K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

9 tháng 1 2018

ng bn iu chất đấy !!! Bh thì hiếm ng đàn ông như z r

10 tháng 1 2018

nhể vãi

Ngày 8/3. Tớ 17 tuổi, cậu 17 tuổi. Cậu tỏ tình tớ. Tớ từ chối. Cậu chỉ cười gượng. Tớ biết cậu buồn nhưng thực sự tớ không có tình cảm với cậu. Ngày 16/3. Ngày sinh nhật tớ. Thông qua một đứa bạn cùng lớp cậu biết tớ có thích một anh lớp 12. Cậu cũng cười gượng. Tớ dửng dưng. Tớ biết cậu đau. Nhưng thực sự tớ vẫn không có tình cảm với cậu. Ngày 5/4. Tớ thất tình. Tớ ôm mặt...
Đọc tiếp

Ngày 8/3. Tớ 17 tuổi, cậu 17 tuổi. Cậu tỏ tình tớ. Tớ từ chối. Cậu chỉ cười gượng. Tớ biết cậu buồn nhưng thực sự tớ không có tình cảm với cậu.

Ngày 16/3. Ngày sinh nhật tớ. Thông qua một đứa bạn cùng lớp cậu biết tớ có thích một anh lớp 12. Cậu cũng cười gượng. Tớ dửng dưng. Tớ biết cậu đau. Nhưng thực sự tớ vẫn không có tình cảm với cậu.

Ngày 5/4. Tớ thất tình. Tớ ôm mặt khóc nức nở ở lớp. Cậu vụng về dỗ dành tớ. Tớ ôm cậu òa khóc. Cậu vuốt tóc tớ. Cám ơn cậu đã bên tớ lúc tớ đau nhất.

Ngày 7/5. Tớ ngã xe. Cậu cõng tớ suốt con đường dài 2km. Tớ đau. Tớ thiếp đi trên lưng cậu. Cám ơn cậu đã cho tớ biết thế nào là tình bạn.

Ngày 25/5. Tổng kết năm 11. Cậu sốt không đến trường nhận giấy khen được. Tan trường tớ đạp xe qua nhà cậu đưa giấy khen. Cậu ôm tớ và cậu khóc. Tại sao cậu khóc. Có phải vì tớ chưa bao giờ tốt với cậu như vậy. Tớ xin lỗi.

Ngày 8/3. Tớ 18 tuổi, cậu 18 tuổi. Cậu tỏ tình tớ. Tớ đồng ý. Cám ơn cậu đã bước vào cuộc đời tớ. Tớ yêu cậu.

Ngày 16/3. Cậu phải nằm viện. Cậu không đến dự sinh nhật tớ. Tớ buồn và khóc. Cậu cũng buồn lắm phải không.

Ngày 18/3. Một tuần rồi cậu không đến trường. Sắp thi đại học rồi mà sao cậu nghỉ học mãi. Tớ tới nhà thăm cậu. Cậu lại ôm tớ rồi khóc. Hôm nay cậu gầy hẳn đi rồi. Tớ thương cậu.

Ngày 20/3. Ngày mà tớ khóc nhiều nhất.

Ngày 27/5. Việc thi cử khiến tớ mệt mỏi. Nhiều bài tập khó lắm mà tớ không biết hỏi ai cả. Nhưng tớ sẽ không từ bỏ đâu. Tớ sẽ thay cậu thực hiện ước mơ đỗ đại học.

Ngày 8/3. Tròn 1 năm chúng mình yêu nhau rồi kìa.

Ngày 16/3. Tớ 19 tuổi cậu 18 tuổi. Sinh nhật tớ mà sao tớ khóc nhiều thế. Tớ nhớ cậu. Nhớ cậu nhiều lắm.

Ngày 20/4. Tớ lại ngã xe. Tớ đau tớ khóc. Nhưng ngoài cậu không ai cõng tớ. Tớ biết mình phải tự đứng lên. Tớ làm được rồi. Cậu thấy tớ mạnh mẽ không.

Ngày 14/2. Tớ được tỏ tình. Anh đó cũng trường tớ đó. Nhưng tớ nói tớ có người yêu rồi. Cậu đừng giận tớ nhé.

Ngày 8/3. Tròn 2 năm cậu bước vào cuộc đời tớ. Tớ dạo phố một mình. Tớ bắt gặp hình ảnh chàng thanh niên cõng cô gái. Tớ khóc giữa đường rất to. Xin lỗi. Mạnh mẽ đến đâu tớ cũng chỉ là con gái.

Ngày 4/2. Tớ 20 tuổi, cậu vẫn 18 tuổi. Tớ một mình lên Hà Nội để học. Cậu quay lại với tớ được không. Tớ 20 tuổi rồi. Sao cậu vẫn 18 mãi thế...

5
5 tháng 4 2020

Hông hỉu

5 tháng 4 2020

PRC - Kelly (ff) ò

LÀ CON TRAI, ĐỪNG BỎ QUA BÀI VIẾT NÀY! Cậu có bao giờ suy nghĩ rằng, người con gái mà cậu đang yêu đã từng là một cô gái tuyệt vời như thế nào trong mắt cậu. Một người con gái khiến cậu ngày đêm thương nhớ, xuất hiện trong tâm trí cậu hầu hết thời gian, kiểm soát mọi suy nghĩ của cậu. Cậu đã từng rất thích cô ấy, muốn được là của cô ấy biết bao? Cậu nghĩ rằng, nếu bây giờ cô ấy chấp nhận...
Đọc tiếp

LÀ CON TRAI, ĐỪNG BỎ QUA BÀI VIẾT NÀY!
Cậu có bao giờ suy nghĩ rằng, người con gái mà cậu đang yêu đã từng là một cô gái tuyệt vời như thế nào trong mắt cậu. Một người con gái khiến cậu ngày đêm thương nhớ, xuất hiện trong tâm trí cậu hầu hết thời gian, kiểm soát mọi suy nghĩ của cậu. Cậu đã từng rất thích cô ấy, muốn được là của cô ấy biết bao? Cậu nghĩ rằng, nếu bây giờ cô ấy chấp nhận tình cảm của cậu, cậu sẽ thật tâm yêu thương và đối xử với cô ấy thật tốt, không bao giờ khiến cô ấy có cảm giác bị bỏ rơi hoặc tổn thương. Và khi cô ấy đồng ý làm người yêu cậu, cậu đã hạnh phúc nhường nào. Cảm giác rất tuyệt phải không?
À có lẽ cậu đã quên dần cái giây phút ấy rồi. Và chắc hẳn rằng đối với cậu lúc này cái khoảnh khắc ấy không còn hạnh phúc đáng mong chờ như hồi ấy nữa. Đơn giản vì gương mặt của cô ấy, dáng hình của cô ấy, mọi thứ thuộc về cô ấy đã không còn mới mẻ với cậu nữa rồi, phải không? Mặc dù cậu vẫn yêu thương cô ấy, nhưng có lẽ việc lúc nào cũng quan tâm hoặc cố gắng làm vừa lòng người con gái ấy là không thể, nó khiến cậu mệt mỏi. Cậu không còn hứng thú mãnh liệt với việc mua vui cho cô ấy nữa, cậu thấy điều đó thật nực cười khi làm vậy với một người đã gắn bó với cậu một khoảng thời gian dài.
Cô ấy sẽ hiểu thôi, cô ấy cũng không cần cậu phải làm vậy nữa, vì cô ấy đã yêu cậu. Khi một người con gái trót yêu thương say đắm một người con trai, cậu biết cô ấy sẽ nghĩ gì không?
Cô ấy sẽ quan tâm cậu rất nhiều, để ý mọi cử chỉ, dáng vẻ, dõi theo mọi hành động của cậu. Hạnh phúc khi cậu cười, và đau lòng khi cậu bị thương tổn. Quan trọng là, cô ấy chỉ cần có cậu, cô ấy không cần những thứ mà trước đây cậu cố gắng dành cho cô ấy để khiến cô ấy cười nữa. Trước đây những cử chỉ ngọt ngào của cậu khiến cô ấy ấm lòng. Thì giờ đây cái ôm của cậu khiến cô ấy cười hạnh phúc. Nhưng mà tôi biết rằng, khi cô ấy bắt đầu cần cậu nhất, thì cũng là lúc cậu bắt đầu mệt mỏi và tỏ ra dửng dưng, phải thế không?
Cậu sẽ không đoái hoài đến việc cô ấy giận dỗi nữa, mai cô ta sẽ lại chạy đến bên cậu thôi.
Cậu sẽ không làm những gì mà cô ấy muốn nữa, như thế thật vô lí, cậu cũng có quyền làm điều mình thích mà.
Cậu tức giận khi cô ấy tỏ ra quan tâm, cậu thấy điều đó thật phiền phức.
Cậu bắt đầu im lặng, mặc kệ cô ấy muốn làm gì thì làm, cậu chán khi phải giải thích và đôi co.
Cậu đang nguỵ biện rằng không phải, ai rồi cũng khác đúng không? Thế để tôi hỏi cậu một câu, cậu sẽ bắt đầu như thế nào với một người con gái mới?
Hì, chắc hẳn cậu sẽ không dửng dưng với cô ta như người con gái bây giờ cậu yêu đúng không?
Lí do chỉ có thể là một, cậu chán những thứ bắt đầu cũ kĩ.
Tại sao nhỉ, tại sao mà khi đàn ông có thứ mình muốn rồi, lại không trân trọng nó như khi nó chưa thuộc về mình nữa, hả cậu?
Tại sao cậu lại không giữ lời hứa ban đầu khi cậu mới yêu cô ấy, là cậu sẽ mãi ở bên cô ấy, không khiến cô ấy buồn.
Chắc hẳn nếu cô ấy chạy theo cậu quá lâu, chịu đựng quá nhiều, cậu sẽ để cô ấy đi và tìm hạnh phúc mới đúng không? Sao cậu lại như vậy?
Ước gì một lần cậu hiểu. Là chỉ cần cậu đừng phớt lờ cô ấy, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Cậu có thể thay đổi, nhưng đừng bao giờ im lặng trước người con gái ấy. Đừng để cô ấy một mình. Người con gái lúc này cậu yêu đâu cần cậu phải như lúc xưa nữa, có xa xỉ gì đâu khi cô ấy chỉ cần cậu ở bên cô ấy.
Khi một cô gái vì cậu mà nói nhiều, vì cậu mà bận rộn, vì cậu mà không còn thời gian cho bản thân, thì làm ơn bằng bất cứ giá nào cũng đừng để mất cô ấy. Đừng mệt mỏi nữa, hãy dùng hết tâm trí mà yêu thương cô ấy. Người con gái này đáng giá gấp vạn lần người con gái ban đầu cậu theo đuổi. Người con gái lúc đầu không hề vì cậu, cô gái bây giờ mới là người khiến cậu phải toàn tâm toàn ý hơn bao giờ hết. Cậu đã nỗ lực như thế nào để cô ấy yêu thương cậu như bây giờ, thì đừng vì vài ý nghĩ cẩu thả mà thả trôi hạnh phúc thực sự. Cậu sẽ không tìm được tình yêu nào hơn nữa đâu nếu cậu không biết trân trọng chính những điều vô giá trước mắt.

13
9 tháng 1 2018

rất hay là đằng kháchihi

Lúc thì thênh thang thảnh thơi, lúc thì cơn giông ào ạt. Cũng có lúc trời quang mây tạnh, chẳng có gió, chẳng có mây. Cậu ấy và tôi học cùng một lớp, so với các bạn nam khác thì thân hơn chút xíu, vậy thôi. Cậu ấy đẹp trai và tài hoa, được nhiều người để ý lắm. Trong số đó, có cả tôi nữa. Tôi thích cậu, ừm, cũng lâu rồi. Từ ngày vào cấp Ba đã thích cậu, giờ sắp tốt nghiệp cũng vẫn thích cậu. Lạ đời!...
Đọc tiếp

Lúc thì thênh thang thảnh thơi, lúc thì cơn giông ào ạt. Cũng có lúc trời quang mây tạnh, chẳng có gió, chẳng có mây.


Cậu ấy và tôi học cùng một lớp, so với các bạn nam khác thì thân hơn chút xíu, vậy thôi. Cậu ấy đẹp trai và tài hoa, được nhiều người để ý lắm. Trong số đó, có cả tôi nữa. Tôi thích cậu, ừm, cũng lâu rồi.
Từ ngày vào cấp Ba đã thích cậu, giờ sắp tốt nghiệp cũng vẫn thích cậu. Lạ đời! Thích mãi một người không thích mình, sao mà tôi ngốc thế nhỉ?

“Ê tiểu công chúa ăn sáng chưa?” Cậu ấy thường gọi tôi như thế, và hôm nay lại gọi, sau này thì không chắc. Mỗi lần cậu gọi như vậy, tim tôi lại rung lên. Cứ như tôi sẽ là công chúa thật và cậu thì đương nhiên là hoàng tử của tôi rồi. Cứ như mọi chuyện sẽ vậy thật!
“Chưa ăn.” Tôi gập cuốn sổ màu xanh lục lại, cậu cũng có một cuốn giống y vậy, tôi mua để viết lưu bút, cậu bảo tôi mua hộ vì cậu lười đi. Cậu nói mua giống tôi là được.
“Đi ăn thôi.”
“Nhưng sắp vào lớp rồi.” Tôi vẫn ngồi yên tại bàn, bình tĩnh đáp. Đã từ lâu tôi không còn là cô bé hay mơ mộng, ngại ngùng mỗi khi nói chuyện với cậu. Tôi đã học cách để tỏ ra bình thản như thế.
“Cuối cấp rồi lo gì.” Cậu cười, lại gần tôi.
“Không lo, chỉ là cuối cấp rồi, không ngoan thì khi nào ngoan?” Tôi ngước ra cửa sổ. Chà, hè đến gần lắm rồi, phượng thì chưa nở đâu, nhưng bằng lăng đang rực một khoảng sân. Cây bằng lăng này ra hoa rất nhiều, lại rất sớm. Cây ở ngay trước cửa sổ, gần ch

2
8 tháng 10 2017

đây not phải là truyện của tui nha tui đăng để tìm người thui :))) câu hỏi tương tự vì truyện này tui đọc thấy hay mà ko bik tác giả

8 tháng 10 2017

ko biết ai là tác giả nhỉ ? Truyện hay quá , cảm ơn bn vì đã đăng

2 tháng 1 2018

Mk ko hiểu nội dung này cho lắm nhưng ít ra cũng thấy đc 1 điểm của bn

2 tháng 1 2018

Uây lúc ào cx lãng mạn nhỉ yeu

chào các bạn! hôm nay mình viết cái này để mong các bạn giúp mk động viên một bạn đó là Hoàng Thảo Linh . bạn ấy bệnh nặng mà ko nói cho ai biết , ban đâu mình chỉ biết bạn ấy bị sốt vs ho thôi. nên ko lo mấy ,nhưng càng ngày bn í càng suy sụp về sức khỏe . mk có hỏi bn ấy xem sức khỏe nhưng bn ấy cứ bảo là mk ko sao mk chỉ bị mệt thôi ngồi 1 tí là khỏe lại . mk cũng tưởng thật . khi mk nhắn tin với cậu...
Đọc tiếp

chào các bạn! hôm nay mình viết cái này để mong các bạn giúp mk động viên một bạn đó là Hoàng Thảo Linh . bạn ấy bệnh nặng mà ko nói cho ai biết , ban đâu mình chỉ biết bạn ấy bị sốt vs ho thôi. nên ko lo mấy ,nhưng càng ngày bn í càng suy sụp về sức khỏe . mk có hỏi bn ấy xem sức khỏe nhưng bn ấy cứ bảo là mk ko sao mk chỉ bị mệt thôi ngồi 1 tí là khỏe lại . mk cũng tưởng thật . khi mk nhắn tin với cậu í cậu í lỡ miệng nói ra bệnh tình của cậu í . mk không ngờ cậu ấy bị bệnh ung dạ dày . cậu ấy coi hoc24h như ngôi trường thứ hai , xem các thành viên trên 24h như bạn bè mà cậu ấy lại dấu bệnh của mình. mấy ngày trc cậu í nghỉ mk ms biết cậu í và hà nội khám bệnh. nghe nói cậu ấy phải mổ mới lành được. . nghe mẹ cậu ấy nới nếu không mổ để quá lâu sẽ bị thủng dạ dày sẽ mất máu. Mk mong các bạn trên Hoc24h hãy giúp mk động viên cậu ấy , giúp cậu ấy lấy lại tinh thần để mổ để cậu í có thể tiếp tục ở lại ngôi trường hoc24h này mình mong các bạn sẽ hỉu

41
26 tháng 11 2017

uk

26 tháng 11 2017

Thấy bn ấy hc giỏi lắm mak,môn Hóa í,mk cx hay thấy cậu trả lời mấy câu hỏi vs mk,bây h mk biết buồn wakhocroi

Tên truyện : Những kỷ niệm đáng nhớ Nhân vật nam : Renlin, Tori Nhân vật nữ : July, Maku Nhân vật phụ : Tiểu Đồng , Peni, Koni ,..... Tâp 1 : Cuộc gặp gỡ vô tình của July và Renlin Kịch bản : July là một cô gái rất đặc biệt . Từ nhỏ sinh ra cô đã rất xinh đẹp . Cô mang một mái tóc màu vàng của mặt trời , mang một đôi mắt màu xanh thẩm của đại dương . Tính tình của cô trong sáng như vẻ ngoài của cô vậy...
Đọc tiếp

Tên truyện : Những kỷ niệm đáng nhớ

Nhân vật nam : Renlin, Tori

Nhân vật nữ : July, Maku

Nhân vật phụ : Tiểu Đồng , Peni, Koni ,.....

Tâp 1 : Cuộc gặp gỡ vô tình của July và Renlin

Kịch bản :

July là một cô gái rất đặc biệt . Từ nhỏ sinh ra cô đã rất xinh đẹp . Cô mang một mái tóc màu vàng của mặt trời , mang một đôi mắt màu xanh thẩm của đại dương . Tính tình của cô trong sáng như vẻ ngoài của cô vậy . July sống trong một căn nhà nhỏ , ở làng Rika . Lúc cô 6 tuổi , mùa xuân đến . Trong một lần , cô đang dạo chơi trên một con đường nhỏ . Bổng nhiên có một sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống ngay người July . RẦM ! RẦM !Cô ngã xuống . Có một cậu con trai ngồi dậy trên người July, cậu bé nói :

- Đất êm thiệt !

July tức giận , nói :

- Cậu đứng dậy đi ! Sinh vật lạ .

Cậu con trai giật mình , đứng dậy , nói :

- Xin lỗi bạn ! Mình ko cố ý .

July , nói :

Cậu làm gì mà rơi từ trên trời xuống vậy ? Sinh vật lạ!

Mình định ...... Ủa ! Mình ko phải sinh vật lạ !

July trả lời :

- Cậu có thấy ai mà bay từ trên trời xuống ko ? Sinh vật lạ !

Cậu bé tức giận trả lời :

- Đã nói bao nhiêu lần rồi , tôi ko phải sinh vật lạ !

July mặc kệ , đi tiếp con đường của mình và chỉ nói :

- Đồ sinh vật lạ !

Cậu bé rất tức giận , nhảy rầm rầm đằng sau. Nói :

- Đồ ..... ( mấy bạn muốn biết thì hãy đón chờ tập 2 : Sự việc ngoài ý muốn )

Các bạn hãy đánh giá và nhận xét cho mình nhé !

7
26 tháng 9 2017

Thế bn nhanh lên nhé, mk hóngbanh

26 tháng 9 2017

Viết xong chưa

MỐI TÌNH ĐẦU(CHAP 9) ~~~10 năm trước~~~ Sau trận tai nạn đó, Tiểu Cáp đc chuyển đến bệnh viện. Trong lúc đó, 2 cô bn thân của cậu luôn tới thăm -Thiên Thiên cậu ở lại trông Tiểu Cáp nhé, mik đi mua chút nc uống cho cả 2 – Cancer -Uk, cậu đã trông cậu ấy từ sáng r, để mik trông cho- Libra đáp Cancer bc ra khỏi phòng. Chỉ còn lại Libra và một “xác chết” -Hazi... Tiểu Cáp à sao cậu dễ “chết” quá z, mới hôm...
Đọc tiếp

MỐI TÌNH ĐẦU(CHAP 9)

~~~10 năm trước~~~

Sau trận tai nạn đó, Tiểu Cáp đc chuyển đến bệnh viện. Trong lúc đó, 2 cô bn thân của cậu luôn tới thăm

-Thiên Thiên cậu ở lại trông Tiểu Cáp nhé, mik đi mua chút nc uống cho cả 2 – Cancer

-Uk, cậu đã trông cậu ấy từ sáng r, để mik trông cho- Libra đáp

Cancer bc ra khỏi phòng. Chỉ còn lại Libra và một “xác chết”

-Hazi... Tiểu Cáp à sao cậu dễ “chết” quá z, mới hôm trước tụi mik chơi trò đám cưới xong z mà... công nhận cậu và Tiểu Giải diễn sâu y như thật, Tiểu giải nếu mặc váy cưới thật thì ko biết như thế nào nhỉ, tuy hôm đó mik ko thuộc lời thoại của mục ninh như trò chơi vẫn kết thúc bằng nụ hôn nồng thắm của cô dâu và chú rể....bla....bla...bla...- Libra lảm nhảm

Bỗng một cánh tay nắm lấy tay cô:

-cậu là ai.... Tiểu Giải...

-Cáp cậu tỉnh r. cậu ki bo quá , nhớ mỗi ng` yêu cậu còn bạn thân thì đi đâu mất....-Libra phàn nàn

-hứa với tôi chăm sóc ng` tên tiểu giải...- Cậu bé bắt đầu mơ hồ nói rồi ngất đi

- Lại “chết” hả, tôi hứa vs cậu nhưng để trừng phaitj vì cậu ko nhớ ng` bn thân này nên tui sẽ ko nói cho ai về việc cậu tỉnh lại

Bỗng Cancer bước vào.

-Nói j z Thiên Thiên, bộ Tiểu Cáp tỉnh r hả

-À...Làm j có, chồng cậu chưa tỉnh đâu- Libra nói với giọng hóm hỉnh.

~~~ hồi tưởng kết thúc ~~~

Giá như lúc đó cô nói vs người lớn cậu ấy từng tỉnh lại cõ lẽ họ đã ko phải xa nhau...Giá như tất cả chỉ là mơ... giá như... giá như... Cô đã hứa với cậu ấy sẽ bảo vệ Cancer vậy mà giờ, chính cô lại là ng` làm cậu ấy khóc. Ước j lúc này có 1 ai đó chỉ cho cô biết phải làm j.

Sáng hôm sau, Cancer dậy sớm hơn mọi khi, có lẽ cô ko hề ngủ. Libra chợt tỉnh giấc, nhìn 1 lượt xung quanh, điểm dừng của cô là chiếc gối của Cancer – nó ướt đẫm, ướt vì nc mắt của cậu ấy. Nhẹ nhàng xuống giường và khoác chiếc áo phông mỏng. Cô đi xuống bếp, cô biết Giải hay ở đó mỗi sáng để nấu ăn

-Libra cậu tỉnh r à, mik làm bữa sáng r, hôm nay dậy sớm quá ha, MỚI 6h thôi mà bình thường 30p nữa cậu ms tỉnh cơ ( 6h rồi mà còn dùng từ mới?) – Cancer đang nấu bữa sáng hồn nhiên quay lại như mọi hôm

Libra biết cậu ấy chỉ đang cố tỏ ra như ko có chuyện j. Dù sao quên đi cx tốt hơn, cố gắng tỏ ra bình thường như mọi ngày. Khẽ cười nhẹ, cô kéo ghế ngồi xuống. Cancer thật ngốc, những vết thâm trên quầng mắt cậu ấy sao có thể giấu chỉ bằng một iys kem dưỡng, một ít phấn chứ. Nhìn vào tròng mắt, người ta có thể thấy rõ đôi mắt ấy hôm qua đã khóc nhiều đến mức nào, cõ lẽ cả đêm qua cậu ấy chưa hề ngủ.

4
11 tháng 11 2017

Ôi!Tên tui kìa

12 tháng 11 2017

nick name của các nhân vật đó

Libra->thiên bình->thiên thiên

Cancer->cự giải->tiểu giải

Scarpio->hổ cáp->tiểu cáp

gemini->song tử->tiểu song

piscer->song ngư->song song

....

Anh và cô là bạn thân. Hai người học cùng nhau suốt ba năm cấp III. Họ ngồi chung bàn, nhưng cách nhau một người, thường làm đề thi giống nhau, thường có những bài tập giống nhau . - Này, cậu làm xong bài tập Anh văn chưa ? - Xong rồi, lại mượn hả, về nhà làm gì mà chưa làm bài tập thế ? - Hôm qua mải xem bóng đá nên quên, cho mượn tí đi mà. Cứ như thế, họ trở thành bạn thân lúc nào không hay. Và cũng không...
Đọc tiếp

Anh và cô là bạn thân. Hai người học cùng nhau suốt ba năm cấp III. Họ ngồi chung bàn, nhưng cách nhau một người, thường làm đề thi giống nhau, thường có những bài tập giống nhau .

- Này, cậu làm xong bài tập Anh văn chưa ?

- Xong rồi, lại mượn hả, về nhà làm gì mà chưa làm bài tập thế ?

- Hôm qua mải xem bóng đá nên quên, cho mượn tí đi mà.

Cứ như thế, họ trở thành bạn thân lúc nào không hay. Và cũng không thể nhớ được cô thích anh từ lúc nào nữa, có lẽ là từ năm học lớp 10 cô bé ấy đã thầm thích người bạn trai cùng bàn.Nhưng suốt 3 năm đó anh không hề biết cô bạn ngồi cùng bàn lại thích mình, vì cô nhút nhát, và cô thấy mình không đủ xinh đẹp để xứng với anh. Anh vẫn cứ hồn nhiên trò chuyện, hồn nhiên kể với người bạn gái cùng bàn về người anh thích.- Cậu biết không, cô ấy là…Minh đấy. Cô ấy thật xinh đúng không nào?Khi nhìn cô ấy lúc nào mình cũng thấy vui, nụ cười của cô ấy như mang cả thế giới đến vậy.Thật bất ngờ đó là người bạn thân của cô. Một cô gái xinh đẹp, tự tin và giỏi giang, cô ấy hoàn toàn trái ngược với cô, cô không xinh đẹp, cô rất trầm tư và cô không tự tin vào mình.

Cô đã khóc. Nhưng một ngày cô quyết định không khóc nữa. Họ là bạn của mình, và có lẽ suốt cả đời mình cũng không sánh được với cô ấy…Và cô quyết định giữ lại tình cảm thật sâu trong trái tim của mình, cô sẽ vun vén cho họ.

Anh rất thích nói về cô ấy, với anh cô ấy như một thiên thần vậy. Cứ mỗi lần anh kể về chuyện của hai người, cô lại chăm chú lắng nghe, đưa ra những ý kiến, tư vấn cho anh tặng quà gì trong ngày sinh nhật, rồi Valentine, mồng 8-3. Anh buồn, cô lại an ủi động viên, hai người họ cãi nhau cô là người giảng hòa, cô trở thành cầu nối giữa hai người ấy.

Nhưng không ai biết rằng mỗi khi cô phải nghe về họ, trái tim cô quặn thắt thế nào, tim cô thầm lặng khóc, có những lúc cô quay đi nhìn về một nơi xa xôi nào đó, có ai biết rằng lúc ấy trái tim cô như bị một bàn tay nào đó bóp nghẹt lại, cô thấy ấm ức và tủi thân.

Năm tháng dần trôi qua, trong ba người thì hai người trở thành sinh viên đại hoc trong năm thi đầu tiên. Anh thi trượt năm đầu. Cô và cô gái kia đều học trên Hà Nội, anh phải ở lại ôn thi lại. Cô trở thành sinh viên trường Sư phạm, cô bạn kia học ngành kế toán của trường Đại học gần đó. Ba người vẫn liên lạc thương xuyên, với anh, cô vẫn là một người bạn thân.

Cô vẫn từng ngày từng ngày động viên và khích lệ anh trong những ngày anh ôn tập cho kì thi đại học lần hai.

Một năm sau anh cũng thi đỗ vào một trường Đại học nhưng anh lại học ngoài Hải Phòng. Khoảng cách của cả ba người không xa nhưng cũng không phải gần. Cô đã cố gắng để quên anh, để cho trái tim cô đi tìm một chủ nhân khác.

Nhưng như người ta nói, “vẫn biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên”. Cô càng bảo mình phải quên anh đi, thì trái tim cô càng nhớ anh da diết hơn. Cô cố gắng không gọi hay nhắn tin cho anh. Cô đành gửi hết tâm sự vào một cuốn sổ mà cô ghi là “ Nhật kí viết riêng cho anh”.

Cuốn sổ cứ ngày một dày thêm, và một ngày cô viết đến trang cuối cùng của nó, cô ghi vào đó dòng chữ “Mình sẽ cố gắng để quên cậu, cuốn sổ này mình viết cho cậu nhưng sẽ không bao giờ mình đưa nó cho cậu, vì mình biết cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được mình đâu”.

Cô bạn thân kia thì thi thoảng vẫn liên lạc, cô có hỏi thăm về tình hình của anh nhưng cô ấy cũng chỉ trả lời qua loa :

- Ừ, tụi mình vẫn thế thôi, không có gì đặc biệt cả…

- Ừ vẫn thế là tốt rồi, chúc hai cậu hạnh phúc nhé. Nhớ giữ cậu ấy cẩn thận đấy.

Khi cô đang học năm cuối. Học kì hai cô đi thực tập ở một trường cấp 3, thật tình cờ đó là ở Thủy Nguyên, Hải Phòng. Anh học ở trung tâm thành phố. Cô biết điều đó, nên cô lo sợ mình sẽ không kìm lòng được mà tìm đến anh, cô sợ mình biết đâu sẽ nói ra điều đó.

Không, không thể được, họ đều là bạn của mình, mình không có quyền xen vào tình yêu của họ. Mình không thể làm thế, không thể, không thể…Dù có một bí mật mà chỉ riêng mình biết. Nếu như mình nói câu chuyện ấy với cậu ấy thì sao nhỉ?

Anh không biết cô đi thực tập ngoài này, anh cứ đinh ninh cô đang ở Hà Nội. Nhưng thật bất ngờ, anh bỗng gọi cho cô. Khi nhìn số điện thoại của anh, cô đã đắn đo, cô đã nghĩ rằng mình sẽ không nghe đâu, trái tim mình sẽ lại không nghe lời, nó sẽ lại thổn thức khi nghe tiếng của anh, cô không nên làm thế.

Nhưng cô cũng lại muốn nghe tiếng nói ấm áp của anh, cô muốn biết giờ này anh thế nào, anh có khỏe không, anh học tập ra sao ? Cô nhấc máy:

- A lô, tớ nghe đây, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tớ như thế này?

- Tớ và Minh vừa chia tay rồi…Cô ấy đã không còn yêu tớ nữa.

Cô bàng hoàng. Thật sao ? Điều này đã xảy ra sao? Anh và cô ấy chia tay sao? Cuối cùng điều này đã xảy ra rồi.

Cô đã biết có thể xảy ra kết cục này bởi bí mật mà cô đã không định nói chính là một ngày cách đây không lâu cô bắt gặp cô bạn của mình trong tay với một người con trai khác sánh bước bên bờ Hồ Tây. Cô tự trấn tĩnh mình, cô cố gắng để anh không biết lúc này cô đang thực sự rất bối rối.

- Tớ không biết phải khuyên cậu như thế nào trong lúc này, tớ chỉ biết lắng nghe cậu nói….Tớ hi vọng cậu có thể nghĩ thoáng ra…

Đây là cơ hội cho cô, anh và cô gái ấy đã chia tay. Cô sẽ có cơ hội đến bên anh. Không, không được, cô không cho phép mình làm thế, cô đã sai khi trót yêu anh, giờ không thể sai lầm tiếp nữa. Anh và cô ấy không đến được với nhau, cô cũng sẽ không đến bên anh được. Cô phải đi thật xa anh. Cô muốn làm một điều gì đó thật ý nghĩa với cuộc đời mình khi xa anh. Cô sẽ ra đảo.

Cô gửi cho anh một bức thư trước khi đi :

“Tớ đã ra trường, tớ sẽ đi ra Trường Sa để dạy học cho các em nhỏ ngoài đó, tớ sẽ trở thành một cô giáo yêu thương học trò của mình, tớ sẽ trở thành một giáo viên giỏi. Cậu ở lại học tập tốt nhé, chúc chàng kĩ sư máy tính tương lai sẽ có nhiều thành công. Tớ ra ngoài ấy chắc sẽ ít liên lạc được với cậu được, thông cảm cho tớ nhé…À, mà cậu có thể viết thư cho tớ, địa chỉ là…”

Mỗi tháng cô gửi cho anh một lá thư, và mỗi tháng cô cũng nhận lại từ anh một lá thư. Anh và cô không hề sử dụng điện thoại di động, những lá thư cứ đi về đều đặn, nhưng không ai nói gì chuyện tình cảm của họ. Có lần anh hỏi:

-Tại sao cậu không tìm một ai để yêu đi, bằng ấy tuổi rồi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai là sao vậy? Cậu kén quá đi, hay là để tớ giới thiệu cho mấy anh bạn đồng nghiệp của tớ nhé, đẹp trai lắm mà cũng giỏi nữa…

Cô viết thư hồi âm :

- Không không phải lo, tớ có người yêu rồi, anh ấy là đồng nghiệp của tớ ngoài đảo, tớ được mấy vị phụ huynh làm mối cho đấy, anh ấy khá tốt định giữ bí mật với cậu nhưng thôi, lần sau tớ sẽ kể về anh ấy nhiều hơn nhé…

Cô vẫn viết trong bức thư của mình về một người đàn ông nào đó mà cô tưởng tượng ra cho anh nghe, để anh thấy là cô rất hạnh phúc ở ngoài này. Cô cũng không hiểu mình làm thế có ý nghĩa gì khi trái tim cô vẫn nghĩ về anh nhiều như thế.

Trong những bức thư cô vẫn là một người bạn thân của anh, cô vẫn hỏi những câu về đất liền, vẫn kể những câu chuyện về đảo, về sóng, về biển và lũ học trò hồn nhiên, tinh nghịch. Anh vẫn hỏi cô về sức khỏe, về công tác, về đảo về sóng… và kể những câu chuyện về đất liền.

Cũng đã ba năm kể từ ngày cô ra với đảo. Cô đã quen với nắng và gió đảo, cô đã thực sự yêu những đứa trê đen nhẻm ở cái nơi khắc nghiệt này. Những đứa trẻ làm cho cô thấy vơi đi biết bao nỗi niềm về đất liền, nhìn những đứa trò nhỏ thân yêu ngày ngày bi bô bên trang sách, cặm cụi nắn nót từng nét chữ sao cho thẳng hàng ngay lối.

Cô trở thành người thân của những đứa trò nhỏ và gia đình của chúng, cứ mỗi lần ngắm nhìn những gia đình nhỏ bé nơi sóng gió ấy cô thấy mình cũng đã cần một mái ấm riêng cho mình, nhưng, cô cần thời gian rất lâu nữa để có thể thật sự quên anh đi. Điều này thật khó, và cô chưa gặp được ai để có thể làm trái tim mình đập nhanh lên một lần nữa.

Anh có khỏe không? Giờ này anh đang làm gì nhỉ? Anh có nhớ đến cô hay không? Có những lúc vô tình cô bắt gặp một hình dáng ai như quen thuộc lắm, cô ngỡ là anh nhưng cô lại quay trở về ngay với hiện tại, đây là đảo, làm sao anh có thể ở đây được chứ, ánh mắt cô chợt chùng xuống, bỗng nước mắt cô trào ra và cô lại nhớ về anh.

Cô vẫn chờ những bức thư của anh dù đó chỉ là những dòng hỏi thăm đơn thuần, không có một lời yêu thương nào cả, nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy những nét chữ của anh, những nét chữ gầy guộc thô cứng của anh… Cô vẫn mường tượng lại khuôn mặt anh, vầng trán cao, đôi mắt sáng, cái cằm vuông, làn da trắng như con gái…

Nhưng điều mà cô trăn trở là đã ba năm mà cô chưa về thăm nhà một lần nào, nỗi nhớ nhà cứ đầy dần. Dịp sắp tới là Tết Nguyên Đán, cô dự định sẽ về thăm gia đình, chắc chắn bố mẹ rất nhớ cô.

- Mẹ ơi, ngày mai con rời đảo, chắc là sáng ngày kia là con về tới nhà mình thôi, mẹ, con sắp về rồi. Con nhớ bố mẹ quá!

Cô không hề nói cho anh biết cô sẽ về trong dịp Tết này, cô không muốn anh biết sự trở về của cô, hãy cứ để anh tin cô đang ở ngoài đảo xa xôi. Chuyến xe khách trở cô về với mẹ, đã ba năm nay cô không được ngủ bên mẹ, không được ôm ấp trong vòng tay của mẹ, ôi, cô mong thật nhanh thật nhanh được trở về mái ấm của mình.

Cô bước xuống bến xe khách, bễn xe ngày Tết đông đúc. Không khí Tết miền Bắc se se lạnh, cái rét ngọt của đã ba năm nay cô không được tận hưởng, bến xe ngày Tết đông đúc, cô đang cố gắng tìm ra anh trai vì anh nói sẽ ra đón cô về, cho cô khỏi đi xe ôm, cô loay hoay tìm chiếc điện thoại trong túi xách thì một tiếng nói cất lên, giọng nói này đã rất lâu cô chưa nghe thấy :

- Mình ra đón cậu thay cho anh Trung, tại sao về không nói cho mình biết ?

Cô sững sờ, cô không tin vào mắt mình nữa, là anh, là anh sao?

- Tại sao… tại sao… cậu.. biết…

- Biết là cậu về quê ăn Tết ấy à? Sao tớ lại không biết chứ? Vì tớ luôn biết những gì cậu làm. Tớ biết ngày cậu ra Hải phòng thực tập, tớ biết ngày cậu ra đảo để dạy học, tớ cũng biết số điện thoại của trường cậu dạy nhưng tớ không gọi, tớ sợ cậu sẽ không nghe, tớ cũng biết ngày cậu nhận danh hiệu giáo viên dạy giỏi và tớ biết ngày hôm nay cậu trở vềi.

Mọi chuyện về cậu tớ đều biết .

- Tớ… tớ… cậu…

Cô không thể nói gì lúc này nữa, cô hoàn toàn không thể tin được là anh đã nghĩ về cô nhiều như vậy, ba năm qua, anh vẫn luôn dõi theo cô ư? Anh luôn biết cô đang làm gì, vậy anh có biết cô nghĩ gì hay không? Ôi! Nếu như anh biết cô nghĩ gì trong suốt những năm qua thì…

- Cho đến lúc tớ nói lời chia tay với Minh thì tớ mới biết trước đây tớ đã chọn lầm người.Người động viên khi tớ thi trượt là cậu, người luôn khích lệ khi tớ ôn thi lại Đại học là cậu, người lắng nghe tâm sự khi tớ buồn cũng là cậu, người có thể kiên nhẫn hàng giờ chỉ để nghĩ ra một câu nói hay giúp tớ nhẹ lòng khi xa nhà cũng chính là cậu. Cậu mới chính là người mà tớ cần. Người tớ yêu cũng chính là cậu! Ba năm nay tớ vẫn luôn dõi theo cậu, và chờ một ngày cậu quay về. Và cậu biết không, cậu đã sai khi viết dòng cuối cùng trong cuốn sổ đó, thực sự tớ đã biết tình cảm cậu giành cho tớ từ rất lâu rồi nhưng cũng như cậu, tớ sợ cậu sẽ không chấp nhận tớ. Và tớ tưởng rằng cậu đã yêu một ai khác.

Chết rồi. Cuốn nhật kí. Chắc chắn là chị gái cô đã đưa cho anh cuốn sổ đó. Anh đã đọc những gì cô viết, vậy thì, tất cả.. ôi… tất cả những suy nghĩ của cô về anh, lúc cô cười khi nhớ những kỉ niệm về anh, lúc cô khóc vì nhớ anh, anh đều biết hết sao? Cô chỉ biết đứng lặng im và nhìn anh.

- Dù không biết nói như thế này có quá muộn hay không nhưng tớ vẫn muốn nói rằng, anh lại gần và khẽ thì thầm vào tai cô “ Anh yêu em”.

- Tớ…tớ…cậu…

Không để cô nói thêm gì nữa, anh ôm chặt cô vào lòng mình, anh khóc và anh biết rằng ở phía bên kia nước mắt cô cũng đang rơi.

Đây chính là quà tặng mà thượng đế ban tặng cho cô sao? Đã 10 năm kể từ ngày cô chỉ là một cô bé học lớp 10, cho đến bây giờ cô mới nhận được trái ngọt từ cái cây mà cô đã vun trồng, trái ngọt từ những ngày đau khổ, bao giọt nước mắt cô rơi cho anh giờ đã được đáp lại.

Hạnh phúc đã mỉm cười với cô, yêu thương đã trở về bên cô, trái tim yêu thương của cô đã được sưởi ấm, anh đã ở bên cô, rất gần, rất gần, điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, thế đã là quá đủ, cô thực sự hạnh phúc. Một điều kì diệu từ cuộc sống.

Cô nhất định sẽ sửa lại dòng cuối cùng trong cuốn nhật kí viết riêng cho anh. Câu cuối cùng ấy sẽ là “Em sẽ ở bên anh suốt cả cuộc đời này, vì em yêu anh”.

Và có một điều kì diệu khác mà phải tới khi hai người kết hôn anh mới cho cô biết, đó là anh cũng có một cuốn nhật kí dành cho cô.

♥ Ngày… tháng…năm…

Cho đến bây giờ thì mình thật sự nhận ra rằng mình yêu ai thật sự. Mình thật quá vô tâm khi để cô ấy yêu mình lâu như vậy mà mình không hề biết. Khi đọc những câu cô ấy viết cho mình trong cuốn nhật kí ấy, mình đã không thể ngăn nổi những giọt nước mắt.

Thật sự cô ấy đã khóc vì mình nhiều như thế sao ? Nếu như chị của cô ấy không đưa cuốn sổ này cho mình thì điều gì, đến bao giờ mình mới hiểu hết tình yêu của cô ấy đây? Tại sao ? Tại sao cậu không nói rằng cậu yêu mình ?

Cậu thật là một cô bé ngốc nghếch mà…Cậu nghĩ rằng cậu không bằng Minh sao? Không đâu, cậu có những điều mà Minh không bao giờ có được, đó chính là sự trong sáng, lòng bao dung và nhân hậu. Không bao giờ Minh có thể so sánh với cậu được.

♥ Ngày…tháng… năm

Hôm nay mình nhận được thư từ đảo. Cô ấy nói rằng đã có người yêu ở ngoài đó. Thật sự như thế sao ? Thế là mình mất cô ấy thật rồi. Chính mình đã không nhận ra rồi khi mất đi mình mới bàng hoàng nhận ra là mình cũng đã yêu cô ấy nhiều biết chừng nào. Mình sẽ là một người bạn thân của cô ấy và cầu chúc cho cô ấy được hạnh phúc để bù đắp lỗi lầm của mình.

♥ Ngày…tháng…năm…

Hôm nay mình ra đảo và tìm tới nơi cô ấy dạy học. Kể từ ngày gặp cô ấy ở đất liền cũng đã hai năm rồi. Mình đứng từ xa nhìn cô ấy đang vui đùa cùng lũ trẻ. Cô ấy gầy hơn trước, tóc cũng dài hơn nhưng hính như cô ấy đen hơn thì phải. Có lẽ là do khí hậu ngoài này…Mình thấy thương cô ấy thật nhiều…

♥ Ngày…tháng…năm…

Cô ấy nói dối mình. Cô ấy chưa yêu ai ngoài đó cả. Mình biết điều đó khi hỏi những người dân ở đó. Tại sao? Tại sao cậu lại nói dối mình ? Hay bởi vì…

♥ Ngày…tháng…năm…

Chị em cho anh biết rằng ngày mai em sẽ trở về, chắc là em cố tình không cho anh biết. Anh hiểu. Em vẫn tin rằng anh yêu một ai khác chứ không phải là em. Cô bé khờ khạo, em chưa thực sự hiểu về anh rồi. Ngày mai, anh sẽ nói cho em biết rằng người anh yêu thực sự là ai, và sẽ không bao giờ cho em rời xa anh nữa.

.........:)

19
2 tháng 2 2018

HAYYYYYYYYYY NHƯNG HƠI DÀI

2 tháng 2 2018

ui....ước j mik cx đc như z!!!!khocroi

29 tháng 12 2017

Cảm động thiệt!!

29 tháng 12 2017

chuẩn, rất chi là cảm động. Ai viết đc mấy dòng này chắc học tốt văn lém nhỉ...Huỳnh Yến