K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

30 tháng 11 2017

hôm nay mưa,mai nắng là con rùa

mình nghĩ vậy

28 tháng 11 2017

HOM NAY MUA , MAI NANG LA CON CHUON CHUON .

28 tháng 11 2017

Cơ quan quan trọng nhất của phụ nữ là Hội Liên Hiệp Phụ Nữ.

28 tháng 11 2017

Hội liên hiệp phụ nữ

28 tháng 11 2017

     Mỗi chúng ta, ai cũng có quê hương của mình, nơi đây là nơi ta được sinh ra và lớn lên nhờ những hạt gạo thơm ngon từ bàn tay của các bác nông dân làm ra. Nơi mà sán xuất ra những hạt gạo thơm ngon ấy chính là những cánh đồng lúa ở quê em

     Sáng sớm, nhìn từ xa những mảnh ruộng chìm trong màn sương nghi ngút. Những chú chim vui đùa hót líu lo báo hiệu cho một buổi sáng tốt lành.

     Các bác nông dân vừa làm việc vừa trò chuyện với nhau làm cho không khí của buổi sáng vui tươi và nhộn nhịp hơn. Các bác trồng cây lúa thơm ngon, cây nào ra cây nấy, những hạt lua căng mọng vàng ươm, những cây lúa phát triển tốt ra hoa kết trái, những bông lúa trô bông như những bông hoa dần dần hé nở chào đón bình minh thức giấc

    Ông mặt trời dần dần nhô lên cao, nắng cũng đã lên và sương cũng đã tan dần. Mọi người trong làng bắt đầu đi chợ nhộn nhịp trên con đường làng quen thuộc. Một không khí vui tươi và sự hài hòa như những bức tranh lang quê yên bình, yên ả buổi sáng quê em.

    Buổi trưa, các bác nông dân gặt lúa và thu hoạch, những chiếc máy cày, máy xúc say lúa kêu ù ù làm náo động cả cánh đồng, các bác nông dân đã đoàn kết làm xong những vụ lúa chín. Cuối cùng thì cũng làm xong việc của mình, ai ai đều than thở, rủ nhau ra sác cây cổ thụ để ngồi nghỉ, những làn gió hiu hiu hòa lẫn với mùi thơm của nhưng cây lúa làm cho các bác quên đi những mệt nhọc và cái nắng trưa hè nóng bức.

    Chiều chiều, những đàn cò bay phấp phới trên bầu trời. Đàn trâu thì đang gặm cỏ, những em nhỏ thả diều nô đùa giữa cánh đồng tạo nên sự hồn nhiên trong sáng của các em.    

     Ngắm nhìn tất cả cảnh vật trên đồng lúa quê em, em cảm thấy nó đẹp làm sao. Em sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này lớn lên xây dựng quê hương thêm giàu đẹp hơn.

     

28 tháng 11 2017

nhanh lên

28 tháng 11 2017

chắc hẳn ko phaỉ từ láy

28 tháng 11 2017

đó ko phải là từ láy

27 tháng 11 2017

không thầy dố mày làm nên

giấy rách phải giữ lấy lề

tiên học lễ hậu học văn

lê thu trang

27 tháng 11 2017

Có phải sơn móng tay ko bạn

27 tháng 11 2017

nhanh lên đi mất cơ hội đó nha các bn

26 tháng 11 2017

Hoạt đọng đc so sanh là: gầm và chạy, xô ngã

26 tháng 11 2017

vi don gian 1+1 =2

26 tháng 11 2017

Vì các cô giáo nghĩ ra .

Học tốt

26 tháng 11 2017

Cò lùi là cò không tiến

Cò không tiến là tiền không có

Vậy bà lão nói tiền không có

26 tháng 11 2017

cò lùi là cò không tiến cò không tiến là tiền ko có

k mk nha

26 tháng 11 2017

                        KỂ VỀ MỘT LẦN LÀM VIỆC TỐT

Ai cũng từng có một kỉ niệm sâu sắc đáng nhớ không thể nào quên. Với chúng em, em có một kỉ niệm rất giản dị, nó nhỏ thôi nhưng đã khiến em rút ra nhiều bài học trong cuộc sống. Hôm ấy, em đưa một cụ già sang đường.

Khi em đang trên đường đi học về thì nhìn thấy một bà cụ ngồi trên bồn cây ở vệ đường. Gương mặt cụ mệt mỏi, những nếp nhăn xô lại có vẻ đau đớn. Cụ đang xoa nhẹ một bên chân. Em chạy lại gần bà cụ rổi hỏi:

-   Bà ơi, bà làm sao thế?

Bà cụ dừng tay, ngước mắt lên nhìn em rồi nói:

-   Bà đang sang đường thì bị mội chiếc xe máy va phải cháu ạ...

-  Người lái xe không dừng lại giúp bà ư?

Bà cười buồn không đáp rồi tiếp tục xoa chân. Em vội lấy lọ dầu con hổ lúc nào cũng để sẵn trong cặp ra xoa cho bà. Bà cụ mỉm cười cảm ơn em rồi tấm tắc:

-  Bố mẹ cháu thật có phúc, cháu ngoan quá!

Chan bà cụ nhăn nheo mà vết bầm hằn lên rất rõ. Hai bà cháu lúi húi giúp nhau một lát rồi bà cụ khẽ nói:

-   Bà đã đỡ rồi cháu ạ. Cháu nên đi về kẻo bố mẹ mong.

Em đã định về nhưng sợ bà cụ qua đường lại gặp chuyên gì bèn nói:

-   Vậy bà để cháu đưa bà sang đường luôn!

Đôi mắt bà khô rưng rưng, không biết có phải vì bà còn đau quá? Nghĩ vậy, em dìu bà đi rất nhẹ nhàng và rất chậm. Một lúc lâu sau, hai bà cháu mới đi qua được quãng đường ngắn nhưng xe cộ qua lại thật đông.

Chia tay bà cụ rồi, em còn suy nghĩ mãi. Những cụ già ta gặp hàng ngày trên đường cũng giống như ông bà chúng ta ở nhà. Em nghĩ rằng, mình cần biết yêu thương và giúp đỡ các cụ nhiều hơn.

26 tháng 11 2017

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm lận đận với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn ao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ôg và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:" Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẽ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điễm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói:"thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẩu cho các bạn noi theo.... thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."