Em hãy sáng tác tác phẩm thơ (truyện) để tặng những người phụ nữ nhân ngày 20/10.

-----------------------------

     CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN - BÀI VĂN SỐ 86:

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHÌ: 0o0 cô nàng ở đâu xinh thế 0o0

    Nếu có thể được chọn một loài hoa đẹp nhất trên đời, tôi sẽ trọn hoa hồng trắng. Nếu có thể chọn một bài thơ, tôi sẽ chọn bài Người lái đò. Nếu có thể chọn một hạnh phúc, tôi sẽ chọn cho đi trong chốc lát. Nếu có thể được tôn vinh một nghề, tôi sẽ tôn vinh nghề nhà giáo. Nếu có thể được chọn người tôi yêu thương nhất, tôi sẽ chọn ngay mẹ của tôi. Mẹ tôi, có lẽ trong mắt những người khác không được tuyệt vời nhưng trong mắt tôi mẹ vẫn tuyệt vời nhất.

    Tôi đã không còn nhớ những câu chuyện ngày xưa, mà chỉ nhớ trong những ngày mưa, ngoại tôi hay kể cho tôi nghe về một mái nhà. Ngoại nói rằng trong căn nhà đó sẽ có đầy đủ hạnh phúc, có cha có mẹ, có anh chị em mặc dù ngôi nhà đó không được đẹp như trong tưởng tượng của những thành viên gia đình. Mà mẹ chính là người sẽ xây dựng lên căn nhà hạnh phúc đó, mẹ sẽ làm chủ căn nhà và tạo dựng hạnh phúc của thành viên trong chính căn nhà đó.

    Ngoại còn dặn tôi rằng: "Dù sau này có thế nào cũng đừng làm mẹ buồn nghe không!". Tôi vẫn không hiểu câu nói đó cho đến bây giờ tôi mới hiểu ra. Tôi biết được những tháng ngày lam lũ của mẹ qua lời kể của bà ngoại khi dần dần lớn lên. Bà kể rằng, ngày mang thai tôi khi biết tôi là con gái, họ hàng nhà tôi mặc dù không vui nhưng vẫn sang chúc mừng vì tôi là gái đầu lòng lên chẳng sao. Nhưng sau khi mang thai đến đứa em gái thứ hai của tôi, mẹ tôi mới thật sự khổ. Bố tôi không còn quan tâm mẹ nữa mà hay đi cờ bạc, bỏ lại mẹ một mình. Buồn lủi thủi mẹ tôi phải về ngoại nhưng lại nhận được cái sự ghẻ lạnh, cái đánh đuổi của ông ngoại. Ông nghĩ mẹ tôi ăn bám ông lên đã đuổi mẹ tôi đi và mẹ tôi lại trở về nội gây dựng nghiệp. Mẹ tôi mở quán nét và tôi đã được ba tuổi, tôi nhận thức được một chút và giúp mẹ thu tiền của những người chơi ho đến khi quán không mở được nữa thì mẹ tôi phải bán hết đồ đi và trong tay lại trở về con số không vì không có tiền. Tôi chỉ nhớ trong những ngày nóng, mẹ mang bầu vất vả trông quán nét mà tôi vô cùng thương.

   Mẹ tôi lại chuyển nghè đi bán hoa quả, trong cái nắng nóng của mùa hè, mẹ vẫn mang một hộp cơm đều đăn đi và dắt chúng tôi theo bán hàng ở đầu làng, mẹ đút cho chị em tôi từng miếng cơm và mẹ hầu như không ăn miếng nào. Tôi hỏi mẹ có đói không mẹ bảo không đói nhưng tôi không biết mẹ đã nói dối và vẫn ăn ngon lành, tôi hận mình bao nhiêu khi không nghĩ được cho mẹ từ ngày đó đến bây giờ.

    Bà ngoại tôi còn kể, mẹ trải qua hơn 4 lần nạo thai thì mới mang thai được con trai, mẹ đã mất máu vô cùng nhiều trong bệnh viện lên bây giờ mẹ chỉ có vẻn vẹn hơn bốn mươi lăm cân. Cái gầy gò ốm yếu của mẹ hiện lên trước mắt tôi làm tôi nhớ đến một bài hát từng nghe: "Mẹ là vòng ta ấp ôm con qua những ngày đông. Mẹ là dòng sông để con tắm mát trưa hè. Mẹ là rặng tre che bóng con đi học về. Mẹ là bờ đê để con vui với cánh diều".

    Qua đây tôi chỉ muốn nói rằng: 20/10 sắp tới rồi, dù người bạn nghĩ sẽ tặng quà là ai thì hãy lên tặng mẹ quà đầu tiên trước nhé. Mẹ là người phụ nữ tuyệt vời hơn tất cả và cũng chính là người đã hi sinh bao bọc cho cả cuộc đời của bạn". Con không biết mẹ có đọc được bài này không nhưng con cảm ơn mẹ rất nhiều, người phụ nữ tuyệt vời nhất . "Mẹ là tổ ấm mái nhà. Tình thương cao cả bao la, dạt dào."

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI BA: Bae joo-hyeon

    Tôi nhẹ nhàng rảo bước qua con đường chợ. Mới ngày hôm qua, khi những cung đường còn vắng tanh thì hôm nay đã tấp nập, náo nhiệt thế chỗ cho sự tĩnh lặng hôm qua. Những bó hoa đầy màu sắc, những món quà mang theo tình cảm của người tặng được gửi đến người nhận... Tôi chợt nhớ, hôm nay là 20/10...

    Đang trong cơn suy nghĩ, tôi nghe thấy một bó hoa hồng lên tiếng:

- Mấy anh chị thấy chưa, những ngày bình thường thì tôi đã đặc biệt, còn trong những ngày này thì ai cũng chuộng tôi vì tôi tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Các anh chị làm sao sánh được với tôi?

 - Cô nói thế không thấy ngượng à? Cô thì ngày nào mua chả được, cả người nào nghèo nhất cũng mua được một bông. - Anh nhẫn lên tiếng, giọng đầy vẻ khích bác. - Tôi được làm từ kim cương, hôm nay cậu chủ tôi sẽ tặng tôi với người con gái cậu yêu, thử hỏi có mấy người mua được thứ đắt giá như tôi làm quà?

    Bỗng vang lên từ đâu một tiếng nói đầy sự dè bỉu:

- Tặng nhẫn, tặng hoa đã đi vào quên lãng rồi các cô cậu ạ. Tôi đây nè, vinh dự được làm chiếc vé với chuyến đi châu Âu mừng ngày 20/10. Đi du lịch thì mới khiến người ta thêm yêu nhau chứ!

    Chắc các bạn ai cũng đoán được ra là ai rồi đấy, bác vé máy bay...

    Vậy là, không ai chịu ai, ai cũng nói một lời để bảo vệ giá trị và nhân phẩm của mình. Lời qua tiếng lại mỗi lúc gay gắt và không khí càng lúc càng nặng nề. Đang không biết phải làm cách nào, thì đã có tiếng nói lạ vang lên:

- Các cô cậu chỉ nhìn thấy giá trị của mình mà quên đi thứ thật sự cần thiết ở đây là gì.

    Nhìn quanh quất, tôi phát hiện ra ngay bác khăn quàng cổ. Bác đã già và có chỗ đã sứt chỉ.

- Bác biết gì mà nói? Bác đơn giản chỉ là một chiếc khăn cớ sao lại chen lời vào chỗ chúng tôi tranh luận?

- Đúng thế! Bác làm sao có giá trị bằng chúng tôi?

- Bác đang ghen với chúng tôi đấy à?

    Bỏ ngoài tai những lời nói đầy miệt thị, bác khăn choàng nói:

- Phải, các cậu là những thứ có giá trị, điều đó tôi công nhận. Nhưng các cô cậu có bao giờ hỏi rằng mình có giá trị về vật chất hay tiinh thần? Vật chất cũng là một nhân tố có trong một món quà nhưng trên hết vẫn là tình cảm mà người tặng muốn gửi đến người nhận để bày tỏ tình cảm. Mang đến niềm vui mới chính là nhiệm vụ của những món quà như chúng ta. Đấng mày râu tặng quà cho những người phụ nữ quanh họ đâu chỉ đơn thuần là tặng quà suông mà còn là nói lên nỗi lòng mà họ muốn bày tỏ. Tôi tuy không có giá trị về vật chất như các cậu, nhưng tôi có một gia tài tình cảm. Cách đây mấy năm, ông chủ quá cố của tôi đã tặng bà chủ chiếc khăn này. Tôi là món quà đầu tiên khi họ cưới nhau. Tôi còn nhớ bà đã rớt nước mắt và nói cảm ơn ông chủ nhiều như thế nào. Và bây giờ, dù tôi đã cũ nhưng luôn được bà chủ nâng niu vì khi choàng tôi vào cổ, bà nhớ vòng tay ấm áp của ông và bà không cô đơn trong mỗi mùa đông qua...

    Những món quà im lặng, tần ngần hồi lâu và tôi cũng thế. Phải, hoa có thể tàn, nhẫn cũng có lúc phai màu, những chuyến du lịch rồi cũng sẽ dần đi vào lãng quên thì đọng lại cuối cùng vẫn là cảm xúc mà món quà đó mang đến. Không cần nhiều vật chất, chỉ cần những món quà đơn giản mà chan chứa tình yêu thương là đủ. Những món quà không chỉ là hiện thân của riêng ngày lễ đó mà còn là lời hứa về sự che chở suốt nhưng năm tháng còn lại của cuộc đời đấng mày râu dành tặng những người phụ nữ.