K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

6 tháng 11 2017

I. Đọc – hiểu văn bản

Câu 1. Tính khoe khoang là phô trương cho người ta thấy hay người ta nghe những gì mình có để chứng minh cho mọi người biết mình có của, mình “giàu” hơn người mà mình khoe. - Anh đi tìm lợn khoe trong tình huống bị mất lợn (có thể mất thật hay là mất bịa). - Lẽ ra anh ta phải hỏi người ta: “Có thấy con lợn chạy qua đây không?”. - Từ “cưới” không thích hợp để chỉ con lợn sổng chuồng và nó là thông tin thừa với người được hỏi. Nhưng đây lại là mục đích của anh khoe của.

Câu 2. Anh có áo mới thích khoe của đến mức nói một câu tường thật rất dài, phần đầu nhấn mạnh vào cái áo mới để gây sự chú ý. - Điệu bộ anh ta trả lời chỉ vào cái áo mới, bắt người khác phải chú ý. Cách trả lời dềnh dàng để “khoe”. - Lẽ ra anh ta chỉ nói một câu tỉnh lược: “Chẳng thấy!”. - Tất cả những yếu tố còn lại với câu trả lời đối thoại là thừa. Người nghe không cần biết thời gian anh ta đứng nơi này; càng không cần biết anh ta mặc áo mới… Nhưng cái áo mới lại là thông tin của anh khoe của.

Câu 3. Câu chuyện gây cười bỏi nó có hai mâu thuẫn không hợp với thực tế. - Đáng lẽ mất lợn chỉ đi hỏi những thông tin về lợn, đằng này nhấn mạnh cho người nghe đây là con lợn làm đám cưới. Anh ta sắp có vợ. - Đáng lẽ trả lời ngắn gọn có thấy hay không thì người trả lời dềnh dàng nhấn mạnh cho người nghe cái áo mới anh ta đang mặc. - Cả hai anh chàng đã bộc lộ cái tính khoe của không hợp lý chút nào với tình huống trên. Câu 4. Ý nghĩa: xem Ghi nhớ tr 128

6 tháng 11 2017

tóm tắt bài : Cây bút thần .Ngữ Văn 6 giúp mik nha

6 tháng 11 2017

Trong tất cả những câu truyện cổ tích em đã học thì” Em bé thông minh” là câu truyện hay và có ý nghĩa sâu sắc nhất. Em bé đã phải trả lời bao nhiêu câu hỏi hóc búa của nhà vua, nào là làm con chim sẽ thành ba mâm cỗ,trâu đực bắt đẻ chín con nhưng em bé đã trả lời một cách dễ dàng nhưng em ấn tượng nhất là lời thử thách của sứ giả bên nước làng giềng. Câu đố vô cùng hiểm hóc và có liên quan đến sự tự tôn của dân tộc và là mối lo ngại cho vua cùng các quan đại thần nhưng em bé đã giải rất nhanh bằng cách sử dụng kinh nghiêm dân gian và em đã đại diễn cho tài năng, trí tuệ của đất nước và đồng thời giữ được sự tự trọng cho đất nước, dân tộc. Em cảm thấy rất khâm phục em vì tuy còn nhỏ nhưng em đã góp công cứu nước nhà. Để cảm ơn em bé, vua cũng đã phong cho em làm trạng nguyện và xây dinh thự ngay bên cạnh hoàng cung để tiện thăm hỏi. Từ đó cho thấy, em bé là một người rất thông minh, nhanh trí, bình tĩnh, tự tin, can đảm và đầy bản lĩnh.

6 tháng 11 2017

bạn yêu dấu,cảm ơn đã giúp mình nhưng bạn làm short quá,làm thế nào làm bài văn dc?????

6 tháng 11 2017

tự vệ nhé !

6 tháng 11 2017

Nguyễn Hoàng Đức

tìm cho mk từ đồng nghĩa là từ bảo vệ nhé

che chở 

6 tháng 11 2017

Đồng xu, Cách đồng thuộc dạng từ Đồng âm. Cách đồng nghĩa là :khoảng đất rộng và bằng phẳng dùng để cày cấy, tròng trọt

Tớ thề là tớ ko copy mạng đâu, tự suy nghĩ và làm đại thôi nha, sai thì thông cảm, còn đúng thì tk hộ mịnh để mình có tiền chơi game liên quân mobile

6 tháng 11 2017

bài làm

Chứa tiếng bắt đầu bằng l hoặc n,cùng nghĩa với từ lấm láp,cùng nghĩa với từ lập lờ,cùng nghĩa với từ năn nỉ,Chứa tiếng có vần an hoặc ang có nghĩa như sau,nói năng dài dòng chuyện nỏ xỏ chuyện kia,trái nghĩa với hiểu biết kĩ lưỡng,Tiếng Việt Lớp 3,bài tập Tiếng Việt Lớp 3,giải bài tập Tiếng Việt Lớp 3,Tiếng Việt,Lớp 3

17 tháng 2 2021

C1

a/lấm lem

b/lấp lửng

c/nài nỉ

C2

a/lan man

b/nông cạn

6 tháng 11 2017

Mỗi đồ vật / trong nhà nhỏ bé, đơn sơ mà ấm cúng đều in đậm bao nhiêu kỉ niệm thân thương

   CN                                 VN

6 tháng 11 2017

CN : mỗi đồ vật

VN : đều in đậm bao nhiêu kỉ niệm thân thương

TN : trong căn nhà bé nhỏ, đơn sơ mà ấm cúng

6 tháng 11 2017

  Trong cuộc đời của mỗi con người, ai cũng có những hồi ức riêng để lưu giữ trong tim, để nhớ, để trân trọng. Có thể là những kỉ niệm êm đềm đáng nhớ của tuổi thơ, thời học trò.... Riêng tôi, tôi nhớ mãi những kỉ niệm, niềm vui, hạnh phúc bên người thân. Đó là bà nội của tôi. Mỗi khi nhắc đến bà nội lòng tôi lại dâng lên những cảm giác trong sáng, trân trọng bà.   Năm nay, nội tôi đã bay mươi rồi. Cái tuổi không còn trẻ trung gì nữa nhưng bà có sự lạc quan, yêu đời, sức sống mãnh liệt đối với đời. Hồi còn trẻ, bà mạnh khỏe và làm việc rất tháo vát. Tuy đã già nhưng bà vẫn còn mạnh khỏe như hồi xưa. Bởi bà tập thể dục buổi sáng rất đều đặn. Bà nói: “Phải tập thể dục và ăn uống điều độ mới có sức khỏe tốt”. Dáng bà đi nhanh nhẹn, làm việc gì cũng tháo vát.   Bà rất thương tôi, bà thường dạy cho tôi nhiều điều hay lẽ phải, học làm sao để trở thành một công dân tốt cống hiến cho xã hội. Tôi thương bà bởi lòng nhân hậu hay giúp đỡ người khác. Hang xóm ai cũng quý mến bà, vì bà luôn quan tâm giúp đỡ họ. Mỗi khi ai cần gì giúp, bà luôn sẵn sàng, mở rộng con tim để giúp. Các anh hàng xóm khoảng mười bảy, mười tám tuổi thường làm những việc sai trái vì bỏ học, thất nghiệp nên bà cũng hỏi han và khuyên nhủ các anh đó hiểu về pháp luật, phải có công việc làm ăn. Tôi rất tự hào về bà. Bà nói: “Hàng xóm “tối lửa tắt đèn có nhau” mà!, con phải quan tâm giúp đỡ bạn bè và những người xung quanh”. Tôi vâng lời và học tập theo bà. Mỗi tôi bà thường kể tôi nghe những câu chuyện cổ tích, cuộc sống của mọi người của ngày xưa rất khổ, những điều cần biết trong xã hội...   Mỗi khi tôi làm điều gì sai thì bà không la mắng mà ân cần dạy bảo, khuyên nhủ tôi. Hạnh phúc khi tôi nhận những điểm mười ở trên lớp, hạnh phúc hơn nữa là khi bà biết tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi trong năm học lớp Bảy vửa rồi. Mặc dù bà đã lớn tuổi rồi nhưng bà còn trồng rau và nuôi một đàn lợn. Tôi thường giúp bà tưới rau, bón phân hay cho lợn ăn,... Mẹ của tôi nói rằng: “Bà đã lớn tuổi rồi, không nên nuôi lợn làm gì cho cực để cho chúng con lo là đủ rồi”. Mà bà không chịu nghe. Bà nói: “ Bà không muốn ăn không ngồi rồi”. Bà nói là làm, không ai có thể cản được. Bà nói rồi đi ra vườn tưới rau, cho lợn ăn. Mỗi khi tôi đau, bà lo lắng vô cùng, phải chăm sóc tôi từng chén cháo , từng viên thuốc. Khi tôi khỏe bệnh thì bà rất vui mừng. Niềm vui của tươi cười trên môi nhưng lại có vai giọt nước mắt thấm trên mắt.    Không phải ngày nào bà cũng vui, cũng làm việc đều đặn la không bệnh, không mệt mỏi. Mà cứ mỏi đêm, bà thường thức giấc, đối diện với bức tường phẳng trong căn phòng trống. Dường như bà đang rất buồn vì ông đã mất. Và em nhận thấy được sự già yếu trên khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, làn da điểm đồi mồi. Những tâm sự, nỗi buồn này dù bà không nói ra nhưng tôi cũng thầm hiểu trong sự cô đơn của bà.    Một kỉ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên bà. Hồi ấy, tôi là học sinh lớp Một. Vì trường gần nên tôi phải đi bộ đến trường. Sau tan học, trời mưa to. Bà phải làm xong hết mọi việc rồi bà đón tôi. Vì bà sợ tôi bị cảm nên phải đem áo mưa đến tận trường cho tôi. Tôi thương bà lắm. Tôi dúi đầu vào lòng bà khóc, hơi ấm của bà làm vơi đi nỗi sợ hãi của tôi.   Tôi sẽ nhớ mãi những lời dạy của bà và những kỉ niệm đẹp bên bà. Nó sẽ sống mãi trong lòng tôi, giục tôi bước đi nhanh hơn trên con đường thành công của cuộc đời. “Con hứa sẽ học thật tốt, cố gắng làm con ngoan trò giỏi để không phụ lòng mong mỏi của bà. Bà mãi mãi là người con quý trọng nhất.

6 tháng 11 2017

Ba tôi mất từ năm tôi lên năm tuổi, mẹ tôi ở vậy nuôi hai chị em tôi khôn lớn. Lần đầu tiên tôi bước vào học lớp một, đứa bạn ngồi cạnh hỏi gia đình làm nghề gì? Tôi thật xấu hổ... chỉ dám nói mẹ mình làm nghề kinh doanh. Những ý nghĩ nói dối có lẽ bắt đầu hình thành từ khi ấy. Tôi ganh tị với lũ bạn vì ba mẹ chúng đều làm những nghề nghiệp đáng được xã hội tôn trọng, gia đình tôi, mẹ làm thợ xây, phụ hồ.

Năm học cấp I, tôi nhớ có lần mẹ đến trường đóng học phí cho tôi với quần áo đầy vôi vữa, tôi thật xấu hổ và chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh trong trường học... Tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi với theo: "Hải ơi... Hải ơi... mẹ đây này...!!!"... từ phía sau. Mặc dù nghe thấy rất rõ nhưng tôi vẫn lờ đi, co chân chạy thật nhanh, mong sao lũ bạn đừng chú ý biết đó chính là mẹ của tôi. Tự đóng cửa nhà vệ sinh lại rồi òa lên khóc ấm ức...

Lớn thêm chút nữa tôi học càng kém. Mẹ không chú ý đên điều này lắm phải lo kiếm thật nhiều tiền cho gia đình tôi bớt khổ cực. Mẹ không làm thợ xây nửa mà chuyển sang làm nghề bán hàng ở chợ hoa quả. Đến đêm khi chợ đã đóng cửa mẹ mang hàng ế ẩm vào bệnh viện thành phố để bán chui (vì bảo vệ cấm bán hàng rong trong viện). Tôi nhớ ngày đó tôi không được cầm chìa khóa nhà, vì mẹ sợ tôi cho lũ bạn xấu vào nhà, chúng sẽ phá phách và lấy trộm đồ dùng. Buổi sáng mẹ dậy sớm nấu cơm, mẹ để dành cơm trưa cho tôi vào cái liễn treo lên cột nhà ngoài mái hiên. Tôi chuẩn bị quần áo và cặp sách để sẵn ngoài. Tôi chi mong mẹ đi chợ thật sớm để được rủ lũ trẻ con ở xóm sang chơi ngoài hiên. Trước cửa nhà tôi có một cây mít rất to, lũ bạn giúp tôi ghép những miếng ván thành một "ngôi nhà'' trên cây. Tôi không còn treo cặp lồng cơm và cặp sách trên cột nhà nữa mà mang cất trong "nhà" của mình. Đến bữa, tôi ăn cơm ở đó rồi đi học. Tôi không có khái niệm học bài ở nhà, không biết nấu cơm, giặt quần áo, hay thậm chí là phải quét nhà. Tất cả mẹ làm hết. Mẹ đi làm về rất muộn, thường là tám giờ tối, tôi và em tôi thường ngồi trong ngôi nhà gỗ trên cây, lắng nghe tiếng chiếc xe đạp kêu "cót két" là biết ngay mẹ đang về nơi đầu ngõ. Có những đêm mẹ về muộn thì chị em tôi đã ngủ trên cây mít rồi.

Mùa hè lại đến, buổi sinh hoạt lớp cuối năm nay tụi bạn học cùng lớp đứa nào cũng hớn hờ kể cho nhau nghe về dự định của mình trong ba tháng mùa hè. Đứa thì được bố mẹ cho về quê thăm ông bà nội ngoại, đứa thì được đi nghỉ mát ở những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, đứa thì được bố mẹ cho tham gia vào những buổi sinh hoạt, học đàn, hát, múa ở cung văn hoá thiếu nhi... Còn với tôi, mùa hè là một địa ngục đen tối, tôi rất ghét mùa hè... vì cứ hàng năm hè đến tôi bị mẹ nhốt ở trong nhà từ sáng đến tối mịt, đến khi mẹ về chợ. Mẹ cũng nấu cơm, phần cho tôi vào cái liễn như mọi khi và cất vào trong chạn bát. Được mấy ngày đầu tôi buồn chán lắm, cách biệt với lũ bạn bên ngoài với gian nhà nhỏ bé, chi có ánh sáng vào qua ô cửa sổ nhỏ. Tôi thường đứng lên đó nhìn ngược nhìn xuôi hàng giờ lâu, chẳng có ai thèm đến chơi cả. Tôi lấy giấy ra, gấp thành máy bay, phi xung quanh nhà, nhà chật lắm nhưng nhìn những chiếc máy bay bay xung quanh được vài vòng là tôi mừng lắm rồi. Xong tôi lấy những hạt đỗ đen, đem xếp thành ô để tự chơi, chơi một mình nản lắm. Nếu tôi chơi với chúng bạn những trò này chắc chắn chúng sẽ thua tôi cho mà xem. Mãi rồi cũng chán, tôi lấy giấy, dán thành diều, buộc chỉ vào rồi chạy xung quanh nhà, lên giường, lên bàn ghế chiếc diều ấy chi lên cao được đến gần trần nhà tôi thôi. Tôi làm diều rất khéo, nếu chiếc diều này mà được mang ra khỏi nhà để thả thì lên cao phải biết! Lâu ngày, tôi nảy ra ý định trèo ra khỏi nhà, chiếc cửa số ấy, cái song sắt bé tí, chỉ cẩn tôi bẻ cong là có thể chui được đầu qua mà! Hay quá! Hôm nay tôi mong mẹ đi chợ thật sớm, ý định đó đã le lói trong đầu tôi suốt đêm hôm qua rồi.

Mẹ đã đi rồi, đèo cả em tôi đi trẻ nữa! Tôi vui mừng, sao tôi thấy mình khỏe thế, tôi nắm chắc hai thanh sắt của chấn song cửa sổ, lấy hết sức bẻ cong nó. Cuốì cùng tôi cũng bẻ cong đủ để tôi chui qua đó. Tôi mang chiếc diều của mình qua, chạy một mạch qua cánh đổng đến với lũ bạn ở đó. Thấy tôi chúng ngạc nhiên lắm! Tôi kể cho chúng nghe bí quyết ấy của tôi và dặn chúng đừng nói cho ai biết! Tôi tha hồ chạy nhảy ở bên ngoài, chơi chán ờ ngoài đổng, chúng tôi lại kéo nhau đến ngôi nhà gỗ trên cây mít, ngôi nhà nhiếu bụi bặm lắm, lá mít rụng đầy, chúng tôi dọn dẹp rồi cùng chơi các trò chơi trên đó, vui riết bao! Nhưng tôi vẫn nhớ rằng mình cần phải trở vào trong nhà trước khi mẹ về, hết giờ tôi nhanh chân trèo qua ô cửa số đó chui tọt vào trong nhà và tất nhiên tôi không quên lại bẻ thanh sắt chấn song cửa lại như cũ.

Cho đến một ngày, mẹ bất chợt về trái giờ so với qui định, tôi đang chơi ở cánh đồng thì thấy mẹ đang đứng trên đê chờ sẵn với chiếc roi tre cong vút. Tôi sợ lắm! chưa bao giờ tôi sợ như thế, tôi lén lẻn nhìn mẹ, người tôi toát cá mổ hôi. Mẹ giận dữ vung chiếc roi tre vút mạnh vào mông đít tôi mấy cái. Tôi đau lắm nhưng biết lỗi nên không dám khóc to. Mẹ kéo tay tôi vào nhà mắng một trận và nói ngày mai mẹ sẽ bít cái cửa sổ đó lại. Tôi nghĩ mẹ giận quá nén nói vậy thôi chứ nhà mình chỉ có mỗi cái cửa sổ đó để lấy ánh sáng, bít lại thì tối om nhìn thấy gì? Không ngờ hôm sau mẹ bít nó lại thật, mẹ lấy dây thép, chằng nó lại và không quên dằn cà mấy song sắt lại với nhau nữa. Tôi buồn chán ngôi im trong góc nhà không dám lên tiếng. Hôm sau tụi bạn đến hỏi thăm tôi, chúng gọi tôi qua kẽ nhỏ của chớp cửa:

-       Hải hôm qua bị mẹ đánh có đau không?

Tôi trả lời:

-      Không đau lắm, nhưng tớ buồn lắm! Này, trèo lên cây ổi hái cho tớ mây quả nhé.

Chúng thi nhau trèo lên cây ổi, tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài lắng tai nghe những tiếng động. Chúng trở lại luồn qua chớp cửa mầy quả ối cho tôi, rồi nói

-      Tụi mình ở ngoài này, nêu cần gì thì cứ gọi nhé.

Tôi được an ủi phần nào. Dần dần lũ bạn chán chơi với tôi kiểu thế này, chắng nhìn thấy mặt nhau, chúng lại bị sai bảo nhiều nên cũng chán tìm chỗ khác chơi vui hơn. Tôi buồn lắm, hôm nay trời mưa to, tôi ngồi nằm co ro trên giường, tiếng mưa và tiếng gió thổi mạnh rít lên từng cơn. Trời tối sầm lại, trong nhà tôi đã tối nay còn tôì hơn. Tôi ngồi dậy, trèo lên đầu giường vươn tay ra sờ dây cắm điện. Bỗng người tôi run lên bần bật, tôi ngã xuống giường và lịm đi hồi lâu. Tôi tỉnh lại, thấy nguời đau ê ẩm, tôi khóc vì sợ hãi, vì qua đau đớn bị điện giật. Càng lúc tôi càng khóc to hơn, tiếng tôi khóc hòa cùng tiếng mưa gió khiến người ngoài không ai nghe thấy cả. Đêm hôm ấy mẹ về thi tôi đã lịm đi rồi, mẹ nhào vô bế tôi dậy, vội gọi người hàng xóm đưa tôi đi viện. Cũng may mắn tôi không sao hết. Khi ra viện, bác sĩ dặn mẹ đừng nhốt tôi ở nhà nữa! Mùa hè này rất nhiều trẻ em bị tai nạn vì bị nhốt trong nhà hoặc chơi ngoài ao hồ, sông ngòi... Tôi nhìn thấy sự lo lắng hiện lên khuôn mặt mẹ. Những ngày sau đó, mẹ nghĩ ra cách khác để quản lý tôi. Mẹ đến nói chuyện với nhà trẻ nơi em tôi đang được gửi ở đó. Lúc đầu họ không đồng ý vì tôi đã lớn rồi, sẽ làm ảnh hưởng đến những em bé ở đó, nhưng vì thấy rõ hoàn cảnh của gia đình tôi nên họ đành nhận tôi vào đê trông nom giúp mẹ. Tôi 8 tuổi mà vẫn đi mẫu giáo! Hàng ngày mẹ đưa cả hai chị em tôi đi trẻ, đến tốì đón cả hai chị em tôi về nhà. Cuộc sống như vậy đối với tôi cũng là tốt lắm rồi...

Tuổi thơ cùa tôi trôi đi thật nhanh với nhiều kỷ niệm buồn. Bây giờ tôi lớn hơn và càng hiểu công lao to lớn như trời biển của mẹ, đặc biệt nay tôi biết được ý nghĩa của ngày lễ Vu lan, tôi lại càng thấm thìa hơn về tình yêu thương vô bờ bến mà mẹ đã dành cho tôi. Thật khó cho tôi nói lên những lời yêu mến đầy thân thương với mẹ. Từ đó tôi bắt đầu quan tâm đến mẹ hơn, tôi nhìn trộm mẹ, nhìn thật lâu, thật kỹ, tôi thấy hình ảnh khắc khổ của mẹ in hằn những năm tháng vất vả bươn chải để kiếm sống nuôi hai chị em tôi. Trời ơi... tôi phái làm gì bây giờ? Liệu đã muộn chưa? "Mẹ ơi... cho con xin sám hối với mẹ con xin lỗi mẹ…" tôi không sao nói lên được vì lời nói ấy như nghẹn lại trong tôi. Tôi vội vã, chưa lúc nào tôi thấy tôi vội vã như lúc này. Tôi sợ những lời chưa kịp dành cho mẹ thì mẹ đã ra đi rồi. Tôi thật sự sợ hãi điều đó!!!

“Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, đừng để nỗi buồn hiện lên trên mắt mẹ” . Đây là một câu nói mà tôi nhớ đã đọc ở đâu đó trong kinh Phật. Câu nói khiến tôi thức tỉnh và nhận ra được trách nhiệm của mình, trách nhiệm của người con giữ trọn đạo hiếu với cha mẹ, tôi như đứa con đã bước đi những bước chân lạc lối nay quay đầu trở về.


 

6 tháng 11 2017

 Lúc còn ấu thơ, chắc ai ai cũng ngỡ rằng chỉ có cha mẹ là cho ta tình cảm nhiều nhất. Nhưng không! Thời gian cứ trôi lặng lẽ và từ khi được cắp sách tới trường thì em mới nhận ra được rằng tình cảm của thầy cô dành cho em cũng như tình cảm của cha mẹ dành cho em vậy. Cô như người mẹ, thầy như người cha đã dìu dắt chúng em trên con đường học vấn.

     Thời cắp sách tới trường của mỗi chúng ta là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Chính thầy cô là những người thay đổi cuộc đời chúng ta, uốn nắn chúng ta từng chút một trên con đường học tập. Ngày ngày đến lớp đều được nghe những lời nói ngọt ngào và ấm áp của thầy cô. Ôi! Những lời nói thân thương chứa đựng biết bao tình cảm như những dòng sữa rót vào lòng chúng em. Từ khi chúng em còn bi bô tập nói thì đã được đưa tới trường mẫu giáo để tập làm quen với trường lớp. Cũng chính tại đó, thầy cô đã dạy cho chúng em biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Ngày ngày trôi qua, chúng em dần dần bước lên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức và thầy cô luôn dõi theo chúng em. Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy cô là những người thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, cho chúng em một tương lai tươi đẹp.

    Thầy cô - hai tiếng thiêng liêng mà chỉ có những học sinh đủ tư cách mới được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người đã chắp cánh ước mơ cho chúng em. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học sinh. Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều thú vị. Thầy cô dạy cho em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều khó khăn, thử thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ. Nhờ thầy, nhờ cô luôn tận tình điều khiển, lèo lái chuyến đò đó mà chúng em đã vượt qua tất cả những khó khăn, để rồi theo chuyến đò cập bến cảng kiến thức trong niềm vui. Không chỉ riêng của chúng em mà còn của cả thầy cô nữa. Những gì thầy cô làm cho chúng em thiêng liêng, cao quí đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em vậy.

     Cuộc đời của mỗi chúng ta chắc chắn sẽ không thể phát triển, chắc chắn sẽ vô ích nếu như không có sự nuôi dưỡng và giáo dục. Vốn tạo hóa đã sinh ra như vậy, là con người, ai cũng có cha, có mẹ, có bạn bè, có người thân. Chúng ta được hưởng công ơn sinh thành, được hưởng sự nuôi dưỡng của cha mẹ để lớn lên từng ngày, được sự chia sẻ, giúp đỡ của bạn bè, người thân để sống tốt hơn, phát triển hơn. Thế nhưng, chúng ta còn được hưởng một thứ vô cùng to lớn, vô cùng quan trọng đó là tình yêu thương, sự giáo dục, dạy dỗ của những người thầy giáo, cô giáo trong những mái trường thân thương. Đối với chúng em, đó là thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng và quý giá. Nó theo chúng em ngay từ những ngày còn thơ ấu, từ những ngày mới học con chữ đầu tiên. Hình ảnh người thầy, cô giáo đã xuất hiện trong chúng em ngay từ những ngày em tập đọc, tập viết. Có ai thử tưởng tượng đến hình ảnh những người thầy đêm đêm thao thức với ngọn đèn dò từng chữ một trên bài làm của học sinh, soạn ra những bài học, những kiến thức mới chuẩn bị cho tiết giảng của ngày hôm sau, hay tìm ra những phương pháp, cách dạy, cách học tốt nhất nhằm giúp học sinh của mình học tập tốt hơn. Có ai tưởng tượng đến hình ảnh người thầy đứng trên bục giảng say sưa giảng bài, đôi mắt hướng cái nhìn trìu mến về phía học sinh của mình.

     Thầy cô vất vả, cực nhọc vì học trò là thế, vậy mà lắm khi chúng em lại gây ra những điều sai trái khiến thầy cô lại phải lo lắng, bận lòng. Lắm khi chúng em không trật tự nghe giảng, lắm khi chúng em nói năng vô lễ, hành xử sai trái khiến thầy cô phải suy nghĩ, nhắc nhở. Thế nhưng, tình cảm của thầy cô đối với chúng em cũng không vì thế mà phai nhạt, tình cảm ấy cứ mỗi ngày một nhiều hơn, đậm đà hơn.

     Những tiếng gọi thiêng liêng “cha, mẹ, thầy, cô” là những tiếng gọi chứa đựng bao tình cảm thân thương và sâu sắc trong lòng em. Cha mẹ là người đã có công sinh thành ra em, thì thầy cô là người đã có công dạy dỗ em. Mái trường giống như ngôi nhà thứ hai của em, thì thầy cô cũng giống như cha mẹ thứ hai của em vậy. Em xin gửi lời cảm ơn đến quý thầy cô đã không quản ngại khó nhọc để dạy dỗ, bảo ban chúng em, để đưa chúng em trở thành người con ngoan trò giỏi. Em tự hứa với lòng mình là sẽ luôn vâng lời thầy cô và học tập ngày một tiến bộ hơn để mai sau sẽ trở thành một công dân có ích cho xã hội, cho đất nước. Em mong rằng thầy cô luôn tin tưởng em. Cuối cùng, chúng em xin kính chúc quý thầy, cô giáo trên toàn đất nước mỗi ngày có thêm nhiều sức khỏe, thành đạt hơn, thành công hơn để luôn luôn là những toa tàu đi đầu, hướng dẫn đàn em của mình đưa đất nước mỗi ngày một vinh quang hơn. Thầy cô ơi! Lúc nào em cũng thương yêu và kính trọng thầy cô nhiều lắm!

Viên phấn nào trên tay

Thầy dạy em học chữ

Bụi phấn nào bay bay

Vương tóc thầy trắng xóa.

Bao mùa thu đi qua

Thầy xưa nay đã già

Khai trí em thêm sáng

Cho cây đời nở hoa.

6 tháng 11 2017

CÔ GIÁO LỚP MỘT CỦA TÔI

                  Chỉ còn vài tháng nữa thôi,  tôi phải sắp xa ngôi trường Trần Cao Vân thân yêu, nơi đầy ắp những kỉ niệm đẹp về thầy cô, bạn bè và trường lớp.

                   Nhớ lắm cái ngày hôm ấy, đó là một buổi sáng mùa thu không khí mát mẻ, trong lành.  Ngồi sau lưng mẹ, lòng tôi dậy lên một niềm vui khó tả xen lẫn cảm giác bồi hồi, lo sợ khi lần đầu tiên bước chân vào cổng Trường Tiểu học Trần Cao Vân.  Sân trường rộng rãi với cây bàng, cây phượng tỏa bóng mát rượi rợp bóng cờ hoa. Mẹ dắt tay tôi vào lớp 1/3.  Nụ cười hiền từ, ánh mắt ấm áp cùng với đôi tay mềm mại xoa nhẹ vào đầu tôi của cô Chu Thị Thanh Loan đã xóa tan đi mọi lo lắng, giúp tôi tự tin hơn trong những  ngày đầu đến trường. Ấn tượng đầu tiên ấy đã theo tôi suốt các năm học.

                   Rồi ngày tháng trôi đi, tôi đã học được biết bao điều. Mỗi ngày đến lớp là một ngày vui bởi tôi được cùng học, cùng chơi với bạn bè, được thầy cô dạy dỗ, yêu thương, được tham gia vào các hoạt động ngoại khóa của trường.

                   Càng ngày, tôi càng khôn lớn, trưởng thành hơn chính là nhờ sự dìu dắt của thầy cô.  Cảm ơn cô Loan đã dạy tôi những nét chữ đầu tiên. Cảm ơn cô Uyên- giáo viên chủ nhiệm lớp 2- đã luôn lắng nghe và thấu hiểu tôi, cảm ơn cô Linh, cô Hằng- giáo viên chủ nhiệm lớp 3 và 4- đã luôn khích lệ để tôi tự tin hơn.  Và với năm cuối cấp này,  không chỉ là giáo viên chủ nhiệm đứng lớp, cô Lành còn giống như người bạn của chúng tôi. Cô rất hiểu tính cách của từng bạn trong lớp, hiểu tuổi mới lớn của chúng tôi với nhiều trò nghịch phá và rắc rối. Và còn nhiều thầy cô giáo khác mà tôi không bao giờ quên như cô Vân, cô Tiên đã dạy tôi  cách học, cách tiếp cận với những bài toán, bài văn khó ở câu lạc bộ năng khiếu.  Cảm ơn những thầy cô giáo bộ môn thầm lặng đã dạy tôi biết ước mơ, biết cái hay, cái đẹp…

          Bụi phấn cứ  rơi rơi

           Cho em thêm kiến thức

           Giúp em dần lớn khôn

          Bụi phấn kia không mệt.

          Không quản ngày quản đêm

          Cô chăm lo, dìu dắt

          Thương trò như thương con

          Không quản cả đêm ngày.

          Yêu cô em gắng học

          Bởi sợ cô em buồn

          Bởi sợ sầu trên mắt

          Yêu cô lắm cô ơi!

                       Mái trường Trần Cao Vân thân yêu ,với hàng phượng vĩ rực màu đỏ thắm, lớp học, chỗ ngồi thân quen,……….tất cả đều là  kỷ niệm,  sẽ mãi mãi tươi đẹp tỏa sáng , hệt như một vì sao tượng trưng cho tình cảm thiêng liêng mà  tôi dành cho thầy cô vậy.  Rồi mai đây tôi phải xa mái trường thân yêu này,  tôi hứa sẽ học hành thật tốt, trở thành một con ngoan trò giỏi ,  mãi luôn tự hào là học sinh của trường Tiểu học Trần Cao Vân- một ngôi trường luôn vì các học sinh thân yêu.

CÔ PHÓ HIỆU TRƯỞNG TRƯỜNG EM

                    Từ khi cất tiếng khóc chào đời, em đã cảm nhận được sự yêu thương, tình cảm vô giá mà bố mẹ dành cho em. Không những thế, khi đến tuổi đi học, em lại được đón nhận một tình cảm đáng quý từ thầy cô. Thầy cô như người cha, người mẹ thứ hai của em.

                     Bây giờ em đã là học sinh lớp 5- lớp cuối cấp, cũng là lớp lớn nhất trường. Trong suốt hơn bốn năm học, em đã gặp gỡ biết bao thầy cô giáo nhưng không hiểu sao lúc nào trong tâm trí em cũng hiển hiện hình ảnh của cô hiệu phó. Cô tên là Nguyễn Thị Minh Tâm. Cô có dáng người cao, thân hình thon thả cùng với mái tóc ngắn bồng bềnh, óng mượt. Đôi mắt của cô trìu mến nhìn chúng em cùng với nụ cười tỏa nắng. Làn da của cô trắng, mịn màng rất đẹp.

                    Ở câu lạc bộ năng khiếu, cô là người dạy chúng em phân môn Luyện từ và câu và Cảm thụ văn học. Mỗi khi cô giảng bài, em rất thích thú vì được nghe giọng nói truyền cảm, trầm ấm của cô. Những buổi sáng thứ hai đầu tuần, cô đến trường với bộ áo dài thướt tha. Đứng trên bục lễ đài, cô nhận xét kĩ lưỡng tình hình trường lớp trong tuần rồi ân cần dặn dò, chỉ bảo chúng em từng li từng tí với ánh mắt, cử chỉ đầy tình cảm thân thương. Cô như là hình ảnh tiêu biểu cho vẻ đẹp cao quý của người phụ nữ đất Việt.

                     Em rất yêu cô. Em và các bạn cố gắng làm cho cô vui lòng, mong muốn để lại cho cô những ấn tượng đặc biệt trước khi lên cấp hai.

                     Đối với em, niềm hạnh phúc lớn là được cắp sách đến trường, được sống trong vòng tay ấm áp của các thầy cô và nhất là được nghe những lời khuyên bảo, giảng dạy ngọt ngào của cô. Em sẽ luôn trân trọng tình cảm đáng quý đó và sẽ không làm điều gì để cô phải phiền lòng.

                     Không chỉ riêng cô, tất cả các thầy cô trong mái trường mến yêu này đều là những người cha, người mẹ thứ hai của em. Thầy cô đã chắp cánh ước mơ cho chúng em bay xa, bay cao đến một tương lai tươi sáng. Thầy cô như những người lái đò, đưa từng thế hệ học sinh cập bến bờ tri thức vô tận. Chúng em sẽ luôn nỗ lực học tập và rèn luyện đạo đức, không để những nỗi thất vọng hiện lên khuôn mặt của các thầy cô.

                                    

NHỚ VỀ CÔ GIÁO CŨ

                       Mái trường là ngôi nhà thứ hai của em, nơi đó đã gắn bó với em trong những năm học vừa qua, là nơi ghi lại những dấu ấn đáng nhớ của tuổi học trò. Ở đó, thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai của em còn bạn bè được ví như anh em ruột thịt yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Suốt 05 năm cắp sách đến trường, cô Mai là người em nhớ nhất, cô đã dạy em lớp Một.

                         Cô có mái tóc bóng mượt, làn da trắng nõn, dáng đi thong thả, nhẹ nhàng, giọng nói truyền cảm. Cô luôn ân cần chỉ bảo chúng em trong những ngày chập chững đến lớp. Cô là người đã dạy em những nét chữ đầu tiên. Bây giờ em đã hiểu rằng đó không đơn thuần là dạy em biết viết mà nết người cũng bắt đầu hình thành từ những nét chữ ấy.

                        Mỗi ngày đến lớp, em lại háo hức với những buổi học sinh động. Mỗi khi có bạn trả lời đúng câu hỏi của cô thì sẽ được đáp lại bằng nụ cười hiền hậu. Trong những buổi sinh hoạt lớp, cô thường thưởng những chiếc kẹo xinh hoặc đồ dùng học tập cho những bạn ngoan trong tuần.

                        Nay em đã tạm xa Hà Nội để đến sống ở thành phố biển xinh đẹp cùng bố mẹ nhưng em vẫn luôn nhớ về cô. Tại ngôi trường Trần Cao Vân em đang theo học, các thầy cô cũng ân cần chăm lo, chỉ dạy cho học sinh như những đứa con của mình vậy. Nhân ngày 20 tháng 11 sắp tới, em muốn gửi lời tri ân cô đã dạy dỗ, chỉ bảo em. Em sẽ luôn cố gắng chăm ngoan, học giỏi để cô vui lòng.

                                                                  

CÔ GIÁO TÔI

                             Mái trường là ngôi nhà thứ hai của em,là nơi ai cũng cất giấu những ký ức về tuổi thơ,tuổi học trò của mình . Ở đó, thầy cô như cha mẹ , bạn bè là anh em gắn bó như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm đẹp khó quên. Đối với em, thầy cô vừa là một người cha mà cũng là một người mẹ vừa có lòng vị tha, bao dung, thương yêu vô điều kiện vừa khiêm khắc, răn đe để chúng em nên người. Từ một đứa trẻ không biết gì, chính thầy cô đã dạy chúng em từng nét chữ đầu tiên với tình thương, sự ân cần khi cầm tay uốn nắn từng nét chữ. Em đã từng nghe ai đó nói ” việc học là việc suốt đời ” vì vậy đi cùng em cả quãng đường dài đó không ai khác hơn là thầy cô giáo. Thầy cô không chỉ dạy em những kiến thức bao la mà còn dạy em biết phân biệt đúng, sai, biết sống sao để thành một người tốt, có đạo đức. Để làm được điều đó, thầy cô phải rất vất vả và tốn nhiều công sức. Em vẫn nhớ cô giáo lớp một của em đã kiên nhẫn như thế nào khi bày từng bạn trong lớp cách cầm viết để tập viết sao cho đúng , cho đẹp. Đến giờ ăn, cô còn phải đút từng muỗng cơm cho những bạn ăn khó. Càng lên lớp trên, các cô giáo không chỉ dạy em học kiến thức mà còn chỉ bảo chúng em nhiều hơn về sự lễ phép với người lớn, về tình yêu quê hương, biết bảo vệ môi trường,  biết tránh xa và tự bảo vệ bản thân trước những cái xấu. Nếu không có tình thường vô bờ bến với học sinh thì làm sao thầy cô có thể từ ngày này qua ngày khác chăm lo và dạy bảo chúng em nhiều điều hay đến vậy. Em luôn ghi nhớ công ơn lớn lao của những thầy cô giáo. Em hứa sẽ cố găng học thật giỏi, đạt những bông hoa điểm mười và trở thành người tốt, có đạo đức để thầy cô vui lòng.

                                                               

CẢM NHẬN VỀ THẦY CÔ

                    Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, đến cái ngày mà mỗi năm mới có một lần để nhắc học trò nhớ về thầy cô của mình, nhắc đến Ngày Nhà giáo Việt Nam thì mọi kí ức về khoảng thời gian đẹp đẽ dưới mái trường Trần Cao Vân lại ùa về. Nơi mà ta luôn có bạn bè và thầy cô bên cạnh sẻ chia những buồn vui cùng ta.

                    Thầy cô, chỉ với 2 tiếng thôi mà sao chúng em cảm thấy cao quý và thiêng liêng đến vậy. Có lẽ rằng, tình yêu nghề, yêu trẻ thơ đã ngắm sâu vào trong mỗi con người. Để đến khi trở thành thầy giáo, cô giáo, sự nhiệt huyết, tận tình trong mỗi con người lại dâng trào lên. Thầy cô chính là những ngọn đèn dẫn đường chỉ lối cho chúng em trên con đường đời của riêng mình, thắp lên trong trái tim chúng em những niềm tin, hi vọng và một ngày mai tươi sáng hơn. Thầy cô mang bao tri thức, tình thương đến cho mỗi chúng em. Chúng em biết rằng, thầy cô muốn làm được những điều này thì phải thức khuya, miệt mài bên những trang giáo án. Thầy cô không những cho chúng em tri thức từng ngày, mà còn là người dạy cho chúng em biết về đạo lí làm người. Đó cũng là những bài học đầu tiên mà chúng em được học từ thầy cô. Thầy cô là những người dạy cho chúng em biết học, biết viết và biết làm những việc nên làm, nói những gì nên nói. Thầy cô như là người  ba, người mẹ thứ hai của chúng em. Tình yêu thương của thầy cô dành cho chúng em tuy không được nhiều như bố mẹ nhưng tình yêu thương đó cũng không thể nào đong đếm được. Thầy cô luôn an ủi, động viên mỗi khi chúng em thất bại, vấp ngã và là người thắp lửa cho chúng em để đi đến thành công.

                     Chúng em đã được học rất nhiều điều bổ ích từ thầy cô. Những điều đó là một hành trang giúp chúng em trở thành người có ích cho xã hội. Thầy cô kính mến! Ngày 20-11 đang gần đến. Chúng em không biết làm gì để báo đáp được công ơn của thầy cô. Chúng em gửi đến thầy cô lời tri ân từ sâu trong mỗi trái tim của chúng em. Dù trên con đường của chúng em có phong ba, bão táp thì chúng em vẫn luôn có niềm tin và hi vong một ngày tươi sáng, vì chúng em biết rằng thầy cô vẫn luôn mỉm cười và dõi theo chúng em từng ngày trên con đường sự nghiệp.

                                                 

                

YÊU CÔ!

                    Từ khi mở mắt chào đón cuộc đời, tôi đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng vô giá của cha mẹ . Và lúc đó tôi cứ ngỡ chỉ có ba mẹ là cho tôi tình cảm nhiều nhất . Thời gian cứ trôi lặng lẽ đã và từ khi tôi được cắp sách đến trường thì tôi nhận được tình cảm của thầy cô dành cho tôi. Đối với tôi, cô như một người mẹ hiền dìu dắt tôi trên con đường học vấn. Ngày đầu tiên được đi học tôi cảm nhận như mình lớn hơn. Tôi đã dành tình cảm cho cô nhiều nhất. Được ở bên cô tôi mới cảm nhận được hết những điều ở cô. Cô có những nét thực đáng yêu. Bởi vì vậy mà học sinh chúng tôi dành tình cảm cho cô nhiều nhất. Đôi mắt cô trìu mến nhìn chúng tôi với nụ cười xinh. Cô có một làn da trắng mịn nên trông cô xinh lắm. Nghe cô giảng bài thật là thích thú! Sự hấp dẫn của bài không chỉ là do bài hay mà còn do giọng nói truyền cảm của cô. Mỗi khi đến lớp trong trong trang phục áo dài trắng trinh nguyên , cô như là biểu tượng cho vẻ đẹp thanh khiết cao quý của tâm hồn người thiếu nữ đất Việt . Tôi yêu cô nhiều lắm! Tôi luôn cố gắng để làm cô vui lòng. Đối với tôi cô như là người lái đò cần mẫn, âm thầm  ở bến thời gian đưa từng thế hệ học sinh đến bến bờ trí thức vô tận. Và với tôi niềm hạnh phúc lớn nhất của con người là được cắp sách đến trường , được trải qua một thời gian bên thầy cô, được thầy cô che chở và dạy bảo, được cảm nhận những điều kỳ diệu mà thầy cô mang lại. Tôi sẽ luôn trân trọng cái tình cảm đáng quý đó và không để sự thất vọng hiện lên khuôn mặt cô. Cô luôn dành tình cảm tình cảm yêu thương ngọt ngào cho tôi. Cô là người  thầm lặng đưa chúng tôi đến những đỉnh cao của kiến thức, cho chúng tôi một tương lai tươi đẹp. Nhớ những ngày nào, khi tôi mới bước vào lớp, cô đã nói rằng : “ Các em hãy tự tin, mạnh dạn lên nhé! “. Tôi yêu cô nhiều lắm . Tôi không bao giờ tôi có thể quên công ơn sâu nặng và tình cảm bao la của cô                                                    

TÌNH CÔ SƯỞI ẤM TÂM HỒN TÔI

                   Đông đang về, trời trở rét ,nhưng con tim tôi vẫn cảm thấy ấm áp vì tôi biết tình thầy cô có thể sưởi ấm tim tôi. Đôi mắt tôi chợt thoáng nhuốm màu buồn, một mảng màu nhẹ thôi mà không hiểu sao khóe mắt cứ rưng rưng …Tôi lắng mình xuống, dường như tôi nghe văng vẳng ở đâu đây hình ảnh cô giáo, người luôn quan tâm, giúp đỡ, lo lắng và chăm sóc tôi.

                   Cô là một người tôi rất tôn trọng. Có đôi khi cô giận dữ, hay la mắng chúng tôi, nhưng cô vẫn là người rất quan trọng đối với tôi. Cô đã dành cả một năm học dài để dạy cho chúng tôi những điều hay lẽ phải, đã trao vô vàn kiến thức bổ ích cho chúng tôi. Không có thứ gì có thể đánh đổi sự miệt mài của cô. Chúng tôi đã rất vui mừng khi trở thành những học trò bé bỏng của cô. Người cô chủ nhiệm mà tôi đang nói đến là cô Tuyền – lớp 5/9 của chúng tôi. Cô dìu dắt chúng tôi trở thành học sinh ngoan, trò giỏi. Được học cô, tôi thực sụ cảm nhận được câu nói: “Cô giáo như mẹ hiền”. Khi chúng tôi vấp ngã, cô đều dịu dàng nâng đỡ. Đôi khi chúng tôi có nghịch ngợm,cô cũng không la mắng nặng lời, nhưng tôi biết cô rất buồn. Chắc hẳn, trong quãng thời gian đi học, ai cũng có một kỉ niệm đẹp, khó phai. Tôi cũng vậy. Lần đầu tiên gặp cô Tuyền, tôi có cảm giác cô thật thân thiện và dễ mến vô cùng. Cô ngước nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng nói: “ Chào em! ”. Tôi rụt rè đáp lại : ” Chào cô ạ ”. Cô là người tôi rất yêu quý. Có bài toán khó, cô sắp xếp công việc, ở lại giúp tôi. Đôi khi tôi không hiểu, cô kiên nhẫn nói lại từ đầu, dù tôi biết là công việc của cô khá bận rộn.

                    Không đáp lại tấm chân tình, tôi còn khiến cô buồn lòng hơn. Hôm ấy, tôi ở lại trực nhật, cô thì đang ở lại soạn giáo án. Tôi trực nhật vừa xong thì công việc của cô cũng vừa kết thúc. Định ra về, tôi bỗng nghe tiếng cô gọi : ” Vy ơi, lên đây cô bảo !”. Cô đưa cho tôi một tập tài liệu được đóng kín mít rồi dặn :” Vì cặp cô hết chỗ bỏ nên nhờ em đem về nhà, ngày mai đem lên lại cho cô nhé! Tuyệt đối không được mở ra ”. Tôi vui vẻ chấp nhận rồi chạy về nhà. Buổi tối, chuẩn bị học bài, lấy sách vở ra thì thấy tập tài liệu. Chợt lóe lên trong đầu một suy nghĩ : ” Trong này có gì mà cô đóng kín thế nhỉ ? Mình mở ra một xíu thì có sao đâu ! Làm sao cô biết được ! ” Không thể kiềm chế sự tò mò, tôi đã cẩn thận mở ra và nhìn thấy đó là bài kiểm tra đột xuất ngày mai. Vừa sửng sốt, vừa sung sướng, nếu biết trước bài, ngày mai mình sẽ được điểm tốt. Mọi người sẽ nể mình. Thế rồi tôi đã mở tập tài liệu  ra. Ngày mai, tôi đã dán tập tài liệu một cách cẩn thận rồi đưa cho cô. Cô cười vì thấy tập tài liệu không có gì lạ thường. Hôm trả bài kiểm tra, cô nói :” Dạo này, môn toán của lớp ta rất tệ. Nhưng chỉ có mình bạn Vy được điểm tốt, rất đáng khen. Cô đề nghị cả lớp vỗ tay tuyên dương bạn ”. Cả lớp đều vỗ tay tán thưởng. Trong giây phút ấy tôi thật sự đáng hổ thẹn. Suốt một giờ học, trong lòng tôi cảm thấy áy náy, khó chịu. Tôi đã rất hối hận. Cuối giờ, khi cả lớp đã về hết, tôi lên gặp cô. Cô hỏi :”Có chuyện gì không ổn sao Vy ? ”. Tôi chỉ biết im lặng. Sau một hồi, cô lại trìu mến hỏi : ” Em bị đau à ? ”. Lúc đó, cảm xúc trong tôi đã trào dâng. Tôi sà vào lòng cô, vỡ òa lên khóc. Vừa khóc, tôi vừa nói : ”Em thành thật xin lỗi cô. Vì tò mò nên em đã mở tập tài liệu ra. Em đã phụ lòng tin của cô. Em sẽ không tái phạm một lần nào nữa.” Cô thoáng buồn và bảo : ”Lần sau, em đừng bao giờ làm như vậy nữa nhé!”. Tôi và cô đã cùng trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, làm tôi và cô càng trở nên thân thiết.

                  Cô là nguồn động lực giúp tôi vươn xa trong học tập. Đó là bí mật của riêng tôi và cô. Người giúp tôi tự tin vào bản thân hơn chính là cô. Tôi rất trân trọng khoảng thời gian đã qua của tôi và cô. Lời nói của cô thật nhẹ nhàng, dịu dàng như mới vừa hôm qua thôi.

                  Đây chỉ là một kỉ niệm nhỏ, nhưng ý nghĩa của nó vô cùng lớn và khó phai. Không có lời lẽ nào diễn tả được sự tôn trọng của tôi đối với cô. Cô luôn chỉ cho tôi những điều hay và chưa đúng. Khi có người hỏi:”Thầy cô giáo nào mà em kính trọng nhất ?” Tôi sẽ luôn trả lời rằng: đó là cô Tuyền-cô là người mà tôi luôn kính trọng và yêu quý. Tôi sẽ giữ mãi kỉ niệm đó trong lòng, và không một phút giây nào tôi có thể quên được cô. Cô như người mẹ tuyệt vời. Cô ơi!  Dù lớn bao nhiêu, em vẫn chỉ là đứa học trò bé nhỏ của cô thôi!

“NHỮNG CON CỪU NHỎ” CỦA CÔ

Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấc

Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương

Những ngày vui của một thuở đến trường

Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.

Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm

Cô dạy con từng nét chữ vần thơ

Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời

Và duyên dáng của một người con gái.

Tâm hồn con, một nỗi buồn dài

Cô ôm ấp, xoa đầu khi con khóc

Vầng trán cô những vần nhăn se sắt

Âu yếm nhìn chúng con

Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền

Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “ trại chủ ”

Và chúng con là những con cừu bé nhỏ

Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la.

Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua

Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ

Một tình thương bao la và vô tận

Cô dành cho những con cừu nhỏ – chúng con.

TẤM LÒNG CÔ

                    Ngày 20-11 là một trong những ngày lễ truyền thống hằng năm để học sinh Việt Nam tỏ lòng biết ơn đến thầy cô giáo của mình. Nhân dịp này em cũng muốn gửi đến cô Mẫn – cô chủ nhiệm năm nay của em qua những dòng chữ tri ân này. Trong năm học 2016-2017, lớp 5/10 là lớp mới được quy tụ học sinh từ các lớp. Mỗi lớp vài bạn, riêng chỉ có mỗi mình em chuyển từ lớp 5/1 qua.

                    Ngày đầu tiên tập trung tới trường, trong lòng em vừa buồn vừa có cảm giác  hồi hộp lo lắng. Buồn vì xa các bạn cũ đã học chung với nhau bốn năm rồi, hồi hộp lo lắng vì không biết sang lớp mới các bạn như thế nào và còn cô giáo mới nữa.Thế rồi cô xuất hiện trước cửa lớp với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt.Cô có dáng người thon gọn,cân đối. Mái tóc cô đen óng xõa ngang vai. Cử chỉ cô dịu dàng,ân cần hỏi thăm từng bạn.Cô an ủi và động viên cả lớp: “Lớp mình tuy là lớp mới tách nhưng cô muốn các em đoàn kết và cùng nhau cố gắng học tập cho thật tốt nhé”.Còn em, cô biết em vừa bị gãy tay nên cô nhắc nhở: “ Kiệt ơi, em không được chạy nhảy nhiều và lát nữa ra về để các bạn ra trước rồi hãy từ từ đi kẻo xô đẩy té thì nguy hiểm”. Khi nghe cô nói câu đó thì trong lòng em cảm thấy rất ấm áp. Sự dịu dàng ân cần của cô giáo, sự thân thiện của các bạn đã xua tan đi cái cảm giác lo lắng hồi hộp trong em. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn dành sự quan tâm, chăm sóc chu đáo cho mỗi học sinh trong lớp như ngày đầu tiên. Mỗi lần nhà trường tổ chức hoạt động ngoại khóa ở ngoài, cô tất bật chuẩn bị mọi thứ từ thức ăn, nước uống đến việc dặn dò chúng em thật kỹ lưỡng. Nào là chúng em phải xếp hàng trật tự, không nên tách ra ngoài đi một mình. Buổi trưa sau khi chúng em tham dự cuộc thi đá bóng do trường tổ chức, lớp em ra về sau cùng, nhìn hình ảnh cô tất bật chạy đi chạy lại rót cho chúng em từng ly nước ngọt mát rượi, chia cho chúng em từng cái bánh bông lan nhỏ xinh làm em cảm thấy rất vui. Mồ hôi nhễ nhại dưới cái nắng oi bức nhưng trên môi cô luôn nở nụ cười rạng rỡ. Đó là hình ảnh rất đẹp, một cái đẹp toát ra từ tâm hồn của một nhà giáo luôn yêu thương học sinh của mình. Trong lớp cô hay dành sự quan tâm đặt biệt với các bạn có hoàn cảnh khó khăn,lúc chia quà bánh cũng để cho các bạn ấy nhiều hơn. Kết quả học tập của mỗi bạn cũng được cô theo dõi rất chặt chẽ và thường xuyên thông báo với phụ huynh. Cô luôn để ý từng chuyện nhỏ nhặt trong lớp để kịp thời giải quyết không để phát sinh những vấn đề lớn.Với em được đến trường là một điều may mắn, có được cô giáo tốt là một niềm hạnh phúc. Là học sinh lớp 5 cũng là năm cuối cấp trước khi rời mái trường thân yêu, khi nào đến lớp em đều rất vui.

                    Mỗi ngày cô đều tặng cho chúng em một viên kẹo nhỏ ngọt ngào. Đó là kẹo yêu thương. Tình yêu thương của cô cho học sinh. Người ta nói rằng kí ức tuổi thơ là cánh diều nâng cho ta bay lên những ước mơ. Sau này một phần kí ức của em sẽ là cô.

NHỚ ƠN THẦY CÔ

                        Sắp đến ngày 20/11 rồi, ngày nhà giáo Việt Nam, ngày mà học sinh chúng em tỏ lòng biết ơn sâu sắc. Với em hình ảnh các cô dạy dỗ khi em bước chân vào trường làm sao quên được. Lúc này cảm xúc em dâng trào khó tả khi nghĩ đến công lao của cô. Em luôn coi cô như là mẹ hiền thứ hai của em.

                       Ngay từ khi chúng em còn bỡ ngỡ bước chân vào trường tiểu học Trần Cao Vân, chính cô Châu là người dạy cho em đánh vần và uốn nắn cho em từng nét chữ. Bây giờ em cũng là học sinh lớp 4 rồi, cô Tuyền cũng là người đã theo sát chúng em để truyền đạt cho chúng em những kiến thức cơ bản và dạy cho chúng em cách làm người, có lòng nhân ái để chúng em hoàn thiện hơn.

                       Càng nghĩ đến cô, chúng em thầm hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để đền đáp công ơn dạy dỗ của cô và để sau này trở thành con ngoan trò giỏi, là người có ích cho xã hội. Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11 em chúc cô và gia đình luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Em sẽ mãi mãi nhớ đến cô cho dù có đi nơi đâu.

NGƯỜI “NÂNG CÁNH ƯỚC MƠ” CHO EM

                                                     Ai nâng cánh ước mơ cho

Là thầy cô không quản ngày đêm

Ai dạy dỗ chúng em nên người

Là thầy cô em ghi nhớ suốt đời.

                    Đã 4 năm học trôi qua, em đã được học tập và rèn luyện dưới mái trường Trần Cao Vân thân yêu. Nơi đây em đã được thầy cô dạy bảo những điều hay lẽ phải. Mỗi thầy cô đều để lại trong em những ấn tượng khó phai. Trong số các thầy cô giáo ấy, cô Châu là người mạng lại trong em cảm xúc sâu sắc. Nhớ ngày nào còn rụt rè, bỡ ngỡ khi bước chân vào Trường Tiểu học Trần Cao Vân. Ngôi trường to lớn, khang trang hiện ra trước mắt em trong sự ngỡ ngàng. Mọi cảnh vật hoàn toàn khác lạ so với trường mẫu giáo mà em đã học. Em hồi hộp, e ngại, cứ đứng nép mình vào bố như muốn được chở che. Thế nhưng cảm giác lo sợ của em dần dần tan biến khi đôi bàn tay ấm áp của cô dẫn em vào lớp học. Em còn nhớ như in lời động viên của cô: “Con hãy mạnh dạn lên nhé!”. Suốt một năm học, cô đều chăm lo cho em từ việc học tập đến việc ăn uống trong buổi trưa ở lại bán trú. Nhờ cô dạy dỗ nên em học tốt và mạnh dạn hơn nhiều. Công ơn của cô cao cả biết nhường nào!

                   Sự tận tụy, lòng đam mê, nhiệt huyết của cô em sẽ mãi khắc ghi. Em luôn tự nhủ với mình sẽ cố gắng học tập chăm chỉ và rèn luyện đạo đức thật tốt để không phụ lòng tin yêu của cô.

BIẾT ƠN THẦY CÔ

                    Quả đúng như lời ông cha ta đã truyền dạy cho con cháu bao đời: “Không thầy đố mày làm nên”. Kiến thức chúng ta có được hôm nay là nhờ công ơn của thầy cô. Mỗi năm, cứ đến ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, chúng em mới có dịp bày tỏ lòng biết ơn cô thầy.

                    Thầy cô ơi! Chúng em luôn luôn ghi nhớ công ơn của thầy cô trong suốt cả cuộc đời mình. Thầy cô đã dìu dắt bao thế hệ học sinh tiến bước đi lên, làm theo lời Bác:

“Vì lợi ích mười năm trồng cây

Vì lợi ích trăm năm trồng người”

                    Không quản khó khăn vất vả, từng ngày thầy cô chắp cánh cho chúng em bước vào đời. Sẽ chẳng bao giờ em quên được hai tiếng “Thầy cô” Những bài thầy cô dạy là hành trang kiến thức, là sức mạnh tri thức mà từ đó em sẽ vững vàng hơn.

                   Mùa đông đến rồi, những cơn gió đầu mùa giá buốt sẽ khiến thầy cô vất vả hơn. Nhưng với niềm tin và lòng yêu thương mà các thầy cô dành cho học sinh, lòng nhiệt huyết trong thầy cô sẽ sưởi ấm, xua tan cái rét, sáng bừng lên trong dịp Nhà giáo Việt Nam 20/11 này. Em xin thay mặt cho tập thể lớp 4/1, chúc thầy cô luôn vui vẻ tràn ngập niềm vui trong cuộc sống và thành công trên con đường dạy học của mình.

CÔ GIÁO LỚP MỘT CỦA TÔI

                                      “Ngày đầu tiên đi học

                                      Em mắt ướt nhạt nhòa

                                      Cô vỗ về an ủi

                                      Chao ôi sao thiết tha…”

                      Lời bài hát gợi cho tôi nhớ đến buổi đầu tiên đi học của mình. Chắc hẳn trong mỗi chúng ta, ai cũng đã từng là một học sinh lớp Một khi bước vào trường tiểu học với đầy sự bỡ ngỡ và sợ sệt. Tôi cũng vậy! Nhớ sáng hôm ấy, mẹ chở tôi đến trường, trên đường đi nỗi lo sợ của tôi lại dâng lên. Tôi sợ khi đến trường sẽ không có ba mẹ che chở, bảo bọc tôi, không có ai chơi với tôi, mọi thứ đều xa lạ với tôi… Nhưng trái với sự lo lắng ấy, tôi lại đón nhận được sự yêu mến của bạn bè và sự chăm sóc của cô giáo.

                       Cô Thủy là người thầy đầu tiên của tôi, người đã chăm sóc, dạy cho tôi từng con số, những cái chữ đầu tiên, là người đã truyền đạt cho tôi vô số kiến thức hay và bổ ích. Cô ân cần, dịu dàng nhưng có lúc cô cũng nghiêm khắc đối với học sinh. Cô xem học sinh như những đứa con ngoan của mình. Cô luôn mỉm cười mỗi khi chúng tôi học tốt. Cô khuyến khích, động viên mỗi khi có học sinh trong lớp buồn hay làm sai điều gì đó. Tôi nhớ nhất khi tôi đi thi viết chữ đẹp, cô đã cầm tay tôi, uốn nắn cho tôi từng nét chữ . Lúc ấy bàn tay của cô sao mềm mại và ấm áp đến thế! Có lần, một bạn nam nghịch ngợm đã làm hỏng máy tính của cô nhưng cô không la mắng mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.Trong mắt tôi, cô là người mẹ thứ hai của tôi, cô đã dẫn dắt cho tôi đi đến một tương lai tươi sáng. Tôi cảm ơn cô vì đã dạy dỗ tôi nên người. Dẫu sau này, không còn học ở  ngôi trường Trần Cao Vân thân yêu, tôi sẽ vẫn luôn nhớ về cô.

                      Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-1, tôi xin gởi lời chúc và cảm ơn đến cô: “ Em chúc cô luôn luôn khỏe mạnh, yêu nghề.”

TRI ÂN THẦY CÔ

                    Cứ mỗi lần đến ngày 20/11, ngày Nhà giáo Việt Nam, lòng em bỗng thấy xao xuyến, bồi hồi. “Thầy cô”, chỉ hai tiếng thôi mà em cảm thấy thiêng liêng và cao quý quá. Mới ngày nào còn bỡ ngỡ trước cổng trường mà giờ đây em đã là học sinh lớp bốn với nhiều yêu thương đong đầy cảm xúc. Em luôn tự hào là học sinh của trường tiểu học Trần Cao Vân. Tự hào vì không chỉ được học tập trong môi trường tốt, mà vì chúng em được những thầy cô giáo tận tình dạy dỗ, yêu thương, lo lắng như những người cha, người mẹ. Nhờ thầy cô mà chúng em biết học, biết viết, biết yêu thương và giúp đỡ. Ngoài truyền đạt văn hóa, cô Trang đã uốn nắn cho em từng nét chữ đầu đời, cô Lê dạy cho em biết thế nào là đoàn kết, yêu thương. Cô Linh cho em biết thế nào là bao dung và nhân ái. Đặc biệt, chỉ vào lớp bốn được mấy tháng thôi nhưng hình ảnh thầy Hưng ân cần, quan tâm và lo lắng cho chúng em như người cha hiền từ là động lực cho chúng em vươn lên trong học tập. Thầy cô đã tốn bao nhiêu công sức, những giọt mồ hôi để đem đến cho chúng em niềm vui và hạnh phúc. Xin cảm ơn những thầy cô Trường Tiểu học Trần Cao Vân đã dạy dỗ và dìu dắt chúng em. Thầy cô là vầng trăng soi sáng con đường chúng em đi. Chúng em sẽ cố gắng học tập tốt, phấn đấu càng nhiều thành tích cao để dâng tặng cho các thầy cô kính yêu, đền đáp công ơn dạy dỗ của thầy cô.

NGÔI NHÀ THỨ HAI CỦA EM

                    Hướng đến ngày 20/11 lòng em lại rộn lên bao niềm vui, sự biết ơn và tự hào về thầy cô, bạn bè ở ngôi trường Trần Cao Vân thân yêu mà em đang theo học.

                   Em tự hào khi trường em là một ngôi trường khang trang, đẹp đẽ với những dãy nhà ba tầng sừng sững. Tất cả các thầy cô trong trường đều là những giáo viên giỏi, hết lòng tận tuỵ, truyền lại cho chúng em những bài học quý để giáo dục chúng em nên người. Bạn bè đều là những người thân thiện, giúp đỡ nhau khi gặp những bài học khó, chia sẻ cho nhau mỗi khi có bánh kẹo ngon. Đặc biệt năm nay, em được cô giáo Thục Uyên làm chủ nhiệm. Cô là một người vui tính nhưng cũng khá nghiêm khắc. Tuy em chỉ mới được học cô một thời gian nhưng em cảm nhận được tất cả những điều tốt đẹp mà cô đang dành cho em. Cô biết em học còn yếu nên thường xuyên quan tâm, động viên, khích lệ em cố gắng hơn trong học tập.

                   Nhân ngày 20/11, em kính gửi đến cô giáo chủ nhiệm cùng tất cả các thầy cô trường Trần Cao Vân những lời chúc tốt đẹp nhất, những bó hoa tươi thắm nhất. Em xin hứa sẽ cố gắng rèn luyện, ngày càng tiến bộ hơn trong học tập để không phụ lòng dạy dỗ của thầy cô.

CÔ GIÁO CŨ

                     Mỗi năm, khi sắp đến ngày 20/11, lòng em lại dâng lên những cảm xúc khó tả, bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm về thầy cô.

                     Trong những ngày đầu cắp sách đến trường, sự bỡ ngỡ, sợ sệt trong em rất lớn. Nhưng nó bỗng tan biến khi em nhìn thấy nụ cười và sự nhẹ nhàng của cô. Cô Hà ơi! Vậy là đã ba năm trôi qua, giờ em đã lớn khôn dần theo năm tháng thì trên gương mặt cô cũng hằn sâu bao nỗi nhọc nhằn, vất vả nhưng ánh mắt cô vẫn sáng lên một niềm tin, một tình yêu với bao lứa học trò. Đến giờ đây, em mãi không quên những cái a, b, c, …, những phép cộng, trừ đầu tiên cô đã dạy em. Em yêu cô nhiều lắm.

                    Nhân ngày 20/11, em gửi đến cô những lời chúc tốt đẹp và lòng biết ơn vô hạn. Em kính chúc cô luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc để tiếp tục chèo lái những chuyến đò tri thức.

6 tháng 11 2017

k đăng linh tinh nhé

6 tháng 11 2017

con này

MÀY BỊ THẦN KINH À

6 tháng 11 2017

Ở BÀI CON HỔ CÓ NGHĨA NHA

MK VIẾT THIẾU

10 tháng 11 2017

đúng rồi