K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

22 tháng 10 2017

Ban sinh cung nam voi minh

Sinh nhật chính là dịp tôi trở thành nhân vật chính trong buổi tối sinh nhật của mình, và háo hức nhắm mặt lại, ước ao và chờ để được thổi nến. Buổi sinh nhật tròn 11 tuổi, bao nhiêu bạn bè tới tham dự và chúc tôi sinh nhật thêm tuổi mới và vui vẻ

Gia đình tôi có ba chị em, tôi là con thứ hai nên cũng được bố mẹ chiều chuộng. Chị Lan là chị cả thì luôn là người vất vả nhất và hay bị cha mẹ sai vặt nhiều nhất.Hôm sinh nhật tôi, căn phòng được trang trí bao nhiêu ruy băng, bong bóng đủ màu sắc Mẹ có nhiệm vụ làm đủ các loại bánh trái và cắt tỉa hoa quả. Tôi được nhận nhiệm vụ đặc biệt, viết thiệp sinh nhật và ăn mặc thật đẹp cùng với bố tôi, chào đón các bạn tới. Bình hoa hồng được đặt lên bàn với nhiều màu sắc rực rỡ, màu đỏ, vàng, hồng, có cả hoa hồng tỉ muội mà tôi thích.

Buổi tối sinh nhật mong chờ cũng đã đến, bạn bè xúm xít ngồi quanh tôi, không khí trở nên ồn ào náo nhiệt. Đột nhiên, đèn điện tự lúc nào , tắt phụt một cái. Bắt đầu xung quanh tôi, không ai bảo ai, hát lên bài chúc mừng sinh nhật. Cha và mẹ cầm trên tay bánh sinh nhật với những ngọn nến lung linh, đi tới gần tôi. Thế là tôi há hốc mồm đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Chiếc bánh sinh nhật có 3 tầng, xung quanh được trang trí bởi những bông hoa bằng kem. Tầng trên cùng có hình một chú heo màu hồng và một dòng chữ thật đẹp “ happy birthday Nhật Linh” Rồi tôi rưng rưng, còn bạn bè tôi thì xung quanh hét lên, thổi nên đi. Tôi nhắm mắt lại, ước những gì tôi ấp ủ bấy lâu rồi thổi nến, tất cả vỗ tay đồng loạt và lần lượt hát chúc mừng. Trong suốt buổi sinh nhật ai cũng hát tặng tôi, rồi bày ra đủ trò chơi để cùng nhau pha trò. Cứ thế tận đến muộn buổi sinh nhật mới tan. Các bạn về hết, tôi và mẹ cùng chị gái dọn dẹp mọi thứ. Mẹ xoa đầu tôi bảo, con gái hôm nay thêm một tuổi có khác, chị liếc mắt sang nhìn rồi hỏi lại thế còn con thì sao hả mẹ rồi tủm tỉm cười.

Buổi tối sinh nhật khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Nhớ lại những khoảnh khắc bạn bè hát, những lời chúc tốt đẹp, những món quà ý nghĩa, tôi lại mỉm cười một mình. Đây là sinh nhật đặc biệt nhất, nến và hoa lung linh, khuôn mặt mọi người hồ hởi xuất hiện ra trong tâm trí của tôi, tôi đã trở thành một cô bé lớp 6, tinh nghịch nhưng cũng đầy ước mơ.

7 tháng 6 2021

Năm ngoái ở nhà bố mẹ nói:"Năm nay chúng ta sinh nhật ở nhà nhé". Đến ngày inh nhật mẹ em đi công tác còn em với bô em thế là hôm đấy ko một ai đến vì chưa mời ai bố cũng chẳng tổ chức

NG
4 tháng 10 2023

1.

- Tranh 1:  Lương y Phạm Bân xuất thân con nhà thuốc. Tổ tiên của ông có nghề y gia truyền được ca tụng. Vì thế ông được bổ nhiệm chức Thái y lệnh coi sóc việc chữa bệnh trong cung vua.

- Tranh 2: Ông thường đem hết của cái trong nhà ra mua các loại thuốc tốt và tích trữ thóc gạo. Gặp người nghèo khổ bệnh tật ông thường cho ở nhà mình, cấp cơm cháo và chữa trị nên ai cũng trọng vọng.

- Tranh 3: Bỗng liền năm đói kém, dịch bệnh nổi lên, ngài lại dựng thêm nhà cho những kẻ khốn cùng đói khát và bệnh tật đến ở, cứu sống hơn ngàn người. Ngài được người đương thời trọng vọng.

- Tranh 4: Một lần, có người đến gõ cửa mời đến chữa trị cho một người đàn bà đang nguy kịch, ông bảo người đó đi ngay.

- Tranh 5: Nhưng tới cửa lại gặp sứ giả do vương sai tới mời vào cung chữa bệnh cho một quý nhân bị sốt. Phạm Bân nói với sứ giả rằng bệnh đó không gấp, còn tính mạng của người nhà người này chỉ ở trong khoảnh khắc nên sẽ cứu họ trước rồi đến vương phủ. Quan Trung sứ lấy làm tức giận nói với Phạm Bân: “Ông định cứu tính mạng người ta mà không cứu tính mạng mình sao?”. Phạm Bân cương quyết chịu tội rồi đi cứu người kia trước.

- Tranh 6: Lát sau, đến yết kiến bị vương quở trách liền bỏ mũ ra, tạ tôi. Vương vui mừng khen ông là vị lương y có đức độ
2. 

Phạm Bân vốn có nghề ý gia truyền, giữ chức Thái y lệnh để phụng sự Trần Anh Vương. Ông thường đem hết của cái trong nhà ra mua các loại thuốc tốt và tích trữ thóc gạo. Gặp người nghèo khổ bệnh tật ông thường cho ở nhà mình, cấp cơm cháo và chữa trị nên ai cũng trọng vọng.

     Một lần, có người đến gõ cửa mời đến chữa trị cho một người đàn bà đang nguy kịch, ông bảo người đó đi ngay. Nhưng tới cửa lại gặp sứ giả do vương sai tới mời vào cung chữa bệnh cho một quý nhân bị sốt. Phạm Bân nói với sứ giả rằng bệnh đó không gấp, còn tính mạng của người nhà người này chỉ ở trong khoảnh khắc nên sẽ cứu họ trước rồi đến vương phủ. Quan Trung sứ lấy làm tức giận nói với Phạm Bân: “Ông định cứu tính mạng người ta mà không cứu tính mạng mình sao?”. Phạm Bân cương quyết chịu tội rồi đi cứu người kia trước. Lát sau, đến yết kiến bị vương quở trách liền bỏ mũ ra, tạ tôi. Vương vui mừng khen ông là vị lương y có đức độ
3. Điều đáng quý nhất là tấm lòng y đức, không vì tiền tài, vật chất, địa vị mà đặt việc cứu người lên hàng đầu.

9 tháng 12 2017

Đã lâu tôi chưa được về thăm quê. Bố đi công tác ở đảo xa. Ông bà nội đã mất.

Gần Tết mà bố tôi vẫn chưa về. Sáng 27 tháng Chạp, mẹ tôi nói với hai con: “Chiều nay ba mẹ con về quê, đi thăm mộ ông bà...". Bé Lan reo lên, còn tôi thì nao nao, buồn vui khôn tả xiết. Tôi nhẩm tính: “Ông mất đã hơn tám năm, bà đã đi xa gần 6 năm...". Hình ảnh ông nội mái tóc bạc phơ, chòm râu dài, gương mặt hồng hào phúc hậu ngồi uống trà với khách; hình ảnh bà nội ôm hai cháu vào lòng, kể cho các cháu nghe bao chuyện cổ tích,... tôi như thấy hiển hiện trước mắt mình. Tôi ứa nước mắt ra.

Đoạn đường dài hơn 30 cây số, xe máy mẹ đi chỉ hơn một tiếng đồng hồ là về quê. Làng Văn Xá quê nội trải rộng một màu xanh lúa chiêm xuân. Cò trắng ở đâu mà về sao nhiều thế? Cây đa cổ thụ xanh um, ngôi đình cổ mái ngói rêu phong, dòng

Sông Tam Thế lặng lờ trôi, trâu bò hiền lành gặm cỏ trên đê... Cảnh vật thân quen, đáng yêu lạ. Tôi càng ngắm nhìn càng bâng khuâng.

Ngôi nhà ngói năm gian của ông bà nội thương yêu vẫn còn đó. Tôi cảm thấy vắng vẻ. Chú, thím Lợi và ba em Nhân, Hoà, Thái vui vẻ, tíu tít đón ba mẹ con tôi. Nhân đã học lớp bốn. Hoà đã học lớp ba. Thái học lớp một. Cả ba đều học giỏi, rất vui mừng khi nhận quà và tiền mừng tuổi của bác Nga. Chỉ có một cái cặp sách, hai em liền nhường lại cho Nhân. Nghe bác nói: "Bác sẽ gửi túi sách về cho hai cháu để đi học...", hai em Hoà và Thái reo lên !

Sau bữa cơm tối ở nhà chú thím, ba em nhỏ đưa hai chị ra thăm vườn. Qua cây cau, cây cam, cây bưởi, tôi đứng lặng. Qua bờ ao, luống rau, tôi đi chậm lại. Tôi tưởng nhớ ông bà đang nói khi nghe gió lao xao, thì thầm:. “Cây cỏ cũng có tình, có nghĩa đấy cháu ạ.”

Đêm đó, nằm ngủ trên giường bà, tôi thao thức mãi. Tám, chín năm về trước, bà vẫn ôm ấp và ru tôi ngủ trên chiếc giường này...

Sáng hôm sau, ba mẹ con tôi theo chú thím Lợi và ba em đi ra nghĩa trang thăm mộ ông bà. Mộ ông bà đã được xây vuông vắn, nhưng trên đỉnh mộ vẫn mọc nhiều cỏ xanh. Bố mẹ tôi và chú thím Lợi đã làm đúng lời căn dặn của ông bà trước lúc ông bà về lão: " Xây đắp mộ ông bà cần giản dị, đừng có phô trương. Phải lo cho các cháu học giỏi và hiểu thảo. Được như vậy là ông bà ở thế giới bên kia sung sướng lắm rồi.”

Khiêm tốn, giản dị, chất phác là nếp sống của ông bà nội. Cha mẹ tôi vẫn nhắc nhở chị em tôi thế.

Mẹ và chu thím Lợi bày hương hoa lên mộ ông bà, thắp hương và khấn vái. Mẹ khóc và chị em tôi cũng khóc. Cả ba đứa em cũng khóc theo.

Nắng lên. Cảnh nghĩa trang trong làn khói hương u huyền càng trở nên vắng lặng. Tôi man mác buồn khi cắm nén hương lên mộ ông bà. “Bà ơi, ông ơi! Bố cháu đi công tác xa chưa về kịp. Ba mẹ con cháu về thăm ông bà, cháu chỉ mong ông bà vui..."- Tôi thầm khấn. Nước mắt cứ chảy dài trên má....

Tết năm nay sắp đến. Bóng chiều xuống trầm trầm. Nhìn bàn thờ ông bà, tôi lại nhớ lần về thăm quê thời còn học lớp Bảy.



 

The biggest event that happened to me lately was my graduation ceremony. It was on the beginning of September, when most students had just started their new semester. The ceremony was at my university, and we were all present at about 7 AM. When I got there, I had already worn the hat and black cape outside my white shirt with long pants. First I had to find seats for my parents, and then I moved to a separated section for students. We sat in lines to wait for our names to be called. When the MC called my name, I felt that my heart nearly jumped out of my chest, so I had to take a really deep breath to stay calm. The stage was beautifully decorated, and there were a lot of people taking pictures. I felt I was a celebrity, and that thought kept me confident for the rest of the ceremony. Later my friends and parents gave me a lot of flowers and presents, and that was the happiest day of my life so far.

24 tháng 10 2020

My childhood has many beautiful memories under the roof of primary school. There is a story about a friendship that I will never forget. That's how Dai helped me when I fell down.

    It was a fine morning. That day we were off school. I invited Quan to a classmate's house to play. New road finished. It was wide and empty. The two sides of the road are green rice fields.

    On the way, we talked happily. Suddenly, Quan's friend turned his car arm, staggering a circus actor on a rope. Quan's bicycle stumbled a fall. I shouted to Quan to be careful but you still didn't listen. You also shout: "I am the handlebars of silk. You see this!". Quan raised his hands high. a climber when he reaches the top. It is "super". The car goes a few times, "bang". Both the car and the man plunged into the ditch. People and vehicles crushed each other covered in mud. You and Quan were struggling to get up. At that moment, Dai went anywhere. See the story. Dai quickly and quickly a squirrel, you build your car, by quick movements you pull me and Quan ashore out of the muddy and muddy puddle. Quan complained: "I broke my leg. It hurts!" Dai saw this, and auntie got into the car and drove you to the infirmary. And I struggled to get the car home. Fortunately, that day, Quan just got slightly wrong. As for me, my whole body was humiliated. That evening my mother called Dai to thank you. The next day, I bragged about the teacher. He commended Dai as a kind student who knows how to help you in times of need. Since then, our friendship bonded paint together.

   This is small, but I remember forever. Dai's work has left me a valuable lesson on friendship in case of accident. Dai is a good friend of mine.

Bạn tham khảo!

28 tháng 9 2021

Tham Khảo

 

Kỳ nghỉ hè vừa qua, em cùng gia đình đi tham quan vịnh Hạ Long. Đã lâu lắm rồi em mới có một kì nghỉ hè thoải mái như thế này.

Để chuẩn bị cho chuyến đi em đã sắp xếp quần áo, đồ ăn uống... từ ngày hôm trước. Ô tô khởi hành từ lúc 5 giờ 30 sáng, gia đinh em đã có mặt tại điểm tập trung từ lúc năm giờ. Cứ tưởng mình đến sớm hơn cả không ngở đã có nhiều gia đình khác đến trước, bố em cầm trên tay chiếc túi du lịch to, mẹ thì cầm túi đồ ăn uống, còn em và bé Mi khoác trên vai chiếc ba lô nhỏ xíu đựng một số thứ lặt vặt. Dọc đường bộ từ Hà Nội đến Quảng Ninh, trước mắt em là cả một bức tranh sơn thuỷ hùng vĩ đầy cảm xúc. Ô tô luồn lách qua những chiễ cầu và núi đá nhỏ, sau hơn một tiếng thì đoàn du lịch bắt đầu xuống se để đi tàu thuỷ tham quan các hang động. Từ những vòm đá cao nhất rủ xuống những dải thạch nhũ cột băng pha trộn đủ mọi màu sắc của cầu vồng, em nghe nói hang đẹp nhất là hàng Đầu gỗ. Đây là cung điện với nhiều gian phòng ngoắt ngoéo, chỉ một giọt nước nhẹ rơi xuống từ những dải nhũ đá cũng đủ phá vỡ sự im lặng.

Thế là cả buổi sáng, em cùng gia đình chỉ tham quan hang động, mọi người bắt đầu chụp nhanh cảnh đẹp ở đây rồi vội vàng lên xe đến nhà nghỉ. Cả đoàn xuống xe lấy hành lý của mình chờ bác trưởng đoàn liên hệ phòng nghỉ, có những bé chỉ khoảng tầm lớp hai, lớp ba chạy lon ton ở vườn hoa. Riêng bé Mi thì nghịch nhất tí thì lại đuổi bạn làm cho mẹ nhắc nhở liên tục nhưng nó chẳng nghe, cứ thích nô đùa chạy nhảy với các bạn. Chà! Sao bác trưởng đoàn liên hệ gì mà lâu thế, cả đoàn đang định vào gặp thì từ xa, mấy anh hướng dẫn viên đã cầm chìa khoa phát cho từng người.

Buổi chiều cả nhà em ra vườn hoa chụp ảnh làm kỷ niệm rồi lên núi ngay gần nhà nghỉ “Thăng Long” ngắm cảnh, mẹ bảo cả nhà chụp mấy pô nhân lúc trời đẹp, riêng em và bé Mi được chụp riêng hai kiểu, lúc chụp nó bảo:

- Nè, Em hơi bị ăn ảnh đấy nhé!

Em trả lời:

- Xì! Chưa chắc.

Nghe vậy chú chụp ảnh bảo:

- Thôi hai cháu đừng cãi nhau nữa, chú thấy đứa nào cũng ăn ảnh cả.

Thế là hai đứa tranh nhau, cuối cùng mặt đứa nào cũng ngố trong ảnh. Chụp xong, cả nàh ra chợ mua ca, tôm gọi là đực sản nghỉ hè. Chà! Chợ Hạ Long sầm uất hơn cả Hà Nội. Ngay từ đầu chợ hàng loạt quầy bán dưa hấu, cá tôm, thịt... được xếp bày hàng chào khách. Nhưng gian tôm, cá là gian đông nhất vì ở đây phần lớn khách du lịch muốn mua quà nhân dịp đi nghỉ mát. Em và mẹ quan sát hàng quần áo trẻ em cạnh quầy bánh kẹo thì khá đông người mua nhất là những bác phụ huynh mua cho con mình mặc. Có hai em chạy lăng nhăng nên bị mẹ mắng, thấy vậy em liền bảo mẹ phải trông bé Mi cẩn thận kẻo lại bị lạc. Buổi tối, những chiếc đèn thắp sáng mọi nơi, em cùng mẹ và bé Mi ra ăn chè ở quán, cạnh khách sạn nơi mà gia đình em đang ở. Còn bố thì đọc báo, xem tivi ở phong nghỉ.Thời gian trôi qua, cả đoàn bắt đầu lên đường về Hà Nội.

Sức hấp dẫn của vịnh Hạ Long đã khiến cho nới đây quanh năm luôn là điểm hội tụ của khách du lịch trong và ngoài nước. Mọi người đều đến đây tham quan, nghỉ ngơi, tắm biển... Ai cũng thấy khoan khoái, hài lòng trước vẻ đẹp kì quan của thế giới.

9 tháng 1 2018

Trong cuộc sống bên cạnh những niềm vui thì cũng có không ít những nỗi buồn, những điều khiến chúng ta phải suy tư, trăn trở. Nhưng đối với tôi những kỉ niệm buồn ấy không đáng sợ bằng những việc tôi trót làm sai, mà thậm chí những việc ấy không chỉ ảnh hưởng đến tôi, những người xung quanh mà còn làm cho ông bà, cha mẹ tôi phải buồn. Đó là những kỉ niệm buồn mà mỗi khi nhắc lại tôi lại thấy hối hận, ray rứt trong lòng, đôi khi là tự vấn, bởi không biết tại sao mình lại làm như thế. Đó là một lần vì muốn đi chơi mà tôi đã nói dối bố mẹ, việc này đã làm cho bố mẹ tôi lo lắng, buồn rất nhiều.

Hôm ấy như bao ngày khác, chúng tôi đi học về vào buổi trưa thì ở trạm bơm nước của xã đang bơm nước cho các khu ruộng, nước chảy trắng xóa những rạch, máng nước. Trong cái nóng nực của ngày hè, nhìn thấy nước chúng tôi đã vô cùng phấn khích, chúng tôi tụ tập lại hò reo nhau xắn quần, nhảy xuống rạch nước gần nhất để nghịch nước, chơi đùa. Vì những rạch này khá nông, chỉ khoảng đến lưng bắp chân nên chúng tôi có thể thoải mái chơi đùa mà không lo lắng gì. Những dòng nước trong, mát lạnh làm chúng tôi cảm thấy tỉnh táo, phấn khích càng thêm phấn khích, chúng tôi chạy nhảy xung quanh bờ, lội xuống làn nước mà té nhau, nước bắn vào mặt, vào người làm chúng tôi đứa nào đứa nấy ướt như chuột lột.

Khi vui chơi bên bạn bè tôi đã vô tình quên mất thời gian, cũng không để ý đến việc mình về muộn thì bố mẹ sẽ lo lắng như thế nào. Chỉ đến ki đùa nghịch thỏa thuê, chúng tôi mới hò reo nhau về, đến lúc này tôi mới thấy lo lắng, vì cả tóc, quần áo của tôi đều bị ướt hết, nếu bố mẹ nhìn thấy thì sẽ bị mắng mất. Vì vậy mà tôi đi về nhà trong sự bất an, lo lắng, khi về nhà tôi cũng không chào ầm ĩ như mọi khi nữa mà cầm đôi dép dón dén đi vào nhà như một kẻ trộm, vì tôi sợ nếu như lỡ để bố mẹ thấy được tôi sẽ không tránh được cơn giận của mẹ, cái nhìn nghiêm khắc của bố. Nhưng sự lo lắng của tôi giảm đi phân nửa khi tôi phát hiện ra nhà không có ai cả, hóa ra ngày hôm ấy cả nhà tôi đi gặt lúa, vì vậy nên khi tôi về thì chưa ai về.

 

Thật may hơn nữa là khi vừa thay quần áo thì bố mẹ tôi về đến nhà, bố mẹ tôi không hề phát hiện ra vì quần áo tôi đã giặt sạch sẽ và ngâm xà phòng ở ngoài sân giếng. Vì vậy mà tôi không những không bị phát hiện mà còn được khen ngợi, vì biết tự giặt quần áo, giúp đỡ để mẹ bớt vất vả. Lúc bấy giờ tôi không thấy hối hận hay cảm giác áy náy làm cả, tôi chỉ cảm thấy may mắn, có chút vui mừng vì không ai phát hiện ra cả. Mỗi khi nghĩ lại việc này tôi lại tự trách sao mình vô tâm và gian dối như vậy. Nhưng mọi việc đâu có dừng lại ở đấy, khi mấy đứa bạn sang rủ tôi chiều đi nghịch nước tiếp, vì hôm ấy máy bơm sẽ được hoạt động cả ngày thì tôi không suy nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý.

 

Có lẽ vì ham chơi và vì vừa mới chót lọt, không bị bố mẹ phát hiện mà tôi không hề đắn đo gì cả, cũng không màng đến việc của gia đình, công việc đồng áng rất bận rộn, nhất là vào ngày mùa như thế này, nhưng lúc ấy tôi đâu có suy nghĩ được nhiều như thế, tôi chỉ mong làm sao có thể trốn đi chơi mà không bị bố mẹ phát hiện như ban sáng. Để có thể đi chơi, sợ hãi bố mẹ không cho phép nên một lần nữa tôi đã nói dối bố mẹ, tôi xin phép bố mẹ đến trường vào buổi chiều vì có một tiết học bù của cô giáo chủ nhiệm. Nghĩ tôi đi học thật nên bố mẹ tôi đồng ý ngay, vì liên quan đến việc học hành thì bố mẹ tôi luôn ủng hộ hết mình, không bao giờ hoài nghi hay ngăn cấm.

Vì vậy mà tôi đã lừa dối bố mẹ, trốn đi chơi cùng với mấy đứa bạn cùng xóm, lần này chúng tôi không ra chỗ rạch nước ban sáng nữa mà chúng tôi rủ nhau vầy nước ở rìa sông, ở đây tuy có sâu hơn nhưng với những suy nghĩ giản đơn của chúng tôi lúc ấy thì cũng không thể có nguy hiểm gì được. Chúng tôi đã chơi rất vui vẻ, quên trời đất, cũng quên luôn việc phải về nhà, thời gian vui chơi bao giờ cũng vậy, trôi qua rất nhanh mà trời thì vào mùa hè nên lâu tối. Thoáng chốc đã hơn năm giờ chiều, chúng tôi vẫn mải miết đùa nghịch bên bờ sông mà không biết giờ giấc gì cả. Trước đó tôi còn tự nhủ là phải về sớm hơn bố mẹ, để bố mẹ không phát hiện.

Nhưng do đã quá giờ tan học, mà bố mẹ tôi cũng đã hoàn thành xong công việc đồng áng, trở về nhà không thấy tôi đâu, bố tôi đã vội vã đạp xe lên trường, còn không kịp thay quần áo lao động ra vì lo lắng cho tôi. Lên trường thì bác bảo vệ nói chiều nay không có lớp nào học, bố tôi càng lo lắng hơn, đạp xe đi khắp nơi đi tìm tôi. Cuối cùng không biết do bác nào chỉ mà bố tôi đã tìm ra chỗ chúng tôi đang đùa nghịch. Khi nhìn thấy bố tôi như chết sững lại, không nói được câu gì vì sợ hãi và lo lắng. Trên suốt quãng đường về nhà bố tôi đã không nói với tôi một lời nào, sự im lặng của bố khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Khi về nhà bố đã phạt tôi đứng úp mặt vào tường, tự kiểm điểm.

Qua lời khuyên nhủ của mẹ tôi đã nhận ra lỗi của mình, tôi không biết đã làm cho bố mẹ lo lắng đến nhường nào, cũng không nhận thức được sự nguy hiểm của những trò chơi ven sông, tôi đã làm cho bố mẹ phải buồn. Vì vậy mà tôi đã rất hối hận. Đây là lần đầu tiên tôi nói dối bố mẹ và cũng là một kỉ niệm buồn mà tôi luôn cảm thấy ân hận và day dứt mỗi khi nhớ lại. Tôi không những nói dối bố mẹ mà còn làm bố mẹ thất vọng về tôi. Tôi cũng tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ làm cho bố mẹ buồn và thất vọng về mình như thế nữa.

9 tháng 1 2018

Câu chuyện bài học đường đời đầu tiên của chú Dế Mèn trong "Dế Mèn phiêu lưu ký" của Tô Hoài đã để lại một bài học vô cùng lớn đối với mỗi chúng ta và nó cũng gợi cho em nhớ lại một kỷ niệm buồn trong em.Chuyện cách đây đã 4 năm rồi.Đó là vào mùa hè em học năm lớp 3. Em và mấy bạn nữa cùng nhà được bố mẹ cho đi chơi biển.Bãi biển dài với cát trắng tinh và nước biển xanh biếc khiến chúng em vô cùng thích thú.Bố mẹ đã nhắc là chỉ được chơi ở gần bờ và không được ra xa nếu không có sự cho phép của người lớn.Vì mải chơi nên chúng em đã chạy ra xa khu vực bờ và bất ngờ một con sóng lớn ập đến.Chúng em bị ngập trong nước và sợ hãi kêu gào lên. Sau đó em không còn biết gì nữa, và lúc tỉnh dậy thì em đã nằm trong bệnh viện rồi. Rất may mắn là tất cả các bạn đều an toàn.Nhưng sau lần đó, mỗi người trong chúng em đều nhủ là không dám tự ý chạy ra xa bờ trong mỗi chuyến đi biển nữa.Và em mong rằng từ câu chuyện này, tất cả các bạn cũng đều phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động, nghe lời người lớn tuổi, để không có những hậu quả đáng tiếc xảy ra.

bạn có thể tham khỏa mẫu dưới đây:

I have a memorable childhood which has many experiences. One of the experiences I remember most is the first time I was invited to a birthday party. I was a 6-year-old girl and I had a bestfriend whose name is Lisa. We were very close and seemed we couldn’t live without each other until her birhtday. It was a beautiful morning when Lisa invited me to her birthday party and had no idea about how great her party would be if she didn’t ask me to attend. I was very happy and decided to make my bestfriend surprise by giving her a puppy as a present. Lisa didn’t dog or any animal but I almost forgot about that. I was confident to give her my present in her birthday and immediately realized that she didn’t my little dog which I myself chose to buy 3 days ago. While the party was going on, I stood in a corner of the room and watched how much she loved other normal presents such as teddy bear, dolls or crayons. I felt dissapointed but that was not the worst thing. About 20 mintues later, Lisa’s father gave a sign that was the time to taking out a birthday cake. It was the biggest birthday cake I had ever seen. The light went off. As soon as it went on, somebody screamed “It’s a puppy in the cake”. Everyone was surprise and they recognized that was my puppy. They looked at the puppy and then looked at me. I glanced to Lisa. She said nothing and about to cried. I was very confused and ashamed. I carried my puppy, said sorry to Lisa and ran out of the party. I couldn’t believe that I had just broken my bestfriend’s birthday cake because of a silly decision. I learned that never bring any animal with me to a party, especially bestfriend’s birthday party. It’s an experience that I won’t forget for the rest of my life. Luckily Lisa forgave me and we are still friend up to now. She always reminded me about her 6th birthday and we laughed a lot.

28 tháng 2 2018

I have a memorable childhood which has many experiences. One of the experiences I remember most is the first time I was invited to a birthday party. I was a 6-year-old girl and I had a bestfriend whose name is Lisa. We were very close and seemed we couldn’t live without each other until her birhtday. It was a beautiful morning when Lisa invited me to her birthday party and had no idea about how great her party would be if she didn’t ask me to attend. I was very happy and decided to make my bestfriend surprise by giving her a puppy as a present. Lisa didn’t dog or any animal but I almost forgot about that. I was confident to give her my present in her birthday and immediately realized that she didn’t my little dog which I myself chose to buy 3 days ago. While the party was going on, I stood in a corner of the room and watched how much she loved other normal presents such as teddy bear, dolls or crayons. I felt dissapointed but that was not the worst thing. About 20 mintues later, Lisa’s father gave a sign that was the time to taking out a birthday cake. It was the biggest birthday cake I had ever seen. The light went off. As soon as it went on, somebody screamed “It’s a puppy in the cake”. Everyone was surprise and they recognized that was my puppy. They looked at the puppy and then looked at me. I glanced to Lisa. She said nothing and about to cried. I was very confused and ashamed. I carried my puppy, said sorry to Lisa and ran out of the party. I couldn’t believe that I had just broken my bestfriend’s birthday cake because of a silly decision. I learned that never bring any animal with me to a party, especially bestfriend’s birthday party. It’s an experience that I won’t forget for the rest of my life. Luckily Lisa forgave me and we are still friend up to now. She always reminded me about her 6th birthday and we laughed a lot. 

20 tháng 12 2020

bạn tham khảo nhé

Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm đẹp của tôi về những lần đi học hay nô dùa cùng bạn bè. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo mừng như ngày nào tôi mới vào lớp 6, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ. Vâng, mọi thứ vẫn vẹn nguyên chỉ có chúng tôi đang lớn lên.Thấm thoắt hơn hai năm trôi qua, giờ tôi là học sinh  lớp 8… Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh THCS , để tôi được sống mãi dưới mái trường này:

Với cuộc đời mỗi con người, quãng đời học sinh đều tuyệt vời, trong sáng và đẹp đẽ nhất. Quãng đời quý báu ấy của chúng ta gắn bó với biết bao ngôi trươgf yêu dấu. Có người thì yêu ngôi trường tiểu học, có người lại nhớ mái trường mầm non. Nhưng với tôi, hơn tất cả, tôi yêu nhất mái trường THCS Văn Luông- nơi tôi đang học- đơn giản bởi chính nơi đây tôi đã và đang lưu giữ được nhiều cảm xúc thiêng liêng nhất.

Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, hai bên khang trang và đẹp đẽ với hai dãy lớp học cao tầng, được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời ginảng ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu trước lớp hay  tiếng cười nói hồn nhiên, trong sáng của những bạn học sinh. Ở giữa là dãy nhà điều hành ba tầng với màu sơn xanh trông thật dịu mắt, chính dãy nhà điều hành đã tạo cho mô hình trường có hình chữ U và màu sơn xanh ấy rất hài hòa với màu sơn vàng của hai dãy lớp học. Sân trường rộng rãi thóng mát nhờ những hàng cây xanh xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ. Đây thật là nơi lí tưởng cho chúng tôi nô đùa

 

 

20 tháng 12 2020

Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi với bao biến cố vui buồn tuổi thơ, với những kỉ niệm của tuổi học trò… Trong suốt 8 năm qua đã có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận một thời đi học mà tôi không thể nào quên được. Thật đặc biệt! Có một kỉ niệm mà tôi chẳng thể nào quên.

Hồi ấy, tôi là một cô bé mười bốn tuổi, cũng chẳng có gì nổi trội. Một năm may mắn cũng chỉ có một tấm giấy khen của trường.Năm đó, tôi là học sinh khá của lớp và tôi cực kì thích môn Văn.

Tôi còn nhớ, ngày hôm đó có tiết kiểm tra Văn chín mươi phút. Đề bài: ''Nêu cảm nghĩ về người thân''. Ngay lúc ấy, tôi chợt nghĩ về mẹ, khé mắt cay cay…Cảm xúc cứ thế hiện lên qua ngòi bút, nước mắt cứ thế chảy dài-tôi khóc… Tôi vừa khóc vừa viết, viết cho mẹ, cho người mà tôi yêu thương nhất, người luôn chăm sóc, yêu thương tôi vô điều kiện…

Nét mực cứ thế hiện ra rồi nhòa đi bởi những giọt nước mắt. Hai trang, rồi ba trang và tôi dừng lại ở trang thứ tư. Điểm hồi trống hết giờ, tôi lên nộp bài.

  Mấy ngày sau đó, cô giáo trả bài. Cô gọi tôi lên. Lòng tôi thấp thỏm không yên vì tôi làm bài đúng chín mươi phút, chẳng có thời gian khảo bài. Tôi thầm nghĩ chắc là mình viết lan man quá rồi, dài dòng quá rồi, mình lạc đề rồi… Một mớ suy nghĩ cứ quẩn quanh mãi trong đầu tôi. Tôi sợ đến nỗi mặt mày tái xanh như tàu lá… Cuối cùng cô bảo tôi đọc bài làm của mình cho cả lớp. Tôi đọc kết thúc bài, một tràng pháo tay vang lên. Tôi vỡ òa trong xúc động, cô ôm tôi khóc nức nở.

Bài văn hôm ấy của tôi được chín điểm với lời phê: ''Bài viết hay, có cảm xúc. Cố gắng lên em nhé?!'' Tôi mỉm cười đầy hài lòng. Cô còn gợi ý chọn tôi vào đội tuyển Văn của trường, tôi rất bất ngờ và xúc động.

Vậy là từ đó, tôi được học với cô nhiều hơn…

Mới đó thôi mà đã một năm rồi. Một năm trôi qua với bao kỉ niệm vui buồn cùng bạn bè, thầy cô mới, với những giờ học bổ ích trên lớp… Các cô thầy mới rất tận tình và chu đáo nhưng với tôi, cô giáo dạy văn hồi lớp tám vẫn là số một. Buổi học năm ấy, tôi sẽ chẳng thể nào quên được. Đó mãi là kỉ niệm, mãi là kí ức tuyệt đẹp về tuổi học trò hồn nhiên ngây thơ dưới mái trường mến yêu!