K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

20 tháng 2 2019

Mỗi buổi sáng, tôi lại rảo bước trên con đường tới trường. Đã từ lâu, con đường dường như là người bạn đồng hành gần gũi, chia sẻ với tôi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc đời học trò. Con đường không đẹp, một vẻ đẹp lộng lẫy huy hoàng nhưng tiềm ẩn vẻ đơn sơ, mộc mạc gắn với cuộc sống yên bình của người dân phố tôi.

Con đường phố tôi chạy thẳng băng, không có nét uốn lượn mềm mại, quanh co. Nó nhỏ và hẹp, cũng dễ hiểu bởi phố tôi là một phố nhỏ nên đường sá cũng không được đầu tư khang trang rộng lớn. Hai bên đường, những ngôi nhà thi nhau mọc lên, mọc lên mãi như những mô hình lắp ráp làm cho con đường vốn đã hẹp nay càng hẹp hơn. Đặc biệt, phố tôi rất thơ mộng bởi hai hàng cây ven đường. Mùa hè, những chùm hoa xoan rụt xuống một màu trắng, vương lại và kết những vòng hoa trên mái đầu lũ trẻ chúng tôi. Những ống khói vươn lên cao, chỉ để lại cho chúng tôi một khoảng trời nho nhỏ, con con.Bên cạnh bao ngả đường lớn, con đường phố tôi vẫn yên ả nằm đó với một bề mặt mà chỗ lồi, chỗ lõm. Nhưng tôi thấy điều đó chẳng làm con đường xấu đi mà còn làm cho nó thêm nét đơn sơ, giản dị. Hai bên đường, san sát biết bao cửa hàng, cửa hiệu đủ mọi thể loại khác nhau. Những cô bán hàng luôn tay vẫy nước lên những rổ hoa từ ngoại thành mang vào. Những bà hàng cơm, hàng phở mồ hôi bóng nhẫy, luôn tay đơm đơm, thái thái. Vỉa hè phố tôi gạch sứt sẹo nhumg tôi yêu những vết sứt đó vì nó luôn in trong trí nhớ của tôi, gợi cho tôi về hình ảnh con đường từ nhà tới trường. Ở đây cũng đủ loại nhà. Có nhà to, có nhà nhỏ, có nhà cao, nhà thấp. Đi men theo con đường mà tôi đếm được hơn hai chục cửa hàng, cửa hiệu. Họ lấn, họ chiếm rồi làm bục, bệ khiến con đường phố tôi đã hẹp càng hẹp thêm...Quên sao được những ngày học lớp một, tôi còn rụt rè, bỡ ngỡ bước những bước đầu tiên trên con đường này tới trường. Lúc đó, tôi thấy con đường sao lớn thế còn minh thì bé cỏn còn con. Lớn lên, tôi lại thấy con đường chẳng những không rộng ra mà còn bị thu hẹp lại. Cây hai bên đường xoè tán che mát, đu đưa như reo vui, chim chóc hát ca ríu rít... Ôi, nhớ nhiều lắm, nhiều lắm.Mỗi lần nhắc đến con đường này là bao kỉ niệm lại hiện về trong tôi, mãi mãi không bao giờ phai.

Con đường đã là một người bạn tốt của tôi từ khi tôi còn học lớp một cho đến bây giờ, nên mỗi khi đi đâu xa, tôi lại thấy nhớ nhung, quyến luyến nó vô cùng. Sau này, dù có may mắn được bước trên những ngả đường lớn ở mọi phương trời thì kí ức về con đường tới trường sẽ vẫn mãi khắc sâu trong ý nghĩ và trái tim tôi. Và dù mai đây trưởng thành, tôi mơ ước công việc đầu tiên tôi làm là sẽ tu bổ, sửa chữa con đường tới trường này sao cho đẹp và rộng rãi hơn.

Bài làm 1: Quê hương em có rất nhiều cảnh đẹp nhưng cảnh đẹp gắn bó với em nhất vẫn là con đường quen thuộc đã in dấu chân em mỗi buổi đến trường.

Ra khỏi ngõ nhà em là gặp ngay con đường làng thân thuộc . Con đường xuyên qua làng được lát gạch phẳng lì, bao năm nay đã quen bước chân em tới trường. Ngay cạnh con đường ở đầu làng một cây gạo đã khá già, sừng sững đứng bên vệ đường. Cứ mỗi mùa xuân đến, cây gạo lại trổ hoa đỏ rực cả góc trời . Mỗi ngày em từ trường trở về nhà, cây gạo già như cây tiêu chỉ đường cho em.

 

Sáng sáng, khi ông mặt trời từ từ nhô lên khỏi rặng tre, con đường làng lại sáng bừng lên và nhộn nhịp bước chân. Hình như tất cả lũ học trò trong xóm em đều đổ ra đường. Chúng em đi thành từng nhóm, tiếng nói cười vui vẻ làm con đường càng thêm nhộn nhịp.
Hai bên đường, những hàng cây nối đuôi nhau san sát, toả bóng mát rợp cả con đường. Những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi, lấp ló sau những hàng cây xanh tốt.

Đi hết con đường làng là đến con đường liên thôn của xã. Con đường này được rải đá răm, chạy xuyên qua cánh đồng lúa quê em . Mỗi buổi sáng đi trên con đường này, em lại được tận hưởng mùi hương lúa ngọt ngào cùng với làn gió mát rượi từ cánh đồng đưa lên.

Xa xa phía cuối con đường, em đã trông thấy ngôi trường lợp mái ngói đỏ tươi, lấp ló sau tán lá xanh của những cây sà cừ. Tiếng trống trường đã vang lên. Em vội vã rảo bước nhanh cho kịp giờ học, trong lòng cảm thấy vui vui.

Đã từ lâu, con đường trở nên thân thiết với em. Em rất yêu quý con đường và coi nó như người bạn thân. Sau này lớn lên dù đi đâu xa, em vẫn luôn nhớ tới hìmh ảnh con đường thân quen đã gắn bó với em suốt quãng đời học sinh.

17 tháng 4 2018

Trong bài thơ''Quê hương''của nhà thơ Đỗ Trung Quân đã viết:Quê hương là đương đi học,đúng như vậy,đối với chúng em,con đường làng thân thuộc đã gắn bó với em mỗi buổi sáng dến trường.

Cách đây không lâu,con đường này cung nhu bao con duong khac van la con duong dat gap nghenh.Nho chu xay dung nong thon moi,no da duoc thay da doi thit,da duoc be tong hoa.Con duong khong rong lam nhung cung du hai lan xe qua lai.Con duong uon luon nhu con ran khong lo toa di muon noi.Ngay dau duong la cay da co thu ngay nhay giuong chiec o khong lo che nang,che mua,bon mua lich rich tieng chim.duong nhu chang co ngay nao chung em khong dat buoc chan nho be tren con duong nay.Voi tham co xanh o hai ben va loi di nho o giua,con duong cu trai dai mai vat qua thon xom,chay qua canh dong.Xen ke voi nhung dam co xanh muot ay la nhung cay da ,cay bach dan,....toa bong mat cho con duong.Me bao em hang cay cung nhu con duong,khi me lon len,no da o day roi.Song song voi hang cay la hang cot dien.No khong chi dem anh sang van minh ve cho thon xom ma no con la nguoi linh gac luon bao ve cho con duong.Ngay nao tren con duong lang nay cung dien ra canh nhon nhip,co cai gi do vua quen thuoc,vua la lam.Tu sang som,khi tat ca con mo ao trong man suong,tu cac phuong thon,ngo xon,lu tre nho tung tang den truong,cac ba,cac chi voi ra cho,...Tieng cuoi noi ron ra tuoi vui lam may chu chim lum cay xanh canh duong cung muon hoa nhip cung say sua dao khuc nhac chao buoi sang.Trua ve,con duong lanh lung it duoc hoi han,canh vat vang lang,chi co may hang cay ben duong xao xac nhu con nhu con duong da chim vao giac ngu.Chieu ve,con duong lai on ao nao nhiet.Khi cac bac xa vien di lam dong ve cung la luc bon hoc sinh tan buoi hoc chieu.Tieng cuoi noi,tieng goi nhau i oi,tieng may chay cu vang len hoa nhip vao nhau.Nhung dep nhat la dem trang sang,anh mat tinh nghich tron ẹ di choi,xuyen qua ke la,chieu len mat duong thanh nhung dom sang lung linh.Con duong nay nhu chiec khan hoa vat qua lang em.Tren con duong quen thuoc nay,chung em da vui dua,chay nhay duoi anh trang.Voi em,con duong da qua doi than quen den muc em nho mai den tung khom cay,ngon co.Di trên con duong nay,em thay ngai ngái cua mùi dat,thoang thoảng cua huong dong lua chin,long em thay bang khuang trao dang mot cảm giác khó tả.

Con duong lang da tro thanh nguoi ban than thiet cua em luc nao khong biet luon.No la mot phan mau thit cua que huong.Du mai day co di dau xa em van khong quen duoc con duong đẹp đẽ với tuổi thơ.

Nhớ tích và kết bạn với mình nha ^-^

17 tháng 4 2018

thank bạn

13 tháng 5 2021

Quê em thuộc một vùng đồng bằng ven biển miền Trung nơi có lắm nắng, nhiều mưa, lụt lội liên miên. Vậy mà con người ở đây vẫn bám lấy mảnh đất nghèo này, vẫn yêu thương nó đến da diết. Bởi nó là quê hương, là nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Nhưng “Quê hương là gì hở mẹ?”. Có phải “Quê hương là chùm khế ngọt… Quê hương là đường đi học” như nhà thơ Đỗ Trung Quân đã nói?

Đối với tụi nhỏ, hàng ngày cắp sách đến trường như chúng em, không có gì thân thuộc hơn, gắn bó hơn là con đường đi học. Dường như không có ngày nào bước chân nhỏ của chúng tôi lại không đặt lên trên mình nó vô vàn những dấu chân tí xíu trên đường đi và về, trước và sau những buổi học. Đó là con đường đá đỏ khá rộng, cao ráo và thẳng tắp. Được biết vừa rồi bác Chủ tịch tỉnh khi về thăm Trường Tiểu học của chúng em có nói: “Nay mai con đường này sẽ rải nhựa và mở rộng thêm”. Người ta vừa mới phát hiện một mỏ đá quý gần quê em. Tương lai, đây sẽ là một trong những khu công nghiệp sầm uất của tỉnh nhà, có cả những cống ti nước ngoài đến đây đầu tư khai thác. Nghe nói vậy mà chúng em đứa nào cũng mừng thầm trong bụng. Cứ mơ tưởng đến một ngày mai, làng quê em sẽ được đổi thay như một khu phố ở thị thành. Ngày ngày, chúng em đến trường sẽ đi trên con đường nhựa bóng loáng, đón những ngọn gió nam mát rượi thổi từ ngoài biển Đông vào và nhìn những chiếc xe cơ giới nối đuôi nhau phóng nhanh trên đường… Vừa đi, em vừa nghĩ miên man. Trước mắt em vẫn là con đường đá đỏ thẳng tắp và rất bằng phẳng. Hai năm trước đây, người ta đã cải tạo cọn đường này. Họ đổ đất cao lên, cho xe lu lăn đi lăn lại nhiều lần, làm cho mặt đường phẳng lì. Hai bên đường những hàng cây bạch đàn, xà cừ, dương liễu và có cả cây me, cây phượng nữa. Đó là công trình “Rừng cây xanh đến trường” do Liên Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh của trường em phát động. Hàng cây bây giờ tuy chưa cao, chưa có bỏng mát phủ xuống mặt dường nhưng sức sống của nó dang bật dậy. Màu xanh đậm của những tán lá hai bên đường đang trải dài ra khoe sắc với trời xanh. Vài ba năm nửa thôi, hàng cây hai bên đường sẽ trùm bóng mát xuống lòng đường. Lức ấy, chúng em đi học, đâu cần phải đội nón đội mũ, đã có bóng mắt của hàng cây che do chính bàn tay của chúng em trồng nên. Vẻ đẹp của con đường cũng là vẻ đẹp của quê hương. Phải chăng, chúng em cũng đã góp phân công sức nhỏ bé của mình xây dựng quê hương ngày thêm đẹp hơn lên rồi đó chăng? Hàng cây xanh trên đường đến trường sẽ ghi lại tình cảm của chúng em, công sức của chúng em đã góp thêm một vẻ đẹp cho con đường, cho quê hương yêu dấu của mình. Trống trường đã điểm, chúng em bước vội vào cổng trong tiếng trống ngân vang trầm ấm quen thuộc. Rồi khi tan chúng em lại đi về trên con đường quen thuộc, mát rượi bóng cây.

                                                             bài làm

Mỗi ngày đến trường học là một ngày vui nên con đường đến trường của em cũng là con đường vui tràn ngập những kỉ niệm và tiếng cười em đã không biết bao lần qua lại.

Con đường này nằm ở phía Tây thành phố, được mệnh danh là “con đường hoa” bởi nơi đây được trồng muôn vàn loài hoa rất đẹp. Lòng đường rộng chừng 20m, được chia thành hai làn đường rất rộng rãi cho xe cộ đi lại. Ở chính giữa được cao lên, rồi thoải dần sang hai bên đường để trời mưa, nước mưa theo độ dốc của đường có thể dễ dàng thoát đi, không gây ngập úng lâu dài. Dải phân cách của con đường này không phải những đường kẻ sơn màu trắng mà là những “dải phân cách hoa”. Những chậu hoa lớn được xây lên ở đây, với đủ loại hoa khác nhau, lại được các nghệ nhân sắp đặt rất khéo léo theo trình tự màu sắc thành những hình thù, câu chữ rất đẹp. Hai bên vỉa hè rộng mỗi bên rộng chừng 6m, đều được lát đá chống trơn, đề phòng trời mưa mọi người đi không bị trượt ngã. Đá chống trơn có các màu khác nhau, được sắp xếp thành các hình ngôi sao, hình thoi rất đẹp. Trên vỉa hè, cứ tầm 3 m lại được đặt một chậu hoa lớn, lại thêm một cây cổ thụ cao lớn, tán lá xum xuê, xanh tốt che rợp mát cả một góc vỉa hè.

Hai bên đường, nhà cửa mọc san sát, nhà cao nhà thấp nối tiếp nhau, nhà xanh nối tiếp nhà vàng, nhà trắng nối tiếp nhà đỏ,… đủ sắc màu sặc sỡ. Dường như người dân ở đây họ cũng rất thích hoa. Trước cửa, trên mái hiên nhà nào cũng trồng rất nhiều những chậu cây cảnh, chậu hoa, lại có nhà trồng giàn hoa giấy, hoa mọc um tùm, rũ xuống cả tầng dưới như một lâu đài nhỏ giữa rừng hoa. Quán xá ở đây nối tiếp nhau, đông đúc người đến mua. Góc này là hàng bún, hàng phở và những quán đồ ăn đắt khách, góc kia là những hàng quần áo với đủ các loại mặt hàng thời trang mới nhất, bên này là những hàng đồ chơi với những con búp bê, siêu nhân sặc sỡ, bên này là những hàng sách với những quyển sách rất hay và bổ ích.

Con đường này đã gắn bó với em từ những ngày đầu tiên cắp sách đến trường, con đường mà bao mùa nắng mưa em vẫn qua, vẫn lại. Sau này khôn lớn, sẽ có rất nhiều những con đường lớn hơn em sẽ đi qua nhưng có lẽ con đường hoa hàng ngày dẫn đến ngôi trường thân thuộc này vẫn sẽ mãi là con đường đẹp nhất trong cuộc đời em.

chúc bạn học tốt

Quê hương em có rất nhiều cảnh đẹp. Đó là con sông hiền hoà, cánh đồng thẳng cánh cò bay… Nhưng thân thuộc với em nhất có lẽ là con đường quen thuộc từ nhà đến trường.

Con đường tới trường là một con đường nhỏ được rải đá. Hai bên đường là hai hàng cây xanh mát. Buổi sáng con đường rộn rã hẳn lên. Hình như tất cả lũ trẻ trong xóm em đều có mặt trên đường. Chúng chia thành những nhóm nhỏ tung tăng đến trường. Tiếng nói chuyện ríu rít xen lẫn tiếng cười vui vẻ làm con đường thêm rộn rã, tươi vui.

Buổi trưa, đường lạnh lùng ít được hỏi han. Lúc ấy, con đường yên lặng như chìm trong giấc ngủ. Hai hàng cây đứng quạt cho con đường càng thêm yên giấc. Trên cành, mấy chú chim sâu đang chuyền cành để bắt những gã sâu phá hoại cây, làm cho hàng cây thêm tốt tươi. Những tia nắng li ti rải xuống mặt đường trông như dát bạc. Những mái nhà nằm thấp thoáng dưới bóng cây thưa. Từ mái nhà nào vọng ra tiếng ru em trầm bổng. Tiếng võng đưa kẽo kẹt giữa buổi trưa hè làm cho con đường làng càng thêm vẻ yên tĩnh lạ lùng. Những đoạn đường bằng phẳng hay mấp mô, gập ghềnh em đều thuộc như lòng bàn tay. Chẳng có ngày nào lũ trẻ chúng em không đặt bàn chân nhỏ bé của mình lên con đường thân thuộc ấy. Bởi vậy mà con đường trở thành một người bạn thân thiết với em.

Con đường tới trường đã khắc sâu vào trong tâm trí em. Mỗi buổi đến trường, con đường đã để lại trong em bao kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi học trò. Mai ngày lớn lên em cũng không thể quên hình ảnh con đường thân yêu.

22 tháng 5 2019

* Giống nhau: đều nói về tình cảm yêu quý, gắn bó thân thiết của bạn học sinh đối với con đường.

* Khác nhau:

- Không mở rộng: khẳng định con đường rất thân thiết đối với học sinh.

- Mở rộng: vừa nói về tình cảm yêu quý con đường, vừa ca ngợi công ơn của các cô bác công nhân vệ sinh đã giữ sạch con đường, đồng thời thể hiện ý thức giữ cho con đường luôn sạch, đẹp.

Dưới đây là hai cách mở bài của bài văn Tả con đường quen thuộc từ nhà em tới trường. Em hãy cho biết: Đoạn nào mở bài theo kiểu trực tiếp, đoạn nào mở bài theo kiểu gián tiếp? Nêu cách viết mỗi kiểu mở bài đó.a. Từ nhà em đến trường có thể đi theo nhiều ngả đường. Nhưng con đường mà em thích đi hơn cả là đường Nguyễn Trường Tộ.b. Tuổi thơ của em có biết bao kỉ niệm...
Đọc tiếp

Dưới đây là hai cách mở bài của bài văn Tả con đường quen thuộc từ nhà em tới trường. Em hãy cho biết: Đoạn nào mở bài theo kiểu trực tiếp, đoạn nào mở bài theo kiểu gián tiếp? Nêu cách viết mỗi kiểu mở bài đó.

a. Từ nhà em đến trường có thể đi theo nhiều ngả đường. Nhưng con đường mà em thích đi hơn cả là đường Nguyễn Trường Tộ.

b. Tuổi thơ của em có biết bao kỉ niệm gắn với những cảnh vật của quê hương. Đây là dòng sông nhỏ đầy ắp tiếng cười của bọn trẻ chúng em mỗi buổi chiều hè. Kia là triền đê rộn rã tiếng hát của thanh niên nam nữ những đêm trăng sáng. Nhưng gần gũi, thân thiết với em vẫn là con đường từ nhà đến trường – con đường đẹp đẽ suốt những năm tháng học trò của em.

1
4 tháng 10 2019

- Đoạn a theo cách mở bài trực tiếp.

Cách viết: Kể ngay đến đối tượng đang được miêu tả.

- Đoạn b theo cách mở bài gián tiếp.

Cách viết: Nói chuyện khác để dẫn vào chuyện hay đối tượng định tả.

Trong hộp bút của em có một chiếc bút đã cũ không còn dùng được nữa, nhưng em luôn đem bên mình và giữ gìn cẩn thận. Đó là cây bút cô giáo đã đưa cho em trong một lần để quên bút ở nhà. Cây bút luôn nhắc em nhớ lại một kỉ niệm đẹp về cô giáo cũ của mình. Chuyện là thế này.

Hôm đó, em đến trường như thường ngày. Tiếng trống trường vang lên và chúng em bắt đầu lấy sách vở ra học. Tiết đầu tiên là tiết luyện chữ của cô Lan mà chúng em vẫn rất kính yêu. Cô bắt đầu viết những dòng chữ nắn nót đầu tiên lên bảng. Em tìm trong cặp để lấy hộp bút ra, nhưng tuy nhiên, em không thấy hộp bút của mình đâu. Em lo lắng, luống cuống đến nóng ran hết cả người, tìm mọi ngóc ngách trong cặp đều không thấy hộp bút đâu. Em chắc mẩm chắc chắn hôm qua em đã quên bỏ vào rồi. Nhìn các bạn xung quanh đã viết bài say sưa thì em càng lo lắng hơn. Thấy em không viết bài, cô đi xuống hỏi em. Biết em quên bút, cô lấy bút mực của cô đưa cho em, dịu dàng cười hiền nói:

- Em cứ lấy bút của cô mà dùng tạm.

- Vâng ạ, em cảm ơn cô ạ.

Nhờ chiếc bút máy của cô mà em hoàn thành được bài tập và vở ghi. Chiếc bút máy xinh xinh với màu vàng óng ánh luôn làm em có động lực trong học tập lẫn công việc. Có chiếc bút ở bên cạnh, em luôn thấy được cô cũng như luôn ở bên nhắc nhở em ghi bài sạch đẹp vì nét chữ là nết người. Nhờ chiếc bút ấy của cô, em luôn thấy được động viên, cổ vũ to lớn về mặt tinh thần, cố gắng học cho tốt. Giờ đây, chiếc bút đã hỏng, đã cũ nên em luôn đặt nó ngay ngắn trong hộp bút như 1 lời nhắc nhở, khích lệ động viên học tốt của mình. Nhìn thấy nó, em sẽ luôn nhớ lại nụ cười hiền hậu và tấm lòng bao dung như 1 người mẹ của cô giáo.

Toàn bộ câu chuyện là như thế đấy. Chiếc bút chính là kỷ niệm đẹp thời đi học của em với cô giáo. Em sẽ luôn giữ chiếc bút ở bên mình để tự nhắc phải học tập thật tốt cho xứng với sự giúp đỡ của cô giáo dành cho mình.

hok tốt!!

Được sinh ra và lớn lên từ trong những kỉ niệm với mọi người xung quanh,kỉ niệm vui có,kỉ niệm buồn cũng có nhưng có lẽ rằng đối với em ,kỉ niệm sâu sắc nhất,đem lại cho em ấn tượng về những kí ức không bao giờ mà em có thể quên được đó chính là kỉ niệm về một sự việc của em và cô Nga mà em không thể nào quên được.Em còn nhớ như in vào cái ngày hôm đó,mọi thứ đều rất đẹp đẽ ,những tia nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi trong căn phòng qua các ô cửa sổ nho nhỏ.Những bông hoa mười giờ mà chúng em trồng cũng nở rực rộ,đẹp đến lạ thường.Nhưng trong căn phòng lại ngỗn ngang bao nhiêu niềm cảm xúc ,vui có,buồn có,hi vọng có,...nhưng đối với em -một đứa với lùn lùn ngồi chót sau góc lớp thì đây chắc chắn không phải là chuyện vui vẻ gì.Em nhìn cô trao quà cho từng bạn một ,nhắn nhủ từng lời nói yêu thương,căn dặn tỉ mỉ ,cần thận từng đứa một.Vẫn là cô giáo đã đồng hành cùng em trong suốt 5 năm,vẫn kà gương mặt và nụ cười ấy,vẫn là bộ áo dài màu hồng phần nhàn nhạt có điểm vài cánh hoa sen ấy,thế nhưng hôm nay,nhìn cô ,em lại mang một dòng cảm xúc khác.Em mím chặt môi mà chẳng thể cất lời,chỉ nhìn cô như vậy,trong tay vẫn còn run run cầm lấy món quà mà em đã chuẩn bị từ rất lâu.Đến cuối tiết.tiếng trống đánh mấy hồi,tụi bạn ôm nhau khóc ,rồi thằng Hùng lại ra giáng bà cụ non mà dặn cô dăn đi dặn lại rằng :" Cô không được quên tụi con " ,đến cô nước mắt cũng rưng rưng,gật gật rồi xoa đầu từng đứa một.Nhưng đến tôi thì lại khác ,em rụt rè lấy ra món quà đã chuẩn bị từ rước ,rồi em nói lí nhí ,khác hẳn với em mọi ngày - "con tặng cô,chúc cô công tác và dạy thật tốt" .Cô nhìn em lắc đầu rồi cười cười ,khẽ nói nhỏ rằng cuối buổi ở lại nói chuyện với côVào cuối buổi,cô nắm lấy tay em ,xoa xoa rồi bảo-" Cô biết tính con là kẻ hay rụt rè,ít nói nhất trong lớp.Năm cuối rồi,năm sau cô sẽ không còn ở đây với con nữa mà sẽ là một người khác,nhưng cô hi vọng rằng con sẽ biết mở lòng mình,sẽ hòa nhập cùng với bạn bè cùng trang lứa cũng như cười nhiều hơn nữa ".Lá thu vàng rơi lác đác trên những mặt đường đông người qua lại.Đã 4 năm qua rồi,bây giờ em vũng là một cô bé cuối cấp nhưng là cuối cấp 2.trong lòng em vẫn còn vẫn vương thật nhiều kỉ niệm với cô,vẫn còn hình bòng của cô mãi cô đọng trong tâm trí.

HỌC GIỎI

26 tháng 12 2017

ai giup mk voi

Trong kí ức của mỗi người, có những cảnh vật đã hằn sâu trong tâm trí mà suốt đời ta không thể nào quên. Con đường đi học là một trong số đó. Ta có thể đi qua nhiều nẻo đường khác nhau, nhưng con đường đi học thì luôn thân thuộc và gần gũi với bất kì người nào.

Con đường đi học đã gắn liền với tuổi thơ của tôi. Hàng sáng, mỗi khi ông mặt trời vén màn mây và tỏa ánh nắng chan hòa khắp muôn nơi, tôi lại cùng đám bạn đi đến trường trên con đường làng quen thuộc. Không khí buổi sáng thật trong lành và mát mẻ. Nắng sớm và gió mát làm tâm hồn tôi thật dễ chịu và thư thái. Đi trên đường, tôi có thể nghe thấy tiếng chim hót lảnh lót trên cao, ngắm những bông hoa dại ở ven đường, nhìn thấy những giọt sương còn đọng lại ở cánh hoa hay phiến lá. Hai bên đường là hai hàng cây xanh mát. Vào buổi sớm, cây cối dường như mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, ánh nắng chiếu qua cành cây làm cựa mình sự sống. Những chiếc lá khẽ đu đưa trong gió như muốn vẫy chào chúng tôi. Trên con đường đi học, tôi còn đi qua cánh đồng lúa rộng lớn thẳng cánh cò bay. Lúa đang thì con gái tỏa hương thơm dìu dịu mà ngọt ngào, ngây ngất. Cả cánh đồng như một tấm thảm khổng lồ màu xanh mướt, chỉ cần một cơn gió thoảng qua là cả biển lúa ấy nhấp nhô tạo thành muôn ngàn con sóng nhỏ. Tôi bắt gặp vài bác nông dân ra thăm đồng sớm, bên bờ ruộng, con cò trắng đang kiếm ăn bổng sải cánh bay lên. Đằng sau những khu vườn xanh tốt là nếp nhà ngói đỏ nằm im lìm trong nắng mới.

Trên con đường đi học, tôi cũng gặp các bạn học sinh đang đi thành từng tốp trên đường. Các bạn đeo khăn quàng đỏ thắm trên vai, khoác ba lô trên lưng, vừa đi vừa trò chuyện về chuyện bài vở, trường lớp. Các bà, các mẹ xách làn đi chợ sớm. Vài bác nông dân cùng chú trâu đang thong thả đi làm đồng buổi sớm, họ hỏi thăm nhau về việc đồng áng, tin tưởng vào một vụ mùa bội thu. Con đường buổi sớm thật náo nhiệt và rộn rã, gương mặt ai cũng ánh lên vẻ vui tươi, nụ cười thường chực trên môi. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới, tiếng còi xe ồn ào suốt cả con đường. Đi trên đường, tôi còn cảm nhận được mùi ngai ngái của đất, mùi của hương đồng gió nội quyện phả vào nhau.

Con đường đi học đã trở thành một phần quan trọng trong tuổi thơ của tôi. Con đường đi học cũng là con đường đưa tôi đến với tri thức, chắp cánh cho những ước mơ của tôi được bay cao bay xa.
 

26 tháng 2 2019

Con đường từ nhà em tới trường không xa lắm. Đã bao năm đi lại trên con đường này em không biết từ bao giờ nó đã trở thành người bạn thân thiết.

Nhìn từ xa, con đường như một dải lụa mềm mại nổi bật giữa tấm thảm màu xanh khổng lồ của cánh đồng lúa. Con đường tới trường chạy thẳng, có những ngã rẽ đi vào các thôn. Đường tới trường là con đường đất. Nó khoác trên mình chiếc áo màu nâu, trầm tĩnh và hiền lành. Mặt đường có những chỗ lồi lõm, bà tôi bảo đó là vết thương của thời gian in dấu. Bà tôi thỉnh thoảng cũng nói thơ văn lắm. Và mặc dù chẳng hiểu vết thương thời gian là gì nhưng tôi vẫn chăm chú lắng nghe từng lời nói của bà.

Đi trên con đường đất này thấy bàn chân mát rượi. Vào những ngày mưa, đường trơn như đổ mỡ. Lúc đi, những ngón chân phải bám chặt cho khỏi ngã. Hai bên đường, hàng cây bạch đàn cao vút, lá xanh rì đu đưa trong gió. Những buổi đi học, chúng tôi thường chạy xuống vệ đường, đi dưới tán cây và trên đám cỏ xanh mềm xen lẫn vài bông hoa dại bé nhỏ. Lác đác bên đường người ta trồng những luống rau.

Những bông hoa cải màu vàng làm cho con đường thêm rực rỡ. Vừa đi chúng tôi vừa ngắm cánh đồng thẳng cánh cò bay. Gió từ ngoài thổi vào làm dịu đi cái oi ả trưa hè. Bên cạnh con đường có một cái hồ khá rộng. Chiều chiều đi học về, học trò chúng tôi hay xuống đó nghịch nước, hái hoa sen, hoa súng, nô đùa ầm ĩ.

Con đường từ nhà tới truờng vào lúc tan tầm thật ồn áo, náo nhiệt, có bao người đi lại. Học trò đi học về, từng tốp, từng tốp một vừa đi vừa chuyện trò rôm rả. Chúng nói chuyện với nhau về bài giảng của cô giáo hôm nay, về thầy hiệu trưởng, về bác bảo vệ hay cô lao công… bao nhiêu là thứ chuyện. Chúng chạy tung tăng trên đường. Có đứa còn bỏ cặp trên lưng, lội xuống hồ hái sen. Có cậu học trò đi trên vệ cỏ trơn, tự dưng ngã oạch. Chúng bạn quay ra trêu đùa khiến cậu xấu hổ chạy mất. Giờ này người lớn cũng đi làm về. Người đi xe đạp, nguời đi bộ hối hả. Các bác nông dân sau một ngày vất vả, vội vàng quang gánh ra về lo cơm tối. Dưới đồng, lác đác vài người đang làm cố. Mấy chú trâu, chú bò thảnh thơi gặm cỏ ngon lành. Trong khi mọi người đang về với tổ ấm của mình thì những chú đánh tôm, đánh tép mới bắt đầu công việc. Trên tay chú lỉnh kỉnh bao đồ, chuẩn bị sẵn sàng cho một chuyến đi may mắn.

Con đường tới trường, thật đẹp và thơ mộng. Nó đã gắn bó vơi tôi suốt thời gian dài. Tôi thích nhất con đuờng lúc tan tầm. Đó là khoảng thời gian sôi động nhất. Lúc ấy, tôi lại lặng yên ngắm nhìn mọi thứ, cảnh vật thanh bình và con người thuần hậu. Nhìn con đường đi học, tôi nhớ về câu nói của một nhà văn, trên đời này làm gì có đường, người ta đi lại nhiều thì thành đường mà thôi. Vì thế mà tôi cũng chẳng biết con đường này đã bao nhiêu tuổi nữa.