K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

THUA 3 -1 NHƯNG CÒN LÃI 7 ĐỒNG

Một gã trẻ tuổi gặp một ông già. Đang huênh hoang muốn khoe trình độ mình hơn người, gã bèn rủ:

– Tôi với ông so kiến thức bằng cách đố nhau nhé!

Ông già đắn đo, gã bèn đặt thêm điều kiện:

– Nếu thắng ông được 10 đồng, nếu thua ông chỉ mất 1 đồng thôi!

– Nhất trí, anh đố trước đi.

– Thế tay nào lên vũ trụ đầu tiên?

Ông già không trả lời, lẳng lặng rút tờ 1 đồngtrả cho gã trẻ tuổi. Được thể, hắn hỏi tiếp:

– Thế ai phát minh ra định luật bảo toàn khối lượng?

Chịu. Lại 1 tờ nữa.

– Thôi, anh đố nhiều rồi. Để tôi đố anh 1 câu được không?

– Đồng ý!

– Con gì lên đồi bằng 2 chân, còn xuống đồi bằng 3 chân?

Sau một hồi lâu suy nghĩ, gã thanh niên quyết định rút tờ 10 đồng ra, đưa cho đối thủ và hỏi lại:

– Không biết! Thế con gì đấy hả ông?

Ông già lẳng lặng rút tiếp tờ 1 đồng đưa cho gã trẻ.

26 tháng 2 2020

Chuyện Luật Sư:

Một ông luật sư vừa mở cửa chiếc xe BMW bước xuống đường thì bổng đâu có một xe khác phóng nhanh qua và quạt mất cái cửa xe của chiếc BMW . Khi cảnh sát đến hiện trường thì thấy ông ta đang nhảy nhỏm có vẻ tức giận lắm, thấy vị cảnh sát ông ta gằn giọng phàn nàn:

– Ông xem, chúng làm thiệt hại nặng nề cho cái xe BMW mới của tôi đến thế này này.

Vị cảnh sát quan sát hiện trường rồi nói:

– Bọn luật sư các ông chỉ coi vật chất là trên hết! Ông chỉ quan tâm đến cái xe BMW mắc dịch này mà chẳng biết rằng cái cánh tay trái của ông cũng đã bị quật rụng mất tiêu rồi!

Ông luật sư kinh hoảng khi nhìn thấy cánh tay mình đã cụt mất, và kêu toáng lên:

– Tôi phải tìm nó ngay. Tôi đeo cái đồng hồ Rolex ở cổ tay đó , mau mau tìm giùm tôi đi, mau lên mau lên!!!

Truyện cười số 2:

Không phải chuyện nhỏ

Bạn tù hỏi nhau:

– Tại sao anh phải vào đây?

– Tôi bỏ vợ…

– Thế thôi sao? Chuyện nhỏ mà!

– … từ trên lầu ba xuống.

Truyện cười số 3:

Trắc nghiệm tâm lý

Chồng bàn với vợ:

– Anh đặt lên bàn ba thứ để xem con mình sẽ lấythứ gì. Nếu nó lấy tờ 100 USD, tương lai nó sẽ là nhà tài chính.Nếu lấy cây viết, nó sẽ là nhà văn, còn nếu cầm quyển kinh thì nósẽ làm linh mục.

Lát sau, cậu con vào phòng vớ cả ba thứ rồi chạyra ngoài. Trong khi vợ còn đần mặt trước tình huống bất ngờ, chồng lẩm bẩm:

– Phương án thứ tư…

Vợ sốt ruột hỏi:

– Là sao hở anh?

– Là ăn cướp chứ còn sao nữa!

Truyện cười số 4:

Báo cảnh sát quốc tế ra ngày 7-02-2003 có đăng CON VẬT KỲ LẠ

Một cô gái tóc vàng xinh đẹp dáo để đi về quê thăm bà con. Bên vệ đường cô nhìn thấy một con vật rất kỳ lạ, nên thắc mắc hỏi một nông dân đứng gần đó:

– Xin bác giải thích cho cháu biết vì sao con bò này không có sừng ạ?

Ông ta ngước đầu lên nhìn sững vào cô ta một lúc rồi từ từ giải thích:

– Thưa bà, có những con vật có sức mạnh phi thường hay dùng cái sừng của mình để gây tai hoạ. Do đó chúng tôi phải đối phó với chúng bằng cách dùng cưa cắt cho ngắn bớt. Sau đó nhểu lên đó vài giọt axit cho cặp sừng không bao giờ mọc được nữa. Còn trường hợp con bò này không có sừng, bởi vì nó là… con ngựa ạ!

Truyện cười số 5:

BỐ KẺ BỊ NẠN

Một vụ tai nạn giao thông vừa xảy ra ngoài phố. Mọi người tò mò chen lấn vòng trong vòng ngoài để xem. Một anh línhđến chậm không tài nào vào xem được. Tức quá, anh ta liền hét toáng lên:

– Tôi là bố kẻ bị nạn đây!

Mọi người kinh ngạc quay lại nhìn và vội vã giãn ra cho anh ta vào. “Kẻ bị nạn” là một… chú chó vừa bị xe cán chết.

Truyện cười số 6:

THUA 3 -1 NHƯNG CÒN LÃI 7 ĐỒNG

Một gã trẻ tuổi gặp một ông già. Đang huênh hoang muốn khoe trình độ mình hơn người, gã bèn rủ:

– Tôi với ông so kiến thức bằng cách đố nhau nhé!

Ông già đắn đo, gã bèn đặt thêm điều kiện:

– Nếu thắng ông được 10 đồng, nếu thua ông chỉ mất 1 đồng thôi!

– Nhất trí, anh đố trước đi.

– Thế tay nào lên vũ trụ đầu tiên?

Ông già không trả lời, lẳng lặng rút tờ 1 đồngtrả cho gã trẻ tuổi. Được thể, hắn hỏi tiếp:

– Thế ai phát minh ra định luật bảo toàn khối lượng?

Chịu. Lại 1 tờ nữa.

– Thôi, anh đố nhiều rồi. Để tôi đố anh 1 câu được không?

– Đồng ý!

– Con gì lên đồi bằng 2 chân, còn xuống đồi bằng 3 chân?

Sau một hồi lâu suy nghĩ, gã thanh niên quyết định rút tờ 10 đồng ra, đưa cho đối thủ và hỏi lại:

– Không biết! Thế con gì đấy hả ông?

Ông già lẳng lặng rút tiếp tờ 1 đồng đưa cho gã trẻ.

Truyện cười số 7:

TRƯỢT CHÂN

Chuyện kể rằng: Có một hồ nước thiêng ở Canada. Ai muốn ước gì cứ nói lời ước của mình rồi nhảy xuống hồ tắm là được toại nguyện. Thế là mọi người từ khắp nơi trên thế giới kéo nhau đến rất đông. Người thì ước thành gấu trắng, người thì muốn thành đại bàng và có người còn ước thành hoa anh đào nữa. Có một anh đến bên hồ, hấp tấp thế nào lại trượt chân, vội thốt lên “Oh,SHIT!” và … rơi tõm xuống hồ.

Truyện cười số 8:

BÍ MẬT KHỦNG KHIẾP

– Bí mật khủng khiếp đây! Đã có năm mươi nạn nhân! Mua báo không ông?

Khách qua đường mua một tờ, xem lướt qua:

– Này, thằng nhóc kia, làm gì có bí mật với nạnnhân nào?

– Đó chính là bí mật khủng khiếp mà ông là nạn nhân.

– !?

– Báo đây! Bí mật khủng khiếp, đã có năm mươi mốt nạn nhân… Báo đây…

Truyện cười số 9:

Có giỏi cũng không thắng được!

Ngày tận thế, thiên đàng và địa ngục tranh chấp lãnh thổ trên mặt đất. Bên bàn đàm phán, Satan – đại diện địa ngục- đề nghị sẽ có một trận đá bóng để giải quyết vấn đề này. Trợ lýcủa Satan nói nhỏ:

– Như thế sẽ rất bất lợi cho chúng ta, bởi tất cả các cầu thủ giỏi đã lên thiên đàng.

– Đừng lo, ngươi không nhớ là tất cả các trọng tài đều đã xuống địa ngục sao?

Truyện cười số 10:

Bước chuẩn bị gay cấn

Có một bà đỡ khá lành nghề nhưng hay mất bình tĩnh. Người ta gọi bà đến đỡ một ca đẻ con so, tới với hòm dụng cụ trong tay, bà nói với người chồng:

– Mời anh ra ngoài, cần gì tôi sẽ gọi.

Sản phụ đã bắt đầu la hét. Khoảng 10 phút sau, bà thò đầu ra cửa và nói:

– Anh có kìm không?

– Hả?! Anh chồng tròn mắt hỏi.

– Vâng, kìm, nhanh lên! Không hả hở gì hết, tôi biết việc tôi phải làm.

Có kìm rồi, khoảng 5 phút sau, bà lại xuất hiện ở cửa:

– Anh có cái cờ lê to không?

– Cờ lê à? Lạy chúa, điều gì đã xảy ra với vợtôi?

– À… không sao, nhưng tôi cần một cái cờlê.

Người chồng bâng khuâng ngắm cái cờ lê rồi miễn cưỡng đưa nó cho bà ta. Cửa khép lại, tiếng kim loại va chạm nhau xủng xoảng, két… két. Anh chồng ở ngoài nghiến chặt răng, mặt tái dại, chân tay run bần bật. Được một lát, thở hổn hển, mặt nhễ nhại mồ hôi, bà thò đầu ra cửa quát:

– Hãy nghe đây, tìm ngay một cái búa tạ, nếu chậm thì không kịp mất!

Đến nước này, anh chồng không chịu nổi nữa, xô cửa xông vào, trước mắt anh là nền nhà ngổn ngang kìm, búa… và hòm dụng cụ chưa mở được.

Nhà bác học Đác-uyn từng nói “Bác học không có nghĩa là ngừng học”. Đúng vậy, việc học đâu chỉ chú trọng ở mỗi những kiến thức có trong sách vở. Việc học cũng đâu phải chỉ là trách nhiệm của tuổi trẻ mà thôi. Sự học cần phải được xem như là việc của cả đời người. Vì thế mà câu nói cùa Lênin dưới đây thật là ý nghĩa:

“Học, học nữa; học mãi”

Vậy học là gì? Học là quá trình khám phá và tiếp thu những tinh hoa kiến thức của nhân loại. Học theo đó mà hướng đến việc mở rộng khả năng hiểu biết, hướng đến việc rèn luyện kỹ năng. Và từ đó mà tạo dựng nền móng vững chắc cho nghề nghiệp của mình. Học không chỉ ở trường, mà chúng ta còn học ở gia đình, ở ngoài xã hội. Học không chỉ cứ nhằm đến những kiến thức khoa học lớn lao mà việc học có khi chỉ đơn giản là việc học ăn, học nói, học cách cư xử, đối đãi, giao tiếp hàng ngày. Như vậy học là một quá trình luyện rèn toàn diện và diễn ra ở khắp mọi nơi. Nó hướng đến mục tiêu giúp cho bản thân mỗi chúng ta trở thành những con người hoàn thiện, có đức, có tài và có ích cho sự nghiệp xây dựng đất nước, xây dựng tương lai.

Vậy thế nào là học nữa và học mãi. Học nữa là học để nâng cao trình độ, để mở mang vốn tri thức cho bản thân mình. Tri thức của con người là vô cùng vô tận mà tri thức nào cũng đẹp, cũng hay, cũng cần thiết và hữu ích. Thế nên chúng ta phải rèn tập thói quen không ngừng học. Học tập là sự nghiệp lớn suốt cuộc đời. Vì thế mà Lênin mới gọi đó là học mãi.

Cuộc sống không ngừng trôi chảy và có bao nhiêu việc phải làm. Thế nhưng tại sao lúc nào chúng ta cũng phải học, học nữa và học mãi. Bởi vì trước hết, kho tàng tri thức của nhân loại là mênh mông, chúng ta có dành hết cuộc đời cũng không sao tìm tòi hết được. Nhưng nếu chúng ta không học, chúng ta sẽ không co tri thức để đảm bảo cho cuộc sống. Hơn thế nữa, tri thức của chúng ta lại luôn lạc hậu so với sự phát triển nói chung. Thế nên để có thể tồn tại trong cuộc sống này một cách vững vàng và hữu ích, chúng ta phải luôn luôn có ý thức bổ sung và tinh lọc ngay chính kho tàng tri thức của bản thân mình.

Xã hội của chúng ta ngày càng phát triển. Trình độ khoa học kỹ thuật cũng ngày một tiến lên. Vì thế nếu chúng ta không xác định được rõ mục đích và động cơ học tập, chúng ta sẽ bị tụt hậu trước sự phát triển quá nhanh. Khi ấy chúng ta sẽ trở thành những người vô dụng. Cuộc sống của chúng ta sẽ nhàm chán và vất vả biết nhường nào.

Câu nói của Lênin thật là ý nghĩa và đặc biệt nó rất phù hợp với truyền thống hiếu học của dân tộc chúng ta. Truyền thống ấy đã trở thành ngọn lửa thắp sáng niềm tin, mơ ước và khát khao cho không biết bao nhiêu thế hệ. Vì thế để xứng đáng với quá khứ của cha ông, thế hệ trẻ chúng ta ngay tự hôm nay cũng phải ra sức học hành, phải coi việc học hành là mục tiêu, là đích đến và là tương lai bền vững lâu dài.

Lời khuyên của Lênin bao năm qua vẫn còn nguyên giá trị. Nó giục giã khích lệ chúng ta hãy tự tìm lấy cái thích thú, say mê trong học tập, hãy sáng tạo hơn nữa để việc học tốt hơn, chỉ có học tập và học tập suốt đời chúng ta mới có đủ nghị lực và niềm tin để vững vàng trong cuộc sống.

26 tháng 2 2020

thế cậu đã nghe câu: Học hành như cá kho

                                   Kho nhiều thì mặn

                                   Học nhiều thì ngu chưa?

26 tháng 2 2020

thời này mà còn Sóng gió

26 tháng 2 2020

thick mk là fan mà

27 tháng 2 2020

Tuy nhiên, qua khảo sát của phóng viên Báo Hànộimới cho thấy, vẫn còn có nơi chưa triển khai liên tục, chưa có hướng dẫn cụ thể tới từng hộ dân nên ý thức phòng, chống dịch bệnh của một số người dân chưa cao. Như tại chung cư Goldsilk Complex phường Vạn Phúc (quận Hà Đông), đến nay các hộ dân không được phát tờ rơi tuyên truyền về dịch Covid-19 ngoài một vài chiếc pa nô dán chung ở tầng 1 các tòa nhà. Chị Nguyễn Thị Hoa, tòa nhà T, bức xúc: “Do chung cư chưa có ban quản trị, trong khi công tác tuyên truyền không được phường Vạn Phúc quan tâm dẫn đến ý thức của một số người hạn chế. Vẫn có người vào thang máy không đeo khẩu trang, nói chuyện to”.

Trong khi đó, tại chợ Hà Đông (quận Hà Đông), nhiều tiểu thương không đeo khẩu trang, găng tay khi bán hàng. Bà Nguyễn Thị Hạnh, bán thịt lợn tại chợ, khi được hỏi cho biết: “Tôi có bị bệnh đâu mà phải đeo khẩu trang”. Tương tự, tại Tổ dân phố Nguyên Xá 2, phường Minh Khai (quận Bắc Từ Liêm), rất nhiều người dân đến nơi công cộng tập trung đông người nhưng không đeo khẩu trang... 

Nhằm khắc phục hạn chế, đồng thời định hướng công tác tuyên truyền, ngày 12-2 vừa qua, Ban Tuyên giáo Thành ủy Hà Nội đã ban hành Hướng dẫn số 102-HD/BTGTU về tuyên truyền về công tác phòng, chống dịch Covid-19. Tiếp đó, tại cuộc họp chiều 17-2 về phòng chống dịch Covid-19, Chủ tịch UBND thành phố Hà Nội Nguyễn Đức Chung đã chỉ đạo các địa phương cần vận dụng linh hoạt hình thức tuyên truyền, vận động, không nên "bó cứng" bởi các quy định, hạn chế sử dụng hình thức cưỡng chế, nên sử dụng các thiết chế, hương ước của làng xóm, dòng họ... để vận động người dân tự giác thực hiện việc giám sát. 

26 tháng 2 2020

bạn hãy đọc truyện này rồi bạn có được câu trả lời

Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn

Hãy Kiêu Hãnh Và Tự Do, Như Những Chú Gà Rừng

Chọn Tập 

Tôi là chúa tể của chính tôi…

BENJAMIN FRANKLIN

Anh bạn 18 tuổi mấy hôm nay đang lên tiếng đòi tự do: Được mua xe mới để tự lái đi học thay vì để ba đưa đón hoặc đón xe bus, được đóng cửa phòng khi tiếp bạn thay vì mở cửa như mẹ quy định, được thỉnh thoảng ngủ đêm lại nhà trọ của bạn cùng lớp khi có liên hoan thay vì phải về nhà trước mười rưỡi tối…

Bạn nói với tôi rằng thật quá “oải” với sự bảo bọc của cha mẹ. Thậm chí, mỗi lần cắt tóc bạn đều phải theo ba đến tiệm quen. Trong câu chuyện, bạn thú nhận rằng, cho đến tận hôm nay, bạn chưa bao giờ tự xúc cơm vào chén của mình. Đó là việc của mẹ, bà, hoặc cô giúp việc. Bạn chỉ việc bưng tô cơm đã xúc sẵn lên ngồi trước ti vi và ăn.

Đến năm mười bốn tuổi tôi vẫn chưa tự xếp quần áo cho mình. Tất cả đều là việc của mẹ. Giặt, phơi, xếp, ủi, treo lên móc. Mỗi sáng, tôi chỉ việc mặc những chiếc áo rất thẳng thớm tinh tươm để đến trường. Cho đến một ngày nọ mẹ đi vắng, và trời trưa đang nắng bỗng lắc rắc vài hạt mưa. Không cách nào khác, tôi phải làm. Lấy quần áo từ sào phơi, ôm vào phòng. Tôi chợt nhận ra quần áo vừa lấy từ sào xuống thật là thơm, một mùi hương mới mẻ, lạ lẫm, thanh sạch, “nóng giòn”. Mùi của nắng. Và lần đầu tiên trong đời, tôi ngồi xuống bên đống quần áo, lóng ngóng, bắt đầu xếp từng cái một.

Tôi chỉ muốn nói rằng …những ví dụ đó không hoàn toàn là những việc nhỏ nhặt.

Khi không tự làm điều gì đó cho bản thân - chẳng hạn như việc xúc cơm, với bạn, hay việc xếp quần áo, với tôi - ta có thể tận hưởng cảm giác thoải mái của sự bảo bọc (hay lười biếng), nhưng đồng thời, chúng ta cũng đang đánh mất dần - từng chút - một điều rất có ý nghĩa với đời mình: bản năng độc lập.

Bản năng mạnh mẽ nhất của con người là học lấy những kỹ năng sống nhằm tự tồn tại. Vừa lọt lòng mẹ, chúng ta khóc oe oe đòi sữa, vì “con khóc mẹ mới cho bú”. Không có ai dạy cả, Rồi ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi… Rồi nhảy cú nhảy đầu tiên. Ngã cú ngã đầu tiên… Cha mẹ đứng quanh vỗ tay cổ vũ, khen ngợi. Nhưng chính chúng ta, dù bé nhỏ, mong manh như vậy, khi mới vài tháng tuổi đã tự mình làm nên những kỳ tích.

Hãy nhớ lại lúc bé thơ. Khi nào mẹ cho bạn cầm kéo cắt hình chiếc lá: đó là khi mẹ tin rằng bạn có thể cầm kéo mà không tự cắt vào tay mình. Ba mẹ không bế ẵm ta nữa, nếu ta đã biết đi, muốn tự đi một mình và quan trọng nhất là khiến ba mẹ tin rằng ta có thể tự đi một mình, biết vịn vào ghế, biết tự đứng dậy được khi vấp ngã. Có bao giờ bạn tự hỏi: tại sao cha mẹ có thể thả tay ra cho bạn đứng chựng khi bạn mới mười tháng tuổi, mà vẫn xúc cơm cho bạn khi đã mười tám tuổi. Nếu mẹ có thể xúc cơm cho bạn thì có gì lạ đâu nếu ba không yên tâm để bạn lái xe một mình…

Nếu chúng ta không chứng tỏ được rằng mình có thể tự làm, người khác sẽ tin rằng chúng ta không thể tự làm. Nếu bạn không tự làm được điều dễ dàng, cớ sao tôi phải tin rằng bạn có đủ trách nhiệm và nhận thức để làm điều khó hơn?

Trang Tử nói: “Gà rừng đi mười bước mới nhặt được một hạt thức ăn, đi trăm bước mới uống được một ngụm nước. Nhưng chúng không mong cầu được sống trong lồng”. Chúng ta có giống được những con gà rừng không? Nếu chúng ta vì ưa thích thóc gạo bày sẵn mà chịu chui vào chiếc lồng. Rồi từ sau những song tre đó, chúng ta đòi trả tự do?

Từ xúc cơm, xếp quần áo, sách vở, đến chọn trường, chọn nghề, tìm việc, kiếm sống, chọn chồng chọn vợ, chọn tương lai… Chúng ta sẽ quá quen với việc được sắp sẵn. Chúng ta ưa làm việc đã được người khác lên kế hoạch hơn là tự mình vạch ra. Chúng ta chuộng thói quen hơn sáng tạo. Chúng ta chỉ vui khi có người tâng bốc, chỉ hết buồn nếu có người an ủi vuốt ve. Chúng ta thậm chí không muốn tự phân biệt sai đúng trừ khi có người làm thay. Chúng ta không thể làm chủ đời mình. Cứ như vậy, chúng ta đánh mất bản năng của gà rừng và biến thành con chim trong lồng lúc nào không biết nữa. Thậm chí, một con chim trong rất nhiều lớp lồng.

Như vậy đó, anh bạn! Không ai lấy mất tự do của chúng ta, chỉ có chúng ta tự nguyện đánh mất thay vì cố gắng giữ lấy nó. Chúng ta, ở tuổi mười tám, thỉnh thoảng kêu gào rằng tại sao cha mẹ lấy hết tự do của con, mà quên rằng chính mình đã đánh mất tự do - từng chút một - từ lâu lắm. Khi được ai đó làm thay một việc nhỏ, và ta chấp nhận việc ấy như điều hiển nhiên, nghĩa là chúng ta đã tự đan thêm một song tre cho chiếc lồng đời mình.

Robert Fulghum từng trở thành tác giả best seller với một cuốn sách có tựa đề thú vị “Tất cả những gì cần phải biết tôi đều được học ở nhà trẻ”. Đó là những nguyên tắc sống: chia sẻ, chơi công bằng, không đánh bạn, để đồ đạc vào chỗ cũ, không lấy những gì không phải của mình, dọn dẹp những gì bạn bày ra, nói xin lỗi khi làm tổn thương ai đó, rửa tay trước khi ăn, học một ít, suy nghĩ một ít, vẽ và hát và nhảy múa và chơi và làm việc một ít mỗi ngày, ngủ trưa, có ý thức về những điều kỳ diệu, cây cối và các con vật đều chết - và chúng ta cũng vậy, từ đầu tiên và quan trọng nhất cần phải học: quan sát.

Hãy đếm xem: 100 chữ. Những gì cần phải học chỉ như vậy. Chúng ta được học ở nhà trẻ nhưng đã đánh rơi dần trong quá trình lớn lên. Cũng như khi sinh ra, ta đã có sẵn bản năng độc lập nhưng lại đánh mất nó trong quá trình sống. Không có bản năng độc lập, chúng ta không thể nắm giữ được tự do. Nghĩa là trước khi đòi tự do, bạn phải tìm lại bản năng độc lập của mình.

Mọi thứ đơn giản hơn chúng ta tưởng. Thậm chí có thể nói rằng cuộc đời này rất giống một nụ hôn, nó có thể tệ hơn, hay tuyệt hơn nụ hôn trước đó, nó có thể khiến bạn hạnh phúc, cũng có thể làm bạn vỡ mộng, nó có thể khiến bạn nhận ra mình yêu, hay nhận ra mình hoàn toàn không yêu. Nó chứa đựng những bí mật mà bạn chỉ khám phá được sau khi đã hoàn thành.

Hãy tự mình hoàn thành, và bạn có thể nói bạn là chúa tể của chính mình. Như những chú gà rừng.

Hãy luôn luôn kiêu hãnh và tự do như những chú gà rừng.

Đến đó thì bạn biết tại sao rồi còn j

Câu Trả lỜI : ở đầu đề đó bn " Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn Hãy Kiêu Hãnh Và Tự Do " ^_^

26 tháng 2 2020

Trên trang sổ nhỏ,// ánh lên /những dòng mực tím – những nỗi niềm của ngày sắp chia xa.

 TN                            VN                     CN

(câu này là câu đảo ngữ- CN đặt sau VN)

26 tháng 2 2020

vàng úa, vàng hoe, vàng tươi, vàng chanh, vàng giòn, vàng nhạt, vàng đậm, vàng xuộm, vàng lịm, vàng xọng

26 tháng 2 2020

Vàng úa , vàng hoe , vàng tươi , vàng chanh , vàng giòn , vàng nhạt , vàng đậm , vàng lịm , vàng ươm , vàng khè , vàng ối ,....

Hok tốt !

     TL:

         1.Tính cách này thường rất sớm xuất hiện,nhất là từ 12 tuổi trở lên.(Cứ gọi là trẻ trâu cx đc)

         2.Ở trường và xung quanh nơi em đang sống.Chỉ có những anh chị cấp 2 là thường hay gây gổ,kiêu ngạo.(đừng có ý xấu với em,cá nhân em nhận thấy dzậy thôi)

        3. Em thấy,có lẽ là do ba mẹ của những người như Dế Mèn trong Bài học đường đời đầu tiên.Có thể là do ngoan cố và không được dạy dỗ nghiêm từ nhỏ.Họ sẽ ỷ mạnh hiếp yếu mà không sợ ai quản giáo.Từ đó trở thành thói quen hư.Nếu có thể,em chỉ mong sao thế giới này,những lứa tuổi đi học chúng ta có thể được sống trong sự dạy dỗ.Sự yêu thương và lòng cảm thông chính là những thứ bậc nhất cần chú ý khi nhìn nhận và dạy dỗ con cái.Em mong muốn các bậc phụ huynh hãy quan tâm đến con em nhiều hơn,vì thế giới trẻ đều là Nhân Tài,là Vị Cứu Tinh của thế giới trong tương lai.

T.i.c.k đúng nếu thấy mình đúng nhé!

Mục tiêu:100SP~Ủng hộ ai thì các bạn tự biết~

27 tháng 2 2020

âu thơ nói lên mùi thơm lừng của hoa bưởi,đồng thời nói lên tình cảm của mk đối với người tình nơi mặt trận

28 tháng 2 2020

bạn ơi trình bày rõ ra giúp mk với