K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

27 tháng 3 2018

ko phải lúc bn nhé

ko đăng linh tinh lên diễn đàn

27 tháng 3 2018

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

27 tháng 3 2018

chào bạn

KB vơi mk nhé

Chúc bn hok tốt

27 tháng 3 2018

đã hỏi thì hỏi cho tử tế chứ

kết bạn nha

27 tháng 3 2018

không biết

Nhưng chúc bn kì thi tốt

Chuusc bn hok giỏi

27 tháng 3 2018

Học hỏi là một việc rất quan trọng đối với nhân dân ta, đối với cả nhân loại từ ngàn xưa cho đến nay. Nó giúp con người mở mang kiến thức, giúp cho đất nước văn minh, tiến bộ. Nhận thức được tầm quan trọng của vấn đề này, tuy phải bận trăm công nghìn việc, nhưng lê-nin vẫn thường khuyên cán bộ và tự đặt cho mình nhiệm vụ: Học! Học nữa! Học mãi!”
Học là gì?. Học là việc ta tiếp thu kiến thức của nhân loại dưới sự hướng dẫn của thầy cô giáo. Tại sao chúng ta phải học? Kiến thức của nhân loại bao la mênh mông như biển cả còn sự hiểu biết của mỗi người trong chúng ta chỉ như giọt nước. Hơn thế nữa, mỗi một giây phút trôi qua thì hành tinh của chúng ta lại có một phát minh mới ra đời, vì thế không bao giờ chúng ta học được hết những kiến thức đó và cũng vì thế mà chúng ta phải luôn luôn học tập ko ngừng, học hỏi suốt đời: Học! Học nữa! Học mãi!”. 
Làm sao chúng ta có thể quên được tấm gương của nhà bác học Lê Quý Đôn của đất nước Việt Nam hay các bác học Newtơn, Ampere… trên thế giới đã suốt đời học hỏi và cống hiến nhiều kiến thức quý báu cho nhân loại. Cho nên chúng ta ko lạ gì khi thấy các danh nhân trên thế giới cũng từng có những suy nghĩ tương tự, như câu nói nổi tiếng của Darwin:
Nhà bác học ko có nghĩa là ngừng học” hay
đường đời là chiếc thang ko nấc chót, việc học là quyển sách ko trang cuối cùng.” (Kalinin). Và câu của bác hồ :
Học hỏi là một việc fải tiếp tục suốt đời”.
Chính câu nói của các nhà bác học càng làm tăng them giá trị chân lí lời nhận định của lê-nin. 
Do đó, học hỏi suốt đời là một việc phải làm và cần làm. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, để việc học hỏi đạt kết quả thật tốt, chúng ta phải xác định rõ động cơ học tập là vì tổ quốc, vì nhân dân, học để trở thành người lao động mới có khả năng trình độ để phục vụ đất nước, sẵn sàng xây dựng và bảo vệ tổ quốc. Bên cạnh mục đích học tập, chúng ta còn phải có tinh thần thái độ học tập đúng đắn, học đi đôi với hành, học ở trường, ở ngoài cuộc sống, từ con người và cả cảnh vật xung quanh. Khi học, chúng ta cần phải tìm tòi, mò mẫm, thực hành thử nghiệm, suy nghĩ thêm để hiểu rõ và mở rộng các kiến thức đã thu thập được để từ đó rút ra được kinh nghiệm và đạt được kết quả tốt…

Thấm hiểu ý nghĩa và giá trị sâu sắc trong câu nói của Lê-nin cũng chính là đã nhận ra được chân lí của học tập. Chúng ta cần phải cố gắng học tập để nâng cao hiểu biết, hoàn thiện bản thân. Học không ngừng, mai sau, ta có thể giúp ích cho xã hội, xây dựng đất nước ngày giàu mạnh.

27 tháng 3 2018

Vườn nhà em có rất nhiều loại cây, tuy nhiên em vẫn thích những loại cây có tỏa bóng mát để mấy đứa trẻ xóm em có thể vui chơi thỏa thích cho mùa hè. Và em vẫn thích nhất là cây bàng.

Cây bàng là loại cây hiếm người trồng ở trong vườn, nó chủ yếu được trồng ở sân trường để che bóng mát. Nhưng em không biết từ lúc em sinh ra đã thấy cây bàng mọc lên từ bao giờ. Cũng không hiểu vì sao em lại thích thú với loại cây này.

Cây bàng nhà em cao và to, tỏa tán rộng xum xuê một góc vườn. Thân cây bàng không to như cây xà cừ, nên chỉ cần một vòng tay ôm là em có thể ôm được cây bàng. Vỏ thân bàng xù xì, có mọc lên nhiều ụ to như những khối u bám chặt không chịu dứt ra. Rễ của cây bàng lan ra rộng xung quanh nhìn như những con rắn khổng lồ bò ngổn ngang trên mặt đất.

Những chiếc rễ đó là nơi để chúng em ngồi vui chơi, độc sách hay nghe người lớn kể chuyện. Em cũng không biết được rễ của cây bàng đâm xuống lòng đất sâu như thế nào.

Lá cây bàng thay đổi theo mùa. Vào mùa xuân và mùa hè lá bàng xanh mướt, nhìn lá nào lá nấy to và xanh rất thích mắt. Còn mùa thu và đông thì lá bàng chuyển sang màu vàng rồi màu đỏ và bắt đầu rụng đầy ở gốc cây. Ba em bảo đó là mùa bàng thay lá, khi nào mùa xuân đến thì lá bàng mới bắt đầu đâm chồi, nảy lộc thành những chiếc lá to.

Mỗi lần có những cơn gió thổi qua, lá và lá cọ xát vào nhau tạo nên những âm thanh nghe vui tai.

Nhiều người vẫn bảo bàng không có hoa, nhưng thực ra hoa của cây bàng bị che lấp sau lá, những chùm hoa trắng li ti núp thật kín sau những chiếc lá to. Và khi đã đến thời kì thì quả bàng được hình thành. Quả bàng hình bầu dục, có màu xanh thẫm. Khi chín có màu vàng. Đây là loại quả gắn liền với kí ức tuổi thơ của nhiều đứa trẻ quê em. Quả bàng ăn bùi bùi, thanh thanh rất thích. Nhiều đứa trẻ vẫn giành nhau từng quả bàng vì không phải mùa nào bàng cũng ra nhiều quả.

Mỗi lần dứng dưới cây bàng, em lại thích thú vì nó là loại cây thân thuộc của gia đình em.

27 tháng 3 2018

Trong mỗi chúng ta, tuổi học trò là thời gian tuy ngắn mà vui vẻ nhất, ý nghĩ nhất trong đời người. Nói đến tuổi học trò là những kỉ niệm buồn vui với thầy cô, bạn bè nhưng đọng lại đâu đó trong tâm trí em một hình ảnh đẹp nhất của tuổi học trò đó là một loài cây em yêu thích nhất – Cây phượng vĩ trước cổng trường em

Nhìn từ xa cây phượng như một chiếc ô khổng lồ, màu xanh của lá hòa cùng màu xanh của bầu trời cao vợi trong sáng của mùa hè.Cây phượng vĩ trước cổng trường em đã cao tuổi, thân cây to và sần sùi, rễ nổi ngoằn ngoèo trên mặt đất như những chú run khổng lồ. Những tán lá xum xuê, mỗi chiếc lá xanh ngắt nhỏ xíu đã góp phần xua tan đi những cái nóng nực của mùa hè. Những cành cây cùng với những chiếc lá vươn dài lên cao để đón ánh nắng mặt trời. Cây phượng có một sức sống thật mãnh liệt, sức sống dẻo dai, bền bỉ, tràn đầy nhựa sống mỗi khi hè về.

Phượng nở báo hiệu cho mùa thi đã đến, hoa phượng nở đỏ rực cả một góc trời.Trời hè với những tia nắng chói chang nhưng kì lạ, càng nắng to hoa phượng càng đua nhau đỏ rực rỡ tăng sự tươi mới cho bầu không khí nơi đây, lá phượng cũng xanh ngắt đua lên trời cao. Lá phượng cũng trở thành một món đồ chơi cho chúng em. Chúng em nhặt từng lá nhỏ để chơi đồ hàng. Mỗi khi buồn, khi vui chúng em đều ngồi dưới gốc phượng tâm sự cùng nhau. Cành lá phượng như những cánh tay vươn ra múa may cùng gió để cùng chung vui với những niềm vui nho nhỏ của chúng em. Hoặc cũng có khi rủ xuống mỗi khi chúng em buồn. Cứ đến cuối năm học, chúng em lại nhặt hoa phượng để ép vào trang vở làm kỉ niệm, đó là những kỉ niệm khó phai.Hoa phượng nở báo hiệu một năm học sắp kết thúc. Chúng em sẽ chia tay bạn bè để bước vào kỳ nghỉ hè dài ba tháng liền. Nhưng buồn nhất là phải chia tay cây phượng – loài cây em yêu thích nhất. Vì cây phượng là người bạn thân thiết nhất của tuổi học trò chúng em. Khi em nghĩ đến lúc phượng nở đỏ rực, ve kêu râm ran cũng là lúc báo hiệu thời khắc chia tay đã đến. Vào những ngày cuối năm học, chúng em thi viết lưu bút và không quên ép cùng trang viết một bông hoa phượng đỏ rực. Những dòng lưu bút của những người bạn thân thiết không bao giờ phai mờ trong tâm trí em. Năm học kết thúc, phượng ở lại một mình, bơ vơ trước cổng trường , chẳng có bóng học sinh đến, phượng buồn, phượng muốn khoe dáng với các bạn học sinh nhưng bây giờ cổng trường đã vắng lặng, chỉ còn tiếng ve kêu. Phượng mong mùa hè chóng qua đi để lại được gặp lại những người bạn học trò.

Em yêu cây phượng bởi nó gắn liền với thời cấp hai của em, mang lại bao nhiêu ký ức về mái trường mến yêu và bạn bè yêu dấu . Em không bao giờ quên được hình ảnh loài cây em yêu thích – Cây phượng – cây hoa học trò.

27 tháng 3 2018

Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội Những phố dài xao xác hơi may Người ra đi đầu không ngoảnh lại Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.

Người Hà Nội, và cả những ai không phải người Hà Nội nhưng biết và yêu Hà Nội, phải cám ơn Nguyễn Đình Thi vì trong bài thơ "Đất nước" viết thời kháng chiến chống Pháp, ông đã dành riêng cho Hà Nội một khổ thơ đầy cảm xúc và ấn tượng sau đây:

Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội Những phố dài xao xác hơi may Người ra đi đầu không ngoảnh lại Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy. Đây là Hà Nội trong mắt nhìn của hoài niệm. Vì là hoài niệm nên chỉ có những gì là đọng nhất, sâu nhất. Hà Nội mùa thu, có biết bao điều đáng nói. Nhưng nói gì đây để vần rất chung mà lại rất riêng cho Hà Nội? Nói gì đây để vẫn là Hà Nội của mọi người vẫn của riêng mình, cho ai cũng nhận ra nhưng lại vẫn không phải là những điều mà trước mình người ta đã nói? Và, Nguyễn Đình Thi đã chọn:

Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội Những phố dài xao xác hơi may.

Một từ chớm đứng trước từ "lạnh" thật gợi rất đúng một ngày thu Hà Nội. Chớm lạnh là mới bắt đầu trở lạnh, là đã lạnh nhưng chưa phải thật sự lạnh, là cái lạnh tuy đã đến nhưng...

27 tháng 3 2018

Buồn ơi là buồn

27 tháng 3 2018

So sánh là đối chiếu sựu vật này với sự vật kia có nét tương đồng để làm tăng súc gợi hình , gợi cảm

Đó là câu trả lời của mình

Chúc bn hok tốt !

27 tháng 3 2018

Đáp án : trăn trở

~~ học giỏi nha ~~

đồng nghĩa với trằn trọc là trăn trở .

27 tháng 3 2018

cây tre là biểu tượng đê tôn vinh sự cao quý con người việt nam.trong thời bình tre là những vật dung bình thường giup ích cho đời sống nhân dân việt nam,nhưng trong chiến tranh gậy tre chông tre là vũ khí vủa con người vn ta.Tre bất khuát kiên cường như người dân việt"trúc dẫu cháy vẫn ngay thẳng"nó thể hiện lòng tự tôn của người việt

19 tháng 4 2018

cảm ơn bạn nha kết bạn vs mình nhé

27 tháng 3 2018

Jeff đã cùng gia đình chuyển tới nơi ở mới. Cha của anh đã được thăng chức, và họ nghĩ rằng nên chuyển tới nơi thích hợp hơn. Jeff và anh trai Liu không có gì để phàn nàn. Nơi này tốt hơn nơi ở cũ nhiều. Sẽ có gì chờ đón họ? Tình yêu? Khi họ đã được giải thoát, và có một cô hàng xóm xinh đẹp đang bước tới gần họ.
"Xin chào! Tôi là Barbara. Tôi sống ở gần đây. Tôi đến để chào mọi người và đây là con trai tôi". Cô ấy quay lại và gọi con trai của mình: "Billy, đây là những người hàng xóm mới của chúng ta." Billy nói "hi" và chạy về sân chơi của mình.

À," mẹ của Jeff nói, "Tôi là Margaret, và đây là chồng tôi Peter, và hai người con trai, Jeff và Liu" Mỗi người tự giới thiệu, và sau đó Barbara đã mời họ đến sinh nhật của con trai cô. Jeff và Liu có vẻ ko thích thú, bà Margaret thì bảo rằng cô hàng xóm rất thú vị, và gia đình bà sẽ tham dự buổi tiệc. Khi Jeff và gia đình dọn dẹp xong hành lý, Jeff đi lên phòng với mẹ mình.
-"Mẹ, tại sao chúng con phải đến buổi tiệc? Chúng con đâu phải là những đứa trẻ"
-"Jeff,Chúng ta chỉ tạm thời ở đây thôi, con nên biết rằng chúng ta muốn dành thời gian với hàng xóm nhiều hơn. Bây giờ, chúng ta sẽ qua bên đó, câu chuyện kết thúc. OK?"
Jeff bắt đầu lảm nhảm. Nhưng anh nhanh chóng im lặng, Jeff biết rằng khi mẹ đã quyết, thì ko ai có thể ngăn cản. Anh trở về phòng và ngồi phịch xuống giường, ngồi đó nhìn lên trần nhà, và đột nhiên, hắn có một cảm giác kỳ lạ. Một cơn đau nhẹ, nhưng ... một cảm giác rất kỳ lạ. Hắn cho rằng đó chỉ là một cơn đau đầu. Jeff nghe thấy tiếng mẹ gọi anh ta xuống để lấy vali của mình.

Ngày hôm sau, Jeff bước xuống cầu thang để ăn sáng và chuẩn bị đến trường. Khi anh đang ăn, một lần nữa cơn đau đó ập tới. Lần này là dữ dội hơn. Nhưng Jeff ko quan tâm nhiều đến nó. Anh và Liu ăn xong, họ đi tới bến xe buýt. Họ ngồi ở đó chờ xe buýt, và sau đó, một sự bất ngờ, một đứa trẻ trên trượt ván nhảy qua trước mặt họ,chỉ cách mặt họ khoảng 1 inch. Cả hai đều ngạc nhiên. "Này, cái quái gì vậy?"

Đứa bé đứng lên và quay lưng lại với họ. Nó có vẻ chỉ mới 12 13 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi và quần jean màu xanh trà.

"Tốt, tốt, tốt. Có vẻ như mình đã có con mồi mới " Đột nhiên, hai đứa trẻ khác xuất hiện. Một đứa thì siêu gầy và đứa còn lại thì béo ú. "Vâng, em muốn lại chào hỏi anh, đằng kia là Keith." Jeff và Liu nhìn qua đứa trẻ gầy. Nó có một khuôn mặt khắc khổ. "Và Troy." Họ nhìn qua những đứa trẻ béo. Cậu bé đó cứ như là một trái banh di động vậy. Nó giống như đang lăn hơn là đang đi. Jeff nghĩ thế.

"Và em là Randy. Bây giờ, tất cả các trẻ em quanh khu vực này có đều phải nộp phí khi muốn đi xe buýt. Và 2 ông anh cũng thế".
Liu đứng lên, sẵn sàng để đấm vào mắt thằng nóc hỗn xược trong khi Keith rút ra một con dao bấm . "Tsk, tsk, tsk, tôi đã hy vọng bạn sẽ hợp tác, nhưng có vẻ như chúng ta phải làm điều này một cách khó khăn." Cậu bé đi lên và lấy ví trong túi Liu ra. Chợt Jeff có cảm giác đó một lần nữa. Bây giờ, nó đã thực sự mạnh mẽ, một cảm giác bỏng rát. Anh đứng dậy, nhưng Liu ra hiệu anh ta ngồi xuống. Jeff lờ đi và tiến đến đứa trẻ.

"Nghe đây ban nhạc bé nhỏ. Trả lại ví cho anh trai tao hoặc ăn đòn". Randy nhét chiếc ví vào trong túi mình và lấy ra con dao khác.

"Oh? Vậy nhóc sẽ làm gì" vừa dứt lời, Jeff tung ra một cú đấm. Randy toé cả máu mũi, Jeff nắm lấy cổ tay của đứa trẻ và bóp vỡ nó. Randy gào lên và Jeff nắm lấy con dao từ tay. Troy và Keith lao lên, nhưng Jeff đã quá nhanh. Hắn ném Randy xuống đất. Keith rút dao ra và đâm tới, nhưng Jeff cúi xuống và đâm vào cánh tay. Keith buông tay ra làm con dao rơi xuống đất, miệng thì la lên vì đau đớn. Troy lúc này đã ra đằng sau, nó rút ra con dao mới và đâm tới, nhưng Jeff đã thậm chí không cần con dao. Hắn đấm thẳng vào bụng Troy và làm cậu bật ra xa. Jeff tỏ ra quá mạnh so với tất cả (Jeff chỉ hơn bọn nhóc 1, 2 tuổi). Liu đứng nhìn kinh ngạc, nhưng anh ta ko thể ngăn đc Jeff.

"Jeff, chuyện gì xãy ra vậy?" Liu nói. Họ nhìn thấy xe buýt chạy tới và họ biết mình sẽ bị đổ lỗi cho toàn bộ việc này. Vì vậy, chúng bắt đầu chạy nhanh nhất có thể. Khi chạy, chúng quay lại nhìn và thấy tài xế xe buýt đang vội vã đưa lũ trẻ tới bệnh viện. Jeff và Liu đến trường, chúng không dám nói với ai những gì đã xảy ra. Tất cả những gì chúng làm là ngồi và lắng nghe. Liu chỉ nghĩ là Jeff đã đánh một đứa trẻ, nhưng Jeff biết nó còn nhiều hơn thế. Đó là một cái gì đó, đáng sợ. Khi hắn có cảm giác đó, hắn cảm thấy mạnh mẽ. Cậu không biết nó từ đâu tới, nhưng cậu cảm thấy vui vì có nó. Jeff bắt đầu thấy khác lạ đi, cậu tránh xa mọi người. Thậm chí khi cậu đi bộ về nhà, cậu không đi bằng xe buýt nữa, và Jeff cảm thấy hạnh phúc vì điều đó.

Khi Jeff trở về nhà cha mẹ cậu bé hỏi cậu ngày của mình là như thế nào, và cậu nói, bằng một giọng hơi đáng ngại, "Đó là một ngày tuyệt vời." Sáng hôm sau, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa , cậu bước xuống và thấy 2 cảnh sát đang đứng trước nhà mình, mẹ thì nhìn lại cậu với một cái nhìn giận dữ.

"Jeff, các cán bộ này nói với mẹ rằng con đã tấn công ba đứa trẻ. Và rằng họ đã bị đâm. Đâm, con đã làm gì thế? 
"Mẹ ơi, chúng nó mới là người đam con và anh Liu".

Một viên cảnh sát lên tiếng "Chúng tôi đã tìm thấy ba đứa trẻ, hai bị đâm, và một có vết bầm trên bụng, và có nhân chứng chứng minh rằng cậu đã chạy trốn khỏi hiện trường. Bây giờ, cậu có điều gì để nói?" Jeff biết đó là không đúng. Cậu và Liu đã bị tấn công, nhưng sau đó không có gì chứng minh đó sự thật đó cả. Họ không thể nói rằng họ chạy trốn, bởi vì họ sợ. Vì vậy, Jeff không thể bảo vệ mình và Liu.

"Con trai, lên goi anh xuống đây" Jeff không thể làm điều đó, vì cậu là người đánh bại tất cả những đứa trẻ.

"Thưa ông, nó ... đó là tôi. Tôi là người đã tấn công lũ trẻ. Liu cố gắng giữ tôi lại, nhưng anh không thể ngăn cản tôi "cảnh sát nhìn Jeff và cả hai đều gật đầu.

"Chờ đã!" Liu từ trên cầu thang lên tiếng. Tất cả đều nhìn lên và thấy anh ta cầm một con dao. Các sĩ quan rút súng ra và bắt lấy Liu

"Đó là tôi, tôi đã đâm chúng. Có các dấu hiệu để chứng minh điều đó ", Anh ấy nâng tay áo lên để lộ ra những vết cắt và vết bầm tím, như thể anh ấy vừa đánh nhau.

"Cậu bé, hãy đặt con dao xuống", ông sĩ quan trả lời. Liu nâng con dao lên và thả ra làm rơi nó xuống đất. Anh đặt tay ta sau đầu và đi về phía cảnh sát.

"Không phải Liu, đó là tôi! Tôi đã làm nó! "Jeff khóc và kêu gào.

"Huh, ông anh ngốc nghếch. Đang cố gắng để bảo vệ cho những gì tôi đã làm". Cảnh sát đã dẫn Liu ra chiếc xe tuần tra.

"Liu, hãy nói cho họ biết đó là em! Nói với họ! Em là người đánh đập những đứa trẻ "mẹ của Jeff đặt tay lên vai.

"Jeff, đừng nói dối nữa. Chúng ta biết đó là Liu, con có thể dừng lại ", Jeff bất lực nhìn theo chiếc xe chạy đi. Một vài phút sau, cha của Jeff về đến nhà và vẫn chưa biết điều gì.

Ông Bush vừa về đến nhà khi chiếc xe cảnh sát khuất dạng. Ông ko biết chuyện gì đã xãy ra. Bà Margaret thì đang quỳ bên bệ cửa, còn Jeff thì đứng trầm ngâm. "Con trai, có chuyện gì xãy ra thế" ông hỏi. Jeff ko trả lời. Hắn đang rối. Bà Margaret tiến lại và kể tất cả. Một giờ sau, khi cả cha và mẹ hắn đang cực sốc và ngồi trong phòng khách. Jeff ko thể tin vào chúng. Hắn ko thể chịu đc việc mọi người nghĩ về Liu xấu xa trong khi người gây tội là mình. Jeff bỏ lên phòng. hắn cố tìm giấc ngủ. Cố thoát ra nổi ám ảnh tội lỗi.

Hai ngày trôi qua. Ko có tin tức gì về Liu. Jeff thì vẫn nằm đó. Chỉ có mặc cảm tội đồ làm bạn với hắn.

Đó là cho đến thứ 7, khi mẹ nói với Jeff bằng vẻ mặt rất vui.
-"Jeff, tỉnh dậy nào, ngày này tới rồi"
Jeff cố nhớ hôm nay là ngày gì. Cậu ko thể nào nghĩ ra.
-"Hôm nay là tiệc sinh nhật của Billy, con nhớ thằng bé ko? Nó là hàng xóm nhà mình đấy" - Bà Margaret nói thêm.

"Mẹ! Tại sao con lại phải đến 1 buổi tiệc toàn trẻ con chứ?"
- "Jeff! Những ngày vừa qua thật là tồi tệ, và con cần một chút vui tươi để thay đổi ko khí. Ko cãi nữa. Mặc quần áo vào và đi cùng bố mẹ qua nhà Barbara".

Jeff uể oải ngồi dậy, hắn ko mong đợi điều này. Và khi thay đồ xong, Jeff bước xuống cầu thang thấy ba mẹ đã chuẩn bị xong để đi. Họ mặc đồ rất đẹp. Cứ như là đến một buổi tiệc hoàng gia vậy. "Thật nực cười" - cậu nghĩ. Bộ đồ đó chẳng phù hợp với đám trẻ tí nào.

-"Jeff, lấy bộ nào đàng hoàng hơn đi".
-"Mẹ, mấy bộ đồ đó giống như đồ hề vậy, con ko mặc nó đâu".
-"Đây là cách duy nhất để gây ấn tượng. Ko nói nhiều. mặc bộ khác vào ngay".

Và cũng như mọi lần, Jeff ko thể thay đổi đc ý mẹ.

Cậu tiến tới tủ và tìm một bộ đồ nào ít quái dị nhất. Những chiếc áo sơ mi màu loang lỗ sặc sỡ. Cuối cùng cậu tìm thấy một chiếc màu trắng. "Nhanh nào Jeff, chúng ta sẽ trễ mất".

Cả gia đình Jeff băng qua đường để đến nhà Barbara. Barbara đã đợi sẵn trong nhà, cùng với các vị khách khác, và họ cũng ăn mặc như cha mẹ Jeff. Ko thấy lũ trẻ, chúng đang chơi ngoài sân. "Jeff, em ra chơi với lũ trẻ đi". Barbara đã bảo vậy thì cậu đành phải đi thôi. Cậu tiến về phía vườn. Bọn trẻ đang mặc đồ cao bồi và chơi trò bắn súng. Tất nhiên là súng nhựa. Lúc đầu Jeff tỏ ra ko mấy thích thú, nhưng nhanh chóng, cậu nhập cuộc với bọn trẻ. Đã rất lâu rồi, cậu mới đc vui chơi như thế này. Và cậu bắt đầu nghĩ tới Liu. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng ồn kỳ lạ. Sau đó, một hòn đá bay vào mặt Jeff. Randy, Troy và Keith nhảy qua hàng rào và tiến vào. Chúng đi bằng ván trượt. Jeff để khẩu súng giả qua một bên và bảo bọn trẻ đứng sau mình. Trong khi Randy nhìn cậu với ánh mắt hận thù.

"Xin chào, Jeff". Randy lên tiếng. "Bọn tao và mày vẫn còn 1 món nợ phải trả đấy." Jeff nhìn thấy mũi của mình đang chảy máu. "tốt thôi. giữa tao với mày vẫn còn một số chuyện, và vì thế anh trai tao đã bị tạm giam".

Ánh mắt Randy đầy sự giận dữ "Ồh đúng vậy, lần đó bọn tao đã thua. Nhưng giờ đây, bọn tao đến đây là để giành chiến thắng. Và bọn tao sẽ đập nát cái mặt ch* của mày". Randy lao về phía Jeff, hắn nắm lấy vai Jeff trong khi Jeff liên tục tung những cú đấm vào mặt. Nó húc đầu vào ngực Jeff. Jeff xô Randy ra và cũng vừa lúc đó, người lớn trong nhà chạy tới.

Troy và Keith cũng rút súng ra. Chúng nó chưa đủ tuổi để sở hữu súng. Có lẻ chúng đã ăn cắp nó. "Tất cả đứng im, ko thì sẽ có đứa bị bắn". Randy vừa nói vừa lấy ra một con dao và đâm vào vai Jeff. Jeff quỵ xuống và rên la vì đau đớn. Randy bắt đâu đá vào mặt, Sau ba cú đá, Jeff nắm được chân nó và xoay tròn, Randy ngã xuống đất. Jeff đứng dậy và bước về phía cửa sau. Troy nắm lấy cậu. Chúng ko muốn Jeff bỏ chạy.

Khuôn mặt Jeff bổng trở nên sắc lạnh. "Mày cần giúp gì àh?". Jeff nắm lấy Troy, nâng bổng lên bằng 1 tay và ném qua hàng rào. Randy lúc này đã bò dậy và liên tục đá vào bụng Jeff. Làm cậu ngã quỵ.

Randy nắm lấy Jeff ném vào nhà, xô bể cửa kính và lăn thẳng xuống bếp. Nó bắt lấy chai Whisky đang để trên bàn, lao vào đập lên đầu Jeff. Và lại ném Jeff vào phòng khách.

"Thôi nào Jeff, nhìn tao này!" Jeff liếc nhìn lên, khuôn mặt của cậu đầy máu. "Tao là một trong những người làm anh trai của mày bi bắt! Và bây giờ mày chỉ muốn ngồi ở đây và để cho anh mày chết trong đó àh? Mày phải cảm thấy xấu hổ chứ. Đứng lên, và chiến đấu đi Jeff".

Cuối cùng. Jeff cũng đứng lên chiến đấu. Khắp mặt Jeff bây giờ là máu và vodka. Và.. Một lần nữa, cậu cảm nhận được cảm giác lạ, mà đã lâu cậu ko cảm thấy nó. "Tốt lắm Jeff " Randy nói. Cảm giác đó lại bùng phát. Nó giống với lần mà suýt tý nữa, Jeff đã giết chết bọn nó. Khi cảm giác đó đến, một cái gì đó bên trong Jeff trỗi dậy. Tinh thần của cậu bị phá hủy, lý trí đã biến mất, tất cả những gì Jeff có thể nghĩ tới, là GIẾT. Hắn chụp lấy Randy và đóng lên đầu như đang đóng một cây cọc xuống đất. Rồi nâng nó lên và đấm thẳng vào tim. Randy cảm thấy tức ngực. Khi Randy chỉ còn thở hổn hển. Jeff lại đập như nện búa vào mặt nó. Máu tuôn ra từ cơ thể của Randy, cho đến khi tim nó vỡ toạc ra, và chết.

Mọi người đang nhìn Jeff. Các bậc cha mẹ, những đứa trẻ thì khóc rống lên, thậm chí Troy và Keith cũng vậy. Mặc dù tay chúng vẫn đang chỉ súng vào Jeff. Jeff nhìn thấy những khẩu súng của gia đình Barbara đc cất dưới cầu thang. Khi hắn chạy tới đó, Troy và Keith bắn ra xối xả, tuy nhiên Jeff đã biến mất. Jeff đã chạy lên tầng trên. Troy và Keith đang ở dưới chân cầu thang, vừa tiến lên vừa nã đạn. Khi chúng bắn ra viên đạn cuối cùng, Jeff đã núp trong phòng tắm. Cậu lấy khăn tắm để băng vết thương trên đầu. Troy và Keith quăng súng đi, chúng lấy dao ra

Troy vung con dao của mình về phía Jeff, những người lớn đã bí mật đi sau và đã dùng khăn chụp vào đầu Troy. Troy đã bị khống chế và bây giờ chỉ còn Keith. Nó nhanh hơn Troy, nó thả con dao xuống và bóp cổ Jeff. Nó xô Jeff vào tường. đèn dầu ngã xuống từ trên bàn thờ và 2 đứa bắt đầu bị cháy. Ngay lập tức, Jeff cởi bỏ khăn và dùng nó để dập đám cháy trên người Keith, để mặc vết thương trên đầu mình. Và cậu lại nở một nụ cười.

"Jeff. Có gì vui mà mày cười?" Keith hỏi, và lấy ra bật lửa. Trên đầu Jeff đầy Vodka và dầu. Nó ném bật lửa về phía Jeff. Jeff bắt lửa như một cây đuốc sống. Cậu la lên vì đau đớn, cố gắng xông ra. Và ngã xuống cầu thang. Mọi người bắt đầu la hét khi nhìn thấy Jeff, bây giờ Jeff là một người đầy lửa và đang ngã quỵ xuống. Cậu sắp chết. Điều cuối cùng Jeff nhìn thấy là cha mẹ cậu và mọi người đang cố gắng để dập tắt ngọn lửa.

Jeff tỉnh lại với màn đêm xung quanh. Cậu nhận ra rằng mặt mình đang bị băng kín. Cậu ko thể thấy gì. Nhưng cảm nhận đc những vết thương khắp cơ thể đã đc may kín. Cậu cố gắng đứng dậy, gỡ bỏ các ống truyền và cố lê đi. Một y tá chạy vào hốt hoảng.
"Tôi không nghĩ rằng bạn được đi đâu", cô nói khi đưa cậu trở lại giường và cắm lại các ống. Jeff ngồi đó, không nhìn thấy gì, không có nhận thức về những gì xung quanh. Cuối cùng, sau giờ làm, cậu nghe tiếng mẹ của mình.

"Con yêu, không sao chứ?". Bà hỏi. Jeff không thể trả lời,khuôn mặt cậu bị băng kín, và cậu không thể nói. "Àh, mẹ có tin rất tuyệt vời đây. Sau khi tất cả các nhân chứng nói với cảnh sát rằng Randy đã thú nhận mình là người gây hấn, cảnh sát đã thả Liu ra, Anh com sẽ được thả vào ngày mai, và sau đó hai con sẽ lại được ở bên nhau".

Bà Margaret ôm ấp vuốt ve Jeff và nói lời tạm biệt. Trong vài tuần sau đó, Jeff phải ở trong bệnh viện. Đến ngày băng mặt của cậu được gỡ bỏ. Cả gia đình Jeff đều có mặt ở đó, để xem cậu sẽ như thế nào. Khi các bác sĩ lấy bao băng trên khắp cơ thể Jeff, họ chờ đợi đến khi lớp băng cuối cùng trên khuôn mặt Jeff đc gỡ xuống.

"Hãy hy vọng cho điều tốt nhất", bác sĩ nói. Ông nhanh chóng kéo tấm vải, để lô ra khuôn mặt của Jeff.

Bà Margaret hét lên khi nhìn thấy khuôn mặt của Jeff. Ông Bush và Liu thì kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

"Sao thế mọi người? Điều gì đã xảy ra với khuôn mặt của tôi ", Jeff nói. Cậu vội vã rời khỏi giường và chạy vào phòng tắm. Nhìn vào gương và thấy nguyên nhân gây ra sự sợ hãi. Khuôn mặt của Jeff. Nó ... nó khủng khiếp. Miệng cậu rộng và sâu ra và đỏ như máu vì bị đốt. Khuôn mặt đã biến thành một màu trắng hoàn toàn. và mái tóc thì bết lại thành dải màu nân hoặc đen. Jeff từ từ đưa tay lên khuôn mặt của mình. Cậu có thể caarm nhận đc khuôn mặt mình. Cậu quay lại nhìn gia đình, sau đó nhìn lại vào gương.

-"Jeff", Liu nói, "Nó ko phải điều gì quá xấu ..."

"Không phải là xấu?", Jeff hét lên. " Đúng rồi, Đó là hoàn hảo!" Cả nhà kinh ngạc trước câu nói của Jeff. Jeff bắt đầu cười và mắt trái và tay thì lên cơn co giật.
-"Uh ... Jeff, con không sao chứ?"

- "Ko sao? Tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn! Ha ha ha ha ha haaaaaa, nhìn tôi đi. Khuôn mặt này hoàn hảo với tôi!". Jeff không thể ngừng cười. Hắn vuốt ve khuôn mặt của mình. Nhìn vào nó trong gương. Điều gì gây ra điều này? Vâng, bạn có thể nhớ lại rằng khi Jeff chiến đấu Randy một cái gì đó trong tâm trí của Jeff, đã làm hắn mất đi sự tỉnh táo. GÃY VỤN. Bây giờ hắn chỉ còn là một cỗ máy giết người điên cuồng. Nhưng cha mẹ hắn không biết đc điều đó.

Jeff vẫn nhìn vào gương, miệng hắn nở nụ cười điên dại. "Hoàn hảo, ha ha haaaaaaaaaaaa!". Bà Margaret tiến lại và đỡ Jeff quay lại giường.

Bà lấy đồ ra thay cho Jeff, đó chính là bộ đồ mà Jeff đã mặc khi đánh nhau, chỉ khác là nó đã đc khâu và vết máu đã đc giặt sạch. Mẹ đưa Jeff về phòng và mặc quần áo cho hắn. Sau đó, họ rời đi, không biết rằng đây là ngày cuối cùng của cuộc đời.

Đêm đó, bà Margaret bị đánh thức bởi một âm thanh đến từ phòng tắm. Nghe như có ai đó đang khóc. Bà từ từ tiến tới phòng tắm để xem nó là cái gì. Và khi bà nhìn vào phòng tắm, bà nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp. Jeff đã lấy một con dao và khắc một nụ cười vào má của mình.

"Jeff, con đang làm gì thế này?" Bà kêu lên.

Jeff nhìn về phía mẹ mình. "Tôi không thể tiếp tục mỉm cười nữa mẹ. Miệng của tôi đã bị thương. Và bây giờ, con có thể mỉm cười mãi mãi. Mẹ của Jeff nhận thấy đôi mắt của Jeff đã biến thành một màu đen.

"Jeff, mắt của con!" Đôi mắt Jeff tròn xoe, đen ngòm và đầy ma quái. Đôi mắt ấy dường như ko bao giờ chớp.

"Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của tôi. Tôi cảm thấy mệt mỏi và đôi mắt của tôi bắt đầu khép lại vì buồn ngủ. Tôi đã cắt mí mắt để mãi mãi có thể nhìn thấy bản thân mình, khuôn mặt mới của tôi ", mẹ của Jeff bắt đầu lùi lại, bà nhận ra con mình đã bị điên. "Ý mẹ là gì? Tôi không đẹp?" Jeff giận dữ rít lên.

"Có con trai.. con.. rất đẹp" bà vừa nói vừa run lên lẩy bẩy, bà chạy vào phòng và lay ông Geore dậy. Bà đứng lên và lục tìm khẩu súng trong ngăn kéo. Bỗng bà ngừng lại khi nhận ra Jeff đang đứng ở cửa, tay cầm một con dao.

"Mẹ, mẹ đã nói dối." Đó là điều cuối cùng họ nghe đc. Jeff đã giết họ với con dao trên tay. Cả 2 người họ.

Liu giờ mới thức dậy, anh bị giật mình bởi tiếng ồn. Tuy nhiên anh nằm đó nghe ngóng, Và tất nhiên không nghe thấy bất cứ điều gì khác, vì vậy anh nhắm mắt và cố gắng ngủ trở lại. Và khi đã lim dim, Liu có cảm giác kỳ lạ rằng ai đó đang nhìn mình. Anh mở mắt ra nhìn lên, trước khi tay Jeff túm lấy miệng. Hắn từ từ nâng con dao lên và nở nụ cười khoái trá. Liu bị đè bẹp ở đây, cố gắng vùng vẫy, cố gắng để thoát khỏi người Jeff.

"Suỵttttttt," Jeff thì thầm, "HÃY NGỦ ĐI"

P/s:Ai đã giật mình khi nhìn thấy Jeff, hoặc cảm thấy kinh tởm khi thấy khuôn mặt ad. Hãy cẩn thận. Vì rất có thể. Tối nay Jeff sẽ tìm đến bạn. Hắn ghét những kẻ sợ khuôn mặt của hắn. Và....
"Shhhhhhhhhh. GO TO SLEEPPP"...

~Jeff~

27 tháng 3 2018

la 1 sat nhan giet nhung nguoi get khuon mat cua han

28 tháng 3 2018

Đi vui nhớ đem về cho em mấy viên socola nghen !