K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Máy tính kêu "ting" một tiếng khiến Hạ Du đang thẫn thờ suy nghĩ bỗng giật mình tỉnh lại, thấy Hải Vũ vừa xuất hiện ngay bên cạnh.Hải Vũ vẫn còn là nhân vật cấp thấp nên trang bị trên người rất sơ xài, đều là loại trang bị thường. Cậu mặc một bộ áo vải màu xanh đậm, thắt lưng đen. Kiểu tóc buộc đuôi ngựa cao lên tới đỉnh đầu. Bên ngoài khoác thêm chiếc chiến giáp màu nâu...
Đọc tiếp

Máy tính kêu "ting" một tiếng khiến Hạ Du đang thẫn thờ suy nghĩ bỗng giật mình tỉnh lại, thấy Hải Vũ vừa xuất hiện ngay bên cạnh.

Hải Vũ vẫn còn là nhân vật cấp thấp nên trang bị trên người rất sơ xài, đều là loại trang bị thường. Cậu mặc một bộ áo vải màu xanh đậm, thắt lưng đen. Kiểu tóc buộc đuôi ngựa cao lên tới đỉnh đầu. Bên ngoài khoác thêm chiếc chiến giáp màu nâu đồng cứng cỏi. Cậu cưỡi trên một tấm băng phiến hình bông hoa tuyết màu trắng, tay cầm một cây kiếm nhỏ. Tuy vẻ bề ngoài không hào nhoáng như các game thủ nam khác, nhưng Hạ Du lại thấy cậu ấy có gì đó rất thu hút.

Hạ Du luống cuống ngồi thẳng dậy gõ bàn phím trả lời lại: "Ừ!"

Thực ra khi nhìn thấy tin nhắn của Hải Vũ, Hạ Du đã ngồi cặm cụi viết ra một đống chữ, chẳng biết sao cuối cùng lại xoá hết, gửi đi mỗi chữ "ừ".

Hải Vũ: "Đợi lâu chưa?"

"Lâu rồi, ngồi đợi cậu cả gần hai mươi phút đồng hồ. Tại vì sợ cậu online mà không thấy tôi lại thoát mất!"

Đó là những gì Hạ Du nghĩ trong đầu, còn câu trả lời thì ngược lại hoàn toàn: "Cũng vừa mới online. Đi đánh quái thôi!"

Hạ Du lập đội với Hải Vũ, sau đó cả hai người cùng đi đánh quái. Cô mở thông tin cá nhân của Hải Vũ ra xem một chút, phát hiện điểm kinh nghiệm của cậu ta hình như vẫn giậm chân tại chỗ. Cô ngạc nhiên hỏi: "Này, bình thường tôi không dẫn cậu đi thăng cấp thì lúc rảnh rỗi cậu cũng không tự đi hay tự làm nhiệm vụ một mình à? Sao điểm kinh nghiệm cứ lè tè mãi thế?"

Hải Vũ: "Không, đợi sư phụ cùng đi chứ. Làm một mình chán lắm. Có sư phụ để làm gì?"

Tiểu Du: "Cậu đúng là cái đồ lười biếng! Thôi, đi làm nhiệm vụ".

Hạ Du xuỳ một hơi rõ dài, sau đó cẩn thận soát lại xem còn con quái nào ở xung quanh hay không rồi mới cưỡi con phượng hoàng màu đỏ chậm rãi bay đi. Hải Vũ cũng nhanh chóng cưỡi băng phiến bay theo phía sau.

Hạ Du dẫn hải Vũ tiến vào Sư Môn Mật Cảnh. Đây là nơi dành cho các cặp sư đồ làm nhiệm vụ. Trong này cũng không có gì đặc biệt, so với đi giết quái thì rất nhàm chán. Nhưng vì là nhiệm vụ bắt buộc nên đành phải làm.

Vào bên trong, chỉ thấy mấy lão hoà thượng mặc áo vải đang lượn qua lượn lại trước mặt. Hạ Du chưa từng vào đây, cũng chưa từng nghe qua nhiệm vụ này nên cũng không hiểu quy luật của nó như thế nào. Di chuyển về phía trước một chút, đột nhiên xung quanh phát ra một luồng hiệu ứng ánh sáng đến chói cả mắt. Lúc hết hiệu ứng thì phụt một phát, màn hình thay đổi giao diện đột ngột. Hạ Du thấy nhân vật của mình đang đứng ở một nơi vô cùng lạ lẫm, còn Hải Vũ của cô thì không biết biến đâu mất rồi.

Tiểu Du: "Đồ đệ, cậu đi đâu rồi?"

Hải Vũ không trả lời, thay vào đó là một dòng nhắc nhở từ hệ thống gửi đến:

Bạn đang ở trong mật cảnh, không thể gửi tin nhắn!

Không thể gửi tin nhắn? Không phải là lại bắt làm xong cái gì đó biến thái rồi mới cho ra ngoài chứ?

Hạ Du nghi hoặc nhìn xung quanh, sau đó di chuyển nhân vật tiến về phía trước. Nhìn thấy một NPC, cô liền chấp chuột chạy tới gần. Đối thoại vài câu, một lá mật thư không biết từ đâu rơi ra. Nhấp chuột vào, chính giữa màn hình xuất hiện một khung chữ nhỏ. Trong đó ghi rất rõ, nếu muốn thoát ra ngoài thì chỉ có một cách duy nhất đó là...

Hạ Du đọc tới đây, đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, tức giận quát: "Mẹ kiếp!"

Quả nhiên cô đoán không sai. Muốn ra ngoài chỉ có thể đợi đồ đệ tới cứu. Đồ đệ cô cấp độ đã thấp rồi, lại không chịu đi làm nhiệm vụ, thu thập các loại nguyên liệu để nâng cấp trang bị nên lực chiến cũng chẳng được cao. Ngộ nhỡ gặp phải quái cấp cao thì đánh nhau kiểu gì?

"Nhiệm vụ tào lao gì nữa không biết. Bực mình quá đi mất!"

Hạ Du cau có làu bàu. Liếc sang bên cạnh, tự nhiên cảm thấy cái tên NPC to béo trước mặt kia nhìn đáng ghét vô cùng. Lửa giận đang hừng hực trong người, cô liền mở túi đồ lấy ra một thanh đại đao màu trắng bạc, nhảy lên phía trước vung đao chém tới tấp vào người tên NPC kia cho thoả cơn giận. 

Một lúc sau, cảm thấy lửa giận đã nguôi được một chút cô mới dừng tay. Tên NPC kia đột nhiên bị phụt máu, nằm chết lăn ra đất rồi biến mất khỏi màn hình khiến Hạ Du vô cùng kinh ngạc. NPC cũng có thể bị giết chết sao?

Cái trò chơi này, thật là hết sức tưởng tượng rồi!

Hạ Du chán nản ngồi chống cằm thở dài. Thà cứ cho cái nhiệm vụ nào đấy chém chém giết giết có phải hơn không? Cứ ngồi không thế này chán chết đi được. Bây giờ ở đây, ngoài nhân vật của cô ra thì chẳng còn lấy một bóng ma. Tên NPC duy nhất cũng bị cô chém chết rồi. Biết vậy nãy tha cho hắn, để hắn sống thì giờ còn có người đứng chung cho đỡ buồn.

Nửa tiếng trôi qua, Hạ Du hai mắt lim dim ngồi trước màn hình. Thế quái nào mà cái tên đồ đệ Hải Vũ kia vẫn chưa làm được nhiệm vụ nhỉ? Cô buồn bực nhấp chuột di chuyển nhân vật đi vòng vòng xung quanh. Chỗ này y hệt một căn phòng kín vậy, chẳng có lấy một lối ra nào cả. Cô thầm gào thét trong lòng, nhấp chuột bật nhảy nhân vật lên không trung xoay một vòng rồi lại vung đao chém tới tấp tứ phía. Hàng loạt những tia sáng đủ màu sắc từ thanh đao liên tục phóng ra rồi lại biến mất nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi.

Đột nhiên, từ trên đỉnh đầu loé ra một luồng sáng trắng. Cùng lúc đó, từ giữa tia sáng phóng ra một thứ gì đó có màu vàng ánh kim. Lúc ánh sáng biến mất, Hạ Du liền nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện trước mặt.

Là Hải Vũ!

"A a a a!"

Hạ Du phấn khích hét toáng lên, bật người ngồi dậy nhanh tay gõ bàn phím gửi đi tin nhắn: "Cuối cùng cậu cũng tới rồi. Chúng ta thoát rồi. Ha ha ha!"

Giao diện thay đổi, cả hai bị đẩy ra khỏi mật cảnh, xuất hiện tại thành Trường An.

Tiểu Du: "Nhiệm vụ bắt cậu làm gì mà sao lâu thế? Tốn mất cả hơn ba mươi phút cuộc đời".

Hải Vũ trả lời: "Tự nhiên bị nhốt trong một căn phòng, sau đó nhận được mật thư nói phải đi tìm chìa khoá. Tìm được rồi lại không biết cửa ra ở đâu mà mở".

Thì ra cậu ta cũng bị nhốt, chả trách mãi mà không tìm thấy lối ra. Hạ Du lại hỏi tiếp: "Rồi sau đó làm sao tìm được lối ra?"

Hải Vũ: "Lúc nãy còn đang loay hoay tìm cửa, đột nhiên căn phòng bị lắc lư như động đất vậy. Sau đó bức tường trước mặt nứt toác ra rồi bị hút tới chỗ sư phụ".

Động đất? Không lẽ lúc nãy cô chém bừa mà lại có sức ảnh hưởng đến vậy? Nhưng thôi mặc kệ, ra ngoài được là tốt rồi. Hạ Du còn đang do dự không biết nói gì nữa thì đã thấy Hải Vũ nói tiếp: "Lẽ ra tìm thấy chìa khoá rồi chỉ cần giao cho NPC là được. Không hiểu sao tự nhiên tên NPC đó lại bị phụt máu, nằm lăn ra chết rồi biến mất tiêu".

Trán Hạ Du bỗng nhiên đổ mồ hôi hột. Nghĩ tới cảnh tượng chết của tên NPC kia cô bất giác rùng mình. Không lẽ hai tên NPC ấy lại có tâm linh tương thông?

Tiểu Du: "A ha ha! Đồ đệ, thực ra chắc là lỗi tại tôi".

Hải Vũ: "???"

Tiểu Du: "Lúc nãy không tìm được cách thoát ra, chờ lâu quá nên nổi điên mới xách đao chém luôn tên NPC bên cạnh. Ai biết tự nhiên hắn lại phụt máu chết cơ chứ. Cái này là ngoài ý muốn mà..."

Hạ Du lè lưỡi, gửi thêm một cái mặt cười nhe răng.

Hải Vũ đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, run rẩy trả lời: "Cậu cũng dã man quá rồi! NPC mà cũng có ý nghĩ giết cho được".

Hạ Du gãi gãi đầu cười khổ. Tại tức quá nên mới chém bừa thôi chứ có ai nghĩ rằng NPC mà cũng có thể bị giết. Có lẽ sau này cô nên cố gắng kiềm chế cảm xúc lại một chút.

Tiểu Du: "Ha ha, thôi mình đi đánh quái tiếp đi!"

Vừa định di chuyển đi thì cả người Hải Vũ bất ngờ phát sáng mấy giây rồi mất. Chữ số nhỏ xíu trên đầu Hải Vũ lập tức thay đổi. Hạ Du ngạc nhiên reo lên: "Cậu nhảy cấp rồi. Chuẩn bị thành tiên rồi nhé! Ha ha ha! Đi, săn thêm vài con quái nữa cho đầy kinh nghiệm rồi độ kiếp luôn".

Cả hai người lại dẫn nhau đi đánh quái. Mấy con quái cấp thấp này chẳng nhằm nhò gì đối với Hạ Du cả. Một đao của cô là có thể giết sạch rồi. Đang hăng say tàn sát quái, bỗng từ phía đối diện xuất hiện một vài nhận vật khác đang tiến lại gần. Nhìn thấy tên nhân vật của người đi trước, Hạ Du bỗng chau mày.

Là Hoàng Lão Tà?

Anh ta đang dẫn một đám người đi đánh quái. Mà cái quan trọng là, bên cạnh anh ta còn có mấy nhân vật nữ nữa. Tên nhân vật dính sát với nhau lộn xộn quá nên cô nhìn không ra là những ai. Hoàng Lão Tà này là chồng trong game của Ngọc Linh. Giờ này lẽ ra hai người phải hẹn hò đi chơi, hoặc dẫn nhau đi làm nhiệm vụ vợ chồng rồi chứ nhỉ? Sao anh ta lại ở đây với một đám con gái? Vậy còn Ngọc Linh đâu?

Liễu Yến: "Đúng là xui xẻo thật. Mới quay về đã gặp ngay cái loại gì đâu không!"

Liễu Yến?

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Trước đây Hạ Du ở trong bang Tia Chớp, chức vụ phó bang, lại còn là vợ của bang chủ Cuồng Phong. Sau này bỗng nhiên xuất hiện người tên Liễu Yến, xưng là bạn gái ngoài đời của bang chủ rồi bắt Hạ Du phải ly hôn. Ly hôn chưa đủ, cô ta còn liên tục gây chuyện với Hạ Du, khiến cô vì không muốn anh em trong bang phái vì mình mà lục đục nên mới quyết định rời bang, sau đó mới chấp nhận lời đề nghị của sư phụ cũ của cô là Thiên Lang gia nhập bang Nam Thiên.

Dạo này cô ít quan tâm tới chuyện thiên hạ, chuyên tâm dẫn Hải Vũ đi thăng cấp nên không gặp. Bây giờ gặp lại cũng có chút ngạc nhiên. Người có tiền có khác, chẳng cần ngày đêm cày cuốc mà cấp độ vẫn lên vèo vèo. Bằng chứng là chưa đầy hai tháng, cái cô Liễu Yến kia từ thua Hạ Du cả gần hai mươi cấp, bây giờ đã hơn cô một cấp rồi. Có điều, về tiên vị lẫn lực chiến thì vẫn thua xa.

Hạ Du nhếch môi nở một nụ cười khinh bỉ, nhắn tin cho Hải Vũ: "Đồ đệ, chúng ta đi thôi!"

Thấy Hạ Du dẫn nhân vật quay đi, Hải Vũ cũng im lặng đi theo phía sau.

Liễu Yến thấy Hạ Du không thèm trả lời mình, tức tối nói: "Tôi đang nói chuyện với cô đó, bị mù hay sao mà không nhìn thấy hả?"

Viết thay cho "☘️ Nguyễn Gia Linh ♐️", đọc xong cho xin ý kiến nha!!

3
21 tháng 1 2019

Tk nào nhấn vào chữ đọc thêm tk đấy ngu

26 tháng 1 2019

cái j

"Có quen mà, quên tôi rồi à?"Hạ Du nhìn kĩ người trước mặt rồi nhăn trán lại, cố gắng vắt hết trí nhớ của mình ra xem thử rốt cuộc mình có từng gặp cậu ta chưa. Một lúc sau, cô bất lực lắc đầu: "Chịu! Nhìn thì quen quen, nhưng hình như chưa gặp bao giờ. Chắc chắn là không quen rồi"."Không quen thì bây giờ quen. Giờ là bạn cùng lớp rồi mà, còn ngồi chung bàn nữa. Sau này chắc chắn...
Đọc tiếp

"Có quen mà, quên tôi rồi à?"

Hạ Du nhìn kĩ người trước mặt rồi nhăn trán lại, cố gắng vắt hết trí nhớ của mình ra xem thử rốt cuộc mình có từng gặp cậu ta chưa. Một lúc sau, cô bất lực lắc đầu: "Chịu! Nhìn thì quen quen, nhưng hình như chưa gặp bao giờ. Chắc chắn là không quen rồi".

"Không quen thì bây giờ quen. Giờ là bạn cùng lớp rồi mà, còn ngồi chung bàn nữa. Sau này chắc chắn sẽ thân, mà biết trước sẽ thân rồi thì bây giờ thân trước đi. Tôi tên Hải Nam!"

Hải Nam vừa nói vừa nhoẻn miệng cười nhìn Hạ Du, còn cô thì suýt chút nữa sặc cả nước bọt. Cô không thèm đáp lại, nhếch môi cười nhàn nhạt rồi xoay người, khoanh tay đặt trên bàn úp mặt xuống nhắm mắt lại, mặc cho người ngồi bên cạnh vẫn đang cố gắng nói chuyện với mình. Cái tên này, không biết là ở xó xỉnh nào chui ra nữa, phiền chết đi được. Cho cậu ta ngồi chung bàn đúng là sự quyết định ngu ngốc nhất của cô trong ngày hôm nay.

Chẳng biết ngày tháng sau này sẽ thế nào chứ hiện tại cô đang cảm thấy bắt đầu có sự không ổn rồi.

"Này, cậu cũng ở kí túc xá phải không? Lát nữa ra về xuống căng tin ăn trưa với tôi không?"

Hạ Du không ngẩng đầu lên mà trả lời: "Không!"

Bị từ chối thẳng thừng không thương tiếc, vẻ mặt Hải Nam có chút hơi khó coi, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn nói tiếp: "Tôi trả tiền mà, có bắt cậu trả đâu. Đi đi, trưa nay tôi mời!"

"Mời cũng không đi!"

"Đi đi mà!" Vừa nói, Hải Nam vừa lay nhẹ cánh tay Hạ Du.

Hạ Du thực sự mất hết kiên nhẫn rồi. Cái tên chết bầm này, đã không được đẹp rồi mà còn nói nhiều nữa chứ. Cô tức giận, bật người dậy quay sang nghiến răng ken két, lườm Hải Nam một cái cháy mặt quát: "Đã kêu không rồi, lải nhải cái gì mà lắm thế? Quen biết gì mà rủ rê? Thần kinh có vấn đề thì về mua thuốc uống, đừng có làm phiền tôi được không?"

Âm lượng giọng nói của Hạ Du không quá lớn nhưng lại có thể khiến không khí xung quanh lập tức im bặt. Bốn mươi mấy con người đồng loạt xoay lại nhìn về chỗ cô với Hải Nam.

Đúng lúc ấy, tiếng trống tan trường bỗng vang lên. Hạ Du lườm Hải Nam thêm lần nữa, rồi không thèm nói gì, kéo balo đeo lên vai đứng dậy định bỏ về thì cánh tay bất ngờ bị níu lại. Cô giật mình, vùng mạnh cánh tay ra trừng mắt nhìn Hải Nam gằn từng tiếng: "Muốn cái gì đây?"

"Tôi cũng ở kí túc xá mà, về chung đi!"

"Cậu là ai? Tôi không quen biết cậu. Đi tránh xa tôi ra. Đồ điên!"

Hạ Du lập tức xoay người hầm hầm bỏ đi. Vừa ra tới cửa lớp liền đâm sầm vào một người nào đó khiến cả cơ thể ngã ngửa ra sau. Cô lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu lên mới phát hiện người kia chính là cái người lúc nãy đi chung với Hải Nam qua lớp mình, nhìn cô thì thầm to nhỏ với nhau rồi bỏ đi đâu mất. Trưa nắng nóng, gặp phải cái tên bệnh hoạn kia đã đủ bực rồi mà giờ đi về cũng không yên.

"Ngày gì mà gặp toàn thứ âm binh đầu đinh không!"

Ném lại cho người trước mặt một ánh nhìn không chút thiện cảm, Hạ Du phủi phủi áo rồi xoay người bỏ đi.

Hải Nam cũng vừa đi ra khỏi lớp, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Hạ Du xa dần rồi khuất sau ngã rẽ xuống hành lang, sau đó quay sang nhìn cậu bạn mình, ngán ngẩm lắc đầu.

Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Hải Nam, cậu ta cười khẩy: "Thấy sao?"

"Chắc là cùng một người rồi!"

"Tao cũng chỉ nghe người ta nói, tự nhiên giờ lại thấy tò mò quá!"

Hải Nam tặng cho cậu bạn mình một ánh nhìn cảnh cáo rồi bước thẳng về phía cầu thang.

* * *

Hạ Du sau khi rời khỏi lớp, định sẽ xuống căng tin ăn trưa nhưng sợ lại đụng mặt cái tên quái thai lúc sáng nên quyết định đi thẳng về kí túc xá. Thà cô ăn mì tôm còn hơn phải chạm mặt cái tên điên đó. Cô sợ mình không kiềm chế được lại có án mạng xảy ra.

Kí túc xá trường của Hạ Du thực ra là một toà nhà hai tầng nằm ở phía sau trường, mới được hoàn thành và cho học sinh dọn vào ở được khoảng gần hai năm nay. Bởi vì có rất nhiều học sinh ở xa, đường xá đi lại bất tiện nên hội phụ huynh mới đề xuất xây kí túc xá cho con em mình bán trú lại trường.

Kí túc xá nam và nữ được xây thành hai khu tách biệt, ngăn cách bởi một đường hàng rào sắt rất cao, lại có bảo vệ và các thầy cô quản lý liên tục kiểm tra nghiêm ngặt nên rất đảm bảo việc trật tự của học sinh.

Thường thì một phòng sẽ có tối đa bốn người ở. Tuy nhiên, phòng của Hạ Du vì xây chẹt ở cuối dãy tầng một, nhỏ hơn các phòng khác nên chỉ ở được hai người. Nhà trường phải nói là vô cùng tâm lí. Tuy phòng không quá rộng nhưng khá sáng sủa và thoáng đãng. Trong phòng có một cái giường đôi, hai cái bàn học và một tủ đồ nhỏ. Còn có bếp, nhà vệ sinh cá nhân trong phòng nữa. Cửa phía sau thông ra một góc ban công, đứng từ ban công có thể nhìn thấy hầu hết khung cảnh sân sau của trường.

"Lu ơi Lu à! Tao đói quá, đói sắp chết luôn rồi. Lu ơi cứu tao!"

Vừa bước vào phòng, Hạ Du liền lớn giọng gọi. Không có ai trả lời, phòng cũng trống trơn không bóng người. Cô sực nhớ ra rằng Ngọc Linh – bạn cùng phòng, cũng là bạn thân của cô có nói với cô rằng hôm nay sẽ về nhà. Cô quên mất ngày mai là chủ nhật.

Sự lười biếng trong con người Hạ Du bỗng nhiên trỗi dậy. Cô quăng chiếc balo lên bàn, không thèm thay đồng phục ra mà lăn kềnh xuống giường ngủ một giấc. Tới lúc tỉnh lại, nhìn đồng hồ thì phát hiện đã gần sáu giờ tối.

"Chết cha, sắp tới giờ rồi!" Hạ Du hốt hoảng reo lên, lật đật xỏ dép chạy đi lấy quần áo rồi chui tọt vào phòng tắm.

Trên đời này có hai loại người, một là vào phòng tắm xong gần cả tiếng vẫn chưa thấy bước ra, hai là vừa vào phòng tắm chưa đầy năm phút đã chui ra. Hạ Du thuộc kiểu người thứ hai.

Bụng bắt đầu kêu réo inh ỏi, Hạ Du lại lật đật xuống bếp pha mì ăn. Sau khi lấp đầy cái bụng bởi một bát mì tôm trứng gà to sụ, Hạ Du hào hứng ngồi vào bàn học khởi động máy tính. Còn cả gần mười lăm phút nữa mới tới giờ hẹn, cô chống cằm buồn bã nhìn cái tên Hải Vũ đang xám xịt trong danh sách bạn bè. Tự nhiên cô lại thấy chán chán, di chuyển nhân vật đi vòng vòng quanh bản đồ rồi dừng lại giữa một vườn hoa đào rực rỡ tại Đào Hoa Đầm.

Hải Vũ là tên nickname đồ đệ trong game của Hạ Du. Cô còn nhớ rất rõ, hôm đó vì đang bực mình chuyện trên lớp nên về tới phòng, cô liền mở game ra đi đánh quái để xả cơn giận trong lòng. Trong lúc quá hăng say, vô tình cô lại lỡ tay giết chết một nhân vật nam cấp thấp hơn mình rất nhiều đang đứng gần đó. Vì cảm thấy có lỗi nên cô đã hứa sẽ dẫn cậu ta đi thăng cấp để đền bù. Sau này, vì để tiện cho việc làm nhiệm vụ, cũng như để được hưởng nhiều phúc lợi hơn nên hai người đã trở thành sư đồ.

Trước đây, cái tên Tiểu Du – nickname trong game của Hạ Du luôn xuất hiện khắp nơi trên bản đồ và trong các cuộc tranh luận, chiến đấu hay những nhiệm vụ của bang phái. Nhưng từ khi có đồ đệ, tần suất Hạ Du xuất hiện trên kênh thế giới và bang phái chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hầu hết thời gian online đều cùng đồ đệ đi làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng thì dẫn cậu ta đi săn boss cấp cao. Loanh quanh luẩn quẩn, hiện tại hai người cũng đã quen biết được gần ba tháng rồi.

Chẳng biết từ khi nào Hạ Du lại có cảm giác mong chờ Hải Vũ đến vậy. Đi học thì chỉ trông thời gian trôi qua thật nhanh để về, rồi tranh thủ học bài cũ, chuẩn bị bài mới đâu đó sẵn sàng để có nhiều thời gian cùng Hải Vũ online game hơn. Đến giờ đi ngủ cũng cảm thấy lưu luyến, thực sự không muốn tạm biệt cậu ấy chút nào.

Đôi lúc ngồi một mình, nghĩ tới Hải Vũ, cô bất giác mỉm cười ngây ngốc. Hai chữ "Hải Vũ" xuất hiện trong tâm trí cô ngày một nhiều hơn. Cô mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi lạ lùng trong lòng, thế nhưng sau đó lại tự mình phủ nhận tất cả. Hạ Du nghĩ, chắc cơ thể mình bị đột biến chỗ nào đó rồi, chứ trước nay cô có bao giờ như thế đâu.

Hải Vũ: "Sư phụ!"

3
16 tháng 1 2019

truyện tên j

17 tháng 1 2019

hết giận thì yêu thôi

Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc...
Đọc tiếp

Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc ăn sáng ở cantin:

– K vẫn mê man từ qua đến giờ à?

– Không tối qua anh ta có tỉnh giậy một lúc rồi lại ngủ thiếp đi

– Cô không sao chứ? Có vẻ cô cũng bị thương

– Không…chủ yếu là K, anh ta là người bị thương nặng nhất!

– Tôi nghĩ cô cũng nên kiểm tra xem sao

– Được rồi! cậu không phải lo

– Chuyện hôm qua rốt cuộc là sao?

– Chuyện hôm qua… – Mặt Hà bất chợt biến sắc rồi trở lại bình thường – Lúc tôi và K đang tiến hành hủy bỏ cái thứ đấy thì cả hai nghe có tiếng động bên ngoài, sau đó Mem bước vô với một vệt máu nhỏ trên tay, có lẽ là cậu đã tự vệ, sau đó có một cuộc xô sát nhỏ và phần thắng đã thuộc về chúng tôi, con quỷ ám căn nhà đó đã được hóa giải và quyển sách kia được K niêm phong lại…vậy thôi !!!– Hà đưa mắt lên nhìn tôi bỗng trong lúc đó mình cảm thấy không muốn biết gì hơn, ánh mắt cô ấy rất lạ

– Vậy là bây dãy nhà trọ không còn bị ám nữa đúng không? Có vẻ đã kết thúc thật rồi! – mình cảm thấy nhẹ nhõm thêm phần nào

– Có thể cho là vậy…cậu có thể chuyển về đấy!

– Quay trở về căn phòng ấy? haiz…tôi không chắc – mình thở dài rồi đứng lên

– Giờ tôi phải về nhà, chiều nay là cậu xuất viện, còn K thì chắc còn lâu! – Hà trả tiền cho người phục vụ rồi đứng lên – viện phí và các khoản tôi đã lo hết coi như chuộc lỗi vụ trước tôi nợ hai cậu, sáng nay tôi chỉ đến kiểm tra Mem coi cô ta có biểu hiện gì không, nhưng không ngờ là cô ta đã bỏ đi tối qua, chị em M sẽ không còn là mối hiểm họa đáng lo nữa nữa! bây giờ có lẽ tôi cũng sẽ chẳng có dịp gặp cậu và K nữa, việc này đã kết thúc, hãy tận hưởng những ngày tháng này! tạm biệt!!!

Sau đó Hà quay người bước đi… “tận hưởng những ngày tháng này” câu nói của Hà làm mình cảm giác thấy có một cái gì đó khá là lạ, để lại trong suy nghĩ mình một chút gì đó nặng trĩu nhưng chỉ thoáng qua. Mình bước về phòng bệnh nghỉ ngơi thay vì dảo bước thư giãn trên khuôn viên bệnh viện vì lại thấy mệt, bầu trờ quang đãng, trong xanh nhưng vẫn chẳng đem lại cảm giác thoải mái thư giãn trong mình, mình và K nằm phòng hồi sức trên lầu, cách căn tin hai dãy phòng. Mỗi lần quẹo hoặc chèo lên cầu thang hay đi qua một hành lang nào đó mình có một cảm giác khá lạnh người, bệnh viên vắng, điểm mặt cũng chỉ có vài người nhà bệnh nhân đến thăm hay mang đồ đến chứ cũng chẳng có mấy ai đi khám bệnh, hành lang vắng, dài dọc qua những căn phòng trống dẫn đến phòng mình và K khá “u ám” (theo cách mình cảm nhận) mình lướt qua một vài phòng bệnh lâu lâu lại thấy bóng người bước vô phòng hay đi xuống cầu thang nhưng chẳng bao giờ nhìn rõ, rất mơ hồ, chỉ lướt nhanh, vụt mất khỏi tầm nhìn của mình, mình không để ý mấy chỉ cảm thấy tò mò hơi có một chút thắc mắc và sờ sợ. K đang nằm trên giường vẫn ngủ say như lúc mình và Hà xuống cantin, mình trở về giường nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Mình bỗng nghe tiếng người thút thít, ban đầu mình nghĩ là y tá nhưng rồi lại không “hu…hu hu” mắt nhắm mắt mở mình tỉnh dậy, căn phòng bệnh trống không một bóng người, giường bên K vẫn nằm ngủ, cách đó mấy giường một vài bệnh cũng đang ngủ cạnh giường là cái cặp lồng đang mở. “Kì lạ không biết ai đã rên rỉ” – mình thắc mắc sau đó mình đặt mình xuống, nhắm mắt thì tiếng ấy lại phát ra: “đau quá…hư hư hư…” vẫn giọng nói đó nhưng có phần gấp gáp hơn, mình lại tỉnh và nhổm dậy, vẫn vậy, không có ai! “cái gì vậy” – mình tự hỏi, nhìn quanh không thấy gì, tiếng kêu lại phát ra, hình như là từ góc phòng, mình bước chân xuống, người vẫn khá mệt, ngó quanh phòng vẫn không có ai, mình bước ra cửa phòng nhìn quanh, trước phòng, xung quanh “kì lạ thật” mình lẩm bẩm bỗng nghe nhiên nghe thấy tiếng nói lại phát ra trong phòng, lần này cả người mình lạnh toát, mình sợ sệt quay vô căn phòng, nhìn một vòng, sau một hồi ngó nghiêng mình tự trấn an rồi trèo lên giường nằm nghỉ, tiếng gọi lại cất lên, lần này nghe nó rất gần, có lẽ là bên giường Mem, cái giường trống ấy, mình mở mắt qua nhìn bên, cái giường vẫn vậy, không có ai cả,tiếng gọi lại phát ra, lần này nghe như cạnh mình “cứu tôi, đau quá…cứu!” hình như…hình như là ở dưới gầm giường, mình sợ hãi, cả người lạnh toát, cái gì đang ở dưới đó? … giờ có hai lựa chọn, một là quoái xuống nhìn, hai là lao ra khỏi phòng, nhưng cả hai đều không được, làm sao mình có thể giám đặt chân xuống được cơ chứ? 10 phút sau, tiếng kêu vẫn vang lên đều đều, ban đầu rất nhỏ và yếu ớt, về sau lại càng to và gấp gáp, kèm theo tiếng khóc nhẹ, mình quyết định đánh liều, nằm sấp người và từ từ đưa mắt xuống gầm giường, gầm giường mình khuất sáng, khá tối, có một cái hộp giấy để dưới, mình đưa mắt thì bỗng trong bóng tối, một khuôn mặt hiện ra với cái mồm mếu máo và mái tóc xơ lũa xũa, da dẻ nhăn nheo, mình sợ hãi bật người thì đột nhiên lộn mình xuống đất trong tư thế quay người xuống gầm giường, một cánh tay gầy sơ xác thò ra ru rẩy túm lấy áo mình, mình hét lớn sợ hãi trong cơn mệt mình ngất đi.

Khi tỉnh dậy thì thấy K đang ngồi trên giường bấm điện thoại, mình đang nằm trên giường, ai đã đưa mình lên? K quay lại:

– Cậu đỡ hơn rồi chứ? Cậu mới bị trúng gió nằm vật vã dưới sàn…

– Em…sh*t đau đầu quá? Anh đỡ rồi à K…?

– Ừ…tôi tỉnh dậy vì nghe tiếng hét của cậu…có chuyện gì vậy?

– Không!…chắc mê sản – mặc dù mình biết việc vừa rồi là thật, nhưng mình không muốn nói ra

– Nghỉ đi! Cậu có vẻ còn mệt, sáng mai rồi hẵng xuất viện! Hà đã kể cho cậu việc sảy ra chưa?

– Rồi! – mình trả lời

– K nhìn mình một lúc rồi nói – Chắc cô ấy vẫn chưa kể cho cậu, khi nào xuất viện tôi sẽ nói, cậu nên nghỉ ngơi đi, trông cậu còn mệt hơn cả tôi! – K nói rồi đặt mình xuống giường – nơi này lạ lắm đúng không?

-………. – Mình không nói gì chỉ im lặng nằm xuống, có vẻ như K hiểu chuyện sảy ra với mình! Từ nhỏ đến giờ mỗi khi đến chỗ ngã ba ngã tư, bệnh viện, nghĩa địa mình lại có cảm lạnh người rất lạ như có một ai đó đang dõi theo……

Chọn Tập Bình luận

1
18 tháng 7 2019

phần trước đâu

Mưa lạnh buốt kéo theo gió làm lay động hàng cây tạo ra những âm thanh vừa rú thét lại vừa như thì thầm. 11h đêm, đâu đó tại cung đường đèo Lộc Bắc, đoàn xe máy 5 chiếc nối đuôi nhau chậm rãi trên con đường ngoằn ngèo phủ đầy sương và gió. Sương mù lúc này đã dày đến mức chì cần cách xa nhau chừng 2 thước là không còn thấy người trước mặt. Ánh pha leo lét cùng với cả đèn...
Đọc tiếp

Mưa lạnh buốt kéo theo gió làm lay động hàng cây tạo ra những âm thanh vừa rú thét lại vừa như thì thầm. 11h đêm, đâu đó tại cung đường đèo Lộc Bắc, đoàn xe máy 5 chiếc nối đuôi nhau chậm rãi trên con đường ngoằn ngèo phủ đầy sương và gió. Sương mù lúc này đã dày đến mức chì cần cách xa nhau chừng 2 thước là không còn thấy người trước mặt. Ánh pha leo lét cùng với cả đèn trợ sáng dường như vẫn chưa đủ để lấp đầy khoảng tối mờ mịt phía trước mà chỉ đủ để cảm thấy được hàng cây bên kia con len đột ngột xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất. Mưa vẫn rả rít và không có dấu hiệu dừng lại, sương mù càng dày đặc, không gian một màu xam xám, gió kêu thét không ngừng.

📷

Khung cảnh âm u, ma mị của vùng rừng núi giữa khuya như thế này có thể dễ dàng hạ gục bất cứ ai dù cho có gan dạ đến mấy. Hương cũng không ngoại lệ. Tuy vẫn tỏ ra bình thường từ hành động cho tới suy nghĩ thì cảm giác ớn lạnh vẫn chạy dọc sống lưng người con gái thành phố. Lời khẳng định cô không sợ gì cả từ lúc khởi hành khiến anh trưởng đoàn cũng chấp nhận cho cô chạy một mình, dẫu vậy cô vẫn được kèm trong giữa đoàn…

… – “Anh yên tâm, em chạy được, em không có sợ gì đâu, anh cứ chở chị Hạnh đi” – cô quả quyết lắm, còn nở nụ cười tự tin, anh Thắng thấy vậy cũng đồng ý nhưng vẫn xắp sếp cô chạy vào giữa.

Gần 11 giờ, cả đoàn đã tới được chân đèo, anh Thắng ra hiệu dừng. Năm chiếc xe lần lượt bật nhan tấp vào lề. Tuy đã nói rất kỹ từ lúc khởi hành nhưng anh Thắng vẫn lặp lại, nào là có đèn gì thì phải bật hết nhưng không được mở pha, hạn chế nhìn gương chiếu hậu, chạy chậm và bám nhau, theo sát len đường, có chuyện gì phải bóp còi 3 tiếng báo cả đoàn… Anh dặn dò từng người, cụ thể và chắc chắn, tính anh cẩn thận nên mọi người tin tưởng giao anh làm trưởng đoàn. Công tác tư tưởng xong xuôi, anh cũng phần nào yên tâm, mọi người lên xe, chuẩn bị vượt đèo.
Hương vừa yên vị trên chiếc xe, còn chưa gạt chân chống thì phía bên kia đường bỗng xuất hiện ánh đèn xe. Một đoàn tầm 8 chiếc xe từ phía trên đèo lao đến, mọi người đưa tay ra dấu chào nhưng đoàn xe cứ thế mà lao vút qua, vội vã, cứ như nhóm của Hương vô hình vậy. Bất ngờ nhưng sau đó lại có chút quái lạ.

– “Chắc đang đi sợ quá nên quay lại đây” – Hương cười thầm trong đầu, tâm trạng cô cho đến lúc này vẫn bình thường, còn có cả chút hào hứng xen lẫn cho đến khi …

… Sương mù dày quá, cách nhau chừng 2 thước thôi nhưng Hương chỉ thấy được một màu hồng hồng đo đỏ của đèn hậu xe trước. Mưa rớt vào người làm cô run lên vì lạnh. Đến khúc cua, xi nhan xe trước chớp nháy, cô nhìn vào công-tơ-mét, kim chỉ 30km/h. Gió rít qua chiếc nón ¾, làm phập phùng chiếc áo mưa, luồn qua tay lái rồi đập vào lan can bên đường. Theo quán tính cô nhìn theo, lọt vào mắt cô là cái bát nhang với nham nhở những chân nhang nguội lạnh đặt bên vệ đường. Cũng bình thường, những cái bát nhang như thế này nơi đâu cũng có, đặc biệt là những đọan đường đèo vì đi trên đèo hay gặp tai nạn, chết rất nhiều, cánh tài xế đặt đó để thắp nhang cho những người tử nạn vô danh, vừa như xin họ phù hộ cho việc đi lại dễ dàng, gọi là lòng thành. Nhưng quái lạ, đèn thì còn không soi rõ được cái lan can, mà sao cái bát nhang để tuốt bên dưới ấy Hương lại thấy nó rõ mồn một như thế. Trong đầu cô suy nghĩ như vậy, mắt vô thức nhìn vào gương chiếu hậu, cô giật thót mình, phía sau không có gì ngoài một màu hồng hồng xam xám do đèn hậu của xe cô phả vào sương. Không thấy đèn xe sau tuy vẫn thấy đèn xe trước, cô bị tuột xuống cuối đoàn từ bao giờ mà lại không hay biết.

– “Sao mình giữa đoàn mà tuột xuống cuối lại không biết, rồi mọi người cũng không kêu nữa?” – cảm thấy kì lạ, suy nghĩ có phần hoảng hốt, trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh cái bát nhang lúc nãy. Gió lại rít qua tai, cô rùng mình, nuốt nước bọt kêu cái ực, định bấm còi báo hiệu cho đoàn dừng lại thì trong gương chiếu hậu thấy thấp thoáng gì đó, hơi thở nặng, cô liếc nhìn. Là ánh đèn pha, cô chợt nhận ra, thì ra cô vừa qua khỏi khúc cua nhưng 2 xe sau vẫn chưa qua nên bị khuất, cô không nhìn thấy được.

Bật cười tự trấn an khi thấy mình vừa như phát hoảng, thở phào nhẹ nhõm, cô tập trung hơn, siết tay lái lần theo con len đường và bóng xe trước, đoàn xe cứ thế lao đi trong khung cảnh u ám ma mị bỏ lại đằng sau đoạn cua quái dị đang dần bị màn đêm bao phủ.

Sau việc vừa rồi, Hương có vẻ tỉnh táo hơn, nhưng sự bình tĩnh nhanh chóng biến mất khi sương mù tự dưng dày đặc hơn, như thể từ khắp cánh rừng sương mù cứ thế lao đến nuốt chửng cung đường. Đưa tay lau mặt đồng hồ, cô đang di chuyển với vận tốc 10 km/h. Ánh đèn xe phía trước dần dần biến mất, cô liếc nhìn gương, đằng sau cũng không còn gì ngoài một màu xám hồng thăm thẳm. Đoàn đã bị dãn ra. Bỗng dưng Hương cảm thấy cô độc đến rợn người, sương mù dày đến nổi như thể chỉ có mình cô với chiếc xe, cùng nhau mò mẫm trong cái không gian ma mị này. Cứ chạy như thế chừng 5p, mưa chỉ còn lất phất, nhưng gió vẫn rít, cứ mỗi cơn gió thúc vào người thì cái lạnh lại chạy dọc sống lưng, làm cả người cô run lên, đôi bàn tay nhỏ bé dù có đeo găng nhưng vẫn lạnh buốt chỉ biết nắm chặt tay lái. Đã có lúc Hương nghĩ đến việc bấm còi ra hiệu ngừng nhưng với bản tính cứng đầu cũng như những gì đã tuyên bố lúc đầu, cô chỉ cầu mong cho anh Thắng mau chóng nhận ra đoàn bị dãn mà dừng lại đợi, cô muốn thoát khỏi cảm giác cô độc này càng sớm càng tốt. “Bíp… bíp… bíp” – ba tiếng còi bỗng văng vẳng từ đâu đó phía trước như chiếc phao cứu sinh cho tâm trạng Hương lúc này. Bật nhan lên, đi tầm 10m, Hương nhìn thấy trong sương mù xuất hiện một chị nào đó, tay phải đưa cao vẫy vẫy, tay còn lại chỉ vảo con đường mòn sau lưng, ra hiệu cô đi theo vào. Việc thấy một thành viên trong đoàn làm Hương nhẹ nhõm hẳn, không cần suy nghĩ gì, cô đảo tay lái, chậm rãi chạy xe theo để chị ấy dẫn đường. Ý nghĩ nhóm sẽ dừng lại ở đây, đốt một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm đợi sương tan dần làm Hương thích thú. Càng đi vào sâu sương mù càng nhạt bớt, hai bên cây cối um tùm cũng dần lộ ra, vẫn chưa thấy bọn anh Thắng đâu cả.

Chợt nhớ ra nhóm mình còn 2 xe đi sau nữa, không ai đón thì sao biết để đi vào đây được, Hương cất tiếng gọi, nhưng người đi phía trước có vẻ như không nghe thấy. Lúc này Hương mới để ý kỹ, cô gái phía trước mặc một bộ đồ cũ mèm, cảm thấy chút quái lạ, lúc mới rẽ vào sương mù còn dày, Hương không nhìn rõ mặt là ai, thấy là nhóm mình nên mới đi theo. Giật mình, Hương nhận ra cô gái phía trước đang ướt nhẹp, nhóm lúc xuất phát cô nhớ rõ người nào cũng mặc áo mưa cả. Cô lại gọi, lần này lớn hơn lần trước nhưng người đi phía trước vẫn không có dấu hiệu gì gọi là dừng lại cả. Bực mình, Hương đá pha, đồng thời cũng bóp còi, một hơi dài. Người phía trước đột ngột dừng lại, mưa và gió cũng dừng theo, cả cánh rừng im bặt không một tiếng động, Hương đã tính cất lời nhưng bỗng cô cảm thấy căng thẳng, một sự năng nề đang nuốt trọn cô. Bỗng cô gái đằng trước bắt đầu cởi chiếc nón bảo hiểm, từ từ quay đầu lại. Hương chết sững, khuôn mặt cô ta trắng toát không mắt, không mũi, chỉ có cái miệng đỏ lòm đang nhe ra hết cỡ, tóc rũ rượi lòa xòa. Cả cơ thể Hương lạnh toát, cứng đờ, cô hét lên, nhưng cổ họng cô cứ có gì đó bị nghẹn lại, cả một không gian âm u im lặng chỉ có tiếng tim cô đập liên hồi. Trước mặt cô tầm 6 bước chân, ánh đèn xe lờ mờ rọi vào cái khuôn mặt ma quỷ kia càng thêm đáng sợ. Rồi giữa không gian im lặng đó, cái miệng đỏ lòm kia cất tiếng cười, ha hả ha hả. Cái âm thanh đó làm từng đợt da gà sau lưng Hương chạy dọc lên mang tai, Hương co rúm người rại, chân muốn chạy nhưng cả người cứng đờ, khóe mắt cô ướt. Cô ta bước về phía lại Hương, miệng vẫn phát ra tiếng cười như của một con chó già chết đói sắp sửa cắn cổ con mèo nhỏ. Một bước, 2 bước, đến khi kịp nhận ra cô ta đang tiến lại, cái khuôn mặt không mắt mũi đó đã ở ngay trước mũi xe, đèn xe chiếu lên đôi hàm răng trắng toát trong cái miệng đỏ lòm đang nghiến lại ken két. Lúc này Hương không thể thở nổi được nữa, cô dùng chút sức lực còn lại cố gắng vùng vẫy, siết tay ga, chiếc xe quay 180˚, tiếng máy gắt lên, xe lao vút đi như đang chạy ra từ cõi chết. Hương kéo tay ga mà không dám quay lại nhìn, trong gương chiếu hậu, cái hình dáng nhộm đỏ màu đèn hậu ấy vẫn đứng đó và cười, tiếng cười ha hả đó cứ bám theo sau tai Hương, len lỏi tận vào trong đầu óc và lồng ngực mà siết lấy trái tim sợ hãi của cô. Chợt cô nhìn thấy gì đó xa xa phía trước, là ánh đèn pha, mà đúng hơn là nhóm của cô. Hương bật khóc thành tiếng.

Trước đống lửa, chị Hạnh ngồi cạnh bên ôm cô vào lòng, Hương vẫn run lên bần bật khi kể lại việc vừa xảy ra. Anh Thắng kể rằng khi biết đoàn bị dãn đã ngay lập tức dừng lại nhưng chỉ thấy 2 xe đi sau mà không thấy cô đâu, rõ ràng cô không bị tuột lại, nếu có 2 xe sau đã biết, ai cũng nghĩ cô vẫn đi giữa đoàn, anh quyết định cho đoàn quay lại tìm, đến đoạn đường mòn thì nghe tiếng xe cô vọng lên từ bên trong, vừa vào không lâu đã thấy cô chạy ra. Mà nói mọi người mới để ý, lúc đi chuyển không ai thấy đoạn này có đường mòn nào cả, đến khi quay lại mới phát hiện. Nói tới đây mọi người ai nấy đều im lặng, câu chuyện của Hương cùng với những sự việc kì quái kia làm cho không khí căng thẳng, nỗi sợ ôm lấy từng người.

Anh Thắng quyết định đi tiếp, lần này chị Hạnh chở cô, chạy ngay sau anh. Cà 5 chiếc xe chạy sát nhau, sương mù đã không còn dảy như lúc đầu nữa. Ngồi phía sau Hạnh, cô ôm chặt lấy chị. Không còn là cô gái tự tin như lúc đầu nữa, Hương đã biết nhìn hàng cây rũ rượi chạy ngược về sau với đôi mắt ám ảnh sợ sệt. Gió thổi làm tóc cô lất phất, đưa tay vén lại tóc, cô bất giác nhớ về khuôn mặt đáng sợ kia, bỗng dưng cái tiếng ha hả ghê rợn lúc nãy lại cất lên, lúc thì như ngay sát sau tai Hương, lúc thì văng vẳng khắp cả cánh rừng. Hương lại run lên bằn bặt, khóe mắt cay, tay siết cứng chị Hạnh, trống ngực đập liên hồi, cô thì thào: “Chị ơi, chị có…” – chưa kịp nói hết câu, chị Hạnh đã từ từ quay đầu lại, với đôi mắt vô cùng sợ hãi nhìn cô: “Chị… chị cũng nghe thấy”.

3h sáng, một đoàn 5 chiếc xe lao đi trong đêm tối giữa bạt ngàn rừng núi, sương mù không quá dày nhưng vẫn đủ để làm âm u cả một cung đường, đâu đó lại vọng lên một tiếng cười gớm ghiếc đầy ám ảnh.

“Cô độc không đáng sợ, chỉ có một mình với thứ đáng sợ mới thực sự đáng sợ”

0
Xin chào những người đang đọc truyện của mình, nói thật thì mình đọc truyện ma ở web này mới được 3-4 tháng nhưng giờ mới dám kể và chia sẻ cho các bạn một câu truyện của mình. Đó là hồi tháng 12 năm 2016, công ty cử mình và một số người khác đi sang Thái để bàn giao giấy tờ rồi cho du lịch bên đấy 1 tuần. Mình khá là vui và thích thú sau khi được đi một chuyến chơi như này nên...
Đọc tiếp

Xin chào những người đang đọc truyện của mình, nói thật thì mình đọc truyện ma ở web này mới được 3-4 tháng nhưng giờ mới dám kể và chia sẻ cho các bạn một câu truyện của mình. Đó là hồi tháng 12 năm 2016, công ty cử mình và một số người khác đi sang Thái để bàn giao giấy tờ rồi cho du lịch bên đấy 1 tuần. Mình khá là vui và thích thú sau khi được đi một chuyến chơi như này nên là phải gọi là rất nôn nóng háo hức. Nhóm người được cử đi là có 6 người gồm 3 nữ 3 nam. Có Mình là Linh, một chị tên là Lan và một em tên Trang. Còn bên con trai thì một anh tên Tuấn, anh già nhất tên Phong và anh trẻ nhất tên Kiên.

6 người bọn minh khi được sang Thái thì tâm hồn thoải mái lắm, được đi ăn uống khá nhiều món ngon. Ngày thứ nhất nó bỡ ngỡ nhưng mà vui lắm ai ai cũng trêu nhau, nhất là về khoản anh Tuấn nhìn hơi ẻo lả nên bị mọi người trêu là cho đi chuyển giới. Vì công ty mình cũng chỉ là chu cấp nên là tiền khách sạn mọi người chọn khá là rẻ…tiền nào của nấy nhưng mà cũng không đến nỗi tệ. Bọn mình thuê 2 phòng và chuyển đồ đạc vào nghỉ ngơi rồi mai đi đối tác với khách.

Sau khi chuyển vào thì chị Lan nói cảm thấy lạnh nhưng mình và em Trang đều ra ý kiến là mới đầu nên thế, số phòng của mình là phòng 2 tầng 3, còn bên đàn ông là phòng 5 tầng 3, cách nhau cũng không là mấy. Sau khi nghỉ ngơi được một lúc thì bên đàn ông kêu Tuấn sang bên bọn mình gọi cả lũ đi ăn tối rồi đi lên phố chơi. Cũng được cái team bọn mình được cử đi đều là người biêt tiếng Thái, không rõ thì cũng tiếng Anh, nên là việc đi lại bên này khá là đơn giản. Có điều mình không biết tiếng Thái, chỉ tiếng anh thôi. Kéo nhau đi ăn chơi quanh cả khu chợ rồi mới kéo nhau về, về thì ai mặt mũi cũng mệt lừ đừ rồi nằm bẹp dí trên giường. Mình và bé Trang nằm 1 giường, còn chị Lan thì nằm giường bên kia. Lúc đầu thì tính như thế nhưng lúc sau cậu bạn Kiên ( ban trai Trang ) xin phép sang bên này ngủ cùng Trang thành ra mình với chị Lan ngủ với nhau. Tối hôm đấy tầm 1-2 h sáng mắt mình lao tháo tỉnh tỉnh mở mở thì thấy một bóng đen đang ngồi lên chị Lan, bởi lẽ mình nghĩ chắc do tối nên mình hình dung ra bóng người nên mình mặc kệ nhắm mắt ngủ tiếp, sáng dậy thì bỗng thấy chị Lan kêu đau người chắc do nằm sai tư thế. Còn bé Trang và Kiên thì nói hqua như kiểu bên Thái lạnh hơn Việt hay sao mà lạnh quá 2 đứa ôm nhau đắp chăn mà run cầm cập. Cũng không sai vì tháng 12 là mùa đông mà. Nhưng việc lạnh hơn hay không thì mình chưa rõ nữa…bỏ qua những việc đó bọn mình đi đến chỗ đối tác ngay, xong xuôi công việc bọn mình lại về lại khách sạn cất đồ. Vẫn chưa đến giờ ăn nên mình có đi ra ngoài đi quanh khách sạn chơi thăm quan thử, chả hiểu như nào tự dưng đi xuống tầng hai bỗng thấy lạnh sống lưng rồi nghe tiếng xì xà xì xồ tiếng Thái rồi thấy 2 cặp tình nhân cãi nhau, ông kia mở toang cửa phòng ra xong đuổi con bé này ra ngoài rồi lại rap 1 tràng tiếng Thái chỉ thẳng mặt nói con bé. Mình lúc ý cũng sợ nên đi lướt lướt qua 2 cặp đôi đấy rồi chạy tèo lên tầng về lai phòng mình và kể truyện cho mấy gái cùng phòng nghe. Chị Lan thấy thế mới bảo : – Kệ người ta đi em, bên thái này nhiều đĩ lắm chắc thằng này chơi con này chán chê rồi biết con này là đĩ nên đuổi.
em Trang ngắt lời : -Gì chứ chị hạ thấp con gái thế, có thể thằng này sở khanh k yêu chị này nữa nên đuổi thì sao. Mà á bọn nào chẳng như bọn nào yêu nhau xong chán chê rồi tạp đổ nhau.
mình thấy thế liền trêu ; – Vậy em với Kiên có thể không?
Nói xong cả lũ cười sằng sặc để lại bé Trang ngại ngùng lắc đầu. Mọi chuyện lại bình thường đến tối hôm thứ 2 đặt chân lên đất Thái, hồi đó mình cũng không để ý gì đên ma quỷ chỉ biết Thái là nơi mà phim ma khá hay và ghê nhưng mình không có hứng thú xem cho lắm mình cũng chẳng chuẩn bị gì nhiều cho dù trước khi đi bà ngoại có nhắc nên đem theo bùa phòng thân. Tính vốn bướng nên mình chẳng chịu nghe cứ tay không mà đi. Tối hôm đó mình mới thật sự thất vọng vì đã không nghe lời bà. Đó là tầm 9h tối chị Lan có dấu hiệu hay đi vào wc làm gì rồi ra, mình thì đơn giản nghĩ chăc hnay ăn gì không vừa ý bụng nên bị phen đau bụng đi ngoài chứ chẳng nghĩ gì nhiều, chính bản thân mình còn chóng mặt nhức đầu, lúc ý thấy người mệt quyết định đứng dậy lấy nước uống rồi ăn chút bánh ngọt để trong cặp. Mình cá là lúc đó hướng mình đi là đến chỗ cặp để lấy đồ mà chẳng hiểu sao mình vớ lấy con dao xó bếp nhỏ kia. Như kiểu ai điều khiển mình ý nhưng mắt mình vẫn tỉnh chỉ là người thì không. Be Trang mới nhìn mình rồi gọi : – Chị Linh đừng dọa em CHỊ LINHHHH, CỨU EMMMM ……….. MMMMMM
Đó là lần cuối mình nhớ được những gì trước khi không còn tỉnh táo nữa. Tầm lúc sau mình tỉnh dậy, người đổ mồ hôi mà cái thời tiết mùa đông này đổ mồ hôi nhễ nhại đúng khó chịu, mình quay sang thì thấy tất cả mọi người đã có mặt bên mình. Nhưng có điều Chị Lan nằm ngay cạnh mình, mình có hỏi có chuyện gì thì Tuấn kể :
– Nãy nghe tiếng cứu của bé Trang, anh chạy sang may cửa phòng không khóa anh mói thấy em Linh đang cầm dao cứ đứng trước mặt Trang rồi tạo cái dáng rất đáng sợ. Bé Trang bị em đưa kẹt vào đường cùng góc tường thì anh Phong mới chạy ra giữ tay em lại, luc ý nhìn Linh tợn lắm gầm gà gầm gừ rồi anh không còn cách nào khác đành phải tát Linh liên túc, lúc sau chẳng hiểu thằng Kiên từ đâu ra nó cầm cái thứ nước gì tạt vào Linh rồi Linh gào lên 1 tiếng dữ dội xong quằn quại người lại thì ngất lịm di. Chưa xong vụ Linh thì đến bà Lan, chắc do mọi người chú ý đến Linh nhiều quá nên ko để ý bà Lan đang đứng ra chỗ lan can rồi trèo lên như định nhảy xuống. anh Phong may là nhanh kịp thời kéo bà ý lại thì người bị mất thăng bằng xong ngã mới đập đầu xuống đất rồi ngất cùng luôn, may anh Phong chỉ bị bầm tay vì ngã không bị ngất.

Lúc này mình mới quay qua nhìn bé Trang, bé nhìn mình như rất sợ hãi, bản thân mình cũng không tin vụ vừa rồi nhưng lúc này mới thấy người mình hôi hôi, mình mới quay ra chỗ Kiên hỏi thì nó bảo nãy nó dùng nước đái nó tạt vào mặt xong nó còn bảo đấy là nước thần nước thánh, bố thằng ranh dù sao cũng may là có nó không chắc mình làm trò gì mình cx kbiet luôn. Cả tối hôm ý không ai ngủ, cả đám rủ nhau dậy hỏi chủ nhà bằng được. Thì chủ nhà có nói sơ qua là ngày trước có một sác chết của 1 con bé trạc cấp 2-3 gì đấy thuê chỗ ngủ ở đây trốn bố mẹ xong gọi bạn trai về chơi chịk nhau các kiểu thể loại, thì nó xin tiền bạn trai trợ cấp nhưng không chịu thế là gây ra ẩu kích rồi thằng bạn trai lỡ giết nó, sợ quá mới làm trò là treo cổ nó lên rồi chạy, mãi sau công an mới tìm ra hung thủ thì mới biết con bé này bị giết chứ kphai nó tự tử. cHẮC do chết trẻ mà chết oan nên muốn nhập vào mình giết bé Trang, may là bị chặn lại mới không giết đc bé Trang thì rủ lôi kéo bà Lan nhảy lầu. Nhưng đều k làm gì được.

Thế rồi nhóm mình quyết định xin lại nửa số tiền đã trả rồi cao chạy. Thuê ở chỗ khác thì mọi thứ đều bình thường chỉ là sau vụ đấy mình bắt đầu tìm đến ma quỷ và đến đây để đọc. Sau chuyến đấy về mình có đi gặp thầy xin bùa để phòng thân, tiện nhắc các bạn nếu có đi chơi cứ nên phòng thân trong người không dùng bùa thì dùng tỏi nhé. Có thờ có thiêng có kiêng có lành chứ đừng như mình suýt giết người…
Cảm ơn các bạn đã đọc, mình văn vở không hay có đoạn nào làm các bạn khó chịu thì chiếu cố cho mình ^^

minh ke bua nen thay it nhan vat

0
Truyện không hay lắm chủ yếu kể ace để có thêm kinh nghiệm mà đề phòng…Cái hồi ông Ba (anh ông ngoại )mất là cũng vàotháng bảy âm lịch,ông chết vì tuổi già chứ chẳng bệnh tật gì,lúc đó ông cũng cở chín mươiba tuổi. Hôm đó,buổi sáng ông bị mệt thì nhà quýnh quáng chở ông đi bệnh viện, đến trưa xe cứu thương chở ông về,dì hai(con ông ba) mặt thất thần ,mắt đỏ hoe nói với...
Đọc tiếp

Truyện không hay lắm chủ yếu kể ace để có thêm kinh nghiệm mà đề phòng…
Cái hồi ông Ba (anh ông ngoại )mất là cũng vàotháng bảy âm lịch,ông chết vì tuổi già chứ chẳng bệnh tật gì,lúc đó ông cũng cở chín mươiba tuổi. Hôm đó,buổi sáng ông bị mệt thì nhà quýnh quáng chở ông đi bệnh viện, đến trưa xe cứu thương chở ông về,dì hai(con ông ba) mặt thất thần ,mắt đỏ hoe nói với mọi người”Bác sĩ họ trả ba về,họ nói mấy bộ phận cơ thể ba giờ như đồ “hết đát” không cứu nỗi (lúc trước ông cũng mệt hai lần rồi lên bệnh viện bác sĩ chích mũi thuốc gì đó mà tới mười lăm triệu một mũi thì ông mới sống tới tận bây giờ) họ biểu cho về cho nhìn mặt con cháu lần cuối, chứ cở chiều nay là ba mất”….mọi người đưa ông vào phòng của ông, tắm rửa cho ông rồi thay quần áo ,họ thay cho ông cái bộ pijama mà ông thích nhất,lúc này ông không còn biết gì ,mắt ông nhắm lại,hơi thở của ông mỗi lúc lại chậm dần…gần ba giờ chiều, con cháu và mấy người lớn tuổi trong dòng họ đã có mặt đầy đủ,chợt…từ ngoài cổng, ông Tư ( em ông ba,anh ông ngoại mình,ông là một người tu tại gia nhưng cũng là người xem phong thủy,tướng số rất hay) chống gậy bước vào,vì ông tư là người được xem trọng nhất trong họ nhà mình nên ai cũng kính nể ổng,bà ngoại mình bước ra “nghe nói anh tư cũng bị bệnh ,nên tui tính chút nữa mới sai mấy đứa nhỏ qua rước ,ai ngờ anh qua tới”….ông tư ngồi vào ghế rồi bảo “hôm nay là ngày cực xấu,ngày chết trùng,không thể để anh ba chết ngày này kẻo con cháu gặp nguy”…nghe xong ai cũng nhăn mặt,nhíu mày đầy lo sợ.

Đoạn,ông tư nói tiếp “tui nói cô sáu (bà ngoại mình) nghe,tui có cách này giúp anh ba qua được bữa nay ,nhưng cần một số đứa hạp tuổi anh ba với có vía mạnh để giúp còn mấy người khác cô sáu bảo họ về đi,mai lại phụđám”…rồi ông chọn được bốn anh với mình nữa là năm người, dì hai và vài người nữa thì túc trực trong phòng ông ba,ông tư bày trước hiên nhà một cái bàn nhỏ,ông để ba chung nước xếp theo hình tam giác rồi gác ba chiếc đũa lên trên,chính giữa ông để một cây nến màu đỏ ,rồi ông kêu bọn mình ngồi xung quanh cái bàn để giữ cây nến không bị gió thổi tắt,sau đó ông thắp nhang trên bàn thờ rồi thắp nến,sau đó ông ngồi phía sau lưng mình (mình ngồi quay lưng vào trong nhà) theo kiểu thiền…. từ bốn giờ chiều mà ngồi đến tám giờ tối, cái lưng muốn rụng rời,mà ai muốn đi vs thì phải nói để ông tư vào ngồi thế chỗ,ai cũng ráng ngồi cho qua mười hai giờ để thoat tai kiếp…gần mười một giờ,lúc này là hai con mắt mình muốn mở hết lên,nhìn sang thì thấy mấy anh ai cũng đổ mồ hôi hột,may là trời tháng tám cũng có gió hiu hiu nên cũng đở,mà ngặt cái là gió hiu hiu thì buồn ngủ….ê đít quá ,nhúc nhích cái thì ông tư gõ đầu mình rồi nói “ráng đi con”,nhìn lại cây nến,nó cũng như mấy cây nến bình thường, nhưng lạ là đốt gần tám tiếng mà nó chỉ chảy gần nửa cây,nến bình thường hai,ba tiếng là chảy hết nên mình thấy lạ lắm…tự dưng trời chuyển mưa,ban đêm mà chuyển mưa đỏ hết cả bầu trời, gió mạnh thổi,ngọn nến lập lòe,ông tư nói “ráng giữ nó đừng tắt tụi con”…mưa ào ào,gió ngược tạt thẳng vào trong hiên nhà ,ông tư mới đưa mấy anh em tấm mũ lớn để trùm lại cho gió và mưa khỏi tạt làm tắt nến,mưa kéo dài,đến khi tạnh hẳn anh em giở mũ ra thì là đúng mười hai giờ,ai cũng mừng…là lúc dì hai chạy ra báo ông ba tắt thở rồi thì cũng là lúc ngọn nến tắt….khuya đó ngồi cùng với ông tư,mình mới hỏi “sao cây nến lâu cháy hết vậy ông” thì ông tư nói nhỏ “cây nến là sinh mệnh của ông ba ,lúc mưa gió thì ngoài cổng có hai âm hồn định vào bắt hồn ông ba thì thấy cây nến nên “họ” biết có người dùng cách giữ hồn ông ba lại,ông tư kêu tụi con trùm lại vì sợ lở có đứa nhẹ vía nó thấy thì phiền phức” nghe xong mình im re và muốn tè trong quần vì lúc đó mình ngồi nhìn thẳng ra cổng nếu không trùm lại ,lở mà thấy thì chắc đau tim rồi đi theo ông ba luôn quá…
Sáng,sau khi đã liệm ông ba vào hàng rồi, gia đình đặt ông giữa nhà, họ hàng làng xóm tới viếng ông đông lắm,phụ trà nước, tiếp khách mà quải chè đậu luôn…buổi tối lại thì cũng vắng rồi, mấy dì và mấy chị thì được đi nghỉ,chỉ còn lại ông tư và mấy cậu,mấy anh ở giữ.Nguyên đám con cháu của họ gần ba chục người ,ấy vậy mà chỉ có mười hai người nam (cháu ruột luôn nha) còn bao nhiêu là nữ hết,nên dòng họ có việc nặng nhọc là bắt làm thấy bà.Đêm đó còn chừng tám người gồm cả mình ở lại ,mấy anh mấy cậu thì đánh bài ngoài bàn ngay hiên nhà,còn mình thì bắt ghế ngồi sát mé vách với ông tư,lúc này gần mười giờ,ông tư chắc mệt quá nên ngủ gật trên ghế luôn,cũng tội ,tám mươi ,bốn tuổi rồi mà còn phải thức khuya dậy sớm như vầy…ngồi trong nhà nhìn cái hàng mà thấy rờn rợn,nhưng cái buồn nó chiếm nhiều hơn,mình nhớ lúc nhỏ ông ba hay cho bánh kẹo ,rồi ông ẳm đi khắp xóm,rồi lớn lên tí thì hay qua nhà nghe ông kể chuyện thủy hử….nhớ mà muốn khóc…mình nhắm mắt lại định chợp mắt tí thì tự nhiên có cảm giác nặng trên bụng…giật mình..mở mắt ra …thì ra là thằng Bi,con chị Sương (con dì hai),thằng nhỏ mới năm tuổi mà khôn lắm,không hiểu sao lúc nãy nó ngủ trong phòng rồi mà chạy ra đây…nó leo lên đùi mình ngồi, úp mặt vào bụng mình…”con ra đây làm gì vậy Bi?”…mình hỏi nó…nó ngóc đầu dậy rồi dụi mắt nói “Cậu K ơi,lúc nãy bi ngủ ngon lắm nhưng bi thấy ông cố(ông ba) đứng trước cửa phòng ,bi tỉnh dậy thì thấy ông cố đi ra nhà trước, bi chạy theo nhưng khi ra tới đây thì khong thấy ông cố đâu,chỉ thấy cậu K với cố tư ngồi đây ngủ….”….nghe xong mình xanh mặt ,ông tư cũng thức dậy,ông nhìn thằng bi rồi kêu mình ẳm nó vô phòng mẹ nó ,khi mình ra thì thấy ông tư đang thắp nhang,định mở miệng hỏi thì ông tư đã nói trước “con nít mà,chắc mơ bậy bạ đó” mình thì im luôn….gần mười mộtgiờ rưỡi,mấy anh vẫn còn đánh bài,ông tư thì tiếp tục ngủ trên ghế,mình đang ngồi thì bỗng nghe tiếng loạt xoạt phía ngoài vách (vách cây) nghĩ là chuột nên mình mới thúc nhẹ cùi chỏ vào vách thì tiếng động không còn nữa…không gian yên tĩnh …được chừng vài phút thì tiếng loạt xoạt lại vang lên ngay phía mé vách sau lưng mình,quay sang thì thấy ông tư vẫn ngủ,mà ông tư thì có tật lãng tai mới ghê…thúc cùi chỏ vào vách cái nữa thì nó lại ngưng…”xoạtxoạtxoạtxoạttttt” tiếng động lạ lại vang lên làm mình rợn người…. lần này mình không làm gì cả mà nhẹ nhàng quay về phía sau rồi nhìn qua khe hở của mé vách…thì..thứ mình thấy là…một con mèo đen…ánh đèn hắt ra từ mấy khe hở làm mình thấy nó rõ mồn một,lông nó đen bóng,đặt biệt là cái đuôi nó dàimà uốn cong lại như khoanh nhang muỗi….nó đứng bằng hai chân sau ,hai chân trước nó chồm lên mé vách ,thì ra tiếng động nãy giờ là do nó cào vào mé vách… “xuỵt xuỵt” mình hù nó, nó không chạy mà ngước lên nhìn mình,trong bóng tối mờ mờ ,hai con mắt mèo bình thường là màu xanh ,riêng con này thì một bên xanh,một bên đỏ…nó nhe nanh ra làm mình thấy sợ ….mình đá vào vách cái “ầm”,nó bỏ chạy…bấy giờ trong đầu mình nghĩ “nhà đâu có nuôi chó mèo gì đâu mà sao lại có con mèo này ?mà vòng vòng nhà ông ba cũng không ai nuôi mèo,chỉ nuôi chó thôi thì làm sao có con nào dám lại gần”…chợt giật mình vì nhớ lại lời ngoại kể “mèo đen mà bay qua nắp hàng là người chết bật dậy như cương thi”…lúc này da gà da vịt nổi cùng mình…nhưng đuổi nó đi rồi cũng không sao…đang suy nghĩ thì bỗng….tiếng mèo kêu “meomeomeo” vang lên…rồi sau đó tiếng mèo như tiếng con nít khóc “ngoengoengoe” làm mình dựng tóc gáy (ban đêm mà nghe tiếng nó kêu như vậy mà không sợ mới lạ,huống gì lại đang trong đám ma =…=) mình vội lay ông tư dậy “ông tư,ông tư….có …mèo…kêu ghê lắm ông tư ơi”….ông tư giật mình tỉnh dậy,lúc này mấy anh cũng chạy vô,mặt anh nào cũng tỏ vẻ căng thẳng,dì hai cũng đi ra….anh Sáng (chồng chị Sương) lấy vài cây dầu vuông dài chừng một thước đưa cho mn,khi thấy con mèo vào nhà thì đập…”ngoengoengoe” tiếng mèo vẫn kêu nghe thê lương và đáng sợ,ông tư kêu mẩy anh xịt đèn pin kiếm xung quanh nhà…rồi ông hỏi mình nó ra sao,mình diễn tả con mèo cho ông nghe,ông giật mình nói “linh miêu…chắc đây là linh miêu mà mấy ông bà xưa hay kể,cái loại mèo này sống dai lắm,nhiều khi lấy cây đập gãy xương thấy nó ói máu chết nằm im re vậy mà sơ hở là nó bỏ chạy liền”..”vậy nó có sợ gì không ông?”…”nó là mèo nhưng ba cái con chó bình thường gặp nó thì cụp đuôi không dám sủa,chỉ có con chó mực lưỡi màu đen mà có bốn mắt (hai bớt lông trắng trên mắt nha) thì nó mới sợ”….tiếng mèo đã không còn kêu,mấy anh cũng quay vào nhà hết rồi,ông tư hỏi thấy con nào không thì anh nào cũng lắc đầu…chợt…dì hai la lên “nó…nó…trên cây kèo kìa”…mọi người nhìn theo thì thấy con mèo đang nằm trên cột kèo nhìn xuống,anh Sáng lấy cây chổi dài(chổi lông gà loại quét mạng nhện trên cao á) định chọt hù nó thì nó đứng dậy xù lông lên kêu “gào gào”….mấy anh tay cầm chắc cây chuẩn bị nếu nó có nhảy xuống thì quất liền….mình chợt nhớ có cây ná trong rổ xe liền chạy ra lấy rồi đưa cho anh Hải(con dì hai),anh hải là thiện xạ của xóm,mình đưa anh hai viên đá xanh loại hơi to và nhọn,anh hải canh ngay con mèo bắn một phát trúng đầu nó làm nó hoảng rồi bỏ chạy phóng ra cửa sổ….vậy là mn phải canh suốt hai ngày liền cho tới khi chôn ông…..Hết phần 1….
Ace thấy hay thì ủng hộ mình
Vài ngày sau mình sẽ trả chuyện về cây đa và phần 2 của câu chuyện này đó là :Đi giữ mộ….

<--nextpage-->

những câu chuyện… phần 2 :giữ mộ bất đắc dĩ – Tác Giả Khói
Nhà mình có ông năm (anh ông ngoại) là người giữ nghĩa địa. Hồi đó ông cũng có vợ con đàng hoàng nhưng ông hay ăn nhậu nên bà năm dắt mấy dì (dòng họ mình toàn nữ) về nhà mẹ ruột ở,chắc buồn tình chán đời nên ông mới đi làm công việc này.Vừa làm đám giáp năm cho ông xong thì nghe tin ông năm bệnh,nhà mới giao việc đi thăm ông cho mình và anh hải (hai thằng rảnh nhất nhà ==).Đi xe máy năm tiếng đồng hồ mới tới chỗ,nguyên khu vực không có đến một cái nhà,xung quanh toàn vườn tược um tùm,từ chợ mà vào tới trong đây cũng gần mười cây số.Chỗ nhà mà ông ở thì nằm cuối nghĩa địa,nhà mái tôn ,vách cây nhìn khá là đẹp,nơi này có khoảng ba mươi ngôi mộ và một số huyệt bỏ trống vì người nhà tới bốc cốt mang về…có con cháu lên thăm ông mừng lắm ,ông mới kêu minh mình và anhhải ở lại chơi vài bữa sẵn phụ ông vài chuyện.Gần tối,ba ông cháu ra uống nước ở cái bàn ngoài mé hiên nhà,nguyên khu nghĩa địa hơn một mẫu đất mà có bốn cái bóng đèn càna thắp sáng cho có lệ,khung cảnh tĩnh mịch và lạnh lẽo như đang ở cõi âm vậy,nhìn đâu cũng toàn là mồ mả,nhìn mà muốn rầu thúi ruột,vậy mà ông năm ở được mới hay (có mấy lần nhà rước ông về mà ông không chịu).Thấy sợ sợ ,mình bèn kiếm chuyện nói cho vui “ông Năm ở đây được chục năm rồi,vậy có khi nào ông gặp “cái đó” hông?”…”có chứ sao không con,cái hồi ông mới vào đây ở,ông lão trước đây giữ chỗ này có dặn ông cúng bánh trái rồi hãy vào,vậy mà ông quên tuốt.Tối đó,ông nấu tô mì rồi lại gần cửa sổ ngồi ăn thì nghe chỗ vách như có người gõ vào vậy,ông nhìn ra cửa sổ thì thấy phía dưới cửa sổ có ba bốn đứa nhỏ nhìn lên rồi xòe tay ra như muốn xin ăn vậy,ban đêm trong nghĩa địa mà có con nít là ông hiểu chuyện gì rồi, ông bèn đóng cửa sổ lại.Ăn xong ,ông leo lên võng nằm thì ngủ quên,tới chừng có nắng dội vô mặt,ông giật mình tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm dưới đất mà tuốt ngoài gần cổng nghĩa địa..quay qua thì ông nhìn thấy bốn nấm mồ của con nít,ông mới đi vô nhà thì lạ thay…cửa nhà vẫn còn đóng,mà khóa chốt bên trong mới ghê,vậy ông ra bằng đường nào…sợ quá,ông mới đi ra phía lộ rồi bắt xe ra chợ mua đồ về cúng..”…nghe ông năm kể xong mà nổi da gà,mình bèn chạy vô giường nằm…khuya,mắc đái, kêu anh hải mà ảnh nói không mắc,sĩ diện nên mình mới đi một mình (mắc công ổng biết mình sợ ma),nhà vs thì tuốt phía sau cách nhà hai chục thước ,đường ra đó tối om,mình mới lại chỗ cây chùm ruột gần nhà mà “hành sự”…gió thổi qua hiu hiu,mát ghê,đang thả hồn theo gió thì đột nhiên….”khụkhụkhụ….cắc..kè….cắc….kè….” làm giật mình,mém tí nữa ướt mặt(==),hóa ra là trên cây có con tắc kè,làm hú hồn hà…mà nó kêu trong gió thì nghe trại ra thành “cắt…nè….cắt…nè” nên mình vội giải quyết nhanh rồi chạy vào nhà.
Trong nhà hơi nực nên mở cửa sổ cho gió vào,mình với anh hải thì nằm ở bộ ván gần cửa sổ,tối gió hơi lạnh nên mình mới ngồi dậy để đóng ,thì…ngay chỗ cái huyệt cách nhà chừng mười mấy thước… có cái gì đó sáng sáng…rồi cái thứ sáng sáng đó từ từ lơ lửng trên không…một cục lửa màu vàng xanh to như cái đầu người…lần đầu tiên mình nhìn thấy loại ma trơi mà các cụ hay kể.Mình quay sang kêu anh hải dậy “anh hải,ma trơi kìa…” anh hải ngồi dậy nhìn rồi đóng cửa sổ ,rồi nói “phản ứng hóa học đó mà,ma quỷ gì” rồi ảnh ngủ…mình cũng chui vô mền nằm…
Sáng hôm sau,mình kể ông năm nghe,ông năm cười rồi nói “ma trơi hiền lắm,không có chọc phá ai hết,chắc đó là linh hồn của người đã mất về thăm chỗ chôn mình thôi mà”…nghe xong mà da gà nổi rần rần…ông năm mới kêu mình và anh hải phụ nhổ cỏ,dọn dẹp mấy ngôi mộ.Làm tới gần trưa cũng gần xong,tới chỗ ngôi mộ nhìn có vẻ cũ nhất thì mình thấy có hàng chữ “sn1900-mn1979″mình mới quay qua hỏi anh hải “ông cụ này nếu còn sống chắc hơntrăm tuổi quá anh Hải?”mình hỏi làm anh hải giật mình nên lở tay làm ngã cái bình hoa trên mộ xuống, may là không bể,nhặt cái bình hoa lên xong anh hải mới trả lời…”ừ,chắc bằng tuổi ông sơ”…”vậy nếu ông sơ còn sống thì kêu anh em mình là gì ?”…”ừm,nếu ông sơ còn sống thì tao chắc được kêu là Chắt.Còn mày hả? Mày kêu bằng thằng Chịch hehe”…nói xong,ổng cười đê tiện rồi đi vô nhà,bỏ lại thằng em đang ngơ ngác vì bị dụ…Tự dưng có cơn gió mạnh bất thường thổi ngang làm mình thấy lành lạnh nênmình chạy vào theo..chiều hôm đó ,ông năm mua con gà về kêu làm món gà quay chảo ăn,mình xung phong đi cắt cổ.Thường thường trước khi cắt cổ gà ,người ta hay cởi dây trói chân rồi khấn,còn mình thì quên nên mình để luôn dây không khấn mà đè cắt cổ gà…hơn mười phút,con gà bị cắt hết mạch máu rồi mà nó vẫn mở mắt thao láo nhìn mình, quái..bình thường mình cắt chưa được hai phút là con gà im re…đợi tí xíu nữa…trong nhà,anh hải đã la làng “mày ngồi hửi phân gà hay gì lâu vậy mậy”….tức quá,mình mới lấy dao chặt cái cổ con gà muốn lìa ra luôn, chỉ còn dính miếng da ở cổ…vậy mà con gà vẫn mở mắt rồi còn kêu “quác..quác..”…ông năm ra tới ,ông năm nhìn rồi nói “con bậy quá,cắt cổ mà không cắt dây,vậy sao mà nó “đi” được”..mình mới cắt dây thì …con gà đứng dậy chạy…nhìn nó lúc này như mấy con zombie vậy…cái cổ thì lìa xuống đất,vậy mà hai cái chân chạy nhanh bà cố…tiệntay,mình cầm theo cái cây,chạy lại con gà,mình phang vào chân nó làm nó nằm khuỵu xuống… vậy mà nó vẫn kêu “quác..quác..”.mìnhmới khấn”con gà ăn dơ ở bẩn,đầu thai kiếp khác mần ăn(kiếp khác lại bị “mần” ăn (^^),kiếp sau làm phượng hoàng để ăn sang ở sạch”(không biết đúng không, tại hồi đó nghe lóm )…vậy mà nó ra “đi” thật..xong rồi thấy sợ nên mình đem vứt con gà,chiều ba ông cháu đành ăn cơm với đậu hủ..
Tối,lần này biết khôn nên mình đi tiểu trước rồi mới ngủ,đang thiu thiu thì bị bóng đè..mắt thì mở nhìn xung quanh được bình thường, nhưng tay chân cứng đơ,nặng như có cả chục ký sắt đè lên vậy..hai conmắt đảo xung quanh..kìa..cái đồng hồ mới có mười giờ rưởi,ông năm thì nằm ngủ trên ghế bố,còn bên cạnh thì anh hải ngủ ngáy như heo….nhưng…ngay cái ghế dựa gần góc nhà,có một ông già đang ngồi trên đó,ông già râu tóc bạc phơ,mặc bộ pijama màu trắng..mình định kêu anh hải mà miệng cứ ú ớ…rồi ổng đứng dậy rồi…lướt trên mặt đất….ổng lại gần cửa rồi quay lại nhìn…cái mặt ổng quen lắm,hình như mình thấy ở đâu rồi…”cái hình trên bia mộ hồi sáng” suy nghĩ chợt lóe qua làm mình muốn són trong quần…chợt thấy ông già không cần mở cửa…mà ổng đi xuyên qua luôn…giật mình tỉnh dậy,mồ hôi đổ dầm dề,nhìn lại đồng hồ mớimười giờ rưởi ,thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ chắc là mơ..vì nhà có thờ cúng phật với ông địa thì ma sao vào được…đang nằm lim dim thì bên cạnh ,anh hải tự nhiên nói nhảm “ông ơi,tha con,đừng đánh con”…thấy ảnh nhắm mắt mà lảm nhảm là biết bị mớ,chắc nằm mơ thấy ghẹo con nhỏ nào nên bị ông già nó đánh,nên mình cũng không thèm kêu dậy
…khuya,gà gáy nên giật mình tỉnh dậy (thói quen,hồi xưa ở quê đi làm đồng sớm nên gà gáy gần sáng là phải dậy để phụ cơm nước) anh hảithì đâu mất tiêu,tưởng ảnh đi đái nên cũng không để ý,nhìn lên đồng hồ đã gần năm giờ sáng…mình mới vạch mùng rồi bước xuống …bỗng…chân mình đạp trúng thứ gì đó mềm mềm,lạnh lạnh…nhìn xuống là nguyên cánh tay người dưới sàn…”ááá” mình la làng lên làm ông năm cũng giật mình tỉnh dậy,ông năm lại gần thì mình chỉ cái cánh tay..ông năm kêu mình nắm lôi ra ..thì ra là anh hải…lúc này ảnh còn ngủ im re hà…ông năm lấy ca nước tạt vô mặt anh hải,anh hải mở mắt ra…”giường hông ngủ mà xuống đất ngủ mậy?”…ông năm hỏi rồi kêu mình đở anh hải lên ghế ngồi,anh hải uống xong ly nước mới kể…”hồi nãy ,con nằm mơ thấy cái ông già trên ngôi mộ mà con làm rớt bình hoa hồi sáng,ổng ngồi ngay trên cái ghế dựa trong nhà,mà lúc đó tay chân con cứng ngắc hà,miệng con thì nói không được, con quay qua thì thấy thằng k nó ngồi nhìn con nữa.ông già đó đi..à không..bay lại chỗ giường rồi lấy cây gậy gõ vào đầu con,xong ổng dùng một tay rinh con lên rồi thì con xỉu luôn,khi ông năm tạt nước thì con mới tỉnh dậy.”…nghe anh hải nói xong,mình muốn rụng rời…mình bèn hỏiông năm “nhà có thờ ,sao ma vô được đây vậy ông?”…”lúc chôn họ ở đây thì gia đình người dó có cúng đất đai và thổ địa cho họ nhập thổ,nên khu vực này như nhà của họ,dù có thờ cúng họ vẫn có thể ra vào bình thường, thôi để mai ra mua đồ về cúng,chắc tại thằng Hải làm gì đó đụng chạm nên người ta mới phá”…anh hải xoa đầu rồi xoa cái tay nói “hồi nãy nhớ ổng đánh vô đầu mà sao giờ cái tay (chỗ mình đạp á) đau quá” …”chắc té xuống đất chứ gì? mình nói cho qua rồi thôi. ..
Sáng hôm sau,anh hải lấy xe máy chở ông năm ra chợ mua đồ về cúng,mình ở nhà buồn nên ra trước ngồi chơi…bỗng …trên cái mộ gần nhà córắn rồng*( hổ ngựa,trong nhà rắn rồng-ra đồng rắn hổ ) to lắm,tính mình sợ rắn nên mình kiếm cái cây dài rồi khều nó xuống đất,ấy vậy mà nó rớt đất rồi, nó nhìn mình rồi mới bò đi.Ông năm và anh hải về tới,thì có vài người đi xe du lịch vào rồi đem đồ vô cúng,thì ra chỗ cái mộ có con rắn là mộ một cô gái,và hôm nay là ngày giỗ nên gia đình cổ mới đem đồ theo cúng.Đến chiều, ông năm tự dưng trở bệnh,mình với anh hải mới tống ba chở ông đi bệnh viện,anh hải thì lo giấy tờ thủ tục nhập viện nên kêu mình về canh nhà vì sợ bọn hút chích nó vào (khu đó hay có xì ke tụ tập lắm)mình về tới cổng thì trời cũng tối,xe tự dưng chết máy,làm mình dắt xe mà chạy như ma đuổi… vào tới nhà ,dẹp xe rồi đóng cửa,sao đó mình ăn cơm ,đốt nhang rồi leo lên võng nằm luôn …lúc này cũng gần mười một giờ..tự dưng có tiếng cú kêu “cúcúcú” từ đâu đó nghe vang vọng,bỗng mình nghe có tiếng gõ cửa…”cốccốccốc”..mình chưa kịp trả lời thì có tiếng ông năm “k ơi mở cửa”…mình mừng quá,định ra mở cửa thì tự dưng trong đầu mình lóe lên suy nghĩ “hồi nãy nghe bác sĩ nói ông nhập viện mai mới cho về mà sao giờ này về sớm vậy”…còn đang do dự thì có tiếng gấp gáp của anh hải “lẹ em ơi,ngoài đây lạnh lắm”…quái,anh hải toàn kêu mày ,tao với mình cho “thân thiết” chứ có bao giờ kêu bằng em đâu…thấy nghi nghi nên mình nhẹ nhàng đi lại rồi nhìn xuống phía kẽ hở của cửa…chẳng có ai cả…”cốccốccốc”… vậy mà tiếng gõ cửa vẫn vamg lên đều đều….mình sợ quá vội chạy lại bàn thờ phật…lúc này ngoài cửa có tiếng kêu”k ơi…k…” nhớ lại những câu chuyện ma gọi tên người vào lúc khuya của các cụ làm mình thấy sợ….bà nội nó…hồn mình muốn lìa khỏi xác vậy,lúc này rối rồi thì chợt nhớ chiêu ông tư,mình xá bàn phật rồi lấy một mớ tro nhang rải phía cửa,sau đó hốt một mớ gạo trắng trong nhà rồi hé cửa ra ném ra ngoài thì không còn tiếng động lạ gì nữa…mình cũng thức luôn tới sáng rồi xách xe (lúc tối thì tắt máy,lúc sáng thì bỗng dưng chạy được) chạy lên bv luôn…..từ đó về sau ,mỗi lúc lên thăm ông năm,mình đều chơi tới chiều rồi về,chứ tuyệt đối không ở đêm nữa…
Hết phần 2, ace thấy hay thì ủng hộ và đón đọc phần 3: miếng đất phong thủy….

0
Mình đang theo học tai một trường đại học ở tp Hồ Chí Minh ,mình cũng vừa được nge bác bảo vệ kể lại vào tối thứ 7 vừa rồi sau khi rảnh rỗi ngồi tán dóc với bác bảo vệ trước khi vào lớp học môn tin . Da gà nổi lên khi mà bác bảo vệ nhấn mạnh Phòng máy 2 nơi mà tôi đang học mỗi tối . Tối hôm ấy là buổi tối cuối cùng cho sinh viên thi lại và học lại . Phòng máy 1 thì có lớp...
Đọc tiếp

Mình đang theo học tai một trường đại học ở tp Hồ Chí Minh ,mình cũng vừa được nge bác bảo vệ kể lại vào tối thứ 7 vừa rồi sau khi rảnh rỗi ngồi tán dóc với bác bảo vệ trước khi vào lớp học môn tin . Da gà nổi lên khi mà bác bảo vệ nhấn mạnh Phòng máy 2 nơi mà tôi đang học mỗi tối . Tối hôm ấy là buổi tối cuối cùng cho sinh viên thi lại và học lại . Phòng máy 1 thì có lớp học nên sinh viên phải dồn qua phòng máy 2 , phòng máy nhỏ với số lượng sinh viên thi đông nên chia ra làm 2 đợt . Đợt đầu vào phòng máy ngồi thi được hơn 20 mấy bạn . , giờ thi bắt đầu vào 7h tối kết thúc sau 60 phút . Tới 8h là bắt đầu đợt 2 đến . Nhưng phải đến 9h10 mới thi xong hết . Do mình cũng sắp kết thúc môn nên thời gian có nắm rõ . Thầy giáo Phong là người chấm thi phải ở lại chấm xong bài cho sinh viên để nộp gấp cho trường .Ai cũng về còn mình thầy ở lại . Biết là chấm tới khuya nên thày mua ly cafe đen uống cho tỉnh .

Đang kể gió lạnh làm mình và bác bảo vệ nổi da gà . Thầy Phong tiến về PM 2 trên con hành lang dài bỗng thấy gì đó vụt qua nhanh trên tấm gương cửa PMáy 1 nhưng thầy không để ý . Mở của bước vào chấm bài như thương lệ 10h10 Tối chấm được mấy máy thầy bước đến chiếc máy tính tiếp theo đang cặm cụi vào bài thi thì ánh đèn ngoài hành lang chập chập lại vụt sáng vụt tắt thầy ngó ra cửa sổ thấy lạ đang suy ngĩ thì đèn phòng tắt thầy giật mình nhanh trí thầy xuống nói bác bảo vệ nhưng vừa tới cửa thì dèn sáng lại nhưng đèn hanh lang vẫn mờ mờ ảo ảo , Thầy đang chấm bài thêm dược 20 phút thì thầy nge tiếng gõ của bàn phìm máy tính giật mình thầy quay lại thì không thấy gì đầu óc đang suy ngĩ lung tung thì đèn phòng lại vụt tắt lần nữa những màn hình máy tính nhảy sáng lộn xôn gió ùa manh làm giật cánh cửa sổ .

Một bóng trắng lướt qua . Thầy hoang mang do bệnh tim nên thầy ngất đi . Bác bảo vệ ở dưới thấy đèn khong binh thường + thêm PM 2 của thầy phong tắt đèn nên bác bảo vệ lên xem sao. Bước nốt những bậc cầu thang hút điếu thuốc cho ấm bác bảo vệ đi tiếp trên dãy hành lang . Hơi lạnh làm bác nổi da gà điện chạy dọc sống lưng . Giaatj mình bác qua nhìn thấy bóng một người con gái bận đồ trắng bên kia dãy hành lang rôi biến mất rất nhanh bác bảo vệ bắt đầu thấy sợ nhưng bác cố xua tan sự sợ hãi bằng sự cứng rắn của mình . Tới phòng máy 2 bác bảo vệ kêu ten thầy phong rất to nhưng không ai trả lời mở cửa bước vào bác bảo vệ thấy thầy phong đang bất tỉnh cố lay thầy dậy lay mãi cuối cùng cũng dậy nhưng ánh mắt thầy lại vô hồn nhìn vào máy tính số 23 theo ánh mắt đó bác bảo vệ nhìn theo thì cả 2 giật bắn người là một cô gái trẻ toc xõa dài ngồi nhìn 2 người nhe răng cười gê rợn .

Bác bảo vệ và thầy dìu nhau mà chạy khoi đó mới ra khoi phòng đèn vụt tắt hết chỉ còn bóng đêm dày dặc gió lạnh và giọng cười man rợ của người con gái bí ẩn đó . càng chạy bác bảo vệ và thầy càng thấy hành lang dài hơn bóng trắng của nhưng hồn ma và người con gái vẫn còn chay theo 2 người trong cơn sợ hãi bác bảo vệ nhanh trí quay lại quì lạy người con gái đó và các oan hồn khấn vái <…..>. người con gái biến và các oan hồn biến mất, mồ hôi tuôn bác bảo vệ chạy xuống dưới trệt thì thấy thầy phong nằm đó máu chảy lênh láng ( bác bảo vệ kể do thầy sợ chạy nhanh và cuống nên té cầu thang ) …………………… lúc sau này bác bảo vệ trực đêm còn thấy bóng trắng của người con gái đó vài lần lướt dài trên dãy hành lang rồi ngôi trên lan can . Có hôm được nge hát nữa. Sự xuất hiện của bóng trắng của người con gái và các oan hồn được bác bảo vệ đoán là do lịch sử của trường. Truyện có thật 100% và mình ngồi sau máy 23 nổi cả da gà……
——–

Đáp ứng lại sự quan tâm của các bạn mình sẽ kể phần lịch sử của trường như sau: Mới lúc đầu vô học mình cũng lạ lẫm về ngôi trường ĐH này . Dạo quanh trường 1 vòng thấy 1 cái bảng nhỏ nằm trên cột ngay lỗi ra vào gi lại rõ lịch sử của trường như sau . Trường được xây dựng từ thời kì Pháp thuộc . Lúc đó Pháp dùng nơi này làm bệnh viện quân đội Mà các bạn chắc cũng biết bệnh viện là nỗi gê sợ như thế nào về tâm linh . Theo mình biết được từ người thầy dạy lâu năm(chắc cũng được nge kể lại ) thì nơi này còn gê rợn hơn nhiều những binh lính chết trong đau đớn tay chân không lành lặn .Tiếng gào thét vang vọng dài trên dãy hành lang . Máu nhỏ giọt trên nền nhà , loang lổ trên các bức tường . Đặt biệt theo lời thầy mình nói thì Khu C trước đay giờ thì đâp bỏ hết rồi xây lại trường mới như bây giờ là nơi có nhiều vong nhất .

Khu C cũng là khu vực của bệnh viện . Sơ đồ của khu vẫn còn nhưng được lưu trữ trong thư viện trường . Theo hướng thầy kể thì khu C toàn bộ là phòng bệnh , phòng mổ …. Cuối dãy hành lang bên phải là nơi của bệnh nhân tâm thần Và cũng là nơi chôn những người lính chết trận các bệnh nhân tâm thần …. Bác bảo vệ lớn tuổi nhất trường ngồi bên cũng thêm vô chuyện là lúc chưa xây trường mới ca trực đêm nào bác cũng nge tiếng la đồ đạc bị va đập những bóng trắng lướt dài qua từng ô cửa sổ . Sau khi pháp sụp đổ bệnh viện bị bỏ hoang một thời gian Đến năm 1965 thì Mỹ dùng làm nơi in ấn tài liệu con dấu… . Lúc này cũng có một sự kiện như sau mà báo Mỹ cũng từng đưa tin trên toàn nước VNCH bấy giờ .

Một cô thư ký xinh đẹp của tướng cấp cao của Mỹ đã bị giết và hiếp đến chết . Tên tướng Mỹ sau đó cũng nhảy lầu mà chết . Đến năm 1996 thì trường em mới bắt đầu thành lập ngay trên mảnh đất này . Nhưng đén năm 2007 thì nó mới bắt đầu sửa sang lại hoàn chỉnh hơn . Nhưng những câu chuyện ma quái này vẫn còn được thầy cô , bác bảo vệ , nhà bếp còn truyền miệng nhau mãi . Mà em có dịp mới gặp được ngồi lại nge học kể ngay tại phòng trực của bác bảo vệ . Nơi mà bác bảo vệ bị nhát đến 2 lần ngay vào rằm tháng 7 và tối 30 tết …. .Oan hồn nữ kia chắc là cô thư ký năm nào . Chết oan nên còn ở lại . Kể chuyện mà nổi hết da vịt…… truyện có thật nha

thay nhan vat a nhe

0
NHỮNG QUỐC GIA NÀO XÂY DỰNG NÊN TRẠM KHÔNG GIAN VŨ TRỤ ? Phi thuyền vũ trụ và máy bay hàng không vũ trụ là phương tiên đón đưa các nhà du hành vũ trụ, còn trạm không gian mới là nơi các nhà du hành làm việc và sinh hoạt. Trong trạm không gian vũ trụ Hòa bình của Liên Xô, các nhà khoa học đã tiến hành nhiều các thử nghiệm khoa học trên nhiều các lĩnh vực. Ngày 23 tháng 3 năm 2001 lịch sử huy...
Đọc tiếp

NHỮNG QUỐC GIA NÀO XÂY DỰNG NÊN TRẠM KHÔNG GIAN VŨ TRỤ ?

Phi thuyền vũ trụ và máy bay hàng không vũ trụ là phương tiên đón đưa các nhà du hành vũ trụ, còn trạm không gian mới là nơi các nhà du hành làm việc và sinh hoạt. Trong trạm không gian vũ trụ Hòa bình của Liên Xô, các nhà khoa học đã tiến hành nhiều các thử nghiệm khoa học trên nhiều các lĩnh vực. Ngày 23 tháng 3 năm 2001 lịch sử huy hoàng trong suốt 15 năm của trạm Hòa bình đã khép lại, trạm này đã được cho rơi xuống Nam Thái Bình Dương theo quỹ đạo đã dự tính. Trên cơ sở những kinh nghiệm mà trạm Hòa bình tích lũy được, trạm không gian quốc tế - một căn cứ trên không nữa của nhân loại sẽ được vận hành trong nay mai.

Một cần cẩu đang vươn cánh tay dài đưa một cấu kiện thép vào đúng vị trí, những người công nhân xuất hiện, họ leo lên công trình và dùng các công cụ cố định những cấu kiện này lại; chúng ta có thể thấy được cảnh lao động này ở khắp mọi nơi trên Trái Đất nhưng điểm khác ở đây là họ đang làm việc trên độ cao cách mặt đất 400km. Và họ rất vinh dự bởi công trình họ đang làm chính là trạm không gian quốc tế. Trạm không gian quốc tế là hợp tác phi quân sự lớn nhất trong lịch sử nhân loại với sự tham gia của 16 nước và các vùng lãnh thổ trên Trái Đất như Canada, Mỹ, Nhật, Nga, Braxin và Cục Không gian Châu Âu. Công trình này có ý nghĩa thời đại giống như ý nghĩa lịch sử mà nhân loại đã xây dựng nên kim tự tháp cách đây mấy nghìn năm. Trung tâm của công trình là 6 khoang thực nghiệm với rất nhiều căn phòng, mỗi nhà du hành vũ trụ có thể có tới 6 căn phòng. Một đợt du hành của một nhà du hành vũ trụ thường kéo dài 90 ngày, trạm không gian này cung cấp cho họ sống và sinh hoạt tốt hơn nhiều so với trạm Hòa bình trước kia. Trạm không gian này tiêu tốn đến 100 tỷ đô la Mĩ, nó sẽ tiếp tục sứ mệnh mà trạm Hòa bình chưa hoàn thành hết và mục tiêu chủ yếu là kiểm tra các phản ứng của có thể sống lâu ở trong không trung làm cơ sở cho việc đưa người lên sao Hỏa.

Với tinh thành hợp tác xây dựng công trình không gian, chúng ta tin rằng loài người sẽ có những bước tiến xa hơn trong nghiên cứu vũ trụ. Trong tiến trình thăm dò khám phá vũ trụ, một câu hỏi luôn được đặt ra là liệu có sự sống trí tuệ ở ngoài Trái Đất hay không? Cho dù những câu chuyện về người ngoài hành tinh bị phủ nhận nhưng con người vẫn không từ bỏ, thậm chí vẫn tiếp tục phát các tín hiệu của mình ra ngoài, chế tác ra danh thiếp của Trái Đất. Tấm danh thiếp này phản ánh vị trí của Trái Đất trong hệ Ngân Hà, có hình vẽ một nam và một nữ và tàu thăm dò ''Người du hành'', một đĩa tiếng ghi lại các thứ tiếng đại diện cho nền văn minh Trái Đất và mọi người đều hi vọng có một nền văn minh ngoài Trái Đất sẽ phát hiện ra và biết được sự tồn tại của con người.

0
"Đỗ Hạ Du!"Tiếng gọi với tần suất âm thanh khá lớn vang lên, kèm theo đó là một viên phấn bé bé xinh xinh phóng với vận tốc ánh sáng từ trên bục giảng xuống phía dưới gần góc lớp, dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ khiến một bạn nữ sinh nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, vì bị tấn công bất ngờ mà giật mình ngẩng đầu dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bắt gặp khuôn mặt đỏ tía...
Đọc tiếp

"Đỗ Hạ Du!"

Tiếng gọi với tần suất âm thanh khá lớn vang lên, kèm theo đó là một viên phấn bé bé xinh xinh phóng với vận tốc ánh sáng từ trên bục giảng xuống phía dưới gần góc lớp, dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ khiến một bạn nữ sinh nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, vì bị tấn công bất ngờ mà giật mình ngẩng đầu dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bắt gặp khuôn mặt đỏ tía vì giận dữ của cô chủ nhiệm, Hạ Du lập tức bật người đứng dậy lễ phép: "Dạ, cô gọi em!"

Cô chủ nhiệm giận dữ quát: "Giờ này là giờ ngủ à? Đây là lớp học, không phải chỗ cho em ngủ biết chưa?"

Hạ Du cúi đầu lí nhí: "Dạ, em biết rồi ạ!"

"Ngồi xuống!"

"Vâng!"

Hạ Du nhỏ giọng lễ phép rồi ngồi xuống chống cằm uể oải. Bình thường tới tiết sinh hoạt ngoài giờ vào thứ bảy hàng tuần thế này, cô chủ nhiệm lớp  Hạ Du toàn đi họp tới gần hết tiết mới về. Chẳng biết tại sao hôm nay lại không đi nhỉ? Cô còn đang định tranh thủ ngủ một chút, ai ngờ người tính không bằng trời tính.

"Như các em đã biết, nhà trường ra quyết định chia lại học sinh của các lớp để cân bằng học lực các môn, ra kế hoạch phụ đạo cho hợp lí. Những bạn bị chuyển lớp đều đã đi về lớp mới rồi, đồng nghĩa với việc sẽ có những bạn khác chuyển vào lớp chúng ta. Bây giờ tôi phải đi họp rồi, Một lát nữa các bạn ấy sẽ qua đây, lớp trưởng phụ trách sắp xếp lại chỗ ngồi cho các bạn. Tuyệt đối giữ trật tự, không được gây ồn ảnh hưởng tới các lớp bên cạnh có biết chưa?"

"Vâng ạ!" Cả lớp đồng thanh trả lời.

Không khí trong lớp vừa rồi còn im lặng đến ngộp thở, chưa đầy một phút sau khi cô chủ nhiệm đi khỏi liền lập tức oà lên như cái chợ vỡ.

"Ê, không biết những ai chuyển tới lớp mình nhỉ?"

"Không biết có ẻm nào xinh không nhỉ?"

"Gái lớp này đã đủ xinh rồi, không cần thêm nữa đâu. Trai đẹp lớp này thì không có lấy một mống. Hi vọng hốt được vài anh trai ngon ngon tí".

Lời bạn nữ vừa dứt thì một nhóm học sinh từ các lớp khác liền xuất hiện ngay trước cửa lớp. Tố Uyên, lớp trưởng lớp 12A4 liền chạy ra ngoài, lịch sự mời họ vào trong. Vừa nhìn rõ mặt những bạn học sinh mới, mấy cậu con trai trong lớp đứng bật dậy ồ lên tràng dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ háo hức. Trái ngược lại, con gái thì mặt ai cũng tỏ vẻ thất vọng. Cả lớp lại được dịp nhốn nháo lên.

"Úi má ơi, gái đẹp kìa bay!"

"Đó không phải hot girl 12A6 à? Lớp trưởng ê, cho hot girl ngồi đây nè!" Một bạn nam vừa tươi cười nói, vừa nháy mắt với Tố Uyên rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình.

"Trời má, sao toàn con gái thế? Trai đâu hết rồi? Trai của tao đâu?"

"Trai tuyệt chủng hết rồi à?"

"La to vậy làm gì? Sợ người ta không biết mình thèm trai à?"

Trong nhóm học sinh mới, tất cả đều là nữ. Vì học chung trường nên cũng không quá xa lạ gì với nhau nữa. Có người còn rất thân thiết, vẫy tay niềm nở chào đón.

Tố Uyên thấy lớp bắt đầu ồn ào thì ra hiệu im lặng, nhẹ đập tay vào mặt bàn bên cạnh nói: "Thôi, lớp trật tự nhé. Cô biết thì không hay đâu".

Quay sang chỗ nhóm học sinh mới đang đứng ở một góc lớp, Tố Uyên nói tiếp: "Chào các bạn. Mình là Uyên, lớp trưởng lớp 12A4. Bây giờ Uyên sắp chỗ ngồi cho các bạn, mọi người ai nghe thấy tên mình thì đi vào chỗ nha. Bắt đầu từ dãy một, bàn thứ hai, Dung sẽ ngồi với bạn Hồ Ngọc Anh, chuyển từ 12A9 qua. Bàn ba..."

Giọng nói thánh thót của bạn lớp trưởng Tố Uyên vang lên đều đều. Tất cả các học sinh đều lần lượt ôm cặp sách di chuyển tới chỗ ngồi mới. Người thì buồn thiu vì bị chuyển lớp, người thì lại vui mừng vì được ngồi gần người họ quen.

Từ lúc cô chủ nhiệm đi khỏi, mặc cho cả lớp bàn tán xôn xao, Hạ Du thì ụp mặt xuống bàn chẳng thèm quan tâm sự đời. Nhưng bởi vì không khí trong lớp bây giờ chẳng khác gì cái chợ cho nên cô không tài nào ngủ nổi, mắt nhắm mà tai vẫn nghe rõ mồn một tiếng của từng người. Mãi tới khi Tố Uyên đọc tới dãy bàn cuối cùng xong, cô mới ngẩng đầu lên lèm bèm: "Xong chưa? Ồn quá, im lặng cho ngủ tí đi".

Cái bộ dạng này của Hạ Du cũng chẳng còn xa lạ gì đối với bạn bè trong lớp nữa.Đầu năm vào lớp mười, khi mà bốn mươi hai con người trong lớp đều còn là những kẻ xa lạ thì đa số các bạn nữ đều không thích cô cho lắm. Bởi vì cô của lúc đó có vẻ rất khó gần, lại ít nói chuyện với người khác nên thành ra bị xa lánh một thời gian đầu.

Sau này, họ chẳng hiểu sao Hạ Du đột nhiên lại khá thân và hay nói chuyện với đám con trai trong lớp, không rõ là nói chuyện gì nhưng hình như vui lắm, nhìn cứ như bạn thân lâu năm vậy. Rồi họ thấy tò mò, cũng lân la nói chuyện, tiếp xúc rồi mới phát hiện ra Hạ Du cũng khá hài hước và dễ gần, lại còn rất ga lăng nữa. Từ đó, cô được các bạn trong lớp đặt cho biệt danh là "soái ca" của A4. Cứ thế, gần ba năm trôi đi, cô nghiễm nhiên chiếm được rất nhiều tình cảm của bạn bè cả nam lẫn nữ.

"Soái ca hôm nay tâm trạng không được tốt, thôi để yên cho soái ca nạp năng lượng chút đi!"

"Okey, soái ngủ đi soái".

Mọi người đồng loạt đưa tay làm biểu tượng đồng tình rồi quay lại ngay ngắn im lặng, có nói chuyện cũng cố gắng tiết chế giọng một cách nhỏ nhất có thể.

Không gian yên bình được trả lại, Hạ Du gật gù gục đầu xuống bàn nhắm mắt ngủ, nhưng sau đó lại bị tiếng rù rì văng vẳng bên tai khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô vừa ngẩng đầu lên, định nói gì đó thì phát hiện mấy chục cặp mắt nhìn như hổ đói của đám con gái đang đồng loạt nhìn ra phía cửa lớp. Tự nhiên cô cũng thấy tò mò mới quay lại, nhìn theo xem rốt cuộc là có thứ gì lạ thường mà bọn họ nhìn đắm đuối như thế.

Ngoài cửa xuất hiện hai cậu con trai. Nếu nhìn bằng cặp mắt của những đứa con gái "bình thường" thì hai người kia chính xác là "nam thần" bước ra từ trong ngôn tình. Cao to, mắt hai mí, tóc đen cắt theo kiểu các anh thần tượng Hàn Quốc, mũi thẳng tắp,...tóm lại là chuẩn "nam thần". Còn dưới con mắt của Hạ Du, chỉ có thể hình dung bằng một câu: "Người gì cao như cây cột, đã vậy nhìn mặt còn búng ra sữa. Chắc chắn không phải trai thẳng rồi!"

Đột nhiên cô cảm thấy có cái gì đó sai sai thì phải. Bình thường thấy trai là đám con gái trong lớp cô phải ôm nhau hú hét các kiểu rồi chứ nhỉ? Sao hôm nay lại ngoan đột xuất thế?

Mà khoan đã, hình như cô cảm giác hai người kia đang nhìn mình thì phải. Còn ghé tai nhau thì thầm gì đó nữa chứ. Bộ trên mặt cô dính gì à? Hay nãy ngủ gật bị chảy nước dãi? Nghĩ vậy, cô liền đưa tay quẹt ngang miệng kiểm tra. Không có gì cả, sạch sẽ như thường. Sao hai người họ lại nhìn cô cứ như kiểu sinh vật ngoài hành tinh vậy nhỉ?

Vừa ngẩng đầu lên nhìn lại đã thấy có người đứng ngay bên cạnh. Hạ Du giật bắn người kêu lên một tiếng, chồm sang bên cạnh ôm lấy mặt bàn. Đến lúc định thần lại, ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt của bạn trai lạ vừa chuyển từ lớp khác qua đang nhìn cô với một nụ cười toả nắng.

Đám con gái đối diện thì cứ nhìn Hạ Du nháy mắt liên tục mà cô chẳng hiểu gì mới bực bội quát: "Bọn này, cái miệng để làm gì mà không chịu mở ra nói? Mắt biết nói à?"

Một bạn nữ chỉ chỉ vào sau lưng bạn trai lạ kia, rồi lại chỉ vào chỗ ngồi của mình nhìn Hạ Du gật gật đầu. Hạ Du vẫn chẳng hiểu gì hết, định hỏi lại thì bạn trai lạ lên tiếng trước: "Nhích vào bên trong một chút cho tôi ngồi chỗ này được không?"

Tất nhiên Hạ Du không thể từ chối. Chỉ còn duy nhất chỗ bên cạnh cô còn trống, nếu không cho cậu ta ngồi cùng thì chỉ có nước ngồi dưới đất. Mặc dù trong lòng rất không muốn cho ngồi, nhưng lại phải bất đắc dĩ gật đầu.

"Ngồi vào trong đi, tôi ngồi ngoài. Tránh sang một bên cho tôi ra ngoài rồi vào trong mà ngồi!"

Bạn nam kia liền đứng tránh sang một bên, đợi Hạ Du bước ra ngoài rồi mới ngồi vào bên trong. Khi Hạ Du vừa ngồi xuống bên cạnh, cậu ta liền khều tay cô, nhìn cô tươi cười: "Chào nha!"

Hạ Du nhíu mày nhìn cậu ta một cách khó hiểu: "Ủa? Có quen hả?"

Đọc xong cho mk xin ý kiến nhoa !

9
14 tháng 1 2019

Hay quá , kết bạn nha

14 tháng 1 2019

Hay nhỉ !Bài này mình cho 9,75 điểm nhé ! Cần phát huy !Tại mình thấy bạn viết hơi dài dòng nên trừ 0,25 điểm bạn thông cảm cho mình nhé !
 

"Đỗ Hạ Du!"Tiếng gọi với tần suất âm thanh khá lớn vang lên, kèm theo đó là một viên phấn bé bé xinh xinh phóng với vận tốc ánh sáng từ trên bục giảng xuống phía dưới gần góc lớp, dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ khiến một bạn nữ sinh nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, vì bị tấn công bất ngờ mà giật mình ngẩng đầu dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bắt gặp khuôn mặt đỏ tía...
Đọc tiếp

"Đỗ Hạ Du!"

Tiếng gọi với tần suất âm thanh khá lớn vang lên, kèm theo đó là một viên phấn bé bé xinh xinh phóng với vận tốc ánh sáng từ trên bục giảng xuống phía dưới gần góc lớp, dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ khiến một bạn nữ sinh nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, vì bị tấn công bất ngờ mà giật mình ngẩng đầu dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bắt gặp khuôn mặt đỏ tía vì giận dữ của cô chủ nhiệm, Hạ Du lập tức bật người đứng dậy lễ phép: "Dạ, cô gọi em!"

Cô chủ nhiệm giận dữ quát: "Giờ này là giờ ngủ à? Đây là lớp học, không phải chỗ cho em ngủ biết chưa?"

Hạ Du cúi đầu lí nhí: "Dạ, em biết rồi ạ!"

"Ngồi xuống!"

"Vâng!"

Hạ Du nhỏ giọng lễ phép rồi ngồi xuống chống cằm uể oải. Bình thường tới tiết sinh hoạt ngoài giờ vào thứ bảy hàng tuần thế này, cô chủ nhiệm lớp  Hạ Du toàn đi họp tới gần hết tiết mới về. Chẳng biết tại sao hôm nay lại không đi nhỉ? Cô còn đang định tranh thủ ngủ một chút, ai ngờ người tính không bằng trời tính.

"Như các em đã biết, nhà trường ra quyết định chia lại học sinh của các lớp để cân bằng học lực các môn, ra kế hoạch phụ đạo cho hợp lí. Những bạn bị chuyển lớp đều đã đi về lớp mới rồi, đồng nghĩa với việc sẽ có những bạn khác chuyển vào lớp chúng ta. Bây giờ tôi phải đi họp rồi, Một lát nữa các bạn ấy sẽ qua đây, lớp trưởng phụ trách sắp xếp lại chỗ ngồi cho các bạn. Tuyệt đối giữ trật tự, không được gây ồn ảnh hưởng tới các lớp bên cạnh có biết chưa?"

"Vâng ạ!" Cả lớp đồng thanh trả lời.

Không khí trong lớp vừa rồi còn im lặng đến ngộp thở, chưa đầy một phút sau khi cô chủ nhiệm đi khỏi liền lập tức oà lên như cái chợ vỡ.

"Ê, không biết những ai chuyển tới lớp mình nhỉ?"

"Không biết có ẻm nào xinh không nhỉ?"

"Gái lớp này đã đủ xinh rồi, không cần thêm nữa đâu. Trai đẹp lớp này thì không có lấy một mống. Hi vọng hốt được vài anh trai ngon ngon tí".

Lời bạn nữ vừa dứt thì một nhóm học sinh từ các lớp khác liền xuất hiện ngay trước cửa lớp. Tố Uyên, lớp trưởng lớp 12A4 liền chạy ra ngoài, lịch sự mời họ vào trong. Vừa nhìn rõ mặt những bạn học sinh mới, mấy cậu con trai trong lớp đứng bật dậy ồ lên tràng dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ háo hức. Trái ngược lại, con gái thì mặt ai cũng tỏ vẻ thất vọng. Cả lớp lại được dịp nhốn nháo lên.

"Úi má ơi, gái đẹp kìa bay!"

"Đó không phải hot girl 12A6 à? Lớp trưởng ê, cho hot girl ngồi đây nè!" Một bạn nam vừa tươi cười nói, vừa nháy mắt với Tố Uyên rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình.

"Trời má, sao toàn con gái thế? Trai đâu hết rồi? Trai của tao đâu?"

"Trai tuyệt chủng hết rồi à?"

"La to vậy làm gì? Sợ người ta không biết mình thèm trai à?"

Trong nhóm học sinh mới, tất cả đều là nữ. Vì học chung trường nên cũng không quá xa lạ gì với nhau nữa. Có người còn rất thân thiết, vẫy tay niềm nở chào đón.
Tố Uyên thấy lớp bắt đầu ồn ào thì ra hiệu im lặng, nhẹ đập tay vào mặt bàn bên cạnh nói: "Thôi, lớp trật tự nhé. Cô biết thì không hay đâu".

Quay sang chỗ nhóm học sinh mới đang đứng ở một góc lớp, Tố Uyên nói tiếp: "Chào các bạn. Mình là Uyên, lớp trưởng lớp 12A4. Bây giờ Uyên sắp chỗ ngồi cho các bạn, mọi người ai nghe thấy tên mình thì đi vào chỗ nha. Bắt đầu từ dãy một, bàn thứ hai, Dung sẽ ngồi với bạn Hồ Ngọc Anh, chuyển từ 12A9 qua. Bàn ba..."

Giọng nói thánh thót của bạn lớp trưởng Tố Uyên vang lên đều đều. Tất cả các học sinh đều lần lượt ôm cặp sách di chuyển tới chỗ ngồi mới. Người thì buồn thiu vì bị chuyển lớp, người thì lại vui mừng vì được ngồi gần người họ quen.

Từ lúc cô chủ nhiệm đi khỏi, mặc cho cả lớp bàn tán xôn xao, Hạ Du thì ụp mặt xuống bàn chẳng thèm quan tâm sự đời. Nhưng bởi vì không khí trong lớp bây giờ chẳng khác gì cái chợ cho nên cô không tài nào ngủ nổi, mắt nhắm mà tai vẫn nghe rõ mồn một tiếng của từng người. Mãi tới khi Tố Uyên đọc tới dãy bàn cuối cùng xong, cô mới ngẩng đầu lên lèm bèm: "Xong chưa? Ồn quá, im lặng cho ngủ tí đi".

Cái bộ dạng này của Hạ Du cũng chẳng còn xa lạ gì đối với bạn bè trong lớp nữa.Đầu năm vào lớp mười, khi mà bốn mươi hai con người trong lớp đều còn là những kẻ xa lạ thì đa số các bạn nữ đều không thích cô cho lắm. Bởi vì cô của lúc đó có vẻ rất khó gần, lại ít nói chuyện với người khác nên thành ra bị xa lánh một thời gian đầu.

Sau này, họ chẳng hiểu sao Hạ Du đột nhiên lại khá thân và hay nói chuyện với đám con trai trong lớp, không rõ là nói chuyện gì nhưng hình như vui lắm, nhìn cứ như bạn thân lâu năm vậy. Rồi họ thấy tò mò, cũng lân la nói chuyện, tiếp xúc rồi mới phát hiện ra Hạ Du cũng khá hài hước và dễ gần, lại còn rất ga lăng nữa. Từ đó, cô được các bạn trong lớp đặt cho biệt danh là "soái ca" của A4. Cứ thế, gần ba năm trôi đi, cô nghiễm nhiên chiếm được rất nhiều tình cảm của bạn bè cả nam lẫn nữ.

"Soái ca hôm nay tâm trạng không được tốt, thôi để yên cho soái ca nạp năng lượng chút đi!"

"Okey, soái ngủ đi soái".

Mọi người đồng loạt đưa tay làm biểu tượng đồng tình rồi quay lại ngay ngắn im lặng, có nói chuyện cũng cố gắng tiết chế giọng một cách nhỏ nhất có thể.

Không gian yên bình được trả lại, Hạ Du gật gù gục đầu xuống bàn nhắm mắt ngủ, nhưng sau đó lại bị tiếng rù rì văng vẳng bên tai khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô vừa ngẩng đầu lên, định nói gì đó thì phát hiện mấy chục cặp mắt nhìn như hổ đói của đám con gái đang đồng loạt nhìn ra phía cửa lớp. Tự nhiên cô cũng thấy tò mò mới quay lại, nhìn theo xem rốt cuộc là có thứ gì lạ thường mà bọn họ nhìn đắm đuối như thế.

Ngoài cửa xuất hiện hai cậu con trai. Nếu nhìn bằng cặp mắt của những đứa con gái "bình thường" thì hai người kia chính xác là "nam thần" bước ra từ trong ngôn tình. Cao to, mắt hai mí, tóc đen cắt theo kiểu các anh thần tượng Hàn Quốc, mũi thẳng tắp,...tóm lại là chuẩn "nam thần". Còn dưới con mắt của Hạ Du, chỉ có thể hình dung bằng một câu: "Người gì cao như cây cột, đã vậy nhìn mặt còn búng ra sữa. Chắc chắn không phải trai thẳng rồi!"

Đột nhiên cô cảm thấy có cái gì đó sai sai thì phải. Bình thường thấy trai là đám con gái trong lớp cô phải ôm nhau hú hét các kiểu rồi chứ nhỉ? Sao hôm nay lại ngoan đột xuất thế?

Mà khoan đã, hình như cô cảm giác hai người kia đang nhìn mình thì phải. Còn ghé tai nhau thì thầm gì đó nữa chứ. Bộ trên mặt cô dính gì à? Hay nãy ngủ gật bị chảy nước dãi? Nghĩ vậy, cô liền đưa tay quẹt ngang miệng kiểm tra. Không có gì cả, sạch sẽ như thường. Sao hai người họ lại nhìn cô cứ như kiểu sinh vật ngoài hành tinh vậy nhỉ?

Vừa ngẩng đầu lên nhìn lại đã thấy có người đứng ngay bên cạnh. Hạ Du giật bắn người kêu lên một tiếng, chồm sang bên cạnh ôm lấy mặt bàn. Đến lúc định thần lại, ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt của bạn trai lạ vừa chuyển từ lớp khác qua đang nhìn cô với một nụ cười toả nắng.

Đám con gái đối diện thì cứ nhìn Hạ Du nháy mắt liên tục mà cô chẳng hiểu gì mới bực bội quát: "Bọn này, cái miệng để làm gì mà không chịu mở ra nói? Mắt biết nói à?"

Một bạn nữ chỉ chỉ vào sau lưng bạn trai lạ kia, rồi lại chỉ vào chỗ ngồi của mình nhìn Hạ Du gật gật đầu. Hạ Du vẫn chẳng hiểu gì hết, định hỏi lại thì bạn trai lạ lên tiếng trước: "Nhích vào bên trong một chút cho tôi ngồi chỗ này được không?"

Tất nhiên Hạ Du không thể từ chối. Chỉ còn duy nhất chỗ bên cạnh cô còn trống, nếu không cho cậu ta ngồi cùng thì chỉ có nước ngồi dưới đất. Mặc dù trong lòng rất không muốn cho ngồi, nhưng lại phải bất đắc dĩ gật đầu.

"Ngồi vào trong đi, tôi ngồi ngoài. Tránh sang một bên cho tôi ra ngoài rồi vào trong mà ngồi!"

Bạn nam kia liền đứng tránh sang một bên, đợi Hạ Du bước ra ngoài rồi mới ngồi vào bên trong. Khi Hạ Du vừa ngồi xuống bên cạnh, cậu ta liền khều tay cô, nhìn cô tươi cười: "Chào nha!"

Hạ Du nhíu mày nhìn cậu ta một cách khó hiểu: "Ủa? Có quen hả?"

Đọc xong cho mk ý kiến nhoa !

6