Kitty đã ngã phịch xuống đất. Vậy mà Kitty vẫn quyết tâm làm bằng được sau năm, sáu lần thất bại. Nhờ Kitty, em chợt nhận ra một bài học quý giá về sự quyết tâm trong công việc và nghĩ ra một ý văn hay…

Em rất quý Kitty. Em mong Kitty sẽ mãi là người bạn thơ ấu của em.