K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

19 tháng 3 2020

Vào một buổi sáng chủ nhật, ba cho em và em trai đi chơi công viên. Khung cảnh buổi sáng ở đây thật là đẹp.
Bầu trời cao vút, trong xanh như một chiếc màn khổng lồ bao bọc khắp thế gian, được trang trí bởi nhứng đám mây trắng, xốp trôi bồng bềnh như một đàn cừu non đang gặm cỏ. Nắng lên, vạn vật như bừng tỉnh, những chú chim bắt đầu cất tiếng hót trong trẻo, líu lo tạo nên bản giao hưởng "Chào đón ngày mới bắt đầu".
Những luống hoa Mào Gà, Cúc, Thược Dược...thi nhau khoe áo mới, những chiếc áo rực rỡ sắc màu, hẵng còn đọng đầy sương làm mê hoặc lũ ong bướm dập dờn tới lui. Hai bên đường đi là những tán lá cây xanh mát đang rì rào chuyện trò với nhau trong làn gió sớm. Ông mặt trời tươi cười rạng rỡ, không còn cảm giác uể oải sau một đêm dài ngủ say, ông thả vài tia nắng non tinh nghịch chạy đuổi nhau trên trên những bãi cỏ xanh quanh chiếc hồ lớn ở giữa công viên. Những tia nắng sớm của ông chiếu xuống mặt hồ trong vắt, phản chiếu thành vô số những đốm tròn lấp lánh như những đồng tiền bạc. Trong làn gió nhè nhẹ của buổi sớm mai, mặt hồ lăn tăn những con sóng nhỏ nhìn như nước đang rung rinh làm cho bóng cây, ghế đá...in trên mặt nước cũng như rung rinh theo.
Đằng xa các bà, các cô đang cùng tập luyện bài múa quạt tập thể, những cánh quạt lên, xuống trông như những cánh bướm dập dờn bay. Còn các ông, các chú đang tập Thái cực quyền với những dộng tác dẻo dai, khỏe mạnh. Em và em trai cùng các bạn nhỏ khác cùng chạy quanh hồ, thi nhảy dây, rồi cùng chơi bập bênh, xích đu và chơi cầu trượt, trò mà em trai em rất thích. Khi nắng lên cao, sau những hoạt dộng thể thao, thư giãn chúng em theo chân ba cùng các bà, các ông ra về.
Đi công viên vào sáng sớm thật thích, được ngắm cảnh đẹp, được hít thở không khí trong lành và thao hồ chạy nhảy, đùa vui. Em rất thích công viên và mong vào mỗi buổi sáng ngày nghỉ sẽ được ba cho đến đây.

19 tháng 3 2020

Nếu ai đã từng đến Hà Nội du lịch, ngoài những danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Hà Nội, chắc nhiều người đã tới Công viên nước Hồ Tây - một địa điểm vui chơi, giải trí đầy hấp dẫn. Nhìn từ xa, công viên nước nổi bật với chiếc đu quay khổng lồ, sừng sững. Từ cách cổng công viên vài chục mét, ta có thể bất ngờ khi thấy cái cổng cao, to nổi bật dòng chữ sặc sỡ “Chào mừng quý khách đến với Công viên nước Hồ Tây”. Vào trong công viên, ta sẽ nhìn thấy rất nhiều chiếc phao xanh, đỏ, tím, vàng chất thành từng đống. Ở công viên có rất nhiều trò chơi dành cho cả người lớn và trẻ em. Nhưng vui vẻ và hào hứng nhất là khu vui chơi dành cho trẻ em. Vào đây, bạn nhỏ nào cũng mê ngay bởi có bao nhiêu là trò chơi. Nào là trò rồng thép Thăng Long, ai chơi cũng phải hãi hùng; trò bạch tuộc khiến người ta chóng mặt, quay cuồng; trò đu quay khổng lồ mà chỉ cần ngồi trên đó là có thể nhìn thấy toàn cảnh công viên và xa hơn nữa... Trong công viên, các hồ nước đều xanh ngắt một màu. Ô kìa! Tại các hồ đầm dành cho trẻ em, các cô bé, cậu bé đang nô đùa ầm ĩ, chạy đuổi nhau dưới nước. Đằng kia hồ tạo sóng như một bãi biển thu nhỏ, thích thú làm sao. Những con sóng nhấp nhô, xô vào bờ khiến ai cũng có cảm giác như mình đang ở biển. Lại còn dòng sông lười nữa chứ! Chỉ cần mượn một cái phao, ôm lấy nó rồi nhảy tõm xuống nước là tự dòng nước uốn lượn như con rắn ấy sẽ đưa mình đi... Trưa, ông mặt tròn, to, lơ lửng trên không, tuôn những tia nắng nóng như đổ lửa làm nền gạch nóng ran. Nhưng cái nắng ấy không làm cho bọn trẻ ngần ngại. Đến khi phải có người lớn ra nhắc nhở, các bạn nhỏ mới chịu nghỉ để ăn uống. Em thấy các trò chơi trong công viên nước dều được bày biện hợp lí, đẹp mắt. Chính các trò chơi ấy đã tạo cho công viên nước khung cảnh rực rỡ sắc màu khiến ai đến đây cũng đều cảm thấy thích thú và vui vẻ. Đất nước ta ngày càng đổi mới, văn minh, hiện đại. Không chỉ ở Hà Nội mà nhiều thành phố, trẻ em bat đầu được hưởng những dịch vụ giải trí hoàn hảo. Em ao ước, mọi nơi trên đất nước ta đều có khu vui chơi giải trí thú vị và tuyệt vời dành cho trẻ em.

Học tốt

5 tháng 2 2021

dài quá ko làm được

20 tháng 3 2020

Vào một buổi sáng chủ nhật, ba cho em và em trai đi chơi công viên. Khung cảnh buổi sáng ở đây thật là đẹp.
Bầu trời cao vút, trong xanh như một chiếc màn khổng lồ bao bọc khắp thế gian, được trang trí bởi nhứng đám mây trắng, xốp trôi bồng bềnh như một đàn cừu non đang gặm cỏ. Nắng lên, vạn vật như bừng tỉnh, những chú chim bắt đầu cất tiếng hót trong trẻo, líu lo tạo nên bản giao hưởng "Chào đón ngày mới bắt đầu".
Những luống hoa Mào Gà, Cúc, Thược Dược...thi nhau khoe áo mới, những chiếc áo rực rỡ sắc màu, hẵng còn đọng đầy sương làm mê hoặc lũ ong bướm dập dờn tới lui. Hai bên đường đi là những tán lá cây xanh mát đang rì rào chuyện trò với nhau trong làn gió sớm. Ông mặt trời tươi cười rạng rỡ, không còn cảm giác uể oải sau một đêm dài ngủ say, ông thả vài tia nắng non tinh nghịch chạy đuổi nhau trên trên những bãi cỏ xanh quanh chiếc hồ lớn ở giữa công viên. Những tia nắng sớm của ông chiếu xuống mặt hồ trong vắt, phản chiếu thành vô số những đốm tròn lấp lánh như những đồng tiền bạc. Trong làn gió nhè nhẹ của buổi sớm mai, mặt hồ lăn tăn những con sóng nhỏ nhìn như nước đang rung rinh làm cho bóng cây, ghế đá...in trên mặt nước cũng như rung rinh theo.
Đằng xa các bà, các cô đang cùng tập luyện bài múa quạt tập thể, những cánh quạt lên, xuống trông như những cánh bướm dập dờn bay. Còn các ông, các chú đang tập Thái cực quyền với những dộng tác dẻo dai, khỏe mạnh. Em và em trai cùng các bạn nhỏ khác cùng chạy quanh hồ, thi nhảy dây, rồi cùng chơi bập bênh, xích đu và chơi cầu trượt, trò mà em trai em rất thích. Khi nắng lên cao, sau những hoạt dộng thể thao, thư giãn chúng em theo chân ba cùng các bà, các ông ra về.
Đi công viên vào sáng sớm thật thích, được ngắm cảnh đẹp, được hít thở không khí trong lành và thao hồ chạy nhảy, đùa vui. Em rất thích công viên và mong vào mỗi buổi sáng ngày nghỉ sẽ được ba cho đến đây.

 Câu 1, Thứ tự kể trong đoạn văn sau là :" Những động tác thả sào, rút sào rập ràng nhanh như cắt. Thuyền cố lấn lên. Dượng Hương Thư như một pho tượng đồng đúc, các bắp thịt cuồn cuộn, hai hàm răng cắn chặt, quai hàm bạnh ra, cặp mắt nảy lửa ghì trên ngọn sào giống như một hiệp sĩ của Trường Sơn oai linh hùng vĩ. Dượng Hương Thư đang vượt thác khác hẳn dượng Hương Thư ở...
Đọc tiếp

 Câu 1, Thứ tự kể trong đoạn văn sau là :

" Những động tác thả sào, rút sào rập ràng nhanh như cắt. Thuyền cố lấn lên. Dượng Hương Thư như một pho tượng đồng đúc, các bắp thịt cuồn cuộn, hai hàm răng cắn chặt, quai hàm bạnh ra, cặp mắt nảy lửa ghì trên ngọn sào giống như một hiệp sĩ của Trường Sơn oai linh hùng vĩ. Dượng Hương Thư đang vượt thác khác hẳn dượng Hương Thư ở nhà, nói nawg nhỏ nhẹ, tính nết nhu mì, ai gọi cũng vâng vâng dạ dạ."

A. Không theo thứ tự nào

B. Nhân vật chính vượt thác - nhân vật chính ở nhà

C.Từng động tác thả sào rút sào kết hợp so sánh dượng Hương Thư khi ở nhà

D. Từng động tác rút sào của dượng Hương Thư

Câu 2, Đoạn văn trên có bn từ láy ?

A. Sáu từ                                 B. Năm từ                                     C. Bốn từ                                              D. Ba từ

Giúp mk nha, mk đang cần gấp

0
19 tháng 3 2020

Em có suy nghĩ rất buồn vì sự lừa dối của mình đã hại cho bạn một cái chết đau đớn và em cảm thấy rất hồi hận về trò đùa em đã gây ra trước đó

Viết bởi: Giáo viên X

Truyện ngắn: HOA NỞ GIỮA TRỜI ĐÊM

Đó là một cuộc chiến rất khốc liệt.

Nó đã diễn ra nhiều ngày liền. Kẻ thù rất mạnh, ta không biết bọn chúng từ đâu xuất hiện, nhưng bọn chúng có hình dáng kì lạ lắm, hơn nữa còn hung hãn và đáng sợ hơn rất nhiều so với đám khác mà ta biết.

Vùng đất xinh đẹp ta đang sinh sống có tên là Cơ Thể Người, bọn ta sinh ra đã mang trong mình sứ mạng bảo vệ nơi đây. Ta cùng một đám mà bọn ta hay gọi là Hồng Cầu sinh ra từ một tòa thành tuyệt đẹp có tên là Tim, nơi đó chưa đựng mọi sự yêu thương thổn thức của vùng đất này. Hằng ngày bọn ta tiến vào con đường Mạch Máu để đi tuần khắp vùng đất, nhiệm vụ của bọn đỏ lòe đỏ loẹt kia là sửa chữa, tu bổ cho Cơ Thể Người, còn công việc của bọn ta thì nguy hiểm hơn một chút, đó là ngăn cản bọn kẻ thù từ bên ngoài.

Từ lúc sinh ra cho đến nay, có một câu hỏi luôn khiến ta boăn khoăn là: “tại sao vùng đất của bọn ta xinh đẹp đến vậy, lại cứ cách vài hôm là có một bọn đến tàn phá?”

Có một đám tạp nham mang tên Cảm là ghé ngang nhiều nhất, đến mức mà bọn ta chẳng cần làm gì nhiều, vài bữa là bọn chúng tự vác xác đi do không làm gì nổi Cơ Thể. Lâu lâu bọn chúng lại dẫn theo đám đồng minh mang tên Ho, Sốt, Sổ Mũi. Đây là cái lũ vừa yếu vừa nhây, nghĩ mà chán với tụi nó.

Bọn này quen mặt quá rồi, không có gì đáng nhắc.

Một lần đó, ta nhớ có một bọn hung hãn hầm hố mang tên Thủy Đậu, chúng nó vào cả vùng đất rung chuyển và đỏ ửng cả lên, trông vô cùng nghiêm trọng. Tưởng như nào, ấy vậy mà dưới sự giúp sức của vài anh bạn thân thiện mang tên Thuốc cũng đến từ bên ngoài, bọn chúng đã một đi không trở lại.

Một lần khác, có một bọn gọi là Sốt Xuất Huyết, bọn này khá khoai, bao nhiêu viện binh kéo đến cũng phải mất hơn hai tuần mới tiêu diệt được bọn chúng, vùng đất xinh đẹp của ta bị tàn phá vô cùng nặng nề, nhắc đến mà đau lòng.

Thật ra cũng có vài bọn rất ngoan, như Uốn Ván, Viêm Gan B…, bọn chúng được gắn cái mác vắc xin, nên hiền lành và rất chịu nghe lời.

Nhưng…

Lần này hoàn toàn không giống, bọn trước mắt ta hiện tại vô cùng mạnh mẽ và hung bạo, bọn ta hoàn toàn không thể đứng vững trước sức công phá của chúng. May mắn là viện binh đến từ bên ngoài cũng khá đông, Cơ Thể xinh đẹp của bọn ta mới trụ vững đến giờ.

Ta nhớ đó là một trận chiến rất khốc liệt, ta tỉnh dậy giữa những cái xác của đồng đội, quân đội của ta chắc đã rút đi từ lâu, mọi người chắc ai cũng tưởng ta đã hi sinh.

Giữa cái chiến trường hoang tàn này, ta cũng chẳng biết làm gì, đành chờ mong một đội tuần tra vào hôm sau.

Bỗng nhiên…

Ta phát hiện có một kẻ cũng đang trong hoàn cảnh tương tự, hắn là một tên đen láy cả người đầy gai, đương nhiên là một kẻ trong bọn kia, hắn bây giờ có vẻ đang bị thương, ngồi một góc.

Không hiểu sao, bản tính tò mò lại trỗi dậy lúc này, ta mon men đến gần hắn.

Quan sát ở cự ly gần thế này, ta mới có dịp nhìn rõ diện mạo của tên kia.

Đen láy, đầy gai nhọn và sẹo, khuôn mặt không chút biểu cảm, như tỏa ra một luồng hơi lạnh, khiến ai nhìn vào đều rét run, ta để ý thấy trên mặt của hắn cũng có một vết sẹo dài cắt ngang.

“Thứ màu trắng xấu xí, né xa ta ra.”

Cái giọng khản đặc phát ra khiến ta không khỏi giật mình

Ta vẫn dùng ánh nhìn săm soi hướng vào hắn, ta cũng không hiểu tại sao lúc đấy mình lại gan dạ đến nhường ấy. Có lẽ do hắn gọi ta là thứ màu trắng xấu xí, nói sao nhỉ, tính toán kỹ ra thì trong đội của mình, ta được xếp vào những Bạch Cầu có hình dáng đẹp nhất đấy chứ, tại sao hắn dám gọi ta như thế?

Ta cũng lười di chuyển, đành ngồi xuống tại chỗ, tiếp tục nhìn hắn.

Hắn chẳng thèm nhìn lại ta.

Một vòng tuần hoàn trôi qua, không có đội tuần tra nào đi ngang cả.

Cũng không có đội quân nào đến tìm hắn cả.

Ta cảm thấy có chút buồn chán, chợt nhớ ra vấn đề bấy lâu bản thân tò mò, ta buột miệng hỏi hắn: “Tại sao các ngươi cứ phải tàn phá vùng đất của ta?”

Hắn sẽ trả lời ta ư? Đương nhiên là không rồi, nhìn cái bản mặt chẳng chút thân thiện nào của hắn đi, điều đó đâu dễ xảy ra.

Nhưng ta vốn là một kẻ vừa tò mò lại kiên trì, vì tò mò nên mới kiên trì, và cũng vì kiên trì nên mới tò mò.

“Ngươi nghĩ sao nếu chúng ta chung sống hòa bình?”

“Ngươi thấy chỗ này có đẹp không?”

“Ngươi thich đánh nhau đến vậy à?

Ta không nhớ rõ mình đã hỏi hắn bao nhiêu câu.

Cuối cùng dường như tên kia cũng đạt đến ngưỡng giới hạn của mình, bỗng nhiên hét toáng vào mặt ta: “Ngươi có im đi không?”

Ta giật mình một cái, suýt nữa bật khóc.

Hắn gầm gừ: “Ngươi cho rằng bọn ta muốn tàn phá lắm sao? Ngươi cho rằng bọn ta muốn trở thành thứ mà ai cũng căm ghét sao? Ngươi cho rằng bọn ta muốn đến đây lắm sao?”

Nói xong hắn lại im bặt.

Từ lúc đó, ta cũng không hỏi hắn thêm gì nữa.

Lại một vòng tuần hoàn nữa trôi qua.

Mọi chuyện vẫn không có gì khởi sắc, nhưng bỗng nhiên ngay vị trí của bọn ta, xuất hiện một vài ba tên Cảm Cúm, bọn này thường nhân cơ hội loạn lạc mà tranh thủ đánh lén, ta đương nhiên vô cùng căm ghét.

Bọn chúng vừa thấy ta, e sợ lui lại vài bước, sau đó dường như nhận ra ta chỉ có một mình và đang bị thương, ba tên lại hùng hổ tiến lên.

Vì vinh quang Bạch Cầu, ta há lại sợ mấy tên lôm côm, nhưng tinh thần và thể trạng không phải lúc nào cũng tỷ lệ thuận, vừa được vài ba đòn, ta bị ba tên dồn vào chân tường, ngay khi ta tưởng cuộc đời oanh liệt của mình sắp kết thúc vào tay mấy tên chiếp hôi này, thì một việc đột ngột xảy ra.

Ta bất ngờ!

Ba tên kia cũng bất ngờ!

Nếu đồng đội và đám kẻ thù của ta xuất hiện ở đây chắc chắn cũng bất ngờ!

Cái gã kia, không nghe nhầm đâu, chính là cái gã cục súc kia đấy, hắn đứng trước mặt ta, khuôn mặt sẹo trừng lên đầy hung ác, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống bọn kia: “Cút ngay! Trước lúc ta cho các ngươi vào bụng.”

Ba tên kia hồn vía lên mây, vội vã chạy mất.

Ta cũng chẳng kém cạnh, ba hồn bảy vía chưa kịp về thì hắn đã rời đi, trở về cái góc của mình.

“Sao lại cứu ta?” Ta lắp bắp.

“Không biết!” Hắn trả lời vô cùng ngắn gọn.

“Dù sao cũng cảm ơn”. Ta ngượng ngùng nói

Hắn ta không trả lời.

Ta không biết đã mấy vòng tuần hoàn rồi nữa.

Chỉ biết ta sắp chết vì chán rồi.

“Ngươi tên gì?” Ta nhất thời buồn miệng, lập tức chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận một phen lồi lõm từ gã kia.

Nhưng không, hắn lại đáp lời ta: “Corona!”

“Cái tên nghe Tây nhỉ? Bọn xâm lăng trước giờ toàn những cái tên buồn cười, Cảm, Ho, Sốt, có một tên nghe hơi hay hay hơn là Sốt Siêu Vi, cái tên Tây như ngươi lần đầu ta mới nghe đấy.” Ta vô cùng ngây ngô nói với hắn.

Tên kia nhìn ta, mặt đơ ra, chắc hắn không hiểu cái cụm từ “nghe Tây” của ta có ý nghĩa gì, thật ra cụm từ này ta học lõm được từ chúng bạn, chứ cũng có biết nó có ý nghĩa ra sao, chỉ là sẵn dịp sử dụng.

“Này Cô…rô..”

“Corona!”

“À ừ! Cô rô… na! Ngươi từ đâu đến?”

Hắn chẳng thèm nhìn ta lấy một cái, cứ thế lạnh giọng nói: “Từ một nơi mang tên Cơ Thể Dơi, chỗ đó không rộng lớn như chỗ của bọn ngươi, nó tối tăm chật hẹp, nhưng bọn ta sống ở đó rất vui vẻ.”

Ta tròn mắt: “Thế tại sao?”

Tên hiểu ý câu hỏi kia của ta, tiếp tục kể: “Ta cũng chẳng biết tại sao? Một ngày vùng đất của bọn ta bị đem đi làm thí nghiệm, bọn ta bỗng nhiên trở nên biến dị, không thể kiếm soát được hành vi của mình, hung hãn và điên cuồng hơn rất nhiều.”

Ta hơi bất ngờ, không nghĩ ra tên xấu xí này lại có một quá khứ như vậy.

Hắn lại tiếp lời: “Từ lúc đó, bọn ta sinh sôi rất nhanh, lại dễ dàng bước ra thế giới bên ngoài, Cơ Thể Người của bọn người là vùng đất khiến chúng ta rất kích thích, khi chạm vào vùng đất này, bọn ta như trở về với bản năng, hưng phấn đến cực điểm, vì thế bọn ta đã xâm chiếm rất nhiều vùng đất này. Hiện nay tên bọn ta bị kêu vang và nguyền rủa khắp nơi.”

Ta im lặng, cũng chẳng biết nói gi với hắn nữa.

Một vòng tuần hoàn nữa qua đi.

“Ngươi sống vì điều gì?”

Lần này thật bất ngờ, hắn lại là người lên tiếng trước.

Ta lập tức đáp: “Sứ mệnh của ta là bảo vệ nơi đây, từ khi sinh ra cho đến khi trước đi, ta rất vui vẻ và tự hào với sứ mệnh này.”

Nhìn bộ dạng của ta, hắn thở dài: “Ta cũng từng có thời gian vui vẻ như ngươi, lúc đó chẳng ai biết đến cái tên của ta, chẳng nơi nào bị chúng ta tàn phá, không phải là chuỗi ngày chiến đấu bất chấp mạng sống như bây giờ, lúc đó, bọn ta được vùng đất của mình đua đi khắp nơi, ngắm bầu trời đêm rộng lớn ngoài kia, thật tự do biết mấy.”

Ta đành nhanh nhẩu nói: “Này Cô rô! Ngươi cũng có thể trở về ngày tháng như vậy mà.”

Hăn lắc đầu, gai nhọn xù cả lên, dường như rất kích động: “Muộn rồi! Đối với bọn biến dị như bọn ta, tàn phá hoặc chết, đó là con đường duy nhất.”

Ta vẫn chưa hiểu lắm câu nói của hắn.

Hôm đó cũng là một ngày bình thường, ta với hắn lại theo thói quen trò chuyện, bỗng nhiên cả vùng đất của ta sáng rực lên.

Một quân đoàn kéo đến trước mặt bọn ta.

Nhìn bộ dáng của bọn họ, chắc là viện binh từ bên ngoài.

Ta trước hết là vô cùng vui mừng, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cả người ta run lên, sự sợ hãi kéo dài từ đầu đến chân, ta quay sang nhìn hắn, chỉ lắp bắp buông một câu: “Ngươi… chạy đi.”

Hắn mỉm cười nhìn ta, lần đầu tiên ta được thấy nụ cười trên khuôn mặt thô kệch của hắn, hóa ra lại hồn nhiên, thanh khiết đến vậy, vết sẹo kia bỗng nhiên trở thành một loại hoa văn thật đẹp, thật ra không biết từ khi nào, ta chẳng còn thấy vết sẹo đó đáng sợ nữa rồi.”

“Bạch Cầu nhỏ, thật ra ngươi rất xinh đẹp.”

Đó là câu cuối cùng hắn nói với ta.

Đội quân chi viên đang làm công tác báo cáo, ta cũng được trở về với tòa thành Tim để nghỉ ngơi.

“Báo cáo! Toàn bộ Corona đã bị tiêu diệt! Nơi này đã trở lại trạng thái bình thường.”

Ta nghe thấp thoáng tiếng ai đó đến từ đoàn viện binh.

Vùng đất xinh đẹp của ta lại bình yên rồi.

Đây là một việc rất vui, ta phải reo lên vui sướng như mọi khi chứ nhỉ?

Nhưng tại sao ta không làm được, ta lại thấy mình nặng trĩu, ta thấy thật trống trải.

Hôm đấy, bọn ta đi thu dọn một vết thương bị hở, ngăn chặn bọn xâm nhập từ bên ngoài, bỗng nhiên …

Ta nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao!

“Cô rô! Ngươi có đâu đó ngoài kia, ngắm nhìn trời sao cùng ta không?” Ta khẽ lẩm bẩm, bỗng nhiên cảm thấy mặt có chút ướt.

Mặc dù đen láy, nhưng những vì sao lấp lánh trên kia đẹp thật! 

Đẹp như chính nụ cười của hắn vậy!