Em còn nhớ hồi em còn bé, lúc mới bắt đầu làm những bài tập làm văn đầu tiên, những dòng chữ ngô nghê trên trang giấy lúc ấy là những điều thật tâm nhất. Hồi đó, có một lần cô giáo đã viết lên bảng một đề bài như thế này: “Viết về người mà em yêu quý nhất.” Em nghĩ ngay về mẹ, còn người bạn cùng bàn em lúc đó đã viết một bài văn về bà ngoại, em đã đọc bài văn ấy và nhớ mãi một câu “Những lúc ba mẹ đánh phạt em, bà ngoại sẽ tới ngăn ba mẹ và dỗ dành em.” Chỉ một câu như thế, em liền ao ước rằng em có một người bà ngoại, một người có thể thơm lên má em mỗi khi em về quê, một người sẽ tết tóc cho em rồi khen em xinh xắn và sẽ hái tặng em trái cây chín ngon nhất trong khu vườn vào buổi sáng tinh mơ. Em muốn có một người bà ngoại, một người sẽ bảo vệ em những lúc ba mẹ đánh đòn, bảo vệ em khỏi những thương tổn, một người có đủ trí tuệ và kinh nghiệm để dạy dỗ em với tất thảy sự kiên trì và dịu dàng. Em đã nhiều lần ao ước rằng em có một bà ngoại như thế, như bao bạn nhỏ khác. Tuy vậy, dù ngoại em đã mất sớm, mất trước khi em chào đời rất rất lâu nhưng em biết: "Trong những năm tháng đã qua, bà ngoại có lẽ chính là anh hùng của mọi anh hùng trên đời này" (Thế giới anh hùng của bà ngoại, Triệu Đinh)

Thế giới này giản đơn lắm, ai cũng có trong mình một đứa trẻ. Khi xã hội ngoài kia đầy rẫy trắng đen, lừa dối, những bụi bặm và bão tố, khi cuộc đời ra sức vùi dập còn bạn thì gánh trên vai những gánh nặng cố gắng tiến về phía trước nhưng trên quãng đường thật dài và đầy gian khổ ấy, vẫn có nơi gọi là nhà. Mái ấm đó dù trải bao sương gió vẫn đang chờ bạn trở về để cho bạn một cái ôm ấm áp nhất trên đời, một cái ôm miễn phí, một cái ôm bắt nguồn từ trái tim của những anh hùng và nó có đủ sức mạnh để chữa lành những thương tổn. Khi một đứa trẻ buồn nó sẽ về khóc trong vòng tay mẹ, khi một người mẹ buồn bà ấy sẽ tìm tới mẹ của bà. Ai trong chúng ta đồng ý rằng mẹ chính là anh hùng vĩ đại nhất trên đời? Một vị anh hùng mà siêu năng lực duy nhất là trái tim rộng lớn để yêu thương và tấm áo choàng duy nhất bà khoác lên là dưới hình hài một người mẹ. Một người với đức hy sinh lớn đến mức sẵn sàng dùng những gì đẹp đẽ nhất cuộc đời để nuôi dưỡng ta trưởng thành. Anh hùng có làm được vậy không? Nhưng mẹ thì làm được. Chắc hẳn hầu hết những đứa trẻ có mẹ đều sẽ nói rằng mẹ là anh hùng vĩ đại nhất trong cuộc đời của họ. Nhưng trong mắt anh hùng ấy, cũng có một anh hùng khác. Trước khi đủ trưởng thành để tạo ra một sinh mệnh, trước khi nhận lấy một thiên chức thiêng liêng đó là làm mẹ, người mẹ của chúng ta cũng từng là đứa con bé bỏng được bà yêu thương, sẽ mãi là đứa con mà bà yêu thương, và có khi, mãi bé bỏng. Vì thế mà bà ngoại chính là anh hùng của mọi anh hùng trên thế giới này. Và trong mắt những đứa cháu nhỏ đáng yêu của bà, bà cũng là một anh hùng với sức mạnh tuyệt đối. Vị anh hùng ấy đã dãi dầu sương gió một đời để đúc kết ra những kinh nghiệm, để có một trái tim và trí tuệ tuyệt vời. Thực ra hơn ai hết, ba mẹ vẫn thương chúng ta hơn cả, nhưng những bạn có bà chắc hẳn đã có nhiều lần khi bị ba mẹ đánh, bà là người đã chạy thật nhanh tới để ngăn cản. Không hẳn chỉ là bà đang nuông chiều ta mà sau khi dỗ cho trận khóc của chúng ta ngưng hẳn có phải bà đã làm thế nàykhông. Bà đã chỉ cho ta thấy lỗi sai của bản thân mình thậm chí là những khuyết điểm của ba mẹ bằng giọng nói ân cần, dịu dàng nhất trên đời mà ta được nghe. Rồi cứ mỗi lần như thế, sau khi ta biết ba mẹ cũng sai trong khi nóng giận thì bà lại nhắc nhở ta rằng, ba mẹ hơn ai hết là người thương ta nhất, hơn cả bà và hơn bất kì ai trên trái đất hơn 7 tỷ người này. Khi ba mẹ đối diện với quá nhiều áp lực cuộc đời với những vất vả lo toan cho những đứa con thì họ dễ dàng nổi nóng lúc con trẻ phạm lỗi, họ còn giữ cái tôi thật lớn để rồi đôi khi bỏ quên lời xin lỗi, họ phải làm việc mỗi ngày để rồi không có thời gian ở bên con thật nhiều, để dạy dỗ con nhiều điều hay lẽ phải một cách nhẫn nạiNhưng một người bà hiền hậu hoàn toàn có thể làm những điều ấy, không phải ba mẹ mà đôi khi là bà, không chỉ bà ngoại mà rộng ra là ông ngoại, bà nội, ông nội, mỗi một người ông bà ta, họ đều là anh hùng. Em vẫn luôn hy vọng tương lai em sẽ trưởng thành dưới tình thương của gia đình, như cách mà ông bà đã tặng cho ba mẹ em một trái tim ấm áp vĩnh hằng.

Có lẽ khi nhắc về ông bà các bạn thương hay nói đến bà ngoại nhất. Bởi hơn hết thì sợi dây gắn kết giữa mẹ và con gái rất thiêng liêng và bền chặt, và dĩ nhiên cũng vì thế, theo một lẽ tự nhiên mà sự gắn kết cũng diễn ra giữa cháu và bà ngoại. Thật tiếc rằng khi em đủ nhận thức được rằng trên thế giới này có danh từ “bà ngoại” thì bà ngoại của em đã không còn trên thế gian này mất rồi. Nhưng dẫu như thế bà vẫn là anh hùng trong lòng em và đặc biệt là vị anh hùng vĩ đại nhất trong cuộc đời mẹ, kể cả khi mẹ em đã lớn lên mà không có mẹ ở bên. Lớn hơn cả nỗi khát khao có bà ngoại của em, mẹ em khi còn là một đứa trẻ như em đã khát khao có mẹ. Bởi bà đã qua đời khi cố gắng đưa mẹ đến với thế giới này, bà đã hy sinh cả sinh mệnh mình cho con gái bà được khóc thật lớn, được sinh ra trên đời. Chính điều đó nên dù trưởng thành khi không có vòng tay mẹ chở che, khi không được mẹ bảo ban và yêu thương như những đứa trẻ khác thì đã có vô số lần khi mẹ nhắc tới bà ngoại,em đã nghe mẹ nói bà thương mẹ nhiều, nhiều lắm, nhiều hơn bất kì ai đã nói thương mẹ trong đời, nhiều hơn bất kì người nào từng âu yếm thơm lên má của mẹ. Và như một điều tuyệt diệu mà thế giới này ban tặng cho mẹ và con gái, khi nhìn vào di ảnh của bà, em thấy từ nụ cười đến ánh mắt, mẹ có nhiều điểm giống bà. Ví như đôi mắt lúc nào cũng toát ra vẻ hiền hậu nhưng đầy suy tư, ví như miệng cười hình chữ nhật và lúm hạt gạo dưới khóe môi. Bây giờ mẹ em đã trở thành một người mẹ rồi, cũng có khi bà đã thầm cảm ơn thượng đế vì đã để bà được ở cạnh con gái nhưng trong ví mẹ vẫn luôn giữ một vật mà mẹ quý hơn vàng ngọc, đó chính là chiếc bùa bình an mà bà ngoại đã để lại cho các con của bà. Ắt hẳn nó đã chứa đựng trong đó tình yêu thương vô hạn mà bà dành cho các con trong đó có mẹ của em trước khi phải tạm biệt thế giới này, tạm biệt đứa con gái bà rất thương nhưng chưa một lần được cho nó bú dòng sữa ngọt mát. Có những lúc rảnh rỗi, thi thoảng mẹ vẫn cầm tấm bùa vải màu xanh đậm ấy ra để ngắm nghía với đôi mắt đầy tự hào, để biết rằng có một người mẹ vĩ đại yêu thương bà nhiều như thế. Để rồi có những lúc em tự hỏi, biết đâu bằng một phương thức thật kì diệu nào đó bà vẫn luôn ở cạnh con gái và những đứa cháu của bà thì sao? Dù trong kí ức và tuổi thơ của em đã không có kỉ niệm nào êm đềm bên bà ngoại, không được nhận sự dịu dàng ấm áp của ngoại nhưng thật may mắn, em đã được nhận tình cảm đó từ bà nội, người đã bao dung cho mọi lỗi lầm và thương em thật nhiều trong suốt thời thơ ấu. Thế nhưng đến ngày hôm nay, khi em lớn hơn một chút, khi em hiểu rằng em muốn có một người bà không chỉ để người ấy chiều chuộng và dạy bảo em nên người mà còn để thương bà bằng tất cả những gì cháu có thể làm được, để cảm ơn ông bà đã sinh ra những người ba mẹ tuyệt vời, thì em đã chẳng còn có ông bà nữa rồi. Thật muốn gửi điều này đến cho tất cả những bạn còn ông bà, dù chỉ là một người, rằng mình đã khóc khi viết ra những dòng chữ này, mình mong các bạn hãy yêu thương họ khi còn có thể, ông bà, những anh hùng của mọi anh hùng ấy không nắm giữ siêu năng lực để sống thật lâu bên cạnh ta. Hoặc đâu đó có thể sẽ có bạn như mình không còn ông bà nữa, chúng ta hãy dành tình cảm đó cho ba mẹ, cho anh chị em của ta, những người thân đã nuôi dưỡng ta bằng những gì ấm áp nhất đời. Ba mẹ ơi, hy vọng con gái của ba mẹ sẽ thành công trước khi ba mẹ kịp già đi, và nếu con có con rồi, điều đầu tiên con sẽ dạy cho nó đó là hãy thương ông bà nó thật nhiều...