K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

10 tháng 9 2018
  • Trong truyện, Sơn Tinh, Thủy Tinh là nhân vật chính. Mỗi nhân vật chính đó được miêu tả bằng những chi tiết nghệ thuật tưởng tượng, kì ảo như:
    • Nhân vật Sơn Tinh: "vẫy tay về phía đông, phía đông nổi cồn bãi; vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy núi đồi". Sơn Tinh có thể "dùng phép lạ bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi, dựng thành luỹ đất, ngăn chặn dòng nước lũ. Nước sông dâng lên bao nhiêu, đồi núi cao lên bấy nhiêu"..
    • Nhân vật Thủy Tinh: "gọi gió, gió đến; hô mưa, mưa về"; có thể "hô mưa, gọi gió làm thành giông bão rung chuyển cả đất trời".
  • Ý nghĩa tượng trưng của các nhân vật:
    • Sơn Tinh: là nhân vật tượng trưng cho sức mạnh, khát vọng chống thiên tai và ước mơ chiến thắng lũ lụt của ông cha ta.
    • Thủy Tinh: Đây là nhân vật tượng trưng cho mưa bão, lũ lụt, thiên tai uy hiếp cuộc sống của con người.

* Nhân vật chính trong truyện “Sơn Tinh, Thủy Tinh”:

- Sơn Tinh: thần núi Tản Viên.

- Thủy Tinh – thần nước.

* Các nhân vật chính được miêu tả bằng những chi tiết nghệ thuật tưởng tượng, kì ảo:

   Sơn Tinh: vẫy tay về phía đông, phía đông nổi cồn bãi; vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy núi đồ.

   Thủy Tinh: gọi gió, gió đến; hô mưa, mưa về.

   Trong cuộc giao tranh:

- Thủy Tinh hô mưa, gọi gió làm thành giông bão rung chuyển cả đất trời, dâng nước sông lên cuồn cuộn đánh Sơn Tinh.

- Sơn Tinh: dùng phép lạ bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi, dựng thành lũy đất ngăn chặn dòng nước lũ. Nước sông dâng lên bao nhiêu, đồi núi dâng lên bấy nhiêu.

* Ý nghĩa tượng trưng của các nhân vật:

- Thủy Tinh là hiện tượng mưa to, bão lớn, lũ lụt hằng năm.

   Sơn Tinh là lực lượng cư dân Việt cổ đắp đê chống lụt, là ước mơ chiến thắng thiên tai của người xưa được hình tượng hóa.

- Tài năng, tầm vóc và khí phách của Sơn Tinh là biểu tượng cho chiến công của người Việt cổ trong đấu tranh chống bão lụt ở vùng lưu vực sông Đà và sông Hồng.

10 tháng 9 2018

gợi ý nè(bạn sẽ đóng vai người đang trong hoàn cảnh đó nhưng không phải la anh chiến sĩ):
bạn nên đi theo dàn của bài thơ(đêm nay Bác không ngủ):
Mở bài:
Nói qua về Bác Hồ của chúng ta sau đó co thể nói lên được tình yêu nước thương dân của Bác và điêu dó được thể hiện qua nhưng hành động cử chỉ nào từ đó dẫn dắt vào hoan cảnh đêm khuya o một khu trại nhỏ...
Thân bài:
+ Trời đã về khuya tại một khu trai nhỏ nơi co ánh lư bập bùng trong đêm. Bỗng một anh đội viên tỉnh giấc anh nhìn ra ngoài trời thấy đã khuya lăm rồi lại còn mưa nữa nhưng sao Bác không ngủ. Vẻ mạt Bác trầm ngâm bên đống lửa thì ra Bác đang đốt lửa cho các anh nằm Rồi Bác đưng dậy và đi dém chăn cho tưng ngươi một. Nhưng dương như Bác sợ các anh tỉnh giấc vi thế Bác nhón chân nhẹ nhàng. Anh đội viên không tin vào mắt mình nữa trong ngươi anh cảm thây nửa tỉnh nửa mơ. Anh không tin răng minh đang được Ngươi vị lãnh tụ vĩ đại tự tay chăm sóc . Bóng Bác in trên tương cao lồng lộng và cái bóng ấy dương như ấm áp lạ thường. Trong lòng anh đội viên thổn thức anh liền cất tiếng gọi:
..........
Cứ như thế bám sát vào bài thơ và nói thêm một số câu miêu tả khuôn mặt Bác hành đông cử chỉ của Bác vào la được. 
___________________________________________________________________
chúc bạn làm bài tốt! Nếu bạn thấy được nhớ cảm ơn Elly :)

k cho Elly nha . Thanks mn nhiều .

# EllyNguyen #

10 tháng 9 2018

(nếu ko kể = lời của a bộ đội thì thay "tôi" = a đội viên nha)

Kể bằng lời kể của anh bộ đội
Đêm đã về khuya rồi. Ngoài trời, gió lồng lộng thổi. Không còn tiếng chim kêu lích tích trong tán cây. Cảnh rừng Việt Bắc âm u, tĩnh mịch qúa ! 
Chẳng biết vì sao, tôi không ngũ được. Tôi suy nghĩ cho trận chiến nay mai, chiến dịch Điện Biên Phủ. Đang nghĩ ngợi mông lung thì tôi nghe có tiếng sột soạt rất khẽ. Tôi nhỏm dạy. Là Bác ư ? Khuya rồi, sao Người chưa ngủ nhỉ ? 
Bác ngồi yên lặng bên cạnh bếp lửa hồng, vẻ mặt Bác trầm ngâm như đang suy nghĩ một việc gì đó. Ngoài mái lều tranh cũ nát, mưa rơi lâm thâm, dai dẳng.Tôi ngước mắt nhìn Bác, càng nhìn tôi càng thấy thương Bác hơn. Bác như một người cha vậy. Người cha ấy đang nhóm lửa cho tôi và đồng đội nằm ấm. 
Sau đó, Bắc đi dém chăn cho chúng tôi: từng người một. Như sợ các anh em dật mình, Bác nhón chân nhẹ nhàng, thật nhẹ. Bóng Bác ánh lên trước ngọn lửa, cao lồng lộng, bao trùm cả căn lều. Tôi có cảm giác mơ màng, cái bóng của Bác như làm chúng tôi ấm áp hơn cả ngọn lửa hồng đang cháy hừng hực kia. 
Thổn thức nỗi lòng, tôi thầm thì hỏi: 
- Bác ơi, Bác chưa ngủ ạ ? Bác có thấy lạnh không ? 
Bác nhìn tôi, mỉm cười rồi trả lời bằng một giọng ấm áp: 
- ừ, Bác chưa ngủ đâu. Chú cứ việc cho đẫy giấc, để mai còn đi đánh giặc nữa chứ ! 
Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt, nhưng vẫn bồn chồn. Tôi nằm mà vẫn lo Bác ốm, lòng tôi cứ bề bộn. Chiến dịch còn dài lắm! Rừng Việt Bắc lắm giốc, lắm ụ. Nếu Bác cứ không ngủ suốt thé này, thì Bác lấy sức đâu để mà đi ? Thế rồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. 
Lần thứ ba tôi thức giấc thì đã canh tư. Nhìn thấy Bác vẫn đang ngồi, tôi hoảng hốt, giật thót mình. Bác vẫn chưa ngủ ư ? Trời sắp sáng rồi !!! Tôi vội vã: 
- Bác ơi, trời sắp sáng rồi, Bác hãy ngủ để sáng mai có sức mà đi ! 
Vẫn bằng giọng dịu dàng, Bác nói với tôi: 
- Chú cứ việc ngủ đi, còn Bác thức thì cứ mặc Bác. Bác không ngủ được đâu ! Bác đang nghĩ về đoàn dân công, trời mưa như thế này, chắc họ lạnh lắm. Bác chỉ mong trời sáng cho nhanh thôi. Không biết các cô chú ấy có sao không ? 
Tôi chợt hiểu ra, Bác thức vì chuyện ấy. Bác không chỉ chăm lo cho chúng tôi mà còn lo lắng cho cả người ở nơi xa chưa hề được gặp Bác. Tấm lòng của Bác thật cao cả. Lòng tôi vui sướng tràn trề và tôi quyết định thức luôn cùng Bác. 
Đêm nay, Bác không ngủ vì Bác là người luôn lo cho mọi người hơn bản thân mình. Bác là người cha già của nhân dân Việt Nam - Bác là Hồ Chí Minh.

10 tháng 9 2018

Gồm có 3 đoạn : 
Đoạn 1 : từ đầu đến mỗi thứ một đôi 
Ý nghĩa : Vua Hùng kén rể 
Đoạn 2 : Tiếp theo đến Thần Nước đành rút quân 
Ý nghĩa : Cuộc giao tranh giữa hai vị thần 
Đoạn 3 : Đoạn còn lại 
Ý nghĩa : Sự trả thù hàng năm của Thủy Tinh

Thời đại Hùng Vương thứ 18

10 tháng 9 2018

gồm 3 trăm đoạn ai thấy mình sai thì bấm đúng nhé

còn ai thấy mình đúng thì........ cứ bấm đúng thôi

10 tháng 9 2018

Đây là câu hỏi hay câu linh tinh . Nếu là ko pk câu hỏi thì lần sau bn ko nên đăng nhá

k đúng cho Elly nhá mn . Thanks mn nhiều .

# EllyNguyen #

10 tháng 9 2018

ok đc thoy!! 

VÍ dụ : Năm 1000 TCN cách nay bao nhiêu năm ?               1000 + 2018 = 3018 nămLàm bài tập           Một hiện vật cổ bị chôn vùi năm 1000 TCN. Đến năm 1985, hiện vật đó đc đào lên. Hỏi nó đã  nằm dưới đất bao nhiêu năm ?         .............................................................................................................................................................          Một chiếc rùi nằm trong ngôi mộ cổ...
Đọc tiếp

VÍ dụ : Năm 1000 TCN cách nay bao nhiêu năm ?

               1000 + 2018 = 3018 năm

Làm bài tập

           Một hiện vật cổ bị chôn vùi năm 1000 TCN. Đến năm 1985, hiện vật đó đc đào lên. Hỏi nó đã  nằm dưới đất bao nhiêu năm ?

         .............................................................................................................................................................

          Một chiếc rùi nằm trong ngôi mộ cổ 6100 năm. Nó đc đào lên năm 1980. Hỏi chiếu rìu đc chôn trong ngôi mội vào năm nào ?

            ............................................................................................................................................................

           Một bình gốm đc chôn dưới đất năm 1895 TCN. Theo tính toán của các nhà khảo cổ học, chiếc rìu đa nằm dưới đất 3877 năm. Hỏi người ta đã phát hiện nó vào năm nào ?

            .........................................................................................................................................................

2
10 tháng 9 2018

VẬT CỔ: 3985 NĂM.

CHIẾC RÌU: NĂM 4120 TCN

SAO BÌNH GỐM LẠI HỎI CHIẾC RÌU BẠN ƠI.

MK ĐOÁN THẾ. ~HỌC TỐT~

10 tháng 9 2018

C1:

1000 + 1985 = 2985 năm 

C2:

6100 - 1980 = 4120 TCN

C3:

3877 - 1895 = năm 1982

A ko chắc hihi chúc e hok tốt

10 tháng 9 2018

bạn có bị chập mạch không

10 tháng 9 2018

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

k đúng cho t nhá mn . Thanks mk nhiều .

# EllyNguyen #

Cuộc sống luôn công bằng, không cho không ai và cũng không vô tình lấy đi của ai bất cứ điều gì mà không có sự bù đắp, trả giá. Đừng cảm thấy mình mất tất cả hay có tất cả mà không suy nghĩ cho những người xung quanh. Sẽ đến một lúc nào đó, bạn phải bật khóc, nhưng không vì một lý do nào cả. Đó là lúc bạn nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều thứ và không bao giờ lấy lại được chúng nữa.”

Chỉ đơn giản là một câu nói thôi, nhưng chứa đựng bên trong là biết bao ý nghĩa, triết lý về cuộc sống, đây là một trong những câu nói hay về cuộc sống khiến chúng ta phải suy nghĩ đúng không?

Bạn chỉ mất vài phút để đọc và cảm nhận những câu nói ý nghĩa, ngắn gọn này nhưng có thể chúng sẽ làm thay đổi cuộc đời bạn

1. Người bị oán hận không đau khổ, người oán hận người khác lại chịu thương tổn nghiêm trọng. Thế nên, tuyệt đối không nên hận người để rồi tự hại mình.

2. Nếu có người lăng mạ nguyền rủa bạn, không nhất thiết phải quay đầu lại xem người đó là ai. Hãy thử nghĩ sâu sắc một chút mà xem, giả sử một con chó điên cắn bạn một cái, lẽ nào bạn cũng cần phải hạ mình cúi thấp sát đất chỉ để cắn trả lại nó một cái?

3. Không tranh luận với kẻ ngốc, nếu không sẽ không thể biết rõ ai là kẻ ngốc.

4. Học lực là một tấm huy chương đồng, năng lực là tấm huy chương bạc, nhân duyên, các mối quan hệ xã hội của con người là huy chương vàng và tư duy đứng trên tất cả những tấm huy chương nói trên.

5. Người thành công không thắng ở điểm xuất phát mà thắng ở những bước ngoặt.

6. Tiền có hai loại: Khi tiêu hết, đó là tiền, là tài sản. Không tiêu hết, đó là “giấy”, là di sản.

10 tháng 9 2018

T chưa bao giờ nhá bn .

k đúng cho Elly nhá mn . Thanks mn nhiều 

# EllyNguyen #

10 tháng 9 2018

Có lẽ trong cuộc đời, ai cũng có lần mắc lỗi và phải trả giá cho lỗi lầm của mình. Nhưng sự trả giá ấy như thế nào mới có thể khiến con người thực sự ăn năn và không bao giờ tái phạm. Tôi không thể bào quên được cảm giác khi mình biến thành một con mèo trong ba ngày liền do mắc phải lỗi lầm. Biết bao rắc rối đã xảy ra trong những ngày đáng nhớ ấy.

Một hôm, tôi đang mải chạy chơi đùa nghịch trong nhà thì: “cheng”. Một tiếng gì đso kêu lên rồi thì mẹ bước lên và nói: “Hai chị em con đang làm gì thế này?”. Một cái bình pha lê đã rơi vỡ. Đó là một kỉ vật rất quan trọng trọng đối với bố mẹ tôi, tôi sợ vì chính tôi đã làm vỡ chiếc bình pha lê quý giá đó. Thừa lúc có em gái tôi ở đó tôi liền nói: “Con không biết đâu, em làm đấy mẹ ạ.” Rồi mẹ quay sang và mắng em tôi một trận. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thoát được tội. Buổi tối, lúc tôi đang ngủ say sưa trong chăn ấm thì đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói kì lạ văng vẳng bên tai:

- Này cháu, cháu thật không phải là đứa con ngoan, không phải là người chị tốt. Nay ta phạt cháu phải mang hình dạng của một con mèo, cho đến khi cháu nhận ra lỗi lầm của cháu!

Tôi chưa kịp nói gì thì đột nhiên cả người tôi nóng ra, tôi cảm thấy người mình hình như đang nhỏ dần. Tôi sờ khắp người, một cái đuôi đã mọc ra, tai vểnh lên, mũi tẹt xuống và quanh mép lại còn lởm chởm vài sợi râu. Tôi chạy ra tước gương và hét toáng    lên: “Mẹ ơi!”. Nhưng nó không còn là tiếng mẹ ơi nữa mà là tiếng meo … meo. Mẹ bước lên phòng tôi kêu lên: “Ôi! Con mèo bẩn thỉu này từ đâu đến đây, Thủy Tiên đâu rồi?” Rồi mẹ đuổi ra ngoài. Tôi vừa hét vừa khóc nức nở vì đau nhói. Tôi bực bội vì mẹ không nhận ra tôi. Vừa lạnh, vừa đói, tôi lết đến một bụi cây ở góc phố. Sáng sơm, trời đầy sương và gió bấc, lạnh lẽo. Tôi thấy mẹ mở cửa, tôi liền chạy lại gọi “Mẹ ơi!”. Nhưng tôi chỉ còn nghe tiếng “meo … meo” vô nghĩa. Mẹ lại xua đuổi tôi như tối hôm qua. Trên đường, xe cộ đi lại tấp nập, nào là các em nhỏ nắm tay nhau đến trường, tôi liền thấy Hoàng và Quế Giang (hai người bạn thân của tôi) đang dắt xe đạp trên con đường quen thuộc mà tôi vẫn thường  đến trường. Tôi lại gần lấy chân cào cào vào chân hai cô bạn và nói:  “Các cậu ăn sáng chưa?”. Câu hỏi mà tôi vẫn hỏi thường ngày nhưng thay vì trả lời câu hỏi đó thì hai bạn ấy lại tỏ vẻ bực mình và xua đuổi tôi. Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã là một con mèo xấu xí. Đến tối thứ ba, vừa lạnh vừa đói lại vừa đau, tôi bật khóc lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con hiểu ra rồi, con hiểu ra lỗi lầm của con rồi mẹ ơi, con nhớ ba mẹ quá! Hu … hu… hu!”. Bỗng nhiên tiếng nói hôm trước lại vang lên: “cháu đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi thì từ nay hãy cố gắng chăm ngoan, vâng lời cha mẹ và trở thành một người con ngoan,   một người chị tốt nhé!”. Và rồi rùng mình một cái, tôi lại được biến thành người như cũ. Tất cả giống như một giấc mơ vậy!

Qua ba ngày đêm sông lang thang ngoài đường, thấm thía sự khổ cực khi không được bố mẹ chăm sóc, không được bạn bè yêu mến, tôi đã hiểu ra rằng phải biết nhận lỗi khi làm sai việc gì đó. Cũng từ đó, tôi luôn cố gắng chăm ngoan, học giỏi để trở thành tấm gương tốt cho em gái và làm cha mẹ vui lòng.

10 tháng 9 2018

Có lẽ trong cuộc đời, ai cũng có lần mắc lỗi và phải trả giá cho lỗi lầm của mình. Nhưng sự trả giá ấy như thế nào mới có thể khiến con người thực sự ăn năn và không bao giờ tái phạm. Tôi không thể bào quên được cảm giác khi mình biến thành một con mèo trong ba ngày liền do mắc phải lỗi lầm. Biết bao rắc rối đã xảy ra trong những ngày đáng nhớ ấy.

Một hôm, tôi đang mải chạy chơi đùa nghịch trong nhà thì: “cheng”. Một tiếng gì đso kêu lên rồi thì mẹ bước lên và nói: “Hai chị em con đang làm gì thế này?”. Một cái bình pha lê đã rơi vỡ. Đó là một kỉ vật rất quan trọng trọng đối với bố mẹ tôi, tôi sợ vì chính tôi đã làm vỡ chiếc bình pha lê quý giá đó. Thừa lúc có em gái tôi ở đó tôi liền nói: “Con không biết đâu, em làm đấy mẹ ạ.” Rồi mẹ quay sang và mắng em tôi một trận. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thoát được tội. Buổi tối, lúc tôi đang ngủ say sưa trong chăn ấm thì đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói kì lạ văng vẳng bên tai:

- Này cháu, cháu thật không phải là đứa con ngoan, không phải là người chị tốt. Nay ta phạt cháu phải mang hình dạng của một con mèo, cho đến khi cháu nhận ra lỗi lầm của cháu!

Tôi chưa kịp nói gì thì đột nhiên cả người tôi nóng ra, tôi cảm thấy người mình hình như đang nhỏ dần. Tôi sờ khắp người, một cái đuôi đã mọc ra, tai vểnh lên, mũi tẹt xuống và quanh mép lại còn lởm chởm vài sợi râu. Tôi chạy ra tước gương và hét toáng    lên: “Mẹ ơi!”. Nhưng nó không còn là tiếng mẹ ơi nữa mà là tiếng meo … meo. Mẹ bước lên phòng tôi kêu lên: “Ôi! Con mèo bẩn thỉu này từ đâu đến đây, Thủy Tiên đâu rồi?” Rồi mẹ đuổi ra ngoài. Tôi vừa hét vừa khóc nức nở vì đau nhói. Tôi bực bội vì mẹ không nhận ra tôi. Vừa lạnh, vừa đói, tôi lết đến một bụi cây ở góc phố. Sáng sơm, trời đầy sương và gió bấc, lạnh lẽo. Tôi thấy mẹ mở cửa, tôi liền chạy lại gọi “Mẹ ơi!”. Nhưng tôi chỉ còn nghe tiếng “meo … meo” vô nghĩa. Mẹ lại xua đuổi tôi như tối hôm qua. Trên đường, xe cộ đi lại tấp nập, nào là các em nhỏ nắm tay nhau đến trường, tôi liền thấy Hoàng và Quế Giang (hai người bạn thân của tôi) đang dắt xe đạp trên con đường quen thuộc mà tôi vẫn thường  đến trường. Tôi lại gần lấy chân cào cào vào chân hai cô bạn và nói:  “Các cậu ăn sáng chưa?”. Câu hỏi mà tôi vẫn hỏi thường ngày nhưng thay vì trả lời câu hỏi đó thì hai bạn ấy lại tỏ vẻ bực mình và xua đuổi tôi. Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã là một con mèo xấu xí. Đến tối thứ ba, vừa lạnh vừa đói lại vừa đau, tôi bật khóc lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con hiểu ra rồi, con hiểu ra lỗi lầm của con rồi mẹ ơi, con nhớ ba mẹ quá! Hu … hu… hu!”. Bỗng nhiên tiếng nói hôm trước lại vang lên: “cháu đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi thì từ nay hãy cố gắng chăm ngoan, vâng lời cha mẹ và trở thành một người con ngoan,   một người chị tốt nhé!”. Và rồi rùng mình một cái, tôi lại được biến thành người như cũ. Tất cả giống như một giấc mơ vậy!

Qua ba ngày đêm sông lang thang ngoài đường, thấm thía sự khổ cực khi không được bố mẹ chăm sóc, không được bạn bè yêu mến, tôi đã hiểu ra rằng phải biết nhận lỗi khi làm sai việc gì đó. Cũng từ đó, tôi luôn cố gắng chăm ngoan, học giỏi để trở thành tấm gương tốt cho em gái và làm cha mẹ vui lòng.

10 tháng 9 2018

Mỗi người sinh ra đều mang một sứ mệnh bên mình, đó là việc rèn luyện và tu dưỡng để trở thành một công dân có ích cho xã hội. Chính vì vậy đến trường học tập và rèn luyện phải chăng đó là niềm vui mà mỗi chúng ta đang được thừa hưởng.

Mỗi chúng ta đều được hưởng quyền lợi như nhau đó là đều được cắp sách tới trường, khi đã đến tuổi được tới trường tới lớp, phải chăng ai cũng mang trong mình một tâm trạng hồi hộp, lo lắng và đan xen vào cảm xúc đó là những niềm vui, sự hạnh phúc vô bờ bến. Đến trường mỗi chúng ta đều được thầy cô dạy dỗ những điều hay lẽ phải, dạy chúng ta cách làm người có ích cho xã hội.

Từ những ngày đầu lững chững bước chân tới lớp, mỗi chúng ta đều phải học qua những bước học tô, viết chữ, rồi thì học toán, học văn… chúng ta được học tập tất cả mọi môn để nâng cao kĩ năng và tầm tư duy của mình. Đến trường không chỉ là nơi để học tập và rèn luyện bản thân, mà nó còn là gia đình thứ hai của tất cả mọi người.

Tới lớp chúng ta được cảm nhận không khí thân thiện, sự hòa nhã từ bạn bè và thầy cô, tất cả đã góp phần làm nên một màu sắc tươi trẻ và niềm hạnh phúc to lớn. Sự hạnh phúc mà chúng ta nhận được đó là tình cảm mà thầy cô và bạn bè dành tặng, tất cả đó đều là những tình cảm rất đáng được trân trọng và giữ gìn.

Tới trường chúng ta được gặp gỡ bạn bè, thầy cô, những người có thể cho chúng ta những kiến thức rất bổ ích. Như dân gian ta đã có câu: “ Học thầy không tày học bạn”, hay “ không thầy đố mày làm nên”. Tất cả những người tồn tại xung quanh chúng ta, đều cho chúng ta rất nhiều điều đó là kinh nghiệm sống, kiến thức, hay cách đối nhân xử thế với mọi người xung quanh.

Trường học là một môi trường thân thiện ở đây, mỗi người đều có thể phát huy được các thế mạnh của mình qua việc học tập, và tu dưỡng đạo đức. Câu nói trên : “ Mỗi ngày đến trường là một ngày vui” là một câu đúc kết hoàn toàn đúng đắn, nó tạo động lực cho mỗi chúng ta có thể học hỏi hỏi và trau dồi thêm tri thức cho bản thân, tạo nên nhiều niềm vui, sự hạnh phúc cho chúng ta.

Được cắp sách đến trường là một niềm vinh dự rất lớn, tại sao lại nói như vậy bởi lẽ, mỗi ngày đến trường chúng ta sẽ học hỏi được nhiều kĩ năng từ cuộc sống mà thầy cô đã dạy dỗ cho chúng ta, được trau dồi kiến thức trong sách vở, những kho tàng tri thức vô tận của nhân loại. Được đến trường là sự may mắn bởi trong xã hội vẫn còn rất nhiều người phải đối diện với cái nghèo đói, họ không được cắp sách tới trường, không được học tập mà thay vào đó lại phải bươn trải bên ngoài xã hội để kiếm sống.

10 tháng 9 2018

Được cắp sách đến trường là một niềm vinh dự rất lớn, tại sao lại nói như vậy bởi lẽ, mỗi ngày đến trường chúng ta sẽ học hỏi được nhiều kĩ năng từ cuộc sống mà thầy cô đã dạy dỗ cho chúng ta, được trau dồi kiến thức trong sách vở, những kho tàng tri thức vô tận của nhân loại. Được đến trường là sự may mắn bởi trong xã hội vẫn còn rất nhiều người phải đối diện với cái nghèo đói, họ không được cắp sách tới trường, không được học tập mà thay vào đó lại phải bươn trải bên ngoài xã hội để kiếm sống.

Câu trên đã thể hiện một ý nghĩa lớn lao cho tất cả mọi người, nó giúp mỗi chúng ta ý thức được trách nhiệm đối với cuộc sống, trách nhiệm với xã hội. Là một người may mắn trong đất nước được cắp sách tới trường chúng ta cần phải biết trân trọng và giữ gìn những giá trị cốt lõi mà dân tộc đã để lại cho chúng ta. Cuộc sống còn rất nhiều những khó khăn và cả những thử thách, chính vì vậy, chúng ta cần phải xác định được mục tiêu rõ ràng của mình trong xã hội hiện nay. Luôn luôn phải biết trau dồi tri thức, tu dưỡng bản thân để có thể trở thành một công dân có ích cho xã hội.

Trong cuộc sống có rất nhiều những tấm gương mà chúng ta cần học hỏi, điển hình như thầy Nguyễn Ngọc Ký, người đã bị mất đi tay, nhưng thầy vẫn biết dùng đôi bàn chân của mình để viết chữ, vẫn rèn luyện và cố gắng đến trường từng ngày để có thể dạy dỗ cho các thế hệ học sinh. Một người có ý chí quyết tâm cao, mặc dù không lành lặn như những người bình thường khác, nhưng thầy vẫn luôn quyết tâm rèn luyện bản thân mình. Mỗi ngày đều ra sức rèn luyện để thích nghi hơn với cuộc sống và luôn cố gắng để đạt được những gì tốt nhất cho xã hội này.

Một người khuyết tật nhưng họ vẫn luôn mang trong mình một ngọn lửa tâm hồn rực cháy, nó làm sáng lên niềm tin và sự hạnh phúc lớn lao cho mỗi người. Vậy tại sao những người bình thường lại không làm được những điều đó, họ cũng có chân tay, có đầu óc để suy nghĩ chính vì vậy đến trường là một cơ hội để họ học hỏi và rèn luyện bản thân mình nhiều hơn nữa.

Đến trường không chỉ là trách nhiệm, mà là nghĩa vụ đối với tất cả mọi người, nhưng ở đây sự bắt buộc đó đem lại cho chúng ta rất nhiều điều. Trong cuộc sống nếu mỗi người ý thức được vai trò và trách nhiệm của mình đối với cuộc sống thì họ sẽ không ngừng học hỏi để rèn luyện thêm bản thân. Sách vở cũng là một kho tàng tri thức vô cùng quý giá chính vì vậy họ có thể trau dồi tri thức của bản thân qua phương tiện này, nhưng đến trường chúng ta có thể học hỏi được nhiều điều hơn, đó là tất cả những kiến thức thực tế, mà thầy cô đã truyền dạy lại cho chúng ta.

Nhiều người trong xã hội không biết coi trọng quãng thời gian mà họ được cắp sách tới trường, đi tới trường chỉ là điều bắt buộc thì bản thân họ cũng không cảm thấy vui hay hạnh phúc, những người như vậy họ chưa ý thức được tầm quan trọng của việc được cắp sách tới trường.

Mỗi ngày đến trường là một niềm vui. Mỗi chúng ta cần phải biết trân trọng và phát huy được tối đa ưu thế của nó, có như vậy chúng ta mới cảm thấy được cuộc sống này thật sự có ý nghĩa và vô cùng hạnh phúc.