K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

9 tháng 12 2017

Thời gian thấm thoắt trôi qua , tôi bỗng giật mình - Nhanh thế . Tôi đã 14 tuổi và là cô bé lớp 7. Cái tuổi bắt đầu “dở hơi” vì chưa hết trẻ con mà đòi làm người lớn như từ cô giáo tôi thường dùng khi nói lũ học trò chúng tôi. Tôi bắt đầu biết nghĩ và nghĩ nhiều hơn về những người quanh mình, bố mẹ. bạn ...

Bạn biết không, nếu cha mẹ cho ta hình hài, cho ta sự sống thì thầy cô là người cho ta đôi cánh niềm tin, tri thức để bay vào tương lai. Chẳng thế mà ông bà ta thường dạy “cha mẹ khai sinh, thầy giáo khai tâm”. Tháng 11 lại về, cả trường chúng tôi bắt đầu phong trào thi đua “Dạy tốt, học tốt”. Lớp nào, bạn nào cũng muốn có những lời nhận xét hay, có những điểm mười tươi roi rói trong đợt thi đua sôi nổi nhất năm học này. Niềm vui đó không chỉ riêng của chúng tôi mà của tất cả các thầy cô vì trò mình học ngoan hơn, giỏi hơn, tiến bộ hơn trước. Dù là một học sinh giỏi nhưng không phải môn nào tôi cũng thích, thậm chí có những môn tôi còn ghét nữa. Nhưng môn Ngữ văn – cái môn học mà các bạn ngại nhất, sợ nhất nhưng lại không dám lơ là thì lại là môn tủ của tôi. Và ấn tượng với tôi hơn cả, người dắt tôi vào niềm đam mê văn chương ấy là cô giáo chủ nhiệm, cô giáo dạy Văn của tôi từ khi tôi lên cấp THCS. Lãng mạn, sâu sắc, truyền cảm, biết yêu thương và biết khơi dậy ước mơ trong lòng lũ học trò nhỏ - đó là những gì mà tôi thường nghĩ về cô. Với chúng tôi cô là một người bạn, người chị, người mẹ. Học với cô, đứa nào cũng có một ước mơ nho nhỏ, có đứa thì nói ra bằng lời, có đứa thì thầm lặng nuôi những ước mơ. Gần thì ước cuối năm đạt học sinh giỏi, xa hơn thì đạt học sinh giỏi cấp huyện, cấp tỉnh rồi thi vào trường chuyên. Từ khi gặp cô, lòng tôi được thắp sáng ước mơ bởi những câu chuyện về tuổi học trò của cô, những câu chuyện về trường, lớp về thầy gáo cũ, về bạn bè gần 20 năm trước và bây giờ. Bằng tất cả niềm tự hào, tình yêu thương về cái tập thể 24 con người và thầy dạy văn năm xưa, cô muốn truyền cho chúng tôi bài học về tình yêu, lòng đam mê và những ước mơ đẹp. Tôi còn biết, so với các bạn cùng lớp, cô không thành đạt bằng mọi người. Bởi thế cô muốn chúng tôi thay cô thực hiện những ước mơ chưa chọn vẹn ấy. Tôi vừa yêu thương vừa khâm phục và hơn hết muốn cùng cô đi hết ước mơ tuổi học trò và muốn nói với cô rằng: “Cô ơi, cô không thua kém ai cả vì cô đã làm được cái điều kì diệu nhất – thắp sáng những ước mơ trong lòng chúng con”.

Tuổi học trò của tôi đã đi qua hơn nửa nhưng trong lòng tôi những ngày tháng ấy là miền kí ức đẹp và hình của cô thật khó phai mờ. Mỗi ngày đến trường, tôi lại được gặp cô, gặp bạn bè và hạnh phúc biết bao lại được nghe giọng cô ấm áp. Và sâu thẳm trong tôi, khát vọng được đi tiếp ước mơ còn dang dở của cô 20 năm về trước. Lúc ấy, sẽ chạy về bên cô, ôm lấy cô mà thủ thỉ rằng: “Ước mơ của cô năm xưa, nay đã là ước mơ của con và sẽ là ước mơ của các em học trò ở thế hệ tiếp nối”

9 tháng 12 2017

Ai cũng được sinh ra từ trong lòng mẹ nhưng không hẳn ai cũng được sống, được nuôi dạy và trưởng thành trong vòng tay và tình yêu thương của mẹ. Đối với riêng tôi, tôi luôn tự hào vì tôi có một người mẹ luôn yêu thương tôi, luôn hi sinh cho tôi, luôn chăm sóc tôi và sẻ chia bao tâm tư cùng tôi. “ Con yêu mẹ nhiều lắm! Hỡi người mẹ kính yêu của con!.....”

Mẹ là người quan tâm đến tôi nhất, mẹ cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Có thể mẹ tôi không đẹp như những người phụ nữ khác nhưng đối với tôi điều đó chẳng có gì liên quan đến tình yêu thương và công lao trời biển mà mẹ dành cho tôi cả! Tôi yêu mẹ tôi hơn tất cả bởi vì tình yêu thương ấy sẽ chẳng có gì trên thế gian này có thể đánh đổi được. Tôi yêu cái dáng nhỏ gầy của mẹ. Tôi yêu mái tóc đen mượt cắt ngang vai của mẹ vì mái tóc ấy có hương thơm mà sẽ không bao giờ làm tôi nhầm lẫn với hương tóc của ai khác. Tôi yêu những nếp hăn của cái tuổi gần bốn mươi, bao lo âu in hằn trên khóe mắt mẹ. Tôi yêu đôi bàn tay chai sạn của mẹ vì những lúc đôi bàn tay chai sạn ấy vuốt lên mái tóc tôi, tôi cứ có cảm giác sao mà nó lại mềm mại và đầy yêu thương đến như thế! Tôi yêu từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán mẹ. Tôi yêu từng ánh mắt, nụ cười, giọng nói đến sự vất vả của mẹ. Mẹ đã phải vất vả sớm hôm để nuôi tôi khôn lớn. Tôi yêu tất cả những gì thuộc về mẹ và đối với tôi, mẹ là người đẹp nhất!

Từ nhỏ đến lớn, tôi đã đón nhận tình yêu thương vô hạn của mẹ. Đã nhiều lần tôi tự đặt câu hỏi: “ Tại sao mẹ lại chấp nhận hi sinh vô điều kiện vì con? Tại sao mẹ phải làm như vậy mẹ ơi?”. Có lẽ tôi đang dần hiểu được sự hi sinh cao cả của mẹ dành cho tôi nhưng chắc là sự hiểu biết của tôi chỉ là một chút, một chút xíu thôi! Chắc nó chỉ là một hạt cát nhỏ trên một hoang mạc rộng lớn, cũng có thể nó chỉ là một giọt nước nhỏ trong một vùng biển đại dương mênh mông. Mẹ luôn yêu thương tôi, luôn dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất vậy mà có những lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng… Đã bao lần mẹ mắng tôi và tôi đã khóc, khóc vì cay đắng uất ức chứ đâu khóc vì hối hận? Rồi cho đến một ngày, chỉ vì mải chơi mà tôi quên đi đón em tôi. Lúc mẹ về hỏi, tôi mới hoảng hốt đạp xe ra cổng trường thì thấy cổng trường chẳng còn bóng học sinh nào cả. Mẹ tôi cũng hoảng hốt, lo sợ, tôi đã bị mẹ mắng và tôi đã cãi lại mẹ. Tôi đã cãi lại mẹ bằng những ngôn từ mà đáng nhẽ ra một đứa trẻ như tôi không được phép nói như vậy. Vừa nói tôi vừa khóc, những giọt nước mắt của một cô bé mười hai tuổi sao lúc ấy xen lẫn sự tức giận, sự sợ hãi và hình như còn có cả niềm yêu thương. Cứ tưởng tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng…..nhưng không mẹ tôi chỉ lặng người, khuôn mặt mẹ tái nhợt, có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

Sau đó tôi chạy về phòng và đóng sầm cửa lại mặc cho bố đứng ngoài và gọi mãi. Sau đó tôi nghe thây tiếng chuông điện thoại của bố và tôi được biết bác hàng xóm đã đón em tôi rồi! Tôi cảm thấy vui nhưng rồi lại buồn, lại khóc. Tôi cứ nằm lì trong phòng từ chiều đến tối. Tôi không ăn tối và tôi cũng chẳng học bài. Tôi khóc….khóc nhiều lắm, ướt đẫm cả chiếc gối nhỏ. Đêm càng thao thức và trằn trọc, tôi suy nghĩ về chuyện buổi chiều. Tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao lúc đó tôi lại có thái độ như thế với mẹ nữa. Đầu óc tôi cứ rối tung lên. Nhưng rồi cái suy nghĩ miên man đã làm tôi thiếp dần. Sáng hôm sau tôi thức dậy sớm hơn mọi ngày, tôi nằm trên giường và suy nghĩ lại. Khoảng một tiếng sau, tôi bước xuống giường và mở cánh cửa phòng. Mọi ngày tôi nhanh nhẹn là thế vậy mà sao hôm nay tôi lại chậm chạp và run lên bần bật thế này? Tôi cảm thấy bước chân của tôi nặng trịch. Tôi xuống bếp tìm mẹ, mẹ tôi đang làm bữa sáng cho cả nhà. Tôi cố lấy hết can đảm, cố hít một hơi thật dài, thật sâu, tôi lấy hết dũng khí để đến xin lỗi mẹ. Rồi, tôi đã nói những lời xin lỗi mẹ một cách chân thành nhất, ăn năn để mong mẹ tha lỗi. Lúc đó, tôi muốn được mẹ ôm tôi vào lòng. Bỗng tôi trào nước mắt và mẹ tôi cũng đã rưng rưng, mẹ tôi cũng đã khóc. Mẹ ôm tôi vào lòng đúng như mong muốn của tôi. Ôi! Cái cảm giác ấy thật sung sướng biết bao! Đã bao lâu rồi tôi mới ôm mẹ nhỉ? Và chắc có lẽ đây là lần đầu tiên mà tôi cảm thấy cái cảm giác được mẹ ôm và lòng mới sung sướng, hạnh phúc biết nhường nào! Tôi vui sướng đến nỗi muốn ôm chặt mẹ mãi không thôi vì tôi sợ nếu buông tay ra thì cái cảm giác ấy sẽ bay xa mất…..

Mẹ đã cho tôi tất cả: cho tôi hình hài, sự sống, cho tôi tình yêu thương, sự che chở,….mẹ cho tôi biết bao nhiêu điều vậy mà tôi vẫn chưa báo đáp được gì cho mẹ. Tôi muốn nói với mẹ rằng: “ Mẹ ơi! Bây giờ con đã lớn rồi! Khi con mắc lỗi mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, mẹ không đánh, không mắng con. Con đã biết yêu thương và nghe lời mẹ. Con đã không giận mẹ nữa, con chỉ biết cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Con muốn cảm ơn mẹ vì mẹ đã sinh ra con, đã chăm sóc và yêu thương con trong mười hai năm trời và mãi mãi. Con cảm ơn mẹ vì khi con vui hay con buồn đều luôn có mẹ bên cạnh để an ủi, chở che và tâm sự. Con cảm ơn mẹ vì sau những thất bại của con thì con luôn có mẹ đứng sau để động viên con cố gắng. Con cảm ơn mẹ vì sau những thành công của con đều luôn có nu cười và hình bóng của mẹ. Vậy mà có nhiều lúc con vô tâm đến hững hờ, chỉ quan tâm đến riêng con mà con không hề hay biết rằng mẹ đang già đi cùng năm tháng. Để rồi bao lần con bắt gặp mẹ đang khóc một mình, con muốn đến bên cạnh mẹ nhưng con không đủ tự tin. Con thật đáng trách phải không mẹ? Và con sẽ đau đớn biết nhường nào nếu có một ngày con phải rời xa mẹ, có một ngày mà con không được mẹ yêu thương…. Con sợ lắm khi những lúc con vấp ngã con sẽ phải tự đứng lên bằng đôi chân của mình mà không có mẹ bên cạnh, sợ lắm những lúc có tâm sự mà con chẳng có ai để sẻ chia, sợ lắm khi sau mỗi bước đi thành công của con, quay đầu nhìn lại thì không thấy mẹ nữa…..Mẹ kính yêu ơi! Xin mẹ đừng bao giờ rời xa con nhé! Mẹ là cả cuộc đời của con, mẹ là người mà con yêu thương, kính trọng nhất và mẹ cũng là người mà con muốn cảm ơn nhiều nhất! Con hứa với mẹ con sẽ luôn chăm ngoan, học giỏi để đề đáp công ơn sinh thành của mẹ - đấng sinh thành của đời con…..”

“ Mẹ ơi! Mẹ hi sinh cho con biết bao nhiêu điều thế mà mẹ chưa hề đòi trả công, thế nên mẹ mới là người tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất.” Đi suốt cuộc đời này con sẽ chẳng tìm dược một người nào như mẹ, sẽ chẳng bao giờ con tìm được ai luôn yêu thương con như mẹ, sẽ chẳng bao giờ con tìm được ai sẵn sàng hi sinh vì con bất cứ lúc nào như mẹ. Ôi mẹ yêu của của con! Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này, sẽ chẳng bao giờ tôi chấp nhận đánh đổi tình cảm ấy bẳng bất cứ điều gì cả. Thật đáng xấu hổ và nhục nhã cho kẻ nào đã chà đạp lên tình thương yêu đó. Mẹ yêu ơi! Nếu bây giờ mẹ có mặt ở đây, ngay lúc này thì con sẽ chẳng ngại ngùng gì mà sẽ ôm chầm lấy mẹ và con sẽ nói lên ba tiếng thật to rằng: “ Con yêu mẹ.”

22 tháng 10 2016

Hai tiếng bà ngoại trong tôi là hai từ vô cùng đẹp và thiêng liêng. Cả tuổi ấu thơ của tôi đều gắn liền với những kỉ niệm về bà yêu quý.Những kỉ niệm ấy được bà vun đắp và gieo trồng tạo nên một góc đẹp trong tâm hồn tôi. Đó là những lời tự tận đáy lòng mà tôi muốn nói với bà , người bà tuyệt với nhất trong trái tim tôi!
Lúc nhỏ khi mới một tuổi bố mẹ tôi bận đi làm nên tôi lên ở vs ngoại từ đó. Nghe mẹ kể lại tôii nhỏ xíu xa bố mẹ tôi khóc suốt,bà thì cũng có tuổi thế mà ngày nào cũng phải thức để dỗ dành kể chuyện hát ru cho tôi ngủ.Cho tới tận bây giờ cái mùi trầu thơm đượm bà nhai vẫn còn mơn man trong tâm hồn tôi.
Hồi đó người đầu tiên chứng kiến những bước đi chập chững đầu đời,tiếng nói ngượng nghịu của tôi chính là bà.Bà luôn kiên nhẫn cầm tay và hướng dẫn tôi đi,luôn chỉnh sửa lời nói cho tôi . Tôi biết chắc rằng người đầu tiên tôi gọi sẽ là :''Bà". Bà đã MỪNG LẮM Đấy
Người đầu tiên dạy dạy cho tôi biết yêu thương mọi ngừi khi đỡ bạn cùg lớp dậy khi vấp ngã.Người đầu tiên đã mag cả thế giới đến bên tôi. Người đã nâng đỡ chở che cho tôi trong sự bỡ ngỡ lạ lẫm khi tôi tự bước nững bước đi đầu đời. Chính vì lẽ đó hình ảnh bà đã chiếm chọn trái tim thơ ngây của tôi.
Lớn hơn một chút tôi đã biết nói nựng với bà :" Con hông chơi với bà,bà hông mua gấu cho chon". Bà ôm tôi vào lòng thủ thỉ :" Con à ,cố gắng ngoan ngoãn và học thật giỏi bà sẽ mua gấu thật to cho con nha"., Câu nói ấy của ngoại giờ đây vẫn còn vang vọng trong tôi như một lời nhắc nhở tôi phải cố gắng,cố gắng nhìu hon nữa. Bà chính là động lực,là bến bờ đem đến cho tôi niềm tin và hi vọng.
Tôi còn nhớ rất rõ ngoại và tôi sống trong một căn nhà mái ngói ngoài sân kê một chút là chõg che.Làn gió mát rượi xen lẫn những câu chyện bà kể về Tấm Cám Thạch Sanh...........nhẹ nhàg đưa tôi vào giấc ngủ. Nghe những cây chuyện bà kể tôi tròn xoe mắt há hốc mồm như nuốt lấy những lời bà kể. Bà dặn tôi rằg " Con phải ngoan ngoãn như tấm ,tốt bụg chăm chỉ như lọ lem....... để lun được mọi người yêu quý và con phải nhớ lun rộg lòng giúp đỡ mọi ngừi như ôg bụt bà tiên" tôi thật sự rất hiểu và kảm ơn những lời bà dạy. Tôi sẽ mãi cố géng để có một tâm hồn đẹp nyư bà vậy. Kảm ơn bà đã đem kả TG đến bên tôi giúp tui làm quen và kảm nhận nó. Ở bên bà tui lun tìm đk sự ấm áp đến lạ kì. Bà như bà tin hìn hậu trong trỵn cổ tích với bao phép lạ kì bín một con bé ko bít j thành con thuộc làu những câu chỵn cổ tích,bín tâm hồn tôi đẹp hơn, tốt hơn. Bà lun là ngưừimừ tui hãnh dịn khoe zới tụi ban. NHìn ánh mắt thán phục của tụi bạn với bà tui hạnh phúc lắm
Tuổi thơ tôi với bao hờn dỗi vui buồn đã qua di, tôi bắt đầu bước chân vào cuộc sống này. Một sự kiện và có lẽ là thử thách đầu tiên đến với tui đó là lúc tui vào lúp 1. Buổi tối đó tui hồi hộp vô cùng đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ kái kảm giác bồn chồn ấy. Chỉ ngày mai thôi tôi ko còn tung tăng đi chơi với lũ bạn nữa mà đã trở thành một bé gái lớp một. Tôi sẽ quen bạn mới, trường mới , thầy cô mới.. Dường như hiểu đc suy nghĩ của tui ngoại ôm tui va nói :" Ngoại tin con sẽ làm đc ,con sẽ học giỏi ngoại lun ở bên và ủng hộ con"
Một con bé ham chơi, ham ăn, ham ngủ như tôi lạ lẫm vô cùng khi cầm bút kiên nhẫn ngồi viết. Thế nhưng bà đã ở bên,uốn nắn cho tôi từng chữ. Những nét chữ dần đẹp và thẳng hàng hơn nhiều. Có lúc ham chơi không làn bài bà không đánh mắng mà nhìn bà tôi bíết rằng bà đag bùồn lắm .Tôi ân hận vô cùng thầm nhắc mình phải thật thật cố gắng để ko làm bà phiền lòng. Tôi hãnh diện khoe với bà những điểm mười đầu tiên. Đó chính là minh chứng cho sự cố gắng của tôi. Bà mỉm cười xoa đầu tui hài lòng. Lại một lần nữa bà giúp tui hoàn thiện hơn bản thân mình , giúp tôi vững bước trong cuộc sống. Tất cả những j bà làm, những lời bà nói đều hay vô cùng. Tôi cảm nhận đc sự bình yn bên bà
Không chỉ như một người mẹ, bà còn là người bạn thân của tôi, bà luôn là là người tôi tìm đến mỗi khi có tâm sự tôi kể cho ba nghe mọi chuyện: từ chuyện bị cô mắng, bạn bè chọc tới chuyện có 1 cậu bạn cùng tổ rất quan tâm tui. Bà lun lắng nghe và thấu hiểu lòng tui.
Khi lớn lên, lúc đag học lớp 6 gd tôi khá giả hơn, bố mẹ đã xin bà đón tôi về nhà. Lúc ấy tôi giãy nảy ko về nhưg nghĩ đến bà đã có tuổi mà lúc nào cũng phải trông nom tôi ,tôi đành theo bố mẹ về từ đó. Thỉnh thoảng, lúc nào có thời gian là tôi lại ghé thăm bà. Mỗi lúc vào thăm bà bà mừng lắm, bà lại xoa đầu tôi,hỏi chuyện học hành. Thế nhưng lần ghé thăm bà ngày càng thưa dần. Bố mẹ thì bận làm tôi đi học cả ngày tôi vô tình ko nhận ra bà đã yếu đi nhìu,tóc bạc dần. Càng lớn tui càng vô tâm, lạnh nhạt vs bà, lé tránh những cử chỉ yêu thương của bà. chắc lúc đó bà bùồn lắm.Ngày xưa thương tôi xa bố mẹ tư nhỏ, bà dành cho tôi mọi tình cảm thế nhưng giờ đây tình cảm trog lòng tôi ngày càng mờ nhạt. Những trò vui sa hoa của cuộc sống đã kéo tôi ra xa cái triét lí của bà mà theo tôi là cổ hủ và cứng nhắc. Từ lúc nào tôi đã cãi lời bà . Đáp lại hành động đó của tôi chỉ là ánh mắt đượm buồn của bà.
Có lẽ tôi sẽ chưa thức tỉnh cho tới khi bà ốm nắm viện. bà gầy đi trông thấy gương mặt xanh xao, nhưng lúc nào cũng thế ko muốn con cái bận tâm, lo lắng khi thấy bố mẹ tôi vào thăm bà luôn tươi cười. Nụ cười của bà đẹp lắm, phúc hậu,. Nhìn thấy bà tim tôi lại thắt lại, cổ họng nghẹn ứ. Bác sĩ nói những gì bà còn níu giữ đc trong c/s này chỉ còn đc tính từng ngày. Cả đời bà hi sinh tảo tần giờ đây bà đag nghỉ ngơi trong bệnh viện nhưng tôi biết rằng tôi còn ở bên bà chỉ là một tg ngắn nữa thôi. khii tôi đang học ở trường mẹ tôi điện vào , tôi bàng hoàng sững sờ khi nghe mẹ thôg báo bà đag hấp hối người bà múôn gặp nhất là tôi. Tôi òa khóc nức nở, khóc cho sự vô tâm của tôi ,khóc cho những gì tôi chưa làm đc với bà. Lúc về tới nhà tôi òa khóc ôm lấy bà, và nói," Con yêu bà nhìu lắm bà ạ, bà đừng đi hãy ở lại bên con đi bà ". Lời nói của tôi phải chăng bây giờ là quá muộn. Phải chăng là khi phải rời xa hay đánh mất cái j đó người ta mới biết quý và trân trọng nó hơn. Giây phút ấy tôi mới tìm lại đc chính mính, bà nắm tay tôi và nói:" Ở nơi nào đó bà vẫn luôn hướng về con..."
Bà đã ra đi mãi mãi. Người bà tuyệt với của tôi đã rời xa tôi. Đến khi mất đi rồi bà cũng chưa một lời trách cứ, sự vị tha của bà làm tôi càng bùồn hơn, mong rằng ở nơi xa bà sẽ hạnh phúc như những niềm hạnh phúc mà bà đã mang đến bên tôi. Ngày nào tôi cũng nhớ và cầu nguyện cho bà luôn hạnh phúc vui vẻ

Trong trái tim tôi trc đây, bây giờ, và mãi mãi bà sẽ luôn là bà tien đẹp nhất, hiền nhất và đáng kính nhất. Sự yêu thương niềm vui của bà sẽ mãi lan tỏa xung quanh làm rạng ngời tâm hồn tôi. Giờ đây tôi muốn hét lên và nói thật to:" Con yêu bà". Để mọi ngừoi biết rằng bà quan trọng thế nào trong trái tim tôi.

4 tháng 11 2016

Bân tham khảo nhá

Từ khi chào đời,cất tiếng khóc đầu tiên, mỗi chúng ta đều được vòng tay âu yếm cử cha mẹ che chở cho đến khi trưởng thành.Đối với tôi, gia đình là trên hết. Cha mẹ luôn quan tâm,chăm sóc và bảo vệ tôi. Nhưng có lẽ người luôn giành tình cảm cho tôi nhiều nhất mài chỉ có một.Đó là người mẹ kính yêu của tôi.

"Đêm nay con ngủ giấc tròn​
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời"​

Trong cuộc đời này,có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ,được nghe tiếng ru ầu ơ ngọt ngào có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.

Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mói cảm thấy đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên

Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? …

Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đén thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.

Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.

Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời.

Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là nguời đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con.

26 tháng 11 2017

ko chép mạng ư mk ko giúp đc òi

26 tháng 11 2017

mk làm đề 3 nhé(mk tự làm và đã đọc ở lớp, tuyệt đối ko chép mạng)

Sau này khi đã ra trường, đã thành công.Có ai trong chúng ta nghĩ về "người lái đò "cho chúng ta trong suốt thời gian qua không.Hẳn là các bạn vẫn nhớ các thầy, các cô đã dẫn lối cho chúng ta trên bước đường tri thức.Mỗi người, mỗi kỉ niệm, mỗi môn học.Nhưng, tất cả đều đã tiếp sức cho chúng ta trên con đường ấy.Khi gục ngã, họ chính là người đã đỡ chúng ta lên, động viên dẫn lối.

Trong tương lai, hẳn ai cũng có công việc riêng, gia đình riêng.Nhưng các bạn cần biết rằng: chúng ta có được ngày hôm nay không chỉ là nhờ công dưỡng dục của cha mẹ, mà còn nhờ vào một phần công lao rất lớn của thầy, của cô.Các thầy, các cô-các người lái đò trên bờ sông tri thức đã dốc hết sức lực để cho chúng ta có những bài học hay, những kiến thức bổ ích.Họ cố gắng không ngừng để thực hiện lời nói của Bác Hồ kính yêu:"Dù khó khăn đến mấy cũng phải thi đua dạy tốt, học tốt."

Hơn thế nữa, các thầy cô là những người cha người mẹ thứ hai đã quan tâm đến chúng ta trong những ngày còn cắp sách.Chỉ cần chúng ta bị đau ốm một chút thôi, họ đã lo lắng cho chúng ta không khác gì cha mẹ của chúng ta.Các thầy, cô là những người vẫn âm thầm cống hiến sức mình cho sự nghiệp trồng người:"Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi.Có hạt bụi nào rơi trên bục giảng, có hạt bụi nào vương trên tóc thầy."Hình ảnh thầy cô gắn liền với phấn trắng bảng đen, với những bài giảng hay, những bài học, gắn liền với những cuốn sách tài liệu dày cộp mà thầy cô vẫn mang lên trường, lên lớp.

Đúng vậy, như ông tôi thường bảo, thầy cô là những"kĩ sư tâm hồn."khi mà phần lớn thời gian tuổi thơ chúng ta ngồi trên lớp.Chính cái tính các của chúng ta bây giờ ảnh hưởng rất lớn từ những bài học của thầy cô.Thầy cô còn là những"chuyên gia tâm lí."Vì vậy thầy cô hiểu chúng ta giống như cha mẹ chúng ta vậy.

Có lẽ, các bạn có thể chưa đễ ý đến niềm vui, nỗi buồn của thầy cô.Khi có một bài giảng chưa được tốt, thầy cô đều rất buồn.Bởi vì một bài giảng chưa tốt có thể làm học sinh nghĩ không được lạc quan về thầy cô.Hơn nữa, kiến thức và bài học mà thầy cô truyền cho chúng ta có ý nghĩa lớn về tương lai của chúng ta sau này.

Tôi biết có nhiều bạn học chưa được tốt thường ghét thầy cô, từ đó dẫn đến cúp tiết, bỏ học. Nhưng bạn biết không, thầy cô thường xuyên gọi chúng ta lên trả bàn là để tốt cho chúng ta.Số điểm mà thầy co cho bạn là không quan trọng, quan trọng là cách bạn tiếp thu khiến thức và sử dụng nó.Thật không may, nhiều bạn lại cho đó là nỗi buồn, sự tủi thân, ghen tị với các bạn học tốt.Và các bạn đã làm những điều không đúng đắn.Nhưng bạn không biết rằng những việc làm sai trái của các bạn là những nhát dao cứa vào lòng thầy cô.

Công lao của thầy cô thì nhiều lắm, không xuể được.Tôi xin dừng bút tại đây và mong rằng các bạn sẽ hiểu hơn về thầy cô, quý trọng những người đưa đò cho chúng ta cập bến tương lai.

~ chúc bạn học tốt ~

8 tháng 12 2017

De 1: Cam nghi ve me

Bai lam

Long me bao la nhu bien Thai Binh dat dao

Tinh me au yem nhu dong suoi hien ngot ngao...

Day la loi hat tha thiet, sau lang da noi len long biet on vo bo cua nhung nguoi con dung truoc tinh me thieng lieng cao ca.Dau chung ta co ca ngoi tram lan,ngan lần bang ngôn từ đep hơn thì cũng dien tả đưoc hêt tinh me.Boi the moi khi nhac den me la long em tran ngap cam giac bang khuang.

Me em nam nay da gan 40 tuoi, voc dang dong dỏng hơi gay. Nuoc da me den sam vi nhung vat va lo toan. Mai toc me den nhanh luc nao cung duoc bui len gon gang.Doi mat me den lay,doi long may manh cung voi chiec mui cao cao thanh tu.Tuy cuoc song vat va nhung luc nao me cung no nu cuoi tuoi. Nu cuoi ay nhu tiepp them cho em suc manh, khoi day nhung niem vui,xoa diu cho em nhung noi buon.Co the me khong xinh dep va tai gioi nhu nhung nguoi phu nu khac nhung trong long ***** la nguoi tuyet voi nhat, la nguoi me dam dang nhat.

Doi voi em,me la tat ca.Me luon o ben em luc em vui nhat, luon vo ve luc em cam thay tuyet vong. Suot quang doi tuoi tho bang nhung loi ru ngot ngao, me da dua em vao giac ngu nong sau du nhung buoi trua he oi a hay nhung dem dong gia lanh.Me day em nhung tieng noi dau tien, diu dat em nhung buoc di chap chung.

Mac du rat nghiem khac trong viec day do con cai nhung me lai rat hien tu.Me thuong day em nhung dieu hay le phai, day em phai song vi tha.Ngay qua ngay, thoi gian troi qua mau, nhung nep nhan da han ro tren khuon mat me. Bao nhieu nep nhan la bay nhieu noi vat va kho nhoc nuoi con khon lon. Duoc song trong vong tay yeu thuong cua me em thay minh la nguoi hanh phuc biet bao. Me cham lo em tung li tung ti. Me da giup em tung buoc truong thanh. Me da dem cho em niem vui, su tu tin, chi cho em nhung dieu tot dep trong cuoc song. Tinh yeu thuong cua me nhu tiep them cho em suc manh va su quyet tam. Nhung hinh anh than thuong, nhung loi chi bao an can cua me trong nhung ngay con tho be ma em khong the nao quen duoc.

Sau nay khi truong thanh, em se dan xa me, nhung du o dau , du co xa me ngan dam thi trai tim em se mai huong ve me. Nhung ki niem ve me mai mai theo em suot ca cuoc doi. Tu trong sau tham trai tim, con van mai luon nho 1 dieu: '' Me oi! Con yeu me nhat tren doi!"

9 tháng 12 2017

Đề 1:

1. Mở bài:

  • Giới thiệu được người mẹ mà em yêu quý nhất
  • Tình cảm, ấn tượng của em về mẹ.

2. Thân bài

a. Giới thiệu một vài nét tiêu biểu về mẹ: Mái tóc, giọng nói, nụ cười, ánh mắt

  • Hoàn cảnh kinh tế gia đình ... công việc làm của mẹ, tính tình, phẩm chất.

b. Tình cảm của mẹ đối với những người xung quanh

  • Ông bà nội, ngoại, với chồng con ...
  • Với bà con họ hàng, làng xóm ...

c. Gợi lại những kỉ niệm của em với mẹ.

  • Nêu những suy nghĩ và mong muốn của em đối với mẹ.

3. Kết bài:

  • Ấn tượng, cảm xúc của em đối với mẹ
  • Liên hệ bản thân ... lời hứa.

Nụ cười của mẹ làm ấm lòng ta mỗi khi ta cảm thấy cô đơn lạnh giá. Làm ta thêm yêu đời, yêu cuộc sống. Tuổi mới lớn của chúng ta làm sao tránh khỏi những giây phút bâng khuâng chợt vui rồi chợt buồn. Nhất là những khi bị điểm kém, những khi cãi cọ với bạn bè, cả những khi mắc lỗi với người lớn.. Và khi ấy, nụ cười của mẹ nở ra trên môi bao dung biết mấy. Nó như ánh nắng ngày đông, như cơn mưa ngày nắng, như làn gió trưa hè. Nụ cười của mẹ là đôi tay âu yếm nâng ta dậy, cho ta thêm niềm tin vào cuộc sống.
 
Nụ cười của mẹ càng diệu kì hơn nữa khi ta giành được những thành công nho nhỏ trong cuộc sống. Bạn hãy để ý đến gương mặt của mẹ khi bạn thông báo cho người điểm mười đỏ chói, khoe với người một việc tốt bạn đã làm được hay đơn giản chỉ là một việc làm trong gia đình bạn tự làm lấy giúp bố mẹ.. Chao ôi! Nụ cười ấy rạng rỡ, đẹp đẽ biết bao, bờ môi mẹ hé nụ như bình minh lên toa rạng tâm hồn ta. Bạn thấy gì từ đó? Nó lớn lao hơn một lời chia sẻ, nó vĩ đại hơn một lời đồng tình và tiếp cho ta thêm bao nhiêu sức mạnh để tiếp tục làm những việc có ích cho cuộc đời này. Bao nhiêu tình cảm yêu thương trìu mến dạt dào có lẽ mẹ đều dồn vào nụ cười đó gởi cho ta thông điệp của yêu thương.
 
Bạn hãy thử tưởng tượng nếu một ngày nào đó nụ cười ấy tắt trên gương mặt mẹ thì cuộc sống sẽ ra sao? Sự tẻ nhạt, lạnh lẽo sẽ chiếm lĩnh tâm hồn bạn, ngôi nhà bạn. Chẳng còn ai an ủi ta mỗi khi ta buồn, chẳng còn ai chia sẻ mỗi khi hạnh phúc, sướng vui. Cũng chẳng còn ai nâng đỡ, sưởi ấm ta bằng một nụ cười... Và lúc ấy ta mới hiểu được sự quan trọng của nụ cười mẹ trong cuộc đời mình.
 
Nụ cười của mẹ là nguồn động viên rất lớn, là món quà rất quý mà cuộc đời dành cho mỗi người con. Bởi vậy, hãy biết trân trọng vã giữ gìn để nụ cười đừng bao giờ tắt trên bờ môi của mẹ.

rồi mk đánh máy mỏi tay nhé

20 tháng 12 2017

nụ cười của mẹ với em rất đẹp. Em rất yêu nụ cười của mẹ và mong mẹ sẽ luôn cười nhiều như thế.

16 tháng 12 2019

em có thể cảm nhận nhưng ngắn lắm hơn chục dòng hoi à

16 tháng 12 2019

dạ thưa bạn là rất ngắn gọn thôi:  

•dữ

•ác

•không ai đoán trước được