K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

~TA CÓ HẸN VỚI MÙA HẠ ~ Kịch bản : ๖ۣۜK.H (♥ ๖ۣۜRibby๖ۣۜ ♥ ) Tập 1: Kí ức tuổi thơ Sau một giấc ngủ dài, Gia Huy thức dậy trong nỗi nhớ về một cô bạn thuở nhỏ, một cô bạn mà cậu từng vui chơi cùng, một cô bạn đã từng cùng cậu sẻ chia biết bao điều và giờ đây nó chỉ còn là kí ức mà thôi. Cậu nhớ lại hình bóng bé nhỏ của cô bé với mái tóc đuôi ngựa thoảng hương thơm cánh đồng, nhớ...
Đọc tiếp

~TA CÓ HẸN VỚI MÙA HẠ ~

Kịch bản : ๖ۣۜK.H (♥ ๖ۣۜRibby๖ۣۜ ♥ )

Tập 1: Kí ức tuổi thơ

Sau một giấc ngủ dài, Gia Huy thức dậy trong nỗi nhớ về một cô bạn thuở nhỏ, một cô bạn mà cậu từng vui chơi cùng, một cô bạn đã từng cùng cậu sẻ chia biết bao điều và giờ đây nó chỉ còn là kí ức mà thôi. Cậu nhớ lại hình bóng bé nhỏ của cô bé với mái tóc đuôi ngựa thoảng hương thơm cánh đồng, nhớ lại cô bé có đôi mắt tròn long lanh, nhớ lại cả nụ cười dễ thương trên môi. Cậu chẳng hề hay biết về cô gái này kể cả tên. Nhưng cậu chắc chắn rằng, một ngày nào đó cậu sẽ gặp lại người con gái đó.

~ Sáng hôm sau, tại căng tin trường học SAO IDOL ~

Thiết Lâm : Nè cậu làm gì mà cứ cầm cái vòng ấy rồi ngồi tư tư thế hả ?

Gia Huy : ...

Thiết Lâm : Lại nhớ cô bé ấy à, 10 năm rồi đó, cậu cứ tư tư cũng chẳng có ích gì đâu. Một công tử đẹp trai, tài giỏi như cậu mà hằng ngày chỉ biết ngẫm nghĩ về một cô gái thì chẳng ra trò gì đâu, cậu nhìn xem, một đống con gái xếp hàng muốn tìm cậu kia kìa.

Gia Huy : Tôi không quan tâm mấy người đó.

Thiết Lâm : Tôi cũng thắc mắc cô bé đó là ai, như thế nào mà khiến Phan công tử nhà ta ngày ngày nhớ thương đến vậy.

Gia Huy : Tôi cũng chẳng biết nữa, hình bóng cô ấy luôn hiện trong tâm trí tôi ngay cả khi tôi còn chẳng biết tên cô ấy. Chỉ biết cô ấy đã tặng tôi chiếc vòng này mà thôi.

Thiết Lâm : Thôi, tôi nghĩ cậu từ bỏ được rồi đó, không biết hai người có gặp được nhau không nữa. À mà hôm nay hình như có hai học sinh từ Mỹ mới chuyển về thì phải, đi coi không ?

Gia Huy : Tôi không có hứng thú. Vào được ngôi tường này phải có thực lực, tôi nghĩ có lẽ lại tiểu thư nào đó đút tiền xin vô thôi.

Thiết Lâm : Thôi mà, cậu nỡ nhìn tôi đi một mình sao .... đi thôi

Gia Huy : Cái thằng này.

~ Tại sân khấu điện ảnh của trường ~

Thiết Lâm : Ở đây đông thật. Hình như hai em đó thì phải, nhìn xinh phết.

Gia Huy : ....

Thiết Lâm : Vừa nhảy giỏi, vừa cute phải làm quen mới được. Tí đi với tôi nhé Gia Huy.

Gia Huy : .....

Thiết Lâm : Này Gia Huy, cậu bị gì mà đơ thế, thấy mấy em xinh quá à

Gia Huy : Là cô ấy, chính là cô ấy, người đó là cô ấy

Thiết Lâm : Ai là ai, cậu nói gì tôi không hiểu

Gia Huy : Cô gái đang nhảy mặc áo đen đó chính là người tôi quen hồi nhỏ.

Thiết Lâm : Sao, cậu đùa tôi à, sao lại có chuyện trùng hợp đến như thế được

Gia Huy : Chắc chắn không sai, tôi không thể quên giọng nói, mái tóc và cả ánh mắt đó được. Tôi phải xác nhận chuyện này mới được

Thiết Lâm : Nè Gia Huy cậu đi đâu thế

Gia Huy : Tôi đi tìm cô ấy

Thiết Lâm : Đợi tôi với

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Boy 1: Hai em mới chuyển về à, em em xinh thật, chiều đi uống nước với anh nhé

Gia Huy : Cậu đi theo tôi

An Kỳ : Nè cậu bị gì thế

Gia Huy: Cô không nhớ tôi hay sao

An Kỳ : Tôi không biết anh

Gia Huy : Cô .. cô nhớ cái vòng này không, nó là của cô tặng tôi mà

An Kỳ : Tôi đã nói không biết rồi mà (quay lưng bỏ đi)

Quỳnh Dao : Nè câu sao không

An Kỳ : Không, đi thôi

Gia Huy : Sao tất cả đều như xưa chỉ mỗi em thay đổi. Sao em không nhận ra tôi và lạnh lùng đến như vậy. Hay tôi đã nhận lầm người rồi.

Thiết Lâm : Nè cậu có sao không. Tôi nghĩ cậu nhận lầm người rồi đó

Gia Huy : Có lẽ là vậy.

♥ HẾT TẬP 1 ♥

Các bạn nhớ ủng hộ để mk ra tiếp tập 2 nha

Bài tập Mỹ thuật

12
18 tháng 8 2017

cx hay đó, đăng lên tiếp cho mk đọc vs nhavui

18 tháng 8 2017

Truyện hay,ảnh đẹp,ủng hộ bạn.Cố gắng đăng nhiều hơn nữa nhéthanghoa

Ây dà, để mn p chờ lâu, 2 tuần rùi ko ra chap ms, nhưng do đánh máy lâu nên mk chỉ ra đc 1 chap thui, mk cx áy náy lém (sẽ có 1 số chi tiết trong DC nhé, t/g mê lém mà) Chap 5: Hôm nay trường học tổ chức buổi học tập ngoại khóa, tìm hiểu môi trường sinh thái để chuẩn bị cho cuộc thi viết luận văn về môi trườn thiên nhiên. Và tất nhiên, 2 anh chị nhà chúng ta cũng phải có mặt rồi, họ rất thích hoạt động tập thể...
Đọc tiếp

Ây dà, để mn p chờ lâu, 2 tuần rùi ko ra chap ms, nhưng do đánh máy lâu nên mk chỉ ra đc 1 chap thui, mk cx áy náy lém (sẽ có 1 số chi tiết trong DC nhé, t/g mê lém mà)

Chap 5: Hôm nay trường học tổ chức buổi học tập ngoại khóa, tìm hiểu môi trường sinh thái để chuẩn bị cho cuộc thi viết luận văn về môi trườn thiên nhiên. Và tất nhiên, 2 anh chị nhà chúng ta cũng phải có mặt rồi, họ rất thích hoạt động tập thể mà. Xui xẻo thay, hôm nay cả 2 đến trường muộn, suýt chậm xe. Lí do rất vô lí là Thanh Vy lần đầu đến nhà Quốc Huy chơi, vào xem thư phòng thì đủ thể loại truyện mà cô thích. Rồi dùng bữa tối và ở lại đó luônhiha(thật là bó tay, bố mẹ chẳng lẽ không để ý đến con gái sao trời, học thì xuất sắc thật nhưng sao những gì bên ngoài ngô nghê thế, ngủ nhà trai không sợ bị cười zdô mặt hay sao ấy ?!). Kết quả là 4 con mắt díp lại, thiu thiu ngủ. Khổ thân, đã thế còn bị Nhật Linh trêu nữa chứ (cô rêu rao trước cả lớp, bạn tốt mà thế đấy, đã zậy còn lục cặp chị yêu của mk nữa chứ)

- Ơ, sao lại thế này ?

- Chuyện gì thế má ? - 1 cô nàng tò mò

- Trong cặp sao toàn đồ con trai thế này, mấy thứ của con gái thì chả thấy đâu - cô nói mà mặt đỏ lựng, biết là chuyện tế nhị không nên nói nhưng bắt buộc phải cho mọi người biết xem có cầm nhầm cặp của Thanh Vy không(ở lớp ấy nhiều người có gu giống nhau lém)

- Sao cậu không tìm của anh chàng ngồi bên cậu ấy, biết đâu họ khoác nhầm cặp ? - 1 chàng trai thích thầm Nhật Linh từ lâu, nghĩ gì nói luôn để kiếm điểm trong mắt cô

- Ừ nhỉ... a thấy rùi nè. Chắc mấy bác này bị quáng gà.

30 phút sau, xe đã đến nơi.

- Oa, không khí trong lành. Ta đến đây. Ô hay, giờ mà 2 cậu vẫn còn ngủ được à, đã thế còn gục đầu vào vai nhau nữa chứ (hix, vừa nãy xe gặp đoạn xóc, vô tình tạo nên cảnh tượng lãng mạn)

- Oáp... ơ, cái gì đây, sao lại thế này ? - Thanh Vy hốt hoảng vì tay của mình và Quốc Huy bị còng lại vào với nhau

- Là cậu làm đấy hả ? - Quốc Huy khó chịu - Tháo ra mau lên.

- Tớ có biết gì đâu, nãy giờ tớ vẫn ngủ mà !?

Ở 1 nơi, Nhật Linh đang hí hí cười.

- Là cậu đúng ko ?

- Sorry, sorry, tớ sẽ tháo ngay. Chẳng là tớ thử nghiệm thui.

- Cậu lấy đâu ra zậy ?

- Tớ mượn của bác tớ. Bác ấy là cảnh sát.

- Ukm, bỏ qua đi. Không khí ở đây dễ chịu thật.

- 1 vùng quê đẹp. Tớ yêu nơi này.

Đúng rồi, trước tiên phải làm tấm ảnh cái đã. Thanh Vy lại đây.

- Hả, tớ...tớ ngượng lắm.

- Có gì đâu mà phải mắc cỡ, đến đây đi vợ yêu (chap 1000)

- Hảaaaa ?

Thanh Vy lao phải người Quốc Huy. Cả 2 đỏ mặt.

- Cậu sao không ? Tớ xin lỗi.

- Tớ đã bảo cậu tránh xa tớ 1 tí, tớ hơi ốm mà - Cậu chàng đóng kịch tốt đấy.

- Có gì mà khó chịu với vợ yêu vậy ? - Cô nàng kia càng châm chọc.

- Vợ chồng cái gì ? - Lúc này thì mặt của Thanh Vy và Quốc Huy không khác gì quả cà chua chín.

- Thôi thôi, tớ đùa tí mà đã nổi giận rồi.

Giờ nghỉ trưa, tất cả các học sinh trong trường được bố trí phòng trong mấy nhà nghỉ gần đó(mấy chế đừng nghĩ bậy bạ nhá!)

- Thanh Vy, bố mẹ tớ mới qua Nhật về, mua tặng tớ mấy bộ thuộc dòng thời trang Gothic Lolita đó, tẹo nữa bọn mình mặc thử nhé.

- Nhưng tớ thấy cứ làm sao ấy, mặc mấy bộ đó vào người ta cười cho.

- Rõ dở hơi, mấy cậu đi tham quan sinh thái mà mặc mấy bộ điên điên dồ dồ ấy, chả ra làm sao - Quốc Huy hôm nay lạnh lùng quó.

- Đi bên này với tớ, Nhật Linh.

- Sao vậy, hôm nay hắn khó ưa thế?

- Hôm trước nhân tiện tớ không để ý, mấy tên con trai lấy bùa của tớ, nói ra thì ngại nhưng ở trong tớ để hình của cậu ấy, bọn kia tức nên vẽ lung tung vào.

- Hắn trẻ con zậy ?

- ukm, nhưng 1 phần cũng vì cậu ấy không biết là lũ kia làm. Mà thôi, cậu biết thế được rồi.

Buổi chiều, người chụp ảnh, người ghi sổ tay, chẳng mấy chốc đã đến giờ về.

- Tiếc thế, chưa gì mà đã về.

- Nhưng bọn mình cũng đâu thể ở đây được, mặc dù cũng tiếc vì nhiều việc chưa làm được.

- HÔN CHÀNG GIỮA PHONG CẢNH THANH BÌNH À ? - Nhật Linh nói to cốt để cho mọi người nghe thấy. Mấy tên con trai nóng giận, nhưng cố nén để khi khác.

Oài, mỏi tay quá, tính viết 2 chap mà thành ra mệt quá, mọi người cho để khi khác nhé. Nguyễn Ngọc Linh Châu, Noo Min M-TP and LuHan, co nang bo cap, đàm nguyễn phương dung, nhạc băng ........ mn nx nhé

11
15 tháng 10 2017

Hay thật , nữ chính thế thôi mà được nhiều anh chàng thích nhỉ ! Sau này Quốc Huy phải khổ rồi !hiha

15 tháng 10 2017

hay lém

From:Ngọc An To:TAT_Shiro P/s: Mình muốn chứng tỏ năng lực viết lách thôi. Mong bạn không xem thường mình và đơn giản mình chỉ muốn góp ý. Trân trọng. ------------------------------------------------------ Mưa rơi rả rích trước mái nhà cũ kĩ đã chờn vờn ba mươi mùa đông lạnh lẽo. Cơn mưa khiến không khí thêm phần u ám, phía cuối chân trời đục ngầu, cảm giác ớn lạnh bao tỏa khắp không gian. Tôi như nhỏ bé hơn...
Đọc tiếp

From:

TAT_Shiro

P/s: Mình muốn chứng tỏ năng lực viết lách thôi. Mong bạn không xem thường mình và đơn giản mình chỉ muốn góp ý. Trân trọng.

------------------------------------------------------

Mưa rơi rả rích trước mái nhà cũ kĩ đã chờn vờn ba mươi mùa đông lạnh lẽo. Cơn mưa khiến không khí thêm phần u ám, phía cuối chân trời đục ngầu, cảm giác ớn lạnh bao tỏa khắp không gian. Tôi như nhỏ bé hơn dưới cơn phẫn nộ của đất trời.

Cậu đã ra đi cũng trong ngày mưa như vậy, ngày mà cả đời tôi luyến tiếc khôn nguôi.

Tình yêu cũng như dòng sông vậy, càng sâu đậm lại càng vô thanh, càng lớn lao lại càng thất vọng. Đơn côi lẻ bóng dưới con đường chiều mưa ướt sũng, tôi xõa xuống vai mái tóc dài mà cậu vẫn thường bảo rằng đó là mái tóc đẹp nhất cậu từng thấy, tôi chạm nhẹ bờ môi trái tim căng mọng nay đã hóa sứt nẻ. Cậu ra đi để lại nụ hôn đầu đậu vào bờ môi ấy, gieo vào trái tim ấy bao hồi tương tư sâu thẳm.

Thoắt cái trời đã về khuya, tôi vẫn bước đi lầm lũi trên con đường vô định. Những ngôi sao nhỏ li ti lấp lánh hệt như Thượng đế lỡ tay đập vỡ vầng trăng khuyết mà tạo thành. Dưới mưa, dưới ánh trăng huyền diệu, dòng lệ lấp lánh trên gò má gầy gò vì cảm lạnh. Từng cơn đau đầu cứ kéo dài liên miên, tiếng lòng khóc thương tàn tạ cùng đêm thâu. Tôi sợ, càng sợ lại càng đau đớn, càng thống khổ...

Ba năm yêu xa một chàng trai là ba năm tâm can trĩu nặng buồn thương. Những ngày man mác lạnh đầu đông, những cơn mưa rào âm ả mùa hè, những chiều thu lá rụng khắp sân nhà, những ngày xuân ra phố thấy từng đôi uyên ương tay trong tay đường hoàng mà bước tới cùng nhau,.. tôi lại tổn thương vô cùng. Mây họa nên ánh trăng xuống mặt hồ, thời gian và ái tình vẽ nụ cười cậu vào trái tim tôi.

Với chúng ta, tình yêu không nhất định phải oanh oanh liệt liệt, chân tình thường thường chậm rãi tích lũy ấp ủ lên men giữa từng giọt, từng giọt bình bình đạm đạm. Nhưng bây giờ, tôi chợt nhận ra cái cơ sự len lói con tim là lời dối lừa sự chung thủy, sắt son này... Cậu không yêu tôi nên không thể hiện ra mãnh liệt, đơn giản cậu chỉ trêu đùa ba năm tuổi xuân của tôi. Con đường như dài hơn cùng những dòng tâm tư liên miên.

Cuối cùng, trước mặt tôi là từng đợt sóng nước dữ dội hai bờ bến. Nơi nhịp thở cuối cùng cất lên thều thào, tôi ngửa mặt lên trời, ánh mắt loãng ra đôi cung cầu vồng bảy màu kì diệu mà sao sầu lo vậy? Đôi chân bỗng nhẹ bẫng, đầu óc quay cuồng. Từng cơn sóng xô bồ thân xác nhỏ bé này. Tạm biệt nhé, tình yêu của tôi.



1
30 tháng 6 2020

mik rất thích những người thẳng tính :> vì họ ko nói dối

30 tháng 6 2020

Ngọc An I'm a girl... ;-;

Chẹp, tớ đã trở lại và ăn hại hơn xưa. Tính là để mấy bác trông chờ thêm tuần nữa nhưng thôi, cao hứng thì viết. Chap này cũng hơi li kì đấy, kết thúc sẽ để các bác tự tưởng tượng xem chuyện gì xảy ra trong chap sau nhá! Chap 6: Lớp 10A1: - Êu, các mem nghe tin gì chưa, hot nhất mọi thời đại đó nha! - Kể đi, kể đi, có tin gì vui à ? - Hầu như cả lớp đồng thanh, trừ 2 tiểu thư nhà ta. - Này Nhật Linh,...
Đọc tiếp

Chẹp, tớ đã trở lại và ăn hại hơn xưahiha. Tính là để mấy bác trông chờ thêm tuần nữa nhưng thôi, cao hứng thì viếtleuleu. Chap này cũng hơi li kì đấy, kết thúc sẽ để các bác tự tưởng tượng xem chuyện gì xảy ra trong chap sau nhá!

Chap 6:

Lớp 10A1:

- Êu, các mem nghe tin gì chưa, hot nhất mọi thời đại đó nha!

- Kể đi, kể đi, có tin gì vui à ? - Hầu như cả lớp đồng thanh, trừ 2 tiểu thư nhà ta.

- Này Nhật Linh, hôm trước đi tham quan về, cậu viết gì vào nhật kí chung vậy, kể tớ nghe đi.

- Cũng chả có gì hay ho.

- Ơ...ừm, vậy à - Thanh Vy với bộ dạng ngẩn ngơ, khó hiểu trước thái độ của cô bạn thân.

- Mà này Phương Loan, lớp mình chỉ toàn người thôi, không có...cún đâu. - Nhật Linh nghiêm túc lạ thường.

- Tớ...tớ...

- Cậu còn lạ gì cái cách nói năng của bọn lớp mình, với lại mọi hôm cậu hưởng ứng vụ này lắm mà ?

- Kệ tớ đi - Rồi cô giật mình vì thấy hơi ấm trên vai.

- Có chuyện gì à ? Cậu đang giận tớ đúng không ?

- Chính xác.

- Why ?

- Hơi ngại nhưng cũng phải nói để giải tỏa ấm ức: Tớ thích 1 anh chàng lớp trên, đẹp trai, hòa nhã, tài giỏi, năng nổ. Nhưng cậu biết anh ấy nói sao khi tớ mở lời không ? ANH ẤY THÍCH CẬU NHIỀU HƠN THÍCH TỚ.

Khỏi phải nói, ở bàn dưới, 1 ánh nhìn điện giật vụt qua người Thanh Vy.

- Tớ cảm thấy ghen tị với cậu quá Thanh Vy, đi đến đâu cũng có người yêu mến, ánh mắt của các chàng trai đều đổ dồn về phía cậu. 20 - 10 cũng thế, trong khi tớ chỉ được vài bông hoa "quèn" do bọn con trai trong lớp "thương tình" tặng cho "tròn bổn phận" thì cậu được bao nhiêu ? Hàng chục bó hồng, mấy bó lan và cả 1 bó...tulip nữa, không tính đến đống kẹo bánh, socola và bao nhiêu là bông hồng riêng lẻ. Tớ cũng tủi thân lắm chứ. - Vừa nói cô nàng vừa trưng ra bộ mặt không gì sầu thảm hơn.

- Kể làm gì, quên chuyện đó đi. Tớ sẽ giúp cậu, được chứ ?

- Đồng ý!!! - Ô kìa, vẻ thất thểu của nàng đâu chả thấy, giờ tươi như hoa, cái tính cách hệt trẻ con.

- Này Phương Loan, nãy giờ tớ không để ý, có chuyện gì vậy ? - Thanh Vy lảng dần.

- Ờ, lớp mình mới có 1 hotgirl vào học, bọn con trai náo loạn kìa!

- Hix, Thanh Vy, cậu có đối thủ cạnh tranh rồi đó, cẩn thận kẻo bị soái ngôi.

- Ừ, khổ ghê - Cô giả bộ đau khổ.

- Mà cậu moi tin ở đâu thế ?

- Bọn con giai tìm hiểu kĩ lắm, các cậu biết sau cùng đó.

Vào giờ học:

- Chào các em, hôm nay lớp mình có 1 bạn nữ mới chuyển về. Vào đi em...Đây là bạn Thu Thủy. Các em làm quen nha.

- Chào...Chào các bạn. Mình là Nguyễn Thu Thủy, là học sinh người Nhật, mới lần đầu đến đây. Mong các bạn giúp đỡ.

- Chu choa, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. - bọn kia tán thưởng.

- Tên thật của bạn là gì ?

- Mình là Yoshito Midori.

Ra chơi

- Cuối cùng cũng được gặp cậu, Rei.

- Vâng, chào - Chàng trai lạnh lùng.

- Cậu gặp tớ ở sân sau lúc tan học nhé!

- Tùy.

Và...

- Nào, có chuyện gì, cậu nói mau lên, tôi phải về nhà.

- Cậu có thể thôi lạnh nhạt được không. Còn Fumita, em ấy sẽ rất buồn đó.

- ...

- Im lặng mãi cũng không phải cách hay đâu. Chúng tớ đã thổ lộ hết tình cảm rồi.

- Tôi không thích.

- Chỉ mình tớ thì không nói làm gì. Nhưng cô nhóc kia không để yên đâu. Nên nhớ gia đình con bé có quyền lực rất lớn đấy.

- Tôi không quan tâm. Những gì cần nói tôi đã nói. Tôi về.

- Tùy cậu thôi. Sau này có chuyện gì cậu tự chịu, đừng trách tớ không báo trước.

Quốc Huy lặng lẽ ra về, không quan tâm tới cô gái phía sau đang cười thầm:

- Rồi có ngày cậu sẽ thuộc về tớ, chỉ mình tớ mà thôi...

đàm nguyễn phương dung,co nang bo cap, Công chúa cầu vồng, Phạm Phú Hoàng Long, vũ thị tuyết nhi, Noo Min M-TP and LuHan, Nguyễn Ngọc Linh Châu, Pham Minh Nguyet, bé Cherry, Trương Tú Nhi và mọi người

2
29 tháng 10 2017

Ko bt đứa con gái nào cười thầm sau lưng Quốc Huy nhỉ dám cướp Quốc Huy của Thanh Vy hở ucchebố đấm chết bây h.Còn cả cô ms chuyển đến có tốt hông đây ???.Hóng chap sau quá hiha.Truyện hay quá mình cmt đầu nè leuleu.Bạn @Shinichi Kudo lần sau ra tiếp nhớ đừng quên tui nhoa thanghoavui

29 tháng 10 2017

Oh My Godbatngobatngo!!!hay lms bà ưieoeoeoeo,trình độ ngày càng vượt bậc đó ak nhabanh.càng đọc càng thấm,càng nghiệnhiuhiu.5ting nka nkaleu.love love like like nhiềuthanghoa.mãi iu và ủng hộyeuyeu.Fighting fightingokShinichi Kudo

Nam Khang Bạch Khởi: Mối tình đồng tính buồn đầy tiếc nuối nằm lại mãi dưới lòng sông Tương Giang Đã 12 năm -mỗi khi nhắc đến cái tên "Nam Khang Bạch Khởi", người ta vẫn phải rơi nước mắt vì chàng trai si tình đã chọn trầm mình xuống sông tự vẫn vì không thể đợi được người mình yêu đến năm 35 tuổi.Nam Khang Bạch Khởi, sinh ngày 26/5/1980 - mất trong khoảng thời gian từ ngày 9/3 - 12/3/2008, anh sinh...
Đọc tiếp
Nam Khang Bạch Khởi: Mối tình đồng tính buồn đầy tiếc nuối nằm lại mãi dưới lòng sông Tương Giang Đã 12 năm -mỗi khi nhắc đến cái tên "Nam Khang Bạch Khởi", người ta vẫn phải rơi nước mắt vì chàng trai si tình đã chọn trầm mình xuống sông tự vẫn vì không thể đợi được người mình yêu đến năm 35 tuổi.Nam Khang Bạch Khởi, sinh ngày 26/5/1980 - mất trong khoảng thời gian từ ngày 9/3 - 12/3/2008, anh sinh ra ở Liêu Ninh, lớn lên ở Nội Mông và là một nhà văn đam mỹ nổi tiếng trên mạng Trung Quốc với 2 bút danh là "Nam Khang" và "Bạch Khởi. Vào ngày 9/3/2008, cư dân mạng nước này vô cùng bàng hoàng khi hay tin thi thể anh được tìm thấy ở sông Tương Giang, Hồ Nam. Chàng trai ấy đã tự kết thúc cuộc đời mình khi chỉ mới 28 tuổi để lại sự tiếc thương cho biết bao người và hé lộ một câu chuyện tình buồn đầy day dứt phía sau.Nguyện bên người dài lâuNăm 1999, Nam Khang rời quê nhà Nội Mông đến thành phố Trường Sa, tỉnh Hồ Nam học tập. Tại đây, chàng trai phương bắc đã gặp và nảy sinh tình cảm với người bạn cùng phòng kí túc xá gọi là "Trương tiên sinh" - người đã mang đến tình yêu và cũng là kẻ gây ra nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời Nam Khang. Mặc dù ngay từ phút giây hai ánh mắt chạm nhau, họ đã cảm thấy có chút rung động với đối phương nhưng ngại ngùng không dám thổ lộ. Đặc biệt là vào thời điểm đó, xã hội vẫn còn nhiều định kiến và cấm cản, khiến họ không chỉ lo ngại ánh nhìn của người đời mà còn không dám thừa nhận chính giới tính thật của bản thân, chỉ có thể chôn chặt những xúc cảm thầm kín đó vào sâu tận đáy lòng.Đến mùa xuân năm 2000, trong thời gian quan hệ giữa hai người vẫn còn "mập mờ", Nam Khang cũng đã thử tránh né người ấy một thời gian rồi có bạn gái, nhưng không lâu sau đã nhanh chóng chia tay. Phải đến năm 2002, năm cuối Đại học, hai người đã quyết định không tiếp tục đè nén tình cảm của bản thân thêm nữa, Nam Khang và người ấy chính thức trở thành người yêu của nhau, anh cũng âu yếm gọi bạn trai mình là "ông xã".Trong cuốn Phù Sinh Lục Ký Nam Khang đã kể lại những năm tháng thanh xuân này bằng những câu văn ngọt ngào và tràn đây tình cảm nhất. "Ông xã" xuất hiện dày đặc trong những trang sách, thể hiện được tình yêu vô bờ bến mà chàng trai trẻ dành cho người mình thương. Nam Khang từng hạnh phúc viết: "Thật là đáng sợ, anh sinh ra ở Thiểm Tây, lớn lên ở Cam Túc; em sinh ở Liêu Ninh, lớn lên ở Nội Mông, cách xa cả ngàn dặm, rồi Trung Quốc lại có đến 1,3 tỷ người. Thế mà chúng ta lại có thể thi đỗ cùng một trường đại học, ở trong cùng một phòng kí túc xá. Thử tính xem, xác xuất đó nhỏ đến mức nào. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, em đã không thể gặp được anh rồi".Họ cứ bình yên bên nhau như thế suốt từ năm 2002 - 2006, đến sau khi tốt nghiệp đại học, Nam Khang và bạn trai chuyển đến sống chung với nhau tại một căn nhà trọ gần trường cũ. Ngoài mặt, mọi người vẫn nghĩ họ chỉ là những người bạn thân đơn thuần như trước đây, mà không hề hay biết rằng bên trong tim họ, tình cảm dành cho đối phương cứ sâu sắc từng chút, từng chút một đến khắc cốt ghi tâm.Niềm hạnh phúc "trộm" về được cũng phải đến ngày hoàn trảCứ ngỡ hạnh phúc sẽ kéo dài mãi, khi Nam Khang gặp được người mà mình yêu bằng cả trái tim ở những năm tháng tươi đẹp nhất của đời người. Từ 19 tuổi đến 26 tuổi, bảy năm thanh xuân chỉ dành hết những gì chân thành, trân quý nhất cho riêng một người con trai, để rồi nhận lại một lời thông báo rằng chúng ta không thể bên nhau được nữa, anh phải lấy vợ rồi.Ngày 1/1/2006 có lẽ chính là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của Nam Khang, người ấy đã không thể vì tình yêu mà vượt qua những khó khăn, ngăn cấm của gia đình và xã hội. Sau khi "ông xã" đã trở thành "ông xã" của người khác, Nam Khang viết cuốn tuỳ bút: Em đợi anh đến năm 35 tuổi; như mộtlời tựa hứa với lòng rằng sẽ cho mối tình này một kỳ hạn, nếu người ấy muốn quay về, anh sẽ vẫn luôn ở đây. Cũng vào thời điểm đó, phong cách viết của Nam Khang bắt đầu trở nên ảm đạm hơn với những dòng chữ ngập tràn nỗi u uất. Người ta cho rằng sự bế tắc trong tình yêu suốt thời gian dài đã khiến anh mắc bệnh trầm cảm."Chỉ còn nửa tháng nữa là anh ấy kết hôn rồi. Anh cũng đã dọn ra ngoài 1 tuần. Kể từ đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau, anh cũng không trả lời tin nhắn của tôi, không biết lúc nhìn thấy những dòng chữ trên điện thoại anh sẽ có suy nghĩ gì? Chuyện đến nước này, tôi cũng không oán trách ai cả. Bởi tôi đã sớm nhận ra và tự an ủi mình với ý nghĩ "được ngày nào hay ngày ấy". Tất cả những hạnh phúc và vui vẻ bấy lâu nay đều là tôi "trộm" về được, bây giờ cũng đã đến lúc phải hoàn trả rồi". Hẳn anh đã viết những dòng chất chứa tâm sự này trong những đêm cô đơn ở căn phòng trọ. Khi xung quanh chỉ là 4 bức tường hoà lẫn trong màn đêm tối đen như mực, mà người từng nắm tay cùng mình vượt qua gần cả thập kỷ đã cất bước ra đi và không bao giờ còn quay trở lại nữa."Khi một người đang nâng chén mừng tân hônLại có người trầm mình dưới sông lạnh lẽo".Có người nói, khi nỗi đau đạt đến tận cùng, người ta sẽ không còn thấy đau đớn. Nhưng mấy ai vượt qua được quãng thời gian dày vò, nhớ quay quắt một người từng là của mình nay đã ở bên cạnh người khác. Những đêm ngồi một mình viết nên những dòng văn bi thương, Nam Khang lại nghĩ về quãng thời gian anh và người ấy vẫn còn mặn nồng. Họ sống với nhau như những đôi tình nhân thực thụ, nhưng lại chưa từng dũng cảm thốt lên một lời: "Anh yêu em" hay là "em yêu anh".Kể từ khi người mình yêu thương rời đi, Nam Khang bắt đầu chống chọi với những cơn mất ngủ kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Có những khi vừa chợp mắt, lại nghe thấy đâu đây giọng nói thân quen rồi choàng tỉnh dậy, nhận ra bản thân chỉ có một mình rồi cứ nhìn trân trân vào khoảng không vô định cho đến tận trời sáng.đ Nỗi nhớ gặm nhấm tâm hồn chàng trai trẻ như vết thương bị nhiễm trùng, gây ra những cơn đau dai dẳng mà không biết đến bao giờ mới chịu liền lại.Ngày 9/3/2008, sau khi liên lạc lần cuối cùng với một người bạn, không ai còn gặp lại Nam Khang nữa. Cho đến 15 ngày sau, vào ngày 27/3, người ta tìm thấy thi thể anh trên dòng sông Tương Giang thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Năm ấy, anh vừa tròn 28 tuổi.Đã từng hứa sẽ đợi người ấy đến tuổi 35, nhưng chàng trai tài hoa bạc mệnh ấy quyết định gieo mình xuống sông tự vẫn, để những dòng nước cuốn trôi hết mọi ưu phiền, rửa sạch những nỗi đau mà người khác đã gây ra cho anh. Nam Khang mãi mãi là chàng trai ở tuổi 28, luôn mang một trái tim si tình dành hết tất cả những gì chân thành, tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Vì không bao giờ đến được tuổi 35, nên Nam Khang sẽ vẫn luôn chờ người ấy.Nam Khang tự vẫn không phải do cảm xúc nhất thời, anh đã từng đợi, đợi sau 2 năm trời kể từ khi người ấy bước vào lễ đường đặt nụ hôn trên môi cô dâu. Khi những cặp đôi nắm tay nhau nói cười trên phố, là lúc Nam Khang phải gồng mình chiến đấu với căn bệnh trầm cảm và những khúc mắc rối bời không cách nào tháo gỡ. Anh xóa số liên lạc của tất cả bạn bè trong điện thoại, chỉ giữ số của gia đình, rồi buông mình phiêu bạt trên dòng sông Tương Giang như để thực hiện chuyến đi cuối cùng của cuộc đời.Người đã đi rồi, đừng đợi nữa Đã 12 năm trôi qua kể từ khi người con trai ấy tìm đến cái chết để kết thúc cuộc đời đầy đau khổ của mình. Mỗi năm trôi qua, người hâm mộ vẫn luôn nhớ đến lời hẹn thề đến năm 35 tuổi. Nếu Nam Khang vẫn còn, liệu anh có tiếp tục chờ đợi người đã cất bước ra khỏi cuộc đời mình vội vã, chẳng còn chút luyến lưu? Có người hâm mộ đã nói, họ ước một lần được đi dạo bên bờ sông Tương Giang, gió xuân tháng 3 nhè nhẹ thổi và nhớ về chuyện tình buồn ấy. Ai thương ai, chờ ai cũng chỉ còn là chuyện quá khứ, tất cả mọi người đều đã già đi, chỉ có tuổi thanh xuân của Nam Khang là còn mãi. các bạn có thể đọc cuốn tuỳ bút: ' Em đợi anh đến năm 35 tuổi 'của anh .Nếu bạn thật sự đọc tác phẩm này một cách nghiêm túc, đọc toàn bộ một cách chân thành và nghiền ngẫm rồi chợt thấy xót xa , thấy thương cảm . Bạn đã tìm hiểu về anh , thấy buồn vì anh , buồn cho chuyện tình của anh thì bài hát này sẽ là món quà tốt nhất dành cho bạn: https://www.youtube.com/watch?v=HMsDv0KivmY ------------------------------ 9/3 là tròn 12 năm anh mất. dù có là 2008 - 2020hay năm nào đó, thì anh cũng vẫn là 28 tuổi - độ tuổi thanh xuân rực rỡ của một kiếp người. nguồn :VNreview đôi lời muốn nói :Nếu cuộc đời, có 2 lần ngoảnh lại Nguyện dùng một lần cho tình duyên. Nếu cuộc đời là vạn kiếp bi thương Thì xin dùng một nửa hóa thành cát bụi .Nếu cuộc đời là vạn ngàn xót xa Nguyện dùng thứ tha để khép lại nỗi buồn .Nếu cuộc đời là vầng trăng sáng Xin hãy chừa lại góc khuất để chứa nỗi buồn của anh.Chúc anh kiếp sau bình an Ảnh phía bên dưới
1
29 tháng 2 2020

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và văn bản

Trong hình ảnh có thể có: thiên nhiên

Trong hình ảnh có thể có: 1 người

Trong hình ảnh có thể có: hoa, thực vật và văn bản

9 tháng 6 2018

Kết quả hình ảnh cho tranh sáng tạo

9 tháng 6 2018

Bạn tham khảo nhé

Kết quả hình ảnh cho tranh sáng tạoHình ảnh có liên quanKết quả hình ảnh cho tranh sáng tạoHình ảnh có liên quanKết quả hình ảnh cho tranh sáng tạoKết quả hình ảnh cho tranh sáng tạo

Chương 8: Karry đến với nhà mới Tiểu Khải và Ngọc Quý ngồi thảo luận nhóm, Di Di cùng hai người kia lên phòng mình chơi - Aiya, Tiểu Khải có con mắt thẩm mỹ thiệt đấy - Vương Nguyên khen - chọn cho cậu cái phòng đẹp thiệt - Đương nhiên - cô đắc ý - hắn mà dám không chu đáo thì giờ này đag ngoài bụi rồi Thiên Tỉ không nói gì, bước đến học bàn của Di Di, cậu thấy tấm ảnh có chụp cậu liền...
Đọc tiếp
Chương 8: Karry đến với nhà mới

Tiểu Khải và Ngọc Quý ngồi thảo luận nhóm, Di Di cùng hai người kia lên phòng mình chơi

- Aiya, Tiểu Khải có con mắt thẩm mỹ thiệt đấy - Vương Nguyên khen - chọn cho cậu cái phòng đẹp thiệt

- Đương nhiên - cô đắc ý - hắn mà dám không chu đáo thì giờ này đag ngoài bụi rồi

Thiên Tỉ không nói gì, bước đến học bàn của Di Di, cậu thấy tấm ảnh có chụp cậu liền thắc mắc

- Cậu vẫn còn giữ bức ảnh này à?

- Ừm - cô cười - không phải lúc đó là sinh nhật cậu 6 tuổi sao, tớ phải cất cẩn thận chứ

- Hai người thân quá nhỉ? - Vương Nguyên lườm, có cảm giác như cậu đag bị cho ra ngoài lề

- Từ nhỏ rồi, tại có giao lưu bên phía công ty thôi

Mọi người đang ngồi nói chuyện vui ơi là vui thì ...

- Di Di, xuống anh nói này - tiếng Tiểu Khải vọng lên

- THẰNG KIA!!! BÀ NÀY ĐANG TÁM!!! ĐỪNG CÓ LÀM PHIỀN!!! NHÁ??? - cô rướng cổ hét thật to rồi cười

- ... - phía dưới im luôn, chả ai thèm nói gì hết

- Mà cậu to gan đấy, dám đem con Karry về đây - Thiên Tỉ lắc đầu

- Hả? Sao cậu biết? - cô ngớ người

- Nãy giờ nó liếm tay tôi

- Karry??? - Vương Nguyên không hiểu - là thứ gì vậy?

- Chó đấy - Thiên Tỉ lôi Karry ra ngồi vuốt ve, âu yếm nó

- Oa!!! Dễ thương quá - Vương Nguyên giựt con Karry - cho cưng tí nào!

- Hai người tốt bụng đấy, không như cái tên kia, nhiễm bệnh sợ bẩn

- Cậu xin Tiểu Khải đi, anh ấy mà phát hiện thì cậu được ăn cháo thịt bằm Karry đấy - Thiên Tỉ nói

- Xin thế nào giờ? - cô cũng bó tay

Hai người suy nghĩ 1 hồi, nãy ra ý tưởng liền liếc Vương Nguyên

- Cái giề? Không phải định kêu đại ca làm đấy chứ? - Vương Nguyên cảnh giác

- Nguyên Nguyên à, hôm nay tự nhiên tớ thấy cậu hiểu chuyện hẳn ra, đẹp trai cũng hẳn ra, cái gì cũng tăng tột độ hết - cô bắt đầu giở chiêu nịnh nót - dù gì cậu cũng là anh em với Tiểu Khải hơn 5 năm, cậu xin chắc anh ấy sẽ bằng lòng thôi, nhé?

- Tuyệt đối không được, con Đô Đô nhà tớ mới đem lên công ty một ngày đã bị Tiểu Khải mắng lên mắng xuống, cậu nghĩ lần này dễ qua à? -Vương Nguyên kiên quyết không đồng ý

- Tớ nói cậu nè ... - Thiên Tỉ thì thầm gì đó với Vương Nguyên

- Thiệt sao? Ô kê con gà đen, đi mau lên - Vương Nguyên thay đổi tình hình trong chốc lát, vội kéo hai người xuống lầu làm Di Di không khỏi bất ngờ, rốt cuộc câu nói của Thiên Tỉ có ma lực gì lợi hại mà lôi kéo Vương Nguyên đến vậy???

.

.

.

- Tiểu Khải, báo cho anh tin vui, nhà anh có thêm thành viên mới đấy - Vương Nguyên cười rạng rỡ ẩm Karry xuống

Tiểu Khải vừa quay lại thấy con chó liền kéo một trận lôi đình đến cho nhà họ Vương thưởng thức

- VƯƠNG NGUYÊN!!! CON CHÓ ĐẤY NA ĐÂU VỀ??? ANH ĐÃ DẶN BAO NHIÊU LẦN RỒI!!! KHÔNG CHƠI VỚI CHÓ MÈO!!! SAO EM KHÔNG NGHE LỜI??? ĐÔ ĐÔ CHƯA ĐỦ HAY SAO MÀ CÒN DẪN CÒN QUỶ NÀY VỀ??? ... blaba...

- Bình tĩnh nào, lần này phân nó ***** là anh không phải dọn, có sẵn ôsin rồi, hơn nữa còn được miễn phí cơm ăn một tháng a

- Vương Nguyên dụ dỗ

- Vậy thì còn được, mà ai sẽ làm, nếu là em thì không cần, anh không muốn anh cơm với nước mắm hay xì dầu đâu - Tiểu Khải vừa nhắc đã thấy rợn

- Đương nhiên là không rồi - Vương Nguyên cười rồi kéo Di DI qua - vị này sẽ phụ trách việc đó

- Cái gì? Sao tôi lại ... - cô bất ngờ không nói nên lời

- Không lẽ cậu muốn Karry ở ngoài đường hay sao? - Vương Nguyên ghé sát lỗ tai cô thì thầm làm cô giật bắn mình

- Ơ thì cứ vậy đi, nhưng chỉ một tháng thôi

- Ừm, chỉ một tháng - Tiểu Khải nhếch môi làm cô có chút lo sợ

1
17 tháng 1 2018

Hay quá ha

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY Lời tác giả: Như đã hứa, mình sẽ ra truyện mới vào ngày 26/06/2020 nên hôm nay ngoi lên đây viết vài câu văn án chào sân đã nha. Mong mọi người ủng hộ.Thêm nữa, ai còn chưa đọc Ngẫu hứng 01: Nhật kí ngày mưa. thì vào link này đọc nhé: Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến --------------------------------------------------------------------------- CHAP 1:VĂN...
Đọc tiếp

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY

Lời tác giả:

Như đã hứa, mình sẽ ra truyện mới vào ngày 26/06/2020 nên hôm nay ngoi lên đây viết vài câu văn án chào sân đã nha. Mong mọi người ủng hộ.Thêm nữa, ai còn chưa đọc Ngẫu hứng 01: Nhật kí ngày mưa. thì vào link này đọc nhé:

Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến
---------------------------------------------------------------------------

CHAP 1:VĂN ÁN

Người ta vẫn thường bảo rằng: "Đúng người sai thời điểm là nuối tiếc cả đời". Quả thật là vậy, trong mắt người đời, yêu đơn phương là hèn nhát, là khổ sở vô ngàn. Nhưng với suy nghĩ người trong cuộc, sự đau đớn ấy như vị đắng của cafe, vị chát của rượu, vị cay của ớt mà những người thích ngọt không thể hiểu nổi, và cũng không thể giải thích bằng lời nói. Hay yêu thầm một người cũng giống như đeo tay nghe và mở nhạc ở mức to nhất. Người ngoài thì thấy thật tĩnh lặng, chỉ có ta mới biết bên trong đang điên cuồng gào thét như thế nào thôi.

Đơn phương mang đến cho ta cả một bầu trời u ám đầy chết chốc, dằn vặt ngấu nghiến tâm tưởng ta, điên loạn đập phá lí trí... Nó mang màu khổ đau, bi thương, tàn lụy. Và rồi cứ như thế từng ngày trôi quá, chút hi vọng yếu ớt vẫn không ngừng thoi thóp chiến đấu chống lại niềm đau tột cùng ấy. Con tim rỉ máu, tâm cạn dậy sóng, còn thân xác rũ rượi nhưng chỉ có cõi lòng ta vẫn rộng mở cửa chờ đón, cho dù là từng đợt gió lạnh lẽo vẫn ùa vào, thẩm thấu bờ môi nứt nẻ cùng tuyến lệ ngập tràn.

Nhưng hỡi những cô gái, chàng trai đang đắm chìm trong mộng tưởng khổ sở kéo dài ấy, hãy đừng từ bỏ, hãy mạnh dạn, hãy đương đầu với sự oặm đau, tàn xé ấy, hãy chiến đấu với tinh thần thép. Bởi thà rằng ta đón nhận một phút giây huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn buồn thương le lói suốt trăm năm. Yêu đơn phương là cho đi mà không mưu cầu nhận lại... Nó cũng là một tình cảm đáng quý, đáng nâng niu.

Và rồi dù ta thất bại, nhưng khi được nhìn bóng người yêu đang vui cười, hạnh phúc sống, lồng ngực ta lại thổn thức từng nhịp sung sướng. Ta vui, ta lùi lại để người ấy được bước đi cùng bờ vai mà mình tin tưởng, dựa vào. Có những nỗi nhớ không được đặt tên, có những yêu thương không được gửi trao nhưng vẫn lâng lâng một niềm hạnh phúc vì được yêu đúng cảm xúc trái tim.

Thế nhưng, khi ta làm trái tim ai kia rung động, trải lòng, ta cảm thấy toàn thể vũ trụ này thật nhỏ bé và ta hạnh phúc cùng người đi qua hàng ngàn hàng vạn thiên hà. Ta dạo chơi trong vườn yêu đẹp đẽ, ta vui đùa cùng những vì tinh tú. Từng bước đôi ta đi không thấm đẫm nước mắt đau thương mà ở đó rạo rực nở lên những bông hồng ngọt ngào.

Nhưng rồi có thể nào đi chăng nữa, tình yêu ấy vẫn là vĩnh hằng, vẫn tạc vào dòng thời gian những xúc cảm khó phai mờ. Để sau bóng nắng chiều thu dịu mát, ta bắt gặp một mảnh kí ức lung linh, tuyệt diệu. Dù ở đó là những cơn sóng dữ kêu gào đêm ngày, nhưng chỉ cần nhìn lại ta vẫn có thể mỉm cười thật tươi bởi chính ta cũng là một phần trong bao hồi tưởng xa xăm của người ấy mặc cho mờ ảo hay chỉ là vụt qua chốc lát.

-----------------------------------------------------------------

P/s: Mọi người cho mình ý kiến về fic này nhé. Tào lao cũng được, nhận xét thành thực thì lại càng hay. Dù sao đó cũng là động lực để mình viết tiếp nha. Cảm ơn nhiều ạ.

Kí: #Junny

4
23 tháng 6 2020

bạn là người mới đúng không?

23 tháng 6 2020

Trước kia ở đây còn rất nhiều Shop, Clb, ... cho nên bạn không cấm đc bạn đó

Với lại truyện là một loại giải trí cứ gì bạn đó không đc đăng lên mà trong khi đó Shop, Clb, ... rất nhiều

~TA CÓ HẸN VỚI MÙA HẠ~ Kịch bản : ๖ۣۜK.H (♥ ๖ۣۜRibby๖ۣۜ ♥ ) Biên kịch : mk Tập 4 : Cô gái năm xưa Quỳnh Dao : Anh gọi em ra đây có việc gì thế Gia Huy Gia Huy : À chỉ là một vài chuyện nhỏ thôi mà. Em ngồi xuống đi Quỳnh Dao : Chuyện hôm nọ anh đừng để bụng nhé. An Kỳ vốn lạnh lùng khó tính rồi nên nói năng có hơi quá, anh bỏ qua cho em nhé. Gia Huy : Không sao đâu. Mà từ nhỏ An Kỳ đã như vậy à...
Đọc tiếp

~TA CÓ HẸN VỚI MÙA HẠ~

Kịch bản : ๖ۣۜK.H (♥ ๖ۣۜRibby๖ۣۜ ♥ )

Biên kịch : mk

Tập 4 : Cô gái năm xưa

Quỳnh Dao : Anh gọi em ra đây có việc gì thế Gia Huy

Gia Huy : À chỉ là một vài chuyện nhỏ thôi mà. Em ngồi xuống đi

Quỳnh Dao : Chuyện hôm nọ anh đừng để bụng nhé. An Kỳ vốn lạnh lùng khó tính rồi nên nói năng có hơi quá, anh bỏ qua cho em nhé.

Gia Huy : Không sao đâu. Mà từ nhỏ An Kỳ đã như vậy à ?

Quỳnh Dao : À thì …

Gia Huy : Sao vậy, khó nói lắm sao ?

Quỳnh Dao : Thật ra cậu ấy vốn không như vậy đâu. Cách đây 10, vì cậu ấy mà mẹ An Kỳ bị tai nạn giao thông và qua đời. Những ngày sau đó, dù còn nhỏ nhưng cậu ấy đã dằn vặt bản thân đến nỗi có lúc định tự tử nhưng may anh Vương Hạo đến kịp cậu ấy mới thoát chết. Nhưng sau đó, cậu ấy bị mất trí nhớ và trở nên lạnh lùng vô cảm như hôm nay.

Gia Huy : Vậy trước đó An Kỳ là người như thế nào

Quỳnh Dao : Cậu ấy rất hòa đồng, vui tươi, biết lo lắng, giúp đỡ cho người khác. Nhắc mới nhớ, cậu ấy từng có một cái vòng rất đẹp nhưng không biết cậu ấy để quên đâu không biết

Gia Huy : Có phải chiếc vòng đó có hình mặt trăng không

Quỳnh Dao : Ủa, đúng rồi, sao anh biết hay vậy

Gia Huy : À anh đoán mò thôi mà

Quỳnh Dao : Mà chuyện này anh đừng nói lại cho An Kỳ biết nhé

Gia Huy : Sao vậy

Quỳnh Dao : Mỗi khi nhắc lại chuyện này An Kỳ sẽ phát điên đó. Vì thế những kí ức cách đây 10 năm có thể nói là hư vô trong tâm trí của An Kỳ. Mà anh hỏi có việc gì à

Gia Huy : À không, chỉ là anh tò mò thôi

Quỳnh Dao : Vậy à, thôi em có việc bận rồi, em đi trước nhé

Gia Huy : Ờ

======================================================================

Quỳnh Dao : Lạ thật, sao anh Huy lại quan tâm tới quá khứ của An Kỳ vậy nhỉ. Á…cướp…Ai không giúp tôi với

Thiết Lâm : Này tên kia đứng lại ……………………….

Thiết Lâm : Túi của em à

Quỳnh Dao : Em cảm ơn anh. Ủa anh Lâm

Thiết Lâm : Quỳnh Dao hả

Quỳnh Dao : May nhờ có anh, cảm ơn anh

Thiết Lâm : À không có gì

Quỳnh Dao : Hôm sau em mời anh đi ăn nhé

Thiết Lâm : Nhớ nhé

~TẠI TRƯỜNG SAO IDOL ~

Girl 1: Cái con nhỏ đó nghe nói dụ dỗ anh Gia Huy đó

Girl 2: Thật sao nó mặt dày thật

Girl 3: Tí nữa phải cho nó một bài học mới được

Quỳnh Dao : Hình như họ đang xì xào về cậu đấy

An Kỳ : Kệ họ, tôi không quan tâm

~Tan học~

An Kỳ : Cậu đi trước đi. Tôi lên lấy sách để quên

Quỳnh Dao : Ừ tôi biết rồi

Girl : Con nhỏ kia đứng lại cho tao

An Kỳ : Có chuyện gì

Girl : Mày dám quyễn rũ anh Huy của chúng tao

An kỳ : Tôi không có

Girl : Đám cãi sao. Đánh nó đi

Thiên Mỹ : Để tao xem anh Huy bảo vệ mày được bao lâu

~Tại nhà Gia Huy ~

Gia Huy : An Kỳ, em chắc chắn là cô gái anh gặp ngày hôm đó. Nhưng có lẽ, anh chỉ là hư vô thôi sao, em có tàn nhẫn khi quên anh vậy không …

♥ HẾT TẬP 4♥

Truyện TA CÓ HẸN VỚI MÙA HẠ nhận được rất nhiều sự ủng hộ của các bạn xin chân thành cảm ơn. Mk vs Ribby sẽ cập nhật truyện nhanh nhất cho các bạn. Mong rằng truyện sẽ đc ủng hộ nhiều hơn.

Lily & Ribby

Bài tập Mỹ thuật

21

cứ lật đạt, để người ta đọc đc truyện đã

nhớ ủng hộ truyện nhé