K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

~~~ Tối hôm đó ~~~ Libra nằm phịch lên giường: -Cái tên Aquarius đó đúng là quá đáng ghét mà! (quay ra phía Cancer) Tiểu Giải, cậu có nghĩ Scarpio đó là Tiểu Cáp ko? Đang học bài, Cancer ngưng bút, đặt lên mặt bàn rồi xoay ghế ra phía giường: -Đúng là bề ngoài rất rất giống nhưng nếu là Tiểu Cáp thì sẽ ko nói ra những lời đó ngày hôm nay và sẽ nhận ra tớ. -Chẳng phải Tiểu Cáp đc cậu tặng cho 1 vết sẹo sau...
Đọc tiếp

~~~ Tối hôm đó ~~~

Libra nằm phịch lên giường:

-Cái tên Aquarius đó đúng là quá đáng ghét mà! (quay ra phía Cancer) Tiểu Giải, cậu có nghĩ Scarpio đó là Tiểu Cáp ko?

Đang học bài, Cancer ngưng bút, đặt lên mặt bàn rồi xoay ghế ra phía giường:

-Đúng là bề ngoài rất rất giống nhưng nếu là Tiểu Cáp thì sẽ ko nói ra những lời đó ngày hôm nay và sẽ nhận ra tớ.

-Chẳng phải Tiểu Cáp đc cậu tặng cho 1 vết sẹo sau lưng đó sao

-LIBRA!!! Đó là tai nạn, ko phải mik cố tình- hét với vẻ bực bội

-Đùa thôi mà (^^), muốn kiểm chứng sao cậu ko xem....

Bụp- chưa nói hết câu, Libra đã bị Cancer ném gối vào mặt:

-Này thì xem nè ( vừa nói vừa cù Libra), ko thử nhìn xem cậu và lớp trưởng thế nào mà còn nói tớ - nói với giọng cười đùa

-HAHAHA nhột quá, mik nói lại, mik vs tên lớp trưởng đó ko quan hệ ...hahahaha...

Tay với một chiếc gối khác, Libra đập lại Cancer. Cả 2 cười đùa cả tối.

~~~ ở 1 biệt thự nọ ~~~

Cốc...cốc...cốc...

-Vào đi

-thưa thiếu gia Scarpio, đây là tài liệu cậu cần

-Được rồi để đó đi

-Vâng, tôi xin phép

-Tài liệu gì vậy- Aquarius bước vào

-Nếu Scarpio ko điều tra thì anh cx sẽ làm thôi anh họ- Leo chui đâu ra, nhảy vào cổ họng Scarpio

-Cậu chui từ đằng nào z- Scarpio hỏi

-Ahihi

-Em nói vậy là sao Leo- Khoanh tay chấp vấn

-(ngồi lên ghế) Thì bạn nữ lớp phó đó, “Từ lần đầu tiên 2 ta đi chung anh đã biết tim mik đánh rơi rồi...”

-Này thì hát này (đập cho Leo 1 trận)

-Thật mà anh, từ khi gặp cô gái đó, lúc nào em cung ngửi đc mùi ẩm mốc của tình yêu từ anh hết á

-Muốn ăn đòn nữa hả, 2 ng` ra ngoài đi

-Nhưng đây là phòng của Scarpio mà. A anh muốn xem trang trí phòng theo kiểu của ng` đã từng trải như scarpio chứ j, Tiểu Giải của anh ấy ko giống với Libra của anh đâu~~~

-Leo, đi thôi( cầm đống tài liệu trên bàn)

-Khoan, để tài liệu lại

Scarpio chẳng biết làm j hơn ngoài việc mỉn cười và để lại đống tài liệu. Xong, còn việc nữa là kéo cổ thằng “em họ” này ra ngoài.Nói với Aquarius:

-ko làm phiền cậu chủ nữa!!!có 1 câu rất hay tặng cậu này : đầu tiên là bí mật sau đó là trăng mật, tiếp đến là vỡ mật, sau cùng là mất mật...

“cái tên này đang nguyền rủa mik đó hả?”-Aquarius nghĩ thầm.Cầm đống tài liệu, Aquarius tìm hiểu chi tiết về cô ban lớp phó

~~~ Ở 1 nơi khác chưa rõ vĩ độ ~~~

-Tiểu Cáp, nhanh lên, bị ng` lớn phát hiện là tiêu đó- cô bé tóc tím chừng 4;5 tuổi nói

-Tiểu Giải hay mik về đi, Thiên Thiên (Libra) vì chúng ta mà bị bắt rồi đó !!!

---5 phút trước---

-Chúng ta sẽ là những đứa trẻ đầu tiên dám vào ngôi nhà ma đó- 3 đứa trẻ đồng thanh

-Mau đi thôi Tiểu Cáp – 2 cô bé nói

-Sao cậu lề mề quá vậy- Libra

-Nhanh lên!!! – Cancer

-Tiểu Giải, Tiểu Cáp, Thiên Thiên các con đâu rồi

-ko xong mau chạy đi, mik sẽ đánh lạc hướng họ-libra

-Nhưng... –Cancer

-ko có j, coi như bổn tiểu thư hy sinh trên chiến trường vì nhiệm vụ khám phá ra vùng đất mới z

-thiên Thiên nếu tìm đc kẹo mik sẽ cho cậu hết- cancer

---hiện tại---

-Nghĩ cx thấy tội cậu ấy, vì z chúng ta phải hoàn thành sứ mệnh

2 đứa trẻ đi về phía trước, tiến đén 1 ngôi nhà bỏ hoang đã lâu giữa rừng.

-Tiểu Giải tụi mik về đi

-Ko, đi đến đây chẳng lẽ lại về, thế công lao Thiên Thiên bỏ ra bằng công cốc ak (vừa nói vừa mở cửa)

Két...két

Bỗng trên trần, 1 thanh gỗ mục nát rơi xuống, nhắm thẳng vào đầu cô bé. Cậu bn đi đằng sau lao ra, ôm gọn cô bn trong lòng.

-TIỂU CÁP!!! TỈNH LẠI, TIỂU CÁP...

~~~

-Ko – Cancer hét lớn, bật dậy.

11
24 tháng 10 2017

Nếu có hk thì nó sẽ hay hơn đấy bn

24 tháng 10 2017

mik đang chế hình nè

22 tháng 8 2015

Mik nhác lắm,con nhện lông lá cũng đủ làm mik hết hồn

22 tháng 8 2015

Năm ngoái mình cx bị hù ma 1 lần . Hôm ấy là ngày 1-6 , mình fai đi học thêm buổi sáng . Ai ngờ vừa đến lớp thì 1 con ma nó thò đầu ra lm mình tí nữa thì đổ xe . Một lúc sau mình mới biết đấy là thằng bn mình . Da nó đã đen lại còn đeo thêm cái mặt lạ ma nhìn sợ chết khiếp đi đc . Thế là hôm đó tui đuổi nó suốt cả giờ ra chơi . Đến khi bắt đc nó thì tui "xử " nó 1 trận đã đời mới thôi 

MỐI TÌNH ĐẦU(CHAP 8) Buổi tối, Cancer trở về. Libra ở trong phòng tắm bc ra: -Cậu về r à, mik đã làm chút thức ăn cho cậu ở trong tủ lạnh đó, chỉ cần hâm nóng là đc- Libra vừa lau khô tóc cô vừa nói. -Cảm ơn, trời mưa to thật. Nếu ko có Ái Na cho đi nhờ ô chắc h mik vẫn ở trường r. Mà cậu đi về ko bị ướt chứ- Cancer hỏi - ko sao, Piscer cho mik đi nhờ r -Piscer? Cậu tránh xa cô ta ra, Ái Na học với cô...
Đọc tiếp

MỐI TÌNH ĐẦU(CHAP 8)

Buổi tối, Cancer trở về. Libra ở trong phòng tắm bc ra:

-Cậu về r à, mik đã làm chút thức ăn cho cậu ở trong tủ lạnh đó, chỉ cần hâm nóng là đc- Libra vừa lau khô tóc cô vừa nói.

-Cảm ơn, trời mưa to thật. Nếu ko có Ái Na cho đi nhờ ô chắc h mik vẫn ở trường r. Mà cậu đi về ko bị ướt chứ- Cancer hỏi

- ko sao, Piscer cho mik đi nhờ r

-Piscer? Cậu tránh xa cô ta ra, Ái Na học với cô ta từ hồi trung học tới giờ, cô ấy biết rõ Piscer là ng` thế nào. Piscer ko tốt lành j đâu – Cancer nói với giọng nghiêm túc.

- Nhưng.... Thôi đc, mik sẽ chú ý

-À mà cậu đã hỏi lớp trưởng chuyện của Tiểu Cáp chưa

Cancer hỏi với vẻ mong đợi. Hazi, cái ánh mắt đầy sao này Libra đã nhìn nhiều rồi mà sao cứ cảm thấy kì kì. Cô nói với vẻ chuột dạ:

-Ờ...À thì... Mik... Cancer à mik chưa gặp cậu ta đc, hôm nay quả thật quá loạn, đầu tiên là ghế sau đó là lớp trưởng rồi đến Piscer, mik xin lỗi mik sẽ hỏi cậu ta sau mà – Libra nói với vẻ lúng túng

Đôi mắt tím than của Cancer trĩu xuống, mặt cô nếu ko để ý kĩ sẽ ko thấy đc nó đang nhạt dần. Cơ thể cô run run, bàn tay nắm chặt đến nỗi da tay cô đã xước vì bị móng tay ấn vào. Nhận biết đc sự bất thường của bn, Libra cố gắng giải thick:

-Cancer à mik xin.....

Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị Cancer đẩy ra, nước mắt cậu ấy đã rơi, cố lấy giọng to nhất có thể, Cancer quát:

-Cậu thì biết j chứ, hỏi giùm tôi 1 câu, 1 câu hỏi thôi! về ng` thư kí 10 năm trước với cậu khó vậy sao? Hay tại lớp phó của chúng ta ko coi trọng lời hứa đây.Cậu là loại người gì vậy hả, tại vì một thứ xa hoa như đi trên một chiếc xe sang sao. Tôi hiểu bản chất của cậu r...

Libra cố gượng dậy sau khi bị Cancer đẩy ngã, những lời nói của cậu ấy như đâm thẳng vào tim cô vậy. Thật thất vọng khi thấy cậu ấy như vậy. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc để nói lại, một giọng nói còn to hơn của Cancer:

-Cậu thôi đi!!! Làm ơn, làm ơn về thực tại giùm mik có đc ko? Thay vì hoài niệm về một ng` ko biết sống chết ra sao, ở nơi nào thì cậu hãy nghĩ cho ng` đứng trước mặt cậu này. Trong chuyện này cậu mới là ng` có lỗi. Cậu đã bao giờ nghĩ cho thể diện của mik chưa, cậu có biết tôi ghét tên đó tới mức nào ko. Lần đầu gặp đã như nc với lửa mà cậu còn bắt mik đi hỏi hắn ta sao, quên kẻ đã chết từ thuở nào kia đi....

Rầm... rầm...- tiếng sấm vang lên ngay sau câu nói của Libra làm ko khí trở nên yên tĩnh hơn. Cancer vẫn khóc, cố lấy sức để đứng vững nhưng sức lực còn dư lại quá ít, ko đủ để cô chống chọi với cơn bão tinh thần, cô khụy xuống ôm mặt khóc. Nhận ra mik đã lỡ lời, Libra tiến lại gần, cầm lấy tay trái của Cancer, Libra có gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể:

-mik xin lỗi mà Cancer, là mik ko tốt, mik lỡ lời, cậu...

Chưa hết câu, Cancer đã nhào vào lòng cô. Nc mắt cậu ấy làm phần áo trước ngực Libra ướt đẫm. Cancer nói:

-Xin lỗi cậu Thiên Thiên. Mik ko nên ích kỷ như vậy. Cậu ko cần hỏi Aquarius nữa đâu, mik ko giận cậu...

Nhẹ ôm lấy Cancer, Libra như muốn ngầm nói lời xin lỗi. Đêm hôm đó, Libra biết Cancer rất buồn. Lần nào chợt tỉnh giấc bởi tiếng sấm, cô cx nghe thấy tiếng khóc của Cancer cho dù tiếng sấm ngoài kia có to thế nào đi chăng nữa. Rất khẽ, rất khẽ thôi, tiếng khóc chỉ đủ cho mik Cancer nghe thấy. Nhưng làm sao qua mắt đc Libra chứ, chí ít cô có thể cảm nhận đc cơ thể của ng` nằm cạnh mik đang run lên, từng cục khóc nấc của cậu ấy biểu hiện quá rõ. Chắc Cancer buồn lắm, Libra tự nhớ lại lời hứa của mik vs Tiểu Cáp

~~~~~~~~~~~

P/s: Hứa với dung chap này sẽ đăng hình nhưng vẫn chưa chụp đc ảnh nên nợ đến chap 8.2 nha

3
3 tháng 11 2017

hay đấy

18 tháng 11 2017

Hay lắm

Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc...
Đọc tiếp

Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc ăn sáng ở cantin:

– K vẫn mê man từ qua đến giờ à?

– Không tối qua anh ta có tỉnh giậy một lúc rồi lại ngủ thiếp đi

– Cô không sao chứ? Có vẻ cô cũng bị thương

– Không…chủ yếu là K, anh ta là người bị thương nặng nhất!

– Tôi nghĩ cô cũng nên kiểm tra xem sao

– Được rồi! cậu không phải lo

– Chuyện hôm qua rốt cuộc là sao?

– Chuyện hôm qua… – Mặt Hà bất chợt biến sắc rồi trở lại bình thường – Lúc tôi và K đang tiến hành hủy bỏ cái thứ đấy thì cả hai nghe có tiếng động bên ngoài, sau đó Mem bước vô với một vệt máu nhỏ trên tay, có lẽ là cậu đã tự vệ, sau đó có một cuộc xô sát nhỏ và phần thắng đã thuộc về chúng tôi, con quỷ ám căn nhà đó đã được hóa giải và quyển sách kia được K niêm phong lại…vậy thôi !!!– Hà đưa mắt lên nhìn tôi bỗng trong lúc đó mình cảm thấy không muốn biết gì hơn, ánh mắt cô ấy rất lạ

– Vậy là bây dãy nhà trọ không còn bị ám nữa đúng không? Có vẻ đã kết thúc thật rồi! – mình cảm thấy nhẹ nhõm thêm phần nào

– Có thể cho là vậy…cậu có thể chuyển về đấy!

– Quay trở về căn phòng ấy? haiz…tôi không chắc – mình thở dài rồi đứng lên

– Giờ tôi phải về nhà, chiều nay là cậu xuất viện, còn K thì chắc còn lâu! – Hà trả tiền cho người phục vụ rồi đứng lên – viện phí và các khoản tôi đã lo hết coi như chuộc lỗi vụ trước tôi nợ hai cậu, sáng nay tôi chỉ đến kiểm tra Mem coi cô ta có biểu hiện gì không, nhưng không ngờ là cô ta đã bỏ đi tối qua, chị em M sẽ không còn là mối hiểm họa đáng lo nữa nữa! bây giờ có lẽ tôi cũng sẽ chẳng có dịp gặp cậu và K nữa, việc này đã kết thúc, hãy tận hưởng những ngày tháng này! tạm biệt!!!

Sau đó Hà quay người bước đi… “tận hưởng những ngày tháng này” câu nói của Hà làm mình cảm giác thấy có một cái gì đó khá là lạ, để lại trong suy nghĩ mình một chút gì đó nặng trĩu nhưng chỉ thoáng qua. Mình bước về phòng bệnh nghỉ ngơi thay vì dảo bước thư giãn trên khuôn viên bệnh viện vì lại thấy mệt, bầu trờ quang đãng, trong xanh nhưng vẫn chẳng đem lại cảm giác thoải mái thư giãn trong mình, mình và K nằm phòng hồi sức trên lầu, cách căn tin hai dãy phòng. Mỗi lần quẹo hoặc chèo lên cầu thang hay đi qua một hành lang nào đó mình có một cảm giác khá lạnh người, bệnh viên vắng, điểm mặt cũng chỉ có vài người nhà bệnh nhân đến thăm hay mang đồ đến chứ cũng chẳng có mấy ai đi khám bệnh, hành lang vắng, dài dọc qua những căn phòng trống dẫn đến phòng mình và K khá “u ám” (theo cách mình cảm nhận) mình lướt qua một vài phòng bệnh lâu lâu lại thấy bóng người bước vô phòng hay đi xuống cầu thang nhưng chẳng bao giờ nhìn rõ, rất mơ hồ, chỉ lướt nhanh, vụt mất khỏi tầm nhìn của mình, mình không để ý mấy chỉ cảm thấy tò mò hơi có một chút thắc mắc và sờ sợ. K đang nằm trên giường vẫn ngủ say như lúc mình và Hà xuống cantin, mình trở về giường nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Mình bỗng nghe tiếng người thút thít, ban đầu mình nghĩ là y tá nhưng rồi lại không “hu…hu hu” mắt nhắm mắt mở mình tỉnh dậy, căn phòng bệnh trống không một bóng người, giường bên K vẫn nằm ngủ, cách đó mấy giường một vài bệnh cũng đang ngủ cạnh giường là cái cặp lồng đang mở. “Kì lạ không biết ai đã rên rỉ” – mình thắc mắc sau đó mình đặt mình xuống, nhắm mắt thì tiếng ấy lại phát ra: “đau quá…hư hư hư…” vẫn giọng nói đó nhưng có phần gấp gáp hơn, mình lại tỉnh và nhổm dậy, vẫn vậy, không có ai! “cái gì vậy” – mình tự hỏi, nhìn quanh không thấy gì, tiếng kêu lại phát ra, hình như là từ góc phòng, mình bước chân xuống, người vẫn khá mệt, ngó quanh phòng vẫn không có ai, mình bước ra cửa phòng nhìn quanh, trước phòng, xung quanh “kì lạ thật” mình lẩm bẩm bỗng nghe nhiên nghe thấy tiếng nói lại phát ra trong phòng, lần này cả người mình lạnh toát, mình sợ sệt quay vô căn phòng, nhìn một vòng, sau một hồi ngó nghiêng mình tự trấn an rồi trèo lên giường nằm nghỉ, tiếng gọi lại cất lên, lần này nghe nó rất gần, có lẽ là bên giường Mem, cái giường trống ấy, mình mở mắt qua nhìn bên, cái giường vẫn vậy, không có ai cả,tiếng gọi lại phát ra, lần này nghe như cạnh mình “cứu tôi, đau quá…cứu!” hình như…hình như là ở dưới gầm giường, mình sợ hãi, cả người lạnh toát, cái gì đang ở dưới đó? … giờ có hai lựa chọn, một là quoái xuống nhìn, hai là lao ra khỏi phòng, nhưng cả hai đều không được, làm sao mình có thể giám đặt chân xuống được cơ chứ? 10 phút sau, tiếng kêu vẫn vang lên đều đều, ban đầu rất nhỏ và yếu ớt, về sau lại càng to và gấp gáp, kèm theo tiếng khóc nhẹ, mình quyết định đánh liều, nằm sấp người và từ từ đưa mắt xuống gầm giường, gầm giường mình khuất sáng, khá tối, có một cái hộp giấy để dưới, mình đưa mắt thì bỗng trong bóng tối, một khuôn mặt hiện ra với cái mồm mếu máo và mái tóc xơ lũa xũa, da dẻ nhăn nheo, mình sợ hãi bật người thì đột nhiên lộn mình xuống đất trong tư thế quay người xuống gầm giường, một cánh tay gầy sơ xác thò ra ru rẩy túm lấy áo mình, mình hét lớn sợ hãi trong cơn mệt mình ngất đi.

Khi tỉnh dậy thì thấy K đang ngồi trên giường bấm điện thoại, mình đang nằm trên giường, ai đã đưa mình lên? K quay lại:

– Cậu đỡ hơn rồi chứ? Cậu mới bị trúng gió nằm vật vã dưới sàn…

– Em…sh*t đau đầu quá? Anh đỡ rồi à K…?

– Ừ…tôi tỉnh dậy vì nghe tiếng hét của cậu…có chuyện gì vậy?

– Không!…chắc mê sản – mặc dù mình biết việc vừa rồi là thật, nhưng mình không muốn nói ra

– Nghỉ đi! Cậu có vẻ còn mệt, sáng mai rồi hẵng xuất viện! Hà đã kể cho cậu việc sảy ra chưa?

– Rồi! – mình trả lời

– K nhìn mình một lúc rồi nói – Chắc cô ấy vẫn chưa kể cho cậu, khi nào xuất viện tôi sẽ nói, cậu nên nghỉ ngơi đi, trông cậu còn mệt hơn cả tôi! – K nói rồi đặt mình xuống giường – nơi này lạ lắm đúng không?

-………. – Mình không nói gì chỉ im lặng nằm xuống, có vẻ như K hiểu chuyện sảy ra với mình! Từ nhỏ đến giờ mỗi khi đến chỗ ngã ba ngã tư, bệnh viện, nghĩa địa mình lại có cảm lạnh người rất lạ như có một ai đó đang dõi theo……

Chọn Tập Bình luận

1
18 tháng 7 2019

phần trước đâu

Câu chuyện này là câu chuyện của mình. Lâu có, gần có, nhưng chắc chắn rằng mọi thứ vẫn còn ám ảnh trong đầu mình tới tận ngày hôm nay.Mình vốn là một đứa yếu bóng vía, nhưng cũng sẽ chẳng có gì lạ bởi câu chuyện đầu tiên mà mình muốn kể…Mình rất hay liên quan đến số 3. Sinh ra ngày 4 nhưng trong giấy khai sinh vẫn là ngày 3. Trên đầu mình cũng có tới 3 cái xoáy thay vì 1 hoặc 2....
Đọc tiếp

Câu chuyện này là câu chuyện của mình. Lâu có, gần có, nhưng chắc chắn rằng mọi thứ vẫn còn ám ảnh trong đầu mình tới tận ngày hôm nay.

Mình vốn là một đứa yếu bóng vía, nhưng cũng sẽ chẳng có gì lạ bởi câu chuyện đầu tiên mà mình muốn kể…

Mình rất hay liên quan đến số 3. Sinh ra ngày 4 nhưng trong giấy khai sinh vẫn là ngày 3. Trên đầu mình cũng có tới 3 cái xoáy thay vì 1 hoặc 2. Trong vòng 1 tháng từ ngày mình sinh ra thì 3 người trong gia đình của mình cũng lần lượt ra đi.

Và sinh nhật lần thứ 3 của mình. Người ta bảo con nít thì dễ gặp ma, nhưng người đó cũng phải có liên hệ gì đó mới có thể thấy được ma. Ừ thì mình tạm biết vậy đi. Năm đó mình vẫn nhớ như in, sinh nhật mình đang chơi trên cái giường của bà nội, nhớ cái cây đàn trẻ con mình được tặng, đánh vài nốt loạn xạ nghe thích lắm. Bên phải cây đàn là tấm hình của một ông vua (chẳng biết vua hay thằng hề nhưng mà nhớ có cái vương miện có 3 đỉnh nhọn) với nụ cười rất bình thường. Nhưng nhìn khoảng 5 giây thì bỗng khuôn mặt ấy … “cười” với mình với cái nụ cười rất đáng sợ. Theo quán tính của trẻ nít thì quăng cái đàn ngay và nhìn qua chỗ khác, xui cái mình nhìn đúng lên cái … cột xà ngang bắt qua phía trên nhà, cái chỗ nối giữa cột nhà với tường đen lại vì cũ cùng 2 cọng dây kẽm cong cong như 2 cái râu. Và đột nhiên ngay chỗ đó hiện ra… 1 cái mặt, đúng hơn là mặt trâu vì nó có cái mũi dài, đôi mắt lúc sáng rực màu trắng lúc thì đỏ quạch, nhưng cái mình nhớ nhất có lẽ là nụ cười của khuôn mặt đó, hàm răng đều trắng nhưng chỉ có 1 hàm. Mình sợ quá khóc thét lên và chui vào mền…

Chuyện đó tưởng đã dừng lại, nếu không có vấn đề … buổi sáng nhìn lên thì không sao hết, nhưng cứ hễ tối sụp xuống thì gương mặt đó lại hiện ra. Mình cứ bảo là có khuôn mặt ở trên đó mà cả nhà không tin, ai cũng dỗ dỗ qua loa cho mình cho đến khi mình bắt đầu thói quen ngủ ở giường bà trước, cho đến khi say thì ba mẹ ẵm vào phòng ngủ bên trong. Mình sợ ở phòng ngủ bên trong nhiều hơn vì nó tối, ko có sáng trừ ánh sáng mờ ảo của cái đèn ngủ màu đỏ, và ở đó đáng sợ lắm vì chỉ cần mình ngửa đầu lên 120 độ là đập ngay vào cái mặt đó…

Cho đến một ngày mình hoàn toàn ko còn sợ cái mặt đó nữa đến lớn. Lúc này, trước phương tiện truyền thong khoa học thì mình tin rằng ngày xưa chỉ là do tưởng tượng thôi. Nhưng rồi ôn lại câu chuyện đó, mình lại muốn lạnh xương sống 1 lần nữa khi biết rằng mình hết là nhờ một ngày gia đình đã lén kêu pháp sư về giải và từ đó mình mới hết chứ ko phải do “tự nhiên”. Sợ hơn nữa khi chỗ mình nhìn lên đó chính là chiếc xe đạp cũ của cô mình, người đã mất sau 3 ngày mình sinh ra trong một vụ tai nạn… thế nên, nếu bạn hỏi mình có tin ma không? Mình sẽ luôn trả lời với các bạn rằng: “có”

—————————–

Một câu chuyện khác liên quan đến cô mình.(cái này do được kể lại) Ngày đó cô mình bị tai nạn mà ko chảy máu (chảy máu trong) chỉ bị đập ngay má. Tới lúc gia đình mình phát hiện trong bệnh viện thì đã quá muộn… câu chuyện này tiếp tục với người đã “tông cô”. Vì người này quá nghèo nên không thể đền bù chỉ hỗ trợ gia đình mình trong việc ma chay. Nhưng khoảng 1 tháng sau thì người này quay trở lại gia đình mình với một đống quýt và đồ cúng. Số là lúc ẵm cô đi bệnh viện thì cô bị rớt chiếc dép, nên từ hôm đó ông ta liên tục năm mơ thấy cô út mình với mỗi một câu là :”trả…dép…lại…cho…em…anh…ơi” liên tục đến mức ông ta không thể chịu nỗi nên phải đến nhà cúng kiến cho cô. Và từ đó thì người đàn ông này cũng không xuất hiện nữa

—————————–

Còn đây là câu chuyện của dì mình: Có một ngày dì lên chùa gì ấy (quên tên rồi) nhưng cái chùa này rất là vắng nằm trên núi, xung quanh là rừng cây. Tối đó dì mình ngủ lại với cậu. Do mệt quá nên dì mình ngủ 1 mạch cho đến giữa khuya. Dì mình đi vệ sinh và quay lại nằm thì thấy cái gì đó tròn tròn bay bay giữa gian nhà, dì mình tưởng con dơi nhưng mà ko thấy cái này nó đập cánh mà có hình thù tròn tròn. Dì nằm xuống ngủ thì thấy một người nằm kế bên mình, cái lạ là người (chính xác hơn là cái bóng vì trời rất tối) không thấy cái đầu đâu cả… Dì tưởng cậu mình nên ngủ

Sáng hôm sau tỉnh dậy sớm thì thấy không có ai nằm ở đó hết… còn cậu mình thì vẫn chưa dậy vì ngủ một mạch từ tối qua tới giờ nhưng… ở phòng khác

0
MỐI TÌNH ĐẦU(CHAP 20- hạ) Nhìn Libra, Aquarius cười nửa miệng. Ng con giá có thể khiến a cười, khiến anh ko ngần ngại mà trêu trọc cô lần đầu gặp, khiến a tò mò về gia cảnh, khiến a cứ muốn bắt nạt mỗi khi lại gần có lẽ chỉ có mik Libra. Thật buồn cười nhỉ, cứ như câu truyện mơ hồ về cô bạn Tiểu Giải mà Scarpio kể cho a nghe mỗi khi cậu ta nhớ lại ký ức đã mất, mỗi khi mơ về cô bạn...
Đọc tiếp

MỐI TÌNH ĐẦU(CHAP 20- hạ)

Nhìn Libra, Aquarius cười nửa miệng. Ng con giá có thể khiến a cười, khiến anh ko ngần ngại mà trêu trọc cô lần đầu gặp, khiến a tò mò về gia cảnh, khiến a cứ muốn bắt nạt mỗi khi lại gần có lẽ chỉ có mik Libra. Thật buồn cười nhỉ, cứ như câu truyện mơ hồ về cô bạn Tiểu Giải mà Scarpio kể cho a nghe mỗi khi cậu ta nhớ lại ký ức đã mất, mỗi khi mơ về cô bạn Tiểu Giải.... phải chăng... đó là yêu?

Cuối tiết

-hey~ Cancer, bn còn nhớ mik đúng ko, mik là phó hội trưởng hội học sinh, bây giờ bn đi theo mik làm quen khu vực do hội học sinh quản lí nha-Aries tiến đến cạnh bàn Cancer nói

Chậc... giờ Libra mới nhớ tên này là phó hội trưởng. nhận ra vẻ bối rối trên mặt Cancer, Libra chủ động:

-Cậu cứ đi đi, mik ở lại làm một lát là xong mà

-Vậy mik đi nha, mik sẽ về nhà trc chuẩn bị bữa tối cho cậu-Cancer nói nhưng vẫn tỏ vẻ áy náy

-uk- cười nhẹ

-Aries, cậu lâu quá, còn cậu Cancer, sau này nếu cứ chậm như vậy thì sao có thể tiếp nhận chức vụ trong hội-Capriorn bỗng bc tới

-Hơ... học trưởng, tôi sẽ chú ý- Cancer vội bật dậy, kẽ cú đầu xin lỗi

-Đừng để ý cậu ta, Cancer chúng ta đi tới khu vực quản lý của hội hs đi-Aries nói

Aries đi, Cancer kẽ theo sau. Capricorn liếc sang Libra r theo dấu 2 ng kia. Nhận biết đc Capricorn vừa nhìn mik, Libra gọi hắn ta lại:

-Nè!!!... chuyện cậu nói sáng nay là sao, tên “bạn trai” đó là ai z hả-Bật dậy

-(quay lại)...Cậu tự biết-Lạnh lùng nói r đi mất

Aaaaaa... thật là hết chỗ nói với tên này. Quay sang tên lớp trưởng, là cậu bn tóc cam mà cô thấy vừa nãy (tên bị bắt nạt ở cầu thang bị Libra nhìn thấy). hình như có j đó ko đúng, vừa r còn tỏ vẻ bị bắt nạt mà giờ đã ôm vai bá cổ tên lớp trưởng là sao. Libra nghe thoáng đc mấy câu: “Aquarius à, cậu thật gian xảo à nhoa, mượn t để ở lại với bn gái...bla bal(ko nghe rõ)” ; “Liên quan cậu à, Sagitarius”; “Anh họ à, bla bal...e sắp có CHỊ DÂU r đúng ko” ; “Scarpio, cậu đi thì nhớ kéo 2 của nợ này đi giùm t” ; “vâng”.... bỗng ko khí im lặng, hình như mấy ng kia đi r, Libra chẳng còn hóng đc j cả. bỗng một giọng nói cất lên, rất gần, rất gần, ngay cạnh cô thì phải:

-Lớp phó, chúng ta làm lại sổ đc chưa

-A .... –giật mik thốt lên

-Anh là ma hả, xuất hiện đột ngột z, làm hú hồn t luôn r- Libra tránh ra xa, thở dài

-... làm lại sổ ko thì bảo

Tên này thần kinh à, ít nhất cũng bị chập mạch. Hắn ta có thù với mik kiếp trc sao, hay mik giết cả nhà hắn để r kiếp này đén báo thù mik? Lợi dụng con zai hiệu trưởng để ở lại, vì sao chứ?

Bực dọc, Libra ngồi xuống, lấy sổ ra, cổ họng tức ko nói ra nổi. ko hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy cái mày Libra nhíu lại khó chịu, trong lòng aquarius lại cảm thấy vui vẻ. ngồi xuống cạnh Libra, Aquarius chép lại sổ.

Lén nhìn Aquarius, ko hiểu sao cô lại.... ách, a ta tự dưng nhìn cô làm j, vội cúi mặt xuống, lại là cái cảm giác này, ko đc ko đc để hắn bt đc mik đang đỏ mặt. Aaaa.... thanh danh 1 đời của cô, nếu đứa em gái mik bt đc chắc sẽ mất mặt lắm cho coi. Bỗng một giọng nói cắt ngang suy nghĩ:

-Sắc nữ (đồng nghĩa với sắc lang)

-(liếc sang người ngồi cạnh) Anh nói j vậy hả, ai là sắc nữ chứ-Bật dậy hét

-trong phòng này có mik em là nữ thôi-vẫn tiếp tục soạn lại sổ

~~~~~~~~~

P/s: vì thứ 3 tuần sau mik thi nên thứ 3 mik sẽ ko đăng truyện, thứ 5 có lẽ cx z.

mà hình như cảnh quay của nam9 hơi ít nhỉ (chắc tại là con gái nên sẽ dễ biểu đạt cx hơn khi ở lốt nu9), dù cảnh ít nhưng Aquarius vẫn là main của bộ truyện nha

5
9 tháng 12 2017

Mk thấy nó kì kì sao đấy nhỉ ??? Chắc do mk tưởng tượng thôi nhưng cũng hay đấy !

9 tháng 12 2017

hay lắm

MỐI TÌNH ĐẦU(CHAP 9) ~~~10 năm trước~~~ Sau trận tai nạn đó, Tiểu Cáp đc chuyển đến bệnh viện. Trong lúc đó, 2 cô bn thân của cậu luôn tới thăm -Thiên Thiên cậu ở lại trông Tiểu Cáp nhé, mik đi mua chút nc uống cho cả 2 – Cancer -Uk, cậu đã trông cậu ấy từ sáng r, để mik trông cho- Libra đáp Cancer bc ra khỏi phòng. Chỉ còn lại Libra và một “xác chết” -Hazi... Tiểu Cáp à sao cậu dễ “chết” quá z, mới hôm...
Đọc tiếp

MỐI TÌNH ĐẦU(CHAP 9)

~~~10 năm trước~~~

Sau trận tai nạn đó, Tiểu Cáp đc chuyển đến bệnh viện. Trong lúc đó, 2 cô bn thân của cậu luôn tới thăm

-Thiên Thiên cậu ở lại trông Tiểu Cáp nhé, mik đi mua chút nc uống cho cả 2 – Cancer

-Uk, cậu đã trông cậu ấy từ sáng r, để mik trông cho- Libra đáp

Cancer bc ra khỏi phòng. Chỉ còn lại Libra và một “xác chết”

-Hazi... Tiểu Cáp à sao cậu dễ “chết” quá z, mới hôm trước tụi mik chơi trò đám cưới xong z mà... công nhận cậu và Tiểu Giải diễn sâu y như thật, Tiểu giải nếu mặc váy cưới thật thì ko biết như thế nào nhỉ, tuy hôm đó mik ko thuộc lời thoại của mục ninh như trò chơi vẫn kết thúc bằng nụ hôn nồng thắm của cô dâu và chú rể....bla....bla...bla...- Libra lảm nhảm

Bỗng một cánh tay nắm lấy tay cô:

-cậu là ai.... Tiểu Giải...

-Cáp cậu tỉnh r. cậu ki bo quá , nhớ mỗi ng` yêu cậu còn bạn thân thì đi đâu mất....-Libra phàn nàn

-hứa với tôi chăm sóc ng` tên tiểu giải...- Cậu bé bắt đầu mơ hồ nói rồi ngất đi

- Lại “chết” hả, tôi hứa vs cậu nhưng để trừng phaitj vì cậu ko nhớ ng` bn thân này nên tui sẽ ko nói cho ai về việc cậu tỉnh lại

Bỗng Cancer bước vào.

-Nói j z Thiên Thiên, bộ Tiểu Cáp tỉnh r hả

-À...Làm j có, chồng cậu chưa tỉnh đâu- Libra nói với giọng hóm hỉnh.

~~~ hồi tưởng kết thúc ~~~

Giá như lúc đó cô nói vs người lớn cậu ấy từng tỉnh lại cõ lẽ họ đã ko phải xa nhau...Giá như tất cả chỉ là mơ... giá như... giá như... Cô đã hứa với cậu ấy sẽ bảo vệ Cancer vậy mà giờ, chính cô lại là ng` làm cậu ấy khóc. Ước j lúc này có 1 ai đó chỉ cho cô biết phải làm j.

Sáng hôm sau, Cancer dậy sớm hơn mọi khi, có lẽ cô ko hề ngủ. Libra chợt tỉnh giấc, nhìn 1 lượt xung quanh, điểm dừng của cô là chiếc gối của Cancer – nó ướt đẫm, ướt vì nc mắt của cậu ấy. Nhẹ nhàng xuống giường và khoác chiếc áo phông mỏng. Cô đi xuống bếp, cô biết Giải hay ở đó mỗi sáng để nấu ăn

-Libra cậu tỉnh r à, mik làm bữa sáng r, hôm nay dậy sớm quá ha, MỚI 6h thôi mà bình thường 30p nữa cậu ms tỉnh cơ ( 6h rồi mà còn dùng từ mới?) – Cancer đang nấu bữa sáng hồn nhiên quay lại như mọi hôm

Libra biết cậu ấy chỉ đang cố tỏ ra như ko có chuyện j. Dù sao quên đi cx tốt hơn, cố gắng tỏ ra bình thường như mọi ngày. Khẽ cười nhẹ, cô kéo ghế ngồi xuống. Cancer thật ngốc, những vết thâm trên quầng mắt cậu ấy sao có thể giấu chỉ bằng một iys kem dưỡng, một ít phấn chứ. Nhìn vào tròng mắt, người ta có thể thấy rõ đôi mắt ấy hôm qua đã khóc nhiều đến mức nào, cõ lẽ cả đêm qua cậu ấy chưa hề ngủ.

4
11 tháng 11 2017

Ôi!Tên tui kìa

12 tháng 11 2017

nick name của các nhân vật đó

Libra->thiên bình->thiên thiên

Cancer->cự giải->tiểu giải

Scarpio->hổ cáp->tiểu cáp

gemini->song tử->tiểu song

piscer->song ngư->song song

....

Chào các Bạn.M tên là Tuấn, quê mình ở Lương Tài, Bắc Ninh. Sau đây m xin kể về 1 câu chuyện có thật 100% mà chính mình là người đã trải qua. Mình xin miêu tả qua về ngôi nhà của mình, Ngôi nhà của mình được bố mẹ mình vất vả xây dựng vào năm 2002 , lúc đó m đang học lớp 2, và nó được xây dựng trên ven của 1 bãi bóng ở làng. Bãi bóng đó còn được gọi là bãi Mả Chùa vì trc thời...
Đọc tiếp

Chào các Bạn.

M tên là Tuấn, quê mình ở Lương Tài, Bắc Ninh. Sau đây m xin kể về 1 câu chuyện có thật 100% mà chính mình là người đã trải qua. Mình xin miêu tả qua về ngôi nhà của mình, Ngôi nhà của mình được bố mẹ mình vất vả xây dựng vào năm 2002 , lúc đó m đang học lớp 2, và nó được xây dựng trên ven của 1 bãi bóng ở làng. Bãi bóng đó còn được gọi là bãi Mả Chùa vì trc thời chiến tranh nó dùng để chôn ngươi chết.. mình nhớ lúc đào móng nhà bố mẹ mình kể là đào được 4 hay 5 cái tiểu ý. Xung quanh nhà thì 3 hướng là ao vs mương, thì do nuóc đánh sạt đất nên chỗ nào cũng lộ ra nửa cái tiểu các B ạ.

📷

Mình giờ đã trưởng thành và đang lm quản lý tại 1 siêu thị tại Hà Nội, nay ko ngủ đk nên mình nhớ ngày trc hay vào trang truyện ma có thật để đọc nên hôm nay m vào m đọc, do trc kia máy cùi nên ko kể lại truyện cho mn đuọc nên hôm nay m xin kể cho các bạn nghe.

Hồi đó mình nhớ vào năm 2009 hay là 2010 ý, lúc đó m đang ôn thi lên lớp 10 nên m học rất nhiều, m thường dậy học vào tầm 2h 3h sáng ý. Khi đó là mùa hè nên cả nhà mình lên tầng 2 ngủ cho mát, vì ở quê nên mn biết buổi tối mà mở cửa ngủ thì thích ntnao r đấy. Hôm đó 2h sáng m xuống nhà để học, vừa bước xuống đến lan can giữa tầng 2 vs tầng 1 thì m nghe thấy tiếng gõ cửa “ h mình kể lại mà tay mình nổi hết cả da gà r đây này”. Lúc đó m cũng rất sợ r nhưng do tò mò nên mình bước từng bước xuống, càng xuống thì tiếng gõ càng to, khi bước gần đến cửa cách khoảng còn 2 bậc thang thì m thấy 1 cánh tay đen sì đang gõ cửa, m khi đó sợ đến mức ko đi đk nữa. M định chạy lên tầng để gọi bố nhưng sợ quay lại thì nó ở đằng sau nên mình đánh liều bước xuống đối diện nó xem là nó là ma hay là trộm trêu mình..khi mình đứng đối diện cái cửa “ nhà mình cửa kính nhé các bạn” thì ko thấy ai hết, cánh tay đen sì kia cũng biến mất, nhưng tiếng gõ cửa thì vẫn còn..lúc đó m sợ quá chạy 1 mạch lên tầng 2 gọi bố mình. Bố mình vs mình xuống mở cửa thì ko thấy gì hết. Bố mình bảo mình mơ ngủ nên thấy linh tinh nhưng m ko hề mơ ngủ hay hoa mắt. Mà trong khi đó con chó nhà mình nó vẫn nằm ngay ngoài cửa đó luôn, mà nó cũng ko sủa câu nào. Đièu kỳ lạ là con chó nhà m từ hôm đó trở đi nó như bị ốm mất 1 tuần, ko ăn uống gì suốt ngày chỉ nằm.

Từ đó trở đi m ko gặp cảnh tượng nào như v nữa. Nhưng cũng từ hôm đó trở đi mình hôm nào cũng bị bóng đè, ngày 30 hôm thì cả 30 hôm bị bóng đè. M bị nhiều đến nỗi là để dao ở đầu giường mà vẫn bị. Có 1 lần mình đang ngủ thì có cảm giác bị bóng đè nhưng lần này mình lại cử động được, mình ngồi dậy vẫn thấy bố mình nằm ngủ bên cạnh nhưng khi mình nhìn lại chỗ mình nằm thì vẫn thấy mình đang nằm ở đó.. thật sự lúc đó mình rất rất là sợ mình cứ nghĩ lần này chắc mình chết thật r . Trong đầu mình khi đó chỉ biết nằm lại xem nhỡ đầu hồn lại nhập vào xác , khi m nằm lại chỗ cũ thì trong ng mình cảm giác rất khó tả như kiểu cảm giác bị bóng đè ý. Lần này mình tỉnh dậy thì mới biết m còn sống. Chuyện này cũng hơi sợ nên m ko dám kể cho b mẹ mình biết sợ bme mình lại lo lắng.. có 1 hôm bố mẹ mình dậy đi cấy từ 2h sáng vì trưa rất nắng nên bố mẹ mình đi sáng sớm để còn về sớm.

M dậy mở cửa cho bố mẹ mình đi cấy xong mình lại lên giường nằm ngủ, m nhớ m đang ngủ thì có tiếng ng gọi văng vẳng trên trần nhà, m sợ quá chùm chăn ngủ đến sáng, khi bố mẹ mình về gọi cửa thì thấy mình ngã xuống đất từ bao h r. Còn nữa có lần mẹ mình ngủ trưa thì lúc đó 2 ae mình vẫn đang xem tivi, mẹ mình bảo vẫn đang nghe tivi mà bị bóng đè gọi ko gọi đk mà dậy ko dậy đk, lúc đó mẹ mình nhìn ra cửa sổ thì thấy 1 thằng tây mặc bộ quần áo nguỵ đang đứng chỗ cửa sổ. Đấy là mình còn chưa kể vụ toàn bộ hàng xóm nhà mình vs nhà mình cả dãy toàn bị mất trộm quần áo con của phụ nữ. Hôm sau mấy nhà sợ mất nên phơi ở trong nhà nhưng sáng hôm sau vẫn mất. Mấy bà đi sang nhà nhau kể về vụ đấy thỉ nhà nào cũng bị kêu mất như vậy.

Hôm đó cả xóm nhà mình đi xem bói thì thầy bảo ở xóm Mả Chùa nhà mình có 1 con ma nó hay đi trêu người. Sau nhà mình là có 1 ngồi nhà nhỏ, cây vải thiều mọc um tùm quanh ngôi nhà đó, đó là ngôi nhà của bác nuôi vịt ngủ để trông vịt. Mấy hôm sau thì con gái bác chăn vịt kê lại cái giường thì thấy dưới gầm giường có 1 tổ chuột to, lôi ra thì toàn là cóc xê vs quần con..thật sự mình kể lại mà rủn hết cả người. Mình nhớ có lần bác nuôi vịt sang cho nhà mình chùm vải thiều kể răng có lần bác ý đang ngủ thì có 1 ô già gọi dậy bảo s lại ở trên đất của ô ý, thì Bác này cũng bảo là đây là đất của địa phương tôi đã mua và có giấy tờ đàng hoàng.. nói xong bác tỉnh dậy biết là bị ma gọi nên dậy thắp hương r hôm sau khấn bái thì ko gặp vấn đề như v nữa.

Mình cũng xin dừng bút ở đây, mọi chuyện m vừa kể đều là sự thật 100%. Lần sau rảnh thì m xin kể về 1 vài câu chuyện về ngôi đền thiêng của làng mình. M cảm ơn.

0
Truyện Tâm linh e gặp từ nhỏMa trong nhà!Không biết có ai đã từng gặp họ hoặc bị họ trêu chưa a?(HỌ – Người khuất mặt)Em đây đã từng, không phải 1 mà là rất nhiều lần. Có phải do yếu vía hay gì mà cứ găp hoài , găp suốt. Cũng có lẽ bởi mồm miệng e táy máy, phát ngôn lung tung nên mới vậy.E vô truyên nhé, moi người có thể tin hoăc không tin, Nhưng e đảm bảo cái ký ức đó nó đáng...
Đọc tiếp

Truyện Tâm linh e gặp từ nhỏ

Ma trong nhà!
Không biết có ai đã từng gặp họ hoặc bị họ trêu chưa a?(HỌ – Người khuất mặt)

Em đây đã từng, không phải 1 mà là rất nhiều lần. Có phải do yếu vía hay gì mà cứ găp hoài , găp suốt. Cũng có lẽ bởi mồm miệng e táy máy, phát ngôn lung tung nên mới vậy.

E vô truyên nhé, moi người có thể tin hoăc không tin, Nhưng e đảm bảo cái ký ức đó nó đáng sợ và ám ảnh e đến tân bây giờ cơ. E thì chưa từng viết truyên, câu cú lời văn thì tê. Cứ xem như là góp truyện cho mng đọc nhak. bỏ qua viêc diễn đạt không tốt của e a!

Từ nhỏ, e đã sống với ngoại(đó là do e khó nuôi với lại nhà ngoai ở thành phố nên mẹ e gửi gắm cho ngoai chăm sóc ). Cái số gặp và chứng kiến mấy chuyện M…A… ấy nó xuất hiện lúc em cỡ tầm còn lớp 2 hay lớp 3 rồi(e năm nay 27 nhé)

* Chả là hồi nhỏ e cứ thích ngồi lên cái ghế gỗ, rồi nhờ bà chị, đứa em đứng sau đẩy tới đẩy lui, cảm giác cứ như ngồi xe ngựa ấy. Thích cực – Tuổi bọn em lúc đấy toàn chơi trò này thôi.Cứ thay phiên đẩy cho nhau như thế.

1 đêm- Đêm đó là đêm bà chi ho cùng tuổi ghé nhà chơi, ở lại tíu tít với e. 2 chi em hơp cạ nhau, nên rủ nhau cùng ngủ chung trên phản (cái phản đó gần bàn thờ, phía đầu là bàn thờ, còn bên cạnh hông theo chiều nằm là bô bàn ghế gỗ, có cái ghế tui e vẫn hay chơi cưỡi tới, cưỡi lui đấy).

2 đứa Cũng ngủ phê pha, ngon giấc.

Rồ đến Nửa đêm, chính xác mấy giờ thì e thua, nhưng chỉ biết là phải qua 2h. vì 2 đứa nói chuyên và giỡn với nhau lâu lắm mới chịu đi ngủ. Em nằm ngoài cùng- chỉ cần giơ tay ra là xém đung cái bàn gỗ rồi. Hoặc quay ra ngoài là nhìn dc hết cái gì xảy ra bên canh. Lúc đó khi đang ngủ thì e bỗng giật mình và vô tình nhìn tới cái ghế. Chính xác là cái ghế mà e hay chơi. Trời ạ E thấy 1 ai đó, ng đó đang nhìn e, đang nhìn e- e cảm giác vây.Lúc ấy mắt e cứ nhìn trừng trừng, Đáng sơ nữa cái ghế thì cứ theo nhịp đẩy lên, hạ xuống và cứ thế, k hề dừng lại. Người đẩy là ai thi chắc mng hỉu chứ… (1 bóng đen cứ làm đi làm lại động tác đầy ghế lên và hạ ghế xuống.)

📷

Giống ik cái cảnh tui e đang chơi vậy.. E cố nhìn, mắt mở to, chớp chớp liên tục vì k thể tin.Nhưng thề lun , nó cứ như vậy k hề dừng. E bị đơ, và cứ nằm nhìn như vậy vì nghĩ mình đang ngủ rồi mơ chẳng hạn. Nhưng không, hình ảnh đó chân thưc lắm. vì khoảng cách e với cái ghế rất gần.

Trên cái phản lạnh chỉ là cái gối, bên canh là bà chị, rồi lại găp cái cảm giác này. Eo ơi, nỗi sơ cứ nói là tăng theo cấp số nhân. Cứ sơ tim ngừng rồi k đập nữa.

pHẢI LÀM GÌ?lúc đo e k biết. chỉ biết rằng cố nhắm mắt, dùng tay véo mạnh lên người bà chị. véo cực mạnh ,thế mà bả cứ như tương. véo đến mấy cái bả mới la lên. Chỉ chờ có vậy e bổ nhào vô trong, đẩy bả ra ngoài và giả vờ ngủ, Mặc dù nhịp tim cứ như đánh trống tựu trường. Quay mặt vào góc tường,e cố trấn tĩnh, cũng chẳng hiểu liệu việc đó tiếp diễn tiếp nữa k, hay ng đó đã dừng lại rồi và thôi k nhìn e nưa?

Nỗi ám ảnh của cái sợ nó cứ theo e đến gần sáng. E có kể cho ngoại nhưng ngoại chỉ bào “Ngủ mớ”. (Ngoại e rất hay gặp con của ngoại- là dì, cậu e đã mất khi còn nhỏ- nên ngoại e vô cùng tin vấn đề tâm linh này nhưng lúc nào cũng chỉ bảo e mớ, mơ linh tinh để e k sợ, hay ám ảnh gì đấy)

Thế – Em im lăng và cứ sơ 1 mình. kể từ lúc đó. e bỏ luôn cái vụ chơi cưỡi ghế và cũng k bao giờ dám nằm ngủ đêm trên cái phản. Thấy cái ghế là cái cảnh đó lại ùa về, Cái lạnh chạy dọc sống lưng.

(E nói luôn là từ nhỏ e cứ hay bị ngủ mơ. cứ mơ thấy mình đi lung tung. )

Rồi tiếp 1 hôm nọ- ngày mà mấy cậu và chú e tụ tập lại nhậu nhẹt tơi bời, say tí bỉ. E với ngoại nằm ngủ chung, mấy ông cậu và chú thì nằm sát cửa gỗ ra vào. Tối đó, có tiếng gõ cửa và gọi. Cứ bảo” Cho tôi vào với, mở cửa ” (Giọng gọi k rõ ràng đâu, e nhớ là nó to và vọng vọng thê nào ấy) Vì cái giường e nằm thì quay đầu ở bên góc cửa(Sr e k bik diễn tả thế nào luôn) Giọng nói thì cứ như ngay sát mặt mình vậy. Còn mấy ông cậu thì say nằm lăn lóc sát cửa, Chả nhẽ k nghe thấy- CHÍNH XÁC LÀ AI CŨNG NGHE NHƯNG K AI DÁM ĐỘNG ĐẬY.

E nghe mà chẳng thấy ai chịu mở cửa, cứ nghĩ mọi người ngủ quên. Nhìn sang ngoại thì thấy ngoại mở mắt nhưng nằm im. e mới la lên ” Chờ con chút, con mở cho”. Ngoại e giật mình chụp miệng e k kịp. E mới hỏi nhỏ: “Sao vậy ngoại? để con ra mở” Ngoại bảo” IM lẶNG, ĐỪNG NÓI”

không gian im ắng được 1 chút rồi lại tiếp tục, vẫn câu cũ goi mở cửa và tiếng cào vào cửa. Mấy cậu e vừa nghe là nháy mắt nhau 1 phát là mở ra luôn, nhưng k hề thấy ai, dắt nhau rọi đèn nhìn ra trước và bên hông thử, cũng chẳng thấy gì(Nếu là người chạy đâu lẹ vậy?, trong khi tiếng đang gọi, cửa đang cào là cậu e mớ phát 1 ra luôn, vậy mà k có ai cả? MÀN ĐÊM IM ẮNG. KHÔNG AI BẢO AI MÀ MẤY CẬU ĐỒNG LOẠT ĐÓNG CỬA VÀ LUI RA XA CÁI CỬA ĐỂ NGỦ. Sáng dậy, mọi ng tụ tập bàn về chuyên hồi đêm. Hầu hết đều nghĩ chung 1 điều” Gặp rồi”

Nỗi sợ nó cứ tiếp diễn quài lun,E hết gặp rồi LẠI mơ. Giờ nghĩ lại k hiểu tại sao lúc nhỏ lại bị vậy. Nhớ lại cảnh mà giờ chẳng dám ngủ.

E MÀ MƠ là mơ liên tiếp, cách mấy hôm r mơ lại cảnh đó. cứ mơ quài vậy. E thấy xung quanh nhà ngoai e toàn HỌ( ng kHUẤT), Xung quanh chỉ có ghế là ghế. rồi thấy cả nhà , từ cậu mợ, dì, ngoại…. dăt tay nhau đứng xếp hàng và bị mấy người ngồi trên ngựa tra khảo (ik thời chiến tranh loạn lạc) Họ cứ hỏi, hỏi nhiều lắm, Hỏi xong rồi bắn tên, chém, đánh… Cảm giác thực lắm. Nỗi sơ trong mơ nó ám ảnh đến khi tỉnh dậy vẫn nhớ dc cảm giác đó là ntn.

Cứ thấy hoài cảnh đó – Thấy riết rôi lúc thức nhớ dc hết chi tiết luôn, vì cứ thấy cái cảnh đó trong giấc mơ quài lun.

Có lúc e nghĩ chắc e có gì đo hoặc là giác quan thứ 6 mạnh chẳng hạn.

Có đêm chả bik mộng hay tỉnh vì sáng dậy kể lại cũng k hỉu là thực hay giả. Vì lúc ngủ e chuyên gia đi tiểu đêm. Mà đi thì phải mở cửa sau, ra gôc xoài sau nhà , tiểu rồi mới vào. Trời ạ, cả 1 đoạn đường dài . Cũng vì sơ nên e toàn bảo ngoại dắt đi. Có hôm thì dắt, có hôm ngủ say quá thì e phải tự đi 1 mình. Lắm lúc ngồi mẹ luôn ngay cửa sau. Sáng dậy tính tiếp. Nhưng hôm đó e k dám ngồi làm luôn ngay cửa vì sợ ngoại thấy r la. Nên cố gắng mò ra phía sau.

Không có mở điện nha. Mắc quá rồi, chạy ra làm phát r vô liền nên k mở. E đi tè mà cứ 1 mắt mở, 1 mắt nhắm, đi cứ như mộng du.Đi ra gốc xoài, cạnh chuồng gà. e thấy ngoại e. Bà ngoại của e – bà đang gội đầu, xõa tóc dài xuống tới chân. E mới hỏi ” Con mới thấy ngoại ngủ mà, s ngoại lại gội đầu?”, “Ngoại nóng nên ra gôi cho mát, mới ra thôi”, e bảo” con đi tiểu, con tiểu xong zô ngủ trước nha”. Đi xong e vào giường lại thấy ngoại e nằm ngủ. Lạy Giời! V là gì? Ai ngoài kia? E mới nói nhỏ:” Con mới thấy Ngoại gội đầu quài sau đó”, Ngoại e im lặng.

Sáng e dậy mới nghĩ lại, vậy là có thc hay đang ngủ rồi mơ . Mới lại hỏi thử: Tối qua con có gọi ngoại dậy dẫn con đi tiểu k? Ngoại kiu có, mà buồn ngủ nên con tự đi. đi xong zô.

V là thấy thật à? Kể lại cho ngoại, ngoại e cứ nói” M toàn mơ”! V đấy

Tính em sợ thì sợ vậy, nhưng vẫn là điếc không sợ súng. Có hôm nhỏ bạn ghé ở lại ngủ chung. Tối cả nhà ngủ hết. 2 đứa lén dậy mò ra đường, đường điện sáng trưng, 2 đứa giỡn rồi có mấy ng chạy xe đêm hay dừng lại hỏi” con nhà ai mà k ngủ, ra đêm giờ này?” Mẹ, thiệt chớ giờ ngẫm lại hồi đó mà có bắt cóc, chắc có 2 suất miễn phí cho e với con bạn r.

Rồi lên lớp 4, mẹ dẫn e về nhà mẹ, vì sợ ở với ngoại riết rồi từ gia đình. Mà nhà e lại nằm gần khu nghĩa địa mới mệt.

Về đó gặp toàn lũ bạn lầy mà cũng toàn đứa k bik sợ là gì, đêm hôm gần 11, 12h tụ cả đám ngồi kể chuyện ma.chuyện của đứa này gặp, r đứa kia gặp, chuyện của ng lớn kể lại cũng đem ra góp vui nốt. E thì sợ thật, chui vào ngồi giữa. Cứ ngồi nghe tụi nó kể mà mún đái ra quần.

Trưa nắng hay chiều tà gì cũng vậy. Tụi nó cứ kéo nhau lên nhà linh( ở khu Nghĩa trang đấy ạ). Vào đó tụi nó ngồi tán doc, chơi năm mười, r tùm lum. đói thì hái xoài ăn. R có ai đi viếng nghĩa trang thì chờ họ đi r, xách cái bị tới xin trái cây, bánh cúng. Chắc chắn trong cái lũ đó có em. Tui nó cứ rủ e đi chung. Hồi đó cũng mù mờ nên chỗ nào có tụi nó thì đều có em.

Giờ có cho e cả triệu bảo lên đó1 bủi trưa, e cũng chạy dài.

Nhà e đang ở, cái căn nhà đó có gì đo mà thiệt tình e cứ bị trêu. Nhà có 4 ng, xóm e thì đông dân cư. Tối tối hay tập trung tán doc, tám chuyện. Mẹ em thì qua nhà cô hang xóm, thằng e thì tụ tập với mấy đứa kia, ba e thì sang nhà ông kia nhậu. Mà lại có cái luật,. Nhà phải có 1 đứa ở nhà koi nhà. Cứ k có đứa nào là ăn đòn cả đám. E thì lun bị gán cái mác… BẢO VỆ

Ở nhà 1 mình sợ lắm chứ, ở xóm e là nông thôn, đường làm gì có điên sáng trưng như thành phố. Đêm đến là tối hù, 1 mình nằm ở nhà mặc dù nghe tiếng tui bạn nó giỡn đầy ngoài đường nhưng nằm nhà 1 mình thì sợ vẫn hoàn sợ. Nhà hồi đó toan ván gỗ ghép lại, khe hở đầy ra.

Lúc đó e toàn tự trấn an mình, cứ tự bảo mình ngủ. Nằm trên giường mà cứ mong ba me về. chỉ cần vậy thôi là e mừng rúm. V mà k đâu nha.(Vì cứ gặp rồi nên e mang nỗi sợ , vì ở 1 mình e lại sợ nhỡ đâu lần nữa?)

E đang nằm, cố nhắm mắt. thì nghe bước chân. XẸT XẸT XẸT XẸT… chính là tiếng dép đấy, khi mang dép mà cứ lê trên nền lâu thì nó cứ xẹt xẹt vậy. E mừng và la lên ” Ba hả?” Im lặng……… rồi XẸT XẸT XẸT… ” Mẹ hả” Im lặng…. E bắt đầu hỉu điều gì đang hiện diện, nước mắt cứ thi nhau rớt…..

Nỗi sơ đó nó giống như 1 loại tra tấn vậy. tim cứ bình bich bình bịch…… mắt thì căng hết cỡ nghĩ cách thoát. Mún xông ra cửa màk k dám, nằm chịu tiếp thì k nổi. chẳng biết làm gì, cứ nằm và mong ba me về. Cứu e!

Vậy là cứ chút lại nghe XẸT XẸT…. tiếng động chính là kéo dài từ nhà dưới lên nhà trên đến cửa, r quay lại xuống nhà dưới. Có là thần kinh thép cũng bủn rủn đừng nói 1 đứa như e, hồi đó mới lớp 4. E nghĩ, mai có ăn đòn thì tuyệt đối cũng k ở nhà. Vậy mà lại cứ bị bảo ở nhà koi nhà. Mẹ e toàn đánh e suốt vì em lì, nên chỉ cần là me bảo e k dám nói ” NO”

Cái XET XẸT… e bị tới mấy lần, có hôm gặp, có hôm không.

Nhớ lại tiếng XET XẸT đó mà lạnh lưng.

1