K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

9 tháng 2 2018

Ngày xửa, ngày xưa, bấy giờ, con người mới chỉ biết làm ruộng thôi, có ba người bạn: Chim Chích, Hoa Sen, Mặt Trời. Tuy mỗi người sống ở một nơi: đưa trên trời, đứa dưới nước, đứa trên mặt đất nhưng chúng lại rất gắn bó. Không ai biết chúng kết bạn với nhau từ bao giờ và chắc cũng ai biết khi nào Chim Chích, Hoa Sen, Mặt Trời sẽ không còn là bạn của nhau nữa. Nhưng khi đọc xong câu chuyện này chắc bạn sẽ hiểu, họ mãi mãi là bạn của nhau. – Ó… ó… o… Chú gà trống vươn cổ gáy rõ to, đánh thức mọi người. Mặt Trời thức dậy đầu tiên. Nó bay đến muôn nơi, trải nắng vàng mặt đất. Những sợi nắng vương trên cành cây, hoa lá, sưởi ấm sàn nhà. Mọi người bừng tỉnh giấc và ra đồng làm việc. Mùa gặt sắp đến. Ai ai cũng chăm chỉ với mong muốn một vụ gặt bội thu. Mặt Trời tỏa nắng rực rỡ làm cánh đồng thêm trĩu nặng bông. Nhưng hôm nay, nó thấy thiếu vắng một thứ gì đó trong công việc lao động hăng say này. À! Đúng rồi. Từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy cậu Chim Chích đâu. Mọi khi, vào giờ này, cậu ta đã nhảy nhót ca hát, sà xuống giúp các bác nông dân bắt sâu. Vậy mà hôm nay chả thấy tăm tích đâu cả. Lạ thật, lạ thật. Mặt Trời liền bay ngay đến ao sen. Thấy Hoa Sen Hồng đang đùa nghịch cùng với đám hoa súng. Mặt Trời gọi: – Sen Hồng ơi! Cậu có thấy Chim Chích ở đâu không? Sen Hồng ngơ ngác bảo: – Ồ, mình tưởng cậu ấy ra đồng bắt sâu cho lúa cơ mà. – Ừ, mình cũng biết thế nhưng sáng nay, mình không thấy cậu ấy ở ngoài đồng. Sen Hồng bảo: – Cậu thử đến khu rừng kia tìm xem. Dễ cậu ấy ngủ quên cũng nên? Mặt Trời liền bay ngay đến khu rừng – nơi ở của Chim Chích. Đến nơi, Mặt Trời gọi: – Chim Chích ơi, dậy mau đi. Mọi người ra đồng làm việc hết cả ồi. Chim Chích ở trong nhà nói vọng ra: – Cậu cứ đi làm việc của cậu đi. Kệ mình! Mặt Trời giận lắm, bỏ đi. Chim Chích nằm trong nhà buồn bực bảo: – Các cậu cứ làm việc đi. Cần gì phải lo cho mình. Chim Chích buồn lắm! Hôm trước nó nghe mọi người trong rừng bàn tán xôn xao. Họ bảo rằng Chim Chích chơi với Sen Hồng và Mặt Trời chả hợp tí nào. Mặt Trời bay lượn trên bầu trời cao. Tỏa nắng rực rỡ xuống mặt đất, ai cũng tôn thờ. Chả thế mà mọi người gọi là Thần Mặt Trời. Còn Sen Hồng là loại hoa cao quý, được trưng bày trong những ngày lễ trọng đại. Ai mà chả thích Hoa Sen vì nó vừa thơm ngát, vừa tươi sắc. Thế mà hai đứa ấy lại chơi với thằng Chim Chích bé tí ti. Người thì phủ lông nâu, chân cẳng nhỏ như que tăm, sống trong cái tổ toàn rơm rạ. Thật chẳng biết chọn bạn mà chơi. Nói xong, họ cười vang cả khu rừng. Chim Chích nghe thế tủi thân lắm. Suốt buổi tối hôm qua, nó đã nằm nghĩ ngợi rất nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại nó càng thấy hai người bạn của mình thật là cao quý, rực rỡ đẹp đẽ biết bao còn nó thì thật nhỏ bé, kém cỏi. Đúng thật là chẳng hợp tí nào. Mình chơi với họ mình vừa thấy hổ thẹn cho bản thân, còn họ lại xấu hổ khi có người bạn như thế. Nó nghĩ vậy và bay ngay đến chỗ Sen Hồng và Mặt Trời. Chim Chích vừa đáp xuống thì thấy Mặt Trời và Sen Hồng gọi í ới: – Chim Chích ơi lại đây, lại đây. Bọn tớ có quà cho cậu này. Trên những lá sen xanh mát đựng những hạt thóc vàng. Mặt Trời thì thầm vào tai Chim Chích: – Phần thưởng của cậu đấy: Món quà này của các bác nông dân gửi tặng. Nhờ cậu bắt sâu cho lúa mà các bác được một mùa bội thu. Sướng nhé. Bọn mình rất hãnh diện vì có người bạn như cậu. Hoa Sen cười âu yếm bảo Chim Chích: – Cậu giỏi thật đấy Chim Chích ạ! Mình rất khâm phục cậu. Chim Chích ngỡ ngàng, không ngờ trong mắt bạn bè nó lại được coi trọng như vậy. Lúc này, nó không muốn nói cho các bạn những điều nó đã nghĩ trong buổi tối hôm qua. Chim Chích rụt rè: – Khoan đã các cậu, mình muốn nói với các cậu một chuyện: Mặt Trời cười bảo: – Có phải chuyện lúc nãy không? Thôi, thôi bỏ qua. Chắc lúc đấy cậu đang ngái ngủ nên mới nói thế chứ gì. Thôi không sao đâu, mình không để bụng đâu. Chúng mình là bạn của nhau cơ mà. Chao ôi! Chim Chích chỉ muốn khóc. Nó đã có những người rất tốt ở xung quanh vậy mà nó không biết. Lúc này đây nó chỉ muốn được nhắc lại câu nói này hàng ngàn, hàng vạn lần: Chúng mình là bạn của nhau cơ mà. Trên môi Chim Chích nở nụ cười hạnh phúc. Nó vui vì nó có bạn, những người bạn tốt nhất mà nó đi khắp thế gian không đâu có thể tìm thấy được.

9 tháng 2 2018

Vào một buổi sáng mùa hè, Chim Chích bỗng thức dậy, nó đứng rỉa lỏng, rỉa cánh một hồi rồi hay vút đi. Nó sục sạo vào các tán lá, bụi cây, nghiêng cái đầu xinh xắn, tìm những con sâu phá hoại cây trồng. Chích Bông làm việc miệt mài đến giữa trưa thì nghỉ. Nó thấy rất mệt và nghĩ rằng: “Giờ nếu mình ra hồ nghỉ ngơi thì có lẽ sẽ tốt hơn chăng? Ngoài đấy gió rất mát mẻ mình sẽ lại sức nhanh chóng và làm việc được tốt hơn”. Và thế là Chích Bông dang đôi cánh bé nhỏ bay ra phía hồ nước. Chim Chích Bông mới biết đến hồ nước này từ mùa xuân thôi. Trong một lần đi chơi Tết nó có bay qua đây, hồ rất rộng, trên phủ một lớp lá xanh mướt y như tấm thảm vậy. Chim Chích chẳng bao giờ chú ý đến những đám lá xanh hay mặt nước hồ thế nào. Nó đến đây chỉ với mục đích nghỉ ngơi chứ không phải để ngắm cảnh. Hơn nữa, nó nghĩ chẳng nên phí phạm thời gian để ngắm nghía cái hổ trong khi nó có thể làm việc để giúp đỡ các bác nông dân. Nhưng hôm nay thì khác, khi Chim Chích đến nơi thì nó trông thấy một bông hoa, một bông hoa đẹp nhất mà nó từng gặp. Bông hoa màu hồng với các cánh hoa như những bàn tay khum khum che chở cho đài hoa màu vàng rực như nắng. Bông hoa đỏ hồng trông thật nổi bật giữa đám lá xanh. Nó đứng ngẩn ngơ nhìn bông hoa và thầm hỏi bông hoa tên gì. Nó quyết đinh đi hỏi ông Mặt Trời. Nghĩ sao làm vậy, nó bèn đi tìm gặp Mặt Trời. Thấy nó, Mặt Trời liền hỏi:

- A! Chích Bông, cháu đến có chuyện gì vậy?

- Cháu chào ông Mặt Trời. - Chích lễ phép thưa - Thưa ông, ông có biết bông hoa mọc ở bờ hồ tên là gì không ạ?

- Ô, đấy là Hoa Sen. Con bé xinh đáo để, mà lại ngoan ngoãn nữa chứ. Thế nào, cháu định kết bạn với nó à? - Ông mặt trời hấp háy mắt hỏi.

- Vâng, thưa ông - Chim Chích lúng túng - Nhưng cháu sợ bạn ấy từ chối.

- Đừng lo, Chim Chích ạ. Hoa Sen tốt bụng lắm, cháu cứ mạnh dan lên, đừng sợ.

- Vâng, cháu cảm ơn ông! Cháu về ạ.

Chim Chích bay đi nhưng không về nhà mà vòng lại bờ hồ, nó đứng ngắm Hoa Sen rồi lại nhìn mình. Nó thở dài: “Hoa Sen thật xinh đẹp, đáng yêu. Vậy thế làm sao lại kết bạn với mình được, mình vừa xấu xí vừa bé nhỏ, chắc bạn ấy chẳng muốn làm bạn với mình đâu”.

Thế rồi Chim Chích dang cánh bay về nhà. Tất nhiên mọi hành động của Chim Chích chẳng thể lọt qua mắt ông Mặt Trời và ông đã quyết định một chuyện. Sáng hôm sau, Chim Chích đến bờ hồ thật sớm, nó ngạc nhiên khi thấy Hoa Sen được trang điểm bằng vô vàn hạt sương long lanh như ngọc. Mỗi tia nắng ban mai chiếu vào đều làm loé lên muôn vàn tia sáng lung linh. Chim Chích sững sờ trước vẻ lộng lẫy của Hoa Sen thì có tiếng gọi làm nó giật mình:

- Này bạn!

Chim Chích ngó nghiêng xem ai vừa lên tiếng thì thấy Hoa Sen đang nhìn mình. Chim Chích lập cập:

- Bạn… gọi tôi... à?

- Phải, bạn có thể lại đây được không?

Chim Chích sung sướng bay tới gần. Hoa Sen hỏi nó:

- Có phải bạn muốn làm quen với tôi không?

- Ù!., à... ừm - Chim Chích ngượng ngùng.

- Bạn đừng ngại. Ông Mặt Trời đã nói hết với tôi rồi. Vậy từ giờ chúng ta là bạn nhé!

Chích Bông tưởng như không còn gì hạnh phúc hơn đối với nó trên đời này. Hàng ngày, mỗi sáng sớm nó hay đi bắt sâu, sau đó lại ra hồ chơi đùa với hoa Sen đến tận trưa. Đối với Chim Chích đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất. Nhưng cũng chẳng được bao lâu, Hoa Sen ốm nặng, Chim Chích túc trực ngày đêm bên bạn, chẳng màng đến công việc. Hoa Sen rất cảm động trước tấm lòng của Chim Chích, nhưng nó chẳng thể cưỡng lại được số mệnh, nó nói với Chim Chích:

- Bạn Chim Chích thân mến! Bạn cũng nên nghỉ ngơi đi, đừng gắng sức quá kẻo lại ốm mất.

- Nhưng bạn sẽ khỏi bệnh, phải không? - Chim Chích lo âu.

- Không đâu, tôi sắp chết rồi, cuộc sống của tôi đã gần hết, tôi biết rõ lắm.

- Không, Hoa Sen ạ, bạn nhầm rồi, bạn sẽ không chết đâu mà!

- Chim Chích, không gì có thể tồn tại mãi được. Hoa sẽ tàn, đồ vật sẽ hỏng, chim muông sẽ chết, đó là quy luật của tự nhiên mà.

Chim Chích im lặng, nó biết rõ điều đó, nhưng nó muốn trốn tránh sự thật, nó sợ cái sự thật ấy. Giọng Hoa Sen lại cất lên dịu dàng:

- Chim Chích, hãy hứa với tôi! Khi các cánh hoa của tôi rụng hết, bạn hãy giữ lại cánh hoa cuối cùng, được không?

Chim Chích muốn trả lời, nhưng cổ họng nó tắc nghẹn lại, nó đành gật đầu.

Đêm ấy có cơn mưa rào, Chim Chích nằm trong tổ lo lắng cho Hoa Sen. Trời vừa sáng, Chim Chích đã bay vút ra mặt hồ. Đêm qua Hoa Sen đã bị rụng gần hết cánh nhưng nó đã dùng toàn bộ sức lực còn lại níu giữ cánh hoa cuối cùng để đợi Chim Chích. Khi nhìn thấy Chim Chích từ xa nó mừng rỡ nhưng nó đã kiệt sức. Cánh hoa rời khỏi đài hoa và bị cuốn theo làn gió. Chim Chích thấy vậy bèn đuổi theo cơn gió, nó dang rộng đôi cánh bé nhỏ, gắng hết sức đua tranh với cơn gió để giành lại cánh Sen. Nó thở hổn hển, hai cánh rã rời nhưng vẫn không chịu thua, cố đeo bám lấy. Cuối cùng, nó cũng giữ lại được cánh hoa. Chim Chích ngậm chặt cánh hoa vào mỏ, bay về phía hồ. Hoa Sen giờ chỉ còn trơ lại cái đài xác xơ, chẳng ai ngoài Chim Chích biết rằng bông hoa kia đã có một thời lộng lẫy thế nào. Chim Chích đã khóc, giọt nước mắt rơi vào đài sen. Thật kỳ diệu, Hoa Sen đã mở mắt, nó mỉm cười khi thấy Chim Chích cắp cánh hoa bên mình, Hoa Sen nói yếu ớt.

- Cảm ơn bạn. Tôi thật hạnh phúc vì có người bạn tốt. Xin vĩnh biệt!

Thế rồi Hoa Sen nhắm mắt để lại Chim Chích ủ rũ bên bờ hồ. Chim Chích cắp cánh Hoa Sen bay lên, bay mãi, cuối cùng đến chỗ ông Mặt Trời. Chim xin ông phép màu để cánh hoa mãi tươi và mang về tổ. Hàng đêm, Chích Bông ngủ bên cánh Hoa Sen hồng thơm dịu dàng ấy. Và trong thời gian đó nó đã phát hiện Hoa Sen sai một điều, vẫn có thứ mãi mãi tồn tại trên thế gian này, đó là tình bạn.

12 tháng 7 2016

 

 

Tôi là chú chim chích nhỏ nhắn, tôi rất thích bay lượn trên nền trời trong xanh và khám phá bao niềm kỳ diệu. Sáng sớm, như thường lệ, tôi lượn cánh sang bên đầm sen bát ngát rạo rực như những ánh lửa hồng để thăm chị hoa sen, chị ấy bị khuyết tật vì cành của chị ấy không được thẳng cho lắm, nhưng vì sự cố gắng vượt lên mọi thử thách gian nguy, mang trong mình một niềm hi vọng lớn lao của chị ấy, làm tôi rất khâm phục chị. Tôi đã chứng kiến cảnh chị phải đứng vững mình trong giông bão, thân chị còn cỏi, mỏng manh...nhưng sức bền và lòng kiên trì của chị đã giúp chị vượt qua và vẫn đứng thẳng mình trong đầm sen xinh đẹp ấy, dù lấm láp bùn đất nhưng những chiếc cánh hồng vẫn ngát hương và vẫn rạo rực niềm khát khao, thương yêu cuộc sống, cháy bỏng như ngọn lửa bập bùng. 

Chị hoa sen: Em hôm nay đã có lịch bay đi khám phá nơi nào chưa?

Tôi: Chưa chị ạ - tôi băn khoăn đáp....

Bỗng tôi nảy ra một quyết định....tôi sẽ bay thẳng đến mặt trời.

-Chắc em bay đến gặp ông mặt trời - tôi nói một cách đầy tự tin.

-Em điên à, ông ấy lúc nào cũng bén lửa, em lên đó, có mà chết cháy - chị ấy khuyên tôi.

- Nhưng em quyết định rồi - tôi nói trong sự tự tin

- Vậy em bay theo hướng cánh hoa của chị, để chị dễ quan sát....vả lại....chị cũng muốn nói chuyện với ông mặt trời, hỏi tại sao ổng khóc nhiều thế, làm chị xém héo úng.

- Vâng ạ..........

Tôi vươn đôi cánh bé nhỏ ra bay lên nền trời, chị sen vọng mắt theo nhìn tôi.....Ôi! Nóng quá...tôi thốt lên...ông ta chẳng thẩy tôi, chắc tôi bé nhỏ quá....

Tôi thốt lên: Ông mặt trời ơi!!!

Ông ấy đưa cặp mắt đầy lửa nhìn tôi, nhưng tôi không sợ, tôi quyết chống lại cái nóng gay gắt của ông ta. Ông ấy hỏi tôi:

- Ồ anh chim chích bé nhỏ, anh lặn lội đến đây gặp tôi để làm gì?

- Tôi đến đây trước là để thăm ông, vả lại chị hoa sen của tôi muốn hỏi ông tại sao dạo này mưa nhiều.

- Ồ, cũng sắp hoàng hôn rồi...để tôi xuống núi nói chuyện với cô ấy.

Ông ấy liền buông màn hoàng hôn sớm để gặp chị sen của tôi, tôi vọng thấy chị ấy ngước mặt lên để chờ ông mặt trời xuống.

- Chào ông mặt trời - chị sen nói....tôi muốn gặp ông để hỏi tại sao dạo này trời mưa nhiều?

- Đó là do các bạn mây, chứ tôi đâu có liên quan,....

 

12 tháng 7 2016

Phần còn lại bạn suy nghĩ rồi viết thêm nha.

29 tháng 11 2018

Vào một buổi sáng mùa hè, Chim Chích bỗng thức dậy, nó đứng rỉa lỏng, rỉa cánh một hồi rồi hay vút đi. Nó sục sạo vào các tán lá, bụi cây, nghiêng cái đầu xinh xắn, tìm những con sâu phá hoại cây trồng. Chích Bông làm việc miệt mài đến giữa trưa thì nghỉ. Nó thấy rất mệt và nghĩ rằng: “Giờ nếu mình ra hồ nghỉ ngơi thì có lẽ sẽ tốt hơn chăng? Ngoài đấy gió rất mát mẻ mình sẽ lại sức nhanh chóng và làm việc được tốt hơn”. Và thế là Chích Bông dang đôi cánh bé nhỏ bay ra phía hồ nước. Chim Chích Bông mới biết đến hồ nước này từ mùa xuân thôi. Trong một lần đi chơi Tết nó có bay qua đây, hồ rất rộng, trên phủ một lớp lá xanh mướt y như tấm thảm vậy. Chim Chích chẳng bao giờ chú ý đến những đám lá xanh hay mặt nước hồ thế nào. Nó đến đây chỉ với mục đích nghỉ ngơi chứ không phải để ngắm cảnh. Hơn nữa, nó nghĩ chẳng nên phí phạm thời gian để ngắm nghía cái hổ trong khi nó có thể làm việc để giúp đỡ các bác nông dân. Nhưng hôm nay thì  khác, khi Chim Chích đến nơi thì  nó trông thấy một bông hoa, một bông hoa đẹp nhất mà nó từng gặp. Bông hoa màu hồng với các cánh hoa như những bàn tay khum khum che chở cho đài hoa màu vàng rực như nắng. Bông hoa đỏ hồng trông thật nổi bật giữa đám lá xanh. Nó đứng ngẩn ngơ nhìn bông hoa và thầm hỏi bông hoa tên gì. Nó quyết đinh đi hỏi ông Mặt Trời. Nghĩ sao làm vậy, nó bèn đi tìm gặp Mặt Trời. Thấy nó, Mặt Trời liền hỏi:

-   A! Chích Bông, cháu đến có chuyện gì vậy?

-  Cháu chào ông Mặt Trời. - Chích lễ phép thưa - Thưa ông, ông có biết bông hoa mọc ở bờ hồ tên là gì không ạ?

-   Ô, đấy là Hoa Sen. Con bé xinh đáo để, mà lại ngoan ngoãn nữa chứ. Thế nào, cháu định kết bạn với nó à? - Ông mặt trời hấp háy mắt hỏi.

-   Vâng, thưa ông - Chim Chích lúng túng - Nhưng cháu sợ bạn ấy từ chối.

-  Đừng lo, Chim Chích ạ. Hoa Sen tốt bụng lắm, cháu cứ mạnh dan lên, đừng sợ.

-   Vâng, cháu cảm ơn ông! Cháu về ạ.

Chim Chích bay đi nhưng không về nhà mà vòng lại bờ hồ, nó đứng ngắm Hoa Sen rồi lại nhìn mình. Nó thở dài: “Hoa Sen thật xinh đẹp, đáng yêu. Vậy thế làm sao lại kết bạn với mình được, mình vừa xấu xí vừa bé nhỏ, chắc bạn ấy chẳng muốn làm bạn với mình đâu”.

Thế rồi Chim Chích dang cánh bay về nhà. Tất nhiên mọi hành động của Chim Chích chẳng thể lọt qua mắt ông Mặt Trời và ông đã quyết định một chuyện. Sáng hôm sau, Chim Chích đến bờ hồ thật sớm, nó ngạc nhiên khi thấy Hoa Sen được trang điểm bằng vô vàn hạt sương long lanh như ngọc. Mỗi tia nắng ban mai chiếu vào đều làm loé lên muôn vàn tia sáng lung linh. Chim Chích sững sờ trước vẻ lộng lẫy của Hoa Sen thì có tiếng gọi làm nó giật mình:

-  Này bạn!

Chim Chích ngó nghiêng xem ai vừa lên tiếng thì thấy Hoa Sen đang nhìn mình. Chim Chích lập cập:

-  Bạn… gọi tôi... à?

-   Phải, bạn có thể lại đây được không?

Chim Chích sung sướng bay tới gần. Hoa Sen hỏi nó:

-  Có phải bạn muốn làm quen với tôi không?

-   Ù!., à... ừm - Chim Chích ngượng ngùng.

-   Bạn đừng ngại. Ông Mặt Trời đã nói hết với tôi rồi. Vậy từ giờ chúng ta là bạn nhé!

Chích Bông tưởng như không còn gì hạnh phúc hơn đối với nó trên đời này. Hàng ngày, mỗi sáng sớm nó hay đi bắt sâu, sau đó lại ra hồ chơi đùa với hoa Sen đến tận trưa. Đối với Chim Chích đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất. Nhưng cũng chẳng được bao lâu, Hoa Sen ốm nặng, Chim Chích túc trực ngày đêm bên bạn, chẳng màng đến công việc. Hoa Sen rất cảm động trước tấm lòng của Chim Chích, nhưng nó chẳng thể cưỡng lại được số mệnh, nó nói với Chim Chích:

-    Bạn Chim Chích thân mến! Bạn cũng nên nghỉ ngơi đi, đừng gắng sức quá kẻo lại ốm mất.

-   Nhưng bạn sẽ khỏi bệnh, phải không? - Chim Chích lo âu.

-  Không đâu, tôi sắp chết rồi, cuộc sống của tôi đã gần hết, tôi biết rõ lắm.

-   Không, Hoa Sen ạ, bạn nhầm rồi, bạn sẽ không chết đâu mà!

-   Chim Chích, không gì có thể tồn tại mãi được. Hoa sẽ tàn, đồ vật sẽ hỏng, chim muông sẽ chết, đó là quy luật của tự nhiên mà.

Chim Chích im lặng, nó biết rõ điều đó, nhưng nó muốn trốn tránh sự thật, nó sợ cái sự thật ấy. Giọng Hoa Sen lại cất lên dịu dàng:

-   Chim Chích, hãy hứa với tôi! Khi các cánh hoa của tôi rụng hết, bạn hãy giữ lại cánh hoa cuối cùng, được không?

Chim Chích muốn trả lời, nhưng cổ họng nó tắc nghẹn lại, nó đành gật đầu.

Đêm ấy có cơn mưa rào, Chim Chích nằm trong tổ lo lắng cho Hoa Sen. Trời vừa sáng, Chim Chích đã bay vút ra mặt hồ. Đêm qua Hoa Sen đã bị rụng gần hết cánh nhưng nó đã dùng toàn bộ sức lực còn lại níu giữ cánh hoa cuối cùng để đợi Chim Chích. Khi nhìn thấy Chim Chích từ xa nó mừng rỡ nhưng nó đã kiệt sức. Cánh hoa rời khỏi đài hoa và bị cuốn theo làn gió. Chim Chích thấy vậy bèn đuổi theo cơn gió, nó dang rộng đôi cánh bé nhỏ, gắng hết sức đua tranh với cơn gió để giành lại cánh Sen. Nó thở hổn hển, hai cánh rã rời nhưng vẫn không chịu thua, cố đeo bám lấy. Cuối cùng, nó cũng giữ lại được cánh hoa. Chim Chích ngậm chặt cánh hoa vào mỏ, bay về phía hồ. Hoa Sen giờ chỉ còn trơ lại cái đài xác xơ, chẳng ai ngoài Chim Chích biết rằng bông hoa kia đã có một thời lộng lẫy thế nào. Chim Chích đã khóc, giọt nước mắt rơi vào đài sen. Thật kỳ diệu, Hoa Sen đã mở mắt, nó mỉm cười khi thấy Chim Chích cắp cánh hoa bên mình, Hoa Sen nói yếu ớt.

-  Cảm ơn bạn. Tôi thật hạnh phúc vì có người bạn tốt. Xin vĩnh biệt!

Thế rồi Hoa Sen nhắm mắt để lại Chim Chích ủ rũ bên bờ hồ. Chim Chích cắp cánh Hoa Sen bay lên, bay mãi, cuối cùng đến chỗ ông Mặt Trời. Chim xin ông phép màu để cánh hoa mãi tươi và mang về tổ. Hàng đêm, Chích Bông ngủ bên cánh Hoa Sen hồng thơm dịu dàng ấy. Và trong thời gian đó nó đã phát hiện Hoa Sen sai một điều, vẫn có thứ mãi mãi tồn tại trên thế gian này, đó là tình bạn.

29 tháng 11 2018

                                                                            BÀI LÀM 1

 Vào một buổi sáng mùa hè, Chim Chích bỗng thức dậy, nó đứng rỉa lỏng, rỉa cánh một hồi rồi hay vút đi. Nó sục sạo vào các tán lá, bụi cây, nghiêng cái đầu xinh xắn, tìm những con sâu phá hoại cây trồng. Chích Bông làm việc miệt mài đến giữa trưa thì nghỉ. Nó thấy rất mệt và nghĩ rằng: “Giờ nếu mình ra hồ nghỉ ngơi thì có lẽ sẽ tốt hơn chăng? Ngoài đấy gió rất mát mẻ mình sẽ lại sức nhanh chóng và làm việc được tốt hơn”. Và thế là Chích Bông dang đôi cánh bé nhỏ bay ra phía hồ nước. Chim Chích Bông mới biết đến hồ nước này từ mùa xuân thôi. Trong một lần đi chơi Tết nó có bay qua đây, hồ rất rộng, trên phủ một lớp lá xanh mướt y như tấm thảm vậy. Chim Chích chẳng bao giờ chú ý đến những đám lá xanh hay mặt nước hồ thế nào. Nó đến đây chỉ với mục đích nghỉ ngơi chứ không phải để ngắm cảnh. Hơn nữa, nó nghĩ chẳng nên phí phạm thời gian để ngắm nghía cái hổ trong khi nó có thể làm việc để giúp đỡ các bác nông dân. Nhưng hôm nay thì  khác, khi Chim Chích đến nơi thì  nó trông thấy một bông hoa, một bông hoa đẹp nhất mà nó từng gặp. Bông hoa màu hồng với các cánh hoa như những bàn tay khum khum che chở cho đài hoa màu vàng rực như nắng. Bông hoa đỏ hồng trông thật nổi bật giữa đám lá xanh. Nó đứng ngẩn ngơ nhìn bông hoa và thầm hỏi bông hoa tên gì. Nó quyết đinh đi hỏi ông Mặt Trời. Nghĩ sao làm vậy, nó bèn đi tìm gặp Mặt Trời. Thấy nó, Mặt Trời liền hỏi:

-   A! Chích Bông, cháu đến có chuyện gì vậy?

-  Cháu chào ông Mặt Trời. - Chích lễ phép thưa - Thưa ông, ông có biết bông hoa mọc ở bờ hồ tên là gì không ạ?

-   Ô, đấy là Hoa Sen. Con bé xinh đáo để, mà lại ngoan ngoãn nữa chứ. Thế nào, cháu định kết bạn với nó à? - Ông mặt trời hấp háy mắt hỏi.

-   Vâng, thưa ông - Chim Chích lúng túng - Nhưng cháu sợ bạn ấy từ chối.

-  Đừng lo, Chim Chích ạ. Hoa Sen tốt bụng lắm, cháu cứ mạnh dan lên, đừng sợ.

-   Vâng, cháu cảm ơn ông! Cháu về ạ.

Chim Chích bay đi nhưng không về nhà mà vòng lại bờ hồ, nó đứng ngắm Hoa Sen rồi lại nhìn mình. Nó thở dài: “Hoa Sen thật xinh đẹp, đáng yêu. Vậy thế làm sao lại kết bạn với mình được, mình vừa xấu xí vừa bé nhỏ, chắc bạn ấy chẳng muốn làm bạn với mình đâu”.

Thế rồi Chim Chích dang cánh bay về nhà. Tất nhiên mọi hành động của Chim Chích chẳng thể lọt qua mắt ông Mặt Trời và ông đã quyết định một chuyện. Sáng hôm sau, Chim Chích đến bờ hồ thật sớm, nó ngạc nhiên khi thấy Hoa Sen được trang điểm bằng vô vàn hạt sương long lanh như ngọc. Mỗi tia nắng ban mai chiếu vào đều làm loé lên muôn vàn tia sáng lung linh. Chim Chích sững sờ trước vẻ lộng lẫy của Hoa Sen thì có tiếng gọi làm nó giật mình:

-  Này bạn!

Chim Chích ngó nghiêng xem ai vừa lên tiếng thì thấy Hoa Sen đang nhìn mình. Chim Chích lập cập:

-  Bạn… gọi tôi... à?

-   Phải, bạn có thể lại đây được không?

Chim Chích sung sướng bay tới gần. Hoa Sen hỏi nó:

-  Có phải bạn muốn làm quen với tôi không?

-   Ù!., à... ừm - Chim Chích ngượng ngùng.

-   Bạn đừng ngại. Ông Mặt Trời đã nói hết với tôi rồi. Vậy từ giờ chúng ta là bạn nhé!

Chích Bông tưởng như không còn gì hạnh phúc hơn đối với nó trên đời này. Hàng ngày, mỗi sáng sớm nó hay đi bắt sâu, sau đó lại ra hồ chơi đùa với hoa Sen đến tận trưa. Đối với Chim Chích đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất. Nhưng cũng chẳng được bao lâu, Hoa Sen ốm nặng, Chim Chích túc trực ngày đêm bên bạn, chẳng màng đến công việc. Hoa Sen rất cảm động trước tấm lòng của Chim Chích, nhưng nó chẳng thể cưỡng lại được số mệnh, nó nói với Chim Chích:

-    Bạn Chim Chích thân mến! Bạn cũng nên nghỉ ngơi đi, đừng gắng sức quá kẻo lại ốm mất.

-   Nhưng bạn sẽ khỏi bệnh, phải không? - Chim Chích lo âu.

-  Không đâu, tôi sắp chết rồi, cuộc sống của tôi đã gần hết, tôi biết rõ lắm.

-   Không, Hoa Sen ạ, bạn nhầm rồi, bạn sẽ không chết đâu mà!

-   Chim Chích, không gì có thể tồn tại mãi được. Hoa sẽ tàn, đồ vật sẽ hỏng, chim muông sẽ chết, đó là quy luật của tự nhiên mà.

Chim Chích im lặng, nó biết rõ điều đó, nhưng nó muốn trốn tránh sự thật, nó sợ cái sự thật ấy. Giọng Hoa Sen lại cất lên dịu dàng:

-   Chim Chích, hãy hứa với tôi! Khi các cánh hoa của tôi rụng hết, bạn hãy giữ lại cánh hoa cuối cùng, được không?

Chim Chích muốn trả lời, nhưng cổ họng nó tắc nghẹn lại, nó đành gật đầu.

Đêm ấy có cơn mưa rào, Chim Chích nằm trong tổ lo lắng cho Hoa Sen. Trời vừa sáng, Chim Chích đã bay vút ra mặt hồ. Đêm qua Hoa Sen đã bị rụng gần hết cánh nhưng nó đã dùng toàn bộ sức lực còn lại níu giữ cánh hoa cuối cùng để đợi Chim Chích. Khi nhìn thấy Chim Chích từ xa nó mừng rỡ nhưng nó đã kiệt sức. Cánh hoa rời khỏi đài hoa và bị cuốn theo làn gió. Chim Chích thấy vậy bèn đuổi theo cơn gió, nó dang rộng đôi cánh bé nhỏ, gắng hết sức đua tranh với cơn gió để giành lại cánh Sen. Nó thở hổn hển, hai cánh rã rời nhưng vẫn không chịu thua, cố đeo bám lấy. Cuối cùng, nó cũng giữ lại được cánh hoa. Chim Chích ngậm chặt cánh hoa vào mỏ, bay về phía hồ. Hoa Sen giờ chỉ còn trơ lại cái đài xác xơ, chẳng ai ngoài Chim Chích biết rằng bông hoa kia đã có một thời lộng lẫy thế nào. Chim Chích đã khóc, giọt nước mắt rơi vào đài sen. Thật kỳ diệu, Hoa Sen đã mở mắt, nó mỉm cười khi thấy Chim Chích cắp cánh hoa bên mình, Hoa Sen nói yếu ớt.

-  Cảm ơn bạn. Tôi thật hạnh phúc vì có người bạn tốt. Xin vĩnh biệt!

Thế rồi Hoa Sen nhắm mắt để lại Chim Chích ủ rũ bên bờ hồ. Chim Chích cắp cánh Hoa Sen bay lên, bay mãi, cuối cùng đến chỗ ông Mặt Trời. Chim xin ông phép màu để cánh hoa mãi tươi và mang về tổ. Hàng đêm, Chích Bông ngủ bên cánh Hoa Sen hồng thơm dịu dàng ấy. Và trong thời gian đó nó đã phát hiện Hoa Sen sai một điều, vẫn có thứ mãi mãi tồn tại trên thế gian này, đó là tình bạn.

                                                                                     Bài làm 2   

Ngày xửa ngày xưa, bấy giờ con ngưòi mới chỉ biết làm ruộng thôi, có ba ngưòi bạn : Chim Chích, Hoa Sen, Mặt Tròi. Tuy mỗi người sống ở một nơi : đứa trên trời, đứa dưới nước, đứa trên mặt đất nhưng chúng lại rất gắn bó. Không ai biết chúng kết bạn với nhau từ bao giờ và chắc cũng chẳng ai biết khi nào Chim Chích, Mặt Tròi, Hoa Sen sẽ không còn là bạn của nhau nữa. Nhưng khi đọc xong câu chuyện này chắc bạn sẽ hiểu : Họ mãi mãi là bạn của nhau.

  • Ò… ó… ố…

Chứ gà trống vươn cổ gảy rõ to, đánh thức mọi người. Mặt Trời thức dậy đầu tiên. Nó bay đến muôn nơi, trải nắng vàng trên mặt đất. Những sợi nắng vươn trên cành cây, hoa lá, sưởi ấm sân nhà. Mọi người bừng tỉnh giấc và ra đồng làm việc. Mùa gặt sắp đến. Ai ai cũng chăm chỉ với mong muốn vụ gặt bội thu. Mặt Trời toả nắng rực rỡ làm cánh đồng thêm trĩu nặng bông. Nhưng hôm nay nó thấy thiếu vắng một thứ gì đó trong công việc lao động hăng say này. À ! Đúng rồi. Từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy cậu Chim Chích đâu. Mọi khi vào giờ này, cậu ta đã nhảy nhót ca hát, sà xuống giúp các bác nông dân bắt sâu. Vậy mà hôm nay chả thấy tăm tích đâu cả. Lạ thật, lạ thật. Mặt tròi liền bay ngay đến ao sen. Thấy Hoa Sen Hồng đang đùa nghịch cùng với đám Hoa Súng, Mặt Trời gọi ;

  • Sen Hồng ơi ! Cậu có thấy Chim Chích ở đâu không ?

Sen Hồng ngơ ngác bảo :

  • Ô mình tưởng cậu ấy ra đồng bắt sâu cho lúa cơ mà.
  • Ừ, mình cũng biết thế nhưng sáng nay mình không thấy cậu ấy ngoài đồng.

Sen Hồng bảo :

  • Cậu thử đến khu rừng kia tìm xem. Dễ cậu ấy ngủ quên cũng nên.

Mặt Trời liền bay ngay đến khu rừng — nơi ở của Chim Chích. Đến nơi, Mặt Tròi gọi :

  • Chim Chích ơi, dậy mau đi. Mọi ngưòi ra đồng làm việc hết rồi.

Chim Chích ở trong nhà nói vọng ra :

  • Cậu cứ đi làm việc của cậu đi. Kệ mình !

Mặt Tròi giận lắm, bỏ đi. Chim Chích nằm trong nhà buồn bực bảo :

  • Các cậu cứ làm việc đi. cần gì phải lo đến mình.

Chim Chích buồn lắm ! Hôm trước nó nghe mọi ngưòi trong rừng bàn tán xôn xao. Họ bảo rằng Chim Chích chơi với Sen Hồng và Mặt Tròi chả hợp tí nào. Mặt Trời bay lượn trên bầu trời cao, toả nắng rực rỡ xuống đất, ai cũng tôn thờ. Chả thế mà con người gọi là Thần Mặt Trời. Còn Sen Hồng là loài hoa cao quý, được bày trong những ngày lễ trọng đại. Ai mà chả thích Hoa Sen, vì nó vừa thơm, vừa tươi sắc. Thế mà, hai đứa đấy lại chơi với thằng Chim Chích bé tí ti. Người thì phủ lông nâu, chân cẳng nhỏ như que tăm, sống trong cái tổ lăm toàn bằng rơm rạ. Thật là chẳng biết chọn bạn mà chơi. Nói xong, họ cưòi vang cả khu rừng.

Chim Chích nghe thế tủi thân lắm. Suốt buổi tối hôm qua, nó đã nằm nghĩ ngợi rất nhiều. Nghĩ đi, nghĩ lại, nó cũng thấy hai người bạn của mình thật cao quý, rực rỡ, đẹp đẽ biết bao còn nó thì thật nhỏ bé, kém cỏi. Đúng thật là chẳng hợp chút nào. Mình chơi với họ mình vừa thấy hổ thẹn cho bản thân, còn họ lại xấu hổ khi có người bạn như thế. Nó nghĩ vậy và bay ngay đến chỗ Sen Hồng và Mặt Trời. Chim Chích vừa đáp xuống thì đã thấy Mặt Tròi và Sen Hồng gọi í ới :

  • Chim Chích ơi lại đây, lại đây. Bọn tớ có quà cho cậu này.

Trên những lá sen xanh mát đựng đầy những hạt thóc vàng. Mặt Trời thì thầm vào tai Chim Chích :

  • Phần thưởng của cậu đấy. Món quà này của các bác nông dân gửi tặng. Nhờ có cậu bắt sâu cho lúa mà các bác được một mùa gặt bội thu. Sướng nhé. Bọn mình rất hãnh diện vì có người bạn như cậu.

Hoa Sen cười âu yếm bảo Chim Chích :

  • Cậu giỏi thật đấy Chim Chích ạ ! Mình rất khâm phục cậu.

Chim Chích ngỡ ngàng, không ngờ trong mắt bạn bè nó lại được coi trọng như vậy. Lúc này, nó không còn muốn nói cho các bạn những điều nó đã nghĩ trong buổi tối hôm qua. Chim Chích rụt rè :

  • Khoan đã các cậu, mình muôn nói với các cậu một câu chuyện.

Mặt Tròi cười bảo :

  • Có phải chuyện lúc nãy không ? Thôi, thôi bỏ qua. Chắc lúc ấy cậu đang ngái ngủ nên mới nói thế chứ gì. Thôi không sao đâu, mình không để bụng đâu. Chúng mình là bạn của nhau cơ mà.

Chao ôi ! Chim Chích chỉ muốn khóc. Nó đã có những người bạn rất tốt ở xung quanh vậy mà nó không biết. Lúc này đây, nó chỉ muốn được nhắc lại câu nói này hàng ngàn, hàng vạn lần : Chúng mình là bạn của nhau cơ mà. Trên môi Chim Chích nở nụ cười hạnh phúc. Nó vui vì nó có bạn, những người bạn tốt nhất mà nó đi khắp thế gian không đâu có thế tìm thấy được.

* Hok tốt !

# Queen

27 tháng 11 2018

Ko có trên mạng đâu nên đừng có cố mà tìm !

hãy thử tự làm xem ! ♥

27 tháng 11 2018

Hằng năm vào ngày cuối năm các loài chim tụ họp tán gấu  với nhau .  Chim sẻ nói

-tôi là loại chim hay giúp con người nhất nhưng lại bị loại người săn bắt còn cái lũ bồ câu kia chả có công gì mà chúng lại được con ngưỡi

xây nhà cho

-Chim bồ câu cãi :

-Chúng tôi cũng tự kiếm ăn chứ ,  loài bồ câu chúng tôi bị con người nuôi để lấy thịt nấu cháo . Có trách thì trách lũ chim cắt kia kìa

- Chim cắt lại cãi

- Chúng tôi có ăn mùa mang của con người đâu . Trên đời mỗi người 1 việc xin chớ lắm điều

 Sau đó các loài chim ko bao giờ tranh cãi về chuyện ấy nứa

30 tháng 7 2018

đề 2 lần trước mik có tự làm trên lớp để nộp cô nè...mik cg có thể cho bạn hướng làm văn của mik nếu bạn muốn..liên lạc với mik nha!!!

30 tháng 7 2018

bạn có thể bày cho mình được ko ?

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
26 tháng 11 2023

- Nhân vật chim sẻ: ích kỉ, lúc đầu tham ăn, chỉ nghĩ đến mình, sau ân hận và thấy được khuyết điểm.

- Nhân vật chim chích: tốt bụng, luôn nghĩ đến bạn, sẵn sàng san sẻ cho bạn những hạt kê ngon.

26 tháng 7 2018

ok ! nhưng xin đừng chê !

bài làm :

một hôm , cánh cam đang đi cùng mẹ thì gặp bác hàng xóm là bọ dừa . bác bọ dừa cũng có giọng nói và thân mình rất giống với mẹ của cánh cam nên khi mẹ của cánh cam đi thì chú lại nghĩ mẹ mình là bác bọ dừa chính vì thế mà chú bị lạc mẹ  . Cánh cam vừa đi vừa khóc hu hu gọi mẹ . Chú gọi to " mẹ ơi ...... ! "  bỗng dưng chú thấy bác cóc tía liền chạy lại hỏi nhưng bỗng dưng có mấy chú kiến chạy lại và nói : này ! nếu muốn chết thì cứ vô đấy còn không đi cùng chúng tớ về hang ! . bọn kiến lúc đó đã suy tính rằng mang cánh cam về tổ rồi xơi thịt nhưng may thay bác cóc tía đã kịp cứu chú. bác nói : sao cháu không đi cùng mẹ mà lại đi một mình ? cánh cam kể lại lý do mình lạc mẹ cho bác cóc tia nghe . bác cóc tía vội đáp : cháu có thấy điểm gì khác biệt giữa mẹ cháu với bọ dừa ko ?

cánh cam trả lời : mẹ cháu có mùi hơi thơm nhưng hương thơm thì chỉ có chút thôi được gọi là thoang thoảng ý bác !

bác cóc tia vươn vai và ưỡn ngực nói to : được ! bác sẽ giúp cháu ! cánh cam vui mừng , cười tươi . 

sau 3 tiếng tìm được mẹ của cánh cam thì đã đến lúc phải tạm biệt . bác cóc tía nói : cháu hãy nhớ kỹ mùi hương đó nhé ! chứ cánh cam vui mừng và nói : vâng ! mà bác ơi khi rảnh cháu sang bác chơi nhé ? cóc tía đáp : chỉ khi không đi lạc thôi , cháu à ! . mẹ cánh cam nghe thấy liền cười chúm chím .

(hết )