K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

1 tháng 12 2017

Tôi tên là Ngữ Văn tập một, đã lâu lắm rồi không thấy ai tìm đến tôi nên tôi cứ mãi ở cái xó cặp thế này. Hàng ngày, tôi vẫn cùng cậu chủ đi đến lớp, nhưng cậu chủ chẳng bao giờ giở tôi ra cả mà cứ coi như tôi không có ở trong cặp vậy. Ngày nào đi học về, cậu chủ của tôi cũng vứt cặp sách ném lên giường xong đi chơi đá bóng cùng bạn. Tôi buồn lắm.

Có lúc tôi còn khóc nữa. Chẳng bù cho anh Toán, anh ấy được cậu chủ bọc cẩn thận, ngày nào cũng đem ra làm bài tập. Cũng chẳng bù cho anh Vật Lý, cậu chủ thích trò đu quay nên hay đọc Vật Lý lắm. Cậu chủ giỏi môn tự nhiên nên vậy mà. Có lần tôi tức vì bị bỏ xó tôi còn cãi nhau với anh bút bi, sao anh ấy ích kỷ không cho tôi chút mực, anh ấy cứ tô tô vẽ vẽ lên vở mà lại không viết lên tôi dòng nào, một dòng anh ấy cũng không cho, tôi lại hỏi sang anh bút chì, anh ấy bảo anh ấy chỉ để vẽ thôi chứ không dùng viết vào sách.

Thật may hôm nay có bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân tới thăm trường cậu chủ tôi học.  Mọi người cứ thắc mắc và chê cười môn văn là môn học thuộc chỉ dành cho con gái thôi. Tôi buồn lắm, đồng chí bộ trưởng ân cần bảo: Học ngữ văn là để hiểu về cuộc sống con người, hiểu về quê hương đất nước, từ đó tôn vinh các giá trị dân tộc, giá trị con người, học ngữ văn là để hiểu tiếng mẹ đẻ, giúp nhân dân đoàn kết bảo vệ đất nước suốt bề dầy bốn ngàn năm lịch sử... không những thế môn ngữ văn còn bồi dưỡng cho tình cảm con người, giúp con người yêu thương nhau không chỉ trong biên giới quốc gia mà còn là khắp năm châu bốn biển toàn nhân loại.

Có lẽ nhờ vậy mà cậu chủ đã lục cặp tìm tôi. Tôi thật vui vì cậu chủ đã bọc cho tôi bằng một tớ báo mới cứng, dán nhãn hẳn hoi, trên đó còn ghi tiên học lễ hậu học văn. Giờ đây tôi lúc nào cũng trong cặp cậu chủ, ngày nào cũng trên bàn cậu chủ, thật là vui!

cái này là quyển sách mà bn

4 tháng 12 2017

mô típ thân em

4 tháng 12 2017

lên mạng tra sẽ có nha bn

25 tháng 2 2022

Tham khảo: Hạt mưa nhỏ đi khắp thế gian, từ đáy biển sâu tới đỉnh núi cao chót vót; lúc biến thành băng tuyết lạnh run người, lúc lại biến thành hơi nước bốc tít lên cao. Cuộc hành trình của hạt mưa nhỏ thật là thú vị, mẹ hãy kể cho con nghe nhé! Hạt mưa vốn là những giọt nước nhỏ xíu xiu. Những giọt nước tập hợp lại với nhau, lớn dần lên tạo thành những đám mây trắng xốp. Ấy, nhưng lại có thêm những giọt nước khác nữa cũng thích ùa vào chơi, đám mây trắng xốp biến thành đám mây đen xầm xì nặng ơi là nặng. Nặng đến mức phải trút xuống thành mưa, tuyết, mưa tuyết hay mưa đá… Hạt mưa cùng các anh em của mình rơi xuống, và tỏa đi khắp nơi. Nhóm thì ở lại mặt đất dưới dạng băng hà lạnh cóng; nhóm thành tuyết phủ trên đỉnh núi; nhóm ngấm vào lòng đất, hòa vào mạch nước ngầm; và một nhóm khác nữa sẽ rơi xuống đại dương, sông, hồ, suối… Thế rồi ông mặt trời lên, làm nước trong các đại dương, ao hồ bốc hơi. Nước trong cây cối cũng thoát qua chiếc lá. Hơi nước bốc lên, gặp lạnh, biến thành những giọt nước nhỏ xíu xiu, và những giọt nước này lại hợp lại với nhau tạo thành những đám mây.Câu chuyện về hạt mưa nhỏ là như vậy đấy, một câu chuyện thật thú vị, đúng không nào?

25 tháng 2 2022

Bonus bài tự nghĩ: Từ đám mây, em rơi xuống và hòa mình vào đất, góp sức vào sự đâm chồi nảy lộc của cây cối. =)

* Có lợi

- Thực vật có vai trò rất quan trọng đối với con người:

+ Cung cấp khí oxi cho con người, tạo bầu không khí trong lành, giảm tình trạng ô nhiễm môi trường.

+ Hạn chế hiện tượng lũ lụt, hạn hán, sạt lở đất.

+ Bảo vệ và giữ mạch nước ngầm.

+ Cung cấp lương thực cho con người.

+ Cung cấp nguyên liệu cho một số ngành công nghiệp.

+ Cung cấp dược liệu, làm cảnh, …

* Có hại:

- Bên cạnh những thực vật có lợi như trên, thì còn có một số thực vật gây hại cho sức khỏe con người như: Cây thuốc lá, cây thuốc phiện, cây cần sa.

27 tháng 4 2021

* Có lợi

- Thực vật có vai trò rất quan trọng đối với con người:

+ Cung cấp khí oxi cho con người, tạo bầu không khí trong lành, giảm tình trạng ô nhiễm môi trường.

+ Hạn chế hiện tượng lũ lụt, hạn hán, sạt lở đất.

+ Bảo vệ và giữ mạch nước ngầm.

+ Cung cấp lương thực cho con người.

+ Cung cấp nguyên liệu cho một số ngành công nghiệp.

+ Cung cấp dược liệu, làm cảnh, …

* Có hại:

- Bên cạnh những thực vật có lợi như trên, thì còn có một số thực vật gây hại cho sức khỏe con người như: Cây thuốc lá, cây thuốc phiện, cây cần sa.

16 tháng 2 2019

Có những lúc bố,mẹ của chúng ta hay khuyên nhủ chúng ta không nên làm cái gì đó nhưng bố ,mẹ vẫn làm nhưng không phải ai cũng hoàn hảo cả .  Bố mẹ thì lớn rồi còn mình thì vẫn đang trong quyền kiểm soát của họ và những điều họ nói đều để tốt cho mình :))

12 tháng 12 2018

mk cho dàn ý nha :)

MB: giới thiệu về hoàn cảnh gặp mặt (trong giấc mơ giữa một đên mưa giông gió rét, em đã mơ gặp Thủy tinh)

- nói vài nét khái quát về thủy tinh ( là vua biển cả, có sức mạnh, có tài ngang hàng với sơn tinh)

TB: - tâm trạng của em khi gặp thủy tinh ( ngỡ ngàng, không biết thật hay giả)

- miêu tả một chút về thủy tinh lúc đó trông như thế nào ( có dáng người cao to,...)

- giọng nói, cử chỉ ( giờ thủy tinh có vẻ đã thay đổi, giọng nói không tự cao, tự đại như trước trước nữa thay vào đó là một giọng nói ấm áp, hiền từ cùng với nụ cười rực rỡ luôn nở trên môi)

- tâm trạng của em khi đó ( rất bất ngờ, nhưng cũng rất vui, hạnh phúc..)

- cuộc trò truyện của em với thủy tinh ( điều gì đã khiến thủy tinh thay đổi? em cảm thấy sự thay đổi đó như thế nào? qua sự thay đổi của thủy tinh em rút ra được điều gì cho bản thân...)

- khung cảnh của cuộc trò chuyện ( mơ hồ, ảo tưởng như trong truyện)

- khi em tỉnh giấc và tâm trạng của em lúc đó

KB: - suy nghĩ của em sau giấc mơ đó.

chúc bn học tốt

5 tháng 10 2021

Em vào link này xem nhé!

Em hãy viết đoạn văn thuyết minh về lợi ích, vai trò của con trâu

29 tháng 11 2019

Hai hạt lúa được đổ lên thùng một chiếc xe tải với hằng triệu hạt lúa khác để trở về nhà máy chế biến họ thành những hạt gạo. Một hạt lúa có tên là Tự Đại có khẩu khí rất lớn, biết vận dụng văn chương cho nên anh ta khá hùng biện. Tự Đại biết mình là nhân vật của lý tưởng, mang trong mình một kỳ vọng rất lớn do đó anh ta thao thao nói. "Khi tớ được ra khỏi nơi đây thì tớ sẽ làm ông tổ của hằng tỷ tỷ hạt lúagiống, dòng tộc nhà tớ sẽ nuôi sống hàng tỷ người..." Nghe Tự Đại nói mà những hạt lúa khác bèn bày tỏ phản xạ khác nhau, kẻ gật đầu tán thưởng, kẻ bĩu môi bày tỏ nghi ngờ, phần còn lại thì chẳng thèm quan tâm.

Nằm bên cạnh Tự Đại là hạt lúa khác là Thiên Phúc, có bản tính thật thà. Tâm hồn của Thiên Phúc trong trắng như hạt sương mai, nhưng vì hay e thẹn cho nên hắn chỉ biết quan sát mọi thứ xung quanh và suy nghĩ mà chẳng hắni ra suy tư thầm kín của mình. Vốn ít nói cho nênkhẩu khí của Thiên Phúc không được trui rèn rồi lại cả bị chút cà-lâm,cho nên khi muốn phát biểu điều gì anh ta chỉ thì thì... mà... mà... rồi ngồi xuống mặt đỏ gay gắt.

Hôm nay do bị đặt vào cùng một chỗ với Tự Đại, và nghe anh ta biện thuyết, Thiên Phúc như được tiếp thêm nguồn cảm hứng. Anh ta mạnh dạn giơ tay muốn nói lên một điều gì đó, nhưng khi mở miệngthì cái tật cà-lâm khiến cho Thiên Phúc không thể bày tỏ nổi suy tư trong thâm tâm, và hậu quả là những hạt lúa khác đã biến Thiên Phúc thành trò cười để họ tha hồ trêu chọc.

*

Chiếc xe tải đi qua một khúc cua, ‘khục...khục... khục’ chiếc xe phải băng qua một vài cái ổ trâu, rồi đến vài cái ổ voi khiến cho cả chiếc xe bất ngờ lắc lư hất tung mọi thứ trong thùng rơ-moóc. Cả Tự Đại và Thiên Phúc đều bị hất cao lên rồi cả hai đều bị ném xuống chòm đấtbên cạnh đường.
Qua khoảnh khắc của sợ hãi cả Tự Đại và Thiên Phúc phải nằm im lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh. Bỗng nhiên Tự Đại cất tiếng kêu thất thanh.

"Ái chà! Ôi thôi, tôi sẽ chết mất! Thôi rồi tôi sẽ mất tất! Không còn lý tưởng… chẳng còn tương lai!"

Hắn còn đang cố kêu to hơn để than thân, trách phận thì cũng là lúc một cơn mưa rào ầm ầm kéo tới, tiếp theo là những giọt nước mưa lộp bộp rơi xuống ngay bên cạnh. Nước bắn lên tung toé và chỉ trong giây lát, toàn bộ thân thể của Tự Đại bị nhấn chìm bởi nước mưa. Hắn ta nhìn thấy thân mình bị đưa đẩy, rồi nước ngấm qua làn vỏ trấutiến sâu vào thân thể của mình. Tự Đại trở nên sợ hãi cùng cực. Hắn xanh mặt hét toáng lên.

“Bọn nước mưa này... Đám chất ẩm kia sao các người thật hỗn láo!Bộ bọn mày không biết rằng tao là hạt lúa giống đã được lựa chọn rất kỹ hay sao?”

Tự Đại nén đầy khí vào lồng phổi mà thét to hơn. “Bộ bọn mày không biết rằng tao đang có một dự định rất lớn cho đời, và cho một tương lai đầy sáng lạn hay sao?” Hắn quát thét để nêu lên sự quan trọng của đời mình trước làn nước cứ đang từ từ ngấm vào thân xác nó. Tự Đại nói to, thét lớn như một đứa trẻ đi trong bóng đêm và vì sợ sự bí hiểm của bóng tối cho nên hắn hét to để tự trấn tĩnh mình.

“Tao là một hạt lúa giống! Tao có tương lai thật huy hoàng! Tao sẽkhông cho phép đám ẩm ướt này làm hư hại thanh danh của tao.”

Nhưng tiếng quát thét của Tự Đại không làm cho đám ẩm ướt lui binh. Chúng cứ tiếp tục lấn át. Tự Đại suy nghĩ. “Nếu ta để cho bọn ẩm ướt này tiếp tục ngấm vào, chúng nhật định sẽ tàn phá phôi thai!Bọn này nếu chỉ cho hắn tiến một li, thì hắn sẽ đi vào cả một dặm...”

Bọn ẩm ướt thì chẳng quan tâm cái sợ của Tự Đại, chúng được đà cứ lướt tới chiếm thế thượng phong. Tự Đại gồng mình lên, mang ra hết; nào là vỏ cám, nào là chất béo, chất đường... tất cả cho phòng vệ. Bây mọi tiềm năng của Tự Đại chỉ tập chung vào một mục đích duy nhất, đó là thành lập một tuyến phòng thủ, để tự vệ. Tuy đã tạo mọi nỗ lực thì cũng chỉ một thời gian ngắn trong một hai ngày Tự Đại hốt hoảng nhìn thấy thân thể của hắn bị sưng phồng lên và tệ hơn: cái phôi trên đầu của hắn bị phình to ra vượt quá tầm kiểm soát.

"Ái chà! Môi trường độc hại bên ngoài... Ôi cuộc đời bên ngoài sao mà ghê sợ đến thế!" Tự Đại run rẩy khóc than. Tài hùng biện và sức thuyết phục của hắn hôm qua nay đã trở thành cái tài biện hộ cho khả năng phòng thủ tự vệ. Quá sợ hãi cho nên khi thấy cái rễ trắng muốtđang cố tình thò ra để tìm nước giải khát thì Tự Đại lớn tiếng hét lên.

“Tao cấm mày không được bước ra khỏi nơi đây!” Tự Đại cảnh cáo. “Mày không được phép mò ra khỏi cái vỏ trấu này để đến với cái thế giới bên ngoài đầy nguy hiểm kia!” Hắn phùng mồm, trợn mắt nghiêmcấm không cho cái rễ được phép vươn ra khỏi vòng vỏ trấu.

“Mày mà mò ra khỏi nơi đây thì mày sẽ chết!”

Cái rễ đã sẵn sàng bung ra để cho một cuộc đời mới, nhưng vì hắn không được phép bước ra mà chỉ luẩn quẩn trong cái không gian rất hạn hẹp của vỏ trấu. Không được phép bung ra mà chỉ co quắp, rễ và mầm tuyệt nhiên bị teo đi, và hoàn toàn biến thái. Cả rễ trắng và mầm phôi nay đã chuyển từ màu trắng đầy sức sống sang thành màu thâm.Nhưng Tự Đại chẳng thèm quan tâm đến sự biến đổi ấy.

Hắn chỉ lo nghĩ đến cái sợ, và Tự Đại trở nên lo âu, lấm lét, sợ sệt. Mọi việc hắn nghĩ và làm bây giờ chỉ với một mục đích duy nhất: cố thủ trong cái vỏ trấu để bảo vệ mình thoát khỏi cái sợ. Và rồi, thời gian cứ trôi đi. Một tuần, rồi hai tuần, phôi thai của hắn bị ung thối. Chính cái ý chí tự thủ đã bức tử tất cả mọi thứ từ ước mơ cho đến kỳ vọng củahắn khi Tự Đại được tiếp nhận cơ hội có một không hai trên đời để biến ước mơ thành hiện thực.

*

Hoàn cảnh của chàng Thiên Phúc cà lâm thì cũng chẳng khác gì hoàn cảnh của Tự Đại. Thiên Phúc bị hất văng ra khỏi thùng xe và rơi xuống chòm đất bên đường. Sau khoảnh khắc của thất lạc và hãi sợ, hắn còn đang nghe ngóng mọi động tĩnh, thì một con trâu thủng thỉnh bước tới. Trâu vô tình đạp cả bàn chân to tướng với tấm thân nặng hàng tạ ấy lên trên thân thể của Thiên Phúc và nhấn hắn chìm xuống bùn sâu. Thiên Phúc sợ hãi khóc lên một sự nghiệt ngã: “Vậy là đời ta kết thúc từ đây! Ta sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong đám bùn đất này!”

Tủi nhục kia còn chưa hết. Ngay lúc đó, con trâu còn vô tình cong đuôi lên tặng luôn cho hắn mấy ký chất thải đen ngòm, nóng hổi, thối rình lên thân hắn. Thiên Phúc còn chưa kịp bịt mũi thì con trâu kia lại xả xuống thêm hằng mấy lít nước vàng khè, cái loại ‘bia’ thượng thặngấy ngay thẳng lên trên đầu hắn. Phân và nước tiểu của trâu đã làm cho Thiên Phúc bị ngất xỉu.

Thiên Phúc vừa cà lâm vừa thút thít than thân trách phận khi bừng tỉnh dậy.

“Thật là tội nghiệp cái thân tôi! Híc híc, hu... hu!”

Thiên Phúc còn chưa biết làm cách nào để thoát ra khỏi vùng ô nhiễm nặng nề ấy thì bỗng nhiên mấy con trâu đực khác cũng hùng hục kéo tới. Rồi chúng nó húc nhau túi bụi. Kẻ dùng sừng, đứa dùng sức trổ hết những thế võ thượng thặng để tương tàn lẫn nhau tạo ra những tiếng vang bục bịch... khục... khịch chan chát vang ra. Bước chânhung hãn của bọn trâu đực này cũng không mảy may quan tâm tớimột hạt lúa có tên Thiên Phúc đang bị chúng dày xéo. Những bước chân chinh chiến ấy của bọn trâu này còn đẩy Thiên Phúc đi xa hơn, hắn bị vùi dập lẫn lộn với phân và nước giải.

"Mẹ kiếp! Số phần gì mà lại đen hơn mõm chó!” Thiên Phúc tự than thân.

“Sinh ra làm gì mà lại sinh đúng vào cái thời tao loạn, oái oăm!” Hắn nói và khóc trong nước mắt. “Đời đang đi đến tương lai, vậy mà đến nay, bạn mất đằng bạn, đời lạc mất đời!” Hắn thở dài trong ngao ngán.

Cơn mưa kéo đến và đổ lên thân thể của Thiên Phúc. Bọn ẩm ướt cũng không tha cho hắn. Nước mưa tiến đến chiếm thế thượng phong. Một ngày, hai ngày sau, Thiên Phúc nhìn thấy thân mình bị sưng phình, cái rễ trắng và cái phôi trắng cũng mon men nhú ra, nhưng Thiên Phúc chặc lưỡi: “Mặc kệ chúng nó thôi! Ta biết làm gì bây giờ?” Hắn mặc kệ cho rễ vươn ra, và luồn lách trong bùn đất và mang vào những gì cần thiết cho sự sống.

Cả đám rễ trắng ngần cứ vươn ra mà tận hưởng tất cả những nguồn vui mà môi trường xung quanh tặng cho hắn. Chúng vươn ra hút nước. Chúng tranh nhau hút chất bổ dưỡng trong đất mà đa phần là do đám trâu bò kia thải xuống. Mầm sống trong thân của Thiên Phúccũng được bổ dưỡng, hắn có sức vươn ra cao hơn và xa hơn.Những cái rễ càng đi sâu xuống bùn bao nhiêu thì cái mầm sống càng vươn cao bấy nhiêu. Thiên Phúc khoan khoái khi nhìn thấy phôi thai trong mình cứ lớn. Rồi đám lá xanh mọc lên, hắn mơn mởn vui đùacùng nắng gió. Thiên Phúc hân hoan với những trận mưa. Hạt lúa hôm qua cũng bỗng nhiên cũng mất hết chức phận của mình. Thiên Phúccà lâm bây giờ đã thành một cây lúa, phơi phới vươn lên, hắn ngẩng mặt trêu ngươi cùng ánh nắng mặt trời.

Thời gian trôi qua, cái đòng đòng trổ mã căng tràn sự sống. Rồi mùa gặt đã đến nơi.

Nghịch cảnh đã giúp hắn vươn lên. Và rồi... Thiên Phúc là biểu tượng của mọi sự thành công. Các bác thợ gặt thấy hạt lúa thật tốt mã, họ thu hoạch rồi cho con cháu của Thiên Phúc vào nơi bảo dưỡng và nhân giống ra thành nhiều hạt Thiên Phúc khác. Hắn đã trở thành tổ phụ của muôn tỷ những hạt lúa nuôi sống con người.

Tự Đại có lý tưởng nhưng khi gặp nan đề thì cố thủ và bị mất đời vì không dám chết để trao cơ hội cho những mầm xanh và hậu quả là hắn chết chôn vùi theo bao nhiêu tiềm năng của đời. Thiên Phúc thì đơn giản, dám tin cậy và sẵn sàng để cho Đấng Tạo Hóa vận hành trong cuộc sống và Ngài khiến hắn nhận được mọi nguồn vui. Bông trái của thành công là biết trông cậy và để cho Đấng làm chủ của thiên nhiên đem ra cái mục đích chính thực của đời mình.