K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

1 tháng 8 2018

Dẫn chứng trong thực tế:

Chúng ta phải đoàn kết, dù không cùng màu da, cùng chủng tộc nhưng chúng ta cùng sống dưới một bầu trời.

Khi cất lời khuyên con cháu đoàn kết, cha ông ta cũng không quên rằng bí và bầu khác giống nhau như người Kinh và người Thượng, như người An Giang và người Hà Nội, người Việt với người Lào, V.V.. Cha ông ta muốn rằng tuy chúng ta khác nhau về tổ tiên, về thành phần xã hội, về phong tục tập quán … Thậm chí có những khác biệt cả về nghề nghiệp, tuổi tác, giới tính, sở thích … nhưng chúng ta cùng sống chung dưới một mái nhà, chung một con suối, một nguồn điện, một thôn xóm hoặc xa hơn là cùng một đất nước. Những lúc gió giông ai cũng lo sợ như nhau, những lúc ấm áp xuân về ai cũng cười, những lúc hạn hán, đói kém hoặc có giặc xâm lược ai cũng khổ đau như nhau. Vì thế chúng ta cần dẹp bỏ những bất đồng để cùng nhau đùm bọc, giúp đỡ nhau qua cơn hoạn nạn. Vì một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại lên hòn núi cao. để thực hiện tinh thần này, em sẽ xoá bỏ những thành kiến với các bạn học có hoàn cảnh gia đình khó khăn hoặc có sức học khác biệt với em để cùng nhau vui chơi học tập rnột cách thân thiết và bình đẳng. Ngoài xã hội, em sẽ tập thói quen cư xử hoà nhã và công bằng đối với bạn bè, làng xóm, sẵn sàng giúp đỡ nhau lúc tối lửa tắt. dèn. Nhất là đối với những gia đình neo đơn, cô quả. Bên cạnh đó chúng em cũng cần trao dồi ngoại ngữ đề có thể mở rộng mối quan hệ giao thiệp với nhiều dân tộc trên thế giới. Từ đó, chúng em sẽ giới thiệu với thế giới về những tinh hoa của nền văn hóa nước nhà và học tập những kỹ thuật tiến bộ của thế giới, chống lại kẻ thù chung là nạn kỹ thị chủng tộc, dốt nát và nghèo đói.

Tuy nhiên, lời khuyên bầu ơi thương lấy bí cùng cũng có một giới hạn nào đó. Em nghĩ rằng chúng em không thể thương thói hư tật xấu của bạn bè như sự lười nhác; sự gian dối. Đối với những người bạn ham chơi hơn ham học, chúng enh sẽ thương bạn bằng cách chỉ ra những sai sót để bạn sửa chữa đến khi tiến bộ. Ngược lại, đối với kẻ thù dân tộc, em sẽ không dung thứ khi chúng dày xéo quê hương. 



 

1 tháng 8 2018

  Nhà tôi ở xa trường nên những buổi trưa, tôi thường phải ở lại, vào quán ăn cơm. Và ở cái quán cơm quen thuộc này, tôi đã được chứng kiến một câu chuyện thật xúc động.

       Lần đầu tiên bước chân vào quán, tôi còn đang bỡ ngỡ... thì một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi đi đến hỏi han, và phục vụ tận tình. Nhìn cô tôi không khỏi chạnh lòng, gương mặt cô xanh xao, gầy gò, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt ngơ ngác như vừa trải qua một việc gì đó kinh hoàng. Nhìn nhanh sang phía bên kia, tôi thấy một người phụ nữ khác trông nhanh nhẹn và tháo vát đang lúi húi làm việc trong bếp lò, vừa làm vừa nhìn lại cô, tôi hiểu vai trò của cô ở nơi này. Vâng, họ là bà chủ và cô giúp việc! Nhưng một điều lạ là họ nói chuyện với nhau, gọi nhau rất nhẹ nhàng, thân mật giống như người trong một nhà vậy.

       Một bé gái chừng độ 9 tuổi chạy ra níu áo cô. Tôi mỉm cười hỏi:

-  Con gái cô đây ạ?

       Người đàn bà ngơ ngác gật đầu, rồi mang bát đũa ra cho khách. Quán vắng người. Cái thị trấn nhỏ này chỉ có mấy cô chú làm ở cây xăng, hoặc vài người chuyến hàng từ miền ngoài vào là khách của quán cơm trưa duy nhất. Mẹ con người làm thuê thường phải mang cơm ra tận nơi làm của họ. Hôm đó, tôi mới có dịp hỏi chuyện về mẹ con người đi ở. Bác chủ quán mới thong thả kể:

       Người đàn bà ấy vốn là một đứa trẻ mồ côi, rồi lớn lên, lấy chồng, lại bị nhà chồng hắt hủi, đến nỗi phải bỏ nhà ra đi. Chị có con, nhưng người chồng tệ bạc cũng không nhận. Cuối cùng, chị phải bế con đi ăn xin.

       Cuộc đời khổ ải khiến chị trở thành một người ngơ ngác. Đôi mắt lúc nào cũng ngây ngây. Và chị sợ, luôn sợ một cái gì đó, có lúc ánh mắt trông hoang dại, thật đáng thương.

       Đến thị trấn này, hai mẹ con người đàn bà tội nghiệp đã gặp bác chủ quán. Công việc chẳng nhiều, nhưng bác trai vốn là một thầy giáo, cả hai bác giàu lòng thương người cứ nhận họ về ở, vừa để giúp việc cho gia đình, vừa để tạo điều kiện cho mẹ con họ có chỗ ăn chỗ ở. Rồi mấy năm sau, hai bác còn cho đứa con gái nhỏ được đi học.

       Chỉ vì cuộc đời xô đẩy mà mẹ con họ ra nông nỗi này! Biết bao giờ mẹ con chị mới có một mái nhà để sống như những người bình thường khác? Tôi thầm cảm ơn bác chủ quán và thầy giáo đã cho hai mẹ con tội nghiệp ấy một chỗ ở, một nơi làm, dù chỉ tạm bợ, để những đêm đông giá lạnh hay những ngày mưa bão, mẹ con họ có chỗ nương nhờ.

       Tấm lòng của gia đình bác thật đáng trân trọng. Tôi mong sao mẹ con họ sẽ còn gặp được nhiều tấm lòng hảo tâm như vậy để có một ngày mai tươi sáng hơn.

1 tháng 8 2018

 Nhà tôi ở xa trường nên những buổi trưa, tôi thường phải ở lại, vào quán ăn cơm. Và ở cái quán cơm quen thuộc này, tôi đã được chứng kiến một câu chuyện thật xúc động.

       Lần đầu tiên bước chân vào quán, tôi còn đang bỡ ngỡ... thì một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi đi đến hỏi han, và phục vụ tận tình. Nhìn cô tôi không khỏi chạnh lòng, gương mặt cô xanh xao, gầy gò, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt ngơ ngác như vừa trải qua một việc gì đó kinh hoàng. Nhìn nhanh sang phía bên kia, tôi thấy một người phụ nữ khác trông nhanh nhẹn và tháo vát đang lúi húi làm việc trong bếp lò, vừa làm vừa nhìn lại cô, tôi hiểu vai trò của cô ở nơi này. Vâng, họ là bà chủ và cô giúp việc! Nhưng một điều lạ là họ nói chuyện với nhau, gọi nhau rất nhẹ nhàng, thân mật giống như người trong một nhà vậy.

       Một bé gái chừng độ 9 tuổi chạy ra níu áo cô. Tôi mỉm cười hỏi:

-  Con gái cô đây ạ?

       Người đàn bà ngơ ngác gật đầu, rồi mang bát đũa ra cho khách. Quán vắng người. Cái thị trấn nhỏ này chỉ có mấy cô chú làm ở cây xăng, hoặc vài người chuyến hàng từ miền ngoài vào là khách của quán cơm trưa duy nhất. Mẹ con người làm thuê thường phải mang cơm ra tận nơi làm của họ. Hôm đó, tôi mới có dịp hỏi chuyện về mẹ con người đi ở. Bác chủ quán mới thong thả kể:

       Người đàn bà ấy vốn là một đứa trẻ mồ côi, rồi lớn lên, lấy chồng, lại bị nhà chồng hắt hủi, đến nỗi phải bỏ nhà ra đi. Chị có con, nhưng người chồng tệ bạc cũng không nhận. Cuối cùng, chị phải bế con đi ăn xin.

       Cuộc đời khổ ải khiến chị trở thành một người ngơ ngác. Đôi mắt lúc nào cũng ngây ngây. Và chị sợ, luôn sợ một cái gì đó, có lúc ánh mắt trông hoang dại, thật đáng thương.

Đến thị trấn này, hai mẹ con người đàn bà tội nghiệp đã gặp bác chủ quán. Công việc chẳng nhiều, nhưng bác trai vốn là một thầy giáo, cả hai bác giàu lòng thương người cứ nhận họ về ở, vừa để giúp việc cho gia đình, vừa để tạo điều kiện cho mẹ con họ có chỗ ăn chỗ ở. Rồi mấy năm sau, hai bác còn cho đứa con gái nhỏ được đi học.

       Chỉ vì cuộc đời xô đẩy mà mẹ con họ ra nông nỗi này! Biết bao giờ mẹ con chị mới có một mái nhà để sống như những người bình thường khác? Tôi thầm cảm ơn bác chủ quán và thầy giáo đã cho hai mẹ con tội nghiệp ấy một chỗ ở, một nơi làm, dù chỉ tạm bợ, để những đêm đông giá lạnh hay những ngày mưa bão, mẹ con họ có chỗ nương nhờ.

       Tấm lòng của gia đình bác thật đáng trân trọng. Tôi mong sao mẹ con họ sẽ còn gặp được nhiều tấm lòng hảo tâm như vậy để có một ngày mai tươi sáng hơn.

31 tháng 7 2018

Chàng dũng sĩ Thạch Sanh trong câu chuyện cổ tích cùng tên để lại trong em ấn tượng sâu sắc. Thạch Sanh mồ côi cha mẹ từ nhỏ,sống một mình lủi thủi dưới gốc cây đa thật tội nghiệp.Chàng được thiên thần dạy võ nghệ và phép thần thông nên rất tài năng.Thạch Sanh đã diệt con chằn tinh hung ác hãm hại dân lành,giết đại bàng độc ác rồi đẩy lùi quân mười tám nước khiến em rất khâm phục.Với lòng thương người anh bất chấp hiểm nguy xuống hang sâu đánh với đại bàng cứu công chúa và con vua Thủy Tề.Anh thật nhân đạo đã tha tội chết cho hai mẹ con Lí Thông nhiều lần hãm hại mình,đãi cơm cho quân mười tám nước ăn cho ấm bụng rồi lui binh.Thạch Sanh được cưới công chúa và lên nối ngôi thật xứng đáng.Em rất thích cung tên vàng,cây đàn thần và niêu cơm thần bé nhỏ của Thạch Sanh .Em mong mọi người đều có phẩm chất tốt đẹp như Thạch Sanh

31 tháng 7 2018

Ai giỏi văn giúp với

31 tháng 7 2018

Trong cuộc đời của mỗi người, chắc ai cũng từng đến trường để tiếp thu những kiến thức, những điều mới mẻ mà thầy cô và bạn bè mang lại. Ngôi trường, nơi ươm những ước mơ, nơi để lại biết bao nhiêu là kỷ niệm vui lẫn kỷ niệm buồn của thời áo trắng - một thời để nhớ một thời để thương.Sau lúc học xong bài''Cổng trường mở ra'' của Lí Lan thì đã giúp em hiểu rõ về cuộc sống hơn.Nhà trường là nơi giáo dục toàn diện, trong đó có nhiệm vụ truyền thụ kiến thức văn hóa cho chúng ta.Nhà trường có vai trò quan trọng trong việc tổ chức các hoạt động dạy và học, kiểm tra, đánh giá; truyền thụ cho học sinh những kiến thức về khoa học tự nhiên, xã hội; khơi dậy lòng ham hiểu biết… Chúng ta hãy trân trọng vì điều đó mái trường như là ngôi nhà thứ hai của chúng ta vậy.Giups ta giáo dục nhân cách ngay khi bước vào lớp 1,một môi trường mới đầy ý nghĩa biết bao.Dạy cho ta thế nào là đúng thế nào là sai.Chúng ta phải tự hào về điều đó và tự hào về con đường mà chúng ta đang bước tới nhơ bạn bè và thầy cô luôn ở bên chúng ta.Chúng ta phải cố gắng để không phụ sự kì vọng của cá thầy cô mong mọi ở thế hệ mai sau như chúng ta

mk tra trên mạng nhé ><

Xác định biện pháp tu tử có trong những đạn trích sau:a,                    Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ                       Mặt trời chân lí chói qua tim                       Hồn tôi là một vườn hoa lá                       Rất đậm hương và rộn tiếng chim                                                                       -Tố Hữu-b,                    Một bếp lửa chờn vờn sương sớm                       Một bếp...
Đọc tiếp

Xác định biện pháp tu tử có trong những đạn trích sau:

a,                    Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ

                       Mặt trời chân lí chói qua tim

                       Hồn tôi là một vườn hoa lá

                       Rất đậm hương và rộn tiếng chim

                                                                       -Tố Hữu-

b,                    Một bếp lửa chờn vờn sương sớm

                       Một bếp lửa ấp iu nồng đượm

                       Cháu thương bà biết mấy nắng mưa.

                                                                       -Bằng Việt-

c,                               Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông

                       Cau thôn Đoài nhớ trầu không thôn nào?

Tính cả các biện pháp tu từ ở lớp 6 nhé!

AI LÀM ĐÚNG VÀ NHANH NHẤT MÌNH SẼ TICK CHO NHÉ! THỜI HẠN LÀ TỐI THỨ NĂM, 10 GIỜ NHÉ! ^_^

5
31 tháng 7 2018

a, Bài thơ rất hay và đặc sắc.Trong 2 câu thơ đầu Tố Hữu ,đây chính là lúc ông nhận ra lẽ sống lớn, chính là lúc mà " Mặt trời chân lí chói qua tim" .Ông bắt gặp được lí tưởng cách mạng và được nó dẫn đường. Bằng cách sử dung những hình ảnh ẩn dụ như : bừng nắng hạ, mặt trời cgân lí, chói qua tim và cách sử dụng những động từ mạnh là :bừng, chói thì Tố Hữu như muốn khẳng định rằng ánh sáng cách mang chính là ánh sang chân lí mà ông đã tìm thấy được, thức tỉnh lòng yêu nước trong lòng mỗi người dân Việt. 
Trong 2 câu thơ sau thì lúc ông bắt gặp được ánh sáng cách mạng thì đó cũng là giây phút của bao hương thơm và cây lá. Lòng ông bây giờ được so sánh như 1 vườn hoa lá hấp thụ ánh sáng mặt trời , co' bao cỏ cây, chim muôn ca hát. Qua cách dùng như vậy thì như ông muốn nói là khi bắt gặp được lí tưởng cách mạng thì ông như tràn đầy sức sống, tràn đầy nhiệt huyết, và thêm yêu người. Và trong đó ông dụng thể thơ thất ngôn , cách ngắt nhịp giàu tính tạo nhạc làm bài thơ thêm hay và sống động hơn.

31 tháng 7 2018

Xác định biện pháp tu từ chứ không phải cảm nhận nhé!

31 tháng 7 2018

Năm 1854 tổng thống Mỹ là phreng-klin R-ơ-xơ tơ muốn mua đất của người da đỏ thủ lĩnh da đỏ là siesta đã gửi bức thư trả lời trong đó có câu Đất là mẹ suy nghĩ của em về câu nói trên

31 tháng 7 2018

trả lời câu hỏi ủa bạn thì bạn chép vô ko phải là chép mạng hả.

ai thấy mik nói đúng thì ủng hộ cho mik cái ế ẩm quá

ai ủng hộ mik ủng hộ lại cho.

thank you

31 tháng 7 2018

BN NS ĐÚNG NHƯNG MÀ MK SỢ CÔ BẢO CHÉP MẠNG

31 tháng 7 2018

Hai câu đầu dùng lốì tỉ dụ làm nền để nói xa xôi, bóng gió về “thân anh kia” sống rất vất vả, cực nhọc trong kiếp làm người. “Thân anh kia” ôm trọn vẹn nỗi khổ về thể chất (ngày đi cuốc bãi) lẫn nỗi khổ về tình cảm (tối về nằm suông). Nằm suông là để chỉ sự không có gì, sự thiếu vắng, ở đây, câu ca dao nói rằng chàng trai chưa tìm được một nửa trái tim mình. Phải chăng qua mô tip “thân ai khổ như”, trong chiều sâu của lời thở than “thân anh kia” còn chất chứa nổi bất bình, phản kháng của tầng lớp dân nghèo bị đè nén, áp bức?

31 tháng 7 2018

Hi bạn 

k mình nha

31 tháng 7 2018

ko đăng câu hỏi linh tinh

31 tháng 7 2018

2 + 5 = 7

1 + 6 = 7 

tk iu bn

kiếm cái điểm nào

31 tháng 7 2018

2+5=7

1+6=7

chúc bạn hok tốt