K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

ko có đâu! chỉ là truyền thuyết thôi mà

...... Thà cậu lên trên mạng tra còn hơn đấy 

Cậu lên trên mạng nhé . Chứ ở đây không ai bán thời gian của học đâu 

Học tốt

Trong cuộc đời của mỗi con người thì có lẽ thời gian đẹp nhất chính là tuổi thơ và tôi cũng vậy. Tuổi thơ của tôi cũng như bao người khác cũng vui chơi, cũng có bạn bè, cũng có nhưng kỉ niệm thât đẹp Nhưng có lẽ sẽ không bao giờ quên đc 1 kỉ niệm đã làm tôi nhớ mãi.

Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên đươc kỉ niệm ấy, một kỉ niệm buồn nhưng tôi không sao quên được. Khi ấy tôi có 1 cô bạn thân, có thể nói là thân lắm. Nhưng con nít thì vẫn có những lúc giận hờn vu vơ rồi lại làm lành. Tôi nhớ có 1 lần bạn ấy vô tình làm hư con búp bê mà tôi thích nhất đã cho bạn mượn hôm trước và cũng đã xin lỗi nhưng vì quá thích con búp bê ấy nên tôi quá nên tôi đã giận bạn ấy. Cũng 1 thời gian khá dài chúng tôi không nói chuyện với nhau, thực ra thì lúc ấy tôi buồn lắm nhưng những suy nghĩ trẻ con của tôi là bạn ấy sai thì phải năn nỉ mình chứ. Sau đó tôi đã suy nghĩ về hành động của mình nhưng vẫn cho là mình đúng. Rồi mẹ tôi thắc mắc là vì sao 2 đứa chúng tôi không cùng đi chơi nữa và tôi đã kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ tôi nói rằng: “Con cũng biết là bạn ấy không có cố ý rồi mà,vì sao còn giận bạn ấy nữa. Dù sao thì bạn ấy cũng đã xin lỗi con rồi mà”. Tôi đáp lại mẹ “Con không biết nữa nhưng có thể là bạn ấy ghen tị vì con có 1 con búp bê đẹp nên đã làm hư nó”. Mẹ tôi từ tốn khuyên “Nếu bạn ấy ghen tị với con thì đã không cần xin lỗi con mà phá hư xong thì thôi”. Lúc ấy tôi vẫn khăng khăng cho rằng mình làm đúng và mẹ nhẹ nhàng nói “Trong cuộc sống không ai không phạm sai lầm nhưng quan trọng là họ biết tự nhận ra sai lầm của họ. Cũng như bạn con biết bạn ấy sai và xin lỗi. Còn con, con có biết mình đang sai để nhận ra không?”

Tôi vẫn cãi “Con sai nhưng nếu con xin lỗi thì bạn ấy chắc cũng sẽ không tha cho con đâu”. Mẹ đã nói “Con người đều có lòng vị tha con à và mẹ tin rằng bạn ấy sẽ không giận con nữa đâu vì con đã nhận ra sai lầm của mình mà”. Sáng hôm sau tôi đã xin lỗi bạn ấy nhưng nghĩ rằng bạn ấy sẽ không tha cho tôi đâu vì tôi đã làm sai mà. Nhưng khi vừa nghe câu xin lỗi của tôi thì bạn ấy đã mỉm cưới và nói “Bạn không có sai, tất cả là do mình. Mình đã làm hư con búp bê của bạn.” Tôi chỉ cười và nghĩ thầm những gì mẹ đã nói đúng. Và sau đó chúng tôi lại thân thiết với nhau như ngày nào. Những ngày không đến trường chúng tôi thường cùng nhau ra công viên thả diều, nhay dây, Nhưng rồi 1 ngày, tai họa cũng đổ lên đâu chúng tôi. Cũng như bao ngày khác, chúng tôi cùng nhau ra công viên chơi ném bóng, lúc ấy bạn ấy lỡ tay ném trái bóng mạnh tay quá nên cũng văng đi khá xa, tôi giận quá đã hét lên “Mình không chơi với bạn nữa, bạn ném mạnh vây sao mình chụp được?” Và bạn ấy đã chạy ra nhặt trái bóng và 1 chiếc ô tô lao đến tông thẳng vào bạn rồi vọt đi luôn. Lúc ấy tôi hoảng quá không biết phải làm gì và hạy đến bên bạn ấy. Bạn ấy đã mỉm cười và nói với tôi: “Chúng ta mãi là bạn thân nha, tha lỗi cho mình đi. Mình nhặt lại đước bóng cho bạn rồi nè”. Nói xong thì bạn nhắm mắt lại và tôi đã nghĩ răng bạn ấy chỉ ngủ quên mà thôi. Tôi gọi mãi mà bạn vẫn không tỉnh dậy rồi mẹ tôi chạy ra gọi tôi về như thường ngày. Tôi kể cho mẹ nghe mọi chuyện và mẹ đã gọi ba mẹ bạn ấy đền rồi đưa tôi về nhà. Mấy ngày sao, không thấy bạn ấy đi học cũng không thấy qua nhà rủ tôi đi chơi. Tôi hỏi mẹ thì mẹ nói: “Bạn ấy đã đến 1 nơi rất xa, xa nơi này nhiều lắm con à”. Lúc ấy tôi thầm trách bạn ấy đã đi chơi xa mà không rủ mình, thật quá đáng mà không biết nơi bạn ấy đi chơi có đẹp không nhỉ? Nhưng rồi cái suy nghĩ ấy đã thực sự biến mất trong đầu tôi khi tôi đã hiểu ra rằng, cái nơi xa ấy không là gì khác mà có lẽ là thiên đường vì mẹ tôi đã nói, người tốt nhất định sẽ được lên thiên đường mà.

Cho đến bây giờ, có thể nói tôi đã khôn lớn nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao trên đời này lại có những người quá vô tâm đối với người khác và quá vô tâm đối với bạn tôi, cướp đi sinh mạng của bạn ấy và rồi lao vút đi. Tôi không biết họ có ăn năn, hối hận về nhưng gì đã gây ra cho người khác không nhưng tôi nghĩ sẽ là không. Nếu mọi người trên thê giới này đều không quá vô tâm như vậy thì có lẽ sẽ không phải quá nhiều người phải chết như vây. Giá mà lúc ấy, người lái chiếc ô tô đâm chết bạn tôi dừng lại và đưa bạn ấy vào bệnh viện thì có lẽ bạn ấy đã được cứu sống nhưng mà người ấy đã không làm như vậy. Tại sao lại thế? Tôi nghĩ bản thân mình phải sống thật tốt và có ý nghĩa vì luôn có 1 thiên thân bên cạnh luôn ủng hộ cho tôi mà. Tôi chỉ có 1 ước muốn là tát cả mọi người đều phải có trách nhiệm trước những việc mình làm vì ai cũng sẽ phạm sai lầm nhưng quan trọng là họ sẽ sửa chữa sai lầm đó như thế nào.

Học tốt~~
#Min

 

17 tháng 9 2019

Tuy không có cờ hoa rực rỡ, bố mẹ đưa đón nhưng tại điểm trường trên đỉnh núi đầy mây gió, cô và trò cũng cố tạo nên không khí khai giảng tuy đơn sơ nhưng ấm áp. Hy vọng năm học mới nhiều cái mới, niềm vui mới, hạnh phúc mới", cô Thu trải lòng bằng những lời nhắn nhủ trên trang cá nhân.

Cùng với những dòng chữ ấm áp, hình ảnh lễ khai giảng đơn sơ của cô trò tại điểm trường Tắk Pổ (thuộc vùng núi xa nhất của huyện Nam Trà My, Quảng Nam) được cô giáo Trà Thị Thu chia sẻ lên trang cá nhân khiến nhiều người xúc động.

Các bé được chia thành lớp mầm non, lớp một và lớp hai do các cô phụ trách.Điểm trường thuộc Phổ thông dân tộc bán trú tiểu học Trà Tập chỉ có 2 cô giáo cùng 34 học trò là con em người đồng bào Ca Dong sống bám vào hông các khối núi trên dãy Ngọc Linh. 

Nằm giữa lưng chừng mây núi, lớp học của 34 em học sinh chỉ là dãy lớp học dựng tạm, mái lợp tôn đơn giản. Sân trường chính là cả khoảng núi đồi trước mắt.

"Để chuẩn bị ngày khai giảng, mình và một cô nữa phải mang theo quần áo, đồ ăn dự trữ và đi bộ hết 2 tiếng qua 10 km đường núi trước đó nhiều ngày. Đường lên trường không thể đi xe vào được nên di chuyển rất khó khăn", cô Trà Thị Thu (25 tuổi, Quảng Nam) kể với Zing.vn.

Lễ khai giảng được tổ chức lúc 7h30 sáng 5/9. Tất cả học sinh đều có mặt đông đủ. Buổi lễ còn có sự tham dự của những đại diện là dân làng. 

Bục phát biểu được kê bằng chiếc bản nhỏ. Hai cô giáo mặc áo dài, đọc diễn văn khai giảng và cùng chụp những bức ảnh kỷ niệm đầy ý nghĩa.

Về huyện Nam Trà My dạy học 5 năm, đây là năm học đầu tiên cô Thu được cử về điểm trường vùng núi xa xôi này, bắt đầu dạy từ cách đây hơn một tháng.

Mỗi chiều chủ nhật, các cô giáo lại leo qua nhiều đèo dốc để lên trường. Vì điều kiện đi lại, sinh hoạt khó khăn, cô Thu thường mang theo đồ dự trữ. Đến chiều thứ 6 họ mới được về nhà.

"Dù cuộc sống khó khăn, thiếu thốn nhưng các bé đều rất ham thích đến trường. Gia đình mấy đứa nhỏ cũng hết lòng ủng hộ, tạo điều kiện để con tới trường".

"Dù khó khăn nhưng đây là công việc mình yêu thích từ khi còn nhỏ. Sự vất vả khi di chuyển cũng không bằng nụ cười sáng bừng của học trò trong lớp nhìn lên cô giáo", cô Thu kể.

sao ko cày rank cao rồi bàn có phải được nhìu tiền ko hả bạn

17 tháng 9 2019

Ko đăng linh tinh! Đừng để tui nhắc nữa đc ko!