K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

26 tháng 9 2018

Ngô Quyền (898 - 944) còn được biết đến với tên gọi Tiền Ngô Vương, là vị vua đầu tiên của nhà Ngô trong lịch sử nước ta. Năm 938, ông lãnh đạo nhân dân đánh bại quân Nam Hán trong trận Bạch Đằng lịch sử, chính thức kết thúc một ngàn năm Bắc thuộc, mở ra một thời kì độc lập lâu dài. Sau chiến thắng này, ông lên ngôi vua, trị vì từ năm 939 đến năm 944.

Lê Lợi

26 tháng 9 2018

nha bac Bao co 2 dua con ten  la Bao va Lam. Thuong ngay thi khi bo nhac thi Bao vao hoc bai  ngay nhung bong mot hom thi khi bo da nhac nho nhung ban ay khong vang loi. Nen ngay mai ban ay bi diem thap vi khong hoc bai. Tu do tro di ngay nao ban ay cung lam bai rat som

26 tháng 9 2018

Shitbo luon de

26 tháng 9 2018

I Love BTS

26 tháng 9 2018

fan bts a giong to

26 tháng 9 2018

Mik lên Cốc Cốc nha bạn !

Không chép sách giải hoặc lên google !

Hai cụm từ : Đoạt sáo (cướp giáo) và cầm Hồ (bắt giặc) được đặt ở đầu mỗi câu thơ giống như những nốt nhấn trong khúc ca đại thắng. Giọng thơ sảng khoái, hào hùng, phản ánh khí thế bừng bừng của dân tộc ta thời ấy. Từ vua quan, tướng sĩ đến dân chúng ai cũng hả hê, sung sướng, tự hào.

Hai câu thơ ngũ ngôn tứ tuyệt với nhịp thơ nhanh, gấp và các động từ biểu thị động tác mạnh mẽ, dứt khoát (đoạt: cướp lấy; cầm: bắt) thể hiện nhịp độ dồn dập, sôi động, quyết liệt của chiến trận. Tác giả không dừng lâu ở những chiến công và cũng không tỏ ra say sưa với chiến thắng nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được niềm phấn khởi, kiêu hãnh vô bờ toát lên từ âm hưởng của bài thơ.

Mùa hè năm Ất Dậu là một mốc son trọng đại trong lịch sử chống ngoại xâm của dân tộc. Hiện thực sôi động đã truyền cảm hứng vào những Vần thơ hùng tráng khiến bài thơ mang đậm phong vị anh hùng ca.

Nhà thơ đã sử dụng thủ pháp liệt kê và phép đối để làm nổi bật hai sự kiện lịch sử mang tầm chiến lược. Chiến thắng Chương Dương diễn ra sau nhưng lại được nói đến trước là do nhà thơ đang sống trong không khí hào hùng của chiến tháng Chương Dương vừa diễn ra. Kế đó, nhà thơ làm sống lại không khí sôi động của chiến thắng Hàm Tử trước đó chưa lâu.

P/s : Không nhận gạch đá !

26 tháng 9 2018

Động vật nguyên sinh có lợi trong ao nuôi cá: trùng roi, trùng giày, trùng lỗ, trùng cỏ,...

26 tháng 9 2018

trùng roi,trùng giày,trùng biến hình,...tất cả đều là những mắt xích quan trọng trong chuỗi thức ăn và là 1 món ăn ưa thích ủa những đv ao hồ

26 tháng 9 2018

Trả lời:

Tất nhiên là bài tả ngôi nhà của emm gòi

...............

26 tháng 9 2018

em học lớp 4 mà theo em chị nên viết bài văn tả ngôi nhà của chị

26 tháng 9 2018

Sáng-tối

Chiều-trưa

Đất-trời

trời -đất

26 tháng 9 2018

Sáng nắng ciều mưa

đất thấp trời cao

26 tháng 9 2018

rong truyện ” tôi đi học” của tác giả Thanh Tịnh, ông đã rất thành công trong việc sử dụng các nghệ thuật tinh tế, nhẹ nhàng, mà vô cùng sâu sắc kết hợp với các ngôn ngữ giàu hình ảnh giàu gợi hình, gợi cảm với giọng điệu nhẹ nhang em dịu đã góp phần tạo nên chất thơ, chất trữ tình trong truyện.

Vậy, chất thơ là thế nào? chất thơ là một nét đẹp tạo nên giá trị tư tưởng và nghệ thuật của truyện ngắn, chất thơ được thể hiện qua những vấn đề nổi bật, đặc sắc, giàu cảm xúc. Trước hết, chất thơ thể hiện ở chỗ truyện ngắn không có cốt truyện mà chỉ là dòng chảy cảm xúc là những tâm tư tình cảm của một tâm hồn trẻ dại trong buổi khai trường đầu tiên với những cảm xúc êm dịu ngọt ngào, man mác buồn thơ ngây trong sáng, cùng tâm trạng tưng bừng, rộn rã, mơn mác, nao nức hồi hộp khi được cắp sách tới trường đã làm rung động lên những cảm xúc. Chất thơ đã toát lên từ những tình tiết sự việc dạt dào cảm xúc bằng những câu văn những hình ảnh hay và sinh động như” mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã đi quen, lại lắm  lần nhưng lần này tự nhiên thấy lạ. Vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đi học, ” mấy cậu học trò mới bỡ ngỡ đứng nép bên người thân chỉ dám nhìn một nửa hay dám đi từng bước nhẹ. Họ như con chim con, nhưng còn ngập ngừng e sợ. Chất thơ toát lên từ cảnh sắc thiên nhiên rất thơ mộng nên thơ trong trẻo, thể hiện qua thời điểm cuối thu và hoàn cảnh lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc”. Chất thơ tỏa ra từ giọng nói ân cần, cặp mắt hiền từ  và cảm động của ông đốc từ gương mặt tươi cười của thầy giáo trẻ. Tất cả đều dành cho trẻ thơ những tình cảm dịu dàng trìu mến. Chất thơ còn tỏa ra từ tấm lòng yêu thương con hết mực của mẹ trong truyện đã bốn lần Thanh Tịnh nói về bàn tay mẹ qua những câu văn hay như ” mẹ nắm tay tôi”, ” các cậu chỉ theo sức mạnh kéo dìu các cậu từ trước”. ” Tôi cảm thấy sau lưng tôi có một bàn tay dịu dàng đẩy tôi tới trước”, ” một bàn tay quen nhẹ vuốt mái tóc tôi”. Như vậy, hình tượng bàn tay mẹ đã được tác giả thể hiện một cách tinh tế và biểu cảm để nói lên tình thương con bao la vô bờ bến của mẹ. Chất thơ còn được thể hiện qua hình ảnh so sánh đẹp đẽ đầy thú vị.

Trong truyện, tác giả đã đưa ra hình ảnh so sánh đẹp rất hay. Chất thơ được thể hiện ở giọng văn nhẹ nhàng, trong sáng, gợi cảm ở âm điệu tha thiết cũng góp phần diễn tả thành công cảm nghĩ của nhân vật. Chất thơ còn thể hiện ở chỗ tạo được sự đồng cảm đồng điệu của mọi người gợi cho người đọc nhớ lại về những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ khi được cắp sách tới trường vào một mùa thu- mùa tựu trường.

Qua câu truyện tôi đi học giàu chất thơ, tác giả như muốn thể hiện một tâm hồn khao khát bay cao với một niềm hi vọng ước ao hoài bão lớn lao để vươn tới một chân trời mới, một tương lai đang phơi phới chào đón trẻ thơ.

26 tháng 9 2018

Nhà sách! Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu em. Em đang muốn tìm một nơi thoải mái để giết thời gian, tìm một không gian vui thú để tận hưởng những giây phút được nghỉ những tiết cuối. Đang mải xem sách thì một bống người va vào em làm rơi một vài quyển sách xuấng đất. Em và người ấy vội vã nhặt lên... và khi ngẩng lên thi em chợt nhận ra cô, người thầy đã dạy em từ nhiều năm trước.

Cô bây giờ sao khác xưa nhiều quá! Cô gầy hơn, xanh xao hơn nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp thanh khiết và giản dị. Đó là một điều cô luôn có và không bao giờ mất. Em rối rít như chứ chim nhỏ đón mẹ về. Chào cô, hồi thăm sức khoẻ cô, ôm cô... Bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa đã theo thời gian trôi đi những tưởng không bao giờ trở lại. Thế nhưng giờ đây khi gặp lại cô, lòng em lại bổn chồn, xao xuyến... Bao nhiêu kỷ niệm lại quay về. Em hỏi cô biết bao nhiêu câu hỏi. Cô vui lắm, cô gặp lại đứa học trò quậy phá cô cả một năm học. Ánh mắt cô trìu mến và dịu dàng hơn bao giờ hết:

- Dạo này em học ra sao rồi?

Giọng cồ vần ấm áp như xưa. Giọng nói ấy gợi trong em biết bao nhiêu kỷ niệm... Nhớ năm xưa, cô luôn nhẹ nhàng khuyên bảo khi em sai sót, nghịch phá.

Em cười có vẻ mắc cỡ rồi trả lời cô:

- Em học cũng thế thôi cô ạ! Nhưng mà cũng có thể gọi là giỏi, thưa cô. Có bao giờ em phụ lòng cô về học tập đâu, phải không cô. Cô ơi, sao dạo này cô có vẻ yếu vậy cô. Cô cười nhẹ nhàng bảo:

- Sao em không hề thay đổi vậy. Em luôn hỏi cô những câu hỏi mà không học sinh nào hỏi...

- Cô ơi, sao cô cười mà không thật sự vui vậy cô? Cô đang giận em chuyện gì phải không cô?

Cô bảo:

- Em lại thế nữa rồi! Cô không sao cả, cô không bị gì hết, em đừng lo.

Em vừa nghe vừa chăm chú nhìn cô và khi em thấy một vết sẹo nhỏ nằm chếch ở mắt trái của cô thì dường như có một dòng kỷ niệm hiện lên trong lòng em. Em vén tóc cô và nhìn lại vết sẹo do chính em gây ra. Em hỏi cô:

- Cô ơi, cô có nhớ vết sẹo này không?

- Làm sao cô quên được, hở em?

Ngày ấy, cô có nhớ không? Đó là một buổi tối cô dạy cho những học sinh yếu ở lớp, một buổi tối đầy trăng sao. Cô có việc phải đi ra ngoài. Bọn em giả ma để hù nhau và còn dùng đá chọi nhau. Không ngờ vô tình em đã ném dá trúng vào đầu cô. Cô ôm đầu và ngã khụy xuống. Máu, máu tuôn ra thấm đầy tay cô và cô được đưa vào bệnh viện. Nhìn mọi người đưa cô đi mà lòng em như nặng ngàn cân. Nước mắt tuôn trào ra như suối. Em hối hận vô cùng. Cả một khoảng trời như sụp đổ trước mặt em. Em bỗng cảm thấy sợ sợ mất cô, sợ cô không dạy cho chúng em nữa. Cái sợ như  ăn mòn cả tim gan em...

- Cô ơi... ngày đó cô... giận em lắm phải không cô?

Em hỏi cô một cách rụt rè vào đầy lo lắng nhưng cô lại trả lởi nhẹ nhàng và hiền từ:

Không, cô không hề giận em! Cố chỉ không hiểu tại sao ngày xưa em lại nghịch phá đến thế. Những trò đùa của em lúc đó cũng hơi quá nhưng cô nghĩ em không hề có ác ý, phải không? Em luôn chọc cười lớp để giảm bớt cái không khí câng thẳng trong những giờ học mà. Có khi cô thầm nghi em nên là nam hơn là nữ...

Em cười bẽn lẽn và nghĩ sao cô lại luôn dịu dàng với em đến thế. Cô luôn như một người mẹ thứ hai của em luôn dạy dỗ và an ủi em khi khó khăn, thiếu thốn...

Trời đã về chiều. Em cùng cô ra khỏi nhà sách và chuẩn bị ra về. Phía chân trời xa, hoàng hôn đang ánh lên một màu vàng cam tuyệt đẹp. Ánh hoàng hôn như vui mừng hòa quyện với cô và em. Giã biệt cô và trên đường về nhà, lòng em cảm thấy lâng lâng khi hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ hôm nay.

k mk nha

27 tháng 9 2018
 

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới. 
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm ''lận đận'' với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:''chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học''. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn ao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ôg và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:" Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẽ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điễm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói:"thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẩu cho các bạn noi theo....'' thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."

26 tháng 9 2018

ôi sao mà khó dữ vậy?
 

26 tháng 9 2018

ông chồng là hung thủ vì quản gia không nói vợ ông bị gì
kết luận ông chồng là thủ phạm