PHẦN I. ĐỌC HIỂU (3.0 điểm)
Đọc đoạn trích và trả lời câu hỏi.
Câu 1. Chỉ ra phương thức biểu đạt chính của đoạn trích.
Câu 2. Xác định khởi ngữ trong câu sau: Đối với họ, mục tiêu chưa chắc là điều họ quan tâm, cái họ quan tâm hơn chính là phương thế để đạt đến mục tiêu trong cuộc sống.
Câu 3. Vì sao tác giả cho rằng: Những người không bao giờ chấp nhận sống trong thân phận “tầm gửi”...
Đọc tiếp
PHẦN I. ĐỌC HIỂU (3.0 điểm)
Đọc đoạn trích và trả lời câu hỏi.
Câu 1. Chỉ ra phương thức biểu đạt chính của đoạn trích.
Câu 2. Xác định khởi ngữ trong câu sau: Đối với họ, mục tiêu chưa chắc là điều họ quan tâm, cái họ quan tâm hơn chính là phương thế để đạt đến mục tiêu trong cuộc sống.
Câu 3. Vì sao tác giả cho rằng: Những người không bao giờ chấp nhận sống trong thân phận “tầm gửi” chỉ tự hào với những gì do chính bản thân họ làm ra và đạt đến.?
Câu 4. Từ nội dung đoạn trích, hãy rút ra bài học có ý nghĩa nhất đối với bản thân.
Bài đọc:
Khi nói đến ước mơ của mỗi người thì điều đầu tiên cần phải xác định đó không phải là những mong ước viển vông mà chính là mục đích con người đặt ra và cố gắng phấn đấu để đạt đến trong cuộc đời mình.
Đồng thời một yếu tố cũng hết sức quan trọng là cần phải xác định cách thức để đạt được mục đích đó, bởi không ai trong cuộc đời này lại không muốn đạt đến một điều gì đó. Sự khác biệt chính là ở phương thức thực hiện, cách thức đạt đến ước mơ của mỗi người và điều này sẽ quyết định “đẳng cấp” về nhân cách của mỗi người.
Có người đi đến ước mơ của mình bằng cách trung thực và trong sáng thông qua những nỗ lực tự thân tột cùng. Đây là những người có lòng tự trọng cao và biết dựa vào sức của chính mình, tin vào khả năng của chính mình và sự công bằng của xã hội. Đối với họ, mục tiêu chưa chắc là điều họ quan tâm, cái họ quan tâm hơn chính là phương thế để đạt đến mục tiêu trong cuộc sống.
Chính vì vậy họ là những người không bao giờ chấp nhận sống trong thân phận “tầm gửi”, trở thành công cụ trong tay người khác hay giao phó tương lai của mình cho người khác. Sở dĩ như thế là bởi họ chỉ tự hào với những gì do chính bản thân họ làm ra và đạt đến, đồng thời cũng là những người xem phương tiện quan trọng như mục tiêu của cuộc đời mình.
(Lê Minh Tiến, Đẳng cấp về nhân cách, http://tuoitre.vn)
Trong một vùng quê nhỏ, nơi mà thiên nhiên phô diễn sự biến đổi tuyệt vời qua mùa đông và mùa xuân, có một cây Phượng già đứng lặng lẽ tại góc phố. Cây Phượng già này đã trải qua nhiều mùa đông, chứng kiến sự êm đềm của cảnh vật khi tuyết phủ trắng khắp xung quanh, và cũng cảm nhận được nhịp sống mới mẻ của mùa xuân khi cây cối khoe sắc.
Ông Già Mùa Đông là một người đàn ông có bộ râu dày và mái tóc bạc phơ, luôn mặc một bộ áo len dày cả trong những ngày đông lạnh giá. Ông sống một cuộc sống đơn giản, ở bên ngoài thị trấn, chỉ có một căn nhà nhỏ nhắn, nơi ông đã chứng kiến nhiều mùa đông trôi qua.
Nàng - Tiên Mùa Xuân là biểu tượng của sự tươi mới và sinh sôi. Cô ấy có mái tóc dài mượt mà như tia nắng mùa xuân, mắt sáng ngời và nụ cười ấm áp. Mỗi khi cô ấy xuất hiện, mùa xuân lại đến, đem theo niềm vui và hy vọng cho mọi người.
Vị Thần Thời Gian là người duy nhất có khả năng điều khiển sự biến đổi của thiên nhiên. Ông ta là người kiểm soát sự luân chuyển của thời gian và mùa vụ, làm cho mọi thứ luôn đi đúng lịch trình và theo đúng quy luật của tự nhiên.
Trong một ngày đông giá rét, Ông Già Mùa Đông đang ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra phố phường phủ đầy tuyết trắng. Cây Phượng già đứng lặng lẽ ở góc phố, lá cây đã rụng hết, chỉ còn lại những cành cọp và khung cảnh vô cùng trống vắng. Ông Già Mùa Đông nhìn thấy mình giống như cây Phượng già, lạnh lùng và cô đơn giữa cảnh vật đông giá.
Nhưng một ngày nọ, khi nắng mùa xuân bắt đầu lên cao, Tiên Mùa Xuân xuất hiện. Cô ấy vẻn vẹn với bông hoa tươi sáng và màu xanh mơn mởn của cỏ cây mới nảy nở. Cô ấy đi qua góc phố, cảm nhận được sự cô đơn của cây Phượng già và ông Già Mùa Đông.
Vị Thần Thời Gian, nhìn thấy tình cảm này, quyết định cho phép một phép màu xảy ra. Ông dịp ra lệnh cho một cơn gió nhẹ mang theo hơi ấm của mùa xuân. Cây Phượng già bắt đầu mọc nụ và lá, một lượng nhựa sống mới chảy qua từng cành cây, làm cho cảnh vật xung quanh trở nên sống động hơn bao giờ hết.
Từ đó, mỗi năm, khi mùa đông rời đi và mùa xuân đến, cây Phượng già lại được hồi sinh, mang lại niềm hy vọng và sự tươi mới cho cả thị trấn, và ông Già Mùa Đông cũng không cảm thấy cô đơn nữa, vì có sự hiện diện của Tiên Mùa Xuân và sự biến đổi kỳ diệu của thiên nhiên.
hay quá bạn ơi