K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi...
Đọc tiếp

Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc.

Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui...
a) Theo tác giả, những dấu hiệu biết buồn của tuổi mới lớn là gì ?

b) Tại sao tác giả cho rằng :" Hãy giành cho sự cô đọc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn"
c) Em có đồng tình với ý kiến của tác giả: " Tuổi mới lớn là tuổi biết buồn " không?

0
Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi...
Đọc tiếp

Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui...

a) chỉ ra trình tự lập luận

b) theo tác giả vì sao một khoảng riêng , giới hạn dành cho sự cô độc như căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn?

c) Người viết nhìn sự cô độc của tuổi mới lớn như thế nào?

d) em đối diện với sự cô đơn tuổi mới lớn như thế nào?

1
2 tháng 5 2019

a. Trình tự lập luận: đưa ra một nhận định (phán đoán) rồi lí giải nó. (Đoạn văn diễn dịch)

b. Tác giả đưa ra một cách để vượt qua nỗi buồn, sự cô đơn, đó là hãy coi nó như là một căn phòng trống trong ngôi nhà -> đóng khép lại khi cần.

c. Tác giả nhìn sự cô độc của tuổi mới lớn bằng ánh mắt bình thản. Cô độc là một phần tất yếu của cuộc sống. Cần biết vượt qua nó để vươn tới những điều tích cực.

d. Ai trong đời cũng cần đối diện với sự cô đơn, cô độc. Hãy tiếp nhận điều đó bằng sự bình thản nhất.

2 tháng 5 2019

em cảm ơn cô ạ .

Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi...
Đọc tiếp

Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui...

a, Xác định thao tác lập luận của đoạn văn

b, Câu văn:Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn sử dụng biện pháp nào?Tác dụng??

c, Nêu nội dung chính của đoạn??

1
21 tháng 5 2020

a. Trình tự lập luận: đưa ra một nhận định (phán đoán) rồi lí giải nó. (Đoạn văn diễn dịch)

b. Tác giả đưa ra một cách để vượt qua nỗi buồn, sự cô đơn, đó là hãy coi nó như là một căn phòng trống trong ngôi nhà -> đóng khép lại khi cần.

c. Tác giả nhìn sự cô độc của tuổi mới lớn bằng ánh mắt bình thản. Cô độc là một phần tất yếu của cuộc sống. Cần biết vượt qua nó để vươn tới những điều tích cực.

d. Ai trong đời cũng cần đối diện với sự cô đơn, cô độc. Hãy tiếp nhận điều đó bằng sự bình thản nhất.

Thời gian làm bài : 90 phút (không kể thời gian phát đề) Câu 1 : (3,0 điểm) Đọc văn bản sau và thực hiện yêu cầu bên dưới: "Người ta gọi tuổi mới lớn là 'tuổi biết buồn'. 'Biết buồn' tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành...
Đọc tiếp

Thời gian làm bài : 90 phút (không kể thời gian phát đề)

Câu 1 : (3,0 điểm)

Đọc văn bản sau và thực hiện yêu cầu bên dưới:

"Người ta gọi tuổi mới lớn là 'tuổi biết buồn'. 'Biết buồn' tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc.

Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng.

Để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui...".

(Theo Phạm Lữ Ân – “Nếu biết trăm năm là hữu hạn”)

a/ Nêu ý nghĩa của đoạn trích trên. (1.0 điểm)

b/ Xác định một phép liên kết trong đoạn trích trên . (1.0 điểm)

c/ Để cuộc sống này thêm niềm vui em sẽ làm gì? Nêu ít nhất 2 việc làm cụ thể. (1.0 điểm)

Câu 2 : (3,0 điểm)

Giao tiếp thời công nghệ có khiến các mối quan hệ dần trở nên nguội lạnh.

Em hãy viết một đoạn văn ngắn (từ 150 đến 200 chữ) trình bày suy nghĩ về hiện tượng giao tiếp thời công nghệ trong xã hội hiện nay.

Câu 3 : (4,0 điểm)

Cảm nhận của em về vẻ đẹp của người nông dân Việt Nam trong kháng chiến trong truyện ngắn “ Làng” của Kim Lân.

2
9 tháng 3 2020

a. Ý nghĩa: Tuổi mới lớn biết buồn nhưng hãy vượt qua nó, để cảm nhận cuộc đời vốn lắm nỗi buồn nhưng cũng không ít niềm vui.

b. Phép lặp. "Biết buồn tức là"

c. Nêu 2 việc khiến em cảm thấy vui. Ví dụ: nghe nhạc, đi du lịch, nấu ăn, chơi với thú cưng...

15 tháng 3 2020

Nhìn tên quen quen nhỉ :v

Đọc đoạn văn sau dưới đây:“Âm nhạc là phương tiện chuyển tải cảm xúc tuyệt vời nhất, trọn vẹn nhất, giúp chúng ta cảm nhận được từng ngõ ngách sâu thẳm nhất của tâm hồn […] Âm nhạc là chất xúc tác lãng mạn, thi vị làm khuấy động xúc cảm. Thứ hình dung những thước phim lãng mạn sẽ buồn tẻ, vô hồn đến nhường nào nếu không có giai điệu của những bản tình ca. Có một...
Đọc tiếp

Đọc đoạn văn sau dưới đây:

“Âm nhạc là phương tiện chuyển tải cảm xúc tuyệt vời nhất, trọn vẹn nhất, giúp chúng ta cảm nhận được từng ngõ ngách sâu thẳm nhất của tâm hồn […] Âm nhạc là chất xúc tác lãng mạn, thi vị làm khuấy động xúc cảm. Thứ hình dung những thước phim lãng mạn sẽ buồn tẻ, vô hồn đến nhường nào nếu không có giai điệu của những bản tình ca. Có một câu nói mà tôi rất tâm đắc: “Từng nốt nhạc chạm vào da thịt tôi, vuốt ve xoa dịu nỗi cô đơn tưởng như đã hóa thạch trong tâm hồn”. Âm nhạc là một người bạn chung thủy, biết chia sẻ. Khi buồn, nó là liều thuốc xoa dịu nỗi sầu, làm tâm hồn nhẹ nhàng, thanh thản… Khi vui, nó lại là chất xúc tác màu hồng tô vẽ cảm xúc giúp ta cảm nhận sâu sắc hơn vẻ đẹp của cuộc sống.”

(Dr Bernie S. Siegel, Qùa tặng cuộc sống, biên dịch Thu Quỳnh – Hạnh Nguyễn, NXBTH TP.HCM, tr.111)

Hãy cho biết đoạn văn trên được viết theo phương thức biểu đạt nào.

A. Biểu cảm

B. Nghị luận

C. Miêu tả

D. Tự sự

1
11 tháng 6 2018

Chọn đáp án: B

17 tháng 2 2020

ê sao giống tên bff của tui thế

18 tháng 2 2020

đây không phải là chuyên mục nhận người thân

Thông thường, ai cũng chỉ muốn cuộc đời mình gắn với những niềm vui, chẳng ai lại thích thú trước những nỗi buồn. Thế nhưng khi tất cả những điều vui buồn bỏ lại sau lưng, ta sẽ thấy nhớ và quý quá khứ dù quá khứ đó có cả nỗi buồn. Tuổi thơ đối với tôi không ngọt ngào như viên kẹo tròn, không mơ mộng như một miền cổ tích nhưng lại khiến trái tim ghi nhớ cả một đời....
Đọc tiếp

Thông thường, ai cũng chỉ muốn cuộc đời mình gắn với những niềm vui, chẳng ai lại thích thú trước những nỗi buồn. Thế nhưng khi tất cả những điều vui buồn bỏ lại sau lưng, ta sẽ thấy nhớ và quý quá khứ dù quá khứ đó có cả nỗi buồn. Tuổi thơ đối với tôi không ngọt ngào như viên kẹo tròn, không mơ mộng như một miền cổ tích nhưng lại khiến trái tim ghi nhớ cả một đời. Những vui buồn ngày ấy là những kỉ niệm tươi đẹp nhất trong đời tôi.

Ngày còn nhỏ, thấy các bạn thành thị xúng xính cặp sách, quần áo, đồ chơi đẹp, tôi thấy mình và những đứa trẻ vùng quê sao mà thiệt thòi thế. Chúng tôi chỉ có những bộ quần áo mới khi tết đến, đồ chơi cũng rất ít chủ yếu là những món vụn vặt mà chúng tôi nhặt được. Khi đủ khôn lớn tôi chợt thấy mình may mắn khi chúng tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê, nơi tôi có thể thỏa thích thả những cánh diều mơ ước. Tôi gửi những niềm vui nỗi buồn của mình trên những cánh đồng lúa bát ngát, hòa vào dòng nước mát rượi của dòng sông và lẫn bên trong từng trận cười giòn tan hay những giọt nước mắt của cô bé dỗi hờn. Ngày ấy, có một cô bé háo hức đợi cơn mưa đầu mùa để rủ đám bạn trong xóm chơi trò tạt nước, rồi theo những con kênh rạch cạn suốt ngày nắng hè để tìm những chú cá rô lên bờ. Niềm vui bắt được những chú cá vượt cạn, những con ốc, con cua đầy giỏ mà tôi cứ ngỡ như niềm vui của nàng Tấm khi nghĩ về chiếc yếm đào. Lũ trẻ đồng quê chúng tôi chẳng sợ bùn lầy cũng không ngại mưa gió như những đứa trẻ thành thị bây giờ. Có khi cả ngày lặn lội dưới ao xúc từng con tép hoặc những ngày nắng đầu trần đi câu cá mà vẫn không hề bị cảm. Chúng tôi giống nhau ở màu da sạm nắng và mái tóc cháy vàng, đôi chân trần vững chải duy chỉ có mỗi nụ cười vẫn hiện hữu trong đôi mắt.

Rồi những nỗi buồn bất chợt khiến tôi bao lần bật khóc. Đó là ngày cô bạn thân sát nhà chuyển sang lớp khác, chẳng còn ngồi chung bàn với tôi dù chúng tôi vẫn gặp nhau mỗi ngày sau giờ đi học. Cô bạn ấy là cả một miền kí ức với tôi. Chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau xây ngôi nhà mơ ước dưới gốc me, gốc khế. Cùng nhau đi qua những tháng năm buồn vui của tuổi thơ và cùng hẹn ước mai sau lớn lên vẫn là những người bạn tốt. Hay những lần chơi trò rượt đuổi mải chẳng bắt được ai, cô bé hay hờn dỗi ấy đã khóc một mình bên đống rơm khô khiến cả đám bạn phải năn nỉ, chọc cười. Nỗi buồn của tuổi thơ tôi cũng có lúc vỡ òa trong thương nhớ. Đó là lần mẹ tôi về quê ngoại phụ ngoại thu hoạch vườn cây suốt một tháng trời. Tôi đếm từng ngày, mong từng đêm có khi còn mơ thấy mẹ về mang rất nhiều đồ chơi cho tôi. Nhưng những nỗi buồn ấy chẳng khác gì những bong bóng nước, nó dễ xuất hiện theo mỗi cơn mưa và cũng dễ tan vỡ đi trong phút chốc. Không giống như người lớn, những đứa trẻ chúng tôi sẽ cười thật to thật vui khi hạnh phúc và khóc òa khi buồn phiền. Chúng tôi chẳng biết gặm nhắm nỗi buồn vì ngày mai lại là một ngày mới.

Dù hôm nay tôi đã xa quê hương, xa những buồn vui tuổi thơ nhưng kí ức ấy vẫn nằm yên trong một góc tâm hồn. Mỗi khi gặp chuyện gì không vui tôi cố gắng nhớ lại những nụ cười đã mất và an ủi bản thân rồi sẽ vượt qua. Kí ức tuổi thơ dù vui hay buồn vẫn rất quan trọng trong đời mỗi con người, vì thế hãy để những đứa trẻ của chúng ta hôm nay được tự do trong vùng trời của ước mơ riêng chúng.

0
https://www.youtube.com/watch?v=3UyotSd-Cp4\"Khi yêu một ai họ không chỉ đơn giản là người đầu tiên nghĩ đến khi thức dậy và là người cuối cùng chúc ngủ ngon trong ngày. Yêu một người là luôn có sự xuất hiện của họ trong từng bước đi của cuộc đời - từng kế hoạch cho tương lai. Yêu là khi trái tim biết nhói khi họ đau, là tấm lòng biết thương khi họ xa, là nỗi buồn biết dâng khi họ đi...
Đọc tiếp

https://www.youtube.com/watch?v=3UyotSd-Cp4\

"Khi yêu một ai họ không chỉ đơn giản là người đầu tiên nghĩ đến khi thức dậy và là người cuối cùng chúc ngủ ngon trong ngày. Yêu một người là luôn có sự xuất hiện của họ trong từng bước đi của cuộc đời - từng kế hoạch cho tương lai. Yêu là khi trái tim biết nhói khi họ đau, là tấm lòng biết thương khi họ xa, là nỗi buồn biết dâng khi họ đi và là niềm vui nghẹn ngào khi thấy bóng dáng quen thuộc trở về. Khi thực sự yêu và mất đi một ai bạn sẽ cảm nhận được trái tim mình như vỡ ra từng mảnh bạn phải tự mình gom góp những mảnh vỡ đó đặt lên bàn rồi dùng băng keo dán lại để có thể tiếp tục hành trình của cuộc đời mình. Yêu đôi khi bình dị như hơi thở nhưng khi hơi thở cũng không giữ được thì bạn liệu có thể giữ được gì cho cuộc đời."

4
3 tháng 3 2020

không:đăng nội dung không liên quan đến câu hỏi.  

3 tháng 3 2020

A bị điên hay phê thuốc v ?

11 tháng 1 2022

Tình thái từ: được, sao

  “Tỉnh dậy hắn thấy già mà vẫn còn cô độc. Buồn thay cho đời! Có lý nào như thế được? Hắn đã già rồi hay sao? Ngoài bốn mươi tuổi đầu... Dẫu sao, đó không phải tuổi mà người ta mới bắt đầu sửa soạn. Hắn đã tới cái dốc bên kia của đời. Ở những người như hắn, chịu đựng biết bao nhiêu là chất độc, đầy đọa cực nhọc mà chưa bao giờ ốm, một trận ốm có thể gọi là dấu hiệu báo...
Đọc tiếp

  “Tỉnh dậy hắn thấy già mà vẫn còn cô độc. Buồn thay cho đời! Có lý nào như thế được? Hắn đã già rồi hay sao? Ngoài bốn mươi tuổi đầu... Dẫu sao, đó không phải tuổi mà người ta mới bắt đầu sửa soạn. Hắn đã tới cái dốc bên kia của đời. Ở những người như hắn, chịu đựng biết bao nhiêu là chất độc, đầy đọa cực nhọc mà chưa bao giờ ốm, một trận ốm có thể gọi là dấu hiệu báo rằng cơ thể đã hư hỏng nhiều. Nó là một cơn mưa gió cuối thu cho biết trời gió rét, nay mùa đông đã đến. Chí Phèo hình như đã trông thấy trước tuổi già của hắn, đói rét và ốm đau, và cô độc, cái này còn đáng sợ hơn đói rét và ốm đau.”Tìm một câu ghép có trong đoạn văn trên. Phân tích cấu tạo của hai vế.

cảm ơn ạ 

0