K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

27 tháng 11 2017

Có những lỗi lầm có thể sửa chữa, nhưng tôi đã mắc phải một lỗi lầm không bao giờ sửa được. Tôi đã bị mất đi người thân yêu nhất của mình. Sau đây, tôi xin kể lại câu chuyện đó để các bạn nghe và cùng rút kinh nghiệm:

Năm đó, tôi lên 9 tuổi, sống với mẹ và ông. Bố tôi đi công tác xa nên ít khi về thăm nhà được. Ông tôi 96 tuổi rồi nên ông hay ốm vặt lắm

Một buổi chiều, khi đang chơi tha thẩn quanh giường ông, tôi bỗng nghe tiếng ông gọi mẹ: “Bố khó thở lắm!..” Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc còn mẹ sẽ ở lại với ông. Tôi vội chạy đi ngay không chút chậm trễ. Nhưng dọc đường tôi gặp Rô-béc-tô, Mi-chi-a và Hen-ric đang chơi đá bóng rất vui. Đây là trò chơi mà tôi ưa thích nhất. Thấy tôi Mi-chi-a gọi:

- Này, vào đây chơi cùng bọn tớ đi.

- Nhưng tớ phải đi mua thuốc cho ông.

- Chơi một tẹo rồi đi có sao đâu. Hen-ric nói.

Nghe bạn nói có lý, tôi tặc lưỡi nhủ thầm: “Tí nữa mua cũng được”. Thế là tôi cùng hòa vào cuộc vui với các bạn. Chơi được một lúc, ngẩng đầu lên thì trời cũng nhập nhoạng tối, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi ba chân bốn cẳng chạy đến hiệu mua thuốc rồi mang về nhà.

Bước vào phòng ông nằm, tôi hoảng hốt khi thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. Tôi òa khóc nức nở kể mọi chuyện cho mẹ nghe. Mặc dù mẹ đã hết lời an ủi tôi rằng tôi không có lỗi. Bởi ông đã mất ngay từ lúc tôi vừa ra khỏi nhà. Nhưng tôi vẫn không dứt khỏi ý nghĩ tại tôi mải chơi, mua thuốc về chậm mà ông mất. Cả đêm đó, tôi ngồi khóc nức nở dưới gốc táo do tay ông vun trồng. 

Câu chuyện của tôi là thế đấy. Mong các bạn đừng ai mắc phải lỗi lầm lớn như tôi để phải ân hận suốt đời. chúng ta phải biết nghe lời, không nên ham chơi nhé các bạn.

 

Có những lỗi lầm có thể sửa chữa, nhưng tôi đã mắc phải một lỗi lầm không bao giờ sửa được. Tôi đã bị mất đi người thân yêu nhất của mình. Sau đây, tôi xin kể lại câu chuyện đó để các bạn nghe và cùng rút kinh nghiệm: Năm đó, tôi lên 9 tuổi, sống với mẹ và ông. Bố tôi di công tác xa nên ít khi về thăm nhà được. Ông tôi 96 tuổi rồi nên ông hay ốm vặt lắm. Một buổi chiều, tôi nghe thấy ông nói với mẹ tôi:- Bố khó thở quá! Mẹ liền gọi tôi vào, dúi vào tay tôi tờ giấy ghi tên thuốc, nói:- Con chạy đi mua loại thuốc này cho mẹ. Nhanh lên con nhé! Tôi liền nhanh nhẹn đi ngay. Đường từ nhà tôi đến hiệu thuốc không xa nhưng lại qua một sân bóng rộng. Thấy tôi, bọn bạn gọi: - An- đrây- ca ơi, vào đây chơi với chúng tớ đi! Biết mình là một tiền đạo giỏi và nghĩ đây là cơ hội tốt nhất để thể hiện tài năng, tôi nhận lời ngay. Chơi rất vui nên tôi quên mất lời mẹ dặn. Mãi đến khi sút bóng vào lưới, nghe bọn bạn reo hò, tôi mới sực nhớ đến ông, liền ba chân bốn cẳng chạy đi mua thuốc. Bước vào phòng ông nằm, tôi hoảng hốt khi nhìn thấy mẹ đang khóc nấc lên. khi đó, tôi đã hiểu chuyện gì đang sảy ra. Tôi xà vào lòng mẹ, khóc:- Mẹ ơi, chỉ vì con thích chơi bóng nên đã quên lời mẹ dặn, mua thuốc về chậm mà ông mất. Nhưng mẹ lại an ủi tôi:- Không, con không có lỗi gì cả. Ông già và yếu lắm rồi nên không thuốc nào cứu được ông đâu. Ông đã qua đời từ khi con vừa ra khỏi nhà. Thế nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo trước nhà. Cây táo này được ông chăm sóc rất cẩn thận. Tôi thấy đêm đó thật tối và buồn quá. Thì ra, giờ đây, tôi đã mất đi người ông thân yêu, nghĩ vậy, tôi oà khóc. Sau này, mãi đến khi trưởng thành, tôi vẫn luôn tự dằn vặt mình:- Giá mình đừng mải chơi, mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa. Mình còn được nghe ông kể chuyện nhiều nữa. Câu chuyện của tôi là thế đấy. Mong các bạn đừng ai mắc phải lỗi lầm lớn như tôi để phải ân hận suốt đời.
mk kể theo lời của cậu bé nhé bn k nha mk viết theo kiều mở bài gián tiếp, kết bài theo kiểu mở rộng

26 tháng 11 2017
 

Tôi là một người Pháp đang sinh sống, làm ăn ở Việt Nam và đã chứng kiến sự thành đạt một doanh nhân Việt Nam. Đó là câu chuyện của “Vua tàu thuỷ” Bạch Thái Bưởi. Bưởi sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Mồ côi cha từ nhỏ, ngày ngày Bưởi phải theo mẹ quẩy gánh hàng rong trên khắp các nẻo đường. Thấy Bưởi khôi ngô, nhà tư sản họ Bạch nhận làm con nuôi, đặt tên là Bạch Thái Bưởi và cho ăn học tử tế.

Năm 21 tuổi, Bạch Thái Bưởi làm thư kí cho một hãng buôn. Chẳng bao lâu, ông đứng ra kinh doanh độc lập, trải đủ mọi nghề: buôn gỗ, buôn ngô, mở hiệu cầm đồ, lập nhà in, khai thác mỏ... và cố tìm ra hướng làm ăn mới.

Bạch Thái Bưởi mở công ti vận tải đường thuỷ lấy tên là Bạch Thái Bưởi vào lúc những con tàu chở khách của người Hoa đã độc chiếm các tuyến đường sông miền Bắc. ông cho người đến tận các bến tàu diễn thuyết, hô hào. Trên mỗi chiếc tàu, ông cho dán dòng chữ “Người ta thì đi tàu ta” và treo một cái ống để khách nào đồng tình với ông thì vui lòng bỏ tiền vào ống, tiếp sức cho chủ tàu. Khi đổ ống ra, tiền đồng rất nhiều, tiền hào, tiền xu thì vô kể. Khách đi tàu của ông ngày một đông. Nhiều chủ tàu người Hoa, người Pháp phải bán lại tàu cho Bạch Thái Bưởi. Rồi ông mua xưởng sửa chữa tàu, thuê kĩ sư giỏi trông nom. Lủc thịnh vượng nhất, công ti ông có tới ba mươi chiếc tàu lớn nhỏ mang những cái tên lịch sử: Hồng Bàng, Lạc Long, Trưng Trắc, Trưng Nhị,...

Chỉ trong mười năm, Bạch Thái Bưởi đã có trong tay một sản nghiệp đồ sộ, được mọi người yêu mến, trân trọng gọi là: “Bậc anh hùng kinh tế - Vua tàu thuỷ".

26 tháng 11 2017

 Người xưa thường có câu nói rằng: “Có chí thì nên”. Chỉ cần chúng ta có quyết tâm, bền chí, không nản lòng khi gặp thất bại thì việc gì chúng ta cũng có thể làm được. Đó là điều mà tôi - một chủ tàu người Pháp - đã học được qua câu chuyện của “Vua tàu thủy Bạch Thái Bưởi”.Chuyện là thế này:

Khi nước Pháp đặt nền móng bảo hộ Việt Nam đi vào ổn định, tôi bắt đầu chuyển hướng kinh doanh sang Việt Nam. Là người Pháp, được hưởng nhiều ưu tiên, tôi nhanh chóng mở ngay công ty vận tải đường biển. Hơn hai mươi năm làm ăn phát đạt thì công ty tôi gặp một đối thủ: ông Bạch Thái Bưởi, một chủ tàu người Việt.

Bưởi xuất thân nghèo khổ, mồ côi cha từ bé nên phải bán hàng rong với mẹ. Tuy vậy, Bưởi có khuôn mặt khôi ngô và tư chất thông minh. Nhờ vậy, Bưởi được nhà họ Bạch nhận làm con nuôi. Do đó, Bưởi có họ Bạch. Năm hai mươi mốt tuổi, Bạch Thái Bưởi làm thư ký cho một hãng buôn. Anh nhanh chóng nắm vững kiến thức về thương mại và bắt đầu kinh doanh độc lập. Bưởi kinh doanh đủ mọi ngành: buôn gỗ, buôn ngô, mở hiệu cầm đồ, lập nhà in, khai thác mỏ… Có lúc anh cũng khánh kiệt gia sản nhưng anh vẫn không hề nản chí.

Bạch Thái Bưởi mở công ty vận tải đường thủy khi những con tàu của người Hoa gần như độc chiếm các đường sông miền Bắc. Chủ tàu người Pháp chúng tôi chủ yếu kinh doanh ở miền Nam, cũng ít bị ảnh hưởng hơn nhưng thật sự chúng tôi: chủ tàu Pháp, Hoa và Bưởi đang ở trên thương trường cạnh tranh khá quyết liệt. Bạch Thái Bưởi có phương pháp vận động khách hàng rất hay: ông cho người đến các bến tàu diễn thuyết. Bưởi khích lệ,tinh thần dân tộc Việt rất cao nên hầu hết khách đi tàu đều đến ủng hộ ông. Họ rất thích biểu ngữ"Người ta thì đi tàu ta” của ông và tình nguyện giúp đỡ ông. Khách đi tàu gom tiền xu vào những ống tiết kiệm ông Bưởi cho treo trên tàu để quyên góp, trợ sức cho chủ tàu. Khi bổ ống, tiền đồng rất nhiều còn tiền hào và tiền xu thì nhiều vô kể. Khách đi tàu của ông Bưởi mỗi ngày một đông. Nhiều chủ tàu người Hoa sau một thời gian cạnh tranh phải bán lại tàu cho ông Bưởi. Chúng tôi rút vào kinh doanh ở miền Nam vì ở miền Nam, chúng tôi được nhiều quyền lợi ưu tiên hơn. Sau đó, ông Bưởi còn mua xưởng đóng tàu,thuê kĩ sư giỏi để trông nom. Công ty vận tải đường thủy của Bạch Thái Bưởi lớn mạnh có đến ba mươi chiếc tàu lớn nhỏ mang những cái tên của lịch sử Việt Nam như: Hồng Bàng, Lạc Long, Trưng Trắc, Trưng Nhị… Chỉ trong vòng mười năm, Bạch Thái Bưởi đã trở thành “một bậc anh hùng kinh tế" nổi tiếng khắp Việt Nam thời ấy.

Mặc dù thành công của ông Bạch Thái Bưởi là thất bại của chúng tôi nhưng tôi vẫn rất nể phục người doanh nhân bền chí, kiên trì, có nhiều sáng kiến như ông Bưởi. Ông đã làm cho những người Pháp, người Hoa phải e dè, cảm phục trí thông minh và chịu khó của người Việt. Ông Bưởi xứng đáng được tham gia vào thương trường rộng lớn như Đông Dương và thế giới.Bạch Thái Bưởi thực sự là một tấm gương sáng về ý chí và nghị lực cho thế hệ sau..........

26 tháng 11 2017

Tôi tên là An-đrây-ca. Lúc lên 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại, ông ngoại tôi đã 96 tuổi nên rất yếu.

Một buổi chiều, ông nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm!...”. Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc. Tôi nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi được một lúc, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.

Bước vào phòng ông nằm, tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. Tôi ân hận tự trách: “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết". Tôi oà khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi:

- Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu, ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.

Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, tôi vẫn luôn dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về ngay thì ông ngoại còn sống thêm được vài năm nữa!”.

26 tháng 11 2017

dài lắm hết chuyện

Trằn đêm rằm sáng vằng vặc .

b ) Cánh đồng mùa gặt vàng rực dưới ánh mặt trời .

c ) Tòa nhà mới xây cao ngất trời .

26 tháng 11 2017

a, sáng

c, cao

k mk nha

26 tháng 11 2017
 Nguyễn Hữu TâmTrả lời1 Đánh dấu

3 phút trước (11:20)

Tìm các tính từ có hai tiếng đều bắt đầu bằng ch

1. Chăm chỉ

2. Chính chắn

26 tháng 11 2017

Chăm chỉ.

Chính chắn.

25 tháng 11 2017

Sau đợt nghỉ tết dài , mọi người đều trở lại làm việc. Em và chị bàn học lại bận rộn với những bài toán bài văn. Chiếc bàn đã làm bạn với em được năm cái tết rồi đấy.

Chiếc bàn học xinh xắn ấy được làm từ gỗ xoan, nó là loại bàn đứng. Bàn có hai chỗ ngồi và được đặt cạnh cửa sổ. Bố bảo : Để chiếc bàn cạnh cửa sổ sẽ có ánh sáng, thuận tiện cho việc học tập. Chị khoác lên mình một bộ áo màu gạch sậm, được bôi một lớp dầu bóng. Chị như một người bạn thân cùng em ngày ngày cùng em học bài. Phía trước là một chiếc ghế đẩu xinh xinh. Nó cao ngang người em.

Mặt bàn hình chữ nhật. Hơn hai năm rồi mà tấm áo khoác của chị vẫn như mới. Mặt bàn nổi những vân gỗ trông thật đẹp. Bàn có 4 chân và bốn góc. Hai chân được nối với nhau bằng một thanh ngang. Bốn thanh gỗ chạy ngang bàn làm chỗ gác chân, rất rộng và thoải mái. Hai chân song song nâng đỡ mặt bàn. Bàn được chia làm hai ngăn, được làm bằng gỗ thông. Ngăn bàn có hai núm gỗ để dễ dàng mở đóng. Khi mở ngăn kéo, em ngửi thấy mùi thơm của gỗ. Em luôn để sách vở thật gọn gàng. Ngăn thứ nhất, em đựng sách giáo khoa. Em không bao giờ vẽ bậy hay bôi bẩn ra bàn. Chiếc ghế đẩu xinh sinh cao vừa tầm em ngồi viết. Nơi đây, em ngồi học rất thoải mái, nghe tiếng chim lảnh lót ngoài vườn vào buổi sáng sớm, những tia nắng ấm áp xen qua kẽ lá, nhảy nhót trên mặt bàn như đang nô đùa với em.

Em rất yêu quý chiếc bàn học này. Chiếc bàn đã gắn bó với em hơn hai năm, bây giờ nó lại cần mẫn cùng em học bài. Nó thật tiện lợi, nó là người bạn thân của em. Nó luôn chia sẻ cùng em những niềm vui nỗi buồn trong học tập và sinh hoạt. Em sẽ lau chùi bàn ghế sạch sẽ, giờ gìn cẩn thận

25 tháng 11 2017

mọi người đều trở lại làm việc. Em và chị bàn học lại bận rộn với những bài toán bài văn. Chiếc bàn đã làm bạn với em được năm cái tết rồi đấy.

Chiếc bàn học xinh xắn ấy được làm từ gỗ xoan, nó là loại bàn đứng. Bàn có hai chỗ ngồi và được đặt cạnh cửa sổ. Bố bảo : Để chiếc bàn cạnh cửa sổ sẽ có ánh sáng, thuận tiện cho việc học tập. Chị khoác lên mình một bộ áo màu gạch sậm, được bôi một lớp dầu bóng. Chị như một người bạn thân cùng em ngày ngày cùng em học bài. Phía trước là một chiếc ghế đẩu xinh xinh. Nó cao ngang người em.

Mặt bàn hình chữ nhật. Hơn hai năm rồi mà tấm áo khoác của chị vẫn như mới. Mặt bàn nổi những vân gỗ trông thật đẹp. Bàn có 4 chân và bốn góc. Hai chân được nối với nhau bằng một thanh ngang. Bốn thanh gỗ chạy ngang bàn làm chỗ gác chân, rất rộng và thoải mái. Hai chân song song nâng đỡ mặt bàn. Bàn được chia làm hai ngăn, được làm bằng gỗ thông. Ngăn bàn có hai núm gỗ để dễ dàng mở đóng. Khi mở ngăn kéo, em ngửi thấy mùi thơm của gỗ. Em luôn để sách vở thật gọn gàng. Ngăn thứ nhất, em đựng sách giáo khoa. Em không bao giờ vẽ bậy hay bôi bẩn ra bàn. Chiếc ghế đẩu xinh sinh cao vừa tầm em ngồi viết. Nơi đây, em ngồi học rất thoải mái, nghe tiếng chim lảnh lót ngoài vườn vào buổi sáng sớm, những tia nắng ấm áp xen qua kẽ lá, nhảy nhót trên mặt bàn như đang nô đùa với em.

Em rất yêu quý chiếc bàn học này. Chiếc bàn đã gắn bó với em hơn hai năm, bây giờ nó lại cần mẫn cùng em học bài. Nó thật tiện lợi, nó là người bạn thân của em. Nó luôn chia sẻ cùng em những niềm vui nỗi buồn trong học tập và sinh hoạt. Em sẽ lau chùi bàn ghế sạch sẽ, giờ gìn cẩn thận

25 tháng 11 2017

chỉ là viết thôi mà

25 tháng 11 2017

Em được sống trong vòng tay âu yếm của gia đình. Nhưng đối với em , mẹ vẫn là người em yêu quý nhất.Mẹ thương em lăm, khi em bị ốm mẹ luôn ở bên em động viên, chăm sóc và lo cho em từng viên thuốc , ăn từng thìa cháo , mất ăn , mất ngủ từng ngày vì phải chăm sóc cho em . 

Năm nay mẹ em đã ngoài ba mươi tuổi . Khi em bị ốm , đôi mắt mẹ đen láy , thâm quầng, ánh lên sự âu yếm. Mọi khi mái tóc mẹ mượt mà nhưng hôm nay tóc mẹ lại rối lên buộc gọn sau gáy. Mẹ lo cho em mà mẹ quên mất mình.Mẹ không cao lắm , dáng mẹ mảnh mai nhỏ nhăn. Mẹ hay lấy khăn ướm nướclau toàn thân cho em để em hạ nhiệt. Nhiều lúc , em đi bệnh viện , mẹ đã khóc, những giọt nước mắt của mẹ nghẹn nghào vì sợ em sẽ không khỏi. Sau đó mẹ hát cho em nghe, giọng hát của mẹ ngân nga như tiếng chuông đổ chùa giúp em có thể ổn định lại tinh thần.Em được mẹ đút cháo cho em ăn, em ăn từng muỗng như hồi còn bé . Khi em ăn gần hết chén cháo emvui lắm. Rồi mẹ cho em uống thuốc. Da mẹ sạm lại , khuôn mặt mẹ xanh xao , mẹ luôn đọng viên em để em hết bệnh rồi còn đi học với các bạn nữa chứ. Mẹ lo cho em đến nỗi mồ hôi của mẹ làm ướt đẫm chiếc áo ngủ. 

Sáng hôm sau, bạn bè đến nhà thăm em , hỏi thăm sức khỏe của em nhưng lúc đó em rất vui vì em đã khỏi. Nhưng mẹ thì lại rất mệt vì đêm qua phải tần tảo chăm sóc cho em. Hôm đó em có một điểm mười để tặng mẹ . Mẹ rất vui sướng. 

Tình cảm của mẹ như biển cả bao la .Mẹ là người giúp em vươn lên trong cuộc sống.Em sẽ không bao giờ bị bệnh nữa và cố gắng ăn thật nhiều vào để mẹ không phải khổ như ngày hôm đó.Em sẽ học thật giỏi để sau này kiếm thật nhiều tiền để giúp mẹ không phải làm việc vất vả nữa đâu. Yêu mẹ biết bao nhiêu , mẹ ơi!

30 tháng 11 2017

1. BA NA

2 . BỐ Y

3 . BRAU

4.BRU ( VAN KIEU )

5. CHAM

6.CHƠ - RO

7.CHU - RU

8. CHỨT

9. CO

10. CỐNG

11.CƠ - HO

12. CỜ - LAO

13. CỜ - TU

14 . DAO

15. Ê - ĐÊ

16 . GIÁY

17.GIA - RAI

18.GIẺ - TRIÊNG 

19 . HÀ NHÌ

20. HOA

21. HRÊ

22.KHÁNG

23.KHƠ- ME

24.KHƠ-MÚ

25.KINH

26.LA CHÍ

27. LA HA

28.LA HÚ

29.LÀO

30.LÔ LÔ

31.LỰ

32.MẠ

33.MẢNG

34.H ' MÔNG

35.MNÔNG

36.MƯỜNG

37.NGÁI

38.NÙNG

39.Ơ-ĐU

40.PÀ THẺN

41. PHÙ LÁ

42.PU PÉO

43.RA - GLAI

44.RƠ - MĂM

45.SÁN CHAY

46.SÁN DÌU

47.SI - LA

48.TÀY

49.TÀ - ÔI

50.THÁI

51.THỔ

52.XINH - MUN

53.XƠ - ĐĂNG

54.XTIÊNG

KICK MÌNH NHA , CẢM ƠN BẠN NHIỀU

30 tháng 11 2017
STTDân tộcDân tộcThời điểm
thống kê
 % so với
dân số
Việt Nam
1Kinh73.594.42701/04/200985,7274%
2Tày1.626.39201/04/20091,8945%
3Thái1.550.42301/04/20091,806%
4Mường1.268.96301/04/20091,4782%
5Khơ Me1.260.64001/04/20091,4685%
6H'Mông1.068.18901/04/20091,2443%
7Nùng968.80001/04/20091,1285%
8Hoa823.07101/04/20090,9588%
9Dao751.06701/04/20090,8749%
10Gia Rai411.27501/04/20090,4791%
11Ê Đê331.19401/04/20090,3858%
12Ba Na227.71601/04/20090,2653%
13Xơ Đăng169.50101/04/20090,1974%
14Sán Chay169.41001/04/20090,1973%
15Cơ Ho166.11201/04/20090,1935%
16Chăm161.72901/04/20090,1884%
17Sán Dìu146.82101/04/20090,171%
18Hrê127.42001/04/20090,1484%
19Ra Glai122.24501/04/20090,1424%
20M'Nông102.74101/04/20090,1197%
21X’Tiêng85.43601/04/20090,0995%
22Bru-Vân Kiều74.50601/04/20090,0868%
23Thổ74.45801/04/20090,0867%
24Khơ Mú72.92901/04/20090,085%
25Cơ Tu61.58801/04/20090,0717%
26Giáy58.61701/04/20090,0683%
27Giẻ Triêng50.96201/04/20090,0594%
28Tà Ôi43.88601/04/20090,0511%
29Mạ41.40501/04/20090,0482%
30Co33.81701/04/20090,0394%
31Chơ Ro26.85501/04/20090,0313%
32Xinh Mun23.27801/04/20090,0271%
33Hà Nhì21.72501/04/20090,0253%
34Chu Ru19.31401/04/20090,0225%
35Lào14.92801/04/20090,0174%
36Kháng13.84001/04/20090,0161%
37La Chí13.15801/04/20090,0153%
38Phù Lá10.94401/04/20090,0127%
39La Hủ9.65101/04/20090,0112%
40La Ha8.17701/04/20090,0095%
41Pà Thẻn6.81101/04/20090,0079%
42Chứt6.02201/04/20090,007%
43Lự5.60101/04/20090,0065%
44Lô Lô4.54101/04/20090,0053%
45Mảng3.70001/04/20090,0043%
46Cờ Lao2.63601/04/20090,0031%
47Bố Y2.27301/04/20090,0026%
48Cống2.02901/04/20090,0024%
49Ngái1.03501/04/20090,0012%
50Si La70901/04/20090,0008%
51Pu Péo68701/04/20090,0008%
52Rơ măm43601/04/20090,0005%
53Brâu39701/04/20090,0005%
54Ơ Đu37601/04/20090,0004%

k mk nha ai k mk tặng anh boy girl cho

25 tháng 11 2017

Ngày xửa ngày xưa, có một ngôi nhà nhỏ ở ven núi,có hai mẹ con, cha mất sớm hai mẹ con phải nương tựa nhau mà sống qua ngày. Mấy hôm nay, mẹ bị ốm ,người con gái nhờ langf xóm tìm cách chữa bệnh cho mẹ. Có người bảo :"Trên ngọn núi ở làng bên , có một thầy thuốc có thể chữa các loại bệnh , nhưng hiện nay bà ấy đang tìm cây thuốc để về chữa trị cho dân làng".Nghe thấy thế cô bé nằng nặc đi gặp thầy thuốc .Vì thương mẹ, cô bé đã nhờ người hàng xóm chăm sóc cho mẹ để cô yên tâm đi gặp thầy thuốc.Ngày hôm sau,cô bé bắt đầu lên đường thì gặp một cụ già tóc bạc trắng, tay cầm gậy chống lưng.Bà hỏi cô bé:

-Cháu đi đâu mà vội vàng quá vậy?

cô bé đáp:Thưa cụ ,mẹ cháu đang ốm nặng cháu đi qua làng bên để tìm thầy thuốc trên núi ,nhưng hiện nay không biết thầy thuốc đó đã đi đâu.

-ta là thầy thuốc ở làng bên , ta sang đây để xem có ai cần giúp đỡ không?Nào ,hãy đưa ta về nhà cháu đi!

Cô bé nghe thấy vậy rất vui mừng ,liền đưa bà cụ về nhà chữa bệnh cho mẹ.Bà cụ khám cho mẹ cô bé xong, bà liền bảo cô bé vào cánh rừng ,"có một bông hoa màu trắng muốt, con hãy đưa về cho ta,con hãy nhớ rằng số cánh hoa trên bông hoa sẽ là số ngày mà mẹ con sống được".Cô bé tận vào rừng ,đến cửa rừng thì thấy bông hoa màu trắng giống như bà cụ nói, nhưng cô vẫn không lời bà dặn. Cô đếm trên cánh hoa được 20 cánh, tức nghĩa là mẹ chỉ có thể sống được 20 ngày nữa thôi sao.Cô bé ngồi thụp xuống đất,cô xé từng cánh hoa thành nhiều mảnh cho đến khi bông hoa 20 cánh thành bông hoa vô vàn cánh .Co vui mừng trở về nhà , về đến nhà thì bà cụ nói với cô mẹ cô đã khỏi bệnh.Thấy tầm lòng hiếu thảo đối với mẹ , bà cụ hiện hình thành một bà tiên tặng cho mẹ và cô bé một lọ thuốc thần bảo cô bé giữ lại phòng khi mẹ cô bị ốm.Cô bé vâng lời cắm ơn bà tiên

25 tháng 11 2017

nnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn

25 tháng 11 2017

Tại vì thuyền đó là thuyền ngầm hoặc ổng bị trọc

25 tháng 11 2017

ại vì ổng đi tàu ngầm