“Thế kỉ XX ai phiêu bạt  trên đường

                              Đốt lửa cháy có khi nào sực nghĩ

                              Làm thú vật, làm thánh thần cũng dễ

                              Chỉ có làm người , khó biết bao nhiêu”          

                                                                       ( Thế hệ chúng tôi – Evghenhi Vinokurov )

     Như một sự sắp đặt của tạo hoá, vạn vật trần gian, kể cả con người đều luôn được tạo bởi những mảnh ghép không hoàn thiện, có mảnh tròn, có mảnh vuông, có mảnh ngay ngắn có mảnh lại có mảnh méo mó, như cách mà “ Cuộc đời giống như quả trứng muối ,phải rạn nứt mới vừa vặn”. Hình ảnh quả trứng muối “ phải rạn nứt mới vừa vặn” khiến ta suy ngẫm đến giá trị của sự không hoàn hảo trong cuộc sống này. Như một tất lẽ dĩ ngẫu, “ hoàn hảo” là từ ngữ có thể nói là “ trừu tượng hoá”, bởi lẽ, trong cuộc đời này liệu thực sự tồn tại một điều gì là vẹn toàn? Chính vì vậy, con người chúng ta, ai cũng có nhược điểm, chính từ cái nhược điểm, cái không hoàn hảo ấy lại là bài học đáng quý về sự tiến bộ, vượt lên chính mình mà tạo hoá đem lại. Nếu bạn mãi chấp niệm việc tất cả chúng ta là “ quả trứng muối” mà không bao giờ chịu cố gắng, cầu tiến, cần cù, bù đắp cho những mảnh thiếu sót của mình thì không những không hoàn hảo, bạn sẽ còn mãi là một con người kém cỏi, chậm tiến, trong khi những con người khác đã dần một hoàn thiện hơn bản thân chính họ của thuở ban đầu. Chính vì vậy, có thể nói, không hoàn hảo chính là bài học cho sự tiến bộ. Vì sao? Một con người biết nhìn nhận sẽ hiểu ngay việc bản thân họ cần làm chính là thay đổi chính mình, liên tục tìm ra nhược điểm và khắc phục nó từng ngày, vì “ Chờ đợi sự hoàn hảo chẳng thông minh bằng việc có được sự tiến bộ”.  Nguyễn Ngọc Kí sẽ chờ đợi một điều thần kì nào đó ở tay ông thay vì ông miệt mài luyện chữ bằng chân? Hay Cao Bá Quát từng ngày luyện chữ để bù đắp cho sự thiết hoàn thiện trong con đường “ cao chữ “ của mình… Những tấm gương ấy thật đáng để chúng ta học hỏi. Như tôi nói ở ban đầu, việc không hoàn hảo là ai cũng như nhau, không vẹn toàn không phải lỗi, nhưng mãi sống trong cái không vẹn toàn ấy hết đời mà không chịu thay đổi, đấy chính là lỗi. Không có điều kì diệu nào bằng đôi bàn tay và nghị lực của chính mình làm nên điều đó. Chúng ta không thể phủ nhận, mỗi con người chúng ta đang “ thừa nhận giới hạn của mình sẽ tiến gần nhất tới sự hoàn hảo” ( Johann), tuy nhiên, đôi khi chúng ta cũng nên chấp thuận khuôn mặt không thon thả, mái tóc không óng mượt, đôi mắt không được to tròn, giọng hát không thực sự cuốn hút của mình.. Bởi lẽ, “ bạn là độc nhất, tôi là độc nhất” ( Phạm Lữ Ân ), tập làm quen với những điều chưa hoàn thiện của mình, yêu nó như cách bạn yêu bản thân, yêu những vẻ đẹp rất riêng của chính mình, và “ không phải bất cứ điều gì mình không muốn cũng mang cho mình đau khổ” ( Lê Cát Trọng Lý), đôi khi trong cái thiếu sót, ta lại tìm thấy cái đẹp mới lạ, cái hay, cái thú vị bất ngờ. Thực tế vẫn cho thấy, một bộ phận trong xã hội, đặc biệt đáng nói là giới trẻ hiện nay đang dần quên đi giá trị thực sự của “ quả trứng muối " có những vết nứt chưa hoàn thiện, họ chấp niệm những thiếu sót của mình như một lẽ tự nhiên, sa đà vào ánh đèn vũ hội, vào tiền của, địa vị, chất cồn, hay sống buông thả mà quên đi trách nhiệm của mình với xã hội, với chính bản thân mình. Họ quên, hay họ hiểu sai về giá trị, bài học mà những điều khiếm khuyết ở mỗi con người mang lại. Ở đây, tôi muốn gửi lời đến các bạn trẻ , rằng nên có những phút lặng để suy nghĩ lại về bản thân, có thái độ kỷ luật với chính mình, phê phán những con người vẫn đang có tư tưởng lệch chuẩn như vậy. Một quả trứng muối tưởng như không có gì đặc biệt nhưng đối với tôi, nó để lại ấn tượng mạnh mẽ, những bài học đáng trân trọng cho bản thân: Giữa chốn nhân gian mà con người ta đắm chìm trong say mê giấc mộng phồn hoa, thì bản thân cần có cái nhìn khách quan, nghiêm túc về giới hạn, sai sót, điểm yếu của mình, từ đấy nhìn nhận lại và học tập, quyết tâm nhiều hơn, đưa giá trị bản thân ngày một thêm toả rạng. Những vết nứt của quả trứng muối sẽ rất giá trị nếu đôi mắt quyết tâm của bạn nhận ra được điều đó!

Cre : Nguyễn Ý Nhi - Chuyên văn PBC