Bà ngoại chính là anh hùng của những đứa trẻ mồ côi, không cha, không mẹ, không ông. Một mình bà gánh vác đứa cháu nhỏ từ giấc ngủ tới cái ăn, từ cái uống tới đi học, từ quần áo tới đồ dùng... Bà như một vì anh hùng đã cứu đứa cháu nhỏ bé bỏng của bà ra khỏi bóng đêm, buồn bã... Bà là người đã già, sức yếu nhưng vẫn cố chăm đứa cháu nhỏ bé bỏng của bà, bà không thể làm việc nặng nhọc, nhưng vì cháu bé bỏng của bà, bà sẽ làm được tất cả, bà là người yêu dấu của cháu bẻ bỏng, mới lớn... Một vì anh hùng như bà cũng như người mẹ nuôi nấng con, chăm sóc con, yêu thương con... Lớn lên, ai mà chà đạp lên sự yêu thương ấy là người không biết điều, không biết trả ơn... Người như thế sẽ không bao giờ tốt đẹp... Vì họ là người không biết điều, không biết trả ơn. Có câu " Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng ". Ý nghĩa của nó là chúng ta phải biết trả ơn người giúp chúng ta trong những lúc khó khăn, bà cũng vậy, bà là người yêu thương cháu hét lòng, sẵn sàng hy sinh vì cháu, sẵng sàng ăn xin để nuôi cháu... Bà là một người phụ nữ tốt nhất như mẹ... Tấm lòng của bà cao cả, rộng lớn mênh mông... Thật nhục nhã cho kẻ nào chà đạp lên tình yêu thương đó.