K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Ặc, 2 câu cuối bậy v~

TỔNG HỢP THƠ TỰ LÀM:                    ĐỔI THAYNỰC CƯỜI SỰ ĐỜI ĐỔI THAY/GIÁO VIÊN CON DỐT CÔNG AN CON TÙ/NGƯỜI KHỎE ĐẺ CON BỊ MÙ /MÈO XƯA GHÊ THẾ GIỜ CHÙ CŨNG KINH/KHỎE MẠNH MÀ ÉO CÓ TINH//MẶN NỒNG ĐẰM THẮM RỒI TÌNH TA TAN/ĐỨNG ĐƯỜNG GIÓ THỔI NGÀO NGÀN/RƯỢU CHƯA RÓT HẾT ĐÃ TRÀN KHỎI  LY/HẠNH PHÚC RỒI CHẲNG CÒN CHI//PHI DÉP CŨNG CÓ THỂ ĐI NGHÌN ĐƯỜNG/GIA ĐÌNH BIẾN THÀNH CHIẾN...
Đọc tiếp

TỔNG HỢP THƠ TỰ LÀM:

 

                   ĐỔI THAY

NỰC CƯỜI SỰ ĐỜI ĐỔI THAY/

GIÁO VIÊN CON DỐT CÔNG AN CON TÙ/

NGƯỜI KHỎE ĐẺ CON BỊ MÙ /

MÈO XƯA GHÊ THẾ GIỜ CHÙ CŨNG KINH/

KHỎE MẠNH MÀ ÉO CÓ TINH//

MẶN NỒNG ĐẰM THẮM RỒI TÌNH TA TAN/

ĐỨNG ĐƯỜNG GIÓ THỔI NGÀO NGÀN/

RƯỢU CHƯA RÓT HẾT ĐÃ TRÀN KHỎI  LY/

HẠNH PHÚC RỒI CHẲNG CÒN CHI//

PHI DÉP CŨNG CÓ THỂ ĐI NGHÌN ĐƯỜNG/

GIA ĐÌNH BIẾN THÀNH CHIẾN TRƯỜNG/

HỎA THÂN KHIÊU VŨ GIỮA ĐƯỜNG BAN TRƯA/

QUẦN THỦNG LỖ ĐÍT KHẼ ĐƯA GIÓ VÀO.

 

 

                    ĐÓN TẾT

HÔM NAY KHÁC VỚI MỌI NGÀY

/ BÁC NÔNG DÂN GÁC LẠI CÀY VÀO KHO/

 CHUẨN BỊ SẮM SỬA CHĂM LO/

 MỞ MỘT BỮA TIỆC THẬT TO TẠI NHÀ/

 ANH EM CÔ BÁC GẦN XA

/ NGƯỜI ĐẾN TẬP NẬP NHƯ LÀ XUÂN SANG/

MÀ THẬT XUÂN ĐÃ SANG RỒI

/ CHUNG LI RƯỢU NẾP CÙNG NGỒI MÂM SON

/ MẤY THẰNG CU BÉ CỎN CON

/ ĐÙA NGHỊCH TRƯỚC NGÕ LON TON SAU NHÀ/

 BÁC ĐÂY MỞ TIỆC GẦN XA/

 ĐỂ ĐÓN TẾT ĐẾN NHÀ NHÀ CÙNG VUI

 

  ANH SẼ QUÊN EM NHANH THÔI

KHUYA RỒI TRĂNG VẪN Ở ĐÂY

MÌNH ANH LƯU LUYẾN NHỚ THƯƠNG NƠI NÀY

ANH ĐÃ THỨC TRẮNG HAI NGÀY

MẮT NHÒA LỆ ƯỚT GIÃI BÀY LÀM SAO

EM ĐÃ ĐI ĐẾN NƠI NAO

HÌNH ẢNH ĐÃ KHĂC SÂU VÀO TIM ANH

TRỜI KHUYA GIÓ THỔI LẠNH TANH

CUỐN ĐI MONG NHỚ MỎNG MANH TRONG LÒNG

ĐỂ ANH KHỎI NHỚ KHỎI MONG

ĐỂ EM BIẾN MẤT TRONG LÒNG CỦA ANH

THÁNH NGÀY VUI VẺ  NHƯ XƯA

SẼ QUAY TRỞ LẠI RẤT NHANH EM À!

 

0
TẾT KO CÓ THỜI GIAN LÀM THƠ NÊN TỔNG HỢP NHỮNG BÀI THƠ GẦN NHẤT NÀY SẮC NGƯỜIChiều tôi đạp xe trên đường/Như bao chiều khác vẫn thường sảy ra/Khi trời soi bóng chiều tà/Nhìn người không rõ thật là em sao/Người mà tôi đã ước ao/Nhìn em tôi muốn tuôn trào lệ rơi/Em tựa như ánh mặt trời/Ngàn thơ anh viết hết lời vì em/Mọi người hãy nhìn em xem/Khác gì bông trắng lại chen nhị vàng/Em...
Đọc tiếp

TẾT KO CÓ THỜI GIAN LÀM THƠ NÊN TỔNG HỢP NHỮNG BÀI THƠ GẦN NHẤT NÀY

 

SẮC NGƯỜI

Chiều tôi đạp xe trên đường/

Như bao chiều khác vẫn thường sảy ra/

Khi trời soi bóng chiều tà/

Nhìn người không rõ thật là em sao/

Người mà tôi đã ước ao/

Nhìn em tôi muốn tuôn trào lệ rơi/

Em tựa như ánh mặt trời/

Ngàn thơ anh viết hết lời vì em/

Mọi người hãy nhìn em xem/

Khác gì bông trắng lại chen nhị vàng/

Em là gái đẹp nhất làng/

Tôn lên bản sắc xinh càng thêm xinh

 

               SẮP TẾT RÙI

HÔM NAY VẪN NHƯ MỌI NGÀY

CON TRÂU KIA VẪN CỨ CÀY HĂNG SAY

THỢ MỎ LÀM VIỆC MỎI TAY

MẤY ÔNG SƯ CỤ ĂN CHAY CẢ ĐỜI

CON HƯ LÊU LỔNG CHƠI BỜI

MÂY TRÔI LỜ LỮNG LÀM TRỜI THÊM XANH

CHIM SÂU NHẢY NHÓT TRÊN CÀNH

HOA ĐUA KHOE SẮC ĐÓN MỪNG XUÂN SANG.

 

        ĐỔI THAY

NỰC CƯỜI SỰ ĐỜI ĐỔI THAY/

GIÁO VIÊN CON DỐT CÔNG AN CON TÙ/

NGƯỜI KHỎE ĐẺ CON BỊ MÙ /

MÈO XƯA GHÊ THẾ GIỜ CHÙ CŨNG KINH/

KHỎE MẠNH MÀ ÉO CÓ TINH//

MẶN NỒNG ĐẰM THẮM RỒI TÌNH TA TAN/

ĐỨNG ĐƯỜNG GIÓ THỔI NGÀO NGÀN/

RƯỢU CHƯA RÓT HẾT ĐÃ TRÀN KHỎI  LY/

HẠNH PHÚC RỒI CHẲNG CÒN CHI//

PHI DÉP CŨNG CÓ THỂ ĐI NGHÌN ĐƯỜNG/

GIA ĐÌNH BIẾN THÀNH CHIẾN TRƯỜNG/

HỎA THÂN KHIÊU VŨ GIỮA ĐƯỜNG BAN TRƯA/

QUẦN THỦNG LỖ ĐÍT KHẼ ĐƯA GIÓ VÀO.

      ĐÓN TẾT

HÔM NAY KHÁC VỚI MỌI NGÀY

/ BÁC NÔNG DÂN GÁC LẠI CÀY VÀO KHO/

 CHUẨN BỊ SẮM SỬA CHĂM LO/

 MỞ MỘT BỮA TIỆC THẬT TO TẠI NHÀ/

 ANH EM CÔ BÁC GẦN XA

/ NGƯỜI ĐẾN TẬP NẬP NHƯ LÀ XUÂN SANG/

MÀ THẬT XUÂN ĐÃ SANG RỒI

/ CHUNG LI RƯỢU NẾP CÙNG NGỒI MÂM SON

/ MẤY THẰNG CU BÉ CỎN CON

/ ĐÙA NGHỊCH TRƯỚC NGÕ LON TON SAU NHÀ/

 BÁC ĐÂY MỞ TIỆC GẦN XA/

 ĐỂ ĐÓN TẾT ĐẾN NHÀ NHÀ CÙNG VUI

0
TRUYỆN : Y THÁNH NƯƠNG TỬCHAP 2 : Thấm thoát 10 năm lặng lẽ trôi qua, Nhã Tình đã hoàn toàn nắm được tình hình ở thế giới này. Nơi đây là một lục địa kỳ lạ, bởi những loài thú hiếm thấy và khó có thể nào tin được. Chúng được phân thành Linh thú và Tà thú. Nếu Linh thú được loài người cung phụng như thần thì Tà thú lại là kẻ đối đầu với loài người.Tất cả những chân...
Đọc tiếp

TRUYỆN : Y THÁNH NƯƠNG TỬ

CHAP 2 :

Thấm thoát 10 năm lặng lẽ trôi qua, Nhã Tình đã hoàn toàn nắm được tình hình ở thế giới này. Nơi đây là một lục địa kỳ lạ, bởi những loài thú hiếm thấy và khó có thể nào tin được. Chúng được phân thành Linh thú và Tà thú. Nếu Linh thú được loài người cung phụng như thần thì Tà thú lại là kẻ đối đầu với loài người.

Tất cả những chân truyền y học của Thánh Y đều đã truyền hết lại cho Nhã Tình, thậm chí ông còn dạy cho nàng tuyệt thế võ công, và cách khống chế điểu khiển công lực trong người. Trong khoảng thời gian dài vừa qua, Nhã Tình còn thay ông chữa bệnh cho rất nhiều thần thú vào những lúc ông đi vắng. Thế nên hầu như cả hai giới Tà thú và Linh thú đều biết rõ Thánh Y đời thứ 2 của Tam giới chính là nàng – Tống Nhã Tình.

Con người dù tài giỏi cách mấy, dù võ công cao bao nhiêu, bản lĩnh hơn người như thế nào, thì vẫn không thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử. Thánh Y cũng không ngoại lệ, dù gì ông cũng đã có người kế thừa, tuổi đã cao, ông rất yên lòng nhắm mắt để hoà quyện cùng đất trời. Vì vậy, khi ra đi ông rất thanh thản, nụ cười mãn nguyện đọng mãi trên môi.

Nhã Tình chính thức trở thành Thánh Y đời thứ hai của Tam giới, bắt đầu những chuỗi ngày hái thuốc trị thương, chữa bệnh cho thần thú như lão Thánh Y trước đây. Thế nhưng, nàng khác với sư phụ của mình, là một con người đầy nguyên tắc. Chính vì vậy mà “Nhất cứu, Tam bất cứu” đã được ra đời.

Đầu tiên là “Tam bất cứu”:

*Nhất: Không nặng, không cứu.

*Nhị : Đại gian đại ác, không cứu.

*Tam: Đắc tội nàng, không cứu.

Về “Nhất cứu” thì: Chỉ cần là kẻ thù của kẻ thù nàng, bất kể là ai, nhất định cứu. Chẳng phải người xưa thường nói “Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu” hay sao?? Đây chính là nguyên nhân ra đời quy tắc “Nhất cứu”.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, Nhã Tình lên núi hái dược. Mỗi chuyến đi của Nhã Tình đều phải mất ít nhất ba ngày mới quay về, nào ai biết được chuyến đi này sẽ thay đổi cuộc đời nàng.

“ Thiên Linh thảo, Thiên Linh thảo, ngươi đâu rồi a~~ Mau xuất hiện đi!!!!! Rốt cuộc là ở đâu hả trờiiii~~~ ” Nhã Tình đã đi suốt mấy canh giờ với hy vọng tìm được Thiên Linh thảo, một loại thuốc có khả năng trị thương rất tốt, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra. Thiệt tức chết mà, nàng đã mệt lắm rồi đó nha~

“ Aaaaaa~~~~~ ” Nhã Tình sơ ý vấp phải một vật cản, làm nàng chút nữa là phải nằm đo đất. Cũng may, phản ứng của nàng luôn nhanh nhạy, nên không sao. Cứ tưởng là cành cây, nào ngờ nhìn lại thì thấy là một tiểu hài tử đang nằm bất tỉnh giữa đường.

“ Bé con, không sao chứ??? Bé con…… ” Nhã Tình cố gắng lay tỉnh tiểu hài tử kia, kiểm tra mạch tượng, phát hiện đứa bé này chẳng qua vì đói quá mà ngất xỉu. Không một chút chần chừ, Nhã Tình liền nhanh chóng mang nó quay về, kết thúc chuyến hái dược liệu sớm hơn dự định.

(TN: đấy nam chủ xuất hiện rồi đấy bà con >.)

“ Ưm….~~~~ ” ngủ suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc tiểu hài tử trên giường cũng đã tỉnh lại. Đôi mắt khẽ động đậy, mở ra, để lộ một cặp huyết đồng to tròn lấp lánh. Đập vào mắt nó là khung cảnh của một gian phòng xa lạ, nhưng trong không khí lại có một mùi hương rất thơm, khiến tâm hồn thư thái và dễ chịu.

Nó đang ở đâu?? Nó nhớ là nó bị các ca ca và tỷ tỷ ăn hiếp, chịu không nổi nên đã bỏ nhà ra đi. Sau đó, bởi vì không có lương thực để lót dạ, nên mới bất tỉnh bên đường. Nó đã từng nghĩ có lẽ lần này khó có thể sống sót, xem ra là có người đã cứu nó.

Nhưng nếu đã như vậy thì sao??? Nếu họ thấy được đôi mắt của nó thì cũng sẽ sợ hãi mà đuổi nó đi. Chi bằng nhân lúc chưa ai phát hiện, nó nên đi trước thì hơn, tránh người ta xua đuổi, cũng tránh việc lại bị chửi rủa là yêu nghiệt.

Nghĩ là làm, nó từ từ leo xuống giường, đang có ý định tiến ra mở cửa rời đi, thì cánh cửa đột nhiên mở toang. Tiến vào là một nữ nhân xinh đẹp, “Nhất cố khuynh nhân thành, Tái cố khuynh nhân quốc”. Đây là điều đầu tiên mà nó nghĩ đến khi nhìn thấy nữ nhân trước mắt, nàng làm cho nó không thể nào dời mắt đi được. (TN: còn nhỏ mà đã háo sắc a, không được đâu nha >.)

Nhã Tình cũng đánh giá tiểu hài tử trước mặt mình, điều làm nàng ngạc nhiên chính là đôi mắt huyết đồng kia. Nhã Tình không kiềm nén được suy nghĩ trong lòng, liền thốt ra một câu khiến cho tiểu hài tử giật mình và ngạc nhiên.

“ Đôi mắt thật đẹp nha~ ”

“ Ngươi vừa mới nói cái gì?? ” tiểu hài tử ngạc nhiên, không thể tin vào điều mình vừa nghe được, nó muốn khẳng định lại lần nữa.

“ Ta nói nha bé con, tiểu tử ngươi có đôi mắt rất đẹp a~ ” Nhã Tình cười dịu dàng, nhẹ giọng trả lời, như khẳng định, như thưởng thức, như tán thưởng.

Tiểu hài tử đôi mắt rưng rưng, đến khi mí mắt không chịu đựng nổi sức nặng của những giọt nước mắt nữa, thì chúng lần lượt rơi xuống. Nước mắt cứ thế thi nhau tuôn trào, cấp tốc rơi xuống liên tục.

Tiểu hài tử “òa” khóc lớn lên, làm Nhã Tình luống cuống tay chân, không biết mình đã làm sai cái gì, cũng không biết dỗ dành con nít như thế nào. Thật là một tình huống dở khóc dở cười mà, nàng đành ôm lấy hài tử, mang nó nhẹ nhàng đặt lên giường.
Tiểu hài tử vùi đầu vào cổ của Nhã Tình khóc lớn, Nhã Tình mất cả canh giờ an ủi mới chịu ngừng khóc.

“ Ngoan a~ Nam tử hán đại trượng phu, không thể tùy tiện khóc a~ Như vậy sẽ bị người ta chê cười, không khóc nữa, nói cho cô cô biết con tên gì nào?? ”

“ Nam Cung Lãnh Thiên ” tiểu hài tử ngẩng đầu nhìn Nhã Tình, trong đôi mắt ánh lên một cái gì đó, nhưng ngay lập tức biến mất.

“ Nga~ Tên hay nha~ Thế cho cô cô biết tại sao con lại khóc nào?? ” Nhã Tình ngữ khí ôn nhu, tươi cười hỏi. (TN: câu này quen quen, bộ tỷ tính làm ‘ông bụt’ hả -.-, : bụt cũng được a, tỷ có thể thực hiện ước nguyện của ca ấy mà, *cười gian trá* >.)

“ Từ trước đến nay, mọi người nhìn thấy con đều bảo con là yêu nghiệt. Vì chỉ có yêu nghiệt mới có đôi mắt huyết đồng này. Không một ai thương yêu con, không một ai đối xử tốt với con, càng không một ai quan tâm, nói chuyện dịu dàng với con như vậy. Đây là…..là…..lần đầu tiên….. ” Lãnh Thiên càng nói càng nức nở.

“ Ngoan a~ Vậy phụ thân và mẫu thân con đâu?? Tại sao họ lại để người khác ức hiếp con như vậy?? ”

“ Họ còn mong con chết sớm thì có, làm gì có chuyện che chở con. ” Lãnh Thiên trong giọng nói không giấu nổi hàn ý, cùng thù hận.

Một tiểu hài tử mà lại có hận ý mãnh liệt như vậy, huống hồ còn là phụ mẫu của mình. Không nói cũng biết trước kia nó đã từng chịu bao nhiêu uất ức, thật khiến cho người ta đau lòng.

“ Thế bây giờ con định đi đâu?? Làm gì?? ”

“ Con không biết. Con bị đại ca ức hiếp, chịu không nổi nên bỏ nhà đi. Bây giờ con cũng không biết đi đâu cả. ”

“ Thế thì con cứ ở đây với ta đi. Dù sao ta cũng chỉ có một mình, chúng ta cùng nhau bầu bạn. Thế nào?? Được không?? ”

“ Cô Cô!!! Người thật sự chịu thu nhận con sao?? Người không ghét bỏ con sao?? ”

“ Khờ quá, ghét bỏ gì chứ. Nếu con còn ngại về đôi mắt huyết đồng của mình thì cô cô cho con biết, ánh mắt của con không xấu chút nào, mà còn rất đẹp. Nó giống như hai viên đá quý tỏa sáng dưới ánh mặt trời vậy. Thật sự rất đẹp!!! ” Nhã Tình giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt vô cùng chân thành, khiến cho Lãnh Thiên thật sự cảm động.

“ Nhưng mà…..nhưng mà con còn có….. ”

“ Ta biết con nói vết bớt trên người con chứ gì?? Ta thấy rồi, có phải con ngại nó không?? ”

“ Người thấy rồi?? Thấy khi nào?? ”

“ Lúc con bất tỉnh, ta thấy quần áo của con bị rách nên đã giúp con tắm rửa, thay y phục, cho nên ta mới nhìn thấy. ”

“ Người…người……. ” nghĩ đến việc mình bị một nữ nhân xem hết toàn bộ cơ thể, Lãnh Thiên toàn thân đều đỏ bừng vì ngượng ngùng.

“ Khờ quá, ngại cái gì?? Con là tiểu hài tử thôi mà, không việc gì phải ngại. Còn nữa, ta nói cho con biết, vết bớt trên người con không phải cái gì kỳ dị cả, mà là ấn ký của Kỳ Lân tộc, còn về việc tại sao nó lại có trên người con thì ta không rõ. Nói tóm lại, con không cần lo ngại gì nữa cả. Thế con có đồng ý ở lại với đây với ta không??? Ta nói trước, ở đây không có sơn hào hải vị, toàn là thức ăn đạm bạc, cũng không có cái gì vui, có thể nói là rất nhàm chán, nếu con không sợ thì có thể ở lại. ”

“ Con đồng ý, đương nhiên đồng ý. Huống hồ ra ngoài mọi người nhìn thấy con đều ghét bỏ con, chi bằng ở đây sống tiếp quãng đời còn lại. Ít ra có cô cô yêu thương con, như vậy tốt hơn. Không phải sao?? ” Lãnh Thiên cười tươi, hai má phụng phịu, trông rất đáng yêu.

“ Tiểu tử này!! Được rồi, đến, con chắc cũng đói rồi, mau đến ăn thử xem, cô cô nấu có ngon không?? ”

“ Ân ”

Hai con người đến từ hai thế giới khác nhau đã không còn cô đơn nữa. Trước đây, có lẽ cả hai đều đơn độc. Nhưng kể từ bây giờ, họ đã có chỗ để nương tựa lẫn nhau. Chỉ là, không ai biết cuộc trò chuyện ngày hôm nay sẽ thay đổi hết tất cả cuộc đời sau này của họ.

0
Ngày xưa, có anh học trò học hành dốt nát, nhưng trò đời “xấu hay làm tốt , dốt hay nói chữ” , đi đâu cũng lên mặt văn hay chữ tốt. – Có người tưởng anh ta hay chữ thật, mới đón về dạy con trẻ.– Một hôm, dạy sách Tam thiên tự , sau chữ “tước” là chim sẽ, đến chữ “kê” là gà, thầy thấy mặt chữ nhiều nét rắc rối, không biết chữ gì, học trò lại hỏi gấp, thầy...
Đọc tiếp

Ngày xưa, có anh học trò học hành dốt nát, nhưng trò đời “xấu hay làm tốt , dốt hay nói chữ” , đi đâu cũng lên mặt văn hay chữ tốt.

– Có người tưởng anh ta hay chữ thật, mới đón về dạy con trẻ.
– Một hôm, dạy sách Tam thiên tự , sau chữ “tước” là chim sẽ, đến chữ “kê” là gà, thầy thấy mặt chữ nhiều nét rắc rối, không biết chữ gì, học trò lại hỏi gấp, thầy cuống, nói liều: “Du dỉ là con dù dì”. Thầy cũng khôn, sợ nhỡ sai, người nào biết thì xấu hổ, mới bảo học trò đọc khẽ, tuy cậy, trong long vẫn thấp thỏm.
– Nhân trong nhà có bàn thờ thổ công, thầy mới đến khấn thầm xin ba đài âm dương để xem chữ ấy có phải thật là “dù dì” không. Thổ công cho ba đài được cả ba.
– Thấy vậy, thầy lấy làm đắc chí lắm, hôm sau bệ vệ ngồi trên giường, bảo trẻ đọc cho to. Trò vâng lời thầy, gân cổ lên gào: Dủ dỉ là con dù dì… Dủ dỉ là con dù dì…
– Bố chúng đang cuốc đất ngoài vườn, nghe tiếng học, ngạc nhiên bỏ cuốc chạy vào, giở sách ra xem, hỏi thầy: Chết chửa ! Chữ “kê” là gà, sao thầy lại dạy ra “dủ dỉ” là con “dù dì” ?
– Bấy giờ thầy mới nghĩ thầm: “ Mình đã dốt, thổ công nhà nó cũng dốt nữa” , nhưng nhanh trí thầy vội nói gỡ: “Tôi vẫn biết ấy là chữ “kê”, mà “kê” nghĩa là “gà”, nhưng tội dạy thế là dạy cháu biết đến tận tam đại con gà kia.”
– Nhà chủ càng không hiểu, hỏi: Tam đại con gà nghĩa làm sao?
– Thế này nhé! Dủ dỉ là con dù dì, dù dì là chị con công, con công là ông con gà !

0
16 tháng 11 2016
 4. Em tán thành với cả 2 ý kiến Vì Những tình cảm lớn lao được viết một cách thật dung dị và tự nhiên: yêu Tổ quốc, quê hương, từ tình yêu bà, yêu “Ổ trứng tuổi thơ”; chiến đấu vì quê hương, vì xóm làng, vì bà và cả “Ổ trứng tuổi thơ” đó. Chính cách nói đó khiến chúng ta tin tình cảm của người cháu trong bài thơ là rất chân thành, mãnh liệt. Người cháu trân trọng hiện tại và tương lai của dân tộc, đất nước.
19 tháng 11 2017

verry good ok

16 tháng 11 2016
 4. Em tán thành với cả 2 ý kiến Vì Những tình cảm lớn lao được viết một cách thật dung dị và tự nhiên: yêu Tổ quốc, quê hương, từ tình yêu bà, yêu “Ổ trứng tuổi thơ”; chiến đấu vì quê hương, vì xóm làng, vì bà và cả “Ổ trứng tuổi thơ” đó. Chính cách nói đó khiến chúng ta tin tình cảm của người cháu trong bài thơ là rất chân thành, mãnh liệt. Người cháu trân trọng hiện tại và tương lai của dân tộc, đất nước.
16 tháng 11 2016

tks , tui đg cần leuleuNguyễn Phương Thảo