K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

25 tháng 11 2017

italia là sai bạn ghi chữ i là chữ hoa nhé

25 tháng 11 2017

bạn có thể sửa lại cả bài cho mình ko . minh đang cần gấp 

25 tháng 11 2017

quan hệ từ : a: của, như, b:và, D :bằng

chủ ngữ:a: cô ca sĩ B: mặt biển 

25 tháng 11 2017

1.number

2.flower

3.shoue

Học tốt !!!

25 tháng 11 2017

sắp xếp ra tiếng anh  nhé bạn !

25 tháng 11 2017

chủ nhà hàng ko có chủ kiến chỉ biết làm theo những điều người khác nói mà ko suyu nghĩ

25 tháng 11 2017

Em nhận xét về hành động chủ nhà hàng bán cá lá một người không có lập trường, chủ kiến, những ý kiến đóng góp nói gì thì làm như thế, không có ý kiến riêng của mình. Chủ nhà hàng không biết suy nghĩ khi làm việc, cứ làm theo không biết cái đó là đúng hay sai. Vì thế, nên khi làm việc phải có những hành động suy nghĩ thật kĩ trước khi làm và phải có lập trường của mình. Đừng như ông chủ nhà hàng bán cá nhé!

25 tháng 11 2017

Đáp án C : Không có chủ ngữ

Chúc bạn học giỏi 

25 tháng 11 2017

Đáp án c nha bạn !!!

 Chúc học tốt !!!

25 tháng 11 2017

ngọc trai nha bạn  !!

 Học tốt :)

25 tháng 11 2017

có chính mình quý nhất

25 tháng 11 2017

Ngọc trai

25 tháng 11 2017

vien ngoc

25 tháng 11 2017

a/Vi ban cong nha toi khong rong lam nen ba ngoai toi da bien no thanh mot khu vuon nho xanh mat

b/Vi toi rat yeu quy con vat nen toi rat vui khi thay lu lu sinh ra bon co cau cho con

25 tháng 11 2017

a,Vì ban công nhà tôi không rộng lắm nhưng bà ngoại tôi vẫn biến nó thành một khu vườn nhỏ xanh mát.

b,Vì tôi rất yêu quý con vật nên tôi thấy vui khi thấy lu lu sinh bốn cô cậu chó con

Học tốt !!

25 tháng 11 2017

Lão Hạc là một nông dân bình thường, phải sống trong áp bức bóc lột của xã hội phong kiến. Vợ mất, con trai vì không cưới được vợ mà phẫn chí đi làm đồn điền cao su. Lão thương con, mong muốn con được hạnh phúc… nhưng lão cũng không biết làm cách nào để chu toàn hạnh phúc cho con, chỉ biết khóc mà nhìn con đi. “Đồn điền cao su đi dễ khó về”. Lão biết chứ, nhưng cũng có thể nào cản được?! Hằng ngày, lão chỉ biết quanh quẩn với con chó Vàng – kỉ vật duy nhất của người con. Lão thương yêu, chăm sóc nó cẩn thận đến mức chia cho nó từng miếng ăn, cho nó ăn vào bát và trò chuyện với nó như người bạn. Lão cưng chiều nó không phải vì nó là một con chó đẹp, cho khôn. Lão thương nó vì nó như mối ràng buộc duy nhất còn sót lại của lão và con trai lão. Lão xem nó như con, và khi lão nhìn nó, lão lại nhớ con trai mình…

Lão thương con, vâng, và thà rằng dù chết đói lão cũng không muốn bán đi một sào vườn. Lão sợ nếu lão bán, mai này con trai lão có trở về thì nó sẽ ở đâu mà sống? Ở đâu mà lập nghiệp sinh nhai?! Một sự thật hiển nhiên, rằng nếu lão bán đi mảnh vườn thì lão sẽ vượt qua được giai đoạn khốn khó. Nhưng lão không bán! Vì sao? Vì, lão-thương-con.

…Tuổi già, cô đơn và nghèo đói!...

Cuộc đời đau khổ dồn ép lão đến bên bờ vực thẳm, không còn cách nào khác, lão đánh phải đứt ruột mà bán đi con chó Vàng lão hằng yêu thương; để rồi khi bán xong, lão lại hu hu khóc như con nít vì đã trót lòng lừa gạt một con chó…

Rồi lão sang nhà ông Giáo, gửi ông ba mươi đồng bạc và nhà trông coi hộ mảnh vườn. Kể từ sau hôm đó, lão Hạc chỉ ăn khoai. Khi khoai hết thì lão chế được món gì, ăn món ấy; rồi đến chuối, sung luộc, rau má,…

Dù đói nghèo là vậy, nhưng lão cũng tuyệt không bị tội lỗi cám dỗ. Lão không theo Binh Tư ăn trộm hay cố nương nhờ vào ai để sống. Thử hỏi một người dù chết cũng không muốn làm phiền hàng xóm làm sao dám làm gánh nặng cho ai? Thời đó khổ lắm, lão khổ, láng giềng cũng đâu thua gì… Ông Giáo âm thầm giúp lão, lại bị lão từ chối một cách gần như là “hách dịch” đấy thôi…!

Rồi … cái gì đến cũng phải đến. Cái chết đến bất ngờ và hơi đột ngột, lão chết trong đau đớn, tủi hờn. Chết vì ăn bả chó! Lão có thể lựa chọn cho mình cái chết nhẹ nhàng hơn, nhưng lão vấn lựa chọn cách chết như một con chó. Là … lão hận mình đã lừa chết “cậu” Vàng sao?