K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

20 tháng 1 2019

Chơi lớp 9 cho nó sang nhỉ trần thị diệu linh UvU

20 tháng 1 2019

“ Mỗi ngày đến trường là một ngày vui. Mỗi giờ đến lớp là một giờ sang tạo“ – câu khẩu hiệu của trường tôi là thế đấy. Đúng như vậy, trường chính là nơi nuôi dưỡng, giáo dục tâm hồn của mỗi người chúng ta. Là ngôi nhà thứ 2 của chúng ta. Chứa chan biết bao nhiêu thứ tình cảm của ta trong ấy. Và ngôi trường cũng là nơi mà tôi yêu quý nhất.

Trường tôi là một liên trường giữa cấp 2 và 3, vì thế trường rất rộng lớn và khang trang. Trường tôi đối diện với …(tự điền)…, nhìn từ xa thì trường tôi thật là to lớn như một vị thần. Đến gần thì một cổng vào thật to lớn làm sao! Cùng với đó là một bảng màu… xen lẫn với dòng chữ “ Trường THCS Hải Thái” màu …. Bước vào sân trường, sẽ thấy được trường tôi chia làm …(số dãy, dãy này thì là có gì, dãy kia có gì,…lồng sao cho nó hay vào)( vd trường a nhé:Ngôi trường tôi được các dãy ghép lại thành chữ U, ở dãy phía bên trái nhìn từ ngoài vào thì đó là những phong thí nghiệm ,… để các bạn có thể thực hành. Mặc dù tôi chưa được vào nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng nó thật tuyệt vòi làm sao! Còn nhìn thẳng vào thì là các lớp học xen lẫn với khối sáng, chiều. Mỗi lớp đều được trang bị đầy đủ các thiết bị như TV, bàn ghế,…để việc học được cải thiện hơn. Tôi cũng là học sinh trường này nên tôi biết được cảm giác thoải mái trong môi trường giáo dục tốt thế này!Còn bên phải là phòng hội đồng, phòng đội, thư viện,… để các thầy cô làm công tác chuyên môn làm việc, họp với nhau,…). Giữa trường là một cái sân rộng cùng những cây phượng, cây bàng to lớn rợp mát, nơi đây hằng tuần cũng là nơi chúng em vẫn làm lễ chào cờ. Trường tôi là một trường từ những năm tiên tiến đã từ từ vươn lên thành một trường đạt chuẩn quốc gia. Đó chính là nhờ sự siêng năng, chăm chỉ của học sinh. Đồng thời cũng nhờ sự tận tình giảng dạy, chỉ bảo học sinh của những “người lái đò”đầy tấm lòng cao cả. Ngôi trường cũng là nơi để tôi sẽ chia buồn vui, là nơi tôi có thể gặp gỡ nhiều người bạn, và cũng là nơi giáo dục tâm hồn tôi

Ngôi trường sẽ là người bạn, là ngôi nhà thứ hai của tôi. Dù có đi đâu xa chăng nữa, ngôi trường vẫn sẽ khắc mãi trong tim tôi. Ôi! Ngôi trường mến yêu ơi!

20 tháng 1 2019

Mái trường luôn chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim mỗi người. Nơi ấy chất chứa bao kỉ niệm với thầy cô, bạn bè, lưu giữ khoảng thời gian đẹp nhất của đời người học sinh. Nhắc đến mái trường, cả bầu trời kí ức dường như lại ùa về trong ta, ta nghe đâu đây thấp thoáng tiếng nói tiếng cười của một thời áo trắng hồn nhiên thuở nào.

Mái trường là nơi cho ta kiến thức, nâng đỡ từng bước chân để ta tiến đến tương lai. Mái trường còn là nghĩa thầy trò, là khúc ca tình bạn, là tất cả những gì ngây thơ, hồn nhiên nhất của một thời trẻ thơ. Nhớ ngày còn bé khi ta lần đầu tiên được mẹ dắt tay đến trường, trường học đối với ta là một thế giới mới lạ, bí ẩn và rộng lớn. Rời tay mẹ bước qua cổng trường mà lòng ta tràn đầy băn khoăn và bỡ ngỡ. Và rồi ta cũng nhanh chóng hòa nhập với môi trường ấy khi có sự dìu dắt của các thầy cô, tình cảm chân thành của những người bạn mới. Trường học mang đến cho ta biết bao điều thú vị và bất ngờ. Những bài học vỡ lòng, những phép toán đầu tiên dường như mới chỉ là ngày hôm qua. Từng bước, từng bước một, ta dần tiến đến gần hơn với chân trời tri thức. Thầy cô dạy cho ta những bài học về cách sống, cách làm người: nhân chi sơ, tính bản thiện, ở hiền gặp lành, gieo gió gặt bão... Đầu óc non nớt của trẻ thơ dần được lấp đầy bởi những bài học sinh động và thú vị: những vùng đất xa xôi cách nửa vòng trái đất hay những trận đánh oai hùng của ông cha ta suốt chiều dài lịch sử. Thầy cô chính là những người lái đó tận tụy luôn kề bên, sát cánh và ủng hộ ta trên con đường chinh phục ước mơ. Họ hi sinh trong thầm lặng, làm tất cả mọi việc vì học sinh thân yêu: những đêm thao thức soạn bài, luôn gần gũi, động viên, an ủi hay đôi khi là trách mắng mỗi khi chúng ta phạm lỗi.

Mái trường còn chất chứa biết bao kỉ niệm tươi đẹp về bạn bè- những người đã gắn bó, đồng hành cùng ta trong suốt thời ấu thơ. Bạn bè cùng ta chia sẻ những sở thích, giúp đỡ ta trong học tập. Khi có chuyện buồn hay buồn, ta kể cho bạn nghe, nỗi buồn vơi đi một nửa, niềm vui lại như nhân đôi. Những giờ ra chơi, ta lại cùng bạn vui đùa dưới gốc phượng già tỏa bóng râm mát, nào là bắn bi, đá bóng, nhảy dây, chơi chuyền... Bạn bè trở thành chỗ dựa vững chắc về tinh thần cho ta, cùng ta đi qua những khó khăn thử thách.

Yêu mái trường, ta dường như yêu luôn cả những vật, những ngóc ngách nhỏ nhất. Tiếng trống trường điểm giờ lên lớp, giờ ra chơi sao mà cũng thân thương đến thế. Bác phượng già ở góc sân trường cũng trở thành một phần không thể thiếu trong những năm tháng cắp sách đến trường. Phượng chứng kiến mọi vui buồn của người học sinh, hoa phượng báo hiệu mùa thi đã đến. Dưới gốc phượng, những người học sinh cuối cấp bịn rịn chia tay nhau trong lưu luyến. Phấn trắng, bảng đen, ghế đá cái nào cũng như mang đầy tâm sự, in dấu những kỉ niệm về một thời học sinh tinh nghịch. Những ngày khai trường, ngày hai mươi tháng mười một vẫn còn đọng mãi trong ta cái không khí tưng bừng, náo nức.

"Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu". Thời gian trôi đi mãi mãi không trở lại nhưng có một thứ vẫn sẽ mãi in đậm trong tâm trí tôi, đó là hình bóng về mái trường mến yêu, là khoảng thời gian tươi đẹp được gắn bó bên thầy cô, bạn bè. 
 

11 tháng 5 2022

bạn lên gg tìm thử một số dạng dề để ôn, chứ theo mình bt thì mỗi lần thi là một dạng bài khác

11 tháng 5 2022

Mỗi nơi mỗi khác, mỗi trường mỗi khác. Trường ra đề mà :)

13 tháng 4 2020

Cảm ơn những chiến sĩ áo trắng, đã cùng chung ý chí, trách nhiệm trong cuộc chiến đấu với “giặc Covid-19”. Những cống hiến, hy sinh tận tụy không quản hiểm nguy vì cộng đồng của họ đã để lại ấn tượng vô cùng tốt đẹp. Họ là những anh hùng trong cuộc chiến này. họ Nỗ lực từng phút giây và   Hạn chế đi lại, giảm gánh nặng cho ngành Y tế Những ngày này, đội ngũ thầy thuốc của Việt Nam đang ngày đêm nỗ lực cùng với việc tìm hiểu, học hỏi thêm về chuyên môn từ các đồng nghiệp quốc tế, từ đó, đưa ra các phương án điều trị tốt nhất cho từng ca bệnh. Điều đáng mừng là, dù tỷ lệ tử vong của bệnh nhân Covid-19 trên thế giới đang gia tăng, nhưng đến nay, Việt Nam chưa có trường hợp nào tử vong.  

 viết nha ko copy tham khỏa ok 

17 tháng 9 2018

đề thì bn tự làm đi mới công bằng ai đi tham khảo

nói rõ ra copy đi 

tự nghĩ đi bn, mk nghĩ mn ở đây nếu ko copy mạng thì cũng ko ai rảnh vt tuwfd dầu đến cuối đâu

Nếu có ai hỏi: "Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai?" Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: "Đó là thầy Nha". Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình.

Mặc dù bấy giờ thầy trò đã xa nhau. Nhưng những kỉ niệm sâu sắc năm em còn học lớp 1C của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Và mặc dù thầy hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời. Các chữ cái a, ă, â,... chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả mà lại viết đẹp hơn nhiều. Khiến cho thầy phải thốt lên: "Thật là ngược đời". Một hôm, khi tới giờ tập viết - tiết học căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại. Thầy vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết tay trái. Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp đưa mắt nhìn thầy, bỗng thầy ngồi dậy, xoa đầu em:

- Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có sự tiến bộ vượt bậc đấy.

Rồi thầy quay xuống lớp kêu to:

- Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!

Nhìn sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em thấy hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, em quyết định sẽ nói hết sự thật với thầy. Nhưng ngồi trong lớp, em không đủ can đảm để nói ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. Mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã về hết và thầy cũng định đi về thì em mới nói với thầy:

- Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.

Thầy đưa mắt nhìn em, hỏi:

- Thăng em, em có chuyện gì thế?

Nghe thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ. Ấp a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu:

- Thưa th...â...ầy, chuyện ngày hôm qua em...

- Chuyện ngày hôm qua nó làm sao?

Em bật khóc:

- Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của ... bàn tay trái ạ.

Nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:

- Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi, em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! Về đi.

Em mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với lòng mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh để không phụ lòng thầy.

Bấy giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ có thể phai nhoà theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi mãi theo em đến suốt cuộc đời.

Hok tốt!~

16 tháng 11 2018

                      Tham khảo bài này bạn nhé:
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm lận đận với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn ao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ôg và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:" Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẽ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điễm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói:"thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẩu cho các bạn noi theo.... thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."

                                          Học tốt!

28 tháng 5 2022

Thời gian trôi nhanh thật đấy ! 5 năm dưới mái trường tiểu học lại gần khép lại để chúng em sang một cấp trung học cơ sở mới . Sắp chia tay lớp , chia tay mái trường lòng em vừa vui vừa buồn . Vui vì được lên lớp , buồn vì mình phải rời xa cô , rời xa bạn . Tất cả những kỉ niệm cùng lớp em sẽ không bao giờ quên . Cuối cùng em chỉ muốn nói : " Cảm ơn và tạm biệt ngôi trường ( tên trường bn) thân yêu ! "

    mik viết ko hay lắm bn thông cảm

28 tháng 5 2022

oh, thoáng cái bị đuổi ra khỏi trường cấp 1, lại trở thành đàn em của cấp 2.

Phải chia tay thầy cô cũ và sẽ có thầy cô mới !

Bài học mới , đi tiếp, ...nghĩ đến các bạn cùng lóp bị mắc bệnh tâm lý, gia đình các bạn ấy " kỳ kỳ " ... 
giờ anh cũng thế cấp 3 vào học đại 2024 !

22 tháng 5 2018

      Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Thế là đã 5 năm rồi. Con vẫn nhớ như in, cũng những ngày hè như thế này, lần đầu tiên con được mẹ đưa đến trường Tiểu học Lê Quý Đôn, vào lớp học dành cho những học sinh vừa tốt nghiệp mẫu giáo. Con đã ấn tượng ngay với sân trường rộng và thư viện thật nhiều sách. Chúng con rụt rè, ngơ ngác trong ngày khai giảng đầu tiên giữa ngôi trường rộng lớn, xa lạ. Nhưng cũng chính ngày đầu tiên đó, ánh mắt trìu mến, thân thương của cácthầy các cô làm cho con cảm thấy gần gũi, tự tin. Miệt mài bao tháng ngày, thầy cô đã dìu dắt chúng con qua từng khó khăn, từng thử thách. Thầy cô đã cầm tay chúng con, uốn từng nét chữ nắn nót đầu đời. Lời thầy giảng dễ hiểu, giọng cô đọc ấm áp. Rồi những lần chúng con bị điểm kém, những lần chúng con nô đùa, nghịch dại khiến thầy cô phải phiền lòng, thầy cô vẫn luôn nhẹ nhàng cổ vũ, động viên. Chúng con cảm nhận được từng ngày, trong từng bài giảng của thầy cô, không chỉ là kiến thức, mà là sự tận tụy, hết lòng vì học sinh thân yêu. Những giải thưởng và những thành tích mà chúng con đạt được, trên hết là công sức, là tấm lòng của các thầy các cô. Từ những con chữ đầu tiên thầy cô truyền dạy, giờ đây chúng con đã có một hành trang kiến thức, tự tin bước tiếp chặng đường dài. Chúng con trân trọng cảm ơn và tri ân các thầy các cô! Lúc này, mỗi giây mỗi phút trôi qua, con đều muốn níu giữ. Năm năm học, mái trường Lê Quý Đôn đã trở nên thân thương quá đỗi, chúng con đã có biết bao kỉ niệm ở nơi đây.

       Thầy cô ơi! Chúng con phải xa thầy cô thật sao? Hành trang của chúng con khi bước vào trường cấp hai và trên những chặng đường đời, sẽ là hình ảnh thân thương của các thầy cô giáo. Chúng con sẽ nhớ lắm cái xoa đầu của thầy, nhớ giọng nói trìu mến của cô. Chúng con sẽ nhớ lắm bóng dáng thầy cô trên bục giảng. Chúng con quên sao được những lễ khai giảng rộn ràng, náo nức, những hoạt động ngoại khóa lý thú, hứng khởi. Chúng con quên sao được những tiếng cười, những giọt nước mắt, của bạn bè, thầy cô… Chúng con nhớ lắm, không thể nào quên…

       Các bạn học sinh ơi! Có bao điều mới lạ và thú vị vẫn đang chờ chúng mình ở phía trước. Nhưng chúng mình sẽ luôn có trong tim hình ảnh thân thương của các thầy cô và những năm tháng đầu tiên của quãng đời học sinh ở Trường Tiểu học Lê Quý Đôn yêu quý, phải không các bạn?

       Chúng con cũng xin gửi lời tri ân tới các bậc phụ huynh, bằng yêu thương và tin tưởng, đã dành cho chúng con những gì tốt đẹp nhất!

 Khi hoa phượng nở

Ve kêu râm ran

Tiếng trống vang lên

Năm học kết thúc.

Ngày đầu vào lớp 

Lạ lẫm, ngỡ ngàng 

Giờ lại xốn xang 

Xa thầy, xa bạn. 

Khi vào trường mới 

Con sẽ không quên 

Những bài toán hay 

Những con chữ đẹp  

Nhớ mãi dáng thầy

Nhớ mãi lời cô 

Bao kỷ niệm đẹp 

Một thời ấu thơ!

       Con kính chúc các thầy cô ở lại mạnh khỏe, vững tay chèo lái con thuyền đến những bến bờ tri thức, chúc các em học sinh khối 1, 2, 3, 4 chăm ngoan, học giỏi, làm rạng danh ngôi trường mang tên nhà bác học hiền tài Lê Quý Đôn.

22 tháng 5 2018

Thank you bạn nhiều 

Mấy ace ui,tui sắp lên cấp 2 oy,chán ~ Ước j mk trẻ mãi ko già nhỉ ~ Hnay là 8/5/2019,mai tui thi lên cấp 2 và hết tháng 5 nài tui nghỉ hè,hết nghỉ hè tui sang lớp 6 ~ 5 năm học trôi qua nhanh như ném cái dép xa thêm 5 m[ so sánh zui] Mà 5m đó giờ đây đã hết oy. Sang năm,nếu tui còn onl Bing be,tui vẫn sẽ để tên trường như hiện tại ( Trường Tiểu học Tiền Phong A) để lm kỉ niệm nha...Mong mn ko ns j...
Đọc tiếp

Mấy ace ui,tui sắp lên cấp 2 oy,chán ~ Ước j mk trẻ mãi ko già nhỉ ~ Hnay là 8/5/2019,mai tui thi lên cấp 2 và hết tháng 5 nài tui nghỉ hè,hết nghỉ hè tui sang lớp 6 ~ 5 năm học trôi qua nhanh như ném cái dép xa thêm 5 m[ so sánh zui] Mà 5m đó giờ đây đã hết oy. Sang năm,nếu tui còn onl Bing be,tui vẫn sẽ để tên trường như hiện tại ( Trường Tiểu học Tiền Phong A) để lm kỉ niệm nha...Mong mn ko ns j về vấn đề để tên trường NTN nữa ~ Còn nếu sang năm tui ko onl Bing be thì ... thì... thì nó vẫn cứ thế thui.Tui sắp xa mái trường,xa các bn nhưng tui sẽ luôn luôn nhớ về nó.Haizza,chẳng mấy lại đến mai,lại pk thi và lại pk nghĩ về chuyện này.Thôi thì đằng nào cg pk lên cấp 2,cứ nghĩ như mk chưa bao giờ hok cấp 1 cho đỡ chán.

Tus hơi dài,mn đọc thông cảm.

#nguyenvng

1

Nhà cậu ở gần Trường Tiểu học Tiền Phong A mà muốn đến lúc nào chẳng đc.

Chẳng bù cho tớ, nhà rõ xa trường .

Mấy ace ui,tui sắp lên cấp 2 oy,chán ~ Ước j mk trẻ mãi ko già nhỉ ~ Hnay là 8/5/2019,mai tui thi lên cấp 2 và hết tháng 5 nài tui nghỉ hè,hết nghỉ hè tui sang lớp 6 ~ 5 năm học trôi qua nhanh như ném cái dép xa thêm 5 m[ so sánh zui] Mà 5m đó giờ đây đã hết oy. Sang năm,nếu tui còn onl Bing be,tui vẫn sẽ để tên trường như hiện tại ( Trường Tiểu học Tiền Phong A) để lm kỉ niệm nha...Mong mn ko ns j về...
Đọc tiếp

Mấy ace ui,tui sắp lên cấp 2 oy,chán ~ Ước j mk trẻ mãi ko già nhỉ ~ Hnay là 8/5/2019,mai tui thi lên cấp 2 và hết tháng 5 nài tui nghỉ hè,hết nghỉ hè tui sang lớp 6 ~ 5 năm học trôi qua nhanh như ném cái dép xa thêm 5 m[ so sánh zui] Mà 5m đó giờ đây đã hết oy. Sang năm,nếu tui còn onl Bing be,tui vẫn sẽ để tên trường như hiện tại ( Trường Tiểu học Tiền Phong A) để lm kỉ niệm nha...Mong mn ko ns j về vấn đề để tên trường NTN nữa ~ Còn nếu sang năm tui ko onl Bing be thì ... thì... thì nó vẫn cứ thế thui.Tui sắp xa mái trường,xa các bn nhưng tui sẽ luôn luôn nhớ về nó.Haizza,chẳng mấy lại đến mai,lại pk thi và lại pk nghĩ về chuyện này.Thôi thì đằng nào cg pk lên cấp 2,cứ nghĩ như mk chưa bao giờ hok cấp 1 cho đỡ chán.

Tus hơi dài,mn đọc thông cảm.

#nguyenvng

0