Bài làm

Có thể nói "Trong những năm tháng đã qua, bà ngoại có lẽ chính là anh hùng của mọi anh hùng trên đời này" là vì: chiến tranh xưa đã cướp đi sinh mệnh của bao người, nhưng những anh hùng là người lính đã dũng cảm, xông pha trận mạc để bảo vệ quê hương. Họ là những anh hùng của những anh hùng. Bà ngoại như người mẹ thứ hai của chúng ta, bà có thể sẵn lòng yêu thương, bao bọc, chở che và hi sinh tất cả vì ta như một người mẹ thực thụ. Tình bà dành cho cháu cao hơn chín tầng mây, vô vàn và đẹp đẽ như những vì tinh tú trên cao. Nếu như mẹ là anh hùng duy nhất trong lòng bạn, thì bạn đã sai. Mẹ hi sinh tất cả vì chúng ta, để cứu sống ta, dám từ bỏ cả một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, bà ngoại cũng vậy bà cũng là anh hùng, không những là anh hùng của chúng ta mà còn là anh hùng trong lòng mẹ của chúng ta. Bà vĩ đại quá, tuyệt vời quá...

Trong tâm trí tôi, bà như một vị anh hùng giáng thế. Biết bao kỉ niệm về bà đã in sâu trong tâm trí của tôi, hình ảnh bà cười hiền từ luôn hiện ra khi tôi nản chí, hụt hẫng, hình ảnh đó cũng chính là động lực giúp tôi vượt vị trí vấp ngã, tiếp tục đi trên con đường mà bà luôn đứng đợi tôi ở phía cuối. Bà luôn nói với tôi rằng: "mỗi lần cháu than khổ trước một nghịch cảnh nào đó, hãy nghĩ đếm vinh quang để cháu có thêm sức chạy", vậy đó, bà luôn bên cạnh, an ủi, động viên tôi, không chỉ tôi mà còn có cả mẹ tôi, mẹ cũng được bà ngoại ân cần giảng giải, khuyên nhủ, tạo cho mẹ nguồn động lực to lớn khi mẹ gặp khó khăn. Bà quả là anh hùng của tôi, mẹ tôi chỉ có một anh hùng trong lòng đó là bà, nhưng tôi lại có hai, có cả bà ngoại và mẹ là những anh hùng thực thụ trong lòng tôi. Với mái tóc bạc dần theo thời gian, lưng hơi còng xuống, bà không còn được khỏe, ấy thế nhưng trên gương mặt ngăm ngăm những viết nhăn của bà luôn có một nụ cười hiền hậu, tỏa sáng,một trái tim yêu thương con cháu, sẵn sàng hi sinh vì những thế hệ đi sau.

Trong cuộc sống, không ít điều xấu, xui rủi sẽ xảy ra, nhưng điều tồi tệ nhất là khi bà ngoại mất đi, một anh hùng không còn trên cõi đời. Vì vậy phải yêu thương, kính trọng khi còn có thể. Những điều ấu tôi đã rút ra được từ một lần đi quá giới hạn, động chạm và nỗi đau của bà tôi. Hôm ấy mẹ tôi đi làm, tôi được bà dẫn đi chơi, khi ấy tôi mới 4 tuổi. Ra chợ, tôi vòi bà mua hết thứ này đến thứ khác và bà đều mua cho tôi. Đến khi tôi nhìn thấy con búp bê ấy, tôi thích nên đã bảo bà mua cho, nhưng bà không mua vì không còn tiền, tôi dỗi bà, khóc toáng lên và không chịu về. Bà đánh tôi vài cái, tôi mới sợ và đi về, lúc đó tôi đã nói to: "con ghét bà". Nhưng khi tới bây giờ, tôi cứ áy náy mãi chuyện ngày hôm đó. Số tiền mà bà đi làm thuê vất vả dành dụm được bà đã mua đồ chơi cho tôi hết, tôi ân hận quá, ân hận mãi, dù đã xin lỗi và xin bà tha thứ, bà đã tha thứ cho tôi nhưng tôi vẫn tự dằn vặt bản thân. Giá như lúc ấy tôi không làm vậy, thì việc gì bây giờ tôi lại phải sống trong sự dằn vặt chứ.

Đối với tôi, hình ảnh bà là cao cả và thiêng liêng nhất. Chẳng có ai thương tôi bằng bà ngoại. Anh hùng trong lòng tôi sẽ mãi mãi là bà ngoại, người vĩ đại và tuyệt vời nhất trong cuộc đời của tôi...

                                                    loading...

                                                                                                                                                                       Đề nghị không sao chép bài!!!

                                                                                                                                                                                Chủ nhân bài viết:

                                                                ❖ミ★ ZiZi Minz C♥h♥ủ T♥e♥a♥m♥: 👑✨💖tєค๓ đค๓ ๓ê שăภ ђọςℳℬ ★·.·★+『ʈєɑɱ❖๖ۣۜƝƘ☆』+ ɻɛ𝖆ɱ 𝖆 ħιħι