K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

18 tháng 12 2017

umk

18 tháng 12 2017

13 tháng 12 2017

tớ chỉ thích a Kook nên tặng mấy cái nhé :

Ôn tập mỹ thuật 7Ôn tập mỹ thuật 7tặng các A.R.M.Y nhất là cuồng a jungkook nhé!

13 tháng 12 2017

http://l.facebook.com/l.php?u=http%3A%2F%2Fv.kpopline.com%2Ffan-dau-long-khi-nhan-ra-bts-deu-biet-nhung-gi-anti-noi-ve-minh-2959.html&h=ATPEIWVbB-DW7dgpKnoQ7lPvPtixfHes6Bre8uEFE12zqcJ6NSeBw9OC-1YqHHzjc-Pe2wKYypw0elNzV7SvQyBAV_ACqxGLe3PpNb6wi6eN8qhfqNruaApIcjVMdlM41xRtog7I97ua_ixTT8E

K tính cái ng bên cạnh nha mn 😍

http://l.facebook.com/l.php?u=http%3A%2F%2Fwww.vlive.tv%2Fvideo%2F51638&h=ATMCW_ve_n4IZbQk0NX63wxDmPXsLrTUSvPm1LGQRlV1oJ9TZJOrfCUNmzc0_6KICjS6PYoLIBCJ143r7psXMD4m4XdiwiNyC9X0nRQadntT6xTr_nOwJFAVj8EzyGpHQIfp1CR67IyzwuajCRE

Ổng khóc mà vẫn đẹp kinh ấy cơ mà mị thương ổng 😂😂😂
Sắp thi rồi A.R.M.Y vì tất cả những gì các anh đã làm phải thật cố gắng ạ
Vote thì vẫn vote nhưng má nào còn đang học thì vẫn phải tập trung học nha mấy anh sẽ buồn khi chúng ta vì các anh mà học kém đấy à😞😞😞

Một hành trình dài...những cái cúi đầu cảm ơn đầy ấm áp...

7 tháng 11 2018

bts chán lắm nên ko có gì để xả

19 tháng 12 2016

a.hk đồng ý vì yêu con mà lo cho Hà quá mức như vậy, việc làm của bố mẹ Hà là chiều chuộng con và sẽ làm Hà ỷ lại .

b. Nếu là bạn thân Hà e sẽ khuyên Hà nên tự lập( tự giặc đồ, tự đạp xe..)vì Hà đã lớn rồi phải tập để quen sau này lỡ đi học, đi làm xa nhà còn tự chăm sóc cho mình dc.

25 tháng 12 2016

Cho bạn 1 l-i-k-e

11 tháng 12 2017

okay bạn nhéÔn tập mỹ thuật 6

11 tháng 12 2017

đẹp đấy

12 tháng 12 2017

lên mạng mà tra

12 tháng 12 2017

lấy ảnh hiếm cơ

-- Bạn ưi ~~~ cho pu đêy xin hỏi nha, bạn ăn cái đéo gì mừ hôi mừ thối ý hệt mõm chó zị ? tớ mừ ngồi bên bạn chắc tớ chả chịu đc đou ~~~ hôi kiểu nè ngồi bên cạnh ô nhiễm lắm , sợ .......tớ chả hít nổi không khí trong lành khi ngồi bên cậu mất .....:)) nè về súc mõm đi nhớ chứ kiểu nầy zai nèo nó thèm ???? ----- ý tớ xin lỗi tớ quên ~~~~ cậu là chó thỳ làm sao yêu zai đc ???? zai...
Đọc tiếp

-- Bạn ưi ~~~ cho pu đêy xin hỏi nha, bạn ăn cái đéo gì mừ hôi mừ thối ý hệt mõm chó zị ? tớ mừ ngồi bên bạn chắc tớ chả chịu đc đou ~~~ hôi kiểu nè ngồi bên cạnh ô nhiễm lắm , sợ .......tớ chả hít nổi không khí trong lành khi ngồi bên cậu mất .....:)) nè về súc mõm đi nhớ chứ kiểu nầy zai nèo nó thèm ???? ----- ý tớ xin lỗi tớ quên ~~~~ cậu là chó thỳ làm sao yêu zai đc ???? zai nó làm sao theo đc ???? trang - nee chan đang điếc tai khi nghe cậu sủa đêy , haizzz ~~~ ngủ mừ nghe tiếng chó sủa thì sao ngủ nổi trời ??? ------>>> thưa m.n bài chửi của pu xin hớt ạ ~~~ trog bài chửi còn nhìu thiếu sót ạ ----->>>mog m.n thêm những ý nx để pu chửi thêm ạ hihi ~~~~ý đang còn nx , ảnh mạng cậu search ở đou mừ đẹp thế ??? cho tớ xin cái link nào hihi (chó đã xấu còn bày đặt ảnh mạng kia ạ ~~~)

1
29 tháng 4 2019

giả tạo thôi ạ! nó chỉ là rác rưởi đéo !đc t quét dọn đây mà! 1 đống cứt bên rác sai khiến mấy con chó đi sủa dại r đặt niềm tin cho nó là mấy miếng cứt thúi vô cùng! Ớn v~! Chắc pk nhờ mấy con chó đó liếm cho sạch đi nhể! Hay nhờ bác lao công đến hốt m vào cái nhà thúi nát đéo có giáo dục! Thật tội nghiệp cho bố mẹ m quá khi pk nuôi 1 thứ vô đạo đức như m đây! Thật tội nghiệp! Để t giúp họ vứt cái thứ tệ hại như m khỏi đó nhé! m nên cảm ơn t đi trc khi quá muộn! Đồ cặn bã của xã hội! con chó ghẻ Subi"mèo con...... j đs!

7 tháng 12 2018

 Cảm nghĩ về ông nội.

Thế mà đã hai năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời gian không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình yêu ông dành cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi mà cháu chưa mất ông nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ôn đã ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng nào có phải và nỗi đau lại quặn thắt trong lòng.

Nhưng thôi, khi nhắc về ông, không nên nói đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc đến một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn và thêm vào đó là một tài năng và những phẩm chất tuyệt vời.

Cuộc đời ông luôn gặp nhiều khó khăn, bất trắc, nhiều trở ngại to lớn nhưng không gì có thể ngăn cản ông vượt lên. Lên bốn tuổi, cái tuổi mà con người ta mới bập bẹ nói, lững chững tập đi, ông đã không còn bố nữa. Vài năm sau,  mẹ ông cũng ra đi và nằm lại nơi nào ông cũng không biết. Người ta nói:

“Mồ côi cha ăn cơm với cá

Mồ côi má lót lá mà nằm”

Thế mà chỉ mười năm đầu đời, ông đã không còn cả cha lẫn mẹ. Đau khổ là thế, nhưng đến năm 20 tuổi ông vẫn là một trong những học sinh xuất sắc của thành phố Huế. Hoạt động cách mạng, bị giặc bắt, tra tấn dã man, hành hạ đánh đập tàn bạo để đến mấy chục năm sau ông vẫn chịu di chứng: đó là căn bệnh suyễn. Và chắc chắn rằng nếu ông có những trận đòn ác liệt ấy thì đến hôm nay, lúc cháu đang viết những dòng này, có thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười với cháu, một nụ cười chất phác, hiền hậu mà cháu đã mất… Giữ vững những phẩm chất của một Đảng viên Cách mạng, ông được ra tù, thế nhưng không được đền đáp mà ông còn bị nghi ngờ, bị coi là lí lịch không rõ ràng. Bất công đến như thế nhưng ông vẫn sống, sống cho đời, làm việc cho đất nước và đã khẳng định được mình, ông làm nghề nhà giáo, trở thành Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và những học trò của ông hiện nay không thiếu những người thành đạt, trở thành hiệu trưởng của trường này, thứ trường kia. Ông không chỉ là tình yêu, là người ông mà còn là niềm tự hào lớn lao của cháu, còn nhứ khi cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn bè cháu khoe rằng: “Tao không biết ba tao làm nghề gì, nhưng  ông tao là một nhà khoa học”. Đối với cháu lúc áy, ông là to lớn nhất, giỏi giang nhất, vì đại nhất, ông là “một nhà khoa học” cơ đấy. Rồi thì lớn lên, hiểu rõ về ông hơn, cháu lại càng tự hào hơn khi cháu học lớp bảy, lớp của cháu có sử dụng cuốn sách mà ông viết. Cháu vẫn không sao quên được niềm sung sướng khi chỉ tay vào cuốn sách và hỏi: “Chúng mày có biết cuốn sách này của ai viết không? Ông tao đấy, ông tao chính là người viết cuốn sách này”. Và nhìn những đứa bạn trố mắt, trầm trồ đọc ba chữ “Lê Đình Phi” cháu cảm thấy lòng mình lâng lâng. Ôi thật tự hào và hạnh phúc biết bao! Nay, ông không còn nữa, những niềm tự hào ấy vẫn sẽ theo cháu suốt cuộc đời.

Nhưng có tự hào bao nhiêu cháu vẫn ước gì mình được như xưa, được có ông bên cạnh, chỉ bảo ân cần. Nhớ sao những ngày xưa ấy, ông dắt tay cháu đi bộ trên đài Nam giao, chỉ cho cháu xem những ông Phật đứng, Phật nằm, kể cho cháu nghe những câu chuyện thật hấp dẫn. Hay chỉ cách đây vài năm, ông vẫn ngồi trên ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, hỏi han, trò chuyện cùng cháu, cười với cháu và đố cháu những bài toán nho nhỏ. Ở nơi ông cháu luôn tìm thấy chốn yên bình nhất, thanh thản nhất. Ba mẹ có đôi khi giận dữ la mắng, đánh đập khi cháu hư. Những lúc ấy, cháu lại chạy đến với ông, lại ngồi cạnh ông, cười với ông, gần ông cháu lại thấy quên đi tất cả nỗi buồn.

Nhưng nay! Cháu đã mất ông rồi! Hụt hẫng làm sao, đau đớn làm sao! Cháu không còn chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất. Lấy ai an ủi cháu và để cháu tâm sự? Buồn quá! Biết làm sao đây.

Ông ơi! Ở trên ấy ông có nghe những lời cháu không ông? Chắc chắn ông sẽ nghe được rằng cháu thật lòng yêu ông! Yêu ông nhiều lắm!