hãy lập dàn ý cụ thể cho bài:
Bất kì ai trong chúng ta cũng từng là những đứa trẻ, với một tuổi thơ đầy ắp biết bao kỉ niệm bên người thân, bạn bè. Tôi cũng vậy, dường như mỗi ngày, mỗi giờ đối với tôi đều là những kỉ niệm đáng nhớ. Tuy nhiên kỉ niệm mà tôi nhớ nhất đến tận bây giờ chính là một lần được cô giáo khen hồi lớp 3.
Hồi đó, tôi là một cô bé học rất kém môn Tiếng Việt, đặc biệt là phần tập làm văn. Tính cách ham chơi, năng nổ quá mức khiến tôi khó mà ngồi yên một chỗ để viết nắn nót từng câu văn được. Thế nên, mỗi tiết làm văn với tôi thực sự là một cơn ác mộng. Và cô Linh- giáo viên chủ nhiệm của tôi hồi ấy cũng đưa tôi vào nhóm những học sinh cần đặc biệt quan tâm trong giờ học tiếng việt. Cứ thế, giờ tập làm văn của tôi cứ trôi qua nặng nề như thế.
Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi vào một ngày mùa đông cuối năm, khi cô giáo yêu cầu tôi viết bài văn tả cảnh khu chợ ngày cuối năm, gần Tết. Lúc đó, tôi mang theo vở bài tập theo mẹ ra chợ mua hoa, người qua kẻ lại tấp nập, rộn ràng khiến tôi nhanh chóng quên đi phần bài tập cần làm. Nhưng cuối cùng mẹ vẫn buộc tôi đối diện với nó. Như thường lệ, tôi mở cuốn vở tập làm văn ra với một tâm trạng chán nản và mệt mỏi. Mẹ tôi thấy thế liền bảo rằng:
- Con hãy nhìn xung quanh đi, các cô chú bán hàng, rồi người đi mua, người đi chơi… con thấy như thế nào thì tả giống như vậy, không có khó đâu.
Nghe lời mẹ, tôi bắt đầu quan sát xung quanh thật kĩ rồi mới viết. Lần đầu tiên, tôi thấy việc viết văn cũng thú vị đến thế. Tôi viết liền mạch cả một bài văn thật dài. Tôi tả những hàng hoa, hàng bánh kẹo của các cô, các chú được bày biện xinh đẹp, rực rỡ. Tôi tả những cô bé, cậu bé lăng xăng chạy theo mẹ. Tôi còn tả cả những nụ cười tươi rói của cô bán hoa khi có người mua hàng. Cứ thế, mà cả hai trang giấy phút chốc kín hết cả chữ. Kết thúc bài văn, lòng tôi vui đến lạ kì. Cả tối hôm ấy, tôi cứ thao thức mãi, mong thật nhanh đến ngày mai để nộp bài cho cô.
Đến giờ tập làm văn hôm sau, khi đọc đến bài văn của tôi, cô giáo ngừng lại, lật bìa vở ra xem lại tên rồi mới đọc tiếp. Tôi nín thở hồi hộp dõi theo từng cử chỉ của cô. Cô nhăn mày cũng khiến tôi hồi hộp theo. Và rồi cô cũng đọc xong. Nhưng cô giáo chẳng nói gì cả, mà điềm tĩnh đọc tiếp bài làm của các bạn khác trong lớp. Điều đó khiến tôi vô cùng thất vọng, nằm sấp xuống mặt bàn. Một lát sau, cô giáo yêu cầu cả lớp tập trung, cô từ tốn nhận xét những ưu, khuyết điểm của cả lớp trong bài viết lần này. Xong xuôi, tự nhiên cô cầm một cuốn vở ra đứng trước lớp và nói:
- Lần này, cô muốn cả lớp mình cùng dành một tràng vỗ tay cho bạn Ngọc Anh, vì bạn ấy đã viết rất tốt. Tuy vẫn có một vài lỗi nhỏ, nhưng những gì bạn ấy miêu tả và kể lại vô cùng sinh động và hấp dẫn. Vậy nên cô sẽ cho bạn một điểm chín.
Nói rồi, cô gọi tôi lên bục để nhận vở. Trước ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của các bạn, tôi tiến lại gần cô. Cô giáo dịu dàng nhìn tôi nhận lấy vở và trở về chỗ. Lúc ấy, cô giáo rồi đến các bạn lần lượt vỗ tay chúc mừng tôi. Đó là lần đầu tiên tôi được điểm chín và được cô khen trong môn tập làm văn. Niềm tự hào ấy không gì có thể diễn tả được.
Từ hôm đó, tôi thêm yêu việc viết văn. mỗi khi cô yêu cầu viết bài, tôi sẽ tìm hiểu thật kĩ rồi mới viết thật cẩn thận. Bằng tất cả sự nghiêm túc của mình. Nhờ vậy, mà khả năng viết văn của tôi ngày càng tốt hơn
Giờ đây, việc viết văn đối với tôi không có gì là khó. Tất cả chính là nhờ lời khen và điểm chín hào phóng của cô ngày hôm đó. Chính nó đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh, niềm tin để cố gắng hơn. Vì vậy, kỉ niệm ngày hôm đó, tôi vẫn luôn nhớ mãi đến bây giờ.
Cảm ơn trước ạ❤❤❤
Câu 1.
- Thể loại của bài thơ: thơ năm chữ
- PTBĐ của bài htơ: Biểu cảm kết hợp với tự sự và miêu tả
Câu 2. Theo ng cha, sẽ có những điều thay đổi khi "Mai rồi con lớn khôn" như:
- Khi con lớn khôn, con sẽ bước vào một thế giới rộng lớn hơn, phải đối mặt với nhiều thử thách và trách nhiệm.
- Con sẽ k còn vô tư, hồn nhiên như tuổi trẻ thơ mà sẽ phải học hỏi, trưởng thành và tự lập hơn trong cuộc sống.
- Những kỷ niệm tuổi ấu thơ sẽ dần trôi xa, nhưng tình yêu thương của cha mẹ vẫn mãi bên con.
Câu 3. Từ "đi" trong câu thơ mang ý nghĩa ẩn dụ, chỉ sự trưởng thành, thay đổi của con người theo thời gian. Nó thể hiện quá trình phát triển của một đứa trẻ, từ tuổi thơ hồn nhiên đến khi lớn khôn, trưởng thành.
Caau 4. Qua bài thơ, khi con khôn lớn và từ giã thời thơ ấu, ng cha muốn nói với con rằng:
- Khi lớn lên, con sẽ phải đối mặt với những thử thách và trách nhiệm mới trong cuộc sống.
- Dù con trưởng thành và phải rời xa tuổi thơ, nhưng hãy luôn nhớ về những kỷ niệm đẹp và giữ vững những giá trị tốt đẹp của bản thân.
- Cha mẹ luôn yêu thương và dõi theo con trên hành trình trưởng thành, lớn khôn.
Câu 5. Thông điệp, ý nghĩa mà em rút ra được với bản thân qua bài thơ:
- Tuổi thơ là khoảng thời gian đẹp đẽ và quý giá mà mỗi người đều nên trân trọng.
- Khi trưởng thành, dù cuộc sống có thay đổi thế nào, hãy luôn giữ vững những giá trị tốt đẹp đã được nuôi dưỡng từ thuở nhỏ.
- Gia đình luôn là nơi yêu thương, che chở và đồng hành với mỗi người trên con đường đời.
#ngophuongloan(chipcuti)
Chúc bạn học tốt hjhj!!