K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Bài làm

Thời gian như một cỗ xe vô hình lăn bánh. Để rồi một sớm mai thức dậy, tôi giật mình nhận ra hai từ “khôn lớn” đã gần mình đến thế. Từng đổi thay dần hiện ra như những thước phim quay chạm, thước phim về sự trưởng thành của tôi. Và tôi thấy mình đã khôn lớn.

Tôi chăm chú ngắm nhìn người trong gương. Khuôn mặt ngây thơ ngờ nghệch bây giờ đã thanh thoát, có đường nét hơn. Cô bé nhút nhát bé nhỏ ngày nào nay đã cao đến vai bố, cao hơn cả mẹ. Giọng nói của tôi trở nên trong trẻo và nữ tính hơn. Tôi có thể hát vang ca khúc tôi yêu thích mà không cần ngại ngùng như ngày còn bé.

Điều đặc biệt là tôi trưởng thành hơn trong suy nghĩ và hành động của bản thân. Tính trẻ con bốc đồng đã thay đổi dần theo năm tháng. Trước khi làm bất cứ việc gì tôi đã biết đắn đo, suy nghĩ, biết phân biệt việc gì nên việc gì không nên. Tôi cảm thấy có ý thức trách nhiệm hơn và tự giác trong cuộc sống thường ngày. Những ngày còn nhỏ, mẹ phải giục mãi tôi mới ì ạch đứng lên cầm chổi quét nhà, hay giúp mẹ việc này việc kia. Hiện tại thì khác, chỉ cần thấy nhà bẩn, bụi bặm, tôi sẽ chủ động cầm chổi quét nhà, chủ động đổ rác khi rác đã đầy thùng. Tôi học mẹ nấu những món ăn đơn giản và cách giặt quần áo, tự tay giặt, là quần áo của chính mình. Mỗi sáng, khi gà cất tiếng gáy, ông mặt trời đã vén màn tỉnh giấc đằng đông, mẹ không cần mất thời gian kéo tôi dậy nữa. Tôi sẽ tự mình thức dậy, chạy vài vòng quanh sân để tập thể dục.

Không chỉ những việc nhỏ nhặt như thế, trong học tập tôi đã thay đổi tích cực hơn rất nhiều. Trước kia, mỗi lần đi học về thấy mệt là tôi lại bỏ qua bài tập, đặt lưng ngủ luôn. Nhưng bây giờ thì không, sau khi về nhà tôi sẽ dành thời gian làm và chuẩn bị bài. Tôi cẩn thận và có trách nhiệm hơn với việc học của mình. Không cần thầy cô, bố mẹ nhắc nhớ, tôi vẫn tập trung học thật tốt.

Dấu mốc quan trọng nhất trong hành trình khôn lớn của tôi có lẽ là khi tôi biết quan tâm và yêu thương mọi người nhiều hơn. Tôi bắt đầu chăm chú và dõi theo mọi người, phát hiện ra nhiều điều ý nghĩa. Tôi không còn nằng nặc đòi một món đồ chơi hay một bộ quần áo mới như trước vi hiểu ra nỗi vất vả, những hi sinh thầm lặng của bố mẹ. Thường ngày, chỉ vì một chuyện nhỏ, tôi và em gái sẽ tranh cãi om sòm, bố mẹ rất phiền lòng vì điều đó. Nhưng hiểu chuyện rồi tôi lại nghĩ khác. Nếu em gái tôi thích thứ gì, tôi sẽ không tranh giành với nó. Lần đầu tiên, mẹ mua hai đôi tất tay mới mà tôi không mảy may giành với nó, nó ngạc nhiên lắm. Mãi tới khi tôi nói:

- Chị lớn rồi, sẽ nhường nhịn em. Em cứ chọn màu mà mình thích.

Con bé với lấy đôi tất màu hồng, miệng lí nhí:

- Cảm ơn chị!

Lúc ấy, tôi vừa bất ngờ vừa vui mừng. Cảm giác làm chị gái, hóa ra tuyệt vời như vậy. Bố mẹ nhìn hai chị em hòa thuận, yêu thương, ánh mắt cũng bất giác mà lấp lánh niềm vui, hạnh phúc. Sau sự việc ấy, tôi càng yêu thương mọi người xung quanh. Bố mẹ tôi cũng yên tâm nhiều khi có công chuyện, để hai chị em ở nhà.

Khôn lớn, trưởng thành rồi đồng nghĩa với việc biết nhìn nhận những lỗi lầm mình đã gây ra. Tôi hồi tưởng về quá khứ và hối hận về những việc không đúng mà mình đã làm. Từ những việc đó, tôi rút ra được nhiều bài học quý giá, tự kiểm điểm bản thân và quyết tâm rèn luyện tốt hơn. Điều tuyệt vời nhất phải chăng là khi tôi bắt đầu có hoài bão, ước mơ về tương lai của mình. Tôi mơ ước trở thành một phóng viên, cầm chiếc máy ảnh trên tay và đi đến khắp mọi nơi, ghi lại câu chuyện của nhiều cuộc đời khác. Tôi đặt ra những mục tiêu, vạch ra những kế hoạch và tạo dựng một niềm tin vững chắc cho ước mơ, hoài bão ấy. Tôi luôn tin tưởng, chỉ cần tôi cố gắng hết mình, nỗ lực không ngừng nghỉ. Một ngày kia, thành công sẽ mỉm cười với tôi.

Tôi nhìn lại chính mình trong gương, mỉm cười hài lòng với bản thân của hiện tại. Dù cho nhiều thứ đã đổi thay, nhưng tôi vẫn là chính tôi. Tôi thấy mình khôn lớn, và tôi vui vẻ vì sự khôn lớn ý nghĩa đó.

25 tháng 8 2019

TL:

-Hồi bé , tôi đã vô cùng tức giận khi thấy mẹ quan tâm em nhiều hơn quan tâm tôi 

nên tôi đã ghét em và hay cáu giận vơi em nhưng giờ lớn rooid ,tôi đã biết suy nghĩ nên cũng hiểu tại sao mẹ làm như vậy và yêu thương em nhiều hơn

  Sau khi nghe tin ông Luis Sepúlveda Tác giả cuốn sách "Chuyện con mèo dạy hải âu bay" Đã qua đời vì Covid-19 ở tuổi 70, em đã rất buồn vì điều điều đó. Em đã tìm hiểu về cuốn sách, trong cuốn sách đó có bài học "Chẳng có gì là không thể thay đổi, chỉ cần chúng ta thật sự cố gắng bằng tất cả trái tim"Câu nói đó đã làm em suy nghĩ. Nhưng một lần nọ, em đang dọn lại góc học tập...
Đọc tiếp

  Sau khi nghe tin ông Luis Sepúlveda Tác giả cuốn sách "Chuyện con mèo dạy hải âu bay" Đã qua đời vì Covid-19 ở tuổi 70, em đã rất buồn vì điều điều đó. Em đã tìm hiểu về cuốn sách, trong cuốn sách đó có bài học "Chẳng có gì là không thể thay đổi, chỉ cần chúng ta thật sự cố gắng bằng tất cả trái tim"Câu nói đó đã làm em suy nghĩ. Nhưng một lần nọ, em đang dọn lại góc học tập của em, em tìm thấy cuốn nhật ký từ hồi còn nhỏ, khi em mở trang viết ra, có rất nhiều chuyện kỉ niệm của tuổi thơ, kỉ niệm đáng nhớ nhất là vào lúc em 5 tuổi. Khi nhà trường tổ chức cuộc thi "Bé khéo tay",em đã rất cố gắng để vẽ một bức tranh thật đẹp và ý nghĩa về mái trường nhưng không được nhiều người khen ngợi. Nhưng trong cuộc thi thứ 2, em đã đặt tâm huyết và nỗ lực của mình vào bức tranh và em đã đạt giải ba trong cuộc thi. Khi nhớ lại kỉ niệm đó thì em đã hiểu bài học  "Chẳng có gì là không thể thay đổi, chỉ cần chúng ta thật sự cố gắng bằng tất cả trái tim" của cuốn sách và em sẽ áp dụng bài học này vào những lần sau.

Các bạn thấy bài văn có hay không??

3
15 tháng 5 2020

khá hay đấy nhưng cho mình hỏi ông Sepúlveda là ai vậy?

16 tháng 5 2020

Ông Luis Sepúlveda Là một nhà văn nổi tiếng Đã đạt giải ở ngay tác phẩm đầu tiên nha bạn!!

1 tháng 11 2016

Đề 1 , Kể về 1 việc tốt mà em đã làm

Mở bài:

  • Giới thiệu việc tốt mà em đã làm.
  • Kết quả của việc mà em đã làm như thế nào?

Thân bài:

  • Việc tốt mà bạn đã làm là gì?
  • Thời gian và địa điểm bạn làm công việc đó?
  • Có bao nhiêu người hay chỉ mình bạn?
  • Có người khác chứng kiến hay không?
  • Tâm trạng của người được em giúp đỡ như thế nào?
  • Em có vui khi làm công việc đó?
  • Đưa ra những suy nghĩ của em sau khi hoàn thành công việc.

Kết bài: Chốt lại vấn đề và đưa ra những việc làm sau này của mình.

 

 

24 tháng 11 2016

Đề 1: Dàn ý

MB: Giới thiệu về việc tốt mà em đã làm, nó gây ấn tượng với em ntn. Kết quả của nó ra sao ... (giới thiệu một cách khái quát).

TB:

- Đó là việc gì?

- Thời gian, địa điểm?

- Gồm có những ai (tất nhiên là có em) ?

- Có ai khác ngoài cuộc chứng kiến ko?

- Người được em giúp có cảm xúc ntn? Điều đó làm em xúc động ra sao?

- Những điều em suy nghĩ.

KB: Chốt lại vấn đề. Định hướng cho những việc làm sau này của mình.

Bài làm

Thường ngày, chúng ta có những việc làm tốt và những việc làm xấu. Có một chuyện, em đã làm và thấy việc ấy thật ý nghĩa trong công cuộc bảo vệ môi trường của người học sinh.
Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng nọ, khi hằng đông vừa ửng hồng và những giọt sương còn đọng lại trên bãi cõ xanh mướt. Ấy là lúc em đi đến trường, vừa đi, em vừa thơ thẩn ngắm cảnh bình minh đẹp mê hồn. Bỗng, cái gì thế này? Một người đàn ông đang vứt một cái bao lớn mà em lấp ló đầu của một ***** chết. Em nhìn anh ấy mà trong người bực bội vô cùng. Vội chạy đến, kêu lên:
- Anh gì ơi?
Người đàn ông nghe em gọi, liền tắt máy chiếc xe honda của mình, hỏi:
- Gì thế nhóc?
Em đáp:
- Anh ơi, anh không thể vứt xác chết động vật bừa bãi như thế, sẽ gây ô nhiễm môi
trường đấy! Ấy là chưa kể khi nắng lên, cái thứ này sẽ bốc mùi kinh khủng. Đoạn đường này lắm người qua lại, nhiều nhất là chúng em đi học về. Vì vậy nên anh phải lấy cái bao này đi ngay,
Em vừa dứt lời, người ấy liền quay lại, mắng như tát nước vào mặt:
- Đồ thứ con nít mà đòi dạy đời. Sao mày láo thế? Để yên cho tao làm việc, không
thì liệu hồn con ạ!
Nói rồi, anh ta rồ ga, định phóng đi. Quyết không để hắn đi khi xác ***** còn nằm đấy. Em vội chặn đầu anh ta lại, nói:
- Nếu anh mà không lấy cái thứ thối tha đó đem đi thì em sẽ kêu mọi người tới đấy,
anh nên biết đây là một việc làm không tốt đẹp mấy, nếu như mọi người mà biết
thì không để yên cho anh đâu. Anh hãy đem ***** này chôn vào một cái hố nào đấy hay là bất cứ thứ gì cũng được, miễn sao đừng làm ô nhiễm môi trường và
làm phiền những người xung quanh là tốt rồi. Mời anh chở cái bao này đi cho, em
xin cảm ơn.
Vừa nói, em vừa chạy ra đường, làm điệu bộ như nếu cần, ta sẵn sàng kêu cả làng ra xem. Người đàn ông nhìn em, đôi mắt nảy lửa, bước xuống xe đi về phía em. Nhưng anh ta không hề đánh em mà chỉ lầm bầm chửi rủa rồi vác cái bao đặt lên xe, phóng vù đi.
Em nhìn chiếc xe honda lao vút đi và tiếng động cơ ngày một nhỏ dần rồi mất hẳn mà trong lòng vui vẻ lạ thường như vừa trút được một cái gì đấy nặng cả vai. Và em cũng rất vui vì mình đã làm đúng lời cô giáo dạy: “Phải yêu thiên nhiên, sống hoà hợp với thiên nhiên, luôn luôn có ý thức bảo vệ môi trường như bảo vệ từng mạnh máu trong cơ thể.

Bạn tham khảo tạm nhé !

 

Đọc đoạn trích và trả lời các câu hỏi bên dưới:“… Kể từ hôm đó, mặc dù mọi chuyện vẫn như cũ trong căn nhà của chúng tôi, nhưng tôi luôn luôn cảm thấy mình bất tài nên bị đẩy ra ngoài. Những lúc ngồi bên bàn học, tôi chỉ muốn gục xuống khóc. Tôi chẳng tìm thấy ở tôi một năng khiếu gì. Và không hiểu vì sao tôi không thể thân với Mèo như trước kia được nữa. Chỉ cần một...
Đọc tiếp

Đọc đoạn trích và trả lời các câu hỏi bên dưới:
“… Kể từ hôm đó, mặc dù mọi chuyện vẫn như cũ trong căn nhà của chúng tôi, nhưng tôi luôn luôn cảm thấy mình bất tài nên bị đẩy ra ngoài. Những lúc ngồi bên bàn học, tôi chỉ muốn gục xuống khóc. Tôi chẳng tìm thấy ở tôi một năng khiếu gì. Và không hiểu vì sao tôi không thể thân với Mèo như trước kia được nữa. Chỉ cần một lỗi nhỏ ở nó là tôi gắt um lên. Tôi quyết định làm một việc mà tôi vẫn coi khinh: xem trộm những bức tranh của Mèo. Dường như mọi thứ có trong ngôi nhà của chúng tôi đều được nó đưa vào tranh. Mặc dù nó vẽ bằng những nét to tướng, nhưng ngay cả cái bát múc cám lợn, sứt một miếng cũng trở nên ngộ nghĩnh. Con mèo vằn vào tranh, to hơn cả con hổ nhưng nét mặt lại vô cùng dễ mến …” (Trích Bức tranh của em gái tôi – Tạ Duy Anh – Ngữ văn 6, tập 2)
a. Nêu phương thức biểu đạt chính của đoạn trích. 
b. Trong đoạn trích, người anh đã bộc lộ thái độ chưa tốt đối với em gái của mình? Em hãy viết một lời khuyên có ý nghĩa cho người anh trai này để anh ấy thay đổi.

1
22 tháng 2 2018

a biểu cảm

b Đây là biểu hiện của lòng tự ái và mặc cảm tự ti khi thấy người khác có tài năng nổi bật hơn mình. Sự đố kị ấy khiến cho người anh thấy không thể thân thiện được với em gái mình như trước nhưng cậu ta không thể không quan tâm đến những bức tranh do Mèo vẽ.

25 tháng 9 2020

 Nhân lúc soạn lại tủ sách cũ để sắp xếp góc học tập cho niên học mới khi bước vào lớp 8, em làm rơi ra một tấm ảnh kỉ niệm năm lớp một, chụp cùng bè bạn ngày lãnh thưởng cuối năm. Nhìn gương mặt ngây thơ của em và các bạn trong ngày ấy… bao kỉ niệm ngày đầu tiên nhập học trường tiểu học lại trở về trong trí óc em, rõ ràng như một cuốn phim.

     Đó là một buổi sáng đầu tháng 9. Sau một đêm mưa, trời Sài Gòn nắng ấm dìu dịu… Mẹ gọi em dậy sớm, mặc vào cho em một chiếc áo trắng tinh cổ lá sen và chiếc váy màu xanh nước biển mà mẹ đã ủi kĩ đêm qua. Mẹ bảo em quay đi quay lại mấy vòng., em lúng túng làm theo lời mẹ với nỗi hồi hộp… Rồi mẹ ôm em vào lòng và bảo: – Con gái mẹ giờ đã lớn rồi, năm nay con không mặc áo đầm bông đi nhà trẻ nữa, con đến trường này học lớp một. Cô giác sẽ thay mẹ dạy con những điều mới, điều hay con phải ngoan ngoãn nhé! Đi đường, em lo lắng tự nhủ: Không biết cô giáo có khó lắm không nhỉ? Sao mà cuốn sách "Tiếng Việt" mẹ mua nhiều chữ đến thế? Mình có học hết và nhớ hết không nhỉ? Còn cuốn sách Toán và bao nhiêu cuốn sách nữa, sao mà nó dày cộm, không như các cuốn sách tô màu của nhà trẻ!… Hai bên đường, người và xe chạy ngược xuôi, nườm nượp, em ngồi sau xe của mẹ, nghe loáng thoáng tiếng mẹ dặn dò: – Con vào trường, phải lễ phép chào các thầy, các cô con nhé, tìm xem lớp một C ở đâu, thì đứng vào xếp hàng, nếu bạn nào chen lấn thì con cứ tạm nhường nhịn bạn; nếu bạn nào bắt nạt con, phải nói khéo, nếu bạn vô lí cố tình gây chuyện thì con phải mách cô giáo, đừng gây gổ với các bạn con nhé!…

     Đã đến cửa trường, nghe mẹ dặn thế, tôi càng ngại ngần bước vào sân… mặt tôi ngẩn ra… nhìn mẹ lo âu như chực khóc! Mẹ tôi cười xòa, ôm tôi mà nói: – Mẹ lo xa mà dặn con thế thôi, chứ trường này, các bạn con cũng có cha mẹ, dặn dò, dạy dỗ các bạn như ba mẹ đã dạy dỗ, dặn dò con vậy mà! Này nhé: Hôm nọ xem danh sách lớp con, thấy có tên của bạn Bình Minh và bạn Anh Dũng, cùng là bạn của lớp mẫu giáo cũ, con có nhớ không? Nghe đến đó, tôi mới hết rưng rưng nước mắt, mỉm cười và gật đầu, tạm biệt mẹ. Cầm chiếc cặp nặng nề và to kềnh càng ấy, tôi lúng túng bước vào sân trường, cổng trường dầy đăch học sinh… tôi ngước nhìn bốn bên xem lớp 1C của tôi ở đâu, nhưng tôi chỉ thấy loáng thoáng các anh, các chị lớp bốn, lớp năm đang chạy quanh tôi, chơi trò rượt bắt một cách vui vẻ… .Những anh chị ấy làm tôi không tìm đường đến lớp mình, nhưng sau lại cho tôi cảm giác yên tâm: Ngôi trường này là một nơi vui vẻ, có lẽ ít ngày sau, tôi sẽ cùng bạn Bình Minh, Anh Dũng và các bạn mới chơi đùa nơi đây! Nghĩ vậy, tôi mỉm cười và có thêm kiên nhẫn, tìm ra lớp mình?

     Vừa rảo bước trên sân tìm lớp, trong trí tôi vừa lúc vừa nhớ lại giọng đọc một bài văn hay của mẹ tôi đêm qua: "Con ơi! Hiện thời, không một đứa trẻ nào mà không đi học. Con hãy nghĩ đến những lúc người thợ làm lụng cặm cụi cả ngày, tối đến còn phải cắp sách đi học, những cô thiếu nữ suốt tuần bị giam giữ trong xưởng, chủ nhật đến, cũng rủ nhau đi học, những binh lính hết giờ luyện tập cũng đem sách vở ra học, viết. Cho đến những đứa trẻ mù, trẻ cảm, chúng cũng đều đi học cả.

     Mỗi buổi sáng, lúc con ra đường, con hay nghĩ cũng vào giờ này, trong thành phố ta có thể có đến ba vạn đứa trẻ cũng như con, đi "chầu" lớp học trong ba tiếng đồng hồ để được mở mang trí tuệ… Con hãy tưởng tượng cũng vào giờ này, có những đứa trẻ lếch thếch trên những con hẻm nhà quê, rảo bước trong các thành phố phường huyên náo, dưới bầu trời oi ả hay trong cơn mưa tuyết lạnh lùng, chúng đi thuyền ở xứ chẳng chịt sông ngòi, chúng phải cưỡi ngựa trên những cánh đồng không mông quạnh hay ngồi xe trượt trên những bãi băng giá lạnh, chúng xuống lũng, lên đồi, chúng xuyên rừng, lội suối, chúng vượt qua những ngọn đồi hẻo lánh hoang vu. Ăn mặc hàng nhìn lối khác nhau, nói băng trăm thứ tiếng khác nhau… Từ ngôi trường lấp lánh trong tuyết xứ Canada đến nóc trường hẻo lánh lẫn trong khóm gồi xứ Ả Rập, có tới hàng triệu triệu đứa trẻ cùng học một điều giống nhau bằng các thể thức khác nhau… Trong cái "tổ kiến học sinh" ấy, con được hân hạnh dự phần… Cố lên, tên lính nhỏ trong đạo quân lớn lao kia! Cố lên con ơi, lấy sách vở làm khí giới, lấy lớp học làm quân đội, lấy thế giới làm bãi chiến trường, coi sự ngu dốt là thù địch và lấy sự văn minh của nhân loại làm cuộc khải hoàn, con phải phấn đấu luôn luôn và chớ hề làm tên lính hèn nhát!" Khi tôi đứng xếp hàng vào lớp 1C một lúc sau thì cô giáo mới của chúng tôi xuất hiện. Đó là cô N, một cô giáo có dáng vẻ tận tụy và gầy gò. Cô hướng dẫn chúng tôi so hàng rồi dắt chúng tôi lên lớp. Buổi học ấy, cô giáo xếp chỗ ngồi, chia tổ cho chúng tôi. Điểu vui nhất là tôi và bạn Bình Minh lại được xếp vào cũng một tổ. Cô còn dặn chúng tôi phải mua bao nhiêu quyển vở, bao bìa dán nhãn ra sao. Những quy định về kỉ luật, cách giơ tay phát biểu và những trường hợp sẽ được cô khen thưởng… Tôi càng ngày càng thấy có nhiều điều mới và hay… Reng… Reng… giờ ra chới ấy, tôi đã cùng bạn Bình Minh và một bạn mới chạy chơi rượt bắt , nhưng rủi sao, khi gần bắt được bạn Minh thì tôi trượt chân ngã, máu rướm ra ở đầu gối. Các chị lớp lớn chỉ cho chúng tôi "phòng y tế". Hai bạn cùng dìu tôi về phòng y tế. Nhìn vẻ mặt lo lắng của các bạn cũ và mới, tôi cảm động quá, nhìn các bạn mỉm cười: "Không sao, không có đau đâu mà, hay mình chơi tiếp nhé?". Nhưng bạn Minh nói: "Thì bạn cứ vô nhờ cô y tá băng lại đi, rồi mình chơi tiếp được mà!"

     Những giọt "An côn" làm tôi rát quá, xuýt xoa, nhăn nhó. Nhưng sau khi cô y tá lau chùi và băng bó xong, tôi lại hết đau ngay. Chúng tôi lại tiếp tục vui đùa trên những dãy hành lang lớp một. Vậy mà khi vào học tiếp hai tiết nữa, tôi thấy bụng đói và nhớ mẹ lạ lùng, tôi cố quên hình ảnh mẹ để nghe cô giảng… cho đến khi trống trường báo hiệu tan học. Bỗng một giọng nói đột ngột vang lên: "Con ơi, ngồi làm gì ở đó mà lâu thế? Con dọn dẹp, sắp xếp xong chưa? Đi ăn cơm nào!" Tôi giật mình nhìn lại, thì ra mẹ đã kéo tôi về thực tại: năm học lớp tám đang chờ đón tôi. Tạm biệt mùa hè!

>> Tham khảo thêm: Phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn Tôi đi học

Bài số 3

Văn mẫu tự sự kể lại ngày đầu tiên vào lớp 1

     Vậy là năm nay em đã là một học sinh lớp 8 rồi đó, đã là một cô học sinh chững trạc không như ngày này của 8 năm về trước. Tám lần được dự lễ khai trường, nhưng buổi khai trường đầu tiên vào lớp Một vẫn luôn để lại trong kí ức em ấn tượng sâu đậm nhất và có lẽ em sẽ không bao giờ quên được kỉ niệm vào ngày hôm đó.

     Đêm hôm trước ngày khai giảng, em sống trong tâm trạng nôn nao, háo hức, chắc đó cũng là tâm trạng chung của những bạn mới bắt đầu đi học như em. Có một điều gì đó lạ lắm, quan trọng lắm đang xảy ra trong căn nhà bé nhỏ của gia đình em. Như thường lệ Mẹ luôn là người chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho em. Những cuốn sách giáo khoa, những cuốn vở gi bài đủ loại với những hình chuột Mic Key, công chúa váy hồng … . Chiếc bảng nhỏ, phấn viết, đồ lau, bút mực, bút chì… đủ cả. Em xếp gọn từng thứ trong chiếc cặp xinh xinh có hai quai để đeo lên vai cho tiện. Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng cho một ngày khai trường ấn tượng.

     Hôm đó, mọi người thức rất khuya để chuyện trò, bàn bạc mà đương nhiên nhân vật chính là em. Mẹ mặc thử cho em bộ đồng phục học sinh Tiểu học: áo sơ mi trắng cộc tay và chiếc quần tây màu tím than. Đứng trước gương, em thấy mình lạ quá liền bật cười ngượng nghịu. Bà nội xoa đầu khen: “Cháu bà lớn rồi, trông chững chạc ghê! Ngày mai, cháu đã là cậu học sinh lớp Một! Cố học cho thật giỏi, cháu nhé!”

     Dù là một cô bé dễ ngủ nhưng buổi tối hôm đấy em phải nằm rất lâu mới có thể ngủ được. Bao nhiêu những suy nghĩ tưởng tượng về ngày mai cứ hiện lên trong đầu của em. Đầy thú vị những cũng không khỏi lo lắng hồi hộp.

     Sáng hôm sau, mẹ chở xe đưa em tới trường. Ngồi sau xe, em nhìn cảnh vật hai bên đường thấy cái gì cũng mới, cũng lạ. Ngôi trường Tiểu học Đàm Duy Thành chỉ cách nhà khoảng cây số mà sao em cảm thấy xa ghê! Trước cổng trường là tấm băng-rôn đỏ nổi bật dòng chữ vàng tươi: Chào mừng năm học mới 2010 – 2011. Hai hàng cờ đuôi nheo đủ màu phất phới trong gió sớm trông giống như những bàn tay xinh xinh đang vẫy vẫy. Niềm vui tràn ngập nơi nơi, từ bầu trời trong xanh, từ màu nắng tinh khôi, từ tiếng chim líu lo trong vòm lá lóng lánh sương thu từ những gương mặt trẻ thơ ngời ngời hạnh phúc và tin tưởng.

     Trong sân trường, người đông như hội. Các bạn trai tỏ ra mạnh dạn hơn. Các bạn gái ngại ngùng quấn bên chân mẹ, chẳng nỡ rời. Em cũng vậy. Nhìn ngôi trường ba tầng rộng lớn, em cảm thấy mình nhỏ bé làm sao! Mẹ khuyên em hãy bình tĩnh, vui vẻ và tập làm quen với chỗ đông người. Tuy đã rất cố gắng nhưng tim em vẫn đập thình thịch pha lẫn cảm xúc rất khó tả.

     Một hồi trống vang lên giòn giã. Lễ khai giảng sắp bắt đầu. Các anh chị học sinh lớp lớn khăn quàng đỏ thắm trên vai đã xếp hàng ngay ngắn. Phụ huynh trao con cho các thầy cô giáo chủ nhiệm lớp Một. Đây đó nổi lên tiếng khóc thút thít, tiếng gọi mẹ nho nhỏ. Em không khóc nhưng nước mắt cũng rơm rớm quanh mi. Một nỗi xúc động khó tả dâng lên trong lòng. Em bịn rịn rời tay mẹ, cùng các bạn xếp hàng theo lớp.

     Buổi khai giảng đầu tiên trong đời học sinh mới long trọng và trang nghiêm làm sao! Tiếng trống trường thôi thúc, náo nức lòng người. Lá cờ Tổ quốc bay phần phật trên đỉnh cột. Giáo viên và học sinh đứng nghiêm, mắt hướng về lá Quốc kì. Tiếng quốc ca vang vang trên sân trường rực nắng.

     Cô Hiệu trưởng đọc lời khai giảng năm học. Sau đó cô dặn dò, khuyên nhủ chúng em nhiều điều. Cô chúc chúng em học tập ngày càng tiến bộ.

     Buổi lễ kết thúc, chúng em theo cô Hồng về nhận lớp, Lớp Một A gồm bốn chục học sinh. Em rất vui khi gặp lại Sơn và Hải, hai bạn học chung ở trường Mẫu giáo Sơn Ca. Chỉ một lúc sau, em đã biết các bạn ngồi cùng bàn tên là Hoa, Tâm và Ngọc. Những câu chào hỏi rụt rè làm quen cùng những ánh mắt bỡ ngỡ thật dễ thương!

     Tan học, mẹ đã đợi sẵn ở cổng trường. Ríu rít như chú chim non, em kể cho mẹ nghe những chuyện về buổi khai trường, cho đến bây giờ, những hình ảnh ấy vẫn hiện lên nguyên vẹn trước mắt em. Nó đã trở thành kỉ niệm đẹp đẽ không thể nào quên của thời thơ ấu.


 

25 tháng 9 2020

đề 1

 Năm nay em đã là học sinh lớp 8. Tám lần được dự lễ khai trường với bao kí ức trong trẻo, nhưng buổi khai trường đầu tiên vào lớp Một vẫn để lại trong em kí ức ấn tượng sâu đậm nhất.

         Trước ngày khai giảng, mẹ đã chuẩn bị cho em đầy đủ những thứ cần thiết. Đêm hôm ấy,em cảm thấy tâm trạng em nôn nao, háo hức. Có một điều gì đó cứ ẩn hiện trong tâm trí em. Mẹ bảo em đi ngủ sớm để mai còn đi học.

         Sáng hôm sau, mẹ đưa em đến trường. Ngồi sau chiếc xe đạp em cảm thấy dường như những cảnh vật hai bên đường đang thay đổi lạ kì

 Khi vào sân trường, em thấy người đông như hội, ai cũng mặc những bộ đồ mới tinh. Các bạn trai tỏ vẻ mạnh dạng còn các bạn gái thì ngại ngùng, quấn quýt bên mẹ, chẳng dám đi đâu xa. Nhìn thấy ngôi trường rộng lớn, em cảm thấy mình nhỏ bé làm sao! Mẹ khuyên em hãy bình tĩnh, vui vẻ tập làm quen với chỗ đông người.

         Một hồi trống vang lên, báo hiệu lễ khai giảng bắt đầu. Các anh chị học sinh lớp lớn khăn quàng thắm đỏ thắm trên vai nhanh chóng xếp hành ngay ngắn. Phụ huynh trao con mình cho các thầy cô chủ nhiệm lớp Một. Đâu đó nổi lên tiếng khóc thút thít và tiến gọi mẹ khe khẽ. Em cũng vậy, bịn rịn chẳng muốn rời xa mẹ chút nào. Một nỗi niềm xúc động khó tả đang lên trong lòng.

         Cô hiệu trưởng cất tiếng đọc lời khai giảng năm học mới. Sau đó, cô dặn dò, khuyên nhủ chúng em rất nhiều điều. Cô chúc chúng em học ngày càng tiến bộ. 

 Buổi học kết thúc, chúng em theo cô Bình vào nhận lớp. Lớp Một B gồm 30 học sinh mới. Cô xếp em ngồi chỗ bạn Lan và Minh. Chúng em rụt rè, chao hỏi làm quen với nhau. Những lời chào làm quen thật dễ thương làm sao!

         Tan học, mẹ đứng chờ sẵn em ở cổng trường. Em vội chạy đến xà vào lòng mẹ và kể cho mẹ nghe về buổi tựu trường. Cho đến bây giờ, những hình ảnh ấy vẫn hiện lên nguyên vẹn trước mắt em. Nó đã trở thành kỉ niệm đẹp đẽ không thể nào quên của thời thơ ấu.


 


 

cô mình ra đề như sau :Hãy tưởng tượng mình gặp anh thanh niên trong Lặng Lẽ Sa Pa hãy kể lại cuộc gặp gỡ đó?dàn ý đây ạ: - MB : Nghĩ ra một hoàn cảnh gặp anh thanh niên (một chuyến tham quan với lớp ở SaPa và tình cờ gặp người thanh niên làm trên trạm khí tượng, hoặc tương lai em muốn làm công việc như anh thanh niên nên trong dịp nghỉ hè, nghỉ lễ đã làm 1 chuyến đi để được gặp anh...
Đọc tiếp

cô mình ra đề như sau :
Hãy tưởng tượng mình gặp anh thanh niên trong Lặng Lẽ Sa Pa hãy kể lại cuộc gặp gỡ đó?
dàn ý đây ạ: 
- MB : Nghĩ ra một hoàn cảnh gặp anh thanh niên (một chuyến tham quan với lớp ở SaPa và tình cờ gặp người thanh niên làm trên trạm khí tượng, hoặc tương lai em muốn làm công việc như anh thanh niên nên trong dịp nghỉ hè, nghỉ lễ đã làm 1 chuyến đi để được gặp anh thanh niên,...)
- TB: (tùy vào tình huống giả định mà em đặt ra để sắp xếp ý)
+ Mô tả người thanh niên (gầy, mặc áo khoác ấm, môi nở nụ cười thân thiện...)
+ Có thể gắp anh ở nhà anh hoặc ở trạm thì em có thể tả sơ qua về nơi đó
+ Tạo mạch nối tiếp cho câu chuyện bằng cách anh thanh niên mời em 1 tách trà ấm giữa cái rét của Sa Pa (nếu em đi vào dịp hè thì miễn nhé) và em bắt đầu hỏi thăm về công việc của anh (dựa vào văn bản kể lại theo cách của em). Trong quá trình kể em có thể thêm thắt một số câu nói hội thoại giữa em và anh thanh niên nhưng không nên quá nhiều sẽ làm bài văn rời rạc, lạc đề
+ Em có thể hỏi "Chắc cuộc sống ở đây khó khăn lắm?" và kể lại câu trả lời của anh thanh niên. Có thể hỏi thêm là anh có buồn ko khi phải hi sinh hạnh phúc cá nhân
+ Cứ dựa vào nội dung văn bản đã học để nói về cuộc sống và công việc của anh thanh niên, thỉnh thoảng cần xen vào miểu tả nét mặt vui tươi, cười rạng rỡ khi anh nói đến công việc của mình (điều này cũng cho thấy dù điều kiện làm việc khó khăn nhưng anh rất yêu cv này nên rất lạc quan) hay đôi khi trầm tư, suy nghĩ gì đó, nhìn xa xăm...
+ Em cũng có thể hỏi là tại sao khi ông họa sĩ ngỏ ý muốn vẽ anh thì anh lại giới thiệu những người khác (vì anh cho đây là cv của mình, vì yêu cv, vì tưởi trẻ là cống hiến nên anh thấy nó chẳng có gì là lớn lao, cao cả và rằng còn có những người yêu cuộc sống, yêu cv hơn anh)
+ để kết thúc em có thể gợi ý là ko muốn làm phiền anh nhiều hay trời chiều em phải xuống núi cho kịp
- KB: khâm phục anh thanh niên cả trong cuộc sống và cv với điều kiện khó khăn. rút ra bài học cho bản thân (yêu lấy cv mà mình đã chọn, khi còn trẻ, còn sức thì hãy cống hiến hết mình cho xã hội...)
các bạn hoàn thành bài giúp mình được k? Mai mình thi rồi

1
20 tháng 7 2021

ngữ văn lớp 9 thì như ngữ văn lớp 5 e biết

Mỗi lần thất vọng hay gặp thất bại trong cuộc sống, tôi lại nghĩ đến câu chuyện của cậu bé gần nhà. Ngày đó em đang tranh tài với các bạn cùng lớp một vai diễn trong một vở kịch của nhà trường. Mẹ em nói với tôi rằng em đã đặt hết tâm nguyện vào vai diễn thử này,mặc dầu trông thâm tâm bà biết rằng con trai mình không đủ năng khiếu. Đến ngày nhà trường quyết định chọn ai...
Đọc tiếp

Mỗi lần thất vọng hay gặp thất bại trong cuộc sống, tôi lại nghĩ đến câu chuyện của cậu bé gần nhà. Ngày đó em đang tranh tài với các bạn cùng lớp một vai diễn trong một vở kịch của nhà trường. Mẹ em nói với tôi rằng em đã đặt hết tâm nguyện vào vai diễn thử này,mặc dầu trông thâm tâm bà biết rằng con trai mình không đủ năng khiếu. Đến ngày nhà trường quyết định chọn ai vào vai,tôi theo mẹ em đến trường đón em sau giờ tan học.
Vừa nhìn thấy mẹ,em chạy vội đến,đôi mắt sáng long lanh và ngập tràn hãnh diện nói:
- Mẹ ơi! Mẹ đoán thử xem nào?
Em la toáng lên và như thể không chờ được,bằng giọng hổn hển,xúc động,em nói luôn câu trả lời;
- Con được chọn là người vỗ tay và reo hò,mẹ ạ!

Dù chỉ được là khán giả nhưng chú bé vẫn luôn tươi cười cổ vũ cho các bạn diễn của mình.Em đã dạy cho tôi một bài học về sự lạc quan mà sau này đã giúp ích cho tôi rất nhiều. Mặc dù không có năng khiếu nhưng cậu bé vẫn không từ bỏ niềm say mê với nhạc kịch, như là một môn nghệ thuật được ưa thích. Đã lâu lắm rồi tôi không gặp lại em và gia đình, kể từ khi họ chuyển nhà.Tôi thầm cảm ơn em, cậu bé với cái miệng cười thật xinh, mong em sẽ hạnh phúc.

suy nghĩ của em về câu chuyện trên. bài văn hoặc dàn ý chi tiết

1
30 tháng 10 2016

Bạn có thể hình dùng, hồi bé tôi thường xuyên phải hứng chịu những cú ngã sấp mặt. Tôi phải chịu đựng không biết bao nhiêu những cú ngã như trời giáng từ trên bàn, từ trên ghế cao, trên giường, trên cầu thang, trên những con dốc. Không có tay để chống đỡ, tôi thường bị dập cằm xuống đất, ấy là chưa kể đến mũi và trán. Nhiều lần tôi bị ngã đau đến mức tưởng chừng không thể gượng dậy được nữa.

Nhưng tôi chưa bao giờ đầu hàng, chưa bao giờ cho phép mình được buông xuôi. Có một câu ngạn ngữ của người Nhật mô tả chính xác cách tôi đạt đến thành công, đó là: "Ngã bảy lần, đứng dậy tám lần".

Trên đường đời của bạn cũng có lúc vấp ngã. Tôi cũng vậy. Ngay cả người tài giỏi, khôn ngoan nhất cũng có lúc vấp ngã. Vấp ngã là điều bình thường, chỉ có những người không bao giờ đứng dậy sau vấp ngã mới là người thật sự thất bại. Điều chúng ta cần ghi nhớ là, cuộc sống không phải là một cuộc thi đỗ-trượt. Cuộc sống là một quá trình thử nghiệm các biện pháp nhau cho đến khi tìm ra một cách thích hợp. Những người đạt được thành công phần lớn là là người biết đứng dậy từ sai lầm ngớ ngẩn của mình bởi họ coi thất bại. vấp ngã chỉ là tạm thời và là kinh nghiệm bổ ích. Tất cả những người thành đạt mà tôi biết đều có lúc phạm sai lầm. Thường thì họ nói rằng sai lầm đóng vai trò quan trọng trọng đối với thành công của họ. Khi vấp ngã, họ không bỏ cuộc. Thay vì thế, họ xác định vấn đề của mình là gì, cố gắng cải thiện tình hình, và tìm kiếm giải pháp sáng tạo hơn để giải quyết. Nếu thất bại năm lần, họ cố gắng đứng dậy năm lần, mỗi lần một cố gắng hơn, Winston Churchill đã nắm bắt được cốt lõi của quá trình này khi ông nói: "Sự thành công là khả năng đi từ thất bại này đến thất bại khác mà không đánh mất nhiệt huyết và quyết tâm vươn lên".

Nếu bạn không thể vượt lên được thất bại của mình, thì có lẽ là bạn đã các nhân hoá thất bại đó. Thất bại của bạn cũng giống như cái chấn thương khiến một cầu thủ bóng chày nổi tiếng trở thành người phải ngồi trên ghế dự bị thôi; nó đâu có khiến bạn trở thành người thất bại. Chừng nào còn gắn với môn thể thao ấy và còn tiếp tục cố gắng, thì bạn vẫn còn là cầu thủ nhà nghề. Nếu bạn không sẵn sàng làm điều cần phải làm, thì thất bại không phải là vấn đề của bạn, mà bạn chính là vấn đề. Để đạt được thành công, bạn phải cảm thấy mình xứng đáng đạt được thành công để rồi có trách nhiệm làm cho mong muốn thành công trở thành hiện thực.

Trong các bài diễn thuyết, tôi đã chứng minh thuyết của tôi về sự thất bại bằng cách để mình ngã úp bụng và cứ tiếp tục nói chuyện với khán thính giả trong tư thế đó. Xét trên thực tế, tôi không có chân tay, bạn có thể sẽ nghĩ rằng tôi không thể tự gượng dậy được. Các khán thính giả cũng nghĩ như vậy.

Cha mẹ tôi nói rằng từ khi còn là một đứa trẻ chập chững, tôi đã tự tập dựng thẳng người dậy từ tư thế nằm. Họ đã đặt những chiếc gối làm nệm và dỗ dành tôi tì vào đó để dựng dậy. Nhưng tôi đã làm theo cách riêng của mình bất chấp vất vả và khó nhọc. Thay vì sử dụng những chiếc gối, tôi trườn tới một bức tường hoặc chiếc ghế, tì trán vào đó để tạo ực đẩy, rồi nhích từng tí một cho đến khi dựng được người dậy.

Đó không phải là một việc để thực hiện. Nếu thích, bạn cứ thử làm mà xem. Hãy nằm úp bụng xuống sàn và cố gắng đứng lên bằng đầu gối mà không sử dụng tay hoặc chân. Chẳng dễ chịu và thú vị gì, đúng không? Nhưng việc nào khiến bạn cảm thấy dễ chịu hơn, cố gắng gượng dậy hay cứ nằm như thế mãi? Tôi chắc chắn rằng bạn muốn đứng dậy bởi bạn không sinh ra để nằm mãi trên trái đất như thế. Bạn được tạo hoá sinh ra để đứng dậy mỗi khi bạn ngã, dù ngã bao nhiêu lần chăng nữa, cho đến khi bạn hoàn toàn giải phóng được tiềm năng của mình.

Thỉnh thoảng, khi chứng minh kỹ thuật gượng dậy trong các buổi diễn thuyết, tôi gặp phải vấn đề. Tôi thường diễn thuyết, tôi gặp phải vấn đề. Tôi thường diễn thuyết trên một bục cao, một sân khấu hoặc một chiếc bàn nếu như buổi diễn thuyết diễn ra trong một phòng học. Trong buổi diễn thuyết tại một trường học, tôi úp sấp bụng xuống mặt bàn và chợt nhận ra rằng trước khi tôi lên diễn thuyết ai cũng đó đã xịt sáp lên mặt bàn. Mặt bàn trơn hơn cả một sân trượt băng của giải Olympic. Tôi cố chà xát một điểm cho sạch sáp để có thể tì người vào mà gượng dậy, nhưng tôi không gặp may. Thật là bối rối khi tôi phải từ bỏ phần minh hoạ cho bài học và tìm sự giúp đỡ từ người khác. "Ai giúp tôi với được không?", tôi buộc phải lên tiếng.

Lần khác, tôi đang diễn thuyết tại buổi gây quỹ từ thiện ở Houston trước đám đông gồm nhiều nhân vật xuất chúng, trong đó có Jeb Bush, cựu Thống đốc bang Florida và Columba, vợ ông. Khi sắp sửa nói về tầm quan trọng của việc không bao giờ chịu đầu hàng trước khó khăn, tôi để người mình úp xuống bục như thường lệ. Như mọi lần đám đông trở nên im lặng.

"Tất cả chúng ta đều có lúc vấp ngã", tôi nói. "Nhưng vấp ngã không có nghĩa là thất bại. Bạn chỉ cần cố gắng đứng dậy, đừng bao giờ từ bỏ ước mơ".

Khán giả thực sự chú ý lắng nghe, nhưng tôi chưa kịp chứng minh rằng thậm chí ngay cả một người không cần chân tay như tôi cũng có thể đứng dậy khi vấp ngã, thì một phụ nữ tôi chưa hề gặp mặt lần nào từ cuối phòng hối hả chạy lên chỗ tôi.

"Nào, để tôi giúp cậu đứng dậy", bà ấy nói.

"Nhưng tôi không cần giúp đâu ạ", tôi thì thầm qua hai hàm răng nghiến chặt. "Đây là một phần của bài diễn thuyết."

"Đừng ngốc thế. Hay để tôi giúp cậu", bà ấy khăng khăng.

"Bà ạ, xin đừng làm thế, tôi thực sự không cần bà giúp đâu ạ. Tôi đang cố chứng minh điều tôi vừa nói."

"Ồ, vậy thì được, nếu cậu chắc chắn như vậy thì làm đi", bà nói trước khi trở về chỗ ngồi.

Tôi nghĩ khán giả đã gần như thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy bà ấy ngồi xuống để họ chứng kiến tôi tự đứng dậy! Mọi người thường xúc động khi họ chứng kiến tôi đã phải vất vả như thế nào mới thực hiện được cái việc đơn giản là dựng người dậy từ tư thế nằm. Từ những gì chứng kiến, họ liên hệ đến cuộc đấu tranh vượt lên nghịch cảnh của tôi bởi con người chúng ta ai mà chẳng phải đấu tranh với nghịch cảnh. Bạn cũng có thể trở nên can đảm khi các kế hoạch bị bế tắc hoặc khi bạn gặp khó khăn. Những thử thách và gian khổ của bạn là một phần của cuộc sống mà con người chúng ta ai cũng gặp phải trên đường đời.

Cho dù ý thức được mục đích sống của mình, luôn hy vọng vào những khả năng dành cho bạn, không ngừng nuôi dưỡng niềm tin vào tương lai, luôn trân trọng giá trị của bản thân, duy trì thái độ sống tích cực, nhất quyết không để cho nỗi sợ hãi cản trở, bạn cũng sẽ phải chịu đựng thất bại và những điều gây thất vọng. Bạn đừng bao giờ nghĩ vấp ngã của mình là thất bại chung cuộc, đừng bao giờ coi chúng tựa như dấu chấm hết, bởi thực tế cho thấy rằng khi bạn đấu tranh vượt lên khó khăn chính là lúc bạn đang trải nghiệm cuộc sống. Bạn đã thực sự vào cuộc. Những thách thức mà chúng ta phải đối mặt có thể giúp chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn, tốt đẹp hơn, và được trang bị đầy đủ hơn cho sự thành công.

Có thể coi những thất bại của mình là một món quà bởi vì chúng thường là động cơ thúc đẩy bạn tạo ra một đột phá. Vậy những lợi điểm mà chúng ta có thể có từ sự thất bại là gì? Tôi nghĩ ít nhất có bốn bài học quý giá mà thất bại mang đến cho chúng ta. Đó là:

1. Thất bại là một người thầy vĩ đại

2. Thất bại hình thành nên tính cách

3. Thất bại thúc đẩy bạn tiến lên phía trước

4. Thất bại giúp bạn trân trọng thành công Thất bại là người thầy vĩ đại

Đúng vậy, thất bại là một người thầy vĩ đại. Bất cứ người chiến thắng nào cũng đều từng là người thất bại. Mọi nhà vô địch đều từng là người không xếp vị trí thứ nhất. Roger Federer được coi là một trong những tay vợt hàng đầu của mọi thời đại, nhưng không phải trong séc đấu hoặc trận đấu nào anh ấy cũng thắng. Anh ấy cũng có những lúc đánh bóng chạm lưới. Anh ấy cũng có những lúc giao bóng không thành. Trong mỗi trận đấu có tới hàng chục lần anh ấy không thể đánh bóng tới đúng vị trí mong muốn. Nếu sau mỗi lần đánh hỏng, Roger lại bỏ cuộc thì anh ấy có thực sự là một kẻ thất bại. Thay vì thế, anh rút ra bài học từ những lần đánh bóng hỏng và tiếp tục cố gắng qua mỗi cuộc chơi. Đó là lý do tại sao anh trở thành nhà vô địch.

Federer luôn cố gắng đánh bóng một cách hoàn hảo và có gắng giành chiến thắng trong mỗi séc đấu, mỗi trận đấu, đúng không? Đúng vậy, và bạn cũng nên cố gắng trong bất cứ việc gì bạn làm. Hãy thực hành. Hãy nắm vững các quy tắc cơ bản và luôn cố gắng hết mình, và hãy luôn ý thức rằng đôi khi bạn sẽ thất bại bởi vì thất bại là một phần của thành công.

Em trai tôi thường đem chuyện của những năm đầu tôi bước vào sự nghiệp của một diễn giả, khi mà tôi thường thất bại trong việc tìm khán giả cho mình, ra để trêu. Khi ấy tôi cứ nài xin các trường học, các tổ chức cho tôi cơ hội diễn thuyết, nhưng thường bị từ chối bởi vì tôi còn quá nhỏ, thiếu kinh nghiệm hoặc đơn giản là quá bất thường. Đôi khi cảm thấy chán nản, nhưng tôi biết rằng mình vẫn đang trong hành trình học cách để trở thành một diễn giả, vẫn đang tìm hiểu xem mình cần biết những gì để trở thành một diễn giả thành công.

Khi Aaron học lên cấp ba, nó lái xe đưa tôi đi khắp thành phố để tìm những người sẵn sàng nghe tôi diễn thuyết. Tôi diễn thuyết miễn phí để lấy kinh nghiệm. Tôi gọi điện đến mọi trường học ở Brisbane đề nghị được diễn thuyết miễn phí. Ban đầu tôi thường bị từ chối trong hầu hết các trường hợp, nhưng mỗi lần người ta nói "không" chỉ càng khiến tôi thêm quyết tâm để đạt được mục tiêu của mình.

"Anh không bỏ cuộc chứ?", Aaron thường hỏi tôi như vậy.

Tôi đã không bỏ cuộc bởi mỗi lần bị từ chối tôi cảm thấy buồn đến mức tôi hiểu rằng mình đã tìm được đam mê. Tôi thực sự muốn trở thành diễn giả. Nhưng ngay cả khi tôi đã có khán giả, mọi chuyện không phải lúc nào cũng diễn ra một cách suôn sẻ. Tại một trường học ở Brisbane, tôi bắt đầu bài diễn thuyết của mình một cách dở tệ. Có chuyện khiến tôi bị phân tán, và tôi không thể diễn tả ý nghĩa một cách trôi chảy. Tôi căng thẳng đến mức toát mồ hôi; cứ lập đi lập lại lời mình đã nói một cách ngớ ngẩn. Tôi muốn độn thổ vì xấu hổ. Hôm ấy tôi đã diễn thuyết tồi đến nỗi tôi nghĩ tin đồn sẽ lan truyền đi và từ đó về sau sẽ chẳng ai thèm mời tôi diễn thuyết nữa. Khi kết thúc bài diễn thuyết và rời khỏi trường học đó, tôi cảm thấy mình là một trò cười: danh tiếng thế là đi tong!

Chúng ta có thể là những nhà phê bình nghiêm khắc nhất của chính mình. Ngày hôm đó tôi chắc chắn đã chỉ trích mình ghê lắm. Nhưng buổi diễn dở tệ đó đã khiến tôi thậm chí tập trung hơn vào ước mơ của mình. Tôi tập diễn đạt và thuyết trình một cách chăm chỉ và đầy quyết tâm. Một khi bạn đã chấp nhận rằng sự hoàn hảo là mục tiêu để hướng tới, thì vấp ngã không phải là việc quá khó để kiểm soát. Mỗi bước đi sai lầm vẫn là một bước đi, thêm một bài học được ghi nhớ, thêm một cơ hội để lần sau làm tốt hơn.

Tôi đã hiểu ra rằng nếu vấp ngã và bỏ cuộc, ta sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa. Nhưng nếu bạn học lấy những bài học từ sự thất bại và tiếp tục cố gắng hết sức mình, thì cuối cùng phần thưởng sẽ đến-không chỉ là phần thưởng từ sự ủng hộ của người khác, mà là sự mã nguyện khi bạn đã sống hết mình.

Thất bại hình thành nên tính cách

Thất bại, vấp ngã có thể hình thành nên tính cách của bạn và khiến cho bạn có thêm điều kiện để thành công, đúng không bạn? Đúng vậy! Điều gì không huỷ hoại bạn rất có thể sẽ khiến bạn trở nên mạnh mẽ hơn, tập trung hơn, sáng tạo hơn, sáng tạo hơn, và quyết tâm hơn, và quyết tâm hơn trong hành trình theo đuổi những ước mơ. Bạn có thể đáng nóng lòng muốn đạt đến thành công, và điều đó không có gì sai cả, nhưng kiên nhẫn cũng là một đức tính tốt, và thất bại chắc chắn sẽ giúp bạn phát triển đức tính đó. Hãy tin tôi đi, từ trải nghiệm của bản thân tôi đã hiểu được rằng kế hoạch được thực hiện một sớm một chiều. Chúa có dòng thời gian của Người và chúng ta phải kiên nhẫn đợi dòng thời gian đó trải qua.

Bài học này đã thực sự tác động đến tôi khi tôi cùng với chú Sam Radojevic tham gia một khoá học khởi sự doanh nghiệp để chuẩn bị cho việc sản xuất và đưa ra thị trường loại xe đạp có ghế tựa mạng tên Hippo. Chúng tôi bắt đầu công việc vào năm 2006, và công ty cho đến giờ vẫn chưa đi vào hoạt động, nhưng sau mỗi thất bại và sai lầm, chúng tôi lại học được thêm một chút kinh nghiệm và tiến gần hơn đến mục đích. Chúng tôi đang đồng thời xây dựng tính cách của mình, chắc chắn vậy. Tôi đã học được một điều rằng đôi khi, dù bạn có thể đã cố gắng hết sức, điều đó vẫn chưa đủ để khởi nghiệp. Sự tính toán thời gian cũng cực kỳ quan trọng. Khi chúng tôi bắt tay vào việc sản xuất kinh doanh nói trên, nền kinh tế đang ở trong giai đoạn suy thoái. Chúng tôi phải kiên nhẫn, chờ đợi thời điểm thích hợp để lại có thể tiếp tục mục tiêu.

Có những lúc bạn sẽ phải chờ đợi thế giới theo kịp mình. Thomas Edison, người đã trải qua hơn 10.000 cuộc thí nghiệm thất bại mới có thể phát triển thành công bóng đèn điện, nói rằng hầu hết những ai coi bản thân mình là người thất bại đều không ý thức được rằng lúc bỏ cuộc là lúc họ đã tiến gần tới thành công. Họ gần như đã thành công, sau những thất bại. Nhưng họ đã bỏ cuộc trước khi thành công thực sự đến.

Bạn không bao giờ biết được điều gì nằm ở chặng tiếp theo của hành trình. Đợi bạn ở phía trước có thể là câu trả lời cho những ước mơ. Vậy nên bạn phải hăng hái lên, mạnh mẽ lên, và tiếp tục cố gắng. Nếu thất bại, thì đã sao? Nếu bạn vấp ngã, thì đã sao? Edison cũng nói: "Mỗi trải nghiệm sai lầm bị loại bỏ đều bổ sung thêm một bước tiến v phía trước".

Nếu bạn cố gắng hết sức, Chúa sẽ lo những gì còn lại, và bất cứ điều gì phải đến trên con đường của bạn thì rồi sẽ đến. Bạn phải có tính cách mạnh mẽ để chiến thắng, và một thất bại có thể là một trải nghiệm giúp hình thành tính cách nếu bạn đón nhận nó với thái độ tích cực.

Năm 2009 tôi đã có buổi diễn thuyết tại trường Oaks Christian ở Westlake, California. Đội bóng của ngôi trường nhỏ này nổi tiếng là sát thủ khổng lồ trên các sân thi đấu bóng bầu dục Mỹ. Chỉ mới đây thôi, tiền vệ mới khởi nghiệpm của trường không phải là ai khác mà chính là con trai của tiền vệ nổi tiếng Joe Montana. Người chơi dự bị cho cậu ấy là con trai của Wayne Gretzky, huyền thoại trong môn khúc côn cầu. Và một ngôi sao sáng khác của trường là con trai của diễn viên lừng danh Will Smith.

Đội bóng đã sáu lần liên tiếp đăng quang chức vô địch. Khi diễn thuyết ở đó, tôi gặp người sáng lập trường, ông David Price, và hiểu được từ đâu mà các vận động viên thể thao của Oaks Christian đã học được sức mạnh của tính cách.

David từng là luật sư trong một công ty luật có uy tín ở Hollywood chuyên đại diện về pháp lý cho các ngôi sao điện ảnh và hãng phim. Sau đó ông làm việc cho một chủ doanh nghiệp sở hữu các khách sạn và các khu nghỉ dưỡng có sân gôn ở California. David rất giỏi điều hành công việc kinh doanh, và ông hiểu rằng hầu hết sân gôn của doanh nghiệp đều được quản lý rất kém bởi vì chúng thường được điều hành bởi những người chơi gôn chuyên nghiệp không có kiến thức và kinh nghiệm quản lý doanh nghiệp.

Một hôm David đến gặp ông chủ và đề nghị mua lại một sân gôn của ông ta.

"Thứ nhất, anh đang làm việc cho tôi", ông chủ nói, "vậy tại sao tôi lại bán sân gôn cho anh? Thứ hai, anh chẳng biết gì về thế giới gôn hết. Thứ ba, anh không có tiền!"

Ban đầu David thất bại, không thể thuyết phục được ông chủ, nhưng ông đã không bỏ cuộc. Ông kiên nhẫn chờ đời. Ông tiếp tục thuyết phục người chủ cho đến khi ông ta tin vào quyết tâm thực hiện ước mơ của David và đồng ý bán sân gôn. Đó chỉ là sân gôn đầu tiên trong số 350 sân gôn mà về sau David đã sở hữu hoặc thuê lâu dài.

Đến lúc ngành kinh doanh sân gôn suy thoái. David bán sân gôn đi. Bây giờ ông mua, thuê, và quản lý sân bay trên khắp đất nước. David đã học được gì từ thất bại của chính mình? Chính là sự kiên trì và bền lòng. Dù khó khăn đến đâu ông cũng không từ bỏ ước mơ. Khi việc kinh doanh sân gôn trở nên khó khăn, David đi mua chứng khoán để rồi hiểu ra rằng kỹ năng thực sự của ông không phải là điều hành sân gôn mà là điều hành kinh doanh. Vậy nên ông đơn giản chuyển kỹ năng đó sang một lĩnh vực khác.

David, người giờ đây là một trong những lãnh đạo của tổ chức phi lợi nhuận Life Without Limbs của tôi, từng nói với tôi rằng, thách thức càng lớn thì chúng ta càng có nhiều cơ hội rèn cho tính cách trở nên mạnh mẽ. "Nick, nếu cậu sinh ra có đầy đủ chân tay, thì tôi không hiểu cậu sẽ thành công được như cậu ngày hôm nay", David nói. "Bao nhiêu đứa trẻ sẽ lắng nghe cậu nói nếu như chúng không thể nhận ra ngay rằng cậu đã biến những gì là cực kỳ tiêu cực thành điều cực kỳ tích cực?".

Bạn hãy nhớ những lời nói tâm huyết đó khi bạn trải nghiệm những thách thức. Trên đời này, khi một cánh cửa khép lại, thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Mỗi khuyết tật đều ẩn chứa một khả năng. Bạn được sinh ra trên trái đất này để phục vụ một mục đích, vậy nên đừng bao giờ để cho thất bại thuyết phục bạn tin rằng không có cách nào để chiến thắng nghịch cảnh. Chừng nào bạn còn thở thì chừng đó vẫn luôn có một cách để bạn tháo gỡ khó khăn.

Tôi biết ơn cuộc đời vì tôi đã thất bại và đã đủ kiên nhẫn để vượt qua thất bại. Những thách thức gặp phải đã khiến tôi trở nên nhẫn nại và kiên trì. Những đức tính đó đã hình thành trong quá trình tôi làm việc và cả trong lúc giải trí. Một trong những cách thư giãn mà tôi ưa thích là đi câu cá. Khi mới sáu tuổi, cha mẹ đã đưa tôi đi câu cá. Họ cắm cần câu xuống đất hoặc ghìm vào một dụng cụ chốt cho tới khi có cá cắn. Khi đó tôi dùng cằm để giữ cần câu và cố gắng giằng co với con cá cho tới khi ai đó có thể giúp tôi giật cá lên.

Có một hôm không gặp may , nhưng vẫn kiên nhẫn theo dõi cần câu của mình suốt ba tiếng đồng hồ, Mặt trời thiêu đốt, khiến người tôi đỏ ửng, nhưng tôi vẫn quyết tâm câu cho bằng được một con cá. Cha mẹ tôi đã đi lang thang tới những chỗ khác trên bờ biển để câu, vậy nên khi cá cắn câu, tôi chỉ có một mình. Tôi vừa dùng ngón chân để giữ cần câu vừa hét toáng lên: "Mẹ ơi! Cha ơi!" cho tới khi cha mẹ chạy tới giúp. Sau những phút cố gắng, cha mẹ tôi đã kéo được con cá lên. Đó là một con cá to gấp đôi người tôi. Chúng tôi đã chẳng câu được con cá to đó nếu như tôi không kiên nhẫn ngồi câu và nhất quyết không chịu buông cần câu ra.

Tất nhiên, thất bại cũng có thể hình thành nên sự khiêm nhường trong tính cách. Hồi ở trường trung học, tôi đã không thành công ở lớp học kế toán và đó là một trải nghiệm khiến tôi thấy mình thật tầm thường. Tôi sợ không có đủ khả năng để trở thành một người làm tính nhanh, nhưng giáo viên đã khích lệ và dạy kèm cho tôi. Tôi cứ miệt mài học, học và học để rồi về sau giành được bằng cử nhân hoạch định tài chính và kế toán.

Khi là một học sinh, tôi cần bài học về sự khiêm nhường đó. Tôi cần thất bại để có thể hiểu được rằng mình không biết tất cả những gì cần phải biết. Cuối cùng thì tính khiêm nhường đã khiến tôi mạnh mẽ hơn. Nhà văn Thomas Merton từng nói: "Một người khiêm nhường không bao giờ sợ thất bại. Thực tế, anh ta không sợ bất cứ điều gì, thậm chí cả chính bản thân anh ta, bởi sự khiêm nhường tích cực hàm chứa sự tự tin trong sức mạnh của Chúa, sức mạnh vượt trên tất thảy mọi sức mạnh khác và là sức mạnh có thể chiến thắng mọi trở ngại".

Thất bại thúc đẩy bạn tiến lên

Chúng ta có thể chọn phản ứng trước mất mát hoặc thất bại bằng cách buông trôi trong thất vọng hoặc bỏ cuộc, hoặc chúng ta có thể để cho mất mát hoặc thất vọng phục vụ lại chúng ta như những kinh nghiệm quý báu và là động cơ thúc đẩy chúng ta tự hoàn thiện mình. Một người bạn của tôi là huấn luyện viên thể hình, và tôi từng nghe anh ấy nói với các khách hàng, những người tập chống đẩy rằng "hãy tìm đến thất bại". Anh ấy nói thế nghe có vẻ như chẳng phải đang khích lệ người khác, đúng không bạn? Nhưng, quả thực, thuyết mà anh bạn tôi nói đến là hãy tiếp tục chống đẩy cho tới khi cơ bắp của bạn mỏi nhừ để lần sau bạn có thể vượt qua giới hạn đó và khiến cho mình trở nên khoẻ hơn.

Một trong những chìa khoá để thành công trong thể thao và trong công việc của bạn là luyện tập. Tôi nghĩ luyện tập chính là trải qua thất bại để đi đến thành công, và có một ví dụ hoàn hảo liên quan đến tôi và chiếc điện thoại di động của tôi. Bạn có thể sẽ nghĩ chiếc điện thoại thông minh là một phát minh vĩ đại, nhưng với tôi nó là một món quá từ thiên đường. Đôi khi tôi nghĩ các nhà phát minh chắc hẳn đã nghĩ đến tôi khi họ tạo ra cái thiết bị cá nhân mà ngay cả một gã không có tay cũng có thể sử dụng để nói chuyện điện thoại, gửi email, nhắn tin, nghe nhạc, ghi âm những bài diễn thuyết, theo dõi dự báo thời tiết và các sự kiện diễn ra trên thế giới bằng cách gõ hai ngón chân lên bàn phím.

Chiếc điện thoại thông minh không hẳn được thiết kế một cách hoàn hảo dành cho tôi bởi vì hai ngón chân của tôi, bộ phân duy nhất của tôi có thể dùng để chạm vào phím và màn hình điện thoại, lại cách miệng tôi, bộ phận có thể phát ra tiếng nói, một khoảng cách khá xa! Tôi có thể sử dụng loa ngoài của điện thoại trong hầu hết thời gian, nhưng khi ở sân bay hoặc tiệm ăn, tôi không muốn chia sẻ những cuộc trò chuyện điện thoại của mình với mọi người xung quanh.

Tôi phải tính đến một cách để đưa chiếc điện thoại di dộng đến gần miệng hơn mỗi khi bấm số bằng chân. Phương pháp mà tôi phát minh ra đã tạo nên ý nghĩa mới cho thuật ngữ "điện thoại gập"(*) và mang đến cho tôi một bài học đau đớn về vai trò của thất bại đối với thành công. Tôi đã dùng trọn một tuần cố sử dụng bàn chân nhỏ của mình để tập búng cái điện thoại di động trên vai, nơi tôi có thể kẹp nó dưới cằm để nói chuyện. (Các bạn nhỏ, chớ có thử làm việc đó nhé!). Trong giai đoạn thử đi thử lại để tìm ra một cách khả thi, tôi đã nhiều lần nếm mùi thất bại. Mặt tôi bị chiếc điện thoại đập vào thâm tím đến mức trông giống như thể đã bị ai đó phang cái túi đựng tiền xu vào mặt.

Tôi chỉ tập làm việc đó khi không có ai ở xung quanh, bởi nếu trông thấy tôi làm thế, người ta có thể nghĩ tôi mắc chứng tự hành hạ mình bằng điện thoại di động. Tôi sẽ không nói cho bạn biết tôi đã tự làm đau đầu và mũi bằng điện thoại di động bao nhiêu lần - hoặc bao nhiêu chiếc điện thoại di động đã hỏng một cách bí ẩn trong quá trình luyện tập. Tôi có thể trả tiền để mua thuốc và để thay điện thoại mới. Nhưng điều tôi không thể chấp nhận là sự đầu hàng.

Mỗi lần chiếc điện thoại đật vào mặt tôi lại càng có thêm quyết tâm làm cho bằng được việc đó mới thôi, và cuối cùng tôi đã thành công! Tất nhiên, thật tình cờ, chẳng bao lâu sau khi tôi làm được việc đó một cách thuần thục, thế giới công nghệ cho ra đời bộ tai nghe Bluetooth, một thiết bị nghe và nói có thể gài vào tai bạn. Cái kỹ năng búng điện thoại của tôi trở thành phế tích của công nghệ lỗi thời và tôi chỉ còn sử dụng nó như một trò tiêu khiển giúp giải trí cho các bạn khi họ buồn.

Tôi khuyến khích bạn coi những thất bại và những sai lầm của mình là nguồn thúc đẩy và khích lệ. Không có gì phải xấu hổ khi chúng ta thất bại, hoặc phạm sai lầm. Nếu bạn không sử dụng sức mạnh thúc đẩy những sai lầm và thất bại để cố gắng hơn và tiếp tục vươn tới những ước mơ thì điều đó mới thực sự đáng xấu hổ.

Thất bại tôn vinh thành công

Món quàn thứu tư mà thất bại có thể mang đến cho chúng ta là: nó khiến chúng ta trân trọng thành công. Hãy tin tôi đi, sau một tuần bị những cú búng điện thoại làm cho bầm tím mặt mũi, tôi cảm nhận được giá trị to lớn của thành công khi cuối cùng đã búng được chiếc điện thoại bài lên vai. Đúng vậy, càng phải vất vả để đạt được một mục tiêu thì bạn càng trân trọng những gì đạt được. Bao nhiêu lần từ một chiến thắng lớn lao bạn nhìn lại những gì mình đã vượt qua và nghĩ thật tuyệt vời vì sau bao nỗl ực cuối cùng bạn đã thành công? Hãy công nhận điều này: con đường phấn đầu càng gian nan bao nhiêu thì thắng lợi càng vẻ vang bấy nhiêu.

Một trong những câu chuyện trong Kinh Thánh mà hồi nhỏ tôi rất thích là chuyện về Joseph, người con cưng đầy kiêu hãnh của Jacob bị các anh trai bán sang Ai Cập làm nô lệ. Joseph đã trải qua bao khổ ải trong một thời gian dài. Ngài bị đổ tội oan, bị tống giam, và bị những người ngài tin tưởng phản bội hết lần này đến lần khác. Nhưng Joseph không đầu hàng số phận. Ngài không để cho nỗi cay đắng hay thất bại đánh gục mình. Ngài kiên trì vượt lên để rồi cuối cùng trở thành người trị vì Ai Cập, cứu được thần dân thoát khỏi nạn đói.

Có nhiều bài học được rút ra từ các cuộc đấu tranh của Joseph cũng như vinh quang tột đỉnh của ngài. Bản thân tôi hiểu được rằng không thành công nào mà không có gian nan, thử thách. Gian truân của Joseph đã giúp tôi hiểu rằng trong cuộc sống của tôi khó khăn hơn hầu hết mọi người, thì vẫn có nhiều người khác trên đời này phải chịu đựng gian khổ hơn tôi để vươn lên đạt được thành công to lớn. Tôi hiểu rằng trong khi Chúa yêu tất cả chúng ta, Người không hứa hẹn với bất cứ ai rằng cuộc sống sẽ dễ dàng. Và cuối cùng, tôi hiểu rằng khi Joseph vượt qua được gian nan, thử thách, vượt qua được mọi sự phản bội, ngài đã được hưởng vinh quang khi trở thành hoàng đế.

Khi bạn toàn tâm ý thực hiện mục tiêu và khi đã trải qua nhiều gian nan khổ cực trong hành trình phấn đấu, cảm giác về thành công tuyệt vời đến nỗi bạn muốn tiếp tục phát huy nó, đúng không? Tôi không nghĩ đó là một sự ngẫu nhiên. Đó là một trong những lý do chính khiến nhân loại phát triển và tiến hoá như ngày nay. Chúng ta ngợi ca những thắng lợi đạt được qua gian khổ không phải bởi chúng ta duy trì được sự nỗ lực mà bởi bản chất tự nhiên của chúng ta là không ngừng phát triển và tìm kiếm sự mãn nguyện ở mức cao hơn.

Trong những lúc Chúa khiến tôi phấn đấu cật lực hơn nữa vì mục tiêu của mình, đặt ra trong hành trình vươn lên của tôi hết trở ngại này đến trở ngại khác, tôi thực sự tin rằng Người đang chuẩn bị cho tôi những ngày tốt đẹp hơn. Chúa đặt ra cho chúng ta thách thức bởi Người biết rằng khi trải qua thất bại, chúng ta sẽ trưởng thành hơn.

Nhìn lại tất cả những gì mà mình đã phải vượt qua trong thời thơ ấu - đau khổ, bất an, tổn thương, cô đơn - tôi không hề buồn. Tôi cảm thấy tràn ngập cảm giác biết ơn bởi mình đã vượt qua được những thách thức đó, những thách thức đã khiến cho thành công của tôi thêm ngọt ngào và ý nghĩa. Suy cho cùng, thách thức đã khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn, và quan trọng hơn, chúng chuẩn bị cho tôi một cách tốt hơn để đến với người khác. Khi bước vào tuổi mới lớn, ý thức về những gì mình đã vượt qua khiến tôi thêm tự tin. Và sự tự tin được tăng cường ấy đã cuốn hút bạn bè đến với tôi. Tôi có rất nhiều bạn, cả nam lẫn nữ. Tôi thích sự quan tâm mà bạn bè dành cho tôi. Đời sống học đường của chúng tôi trở nên chan hoà và ấm áp.

Tất nhiên, bạn biết điều đó sẽ dẫn đến đâu - đến chính trị. Tôi tập trung can đảm để tranh cử cho chức Chủ tịch Hội học sinh - vị trí đại diện cho toàn bộ 1.200 học sinh ở trường MacGregore State, một trường cấp hai và cấp ba và là một trong những trường học lớn nhất ở Queensland.

Tôi không chỉ trở thành học sinh khuyết tật đầu tiên tranh cử chức Chủ tịch Hội học sinh mà còn là đối thủ cạnh tranh của một trong những vận động viên thể thao cừ khôi nhất trong lịch sử của trường - cậu Matthew McKay, người giờ đây đã trở thành cầu thủ bóng đá nổi tiếng ở Australia. Cô giáo Hurley đã khuyến khích tôi tranh cử cho vị trí đó sau khi tôi trải qua một phen kinh ngạc vì được các bạn trong lớp đề cử. Tôi lấy vấn đề sự đa dạng hoá làm chủ đề vận động và chiến dịch tranh cử của tôi bao gồm kế hoạch tổ chức một cuộc đua xe lăn vào ngày hội thể thao của trường.

Tôi đã thắng cử với số phiếu bầu rất cao (xin lỗi Matthew nhé). Mẹ tôi vẫn còn giữ một bài báo được cắt ra từ tờ Courier-Mail, trong đó đăng bức ảnh khổ lớn của tôi và bài viết ngợi ca tôi với tiêu đề "Cậu Chủ tịch dũng cảm".

Khẩu hiệu của tôi trong thời niên thiếu có thể không phải là "Hãy can đảm thực hiện việc bạn muốn làm!" nhưng khẩu hiệu đó đã rất có ích cho tôi. Bạn sẽ có lúc phải đối mặt với thất bại bởi bạn là con người. Bạn sẽ vấp ngã bởi vì đường đời có những đoạn gập ghềnh. Nhưng bạn nên biết rằng thất bại cũng là một phần của quà tặng cuộc sống, vậy nên hãy tận dụng lợi ích từ thất bại một cách tôi đa. Đừng đầu hàng. Hãy thử làm tất cả mọi điều!

31 tháng 1 2018

Dài dòng lan man thiếu ý .. không đi vào trọng tâm đi thi mà lm kiểu này trượt chắc

17 tháng 8 2021

tham khảo!

 Cuộc đời người thay đổi theo độ tuổi của mỗi người, từng độ tuổi với cách gọi khác nhau. Những người dưới mười sáu tuổi được xem là trẻ em, những người trên mười tám tuổi thì được gọi là thanh niên. Vòng đời người thay đổi theo thời gian, cứ tưởng chừng hình dáng, vẻ mặt lúc nhỏ ấy lớn lên cũng sẽ vẫn như vậy thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ theo mỗi người. Rồi sẽ có một ngày họ nhận ra rằng họ đã trở nên khác đi so với ngày xưa. Tôi cùng vậy. Tám năm rồi kể từ khi tôi bước vào cấp một, nhưng rồi tôi cũng nhận ra rằng: ‘Tôi đã lớn khôn".       Tám năm học ở trường trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu học lớp một. Những ngày đầu vào trường vẫn còn nũng nịu, lo lắng và cảm giác như không muốn xa mẹ chút nào. Ngày ngày được mẹ dắt tay, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn dắt tôi đến trường. Lúc ấy là lớp một, là năm đầu tiên tôi được dự một buổi lễ khai giảng trang trọng và hoành tráng, lúc đó tôi rất ngạc nhiên. Và rồi tám năm cũng trôi đi nhẹ nhàng, tám năm được chứng kiến cái cảnh ngày khai giảng đó quả là không còn chút gì đặc biệt với tôi. Những ngày đi học lớp bảy không còn được mẹ dắt tay đến trường, không còn sợ hãi, lo lắng vì những điều này đã quá quen thuộc so với tôi. Và nó cho tôi cảm nhận được rằng sau tám năm, tôi cũng đã lớn khôn.       Những ngày đầu còn được mẹ nâng đỡ, được mẹ dìu dắt đến trường, cùng mẹ vừa đi trên con đường quen thuộc vừa nói chuyện vui với nhau. Quả thật, những khoảnh khắc rất đáng ghi nhớ. Và rồi cũng đến lúc tôi tự lo liệu mọi việc nào là học, dọn cặp, dọn phòng,... không chỉ có những việc lặt vặt thế mà vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, giặt quần áo đều do tôi tự tay làm, không còn cần nhờ vả đến nữa. Nhưng những điều đó chưa khẳng định rằng tôi đã lớn khôn. Tôi đã cao hơn, nặng hơn, biết chỉn chu hơn, biết chỉnh sửa vóc dáng, biết cách chọn lựa những gì cần thiết cho chính mình. Đó chỉ là những đặc điểm khẳng định tôi đã lớn. Nhưng chỉ lớn thôi thì chẳng ích được gì, còn cần phải khôn.       Làm sao mà tôi biết là tôi đã khôn? Tôi có nhiều kiến thức hơn, biết cách sửa lỗi, biết được việc nào xấu, việc nào tốt. Tôi được tiếp nhận nhiều hơn về mọi thứ xung quanh tôi. Tôi biết mình lớn khôn nghĩa là tôi có thể mắc sai lầm nhưng ít hơn. Tôi tự biết rút ra bài học cho chính mình và sửa lỗi nó.
17 tháng 8 2021

Tham khảo nha:

1. Mở bài

Giới thiệu vào vấn đề: Tôi thấy mình đã khôn lớn.

2. Thân bài

a. Những thay đổi của bản thân

Ngoại hình: cao lớn hơn, khỏe mạnh hơn.Tính cách: chững chạc hơn; biết suy nghĩ và lắng nghe nhiều hơn; biết yêu thương nhường nhịn hơn.Hành động: biết phân biệt phải trái - đúng sai, cư xử với mọi người trưởng thành hơn, biết làm những việc có ích cho cộng đồng.Thói quen, sở thích: không còn thích và chơi nhiều những trò chơi của trẻ con trước đây, thay vào đó tích cực học tập, trau dồi kiến thức và giúp đỡ bố mẹ.

b. Kỉ niệm khiến bản thân thay đổi hoặc việc làm tốt mà bản thân làm được khi đã lớn khôn hơn.

• Kỉ niệm khiến bản thân thay đổi:

Học sinh kể về kỉ niệm hoặc lần mắc lỗi của bản thân mà giúp mình trưởng thành hơn.

Ví dụ: Không nghe lời bố mẹ, tự làm việc theo cảm tính khiến bản thân phạm sai lầm,…

• Việc làm tốt mà bản thân làm được khi đã lớn khôn:

Học sinh kể về việc làm tốt hoặc việc mình đã làm mà mình cho đó là trưởng thành.

Ví dụ: giúp bố mẹ chăm sóc dạy dỗ em, dọn dẹp nhà cửa; cố gắng, chăm chỉ vươn lên trong học tập; biết làm nhiều việc tốt để giúp đỡ người khác…

3. Kết bài

Nêu bài học mà bản thân cần cố gắng để hoàn thiện bản thân.

Tìm phó từ trong đoạn văn sau đây và cho biết mỗi phó từ đó bổ sung cho động từ, tínhtừ những ý nghĩa gì?“Trong tranh, một chú bé đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh. Mặt chú bénhư tỏa ra một thứ ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt, tư thế ngồi của chú không chỉ sự suy tư màcòn rất mơ mộng nữa. Mẹ hồi hộp thì thầm vào tai tôi:- Con có nhận ra con không?Tôi...
Đọc tiếp

Tìm phó từ trong đoạn văn sau đây và cho biết mỗi phó từ đó bổ sung cho động từ, tính
từ những ý nghĩa gì?
“Trong tranh, một chú bé đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh. Mặt chú bé
như tỏa ra một thứ ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt, tư thế ngồi của chú không chỉ sự suy tư mà
còn rất mơ mộng nữa. Mẹ hồi hộp thì thầm vào tai tôi:
- Con có nhận ra con không?
Tôi giật sững người. Chẳng hiểu sao tôi phải bám chặt lấy tay mẹ. Thoạt tiên là sự ngỡ ngàng,
rồi đến hãnh diện, sau đó là xấu hổ. Dưới mắt em tôi, tôi hoàn hảo đến thế kia ư? Tôi nhìn như thôi
miên vào dòng chữ đề trên bức tranh: “Anh trai tôi”. Vậy mà dưới mắt tôi thì...
-Con đã nhận ra con chưa? – Mẹ vẫn hồi hộp.
Tôi không trả lời với mẹ vì tôi muốn khóc quá. Bởi vì nếu nói được với mẹ, tôi sẽ nói rằng:
“Không phải con đâu. Đấy là tâm hồn và tấm lòng nhân hậu của em con đấy”.
(Bức tranh của em gái tôi – Tạ Duy Anh)

0